1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

phòng giải toả xì trét, ân oán, vui buồn, chát chít hùm bà lằng đủ thứ ...

Chủ đề trong 'Nha Trang' bởi zesman, 23/03/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. biendaikho

    biendaikho Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/10/2005
    Bài viết:
    3.896
    Đã được thích:
    0
    Yêu cầu đồng chí Phát không được xuống tinh thần chiến đấu . (Tình hình hiện nay rất chi là tình hình ) , trong box nhìn qua nhìn lại toàn thấy mấy ông bà già không . (Thấy mấy mem C3, C4 vừa trẻ vừa khoẻ ào ạt vào Box BDK mừng hơn lụm được tờ 500 ngàn ) . Cứ tiếp tục post bài , cứ tiếp tục phát biểu . Và nhất là phải biết bảo vệ quan điểm của mình !
    Chúc vui !
  2. ThinhPhat_8x

    ThinhPhat_8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2006
    Bài viết:
    215
    Đã được thích:
    0
    Úi trời , sáng vào thấy anh BDK phát biểu tự nhiên thấy vui ghê . Cán ơn đại ca nhe
  3. Changes_of_my_life

    Changes_of_my_life Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2005
    Bài viết:
    1.867
    Đã được thích:
    0
    Hic....mới ngủ dậy, và vừa ăn sáng kiêm ăn trưa và có lẽ là ăn tối luôn . Cũg chả phải đánh nhau hay gì, ấy thế mà ngủ dậy, người rả rời, chân tay lưng vai gì cũng ê ẩm hết, các ngón tay cử động rất mỏi, các ngón chân thì bị sưng lên. Trời đất, mẹ ơi, phục dịch có 1ngày mà gì hả trời. Giờ mới thấy, nhỏ bạn mình nói đúng, tiểu thư đỏng đảnh quá đáng (Quỉ sứ, ghét nhất ai nói mình là tiểu thư ).
    Cũng vui và hay thật, lần đầu tiên làm phục vụ nhà hàng, và ngày đầu tiên là ngày lễ lớn nữa chứ. Mẹ ơi, từ 7g sáng đến gần 12h đêm, tạp vụ + pha chế + phục vụ, kể ra mình cũng giỏi thiệt, tự hào về Chen ghê. Ít ra thì giờ mình cũng có thể pha chế được vài món nước để bán, cũng biết cách dọn dẹp sao cho vừa nhanh vừa gọn, cũng biết để người ăn thấy thoải mái. Và cũng biết cười tươi khi khách hàng nhăn nhó và sỉ nhục mình. 1 ngày mà biết nhiều như thế là cũng không quá đáng bỏ công 1 ngày nghỉ của mình nhỉ!
    Bạn bè và người thân cứ la hoài. Rõ thiệt chán, đi kiếm tiền mà cũng bị la, người ta kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình chứ bộ. Mình phải cực thế mới biết quí tiền của mình chứ nhỉ, và cũng thế mới giảm bớt những lần chi tiền 1 cách phung phí của mình.
    Nói về sỉ nhục thì hình như trước đây mình cũng đã từng rồi ấy nhỉ. Bây giờ, thỉnh thoảng, tranh thủ ngày cuối tuần, ngày nghỉ lễ, làm vài công việc như sinh viên vẫn thường làm, và nhận được cái khinh khỉnh của lắm kẻ chảnh khoe tiền. Còn nhớ cũng mới đây thôi, để ôn lại kỉ niệm của thời đi học, lũ bạn thân cùng mình đi phát tờ rơi, khoẻ, chỉ cần đứng trước cửa siêu thị có 2 tiếng đồng hồ và phát tờ giấy quảng cáo, và cũng được khoản tiền bỏ túi..he..he...Ấy thế mà có mấy kẻ có lẻ cũng lắm tiền mà chảnh, đưa tờ giấy ko lấy thì cũng phải cười 1 tiếng ý sự từ chối, thế mà cũng hất cái mặt lên bỏ đi 1 cách chảnh, có người vừa nhận được thì lại vứt ngay trước mặt mình. Ghét, cóc thèm nhìn nữa. Hắn khinh mình 1, mình khinh hắn 10...he..he...ai biểu cái tội khinh người làm chi. Còn nhớ hôm qua thôi, 1 đám nhóc vào ăn uống, nói chuyện và gọi món ăn mà giống như ra lệnh và lại còn chế giễu anh phục vụ nữa, thấy thế, mình định chạy ra quăng nguyên chồng đũa vào lũ trẻ, nhưng khựng lại, làm thế lại mất hình tượng mình quá, có khi lại mất việc chẳng chơi, thôi thì im lặng. Nhưng im lặng thì lại bị khách hàng hoạch hoẹ. Có 1 chị, chờ có đĩa cơm gà chưa được 5 phút thôi, thế mà la ó rồi lại còn dỗi nữa chứ, mình đang làm ly cam vắt, thế mà nghe cái cụp (làm hết hồn), "cô ăn cho hết", ngạc nhiên mình hỏi, "có chuyện gì thế ạ?" "Bưng cơm sao không đưa nĩa muỗng ra" (lỗi này cũng nghiêm trọng trong cách phục vụ nhà hàng ấy nhỉ), biết thế nhưng vẫn ức, làm gì mà nóng thế bà chị, bà chị trẻ con quá, ko thèm chấp, . Ừ thì đã làm thì phải chấp nhận, mỗi công việc có 1nỗi khổ riêng, chả có cái nào giống cái nào.
    Cũng may là mình làm với tinh thần thoải mái, không áp lực về tiền (thứ luôn quan trọng với mình ),chứ như nhìn các bạn làm cùng mình, thấy thương ghê. Có cô bạn người Hà Tây, 2 năm rồi không thể về nhà ăn Tết được, nhân ngày Tết, cô bạn làm thêm kinh hồn chỉ để có tiền cho việc học và trang trải trong c/sống. Nhìn đôi vai bé nhỏ của bạn, mà mình thấy thuơng thương.
    Hey, chiều nay mình làm gì nhỉ? Đi siêu thị mua vài thứ, rồi đi rửa xe, sau đó, sẽ dẫn lũ bạn học cũ đi ăn, đã hứa với tụi nó là giới thiệu món ăn Nha Trang mà.
  4. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    Goodbye.Hope to you soon!
  5. shortlong

    shortlong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2004
    Bài viết:
    756
    Đã được thích:
    0
    Neu nhu tui thi chi cho 1 con thoi, 1 con de thay duong nua chu
  6. biendaikho

    biendaikho Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/10/2005
    Bài viết:
    3.896
    Đã được thích:
    0
    Đói bụng , đói bụng , đói bụng
  7. biendaikho

    biendaikho Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/10/2005
    Bài viết:
    3.896
    Đã được thích:
    0
    Nhớ gì như nhớ Cafe ?
  8. xitrum_beo

    xitrum_beo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.569
    Đã được thích:
    0
    Ông này spam thấy sợ luôn. Ko biết có bao nhiêu bài chỉ để mỗi chữ thử...hãi
  9. zesman

    zesman Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    0
    Chẳng biết post vào đâu nên quăng tạm vào đây vậy.
    Nói chuyện blog nha. Z rất ấn tượng về một blog viết bằng tiếng Việt của một anh chàng người Tây. blog này từng được giới thiệu trên thanhnien online, và do đó số lượng khách thăm viếng blog đã tăng lên đột ngột với con số khổng lồ. Tất nhiên là cũng có nhiều blog đưọc giới thiệu trên báo chí, nhưng chỉ có blog của anh chàng Dâu (his name is Joe) này là Z còn quay lại, thậm chí là thường xuyên. Đọc entry của anh ta mà bất ngờ vì nhận xét tinh tế cũng như cách dùng từ Việt rất sáng tạo của anh ta, và cũng rất thán phục khả năng tiếu lâm của anh chàng này. Hôm nay giới thiệu cả nhà một entry mới nhất của anh ta.
    Entry for September 08, 2006 - Đội hay không đội?
    ?oMũ dùng để đội khi đi xe máy, tăng độ an toàn nếu có tai nạn xảy ra.? Đó là định nghĩa của từ ?omũ bảo hiểm? theo từ điển tiếng Việt trên cái bàn làm việc của mình. Nhưng quyển từ điển này chỉ là một quyển bác học thôi. Nếu có từ này trong từ điển cuộc sống ?" tức là từ điển lý thuyết viết đúng theo suy nghĩ của người dân ?" thì nó sẽ được định nghĩa như sau: ?oMũ bảo hiểm: hay còn gọi là nồi cơm điện. xấu quá! kệ! không cần thiết!?
    Mình cũng thích lái xe máy ở Hà Nội. Lúc mình mới học lái xe ở đây mình đi rất chậm. Cực kỳ chậm. Chậm như rùa. Hơn. Chậm như voi giậm trong rừng rậm. (Mình đã mất 15 phút tra từ điển để sáng tác câu đó, mọi người cứ ?onhấm nháp? nó đi!). Chậm đến nỗi lúc mình đi dọc đường Lê Duẩn có nhiều bà già đạp xe đạp đi qua vẫy tay rồi dần dần biến mất vào phía chân trời.
    Nhưng mình đã biết lái xe máy hơn 3 năm rồi, và bây giờ mình đi quá nhanh. Trước đây (khi đi rất chậm), chắc là không cần đội mũ bảo hiểm đâu, vì lúc đó mình sẽ giống như ?omột gã điên đeo kính râm vào ban đêm?. Tuy nhiên, bây giờ chắc là quá là cần thiết rồi, theo suy nghĩ của mình, theo lôgic của phương Tây, và theo vật lý nữa. Thế là mình lâm vào một tình cảnh rất khó xử: ở Hà Nội, đội mũ bảo hiểm là không sành điệu.
    Đó chỉ là sự thật phũ phàng thôi, muốn hay không người ta cũng nghĩ như vậy. Và mình cũng là một phần của ?ongười ta?, thế là mình cũng nghĩ như vậy. Mọi người xin đừng hiểu lầm ?" mình không phải loại người thích sành điệu. Nhưng đồng thời, cũng là loại người không thích không sành điệu, thế là mới có vấn đề!
    Túm lại, tất cả những khía cạnh của vấn đề này có thể được ?oco? thành một câu ngắn: Thà một phút sành điệu rồi chợt tắt còn hơn buồn ?onhà quê? suốt trăm năm. Mình có đồng ý với câu này không? (Không biết bác Xuân Diệu đội mũ bảo hiểm hay không nhỉ.). Nếu đồng ý thì thôi, kệ mũ bảo hiểm đi, lái ?okhông? thôi. Hay là mình quan điểm khác? Cái từ ?onhà quê? mặc dù thường có nghĩa coi thường người đến từ các tỉnh lẻ, nhưng cũng là một từ hay, với ý nghĩa rất thân thiện. Mình có nhiều bạn đến từ các tỉnh lẻ và họ vui tính lắm, thông minh lắm, học đại học giỏi lắm, thường thì giỏi hơn cả người thành phố luôn.
    Thế mình bị (được) coi như là người nhà quê cũng được. Đằng nào mình cũng sinh ra ở vùng núi, mình cũng là người lớn lên ở một nơi không có rạp Megastar. (Bố mẹ mình thì ở dưới thành phố Vancouver nhưng mà đi lên công tác ở trên một thị trấn nhỏ ở phía bắc Canada, và sinh mình năm 78 ở trên đó. Lúc 12 tuổi mình mới quay lại sống ở thành phố). Liệu đối với ?odân núi? như mình thì đội mũ bảo hiểm có phải là chuyện bẩm sinh không nhỉ???
    Hơn nữa, ở bên Tây hầu như ai mà đi xe máy đều đội mũ bảo hiểm hết. Thậm chí các trẻ em đi xe đạp cũng đội mũ bảo hiểm nhỏ. Vậy thì đội mũ bảo hiểm cũng chẳng có gì phải xấu hổ đúng không? Nhưng Việt Nam là Việt Nam (hoặc thỉnh thoảng là Việt Lam) và khi ở Rôma thì?Mình phân tích như sau:
    1. Không đội mũ bảo hiểm
    Điểm có lợi: sành điệu
    Điểm bất lợi: dễ phải chuyển hộ khẩu ra Văn Điển
    2. Có đội mũ bảo hiểm
    Điểm có lợi: An toàn. Và không có nhiều người nhận ra mình ở trên đường, không có nhiều người biết mình là người Tây. (Giống kiểu ?oninja? của phụ nữ Việt Nam đội mũ và đêo khẩu trang, kính râm.)
    Điểm bất lợi: không sành điệu
    3. Đội mũ bảo hiểm loại sành điệu
    Điểm có lợi: vừa an toàn vừa sành điệu
    Điểm bất lời: làm gì có mũ bảo hiểm loại sành điệu!
    Ba sự lựa chọn khác nhau nhưng ba kết quả khó chịu như nhau. Nếu chỉ có ba sự lựa chọn này thì thật là buồn, thật là chán. Nhưng mà cuộc sống không bao giờ bất công như vậy đâu! Mình may mắn được biết đến một sự lựa chọn khác. Một sự lựa chọn không có một điểm bất lợi nào cả. Một sự lựa chọn vừa an toàn vừa sành điệu, vừa tốt cho kinh tế Việt Nam!
    Đó là xịt gôm, bôi gel vào tóc thật nhiều, rất rất nhiều, như một thằng 18 tuổi con nhà giàu đi xe SH màu đen có đê-can hình con rồng trên chắn bùn. Như thế mái tóc của mình sẽ rất cứng, cứng như kim cương, cứng như xi-măng. Mình bị ngã xe, đâm đầu vào vỉa hè thì chính là vỉa hè sẽ bị vỡ, chứ không phải đầu của mình đâu!!!
    * lần trước mình nói mình sẽ viết về chuyện đám cưới Tây. Mình nói dối. Có thể lần sau...
    * mình học khoa tiếng Việt, trường ĐH XHNV (có nhiều người hỏi)
    http://360.yahoo.com/profile-ZMOTQG87dKNqpNerKypCkL2a
  10. ThinhPhat_8x

    ThinhPhat_8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2006
    Bài viết:
    215
    Đã được thích:
    0
    Đọc xong bài của vác Zen post em thấy khâm phục anh Tây này . Anh này chơi chữ còn sành hơn người Việt nữa , Điều đó chứng tỏ anh ta rất ham học hỏi và chịu khó tìm tòi và cũng rất yêu tiếng Việt .
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này