1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

PHIẾM ĐÀM - NHÀN ĐÀM - LOẠN ĐÀM: Dành cho các bác đang nông nhàn, trà dư tửu hậu hoặc muốn giải quyế

Chủ đề trong 'Những người thích đùa' bởi AnhCaPhom, 21/12/2011.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. AnhCaPhom

    AnhCaPhom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2011
    Bài viết:
    2.111
    Đã được thích:
    0
    Vắng trăng thì đã có sao
    Vắng hoa thiên lý có đào Nhật Tân
    Phỏm chỉ là gã nông dân
    Lang thang trém gió cõi trần khổ đau
    :-B
  2. ThuVang1983

    ThuVang1983 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2006
    Bài viết:
    6.674
    Đã được thích:
    0
    Bóng trăng đang đã dần trôi
    Sao kia đâu sang hỡi ôi đau lòng
    Trên đời không có dân trồng
    Thì ta đâu có (là rau má,ăn vô đẹp da)má hồng rượu ngon.
  3. kongcom

    kongcom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2007
    Bài viết:
    2.681
    Đã được thích:
    0
    Đúng là tứ tuyệt .
  4. ThuVang1983

    ThuVang1983 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2006
    Bài viết:
    6.674
    Đã được thích:
    0

    Bác cứ quá khen.Em thấy cóc nhái tí đè chết người,tứ với tuyệt gì?@-)
  5. AnhCaPhom

    AnhCaPhom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2011
    Bài viết:
    2.111
    Đã được thích:
    0
    Tiếp bài "Loạn đàm về Rượu". Lần trước mới có phần mở đầu, từ bài này sẽ là những câu chuyện tản mạn về rượu, mời các bác góp những chuyện liên quan đến rượu cho vui nhé:

    RƯỢU VÀ THI NHÂN
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 st1\:-*{behavior:url(#ieooui) } /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}

    Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
    Dục ẩm, tì bà mã thượng thôi
    Túy ngọa sa trường, quân mạc tiếu
    Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
    (Rượu đào chén ngọc kề môi
    Chớm say nhạc đã giục người ra đi
    Sa trường say khướt cười chi
    Xưa nay chinh chiến mấy khi trở về)

    Nhan đề của bài thơ trên là Lương Châu từ (Bài hát Lương Châu) của thi sĩ nổi tiếng Vương Hàn đời Đường bên Trung Quốc. Trong những giờ rảnh rỗi ở sa trường, binh lính thường hay uống rượu để tiêu sầu, quên đi những tháng ngày xa gia đình, vợ con. Lắm lúc họ cũng uống để quên đời vì nghĩ rằng trong tương lai, không biết có trở lại quê nhà không hay là “Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”.

    [FONT=&quot] Nói chung, nhiều khi có sự gì buồn chán người ta hay uống rượu để quên. Các nhà thơ cũng vậy, khi trong tâm hồn có những chuyện gì sầu tình lai láng, các thi nhân thường hay uống rượu để tiêu sầu. Bởi vậy mỗi lần đi đâu họ luôn mang theo túi thơ và bầu rượu để làm bạn đường, lắm lúc cũng là bạn đời luôn. Người ta cho rằng trong số 2200 thi sĩ đời nhà Đường, hầu hết đều uống rượu hằng ngày. Các thi sĩ nỗi tiếng về rượu phải nói là Thôi Hiệu, Giả Đảo, Vương Hàn, Lý Bạch, Đỗ Phủ v.v...
    Họ say sưa suốt ngày đêm, vừa uống rượu vừa làm thơ vừa làm thơ vừa uống rượu. Lắm lúc đi chân xiêu bên nọ vẹo bên kia, chếnh choáng hơi men triền miên suốt năm tháng.

    Thời Ngũ Đại bên Trung Hoa khi soạn sách "Chính ngôn", Vương Định Bảo đề cập đến thi sĩ Lý Bạch viết rằng: "Lý-Bạch mặc áo cẩm bào, chơi trong sông Thái Thạnh (ở huyện Đang Đồ), ngạo nghễ tự đắc, xem như không có ai bên cạnh; nhân say rượu, nhảy xuống nước bắt bóng trăng rồi chết". ^:)^

    Còn thi sĩ Giả Đảo mỗi năm cứ đến đêm trừ tịch, ông đem tất cả thơ sáng tác trong năm đặt lên bàn, đốt hương vái lạy rồi rót một ly rượu thật đầy xong đổ xuống đất mà nói rằng: "Đó là nỗi khổ tâm của ta trong suốt năm nay!". Nói xong ông liền uống rượu, ngâm thơ cho đến lúc say túy lúy.:-"
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Còn tại Việt Nam thì sao, các thi sĩ có hay uống rượu tiêu sầu, đêm ngày say túy lúy như các thi nhân đời Đường không? Điểm qua một số thi sĩ Việt Nam ta, ta thấy họ uống rượu cũng không phải là ít. Nhiều thi nhân say mèm suốt ngày đêm không kém gì các bợm rượu bên Tàu. Mặc dầu nhiều người dở duyên với rượu nhưng khi có ai mời thì sẵn sàng uống ngay, không từ chối:[/FONT]
    [FONT=&quot]Trời đất cho ta một cái tài,
    Giắt lưng dành để tháng ngày chơi.
    Dở duyên với rượu không từ chén,
    Trót nợ cùng thơ phải chuốt lời.
    Cờ sẵn bàn sơn, xe ngựa đó,
    Đàn còn phím trúc, tính tình dây.
    Ai say, ai tỉnh, ai thua được,
    Ta mặc ta, mà ai mặc ai.
    (Bài "Cầm kỳ thi tửu" của Nguyễn Công Trứ).
    [/FONT]

    [FONT=&quot]
    Bởi vì trót đã khuya sớm với ma men, trót đã nghiện rượu triền miên nên nhà thơ ngày đêm vẫn uống rượu cho dù mặc người đời khen hay chê thì cứ bỏ ngoài tai thôi, miễn sao “Vào vòng cương tỏa chân vẫn không vướng, tới cuộc trần ai, áo chẳng hoen”:
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Trót đà khuya sớm với ma men,
    Mặc kệ người chê, mặc kệ khen.
    Ngó lại hàng rào hương cúc lộn,
    Trông ra cửa sổ bóng trăng chen.
    Vào vòng cương tỏa chân không vướng,
    Tới cuộc trần ai áo chẳng hoen.
    Cứ những ai hay tình thú ấy,
    Có chăng Bành Trạch với Thanh Liên
    (Bài "Uống rượu tự vịnh" của Nguyễn Công Trứ)
    [/FONT]

    [FONT=&quot]
    Bởi vì uống rượu thì phải say và đành chấp nhận tiếng say. Khi say thì sẽ quên đời, quên những nỗi buồn man mác chia phôi đang tung hoành và giày xéo tâm hồn. Vì vậy mà buồn ruột cho nên men phải nhấp, vui với ma men thế mà hay để rồi khi ma men tác oai tác quái trong cơ thể, hai tay bắt đầu quờ quạng vơ đũa, vơ chén trước mặt, lắm lúc say mèm nằm gục đầu bên cạnh mâm mà ngủ li bì không dậy được:
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Đời này thức tỉnh những ai đây?
    Ai tỉnh cho ta chịu tiếng say.
    Buồn ruột cho nên men phải nhấp,
    Dở mồm nào biết giọng là cay.
    Bạn cùng quỉ dẫy chi cho bận,
    Vui với ma men thế cũng hay.
    Ngất ngưởng hai tay vơ đũa chén,
    Đố ai đã được cái say này.
    (Bài "Say rượu" của Tú Xương)
    [/FONT]

    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot](còn tiếp)…[/FONT]

    [r2)][r2)][r2)]
  6. ThuVang1983

    ThuVang1983 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2006
    Bài viết:
    6.674
    Đã được thích:
    0

    Hồng nhan bạc phận lắm lắm thay
    Ngàn chén còn thiếu thấy hay hay
    Cuộc đời lênh đênh khắp đó đây
    Giờ đây chỉ là tay trắng tay.
  7. AnhCaPhom

    AnhCaPhom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2011
    Bài viết:
    2.111
    Đã được thích:
    0
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 st1\:-*{behavior:url(#ieooui) } /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Đáy cốc bao la vạn vực sầu...

    [FONT=&quot][/FONT]
    Nhân Thu Vàng cảm thán sự đời bằng bài tứ tuyệt, tỏ cái tâm sự phận nữ lưu. Tôi mượn lời thi sĩ Vũ Hoàng Chương- một nhà thơ tôi cực thích để cóp nhặt vài dòng, vừa tặng Thu vừa để tiếp nối chủ đề của bài phiếm đàm trước- Rượu và thi nhân…
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    Đàn với bút tài sơ không chép nổi
    Những cao xa để mộng chẳng nên hình
    Chỉ còn men, người vợ góa Lưu Linh
    Đưa lối những chàng say về Lý Tưởng[r2)]
    Trong phong trào Thơ mới, tài năng của Vũ Hoàng Chương không hề thua kém những cái tên được tung hê đến đỉnh điểm như Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên.., nhưng ông lại bị nhìn nhận một cách kì thị, thiếu sòng phẳng. Tiếc nỗi người ta đánh giá một thi sĩ, một hồn thơ lại không đứng trên tinh thần học thuật và nhân văn tiến bộ mà dựa vào quan điểm xã hội giáo điều, xơ cứng, phi văn học. Người ta chê bai cái say hào sảng trong thơ ông để tung hê loại thơ ca ủy mị, ướt át. Cái đáng ghét nhất, nguy hiểm nhất khiến văn chương bị bóp méo, bị hiểu sai và tầm thường hóa là cái tư duy ấu trĩ giữ vai trò thống trị trong đời sống văn học. Nó phi chính trị, phi văn học, nhưng nó đe dọa ghê gớm đến văn chương, nghệ thuật. Và đó là tư duy hiện thực, một kiểu hiện thực cục mịch, vô học.



    Đọc thơ Vũ Hoàng Chương người ta cảm giác mình bị mất thăng bằng. Thơ ông chếnh choáng men say: Say rượu, say tình, say đàn, say ca, say cả thuốc phiện.., Bấy nhiêu cái say đều nuôi bằng một say sưa to lớn hơn mọi say sưa khác: Say thơ, và tập thơ mà tôi thích nhất là “Thơ Say”:
    [FONT=&quot]Say đi em, say đi em[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Say cho lơi lả ánh đèn[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Cho cung bậc ngả nghiêng điên rồ xác thịt[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết.

    [FONT=&quot][FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    Vì bố mẹ đến hỏi cưới chậm một tháng mà ông mất Kiều Thu- mối tình đầu tuyệt vời, để rồi chán đời tìm quên trong những cơn say, nhưng cũng từ đó những vần thơ tuyệt tác đã ra lò:


    Em ơi lửa tắt bình khô rượu
    Đời vắng em rồi say với ai…


    Say mới thể hiện rõ soái khí của một trích tiên bị đày ải:
    Ta van cát bụi bên đường
    Dù nhơ dù sạch đừng vương gót này

    Để ta tròn một kiếp say

    Cao xanh liều một cách tay níu trời.



    VHC say thuốc phiện:
    Phơi phới linh hồn lỏng khóa then
    Say nghe giọt nhựa khóc trên đèn
    Mê ly cả một trời Đông Á
    Sực tỉnh trong lòng nấm mộ đen.



    Rồi say tình:
    Hãy buông lại gần đây làn tóc rối
    Sát gần đây, gần nữa, cặp môi điên

    Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói

    Đưa hồn say về tận cuối trời Quên…



    Tất cả những trạng thái say sưa điên đảo đó là sự nổi loạn của một tâm hồn uất ức, chán ngán với thời cuộc. Nhưng VHC nào có thoát ly khỏi hiện thực, dù đã đẩy trạng thái tâm hồn lên đến đỉnh điểm của sự cuồng loạn, say sưa bao niềm dục lạc, mà nỗi đau nhân thế vẫn choáng đầy tâm hồn: Nỗi đau tình yêu tan vỡ, nỗi đau thời cuộc đảo điên:


    Say không còn biết chi đời
    Nhưng em ơi

    Đất trời nghiêng ngửa

    Mà trước mắt thành sầu chưa sụp đổ

    Đất trời nghiêng ngửa

    Thành sầu không sụp đổ em ơi!



    Đó mới là ẩn ngữ đằng sau những cuộc truy hoan không bờ bến. Say để đánh lung lay trong lòng khối thành trì khổ não kiếp nhân sinh. Say để chao nghiêng trời đất, sụp đổ địa cầu và tận cùng cuộc vui điên đảo ấy là tâm tư bế tắc, sự ức chế không lối thoát.


    Nhưng trên tất cả, Say là sự chuẩn bị tuyệt hảo cho hồn thơ được thăng hoa. Chỉ khi tâm hồn con người thoát khỏi những ràng buộc tạp nham của hiện thực trọc lốc, khi ta thức tỉnh mọi giác quan, và tiếng nhạc, và men cay, và ái tình hoan lạc ùa về..,đó mới là lúc tâm hồn sống trọn vẹn trong thế giới thăng hoa thuộc về nghệ thuật. VHC đã nhìn ra điều đó, ông cố đẩy người đọc lạc vào một cảnh giới của tình yêu tuyệt đích, vô tư có tính bản năng, không toan tính thiệt hơn, không ngại ngần lo sợ để thức dậy toàn năng mọi giác quan. Chỉ trong thế giới ấy, thì con người mới vô hiệu hóa được sự vô nghĩa lý của cuộc sống đời thực đang đè nặng lên số kiếp mình. Thế giới ấy sẽ tồn tại vĩnh hằng trong vô thức, đẹp như một nàng trinh nữ vô nhiễm. Chỉ trong trạng thái say sưa điên đảo đó, mọi oán giận, thù hằn, mọi e dè khiếp hãi sẽ cháy tiêu tan cùng lý trí, tâm hồn con người lại trở về với trạng thái thăng hoa. Thế giới say ấy đẹp đến nao lòng. Saylà một thể nghiệm có tính tâm linh chứ không còn là sự ức chế thần kinh thô thiển! Chỉ khi say con người ta mới sống hết mình, mới chung tình tuyệt đối “Ta đợi em từ ba mươi năm”. Và mãi sẽ đợi chờ như thế…


    Người đời vẫn mơ ước những thành đạt làm nên sự nghiệp, nhưng có những sự nghiệp lớn lao hình thành trên mất mát. Cao quý thay một sự nghiệp làm bằng mất mát:


    [FONT=&quot]Mười Hai Tháng Sáu[/FONT]

    [FONT=&quot]Tặng Kiều Thu[FONT=&quot][/FONT][/FONT]​
    [FONT=&quot]Trăng của nhà ai trăng một phương[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Nơi đây rượu đắng mưa đêm trường[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Ờ đêm tháng sáu mười hai nhỉ[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    Tố của Hoàng ơi hỡi nhớ thương.
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot]Là thế là thôi là thế đó[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Mười năm thôi thế mộng tan tành[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Mười năm trăng cũ ai nguyện ước[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Tố của Hoàng ơi Tố của anh.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Tháng sáu mười hai - từ đấy nhé[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Chung đôi - từ đấy nhé lìa đôi.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Em xa lạ quá đâu còn phải[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Tố của Hoàng xưa Tố của tôi.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Men khói đêm nay sầu dựng mộ[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Bia đề tháng sáu ghi mười hai.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Tình ta ta tiếc - cuồng - ta khóc[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Tố của Hoàng nay Tố của ai?[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Tay[FONT=&quot] gõ vào bia mười ngón rập[/FONT][FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Mười năm theo máu hận trào rơi.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Khúc Cổ Bồn Ca gõ hát chơi.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Kiều Thu hề Tố em ơi[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Ta đang lửa đốt tơi bời Mái Tây[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Hàm Ca nhịp gõ khói bay[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Hồ xừ xang xế... bàn tay điên cuồng.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Kiều Thu hề trọn kiếp thương[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Sầu cao ngùn ngụt mấy đường tơ khô.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Xừ xang xế xự xang hồ[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Bàn tay nhịp gõ điên rồ khói lên.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Kiều Thu hề Tố hỡi em[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Nghiêng chân rốn bể mà xem lửa bùng.[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Xế hồ xang... khói mờ rung[FONT=&quot][/FONT][/FONT]
    [FONT=&quot]Nhịp vương sầu tỏa năm cung ngút ngàn…[/FONT]
  8. AnhCaPhom

    AnhCaPhom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2011
    Bài viết:
    2.111
    Đã được thích:
    0
    v\:-* {behavior:url(#default#VML);} o\:-* {behavior:url(#default#VML);} w\:-* {behavior:url(#default#VML);} .shape {behavior:url(#default#VML);} Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Ngày cuối cùng của năm cũ: Tống biệt mày nhé- hạt muối cuối cùng xát vết thương tao[r23)]

    Này chủ quán cho thêm ly rượu nữa
    Rót vào đây, rót nữa, rót vào đây
    Uống cho qua một năm cũ giời đày
    Toàn những chuyện tiền tài om cả sủ^:)^



    [r2)][r2)][r2)]
  9. ThuVang1983

    ThuVang1983 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2006
    Bài viết:
    6.674
    Đã được thích:
    0

    Cuộc đời chưa dài cũng không ngắn
    Bao nhiêu sóng gió chưa vơi dần
    Ngủ mơ thấy sợ vì trông gai
    Thức giấc tỉnh dậy mồ hôi toát
    Đi làm vài chén cho nó mát
    Ngồi uống một mình rồi lại hát
    Cho đêm qua nhanh sáng đi cày...
  10. AnhCaPhom

    AnhCaPhom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2011
    Bài viết:
    2.111
    Đã được thích:
    0
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
    MẠN ĐÀM VỀ KINH THÁNH


    Kinh Thánh có lẽ là bộ sách gây ảnh hưởng nhiều nhất trong lịch sử loài người. Kinh Thánh được dịch sang hơn 2.100 ngôn ngữ của 90% dân số thế giới. Ước tính có khoảng hơn 5 tỉ ấn bản Kinh Thánh trọn bộ hoặc các phần quan trọng của Kinh Thánh được phát hành, là bộ sách bán chạy nhất mọi thời đại. Nhiều nhà giáo dục thấy rằng Kinh Thánh đã ăn rễ vững chắc vào văn hóa phương Tây đến nỗi "Bất cứ ai, dù có niềm tin hay không, nếu không quen thuộc với các giá trị và giáo huấn của Kinh Thánh sẽ trở nên dốt nát về văn hoá”.


    Sở dĩ Kinh Thánh đi vào lòng người bao thế hệ là bởi những đạo lý, những giá trị được thể hiện hoặc ẩn dụ trong nó rất ngắn gọn mà hàm súc, thấm đượm tính nhân văn, triết lý. Nhiều người chưa đọc cứ ngỡ Kinh Thánh là thứ gì đó cao siêu, khó hiểu hoặc khô khan, chả liên quan đến mình. Nhưng trên thực tế, có thể suy niệm rất nhiều điều từ Kinh Thánh. Trong phạm vi bài viết, tôi không hề có ý định tuyên truyền hay bình luận gì về tôn giáo- một chủ đề không được khuyến khích trên các diễn đàn, chỉ mạn phép đưa ra những trải nghiệm của cá nhân tôi đối với một bộ sách thuộc hàng kinh điển nhất của nhân loại như Kinh Thánh.


    CON NGƯỜI – NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN ÁC???


    Ngày thứ 6 Thiên Chúa tạo ra Adam từ bụi đất rồi cho ra ở phía Đông vườn Địa Đàng. Có Cây Sự Sống và cũng là Cây Biết Tốt Xấu ở giữa vườn, Chúa bảo: “Cấm ăn trái này, nếu ăn các ngươi sẽ bị trừng phạt”. Nhưng Eve (được Chúa tạo ra để giúp Adam vui vẻ [:P]) nghe lời dụ dỗ của rắn (con vật được xem là hiện thân của quỷ Sa tăng): “Cứ ăn đi, không chết đâu mà sợ, ăn đi rồi các ngươi sẽ biết thế nào là Tốt Xấu, và sẽ được bằng như Chúa”. Và đàn bà (ngay từ thưở sơ khai đã nhẹ dạ :-") nghe lời vặt trái ăn ngay rồi còn đưa cho Adam (đàn ông cũng chả hơn gì, cả tin hảo ngọt háo sắc lắm :-w). Ăn xong họ nhìn nhau, thấy mình lõa lồ nên vội vàng lấy lá cây vả che tạm chỗ ấy. Một hôm Chúa đi dạo trong vườn, không thấy Adam liền gọi. Adam không dám ra, nấp trong bụi cây (hèn nhát, sợ hãi [r23)]) nói rằng: “Tôi có nghe tiếng Chúa, nhưng tôi sợ nên lẩn trốn”. Chúa bảo: “Nếu ngươi sợ thì Ta biết chắc ngươi đã ăn trái cấm rồi”. Adam thưa: “Chính Eve đã cho tôi trái cây đó”. Và Eve nói: “Con rắn đã dụ dỗ và lừa gạt tôi rồi”. [-( => Đó, từ chỗ trần truồng đi lại vui vẻ trong vườn, hồn nhiên như cô tiên nhưng con người không vâng lời, lại còn gian dối đổ tội cho nhau nên bị Chúa đuổi ra khỏi vườn Địa Đàng, vào trong thế giới.


    Eve sinh hai con trai: Cain, người anh làm ruộng. Abel, người em chăn cừu. Đến ngày dâng lễ cho Chúa, Cain dâng thổ sản, Abel dâng con cừu mập nhất trong đàn. Chúa rất vui vẻ với lễ vật của Abel, và điều này làm Cain giận dữ, hắn đi theo Abel ra ngoài đồng rồi xông đến giết chết Abel. => Đấy, chỉ vì ghen ghét đố kị mà người anh nhẫn tâm giết cả em mình. Thật kinh khủng. ^:)^


    Năm tháng trôi qua, con cháu Adam sinh trưởng đông đúc và lan tràn khắp nơi. Nhưng dân số càng lớn thì tội ác càng nhiều. Thiên Chúa nhìn thế gian đầy dẫy điều hung dữ bại hoại, và quyết định hủy diệt tất cả loài người và mọi súc vật mà Ngài đã dựng nên. Nhưng may có Noah- một người tốt, thành thật, siêng năng nên Chúa quyết định giữ lại Noah và vợ con ông cùng các con dâu. Thế là mưa liên tục 40 ngày đêm, trận Đại Hồng Thủy đó đã hủy diệt mọi sự sống trên trái đất. Khi trời hết mưa, Chúa phán với Noah: “Bây giờ, thế giới là để cho ngươi và con cháu ngươi cai trị. Thú trên đất, chim trên trời, cá dưới nước sẽ cung cấp thức ăn cho các ngươi”. Khi Chúa ban phước, một cái cầu vồng hiện ra trên trời. Ngài nói: “Cầu vồng là dấu hiệu rằng thế gian sẽ không bao giờ bị tiêu hủy bởi lũ lụt nữa. Sau này khi ta góp mây làm mưa, ngươi sẽ lại thấy cầu vồng, và sẽ nhớ lại lời hứa của Ta, một giao ước với loài người và mọi sự sống trên thế gian”. => Đây, rõ ràng một minh chứng sống động cho câu “Một người làm quan cả họ được nhờ”. :))


    (còn nữa)

Chia sẻ trang này