1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Phân vân về giới tính.

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi redmarine, 26/07/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    tiếp
    Dạo này em hay đi vào buổi tối, công việc có gì sao?
    - Dạ, có ít rắc rối. Em chịu trách nhiệm về công việc này nên phải đi gặp khách hàng.
    Cô trả lời mà ko dám nhìn thẳng vào mắt anh. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại ko đủ để thôi nghĩ về nhau, họ muốn được bên nhau nhiều, thật nhiều. Buổi sáng quay cuồng với công việc, chỉ có buổi tối mà thôi. Với anh, mọi lý do được đưa ra để biện minh việc cô hay đi khỏi sau bữa cơm của gia đình. 1 lần, 2 lần? anh ko nói. Anh ít nói, chỉ chu đáo, sâu sắc, quan tâm và góp ý khi cần thiết. Câu hỏi của anh làm cô giật mình, anh đã có sự nghi ngờ về việc này.
    ?oChong V nghi ngo ve viec V hay di vao buoi toi roi My oi!?.?Anh ta noi gi??.?Chi hoi tai sao V dao nay V hay di vao buoi toi the??.?V tra loi sao??.?Minh noi tai ban cong viec?.?Uhm,co le han che gap nhau.De chong V biet thi rac roi lam do!?.?Han che gap nhau?Ko dc,minh nho My nhieu lam?.?Chiu thoi Van a!Chung minh dang len lut,My so V gap rac roi.?.?Ngay mai My goi dt cho V nha,minh noi chuyen chut?.?Ok!Ngu ngon di ne?.?Chuc My ngu ngon?
    ----------
    - Alô Vân nghe.
    - My đây.
    - Sao ko gọi vào di động mà lại gọi vào số đt bàn này thế My?
    - Bất ngờ mà. Ko cho sao?
    - Cho, My muốn là được hết.
    - Hôm qua My có nghe Vân nói. My nghĩ bây giờ tạm thời mình ít gặp nhau thôi. Nhắn tin hay điện thoại là được rồi. Về phần My, My ko ngại, nhưng My sợ Vân sẽ gặp rắc rối với ông xã đó.
    - Vân ko sợ. Chấp nhận lời yêu của My là Vân lường hết mọi việc rồi. Ko gặp My, Vân cũng chẳng thể cười vui với ai hết.
    - Biết là vậy. Nhưng?..
    - Nhưng gì? My ko yêu Vân thật nên My mới lo sợ chứ gì?
    - Ko, My yêu Vân, sẵn sàng làm tất cả vì Vân. Nhưng mình phải nghĩ đến chuyện lâu dài Vân à, ko phải xốc nổi cho vừa ý mình rồi thôi đâu. Vân có nghĩ đến hậu quả nếu chồng Vân phát hiện ra mối quan hệ này ko?
    - Bất quá thì ly dị. Mình chưa yêu anh ta dù chỉ 1 ngày.
    - Đừng bướng như vậy. My rất mừng vì tình cảm Vân dành cho, nhưng dù sao cũng đã là vợ chồng Vân à. My và Vân đều đủ lớn để nhận ra tình yêu của 2 ta là trái với bình thường , coi như dùng anh ta làm bình phong che cho Vân tai tiếng của dư luận đi.
    - Vân biết My nghĩ cho Vân. Mà?.
    - Có nghe My nói ko? Vân phải nghĩ nhiều nữa, chứ ko phải chỉ để thoả mãn mình trong phút chốc rồi thôi. Tình cảm phải qua thử thách mới bền vững được Vân à. Nếu chúng ta yêu nhau thật thì chẳng có gì ngăn cản được đâu.
    - Uh, thôi được, Vân nghe lời My vậy.
    - ?????.
    ----------
    Chính thức yêu My được 3 tháng, cũng là 3 tháng dài cô phải gánh chịu cô đơn khi đêm về. Gối chăn lạnh lùng, ko thì miễn cưỡng đáp ứng mà người cô lạnh như khúc gỗ. Bất mãn:
    - Em sao vậy? Mấy tháng gần đây em như người xa lạ, em ko muốn thì cứ nói, anh sẽ ko đụng đến em nữa.
    - <Sign>?.
    - Anh làm chuyện gì có lỗi với em? Anh làm em ko hài lòng về chuyện gì? Em nói anh nghe đi.
    - <Sign>??..
    - Anh cảm nhận được sự thay đổi của em chứ, anh cũng tự suy xét lại bản thân mình. Anh thấy mình vẫn chu đáo, vẫn làm tròn trách nhiệm của người chồng. Vậy tại sao gần đây em lạnh lùng với anh đến thế?
    - ???.
    - Em lên tiếng đi chứ. Im lặng hoài vậy là sao?
    - Mình?. ly dị nha anh.
    - EM NÓI CÁI GÌ? ?" anh nhảy nhổm.
    - À ko, tạm thời mình ngủ riêng nha, đừng gần nhau nữa. Cho em thời gian suy nghĩ đi, được ko?
    - Em điên rồi à? Mình đang hạnh phúc sao em lại nghĩ đến chuyện đó. Tại sao? Em? em có người khác rồi phải ko?
    - Anh đừng nói vậy. Chẳng có ai hết. Chỉ tại em ko ổn mà thôi.
    - Ko ly dị và cũng ko ngủ riêng gì hết nếu em ko đưa ra được cho anh lý do chính đáng. Anh còn yêu em, chúng ta vẫn còn yêu nhau, chỉ là giây phút xáo trộn thôi, phải ko em?
    - Anh nghĩ sao cũng được. Khuya rồi, cho em ngủ, sáng mai em còn phải đi làm.
    - Ok, em cứ ngủ. Anh sẽ tìm ra nguyên nhân em thay đổi cho em xem.
    - Tuỳ, nếu anh thích. ?" cô quay mặt hướng khác.
    ----------
  2. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    Thưa chị, có người tìm. ?" Thư ký gõ cửa văn phòng cô.
    - Mời vào đi em.
    - Dạ, mời theo lối này. ?" Cánh cửa khép lại sau khi người khách bước vào.
    Cô vẫn đang nhìn màn hình vi tính. Tiếng kéo ghế:
    - Siêng quá ta ơi, có người vào mà cũng ko nhìn nữa.
    - Oh, trời. My, sao My đến đây? ?" Cô ngạc nhiên.
    - Dù sao My cũng là đại diện cho đối tác làm ăn với công ty Vân mà. Ko lẽ đến gặp để bàn công chuyện cũng ko cho sao nè? ?" trong bộ đồ công sở, kiểu nam, My rất chững chạc.
    - Cho. Hì, bàn công việc thật ko đó?
    - Thật, nhưng công việc của 2 mình. Hôm qua đọc mail của Vân, My suy nghĩ suốt đêm. Sao Vân lại làm việc xốc nổi thế? Tại sao lại đòi ly dị?
    - Mình chỉ nói những gì mình muốn mà thôi. My có biết kể từ khi quen My, mình sợ mỗi khi trời về đêm. Mình sợ phải nằm bên cạnh người đàn ông đó, mình sợ mỗi khi anh ta chạm vào người mình. My có biết ko?
    - My hiểu. My đã từng trải qua cảm giác đó, My hiểu mà.
    - My hiểu vậy sao còn trách Vân?
    - My khuyên Vân hoài, làm việc gì nên nghĩ đến hậu quả của nó. Vân tưởng ly dị xong rồi mình sẽ được bên nhau sao? Vân tưởng nói ly dị là ly dị sao? Anh ta còn yêu Vân đến thế, chắc gì anh ta đã để yên mà kí vào tờ đơn ly hôn do Vân viết?
    - Vân hỏi My nha: My có biết ghen ko?
    - Biết, sao lại ko? My là người mà.
    - Vậy My có cảm thấy ghen, cảm thấy bực bội khi nghĩ đến mỗi đêm Vân phải kề cận người khác, phải đáp ứng cho người khác ko?
    - My? My?
    - Ko trả lời được à. Vậy My nói yêu Vân có thật ko vậy? Hay chỉ muốn đùa cho vui. - kết thúc câu nói, cô nhận ra mình đã lỡ lời.
    - Vân nói gì? Đùa cho vui? Vân nói nhầm hay tại My nghe nhầm? Cả 2 chúng ta đã đủ lớn rồi, đùa vui là sao hả Vân? Nếu My ko yêu Vân thì My có cần nghĩ nhiều cho Vân vậy ko? Có cần phải dằn nén sự căm tức của mình khi Vân bên ngưòi khác ko? TRẢ LỜI MY ĐI. ?" My gằn giọng.
    - Ơ, Vân xin lỗi.
    - Ko lỗi phải gì hết. Nếu Vân nghĩ là đùa vui thì cứ cho là đùa vui đi. Còn Vân, khuyên ko nghe thì thôi, lớn cả rồi, nói nhiều quá cũng ko tốt. Xin lỗi, My bận. Gặp sau! ?" My đứng dậy.
    - My? đừng đi mà. Đừng, Vân xin lỗi? Đừng đi mà My. ?" Cô níu áo My.
    - Tôi bận, cô vui lòng buông tay.
    - Trời ơi?
    Trời mưa. Trên đường phố tấp nập người qua lại, có bóng hình người con gái lặng lẽ bước đi. Mưa ko mang đến niềm vui, cũng ko mang đi nỗi buồn, nhưng ít nhất mưa xoa dịu đi nỗi lòng cô trong lúc này. Có gì đó đè nặng lên ngực cô, nghèn nghẹn, khó thở và đắng chát. My luôn nhẹ nhàng, thế mà khi nãy My nổi giận như vậy chứng tỏ My rất bực mình. Cô quá bướng, cứ muốn nói cho thoả ý , sai lầm làm sao khắc phục?
    Chiều về.
    - Sáng nay em đi đâu? Anh điện lại công ty kiếm em thì thư ký báo là em đã ra ngoài.
    - Đi mua ít đồ thôi. Em lớn rồi mà, đi cũng phải về, anh có cần tra hỏi em vậy ko?
    - Thời gian này em thay đổi nhiều lắm. Trước giờ em đi đâu cũng muốn có anh chở đi, nói chuyện với anh cũng ko hằn học như thế. Áp lực công việc nhiều quá ư? Em chia sẻ với anh được ko?
    - Ko có gì đâu anh à. Em xin lỗi. Ăn cơm xong anh chở em đi vòng vòng chút nha. Trong nhà nóng quá, em thấy khó thở lắm.
    - Được, em muốn đi đâu anh cũng chở hết. - giọng anh hân hoan
    Cô cúi gầm mặt vào chén cơm, dấu đi giọt nước mắt chực rơi khi nghĩ đến cuộc cãi vã ban chiều.
    -----------------
  3. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    Quán Bar. Nhạc ầm ĩ đập vào tai, dội vào ***g ngực đến ngạt. Mùi rượu bia, mùi nước hoa, quyện với nhau trong ko gian thành một mùi rất đặc trưng.
    - Sao anh ngồi một mình buồn thế? Ngồi chung được ko? ?" cô gái khá xinh, vóc dáng thon thả trong bộ đồ tân thời.
    Tiếng kéo ghế chứng tỏ người ngồi đó đã đồng ý.
    - Buồn thế, nói gì đi. Mình đứng dậy nhảy chút nha. Ngồi ủ rủ trong bar thì còn gì vui.
    - ĐỂ TÔI YÊN, CÔ PHIỀN PHỨC QUÁ ĐI!
    - Ý trời, con gái, xin lỗi hen. Thì ra là?. Hihi, con gái sao mà đẹp trai quá vậy nà?
    - Đẹp trai thật ko? ?" My đùa. Trên bàn có vỏ của 2,3 chai Ken.
    - Thật, đẹp và bảnh hơn tụi con trai bình thường nữa. Thôi, kêu bằng anh nha. Tại tui cũng thích mấy người như vậy lắm á.
    - Anh? Ha ha, được thôi nếu cô ko sợ.
    - Có gì đâu mà sợ nè? Mình giống nhau mà.
    - Giống? Ha ha, vậy để tôi mời cô. - vài chai Ken nữa được mang ra.
    - Thôi, uống rượu đi. Bia chán lắm.
    - Ok, thích thì được thôi.
    Nhạc remix dội ầm ĩ.
    Chai rượu tây vơi dần. Trước cổng quán bar:
    - Nè, cô có sao hông dạ? Sao đòi uống rượu mà uống gì kì quá vậy nè? ?" My dìu cô gái bước đi.
    - Uống đi.. uống nữa đi? oẹ..
    - Trời trời, ói vậy mà uống gì nữa. Cô đi bằng gì tới vậy? Mà thôi, để tôi kêu taxi cô về nha.
    - Uống.. tui ko có say.. uống?
    - Tay chân quơ tùm lum vậy mà uống gì nữa. Cái này sao đi taxi, tôi đưa cô về. Nhà cô ở đâu.
    - Về nhà hả? Hihi, được ? được đó? đi ra q1 đi. Nhà tui ở đó đó.
    - Lên xe đi cô hai. Tự nhiên lại rước cục nợ này vào người hà.
    My vừa chạy vừa vịn cô gái ngả vào người mình.
    ----------
    Đường phố khá đông., 10:00pm.
    - Mình về được chưa em?
    - Chạy thêm chút nữa đi anh. Về chi sớm? Về nhà cũng ko có làm gì mà.
    - Anh sợ em mệt.
    - Ko có đâu. Anh chạy vòng qua bến Bạch Đằng đi rồi mình về. ?" cô còn nhớ ngày nào nơi bến sông ấy, cô đã được đứng trong vòng tay My. Kỷ niệm ngọt ngào? hiện thực đắng cay.
    - Uh.
    Đường ra bến Bạch Đằng.
    - Anh chạy nhanh lên chút đi. Theo chiếc xe Piaggo phía trước đó.
    - Chi vậy em?
    - Hình như người bạn em lâu rồi ko gặp, em muốn nhìn thử.
    Còn 1 đoạn, cô thấy biển số xe, tim cô như bị bóp chặt đến ngạt thở. Vì ngoài chủ nhân chiếc xe, phía sau còn có một người con gái đang ôm rất tình tứ. Xe chạy song song, cô quay qua: ?oTrời ơi??.? - lách tách, lách tách, tiếng vụn vỡ ?
  4. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    Một tuần lễ sau đó.
    - Thưa chị, giám đốc mời chị lên văn phòng có chút việc. ?" thông báo của thư kí.
    - Cám ơn em.
    Phòng giám đốc:
    - Cô Vân, chúng tôi rất cám ơn vì những đóng góp của cô cho công ty. Nhưng tôi buộc lòng phải nhắc nhở cô rằng trong thời gian gần đây năng suất làm việc của cô giảm hẳn. Và gần nhất là trong tuần lễ qua, cô đã phạm phải những sai lầm mà theo năng lực của cô thì ko nên để xảy ra. Cô hiểu những gì tôi muốn nói chứ?
    - Vâng, tôi hiểu thưa giám đốc.
    Trở về phòng làm việc, lời của giám đốc còn bên tai. Đúng là từ khi ?ođồng sàng dị mộng?, con người cô như chia làm hai nữa. Một con người rất vui vẻ hạnh phúc với tình yêu hiện tại, một con người luôn bị hành hạ mỗi khi đêm về, sự tập trung dành cho công việc của cô đã giảm rất nhiều.
    Còn một tuần lễ gần đây, kể từ khi cô nhìn thấy một bóng dáng khác sau xe của My, cô gần như điên dại. Nỗi lòng không thể ngỏ cùng ai. 7 đêm qua, đêm nào cô cũng khóc, nước mắt cứ rơi ko kềm chế được. Hình bóng My theo vào từng giấc ngủ chập chờn và cô lại choàng tỉnh khi nghe đâu đó loáng thoáng tiếng nói của người yêu dấu.
    ?oHihi, Vân nhìn My nè?.?
    ?oYêu Vân quá cơ?.?
    ?oVân ơi??
    ?oMy nhớ Vân quá. Mình bên nhau mãi nha, hứa với My đi!?
    ?oCưng của My ơi?. Hihi?
    ?oKiss cưng nè?. Cưng ơi??
    ?oVân, Vân, thức dậy đi em!? ?" cô giật mình, chới với. Anh đang lay cô thật mạnh, ánh mắt anh có vẻ hoảng hốt.
    - Em sao vậy? Nằm mơ thấy ác mộng hả em?
    - Đâu có. Sao tự nhiên anh lại lay em dậy? Em đang ngủ mà.
    - Tự nhiên em khóc, rồi giơ tay ra níu lấy hình bóng ai đó. Anh còn nghe em kêu tên 1 người. My là ai vậy?
    - Hơ, có ai đâu. Tại em nằm mơ thấy gì kì cục lắm. Ko sao đâu anh. ?" cô nhận ra đúng là mình đã khóc, mi mắt còn hơi ướt.
    - Thật là ko có ai chứ? - giọng nói lẫn ánh mắt anh đều có sự nghi ngờ.
    - Dạ thật. Ngủ đi anh, sáng mai anh phải đi công tác sớm đó.
    Đèn ngủ tắt, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường xuyên qua tấm rèm. Cô hít thở sâu để bình tĩnh và điều hoà lại hơi thở. Trong cơn mơ, cô thấy My đi với người con gái khác, âu yếm - họ lướt qua mặt cô tựa người xa, cô khóc? khóc, giơ tay ra cố níu lấy hình bóng thân yêu ấy, nhưng ko hiểu sao xa lại càng xa.
    Sáng dậy, anh đã đi từ sớm. Anh phải đi chuyến công tác ra Hà Nội cùng đồng nghiệp trong 2 ngày, chỉ còn lại mình cô trong căn nhà rộng lớn. Ước gì?..
    Oẹ - cô lao vội vào toalét, cơn buồn nôn ập đến bất ngờ.
    Khoảng hơn 1 tháng này cô thấy trong người có gì khác lạ. Hay mệt mỏi, ko ăn được thức ăn có mùi nồng, hay buồn nôn vào buổi sáng? cô nghĩ mình chỉ bị suy nhược cơ thể nhẹ thôi, có thể lướt qua được nên cô ko quan tâm.
    Làm việc. Nghỉ trưa, cô tựa ban công nhìn xuống đường. Có người con trai vừa đi vừa mút kem, vóc dáng từa tựa My. Trời ko mưa, sao có giọt nước rơi nhanh trong không gian?
    ?oMy thích ăn kem lắm. Giống con nít vậy đó, hihi. Cưng đừng cười My nha!?
    ***
    Lúc họ còn bên nhau. Ở quán café trên đường TQT:
    - Há miệng ra nào. Ngoan nào. A?.
    - Ư, ko ăn kem đâu. Vân ko thích thật mà. My ăn một mình đi.
    - Hông. My muốn Vân ăn chung với My cơ, một miếng thôi. A?
    - A?.
    - Hihi, ngoan quá.
    - Sợ My luôn, gần 30 mà như con nít a.
    - Nhỏ hơn Vân thì là con nít rồi . Người lớn phải chiều con nít đó nha.. hihi. Nhìn con nít ăn kem nè? Ùhm.
    - Chiều, con nít muốn gì cũng được hết. Người lớn yêu con nít nhất trên đời, chịu chưa? ?" ly nến soi lên nét mặt cô đang ửng hồng.
    - Chịu. Con nít ăn xong rồi nè, người lớn chùi tay cho con nít đi - vừa nói My vừa xoè tay.
    - Thiệt tình hà. Lớn rồi, ăn kem còn dính tay tùm lum, dính miệng nữa nè. Xích lại đây, người lớn lau cho.
    - ??..
    - A, My kì quá ?" cô rụt nhanh tay lại, My vừa đặt lên đó nụ hôn mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.
    - Hihi?
    Bãi cỏ trong công viên nọ:
    - Cưng ơi, ngồi xuống đây đi.
    - Thôi, dơ đồ hết. Vân đang mặc đồ trắng mà.
    - Đừng lo, ngồi vào lòng My nè. ?" My ngồi bệt xuống.
    - Người ta nhìn, kì lắm My ơi.
    - Bây giờ ngồi hông thì nói 1 tiếng đi. Ngồi ko thì bảo?
    - Thôi mà?
    - 1, 2? 2 rưỡi? ngồi hông? Hông ngồi My giận á.
    - Ư?
    - 2 bảy lăm. Cơ hội cuối cùng, NGỒI HÔNG?
    - Ngồi? sợ My quá đi. ?" cô ngồi vào lòng My, ngoan ngoãn như chú mèo con.
    - Mình bên nhau mãi nha. Hứa với My đi!
    - Dạ, hứa. ?" cô dấu mặt vào lòng My.
    - Bên My đến khi nào cưng ko cần My nữa nha? hứa với My luôn đi.
    - Dạ?.
    Từng tia nắng xuyên qua vòm cây soi rọi mặt đất xanh mướt cỏ non. Hình như có vô vàn giọt nắng mang hình trái tim đang nhảy múa xung quanh? mong sao? mong sao? thời gian ngừng đọng để đôi ta mãi bên nhau?
    ***
  5. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    Chị ơi, chị ko đi ăn trưa sao? - tiếng nói ai đó kéo cô về hiện tại.
    - Ơ, chị thấy hơi mệt nên chưa muốn ăn. Em đi trước đi. ?" cô lau vội giọt nước mắt.
    - Dạ, vậy em đi trước. Chị cũng đi ăn nha, dạo này em thấy chị hay bỏ bữa lắm.
    - Được rồi, cám ơn em.
    2 ngày sau. Vừa mở cửa bước vào nhà cô đã thấy anh ngồi sẵn trên sofa. 7h30pm, hôm nay cô về hơi muộn.
    - Em về trễ, tại sao?
    - Em nghĩ sáng mai anh mới về nên đi ăn, em ko có nấu cơm ở nhà.
    - Chứ ko phải em đi gặp người nào à?
    - Anh nói gì vậy? Gặp ai? Có ai đâu để mà gặp?
    - Ngồi đây, anh có chuyện muốn hỏi em.
    - Chuyện gì? Mai nói đựơc ko? Em ko khoẻ. ?" khi sáng cô vừa thử và biết mình đã có thai. Ko biết nên vui hay buồn, cô cũng ko muốn cho anh biết vội.
    - NGỒI XUỐNG! ?" anh gằn giọng.
    - Gì dữ vậy? Anh bị gì thế? ?" cô ngồi xuống đối diện.
    - Có người nói với anh là họ cứ thấy em đi với một người đàn ông, em và người đó rất vui vẻ khi bên nhau. Nhưng có người đính chính, người đó ko phải đàn ông mà là phụ nữ. Một phụ nữ với tâm hồn bệnh hoạn khi lúc nào cũng nghĩ mình là đàn ông. Họ thấy em và người phụ nữ đó thường xuyên cặp kè với nhau vào buổi tối, những ngày cuối tuần. Ko chỉ là cặp kè mà đúng hơn là giống đôi tình nhân. Có đúng ko?
    - Ai nói với anh kì vậy?
    - Đồng nghiệp. Ko chỉ 1, mà là 2, 3? cái quán café chỗ em hay ngồi là của bạn anh.
    - Vớ vẩn. Anh nghe lời người khác à?
    - Anh cũng muốn ko nghe lắm. Nhưng so những gì người ta nói và những thay đổi của em gần đây, kể cả thời gian cũng trùng hợp. Em nói sao đây?
    - Linh tinh. Để em yên.
    - CÔ NGỒI XUỐNG, TÔI CHƯA NÓI CHUYỆN XONG VỚI CÔ.- anh gằn từng tiếng.
    - Anh làm gì lớn giọng với tôi?
    - Tôi là Chồng cô. Vợ tôi đi ngoại tình kìa trời? mà lại ngoại tình với 1 con PD khốn nạn, coi có đựơc ko?
    - Anh dùng từ cẩn thận chút. Đừng nói bậy bạ khi không có chứng cứ.
    - Sao? Đau lòng khi nhắc đến con nhân tình bệnh hoạn của cô hả? ?" anh cao giọng, anh đang ghen.
    - Thôi, anh ko có chứng cứ gì cả. Im đi và đừng xúc phạm đến bạn bè tôi.
    - Hay nhỉ? Thì ra thời gian qua cô lạnh lùng với tôi là do cô đáp ứng cho con đó phải ko?
    - Anh đừng nói năng hàm hồ. Anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy?
    - Cô bênh nó quá nhỉ? Càng chứng tỏ cô có gì với nó.
    - Mặc tôi. Anh đừng nghĩ là chồng thì nói gì cũng được.
    - Này thì mặc? BỐP ?" cái tát tay của thằng đàn ông đang ghen ko chút thương tiếc.
    Cô mất đà ngã xuống sofa, choáng váng. Như con thú điên, người đàn ông đó nhào tới:
    - Hôm nay tôi mặc cô. Cô thoả mãn cho con đó, ko lẽ cô ko thoả mãn cho tôi được sao? - dồn nén bao nhiêu ngày qua được bùng phát qua đôi bàn tay đang xé áo cô ko thương tiếc.
    - ANH BUÔNG TÔI RA? Á?
    Điên, người đàn ông đó đang ?osay mồi?, càng điên hơn với hành vi chống cự của cô. Anh xô mạnh cô xuống, bỗng..
    - Á? Đau quá..
    Dòng máu tươi rỉ ra chảy dọc theo chân cô xuống sàn nhà. Anh chợt tỉnh sau cơn ghen khi thấy cô quằn quại.
  6. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    Em.. em sao vậy? ?" anh nhào đến quì xuống cạnh cô.
    - Tự tay anh giết con anh, anh vừa ý rồi chứ?
    - Con? Em có thai? trời..
    - Á.. đau quá ?" máu ra càng lúc càng nhiều.
    - Anh.. anh.. em ráng lên, anh đưa em đến bệnh viện. Bệnh viện? - anh bế thốc cô lên, chạy quáng quàng ra đường.
    - Đau quá? ư?
    - Taxi.. taxi? chạy đến bệnh viện phụ sản gần nhất cho tôi. Mau.. mau lên.
    - Đau? ư.. - tiếng cô nhỏ dần rồi cô lịm hẳn trong vòng tay anh.
    - Em? đừng làm anh sợ. Nhìn anh đi em, em ơi.
    Bệnh viện phụ sản:
    - Y tá, y tá đâu. Cấp cứu, cấp cứu cho vợ tôi mau lên.
    - Xin lỗi, anh ở ngoài chờ, ko vào được. ?" cửa phòng cấp cứu khép lại.
    Phòng hồi sức:
    - Vợ tôi sao rồi bác sĩ?
    - Không có gì nguy hiểm. Nhưng đứa bé ko còn, thể trạng bà nhà yếu ớt lại mất máu nhiều nên tạm thời chưa tỉnh thôi. Anh yên tâm.
    - Vậy thì chừng nào cô ấy mới tỉnh?
    - Khoảng vài tiếng nữa. Tôi tiêm cho cô ấy mũi thuốc an thần. Anh có thể vào bên cạnh cô ấy được rồi.
    - Cám ơn bác sĩ.
    Ngồi bên cạnh giường bệnh, anh chợt nhận ra cô thật nhỏ bé trong bộ đồ bệnh nhân. Cô gầy đi và xanh xao nhiều. Dây nhợ xung quanh giường. Bàn tay cô gầy guộc, mỏnh manh khi nằm trong tay người đàn ông đó.
    - Nóng. Nước?
    - Em tỉnh rồi hả? Đợi anh chút, anh lấy nước cho em uống.
    - ???
    - Sao em nóng quá vậy nè? Để anh đi gọi bác sĩ.
    - Ưh?
    Vằng đâu đây tiếng khóc báo hiệu một sinh linh nhỏ bé vừa chào đời.
    - Cô nhà bị sốt. Chúng tôi cần phải theo dõi, vì sốt như thế này có thể đưa đến hậu quả khó lường.
    - Dạ, cám ơn bác sĩ.
    Trong cơn mê cô cứ mãi gọi tên My. Anh lẳng lặng ra ngoài, rít thuốc liên tục.
    ------
    7h sáng hôm sau:
    - Em dậy rồi hả? Để anh gọi bác sĩ.
    Cô nhắm mắt mệt mỏi. Cô ko muốn mở mắt để đối diện với sự việc đang diễn ra.
    - Hạ sốt rồi. Cơ thể cô nhà tiếp nhận thuốc rất tốt, anh yên tâm.
    - Vâng, phiền bác sĩ quá. ?" gương mặt anh giãn ra, nó đang phờ phạc sau 1 đêm mất ngủ.
    Anh quay qua:
    - Em thấy sao rồi? Em uống sữa nha, anh đút em uống.
    - Ko cần. Anh vừa lòng anh rồi chứ? Còn bây giờ thì để tôi yên.
    - Anh biết em giận anh lắm. Anh chỉ biết ngàn lần xin lỗi em, mong em tha thứ.
    - Ko lỗi lầm gì đâu anh à. Anh buộc tội tôi ngoại tình, bây giờ tôi xác nhận đó là sự thật, anh vui chưa?
    - Em? Thôi, ko tranh cãi lúc này.
    - Vậy thì mời anh ra, tôi muốn một mình.
    - Để em một mình anh ko yên tâm. Có gì chờ em khoẻ mình nói sau.
    - Anh ra ngoài đi, tôi ko muốn nhìn thấy anh, anh có nghe ko?
    - Được, để anh ra.
    Ngoài cửa:
    - Dạ, má mới tới.
    - Vân nó sao rồi con?
    - Dạ mới dậy, đang nằm trong đó.
    - Sao con ko ở trong phòng với vợ con mà ra ngoài này?
    - Vân ko muốn nhìn thấy con.
    - Vợ chồng bây có chuyện gì mà để con của má phải nằm viện vậy? Nghe con Vân vào bệnh viện má ko ngủ được cả đêm qua.
    - Dạ, để Vân khoẻ rồi tụi con sẽ thưa chuyện với má sau.
    - Ừ, thôi, để má vào coi nó sao rồi.
    Tiếng mở và đóng cửa:
    - Anh vào làm gì? Tôi đã nói ko muốn gặp anh mà. ?" cô ko nhìn.
    - Má nè con. Con sao rồi?
    - Má mới tới. ?" cô gượng ngồi dậy.
    - Nằm đi, con còn yếu mà. Con thấy trong người sao?
    - Đau, khó chịu lắm má ơi. ?" cô dụi đầu vào tay má như lúc còn bé.
    - Vợ chồng con sao vậy? Tụi bây làm má lo quá hà.
    - Con xin lỗi. Má đừng hỏi trong lúc này?
    - Có chuyện gì nói má nghe. Trước giờ có chuyện gì con đều kể má biết mà, ko lẽ bây giờ con dấu má sao?
    - Má đừng hỏi nữa?.
    - Sao con lại khóc? Có chuyện gì? Đừng khóc, con của má mạnh mẽ lắm mà. Từ khi ba con mất đến giờ, hai má con mình là chỗ dựa của nhau, má chưa bao giờ thấy con khóc mà nay?
    - Con mệt mỏi quá má ơi? hức?
    - Má biết. Má luôn bên con, con ngủ nha. Tỉnh dậy mọi việc sẽ ổn thôi con à.
    - ??.
  7. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    Văn phòng nơi My làm việc:
    - My, giám đốc gọi cô lên phòng kìa.
    - Có chuyện gì vậy ông?
    - Chẳng biết. Tui chuyển lời lại thôi hà.
    - Uh, cám ơn hen.
    Phòng giám đốc:
    - Mời vào.
    - Giám đốc gọi tôi có việc chi?
    - À, cô My. Mời cô ngồi. Tôi có chút việc muốn trao đổi với cô.
    - Vâng.
    - Cô My, chiến dịch maketing vừa qua cô làm rất tốt và tôi báo tin mừng là chúng ta đã giành được hợp đồng sau chiến dịch đó mang lại cho công ty một lợi nhuận ko nhỏ. Thay mặt mọi người tôi rất cám ơn đóng góp của cô.
    - Vâng, tôi cố gắng hết sức để đóng góp thôi.
    - Nói thật, mới đầu tôi cũng ko có cảm tình với cô lắm, vì? vì sao cô biết rồi đấy. ?" giám đốc bỏ lừng câu nói.
    - Tôi biết, tại vì tôi là Đồng Tính phải ko? Bệnh hoạn trong mắt mọi người chứ gì?
    - Ơ, ý tôi ko phải vậy. Nhưng hiện tại tôi rất khâm phục năng lực làm việc của cô, tôi tin cô sẽ tiến rất xa nữa My à.
    - Cám ơn lời khen của giám đốc. Tôi chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy Đồng Tính ko phải là bệnh hoạn, là tội lỗi hay gì hết. Và người Đồng Tính còn có thể làm việc rất hiệu quả và đóng góp cho cuộc sống này rất nhiều.
    - Tôi hiểu, cô đã chứng minh được rồi đấy. À, My này..
    - Vâng?
    - Có chuyến đi nước ngoài học để nâng cao trình độ. Trong công ty chỉ có 3 người được đi thôi. Tôi có đăng kí cho cô 1 suất, tôi xin lỗi vì đã ko hỏi ý cô, nếu cô ko đồng ý cũng ko sao, tôi sẽ chuyển cho người khác.
    - Đi đâu ạ?
    - Mỹ, 2 năm. Thứ 3 tuần sau bay. Cô đi chứ?
    - Ơ.. bất ngờ quá, tôi?
    - Ko sao, cô cứ suy nghĩ, trả lời cho tôi vào ngày mốt cũng được. Nếu đi thì cô còn 1 tuần chuẩn bị.
    - Vâng, tôi sẽ mau chóng trả lời. Xin phép cho tôi được ra ngoài làm việc.
    - Được, tôi chờ câu trả lời của cô.
    Giận hờn với người yêu, My buồn lắm. My vùi đầu vào công việc để tạm quên. Đi hay ko đi? Đi sẽ phải xa người yêu, nhưng đó là con đường giúp My thăng tiến sau này. Hơn 1 tuần ko liên lạc, My khó chịu, bức rứt. Nhưng tự ái cao quá ko cho phép My liên lạc trước. Bây giờ trong giây phút này, My muốn có ý kiến của cô.
    ?oThuê bao quí khách vừa gọi hiện ko liên lạc được?.? ?" ơ, có khi nào cô tắt máy đâu? Có việc gì xảy ra à?
    ----
    - Chị vui lòng cho gặp Vân.
    - Hôm nay chị Vân ko có đi làm. Chị có việc gì nhắn lại ko?
    - Vân có việc gì sao? Tôi là đối tác của công ty, có ít việc cần trao đổi.
    - Hình như chị Vân bị bệnh. Tôi ko rõ, chỉ thấy ông xã của chị Vân vào xin phép mà thôi.
    - Vâng, cám ơn chị.
    - Dạ, chào chị.
    ?oCó việc gì xảy ra với Vân?? ?" câu hỏi theo My suốt ngày hôm đó. Đến lúc?.
    7h tối, bệnh viện:
    - Bác sĩ, bác sĩ? bệnh nhân phòng 204 đi đâu mất rồi ạ.
    - Đi đâu mất là sao?
    - Đến giờ tiêm thuốc, tôi vào thì ko thấy ai cả. Dây truyền nước biển bị bứt tung ra cả rồi.
    - Thông báo cho người nhà bệnh nhân. Kêu y tá tập trung lại đi tìm. Mau?
    - Vâng.
    Bệnh viện nhốn nháo, phần đông y tá và bác sĩ được tập trung lại để đi tìm bệnh nhân.
    - Tôi tìm được rồi, bệnh nhân đang ở trên sân thượng.
    - Lên đó mau, thông báo cho người nhà bệnh nhân chưa? - tiếng chân chạy sầm sập hướng lên tầng thượng.
    Sân thượng, tầng 6, trên hành lang bằng xi măng có người con gái đang ngồi chênh vênh:
    - Cô xuống đây đi, có chuyện gì sẽ nói sau mà.
    - Mọi người xuống hết đi. Kệ tôi?
    - Cô xuống đây đi, mọi việc đều có hướng giải quyết mà.
    - Ko có gì giải quyết cả. MẶC TÔI.
    - Thưa bác sĩ, người nhà bệnh nhân vừa tới. ?" y tá nói nhỏ vào tai vị bác sĩ đang đứng gần cửa.
    - Kêu họ lên đây mau!
    ???.
  8. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    ------
    Vài tiếng đồng hồ trước đó, anh và cô đã có trận cãi nhau kịch liệt:
    - Em bớt nhức đầu chưa? ?" anh sờ trán.
    - Cám ơn, tôi ko cần anh quan tâm.
    - Em đừng gay gắt với anh như vậy. Anh biết mình có lỗi, anh sẽ làm mọi việc để mong em thứ lỗi cho anh.
    - Ko lỗi phải gì mà xin anh à. Anh ra ngoài đi.
    - Em? đừng vậy.
    - Đừng vậy là đừng thế nào? Tôi muốn một mình để suy nghĩ, anh ra đi.
    - Tôi ra để cô nghĩ về con nhân tình của cô à? Cô coi thường tôi quá vậy.
    - Tôi nghĩ về người tôi yêu đó, được ko?
    - Người cô yêu? Vậy tôi là cái gì trong mắt cô?
    - Là người tôi ko yêu, đơn giản vậy cũng hỏi.
    - Cô? - anh giơ tay lên rồi đặt xuống.
    - Sao? Muốn đánh tôi nữa? Đánh đi, đánh cho hả dạ của anh. Bây giờ tôi muốn cũng ko chạy được thì anh cứ đánh đi. - mỉa mai.
    - Cô quá đáng. Tôi ko ra, tôi ko cho cô cơ hội để nghĩ về con khốn đó đâu.
    - Anh dùng từ cẩn thận chút.
    - Tôi là vậy, sao có thể tôn trọng người cướp đi vợ tôi chứ?
    - Ko cướp. My ko có lỗi, lỗi là tại tôi thôi. Tôi chưa hề yêu anh, anh hiểu ko?
    - Ko, cô nói dối.
    - Ko nói dối. Tất cả là thật. Tôi yêu My, tôi muốn nghĩ về My, anh đi đi.
    - Cô coi thường tôi đến mức đó? ?" ko khí càng lúc càng nóng.
    - Anh tự coi thường mình thôi. Chẳng những tôi nghĩ về My, tôi sẽ gọi My đến bên cạnh tôi bây giờ cho anh xem. ?" cô với tay lấy điện thoại trên đầu giường và bấm số.
    - Cô dám?
    - Sao lại ko?
    Bốp. Điện thoại văng mạnh xuống sàn nhà, vỡ đôi. Gương mặt cô in hằn 5 dấu tay của thằng đàn ông cô gọi là chồng.
    - Anh đánh được rồi, anh vừa ý rồi? ĐI, ĐI NGHE KO?
    - TÔI KO ĐI ĐÂU CẢ.
    - ANH KO ĐI TÔI CẮN LƯỠI CHẾT TRƯỚC MẶT ANH CHO ANH HẢ DẠ.
    - Ơ? được rồi, tôi đi. ?" anh biết, cô nói là làm thật.
    Cạch, cánh cửa khép lại, còn một mình cô trong phòng bệnh với bao ý nghĩ tuyệt vọng.
    -----
  9. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    Trở lại sân thượng:
    - Alô, cô My phải ko?
    - Vâng, My nghe. Xin lỗi ai đầu dây thế ạ?
    - Tôi, chồng Vân.
    - Hơ.. có việc gì ko anh? - sửng sốt.
    - Cô vui lòng đến ngay được ko? Vân đòi tự tử nếu ko gặp được cô. Tôi đang bất lực đây.
    - Hả? Tự tử? Được, My đến ngay. Vân đang ở đâu? ?" gấp gáp trong giọng nói.
    - Bệnh viện phụ sản, đường? quận?, chúng tôi đang ở tầng thượng, cô đến ngay dùm. Sức khoẻ Vân yếu lắm rồi, để đứng lâu ngoài gió rất nguy hiểm.
    - Tít.. tít..
    ?oThằng điên, chạy đi chết hả?? ?" My phóng xe như bay. ?oVân.. sao Vân lại làm vậy? My có xứng đáng để Vân làm vậy ko?.. Vân ơi!?
    5p, 10p, 15p.. My thấy rất đông người tập trung trước cổng và ngước nhìn lên trên. Tiếng chân gấp gáp chạy lên cầu thang bệnh viện:
    - Làm ơn cho qua. ?" My chen vội giữa hàng bác sĩ, y tá đang vây quanh.
    ?oƠ, gái sao? Sao kì vậy? PD hả? Ông chồng này bị cắm sừng sao?? - mấy người kia lập tức nhận ra sự khác biệt của My, họ rỉ tai nhau.
    - Cô My phải ko?
    - Dạ. Bác?
    - Bác là má con Vân. Bác ko quan tâm cháu thể nào, bác xin cháu khuyên con Vân đừng làm chuyện dại dột. Cháu cứu bác cháu ơi, mất con Vân chắc bác cũng ko sống nổi. ?" Bác gái lay tay My.
    - Dạ, cháu sẽ khuyên Vân, bác đừng khóc. Vân ko sao đâu bác ạ.
    Đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua, trời sắp mưa, gió thốc và mang theo cái lạnh của hơi nước. Cô ngồi đong đưa chân giữa khoảng không.
    - Vân, My đến rồi đây. Vân nghe My nói ko? ?" My tiến đến lưng chừng, giọng nhỏ nhẹ.
    - My, My đến rồi? ?" cô ngoái đầu.
    - Phải, My đến bên Vân rồi nè. Xuống đây với My đi, cưng của My ngoan lắm mà, xuống đi ?" My giơ 2 tay ra.
    Cô đứng dậy trên lan can, máu rỉ xuống. Cô bị xuất huyết trở lại vì động đến vết thương vừa điều hoà hôm qua.
    - Ko, Vân ko xuống. My ko còn yêu Vân nữa, My đi với người con gái khác? ưh, My ko còn yêu Vân nữa.
    - My yêu Vân, chỉ một mình Vân thôi. Đâu có người con gái nào khác, thật đó, tin My đi.
    - My gạt Vân, chính mắt Vân thấy mà? My gạt Vân ?" cô nức nở, dồn nén bao ngày bùng phát.
    - Ko, My chưa gạt Vân bao giờ. Từ trước đến giờ có khi nào My gạt Vân đâu? Có ko?
    - Ko.. My chưa, nhưng chính mắt Vân thấy.. CHÍNH MẮT VÂN THẤY MÀ? hức..
    - Vân có nhìn lầm ko? Có thể chỉ là người quen của My thôi, My chỉ có Vân thôi mà. Vân bỏ My lại sao? Bước xuống và đến đây với My đi. My nhớ cưng lắm, rất muốn được ôm cưng? đến đây. ?" My dang rộng vòng tay và tiến tới.
    - ĐỨNG LẠI. My bước tới nữa là Vân nhảy xuống. My có người khác rồi.. My để người khác ôm My, My ko còn là của riêng Vân nữa? ko.. ?" tinh thần cô ko ổn định.
    - Có ai đâu? My làm sao để Vân tin?
    - My nói lớn lên trước tất cả mọi người đang đứng đây là My chỉ yêu mình Vân mà thôi.
    - Được, My nói, nói để Vân về lại bên cạnh My.
    - Nói đi. MY NÓI ĐI.
    - Tôi yêu Vân, chỉ yêu mình Vân mà thôi.
    - Nói lớn lên nữa.
    - TÔI YÊU VÂN, CHỈ YÊU MÌNH VÂN MÀ THÔI. HẾT ĐỜI NÀY TÔI CŨNG CHỈ CÓ VÂN.
    - Lớn hơn nữa.
    - TÔI YÊU VÂN, CHỈ YÊU MÌNH VÂN MÀ THÔI. HẾT ĐỜI NÀY TÔI CŨNG CHỈ CÓ VÂN. ?" My dùng hết sức la thật to.
    - Hihi, Vân vui quá, Vân cũng yêu My lắm.. hihi.
    - Vậy xuống với My nha, cưng ngoan My yêu nhiều, xuống với My.. nào ?" My tiến từng bước thăm dò.
    - Dạ, cưng xuống với My. My tới đây bồng cưng đi.
    - Được, My bế cưng xuống, Cưng đừng đứng nữa, ngồi đi, ngồi My mới bồng cưng được.- My sợ cô trợt chân ngã xuống.
    - Dạ, cưng ngồi.
    My bước tới, bồng cô xuống trong sự thở phào nhẹ nhỏm của mọi người. Cô nhẹ hẫng, My xót xa lắm. Cô như chú mèo con ngoan ngoãn thiêm thiếp trong vòng tay My.
    - Đem cô ấy vào phòng cấp cứu mau, chúng tôi cần cầm máu và làm ấm cho cô ấy. - vị bác sĩ ra lệnh.
    Trong phòng cấp cứu:
    - My đừng bỏ Vân, bên cạnh Vân nha. Vân sợ lắm!
    - Ko sao, My ở đây. My chờ cưng ở ngoài, My ko đi đâu cả.
    - Đừng, My đừng ra ngoài, ở đây đi.
    - Ko được. My hứa sẽ ở đây, có khi nào My sai lời với cưng ko?
    - Ko? - nói đến đó thì cô chìm vào giấc ngủ.
    My cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi bước ra ngoài.
  10. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    Cô My, tôi cần nói chuyện với cô.
    - Vâng, anh cứ nói. Tôi biết trước sau gì phải đối diện với anh thôi.
    - Tôi yêu cầu cô tránh xa vợ tôi ra, ko được gặp gỡ cô ấy nữa, cô rõ chứ? - gằn giọng.
    - Tôi yêu Vân, Vân cũng yêu tôi. Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi?
    - Tôi lấy quyền là chồng của cô ấy. Nếu cô ko nghe, đừng trách tôi. ?" ánh mắt anh vằn lên tia máu.
    - Anh sẽ làm gì tôi nào?
    - Khi ghen thì người ta sẽ ko biết trước hay kềm chế hành động của mình đâu. Tôi đã nói trước, có chuyện gì cô đừng trách tôi.
    - Ha ha, tôi cũng ko dễ dàng buông rơi tình yêu của mình như vậy đâu anh à. Anh tưởng tôi sợ những lời đe doạ của anh sao? Nực cười quá đi ?" My nhếch mép, nụ cười khinh khỉnh như trêu ngươi người đàn ông đối diện.
    - Cô?
    - Tôi sao nào. Anh tức lắm sao?
    - Này thì? - anh lao tới.
    My loạng choạng sau cú đánh bất ngờ. Trấn tĩnh:
    - Coi như tôi nhường một bước vì tôi đã cướp mất người đàn bà của anh. Nhưng ko có lần thứ 2 đâu nhá. Anh đánh tôi 1, coi chừng anh nhận lại 10. Chào anh!
    - Tôi thách cô đấy. ?" Anh la vọng theo.
    - Ha ha, hãy cư xử như 1 người có ăn học đi nào. Đừng có hành động như một thằng võ biền mà làm xấu mặt mình đấy.
    Bốp, anh đấm tay vào tường. Tức giận, hờn ghen, anh lại thua một con đàn bà sao?
    My không về nhà mà ghé quán café lần đầu 2 người gặp nhau. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về, chiếu sáng tâm tư. Vẫn chỗ ngồi đó, vẫn khung cảnh đó, vẫn cành cây đó, vẫn ngọn cỏ đó? sao nay lại khoác lên mình vẻ ưu tư?
    -----------
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này