Phân vân ======== Phân vân ======== (Phỏng tác) Trong nỗi hoang sơ của khung viền giới hạn phân chia một vạch vô hình dẫu một bước mong manh ai một lần vượt cạn? dẫu chỉ bằng sợi tóc thời gian đẩy xa kẻ mệt nhoài không đủ sức trượt vào nhau! Càng tiệm cận hai đầu nhánh phân ly mở lớn toả không gian vô cùng tận bến mê tình yêu vẫn lạ lùng muôn đời như thế! trăm năm cô đơn nâng nỗi nhớ đến tận cùng Thuyết nhị nguyên có phân chia rạch ròi đâu là đích thực khác thế nào với hư ảo mong manh nhịp đập đam mê hoà quyện vĩnh hằng hay cũng chỉ phút giây mù quáng! Em là kẻ khát khao, khô lưỡi mong chờ miếng cay đắng của sự khởi đầu-quay lại? mệt mỏi - rã rời cố giữ và cố quên đang tự huyễn lấp khoảng trống mênh mang bằng nụ cười khô khốc định cho mình điểm mốc bằng nỗi nhớ ngày sau Ở bến bờ hai đầu vô định em xây một đỉnh hư vô tường bao nỗi ám ảnh mơ hồ cất tiếng cười vào gian khổ lụy Vẽ nỗi cô đơn chìm sau khung thuỷ trăm mặt cười chế diễu mông lung một thoáng nhìn rơi rụng niềm tin em yếu đuối hay vô tình mạnh mẽ? Đi qua đời nhau bước chân trần in trên phiến đá vết thời gian nhạt dấu phôi pha như cơn bão đi qua tán cây thôi xao xác những gì khao khát những gì hoài trông đọng lối mòn quên lãng em muộn mằn làm kẻ phiêu du. Giữa lối sương mù những đêm không ngủ những chiêm bao mộng mị nhọc nhằn khô lệ những đêm dài khôn nguôi trăn trở đắm mình trong nỗi nhớ ngày xưa. Bức loa thành huyễn hoặc chiều mưa đêm đêm sụp đổ những cơn mê vọng giữa bộn bề tâm trí không nơi chốn hành hương khả dĩ em vô định buồn giữa lý trí-con tim. ai_la_toi
------------------------------------------------------------ Ngập ngừng (hoạ ?oNgâp ngừng? của Mạc Phương Đình) ------------------------------------------------------------ Tỉnh giấc phiêu du còn vướng lại thời gian biến đổi vết tình si ướp hương kỷ niệm đầy hoa cải ngơ ngác vườn xuân buổi dậy thì Thoáng nhớ gót hồng êm lối cũ ngang sông vệt nắng rụng hoang chiều trăng mơ chìm dưới ngàn tinh tú xóm nhỏ lạnh đầy bóng tịch liêu Lời ngỏ ngập ngừng xưa chẳng nói đành ôm kỷ niệm buổi chia xa sầu ngân sông lạnh đàn buông phím đỏ mắt hoài trông ánh xế tà Một thoáng ngập ngừng duyên đã lỡ cây đa bến cũ có ai về? một mai qua chốn ngày xưa ấy có nhớ hương đồng giữa lối quê? Bèo nở đoá xuân trên nước cũ phân vân neo-dạt một dòng trôi cảnh xưa biến đổi thành quen-lạ tiếc nuối làm chi chẳng thể hồi. ai_la_toi