1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Phật cứu độ chúng nhân thiên và hàng Nhị thừa

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi caithuoclathanhnghi, 27/08/2024.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. caithuoclathanhnghi

    caithuoclathanhnghi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2018
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Đạo Phật - Kinh Vô lượng nghĩa là tất cả các kinh do Đức Phật Thích-ca nói trên cuộc đời này và chúng ta coi đó là kinh Pháp hoa dù là kinh Nguyên thủy, hay kinh Đại thừa. Vì chúng ta tu Pháp hoa gọi là tu Nhất thừa nghĩa là chỉ có một con đường duy nhất, từ chúng sanh tiến đến quả vị Phật, không có sai khác.
    Nói chính xác, các pháp môn sai khác đều hướng về một là Nhất Phật thừa và từ một, mà nhìn rộng ra, có nhiều pháp môn tu. Về ý này, Phật nói Tam thừa là phương tiện, nhưng cuối cùng quy về Nhất thừa, nghĩa là ai tu cũng thành Phật, người thành Phật trước, người thành Phật sau. Nếu có căn lành và niềm tin thực tập các pháp Phật thì tất cả các pháp này đều hướng về Vô thượng Chánh đẳng giác, đó là Nhất thừa của kinh Pháp hoa, còn Tam thừa là quyền tức phương tiện của Phật thì có nhiều. Kể cả Đức Phật xuất hiện trên cuộc đời, hay Phật vào Niết-bàn cũng là phương tiện của Phật.

    Tu theo kinh Pháp hoa, câu hỏi đầu tiên của chúng ta là tại sao Đức Phật hiện hữu trên cuộc đời, Phật xuất hiện trên cuộc đời để làm gì và Phật nhập diệt, Ngài về đâu?

    Khi thái tử Sĩ-đạt-ta sanh ra, tiên A-tư-đà đã thấy Đức Phật hiện hữu bên trong thái tử, nên ông vội sụp lạy là ông lạy vị Phật ẩn bên trong thân của thái tử. Nghĩa là ông biết được con người thật của Sĩ-đạt-ta bên trong là Phật, nên Ngài tu chắc chắn sẽ thành Phật.

    Nhìn về Phật như vậy và quán tưởng ngược lại mình để xem ta là ai. Trước khi ta sanh ra, ta là ai, ở đâu và ta sanh ra rồi, ta hiện hữu trên cuộc đời thì thân này có phải là ta không và sau khi chết, ta về đâu? Phải nhận ra con người thật của mình, nếu không thì tu suốt đời không được gì.

    [​IMG]

    Phật dạy phải tìm hiểu con người thật của mình và con người thật này nằm bên trong con người giả. Chỉ vì chúng ta chấp thân giả này là mình, nhưng thực sự nó không phải là mình. Thật vậy, trước khi sanh, mình không có thân này. Phải mượn cha mẹ sanh ra, mình mới có thân này, là cha mẹ tạo cho mình thân này, còn con người thật của mình nằm bên trong. Ví như cha mẹ may cho mình chiếc áo ngũ uẩn, mình mặc vô rồi nói đó là mình. Nhưng do nghiệp của cha mẹ và nghiệp của mình tạo nên giả thân này.

    Phật nói giả thân không thật, vì nay nó còn, mai nó chết. Cái gì thật thì phải bất biến, mà có chết là giả rồi. Nhưng quan trọng là trong thân giả có cái thật ở bên trong, nên tu hành, phải cố gắng tìm cái thật bên trong mình.

    Thực tế cho thấy ngày nay có những đứa trẻ thần đồng có hiểu biết mà người lớn không biết. Nhưng nó lớn lên, tánh linh của nó bị mất lần. Nếu biết tu thì sẽ giữ được tánh linh này liên tục. Nhưng không tu, bị cuộc đời nhồi nhét khôn dại khiến tánh linh mất luôn; nói cách khác, bị ngũ uẩn ngăn che làm cho những gì tốt đẹp của mình ở đời trước mất lần.

    Riêng tôi có điều lạ, khi còn là nghiên cứu sinh ở Nhật, tôi đem một số sách vô thư viện, nhưng tôi không cần đọc hết, chỉ đọc đề tựa hoặc coi thêm mục lục, tôi tự cảm nhận được thâm ý của tác phẩm và tác giả. Có khả năng thiên phú này, mới học lên cao được. Nếu không, thì phần nhiều học chậm, học đâu biết đó thôi. Còn có tánh linh giúp mình có tầm hiểu biết mở rộng cho đến biết được những điều không học, thậm chí biết cả đời trước.

    Thật vậy, tôi nhận ra điều này qua sự thông minh vượt bậc của Phật Thích-ca. Khi Ngài mới 9 tuổi, vua Tịnh Phạn mời các ông thầy giỏi nhất đến dạy. Thái tử hỏi những sách mà ông thầy chưa từng nghe tới, huống chi là đọc. Và Ngài hỏi ông thầy định dạy ngôn ngữ nào trong 36 thứ ngôn ngữ mà Ngài kể ra vanh vách. Ông thầy khiếp quá, sụp lạy, không dám dạy thái tử! Đó là trí tuệ độc nhất vô nhị của con người thật bên trong thái tử Sĩ-đạt-ta.

    Thiết nghĩ trên đời này, không ai giống ai, vì nghiệp thiện hay ác của từng người khác nhau, tánh linh của từng người khác nhau. Vì vậy, Phật bảo nhìn bề ngoài của giả thân để biết phần nào con người thật bên trong của họ. Tu hành, thành tựu được pháp Phật thì nhìn người, biết họ đang nghĩ gì, họ tới với mình để làm gì… Và tìm người có ý nghĩ tốt, làm được việc gì thì Phật mới dạy. Vì vậy, Phật mở ra Tam thừa để độ hàng nhân thiên. Tuy nhiên, không phải Phật độ được tất cả mọi người. Đối với con người có tánh người, Phật mới dạy, nhưng dưới con người thì rất khó dạy, vì họ đâu nghe được.


    >> Xem thêm: Đệ Tử Quy

    Thực sự con người có tánh người thì họ phải có lòng thương. Phật nói với họ rằng từ đây đến suốt đời, không được sát hại chúng sanh. Nếu giữ được như vậy là tánh thiện bên trong, tức tánh thương người phải có mới dạy pháp này được. Đối với người ác thích giết hại, họ lấy sự giết hại làm vui, làm sao dạy pháp không sát sanh. Thí dụ vua Bảo Đại, đâu phải ông không có ăn, nhưng ông lên dinh Buôn Ma Thuột đi săn để thấy con chó săn rượt bắt hươu nai, chúng hoảng sợ chạy trối chết làm ông thấy vui và bắt được chúng rồi hành hạ chúng, lấy đó làm vui là tánh ác bên trong thấy người khác khổ mới vui.

    Tánh ác bên trong có, làm sao họ làm thiện. Tánh thiện bên trong có sẵn rồi, chỉ cần khơi dậy thôi. Tôi đi học, thấy người ta đứng câu cá, giựt con cá bay lên hư không, thấy nó run rẩy khiến mình cảm thấy thương nó và mình cũng cảm giác đau giống như nó vậy.

    Căn lành có mới đi tu được. Từ căn lành, mình theo Phật, nhìn xa thấy tất cả chúng sanh vì ăn mà giết hại nhau. Con hổ đói bắt giết con nai ăn thịt, nhưng khi nó no rồi thì dù có cả đàn nai, nó cũng không bắt.

    Vì ăn mà giết hại nhau, nhưng nâng lên một bước nữa, thấy con người ác thiệt, không phải vì ăn mà giết, như đã nói, vì họ lấy việc sát hại làm thú vui.

Chia sẻ trang này