1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Phú Thọ Liệt Truyện - Phú Thọ Lầu Diễn Sử (Bắt đầu trang 14)

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi amateur25, 23/05/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Đoàn Dự thắc mắc :
    - Nhỡ vào tù thì khốn.
    Elvis Đậu say sưa :
    - Sức mấy mà vào tù ! Văn nghệ sĩ sẽ bênh vức chúng ta, sẽ đánh điện lên hoả tinh.
    Thi sĩ Đoàn Dự lo:
    - Thôi, tớ chỉ chống me dầm, cóc xanh, thịt bò khô, sữ nguội và đòi hỏi quyền lợi... vệ sinh nhi đồng. Tớ tự do con nít, cậu ạ !
    Thi sĩ Elvis Đậu cáu:
    - Cậu hèn nhát. Kẻ sĩ phải "uy vũ bất năng khuất". Ha ha, "Bút tôi ai cướp mất rồi, tôi sẽ dùng dao khắc văn lên đá".
    Thi sĩ Đoàn Dự tặt lưỡi :
    - Mất công lắm. Đưá naò cướp bút ta, ta mua cái khác. Mí lỵ, đọc báo tớ thấy có ông nhà văn nọ ký kiến nghị chống đối loạn châu chấu, bị đuổi sở, ông nhà văn mặt xanh như taì lá, cầu cứu một trăm nhà văn xin sở lại giùm. Thế thì đừng chống đối cho nó đẹp. Ta cứ làm văn nghệ tán gái là yên ổn và chân thật. Chân thật là khôn vàng thước ngọc vĩnh cữu cuả nghệ thuật. Mình làm văn nghệ tán gái mà nói phét chống đối, phản kháng thì nó kỳ thấy mồ. Ta nên chống me dầm, cóc xanh thôi. Đồng ý ? Tớ sợ ăn cơM tù sụt ký lô.
    Thi sĩ Elvis Đậu phá ra cười :
    - Cậu cũng khôn ra phết. Chúng ta giả vờ chống đối để lấy tiếng thi sĩ tiến bộ thôi. Bộ ngu hay sao mà chống đối thật.
    Hai nhà thơ chưa hề có thơ đăng báo thông cảm nhau rtăm phần trăm. Elvis Đậu đã tỉnh như sáo sậu. Cậu tuyên bố giải tán các trường thơ - thực ra là cái giai đoạn - lục bát dân tộc, triết lý, siêu hình. Cậu trở về nguyên vẹn một thi sĩ cuả tình yêu. Tình yêu muôn năm. Ngàn năm trước, các thi sĩ đã ca ngợi tình yêu. Ngàn năm sau, các thi sĩ còn ngợi ca tình yêu. Và, hôm nay, hai thi sĩ Elvis Đậu, Đoàn Dự đang say sưa ca ngợi tình yêu. Họ có thành công ? Đón coi hồi sau sẽ rõ.
    Môn phái Nghịch Nữ hoàn toàn tan rã. Gốc cây khế trở nên buồn hiu hắt.Vì không còn hội thảo nữa. Lá vàng tự do rơi. Hoa khế tự do rơi. Trái khế tự do rơi. Chim sẻ tự do đùa nghịch. Gốc khế buồn hiu cơ hồ những hội trường đã bị người ta rủ nhau tới hội thảo kế hoạch hoá gia đình rôì người ta quên béng sau nhiều ngày ồn aò cãi cọ ấm a ấm ớ. Hoạt cảnh "Một đàn thằng ngọng đứng xem chuông, Nó bảo nhau rằng ấy ái uông" đã chấm dứt. Cái "mốt " hội thảo đã bị "đề mốt đê". Cuộc sống thoải mái vô cùng. Sống là để thụ hưởng hạnh phúc, không bao giờ là để hội thảo lãng nhách. Bây giờ, hai cô Hoàng Dung và Tiểu Mai thân thiết hơn xưa. Tiểu Mai o bế Hoàng Dung, hy vọng Hoàng Dung lời ra tiếng vaò sẽ khiến Đoàn Dự... xét lại, đừng ghét bỏ cô mà tội nghiệp. Các cô Hân Ly, Triệu Minh, Vương Ngọc Yến coi bộ yếu sức trong cuộc chạy đua chinh phục Thai Đề.
    Con chim một lần suýt chết vì mũi tên đâm ra sợ hãi cành cây cong. Thi sĩ Đoàn Dự đã bị làm chìa khoá mở kho cười vô tận đâm ra dè dặt với những giọt nước mắt của cô Tiểu Mai. Với Đoàn Dự, môn phái Nghịch Nữ vẫn cò tung hoành khắtp chốn giang hồ. Và cậu nghĩ rằng phái Nghịch Nữ chỉ câm tiếng cười, đứng nghiêm, kính cẩn nhìn cậu đi qua khi thơ cậu xuất hiện trên thi đàn. Và ba hoa con chích chòe cũng lợi chứ bộ. Mình ngại mang tiếng khoác lác, sẽ gồng mình đạt bằng được những điều mình chọc thiên hạ. Đoàn Dự muốn, ngày nào đó, Tiểu Mai sẽ ôm thơ cuảa cậu giữa ngực, quỳ xuống tỏ lòng tôn kính, ngưỡng mộ và mắc bệnh thường hàn do niêm` tương tư cậu. Tiểu Mai sẽ lạy cậu ngàn lạy xin đoái hoài cô và rên rỉ "xin hãy yêu em". Và Đoàn Dự sẽ vên vang: "Ừa, anh yêu em ". Cậu đâu hiểu, khỏi cần khoác cái nhãn hiệu thi sĩ, khỏi cần mặc cái ái nghệ sĩ hôi hám, khỏi cần cong lưng chế tạo những bài thơ... siêu thơ, Tiểu Mai đã yêu cậu rồi. Yêu chân thành. Yêu nồng nhiệt. Tình yêu nó vốn ly kỳ. Lúc người ta yêu thấy mồ, người ta cởi trần sửa xe gắn máy giùm ; người ta đến tận nhà sửa điện, sửa tủ lạnh, sửa máy giặt ; người ta tình nguyện làm tên sai vặt để tỏ tình, để mong ước được yêy thì lại chê người ta cù lần. Thậm chi, người ta tưởng mình mê đâù trọc, người ta gọt nhẵn tóc đi cho mình vưà lòng thì cũng lại cười chế nhạo. Lúc này, người ta trở thành thi sĩ cách mạng mới tìm cách yêu người ta. Thì người ta ngỡ mình yêu thi tài của người ta chứ yêu gì sự cù lần của người ta. Đó là tâm sự cô Tiểu Mai . Còn cậu Đoàn Dự, sắp được yêu trong gang tấc, lại ngớ ngẩn đi làm thơ chống thịt bò viên, kẹo kéo.... Hai cô cậu săn đuổi nhau. Y hệt gián điệp ấy. Y hệt triết lý tình yêu mà một đại nhạc sĩ Việt Nam đã phán qua những lời ca bất hủ : Đi trên đường một chiều. Anh đi trước em sau. Không bao giờ gặp gỡ, cũng như tình yêu...
    Dù Tiểu Mai không yêu Đoàn Dự thi sĩ, chỉ yêu Đoàn Dự cù lần nhưng, trên bước đường khúc khuỷu quanh co của tìn yêu, các cô Hoàng Dung, Hân Ly, Triệu Minh Vương Ngọc Yến đang đi tìm thơ của Thai Đề sôi nổi, cô cũng phải chạy theo "thời trang nhạc tuyển" tức là đi tìm dấy chân của thi sĩ đ in trên những bai thơ cách mạng, siêu hình của chàng. (Đoàn Dự đã bỏ thơ cách mạng chàng đương mầy mò thơ tình yêu vĩnh cửu, thứ thơ không hề bị đem chôn ở nghĩa địa phước thiện ). Sau hai tuần lễ mua đủ các thứ tuần báo, tạp chí văn nghệ, soi kính lúp kiếm tên Thai Đề và Đoàn Dự không htấy gì cả, các cô ngạc nhiên quá. Bèn mua thêm các báo phụ nữ, rồi nhật báo, đọc các mục đaì thơ, lều thơ, hội thơ, mái nhà thơ, mái tôn thơ, mái gianh thơ, mái ngói thơ, tao đờn, mày đàn, mây tần, gío tễ, bão sở vân vân, vẫn chẳng gặp thi sĩ Thai Đề và Đoàn Dự, cặp baì trùng thơ hôm nay. Tên hai chàng vắng vẻ ở cả mục hộp thư nữ. Tiểu Mai mới hỏi Hoàng Dung :
    - Tại sao báo không đăng thơ của họ ?
    Hoàng Dung đáp:
    - Tại họ kiêu ngạo. Tao sợ họ không thèm cho báo đăng thơ. Thai Đề từng mạt sát tất cả văn sĩ, thi sĩ hàng đầu ở Việt Nam. Ngay môn đệ của chàng là anh Đoàn Dự còn chê bài thơ văn hôm nay, nữa là. Họ sẽ xuất bản giai phảm và thi phẩm.
    Hoàng Dung hất hàm:
    - Đâu cần có thơ đăng báo mới là thi sĩ. Nguyễn Du có đăng báo đâu ? Cao Bá Quát có đăng báo đâu ?
    Tiểu Mai gật đâù :
    - Ừa nhỉ !
    Hoàng Dung vỗ vai bạn :
    - Tao với mày giúp đỡ lẫn nhau nhé !
    Tiểu Mai tròn xoe mắt :
    - Giúp đỡ cái gì ?
    Hoàng Dung rỉ tai:
    - Hai đứa mình mạt sát Thai Đề thật lực. Mình gây chiến tranh chính trị. Bọn con Ly, con Minh, con Yến sẽ mắc mưu. Tao chiếm Thai Đề còn mày chiếm... anh tao. Tao nói hay cho mày với anh Đoàn Dự. Hề hề, mình chê Thai Đề ỏng eo, bọn nó sẽ ghét Thai Đề như ghét thằng Elvis Đậu.
    Tiểu Mai reo lớn :
    - Diệu kế.
    Bỗng cô nhỏ nhẹ :
    - Nếu Thai Đề không phải là thi sĩ, mày có mê "nó" không ?
    Hoàng Dung nóng ran đôi tai:
    - Mày hỏi thế có ý gì ?
    Tiểu Mai nói:
    - Có ý muốn mày bộc lộ tâm sư. Riêng tao, thú thật, tao mê anh Đoàn Dự không phải vì anh ấy mới biết làm thơ. Tao mê anh ấy cù lần. Tao mê lâu rôì. Tại tao không dám nói và tại tao trót a dua chúng mày chế nhạo anh ấy.
    Hoàng Dung thả mắt trong mơ:
    - Tao mê thi sĩ Thai Đề. Tao thích được yêu một nghệ sĩ chân chính. Chàng sẽ vì tao dệt hàng vạn baì thơ. Tao là cảm hứng muôn thuở của chàng. Chàng sẽ nổi tiếng, sẽ trúng giải văn học nghệ thuật, sẽ được trao bằng tưởng lê. Tao sẽ theo chàng đi lãng giải. Ôi, tao mơ ước gặp gỡ các nghệ sĩ lớn của nước Việt Nam yêu dấu. Tao sẽ gặp thi sĩ Du Tử Lê, chàng thi sĩ có đi nghiêng nhgiêng và tên cúng cơm của chàng là Lê Cư. Phách. Tao sẽ gặp đạo diễn Nguyễn Long, nhà đạo diễn có mái tóc cánh phượng mà nếu được đổi tên đường Vĩnh Viễn, tao sẽ đặt tên đường ấy là đường Tóc Ông Long để gần đường Da Bà Bầu cho nó thành câu đối. Mày biết không, anh tao kể, làng văn ta có hai ông nhà văn tóc tai rất "phi lô dốp". Một ông là Lê Kỳ Đà. Một là ông Nguyễng Thanh Trịnh. Tao sợ hai ông này giận nên chọn đại ông Long làm đường Tóc Ông Long. Chứ, đáng lý phải là Tóc Ông Trịnh. Ông Long ham trát bờ-ri-ăng-tin thôi, tóc ông chưa xứng với... Da Bà Bầu...
    Cô Hoàng Dung vẽ ra chân trời văn nghệ và những nghệ sĩ sáng tác. Giấc mộng của cô hơi khó, khó hơn cả ăn mày được Mỹ cao hứng bố thí đô la xanh. Cô nào biết thi sĩ Thai Đề của cô đã phải nhịn quà sáng, mua tem gửi thơ đến các toà báo.
    - Mày mơ mộng nặng quá, Dung ạ !
    - Tao thấy nhẹ lâng lâng.
    - Nhỡ Thai Đề không nổi tiếng, mày tính sao ?
    - Ít ra chàng cũng là hội viên Hội Nhà Văn Việt Nam, đứng cạnh thi bá Trần Đồn Vọng, văn hào Lê Văn Duyệt.
    Đang đúng lúc hai cô đang bàn mảnh với nhau thì bộ ba Vương Ngọc Yến, Hân Ly, Triệu Minh dẫn xác tới. Thi sĩ Thai Đề và những bài thơ chưa được ai đọc của cậu bị đem ra hội thảo. Lại hội thảo ! Phe mạt sát Thai Đề. Phe bênh vực Thai Đề. cuối cùng, phe bênh bực Thai Đề thua phe mạt sát. Và năm cô đi đến một kết luận : Thai Đề ba xạo. Thai Đề không biết làm thợ Câu kết luận được lắp vào mũi tên, bắn trúng tim Đoàn Dự. Người bắn mũi tên này là Hoàng Dung.
  2. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Chương 9
    - Tớ báo một tin buồn.
    - Nhà cậu có người mặc sơ mi Tô Bia, hả ?
    - Nhảm. Nghịch Nữ bảo cậu ba xạo, không biết làm thơ cũng nhận mình là thi sĩ.
    - Tại sao các em nói vậy ?
    - Vì bọn nó mua hết các báo đọc liền hai tuần mà chẳng thấy thơ của chúng ta.
    - Tớ gửi đi ngót ba mươi bài.
    - Tớ cũng vậy. Lạ ghê, thơ mình độc đáo thế, chẳng hiểu ly do nào chúng nó không chịu đăng. Tớ phải viết năm bức thư liên tiếp nài nỉ thằng chủ bút nâng đỡ, nó vẫn cứ phe lờ.
    - Nó ghen tài chúng ta.
    - Đúng, nó bít lối chúng ta, cản đường sự nghiệp của chúng ta.
    - Nó sợ Thai Đề và Đoàn Dự sẽ là hai vì sao sáng rực trên nền trời văn học nghệ thuật hôm nay.
    - Chúng ta làm gì ?
    - Làm thơ.
    - Báo không đăng,không trả lời.
    - Gửi nữa.
    - Gửi đến bao giờ ?
    - Bao giờ nó đăng thì thôi.
    Elvis Đậu nói mạnh. Thực ra, niềm tin của cậu sa sút quá rồi. Cậu đã gửi thư đề tên chủ nhiệm rồi chủ bút rồi thư ký toà soạn rồi quản lý rồi giám đốc trị sư... Mà chưa hề một lần được trả lời, dầu là trả lời ở mục bài nhận được. Cậu gửi thư cho tạp chí lớn, cho tuần báo bé. Cậu gửi luôn cho cả nhật báo thương mại. Thi tài của cậu bị hắt hủi phũ phàng. Đoàn Dự nào may mắn hơn. Thơ của cậu lên đường như Kinh Kha sang Tần. Nghịch Nữ chỉ mạt sát Thai Đề thôi, nhưng cậu cảm giác chúng nó mạt sát cậu. Than ôi, cậu đã bốc đồng khoác lác. Cậu hối hận vô vàn.
    - Đoàn Dự !
    - Hả ?
    - Tớ có ý kiến.
    - Mời mấy thằng chủ bút đi ăn nhậu à ?
    - Không. Tại sao chúng ta không gom thơ của chúng ta lại in thành một tuyển tập ?
    - Ờ ờ, hay đấy.
    - Hay là cái chắc.
    - In rô nê ô hay ty pô ?
    - In ốp xét với phụ bản họa và nhạc.
    - Ai vẽ ?
    - Tớ.
    - Ai phổ nhạc ?
    - Tớ.
    Elvis Đậu dở giọng khinh bạc :
    - Nếu cần, thuê hoa. sĩ vẽ, nhạc sĩ trứ danh phổ nhạc thơ mình. Năm ngàn một bài nhạc. Ba ngàn một cái bìa.
    Đoàn Dự bèn hỏi:
    - Có tựa không ?
    Elvis Đậu nhún vai kênh kiệu :
    - Hai ta là bức tường đồng của nền thi ca dân tộc, là hai cột trụ của đất nước, cần quái chi phải tựa vào ai. Ai dám đề tựa cho ta ?
    Đoàn Dự lại hỏi :
    - Ai xuất bản ?
    Elvis Đậu đáp :
    - Chúng ta tự xuất bản.
    - Tiền đâu ?
    - Tớ phát mại cái Hondạ Cậu có gì phát mại không ?
    - Tớ xin tiền ba má tớ.
    - Mình sẽ in ba ngàn cuốn, phí tổn khoảng năm trăm ngàn.
    - Năm trăm ngàn ?
    - Thi sĩ giá trị ngàn lần bác sĩ, dược sĩ và trung sĩ. Học để thành bác sĩ tốn vài triệu. Mà thi sĩ góp mặt với đời, làm rạng danh tổ tiên, làm của "hồi môn" tặng vợ, làm gia tài cho con cháu, chỉ tốn có hai trăm năm mươi ngàn đồn rẻ chán, cậu ngần ngại cái gì ! Người ta sẽ nhắc nhở thi sĩ Đoàn Dự chứ không nhắc nhở giáo sư Phạm Việt Tuyền, dù thi sĩ Đoàn Dự là học trò của giáo sư đại học bất hù Phạm Việt Tuyền.
    Đoàn Dự lắng tai nghe Elvis Đậu dụ dỗ một sự đầu tư danh vọng :
    - Chúng ta sẽ in năm trăm ba mươi lăm bản đặc biệt, sẽ mở một cuộc tiếp tân phán hành tác phẩm đầu tay của chúng ta, sẽ tổ chức một đêm ngâm thơ tại quán cà phê Duyên Anh ở đường Đinh Tiên Hoàng. Quán cà phê này không phải cuảa thằng Duyên Anh viết văn đâu. Ta sẽ in thiệp mời các nàng Chu Chỉ Nhược, Hoàng Dung, Hân Ly, Vương Ngọc Yến, Triệu Minh. Tớ sẽ may cái áo đuôi tôm, Đoàn Dự ạ !
    - Vậy chúng ta không thèm gửi thơ đăng báo nữa.
    - Hơn cả thết, bài Giao cảm mở đầu thi phẩm của chúng ta, tớ sẽ viết thật dài, mạt sát bọn chủ báo văn nghệ Ở đây thậm tệ. Bọn đó dốt nát, không hiểu gì về thợ Bọn lái báo ấy chỉ hiếu cách bán báo làm giàu cho chủ.
    Elvis Đậu châm điếu thuốc lá mới :
    - Vụ xuất bản thơ, cậu phải giữ bí mật kẻo bọn thi sĩ khác ghen tài phá đám.
    - Có doạ. Nghịch Nữ không ?
    - Cứ để họ nhạo báng mình. Ta tặng các em một ngạc nhiên rụng rời khi gửi thiếp mời các em dự buổi tiệc phát hành thi phẩm Thơ đôi ta của thi sĩ Elvis Đậu và thi sĩ Đoàn Dự.
    - Tớ muốn khắc một con triện. Sách phải có chữ ký và triện son của tác giả mới giá trị muôn thưở.
    - Mỗi thằng một con triện, hôm ấy chúng ta ký tên, đóng dấu lia liạ.
    Hai thi sĩ không có duyên với báo, âm mưu một vụ tày trời là gom thơ xuất bản. Họ tiếp tục bàn chuyện phát hàn Thơ đôi ta khắp nước. Chúng ta nên kính phục họ, kính phục những người văn nghệ chí tình, âm thầm tô điểm nền thi ca dân tộc. Yêu thơ mà bán cả xết thì gầm trời này chỉ có Elvis Đậu. Vậy chúng ta trông đợi thi phẩm của họ trình làng.
  3. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Chương 9
    - Tớ báo một tin buồn.
    - Nhà cậu có người mặc sơ mi Tô Bia, hả ?
    - Nhảm. Nghịch Nữ bảo cậu ba xạo, không biết làm thơ cũng nhận mình là thi sĩ.
    - Tại sao các em nói vậy ?
    - Vì bọn nó mua hết các báo đọc liền hai tuần mà chẳng thấy thơ của chúng ta.
    - Tớ gửi đi ngót ba mươi bài.
    - Tớ cũng vậy. Lạ ghê, thơ mình độc đáo thế, chẳng hiểu ly do nào chúng nó không chịu đăng. Tớ phải viết năm bức thư liên tiếp nài nỉ thằng chủ bút nâng đỡ, nó vẫn cứ phe lờ.
    - Nó ghen tài chúng ta.
    - Đúng, nó bít lối chúng ta, cản đường sự nghiệp của chúng ta.
    - Nó sợ Thai Đề và Đoàn Dự sẽ là hai vì sao sáng rực trên nền trời văn học nghệ thuật hôm nay.
    - Chúng ta làm gì ?
    - Làm thơ.
    - Báo không đăng,không trả lời.
    - Gửi nữa.
    - Gửi đến bao giờ ?
    - Bao giờ nó đăng thì thôi.
    Elvis Đậu nói mạnh. Thực ra, niềm tin của cậu sa sút quá rồi. Cậu đã gửi thư đề tên chủ nhiệm rồi chủ bút rồi thư ký toà soạn rồi quản lý rồi giám đốc trị sư... Mà chưa hề một lần được trả lời, dầu là trả lời ở mục bài nhận được. Cậu gửi thư cho tạp chí lớn, cho tuần báo bé. Cậu gửi luôn cho cả nhật báo thương mại. Thi tài của cậu bị hắt hủi phũ phàng. Đoàn Dự nào may mắn hơn. Thơ của cậu lên đường như Kinh Kha sang Tần. Nghịch Nữ chỉ mạt sát Thai Đề thôi, nhưng cậu cảm giác chúng nó mạt sát cậu. Than ôi, cậu đã bốc đồng khoác lác. Cậu hối hận vô vàn.
    - Đoàn Dự !
    - Hả ?
    - Tớ có ý kiến.
    - Mời mấy thằng chủ bút đi ăn nhậu à ?
    - Không. Tại sao chúng ta không gom thơ của chúng ta lại in thành một tuyển tập ?
    - Ờ ờ, hay đấy.
    - Hay là cái chắc.
    - In rô nê ô hay ty pô ?
    - In ốp xét với phụ bản họa và nhạc.
    - Ai vẽ ?
    - Tớ.
    - Ai phổ nhạc ?
    - Tớ.
    Elvis Đậu dở giọng khinh bạc :
    - Nếu cần, thuê hoa. sĩ vẽ, nhạc sĩ trứ danh phổ nhạc thơ mình. Năm ngàn một bài nhạc. Ba ngàn một cái bìa.
    Đoàn Dự bèn hỏi:
    - Có tựa không ?
    Elvis Đậu nhún vai kênh kiệu :
    - Hai ta là bức tường đồng của nền thi ca dân tộc, là hai cột trụ của đất nước, cần quái chi phải tựa vào ai. Ai dám đề tựa cho ta ?
    Đoàn Dự lại hỏi :
    - Ai xuất bản ?
    Elvis Đậu đáp :
    - Chúng ta tự xuất bản.
    - Tiền đâu ?
    - Tớ phát mại cái Hondạ Cậu có gì phát mại không ?
    - Tớ xin tiền ba má tớ.
    - Mình sẽ in ba ngàn cuốn, phí tổn khoảng năm trăm ngàn.
    - Năm trăm ngàn ?
    - Thi sĩ giá trị ngàn lần bác sĩ, dược sĩ và trung sĩ. Học để thành bác sĩ tốn vài triệu. Mà thi sĩ góp mặt với đời, làm rạng danh tổ tiên, làm của "hồi môn" tặng vợ, làm gia tài cho con cháu, chỉ tốn có hai trăm năm mươi ngàn đồn rẻ chán, cậu ngần ngại cái gì ! Người ta sẽ nhắc nhở thi sĩ Đoàn Dự chứ không nhắc nhở giáo sư Phạm Việt Tuyền, dù thi sĩ Đoàn Dự là học trò của giáo sư đại học bất hù Phạm Việt Tuyền.
    Đoàn Dự lắng tai nghe Elvis Đậu dụ dỗ một sự đầu tư danh vọng :
    - Chúng ta sẽ in năm trăm ba mươi lăm bản đặc biệt, sẽ mở một cuộc tiếp tân phán hành tác phẩm đầu tay của chúng ta, sẽ tổ chức một đêm ngâm thơ tại quán cà phê Duyên Anh ở đường Đinh Tiên Hoàng. Quán cà phê này không phải cuảa thằng Duyên Anh viết văn đâu. Ta sẽ in thiệp mời các nàng Chu Chỉ Nhược, Hoàng Dung, Hân Ly, Vương Ngọc Yến, Triệu Minh. Tớ sẽ may cái áo đuôi tôm, Đoàn Dự ạ !
    - Vậy chúng ta không thèm gửi thơ đăng báo nữa.
    - Hơn cả thết, bài Giao cảm mở đầu thi phẩm của chúng ta, tớ sẽ viết thật dài, mạt sát bọn chủ báo văn nghệ Ở đây thậm tệ. Bọn đó dốt nát, không hiểu gì về thợ Bọn lái báo ấy chỉ hiếu cách bán báo làm giàu cho chủ.
    Elvis Đậu châm điếu thuốc lá mới :
    - Vụ xuất bản thơ, cậu phải giữ bí mật kẻo bọn thi sĩ khác ghen tài phá đám.
    - Có doạ. Nghịch Nữ không ?
    - Cứ để họ nhạo báng mình. Ta tặng các em một ngạc nhiên rụng rời khi gửi thiếp mời các em dự buổi tiệc phát hành thi phẩm Thơ đôi ta của thi sĩ Elvis Đậu và thi sĩ Đoàn Dự.
    - Tớ muốn khắc một con triện. Sách phải có chữ ký và triện son của tác giả mới giá trị muôn thưở.
    - Mỗi thằng một con triện, hôm ấy chúng ta ký tên, đóng dấu lia liạ.
    Hai thi sĩ không có duyên với báo, âm mưu một vụ tày trời là gom thơ xuất bản. Họ tiếp tục bàn chuyện phát hàn Thơ đôi ta khắp nước. Chúng ta nên kính phục họ, kính phục những người văn nghệ chí tình, âm thầm tô điểm nền thi ca dân tộc. Yêu thơ mà bán cả xết thì gầm trời này chỉ có Elvis Đậu. Vậy chúng ta trông đợi thi phẩm của họ trình làng.
  4. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Cái gì ta phải chờ mong thật lâu mà chẳng thấy tăm hơi nó đâu, riết rồi, ta đâm ra chán, hết thèm mong chờ. Tiểu Mai, Vương Ngọc Yến, Triệu Minh, Hoàng Dung, Hân Ly đã quên thi sĩ Thai Đề. Chiến tranh tâm lý của Hoàng Dung, không ai ngờ, lại hoá thật. Cô nghi Thai Đề quá kỹ chứ, thực chất, Thai Đề chỉ là một mầm non thi sĩ hạng xoàng. Tiểu Mai yêu Đoàn Dự cù lần, cô đỡ thắc mắc sự nghiệp thi cả của Đoàn Dự. Cô nghĩ rằng, Đoàn Dự là sinh viên Văn khoa, môn đệ của quý thầy Mạ Nháy, Thanh Tuyền (bút hiệu làm thơ của giáo sư Phạm Việt Tuyền), Phạm Văn Diêu... thì cậu có nổi hứng làm thơ cũng là chuyện thường. Chu Chỉ Nhược năng đi lễ hơn trước. Cô cầu nguyện Trời, Phật giúp Đoàn Dự quên thợ Vì quên thơ, Đoàn Dự mới cù lần trở lại và mới nhớ tới cộ Đôi khi mải mê lo sự nghiệp, người ta quên khuấy cả tình yêu, khiến tình yêu đông như thịt heo đông lạnh. Đoàn Dự đâu hiểu thế. Cậu cứ hùng hục làm thợ Để cố chiến tranh tình yêu.
    Thi phẩm Thơ đôi ta của cặp bài trùng thi sĩ Elvis Đậu và Đoàn Dự gồm sáu mươi bài, ước lượng khoảng một trăm sáu mươi trang khổ sách tiểu thuyết. Elvis Đậu giữ đúng lời hứa với Đoàn Dự. Cậu đã viết bài Giao cảm nặng ký lô để minh định thết đứng của Thơ đôi ta, đồng thời, đào cái huyệt thật sâu chôn vùi thơ và thi sĩ đã nổi danh từ lây. Theo Elvis Đậu, thi sĩ già ví như gà vịt già, thịt dai nhách, ăn không ngon và, đôi khi, còn bị gẫy răng. Thơ của thi sĩ cổ thụ chính là thịt gà võ sĩ ! Gà thịt ngon phải là gà dò, gà mái tơ, gà nhảy ổ đẻ lần đầu tiên. Thi sĩ trẻ tuổi mới chính là gà dò. (Cam đoan không phải là ngựa non). Và thơ của họ rất ngon. Thứ thơ mềm mại. Lời thơ vàng ngậy y hệt da gà luộc. Và cách diễn tả của họ hấp dẫn y hệt lá chanh cắt nhỏ. Đoàn Dự đọc đi đọc lại bài Giao cảm, lấy làm thích thú. Elvis Đậu thuê nhạc sĩ Đồ Mi phổ nhạc hai bài thơ tình búa tạ. Một của Elvis Đậu và một của Đoàn Dự. Đây là bài thơ tình của Elvis Đậu hứa hẹn làm rạn nứt hàng vạn trái tim đa cảm:
    Khi gặp em anh đã hết tiền
    Biết rằng anh chẳng thể mua tiên
    Nhưng anh đã có thơ đề tuyệt
    Đủ để ngâm nga cũng đờ ghiền
    Đi dạo đâu cần phải ngựa xe
    Hồn anh phơi nắng bỏng trên hè
    Và anh mộng tưởng là anh vẫn
    Cùng với em chèo chung chiếc ghe
    Rồi bỗng trời đêm gió mịt mù
    Em bèn sợ quá khóc hu hu
    Anh vung tay đấm em hai cái
    Sau đó anh lo bị Ở tù
    May mắn em không chẩy máu cam
    Cũng không lệch mũi sái quai hàm
    Răng em nguyên vẹn không hề rụng
    Và túi em còn năm sáu trăm
    Ôi vỡ tan tành một phiến mơ
    Em đi cớ bót anh vô tù
    Ở ngoài em bước lên xe Mỹ
    Trong ấp anh như chú bú dzù
    Bài thơ nhan đề Tình nạn. Tình yêu bị tai nạn. Với thơ Thai Đề (đánh trúng đề là có tiền ), thi sĩ chở người yêu trên chiếc ghe lướt sóng mộng tưởng. Chiếc ghe gặp bão. Người yêu hốt hoảng. Bổn phận của thi sĩ là phải bình tĩnh không để ghe lật. Vậy áp dụng bài học cấp cứu. Đánh người yêu gục đặng cứu người yêy khỏi chết đuối. Người yêu hiểu lầm, tưởng thi sĩ nghèo tiền, dở thói du đãng cướp dật. Bèn thưa cảnh sát, và thi sĩ bị tống giam, nằm trong khám như con bú dzù, khỉ đột. Nỗi oan của thi sĩ tầy trời ! Nhạc sĩ Đồ Mi đã khóc sướt mướt khi đọc bài Tình nạn. Mỗi giọt nước mắt của ông nhỏ xuống đều trở thành một nốt nhạc. Và ông đã nhỏ một trăm bốn mươi giọt nước mắt. Bản nhạc Tình nạn, thơ Elvis Đậu, nhạc Đồ Mi sẽ ướt át gấp bội những bản nhạc Sang Ngang 1, Sang Ngang 2 cuả đại nhạc sĩ Đỗ Lễ. Danh ca Lạc Đà mà hát bài này, cam đoan vô số em đi coi đại nhạc hội sẽ bị chở tới bệnh viện vì tim ngừng đập !
    Dưới đây là bài thơ của Đoàn Dự được phổ nhạc, cũng hứa hẹn gây sôi nổi :
    Trên đường về chán phèo
    Vì người yêu hẹn lèo
    Bánh mì không dưa leo
    ...
    Tôi là chàng thi sĩ
    Chiều thành phố đẹp ghê
    Ngỡ mình vừa được đề
    Ngỡ mình vừa đậu thai
    Móc tiền mua vé số
    Thấy đầu sai đuôi sai
    ...
    Trên đường về tối mò
    Cuộc đời như con cò
    Tiếng buồn kêu ro ro
    Bài thơ của Đoàn Dự nhan đề Tình lèo. Người yêu hẹn ở bến xe ô tô buýt chuyến sáu giờ chiều. Chàng thi sĩ hướng mắt về phía Ngã Ba Ông Tạ chờ nàng. Bảy giờ, nàng không lên SàiGòn. Nàng hẹn lèo. Chàng thi sĩ ra về, mơ trúng đề, trúng vé số, nhưng sai hết. Chàng giống thân cò lặn lội giữ cánh đồng bạc phau phau của tình yêu. Và chỉ nghe rõ tiếng buồn kêu ro rọ Nhạc sĩ Đồ Mi đã yêu cầu Đoàn Dự chế bài thơ năm chữ với số câu và dấu huyền sắc, bình thanh giống bài Chiều bất hủ của Hồ Dzếnh đặng nhạc sĩ phổ điệu Tango Habanera đua tài cùng nhạc sư Dương Thiệu Tước. Đồ Mi đã trải rộng bản nhạc Chiều và phổ không sai nhạc Chiều nửa nốt. Thành ra, bài Tình lèo chẳng cần nhạc, vẫn có thể hát được, nếu chúng ta thuộc bản Chiều. Nhạc sĩ Đồ Mi dành bài Tình lèo cho danh ca Tony Bệu trình bày. Các nữ danh ca Connie Nem và Julie Chả hát chỉ nghe tàm tạm. Tuy nhiên, họ hát tùy theo ý họ, khó lòng cấm đoán.
    Phần nhạc phụ bản đã xong và tốn mất sau ngàn đồng bạc Việt Nam, trả bằng giấy hai chục. Phần bìa và tranh phụ bản Elvis Đậu đảm nhận vì họa sĩ đòi giá mắc quá. Hai thi sĩ hùn hạp tiền, thuê đánh máy hai bản để xin phối hợp nghệ thuật. Mười ngày sau, Thơ đôi ta có giấy phép xuất bản, không bị bỏ một chữ. Hai thi sĩ hân hoan, rủ nhau đi uống la ve say khướt. Một âm mưu xuất bản thơ của đôi danh tài Elvis Đậu và Đoàn Dự đang đe doa. đời sống bình yên của mọi người.
  5. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Cái gì ta phải chờ mong thật lâu mà chẳng thấy tăm hơi nó đâu, riết rồi, ta đâm ra chán, hết thèm mong chờ. Tiểu Mai, Vương Ngọc Yến, Triệu Minh, Hoàng Dung, Hân Ly đã quên thi sĩ Thai Đề. Chiến tranh tâm lý của Hoàng Dung, không ai ngờ, lại hoá thật. Cô nghi Thai Đề quá kỹ chứ, thực chất, Thai Đề chỉ là một mầm non thi sĩ hạng xoàng. Tiểu Mai yêu Đoàn Dự cù lần, cô đỡ thắc mắc sự nghiệp thi cả của Đoàn Dự. Cô nghĩ rằng, Đoàn Dự là sinh viên Văn khoa, môn đệ của quý thầy Mạ Nháy, Thanh Tuyền (bút hiệu làm thơ của giáo sư Phạm Việt Tuyền), Phạm Văn Diêu... thì cậu có nổi hứng làm thơ cũng là chuyện thường. Chu Chỉ Nhược năng đi lễ hơn trước. Cô cầu nguyện Trời, Phật giúp Đoàn Dự quên thợ Vì quên thơ, Đoàn Dự mới cù lần trở lại và mới nhớ tới cộ Đôi khi mải mê lo sự nghiệp, người ta quên khuấy cả tình yêu, khiến tình yêu đông như thịt heo đông lạnh. Đoàn Dự đâu hiểu thế. Cậu cứ hùng hục làm thợ Để cố chiến tranh tình yêu.
    Thi phẩm Thơ đôi ta của cặp bài trùng thi sĩ Elvis Đậu và Đoàn Dự gồm sáu mươi bài, ước lượng khoảng một trăm sáu mươi trang khổ sách tiểu thuyết. Elvis Đậu giữ đúng lời hứa với Đoàn Dự. Cậu đã viết bài Giao cảm nặng ký lô để minh định thết đứng của Thơ đôi ta, đồng thời, đào cái huyệt thật sâu chôn vùi thơ và thi sĩ đã nổi danh từ lây. Theo Elvis Đậu, thi sĩ già ví như gà vịt già, thịt dai nhách, ăn không ngon và, đôi khi, còn bị gẫy răng. Thơ của thi sĩ cổ thụ chính là thịt gà võ sĩ ! Gà thịt ngon phải là gà dò, gà mái tơ, gà nhảy ổ đẻ lần đầu tiên. Thi sĩ trẻ tuổi mới chính là gà dò. (Cam đoan không phải là ngựa non). Và thơ của họ rất ngon. Thứ thơ mềm mại. Lời thơ vàng ngậy y hệt da gà luộc. Và cách diễn tả của họ hấp dẫn y hệt lá chanh cắt nhỏ. Đoàn Dự đọc đi đọc lại bài Giao cảm, lấy làm thích thú. Elvis Đậu thuê nhạc sĩ Đồ Mi phổ nhạc hai bài thơ tình búa tạ. Một của Elvis Đậu và một của Đoàn Dự. Đây là bài thơ tình của Elvis Đậu hứa hẹn làm rạn nứt hàng vạn trái tim đa cảm:
    Khi gặp em anh đã hết tiền
    Biết rằng anh chẳng thể mua tiên
    Nhưng anh đã có thơ đề tuyệt
    Đủ để ngâm nga cũng đờ ghiền
    Đi dạo đâu cần phải ngựa xe
    Hồn anh phơi nắng bỏng trên hè
    Và anh mộng tưởng là anh vẫn
    Cùng với em chèo chung chiếc ghe
    Rồi bỗng trời đêm gió mịt mù
    Em bèn sợ quá khóc hu hu
    Anh vung tay đấm em hai cái
    Sau đó anh lo bị Ở tù
    May mắn em không chẩy máu cam
    Cũng không lệch mũi sái quai hàm
    Răng em nguyên vẹn không hề rụng
    Và túi em còn năm sáu trăm
    Ôi vỡ tan tành một phiến mơ
    Em đi cớ bót anh vô tù
    Ở ngoài em bước lên xe Mỹ
    Trong ấp anh như chú bú dzù
    Bài thơ nhan đề Tình nạn. Tình yêu bị tai nạn. Với thơ Thai Đề (đánh trúng đề là có tiền ), thi sĩ chở người yêu trên chiếc ghe lướt sóng mộng tưởng. Chiếc ghe gặp bão. Người yêu hốt hoảng. Bổn phận của thi sĩ là phải bình tĩnh không để ghe lật. Vậy áp dụng bài học cấp cứu. Đánh người yêu gục đặng cứu người yêy khỏi chết đuối. Người yêu hiểu lầm, tưởng thi sĩ nghèo tiền, dở thói du đãng cướp dật. Bèn thưa cảnh sát, và thi sĩ bị tống giam, nằm trong khám như con bú dzù, khỉ đột. Nỗi oan của thi sĩ tầy trời ! Nhạc sĩ Đồ Mi đã khóc sướt mướt khi đọc bài Tình nạn. Mỗi giọt nước mắt của ông nhỏ xuống đều trở thành một nốt nhạc. Và ông đã nhỏ một trăm bốn mươi giọt nước mắt. Bản nhạc Tình nạn, thơ Elvis Đậu, nhạc Đồ Mi sẽ ướt át gấp bội những bản nhạc Sang Ngang 1, Sang Ngang 2 cuả đại nhạc sĩ Đỗ Lễ. Danh ca Lạc Đà mà hát bài này, cam đoan vô số em đi coi đại nhạc hội sẽ bị chở tới bệnh viện vì tim ngừng đập !
    Dưới đây là bài thơ của Đoàn Dự được phổ nhạc, cũng hứa hẹn gây sôi nổi :
    Trên đường về chán phèo
    Vì người yêu hẹn lèo
    Bánh mì không dưa leo
    ...
    Tôi là chàng thi sĩ
    Chiều thành phố đẹp ghê
    Ngỡ mình vừa được đề
    Ngỡ mình vừa đậu thai
    Móc tiền mua vé số
    Thấy đầu sai đuôi sai
    ...
    Trên đường về tối mò
    Cuộc đời như con cò
    Tiếng buồn kêu ro ro
    Bài thơ của Đoàn Dự nhan đề Tình lèo. Người yêu hẹn ở bến xe ô tô buýt chuyến sáu giờ chiều. Chàng thi sĩ hướng mắt về phía Ngã Ba Ông Tạ chờ nàng. Bảy giờ, nàng không lên SàiGòn. Nàng hẹn lèo. Chàng thi sĩ ra về, mơ trúng đề, trúng vé số, nhưng sai hết. Chàng giống thân cò lặn lội giữ cánh đồng bạc phau phau của tình yêu. Và chỉ nghe rõ tiếng buồn kêu ro rọ Nhạc sĩ Đồ Mi đã yêu cầu Đoàn Dự chế bài thơ năm chữ với số câu và dấu huyền sắc, bình thanh giống bài Chiều bất hủ của Hồ Dzếnh đặng nhạc sĩ phổ điệu Tango Habanera đua tài cùng nhạc sư Dương Thiệu Tước. Đồ Mi đã trải rộng bản nhạc Chiều và phổ không sai nhạc Chiều nửa nốt. Thành ra, bài Tình lèo chẳng cần nhạc, vẫn có thể hát được, nếu chúng ta thuộc bản Chiều. Nhạc sĩ Đồ Mi dành bài Tình lèo cho danh ca Tony Bệu trình bày. Các nữ danh ca Connie Nem và Julie Chả hát chỉ nghe tàm tạm. Tuy nhiên, họ hát tùy theo ý họ, khó lòng cấm đoán.
    Phần nhạc phụ bản đã xong và tốn mất sau ngàn đồng bạc Việt Nam, trả bằng giấy hai chục. Phần bìa và tranh phụ bản Elvis Đậu đảm nhận vì họa sĩ đòi giá mắc quá. Hai thi sĩ hùn hạp tiền, thuê đánh máy hai bản để xin phối hợp nghệ thuật. Mười ngày sau, Thơ đôi ta có giấy phép xuất bản, không bị bỏ một chữ. Hai thi sĩ hân hoan, rủ nhau đi uống la ve say khướt. Một âm mưu xuất bản thơ của đôi danh tài Elvis Đậu và Đoàn Dự đang đe doa. đời sống bình yên của mọi người.
  6. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Ông bố già rất ngạc nhiên khi thấy cậu con trai cưng đòi nói chuyện riêng với ông. Khuôn mặt quan trọng của Đoàn Dự khiến bố cậu nghi ngờ. Rồi lo lắng. Ông nghĩ tới những vụ vượt khuôn phép gia đình của một số cô cậu hôm naỵ Hừ, báo đã đăng cậu mười bẩy dụ dỗ cô mười lăm bỏ trường, bỏ nhà đi xây tổ ấm. Và khi hết tiền đánh cắp mang theo, cậu làm nghề cướp giật, cô làm nghề bán quán. Rồi bố mẹ cô đâm đơn kiện bố mẹ cậu. Rốt cuộc, cậu vào tù, cô bơ vợ Vậy thì, ông bố hồi hộp hỏi cậu con :
    - Có chuyện gì đó, con ?
    Đoàn Dự nín thinh. Bố cậu bắt đầu hốt hoảng :
    - Con cứ nói thật. Con đã trót dại làm việc gì, hả ?
    Đoàn Dự chớp mắt. Bố cậu dục dã :
    - Con bỏ học rồi, hả ?
    Đoàn Dự bắt đầu uể oải :
    - Không, bố ạ !
    - Con dan díu với đứa con gái nào à ?
    - Không.
    - Nó bỏ nhà theo con ?
    - Không.
    - Con tụ tập du đãng, bụi đời giật bóp, giật đồng hồ ?
    - Không.
    - Con lỡ chơi ma túy ?
    - Không.
    - Vậy con đã làm gì ?
    Đoàn Dự thộn mặt nhìn bố :
    - Con nói bố đừng cười cơ.
    Ông bố mỉm cười, thở phào thoát nạn :
    - Bố không cười.
    Thi sĩ cách mạng bỗng ngây thơ như con nít :
    - Chắc nghe, bố ?
    - Chắc.
    - Bố ạ, con làm thơ Con là thi sĩ !
    - Mày là thi sĩ ?
    - Dạ.
    - Thật ư ?
    - Thật.
    - Đọc một bài bố nghe cho khoái cái lỗ ráy.
    - Con muốn dâng bố một sự bất ngờ.
    - Là sao ?
    - Thưa bố, thơ của con đã được cấp giấy phép xuất bản. Hai tháng nữa, thơ con sẽ in xong. Con muốn hôm phát hành thi phẩm đầu tay của con, con biếu bố mẹ bản đặc biệt đánh số một. Buổi phát hành thơ, con mời các giáo sư của con chủ toạ.
    - Nhà xuất bản nào in thơ của con ?
    - Con tự xuất bản.
    Ông bố gật gù :
    - Bố hiểu rồi.
    Đoàn Dự gãi gáy :
    - Bố giúp đỡ con nhé !
    Ông bố cười ruồi :
    - Bố đã già rồi. Già rồi nên bố nhiều kinh nghiệm. Đây là một kinh nghiệm quý báu : Con nên làm thơ đăng báo chơi cho vui, chớ dại bỏ vốn xuất bản thơ và chớ ôm mộng trở thành thi sĩ. Con xin tiền bố may quần áo, ăn quà vặt, bố cho ngaỵ In thơ thì một đồng bố cũng không chọ Mày học văn chương bố đã thất vọng, lại đòi làm thi sĩ thì quả là bất hạnh cho bố. Bảo mày học kỹ sư mày không chịu nghe.
    Đoàn Dự buồn bã lắm. Cậu không vòi vĩnh bố. Cậu biết bố cậu thiếu mơ mộng và thừa thực tế. Cậu bèn tính kế khác. Đoàn Dự lễ phép nói :
    - Thưa bố, nếu bố không cho tiền, con sẽ để nhà xuất bản nó in và chịu một sự bóc lột tim óc.
    Ông bố phán :
    - Tùy mày.
    Đoàn Dự chán nản lỉnh mất. Ngay buổi chiều hôm ấy, cậu giả vờ đau, chê ăn cơm. Mẹ cậu tôi. nghiệp cậu, lên gác thăm cậu. Khi bàn tay bà mẹ tờ rẫm trán con thì cậu con liền khóc rưng rức. Bà mẹ sợ hãi :
    - Con đau lắm à ?
    Đoàn Dự đóng kịch:
    - Mẹ Ơi, con chết mất.
    Bà mẹ cuống quýt :
    - Đừng nói dại, con trai của me.
    - Mẹ thương con không ?
    - Thương.
    - Bố không thương con. Con sẽ đi tu, mẹ ạ !
    Bà mẹ giật mình cái thót. Kịch sĩ Đoàn Dự có vẻ thành công. Khi người ta cần tiền, người ta trở thành kịch sĩ một cách tự nhiên và bất hủ.
    - Chớ đi tụ Đi tu lấy ai nối dõi tông đường ?
    - Mẹ ạ !
    - Gì con ?
    - Xưa có ông thi sĩ Chế Lan Viên, mười sáu tuổi, chế tạo được tập thơ Điêu tàn. Ổng xin tiền bố ổng xuất bản, bố ổng mắng ổng, đánh ổng. Mẹ Ổng thương ổng, cho tiền ổng xuất bản. Nhờ đó, ổng nổi tiếng. Lại còn thi sĩ chùa Hương Nguyễn Nhược Pháp nữ, tâm sự cũng na ná.
    - Thì con đừng đi tu, con cứ ở nhà chế tạo thơ.
    - Con đã chế tạo một cuốn dày cộm. Con xin bố giúp đỡ, bố la con khiến con đau và con buồn muốn đi tụ Thôi, mẹ cứ để con đi tụ Tu là cõi phúc, mẹ Ơi !
    - Con phải thương mẹ chứ. Nhà ta có mỗi mình con là mụn trai mà con lại đi tu thì khổ thân mẹ biết bao !
    - Bố cấm con làm thi sĩ, con tình nguyện gọt đầu làm tu sĩ.
    - Mẹ không cấm con.
    - Mẹ không cấm nhưng mẹ không thể giúp đỡ con.
    - Mẹ giúp đỡ. Con muốn gì nào ?
    - Con muốn xuất bản thơ.
    - Me sẽ cho con tiền. Bao nhiêu ?
    - Hai trăm năm mươi ngàn lận.
    - Mẹ cho con ba trăm. Mẹ mới hốt hụi.
    - Cám ơn mẹ. Mà...
    - Mà sao ?
    - Mẹ dấu kín chuyện này. Hễ bố biết, bố mắng con, con quyết đi tu.
    - Mẹ hứa giữ kín.
    Đoàn Dự hết ốm. Cậu đã vòi được tiền mẹ để in thơ sau một màn bi hài kịch doa. ăn đậu phụ, tương tầu. Về phần Elvis Đậu, cậu đã phát mại chiếc Honda 90 cho phòng trưng bầy xe gắn máy. Và cậu cũng đóng một vỏ kịch gay go Bán xe, làm giấy tờ, giao thẻ chủ quyền xong, Elvis Đậu vác tiền đặt nhà in. Rồi cậu leo xe buýt về nhà, tóc tai phờ phạc, mặt mũi buồn thảm. Mắt cậu chỉ... muốn khóc.
    Ba cậu hỏi :
    - Xe đâu ?
    Elvis Đậu tái mặt (sợ hãi thật lực) ấp úng:
    - Thưa ba...
    - Mất rồi à ?
    - Không, bị thổi. Số con đen quá. Con vào Khai Trí mua sách quên khoá.
    - Cớ bót chưa ?
    - Dạ, đã cớ. Để con đăng báo xin chuộc theo luật giang hồ.
    Ba cậu tội nghiệp cậu vài lời rồi an ủi :
    - Mất xe cũng do số phận, con ạ ! Thôi, của đi thay người. Con chả nên buồn bã. Rồi ba sẽ mua cái khác. Ba làm thên giờ phụ trội, để dành tiề mua xe mới cho con.
    Elvis Đậu nghĩ tới những giọt mồ hôi của cha sẽ đổ xuống những giờ làm việc phụ trội thì sót sa lắm song nghĩ tới giờ phút vinh quang của một thi sĩ thì mừng rơn. Cậu tự hứa, nếu nổi danh, sẽ đưa luôn cả thân phụ vào văn học sử một lượt. Gọi là báo hiếu. Ôi, ở đời ai có qua cầu mới haỵ Độc giả mua thơ đọc, tưởng rằng làm thơ, xuất bản thơ dễ dàng như con nít đá dế, đánh đáo. Có ai biết mỗi thi phẩm ra đời là mỗi âm mưu san núi, lấp biển. Thí dụ thi phẩm Thơ đôi ta của đôi danh tài Đoàn Dự và Elvis Đậu.
  7. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Ông bố già rất ngạc nhiên khi thấy cậu con trai cưng đòi nói chuyện riêng với ông. Khuôn mặt quan trọng của Đoàn Dự khiến bố cậu nghi ngờ. Rồi lo lắng. Ông nghĩ tới những vụ vượt khuôn phép gia đình của một số cô cậu hôm naỵ Hừ, báo đã đăng cậu mười bẩy dụ dỗ cô mười lăm bỏ trường, bỏ nhà đi xây tổ ấm. Và khi hết tiền đánh cắp mang theo, cậu làm nghề cướp giật, cô làm nghề bán quán. Rồi bố mẹ cô đâm đơn kiện bố mẹ cậu. Rốt cuộc, cậu vào tù, cô bơ vợ Vậy thì, ông bố hồi hộp hỏi cậu con :
    - Có chuyện gì đó, con ?
    Đoàn Dự nín thinh. Bố cậu bắt đầu hốt hoảng :
    - Con cứ nói thật. Con đã trót dại làm việc gì, hả ?
    Đoàn Dự chớp mắt. Bố cậu dục dã :
    - Con bỏ học rồi, hả ?
    Đoàn Dự bắt đầu uể oải :
    - Không, bố ạ !
    - Con dan díu với đứa con gái nào à ?
    - Không.
    - Nó bỏ nhà theo con ?
    - Không.
    - Con tụ tập du đãng, bụi đời giật bóp, giật đồng hồ ?
    - Không.
    - Con lỡ chơi ma túy ?
    - Không.
    - Vậy con đã làm gì ?
    Đoàn Dự thộn mặt nhìn bố :
    - Con nói bố đừng cười cơ.
    Ông bố mỉm cười, thở phào thoát nạn :
    - Bố không cười.
    Thi sĩ cách mạng bỗng ngây thơ như con nít :
    - Chắc nghe, bố ?
    - Chắc.
    - Bố ạ, con làm thơ Con là thi sĩ !
    - Mày là thi sĩ ?
    - Dạ.
    - Thật ư ?
    - Thật.
    - Đọc một bài bố nghe cho khoái cái lỗ ráy.
    - Con muốn dâng bố một sự bất ngờ.
    - Là sao ?
    - Thưa bố, thơ của con đã được cấp giấy phép xuất bản. Hai tháng nữa, thơ con sẽ in xong. Con muốn hôm phát hành thi phẩm đầu tay của con, con biếu bố mẹ bản đặc biệt đánh số một. Buổi phát hành thơ, con mời các giáo sư của con chủ toạ.
    - Nhà xuất bản nào in thơ của con ?
    - Con tự xuất bản.
    Ông bố gật gù :
    - Bố hiểu rồi.
    Đoàn Dự gãi gáy :
    - Bố giúp đỡ con nhé !
    Ông bố cười ruồi :
    - Bố đã già rồi. Già rồi nên bố nhiều kinh nghiệm. Đây là một kinh nghiệm quý báu : Con nên làm thơ đăng báo chơi cho vui, chớ dại bỏ vốn xuất bản thơ và chớ ôm mộng trở thành thi sĩ. Con xin tiền bố may quần áo, ăn quà vặt, bố cho ngaỵ In thơ thì một đồng bố cũng không chọ Mày học văn chương bố đã thất vọng, lại đòi làm thi sĩ thì quả là bất hạnh cho bố. Bảo mày học kỹ sư mày không chịu nghe.
    Đoàn Dự buồn bã lắm. Cậu không vòi vĩnh bố. Cậu biết bố cậu thiếu mơ mộng và thừa thực tế. Cậu bèn tính kế khác. Đoàn Dự lễ phép nói :
    - Thưa bố, nếu bố không cho tiền, con sẽ để nhà xuất bản nó in và chịu một sự bóc lột tim óc.
    Ông bố phán :
    - Tùy mày.
    Đoàn Dự chán nản lỉnh mất. Ngay buổi chiều hôm ấy, cậu giả vờ đau, chê ăn cơm. Mẹ cậu tôi. nghiệp cậu, lên gác thăm cậu. Khi bàn tay bà mẹ tờ rẫm trán con thì cậu con liền khóc rưng rức. Bà mẹ sợ hãi :
    - Con đau lắm à ?
    Đoàn Dự đóng kịch:
    - Mẹ Ơi, con chết mất.
    Bà mẹ cuống quýt :
    - Đừng nói dại, con trai của me.
    - Mẹ thương con không ?
    - Thương.
    - Bố không thương con. Con sẽ đi tu, mẹ ạ !
    Bà mẹ giật mình cái thót. Kịch sĩ Đoàn Dự có vẻ thành công. Khi người ta cần tiền, người ta trở thành kịch sĩ một cách tự nhiên và bất hủ.
    - Chớ đi tụ Đi tu lấy ai nối dõi tông đường ?
    - Mẹ ạ !
    - Gì con ?
    - Xưa có ông thi sĩ Chế Lan Viên, mười sáu tuổi, chế tạo được tập thơ Điêu tàn. Ổng xin tiền bố ổng xuất bản, bố ổng mắng ổng, đánh ổng. Mẹ Ổng thương ổng, cho tiền ổng xuất bản. Nhờ đó, ổng nổi tiếng. Lại còn thi sĩ chùa Hương Nguyễn Nhược Pháp nữ, tâm sự cũng na ná.
    - Thì con đừng đi tu, con cứ ở nhà chế tạo thơ.
    - Con đã chế tạo một cuốn dày cộm. Con xin bố giúp đỡ, bố la con khiến con đau và con buồn muốn đi tụ Thôi, mẹ cứ để con đi tụ Tu là cõi phúc, mẹ Ơi !
    - Con phải thương mẹ chứ. Nhà ta có mỗi mình con là mụn trai mà con lại đi tu thì khổ thân mẹ biết bao !
    - Bố cấm con làm thi sĩ, con tình nguyện gọt đầu làm tu sĩ.
    - Mẹ không cấm con.
    - Mẹ không cấm nhưng mẹ không thể giúp đỡ con.
    - Mẹ giúp đỡ. Con muốn gì nào ?
    - Con muốn xuất bản thơ.
    - Me sẽ cho con tiền. Bao nhiêu ?
    - Hai trăm năm mươi ngàn lận.
    - Mẹ cho con ba trăm. Mẹ mới hốt hụi.
    - Cám ơn mẹ. Mà...
    - Mà sao ?
    - Mẹ dấu kín chuyện này. Hễ bố biết, bố mắng con, con quyết đi tu.
    - Mẹ hứa giữ kín.
    Đoàn Dự hết ốm. Cậu đã vòi được tiền mẹ để in thơ sau một màn bi hài kịch doa. ăn đậu phụ, tương tầu. Về phần Elvis Đậu, cậu đã phát mại chiếc Honda 90 cho phòng trưng bầy xe gắn máy. Và cậu cũng đóng một vỏ kịch gay go Bán xe, làm giấy tờ, giao thẻ chủ quyền xong, Elvis Đậu vác tiền đặt nhà in. Rồi cậu leo xe buýt về nhà, tóc tai phờ phạc, mặt mũi buồn thảm. Mắt cậu chỉ... muốn khóc.
    Ba cậu hỏi :
    - Xe đâu ?
    Elvis Đậu tái mặt (sợ hãi thật lực) ấp úng:
    - Thưa ba...
    - Mất rồi à ?
    - Không, bị thổi. Số con đen quá. Con vào Khai Trí mua sách quên khoá.
    - Cớ bót chưa ?
    - Dạ, đã cớ. Để con đăng báo xin chuộc theo luật giang hồ.
    Ba cậu tội nghiệp cậu vài lời rồi an ủi :
    - Mất xe cũng do số phận, con ạ ! Thôi, của đi thay người. Con chả nên buồn bã. Rồi ba sẽ mua cái khác. Ba làm thên giờ phụ trội, để dành tiề mua xe mới cho con.
    Elvis Đậu nghĩ tới những giọt mồ hôi của cha sẽ đổ xuống những giờ làm việc phụ trội thì sót sa lắm song nghĩ tới giờ phút vinh quang của một thi sĩ thì mừng rơn. Cậu tự hứa, nếu nổi danh, sẽ đưa luôn cả thân phụ vào văn học sử một lượt. Gọi là báo hiếu. Ôi, ở đời ai có qua cầu mới haỵ Độc giả mua thơ đọc, tưởng rằng làm thơ, xuất bản thơ dễ dàng như con nít đá dế, đánh đáo. Có ai biết mỗi thi phẩm ra đời là mỗi âm mưu san núi, lấp biển. Thí dụ thi phẩm Thơ đôi ta của đôi danh tài Đoàn Dự và Elvis Đậu.
  8. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Thời gian tính bằng giây phút. Và giây phút cộng lại, chia ra được hai tháng thiếu bốn ngày kể từ hôm thợ sắp chữ của cơ sở ấn loát Hải Âu mày mò những ngón tay đen thui lên Thơ đôi tạ Thời gian đó, thi sĩ Đoàn Dự vắng mặt thường xuyên ở nhà. Thi sĩ Elvis Đậu cũng rứa. Hai nhà thơ sắp nổi tiếng gặm bánh mì tại ấn quán để sửa "mo rát" và trình bày những trang thơ tôi tân của thời đại hôm naỵ Mỗi thi sĩ khoe một bức hình chân dung cùng tiểu sử và đôi giòng phát biểu cả tưởng. Rồi Thơ đôi ta đã hoàn thành gồm hai trăm bốn mươi trang cả bià "ốp xét " lẫn phụ bản "ty pô". Hai bản nhạc của Đồ Mi nổi bật. Đặc biệt, ở trang số bốn, phần "Cùng hai tác giả ", người ta sẽ bị dọa như thế này :
    ĐANG IN
    Đời sao khổ thế. Mùa hoa râm bụt.
    Tên một loài ễnh ương đồng nội.
    Em ơi đừng vô sở thú. Khỉ hoá thành người.
    Bàn tay bẩy ng''on. Chiếc răng vổ của em tôi.
    Hoa hậu chợ Cầu Muối.
    SẮP XUẤT BẢN
    Đi Vũng Tầu đừng quên mắm ruốc bà giáo Thảo.
    Tình yêu không tên chỉ có cung thôi.
    Chiều mưa Sàigòn xe cháy bu dzị Tẩu khúc.
    Áo thung và bít tất. Em tôi ngồi ngáp.
    Người yêu sứt môi. Đi tìm mụn trứng cá trong lỗ mũi.
    Vệ sinh về răng. Đừng ngậm tăm khi ra đường em nhé.
    Trong tờ hợp đồng ký với cơ sở Hải Âu. hai thi sĩ bắt chủ cơ sở phải bảo vệ triệt để Thơ đôi ta, hễ lọt ra ngoài một cuốn trước ngày phát hành, chủ cơ sở sẽ bị đền tiền và có thể ra toà. Do đó, dù đã vô bìa, cắt bụng sách và gói kỹ, cả Elvis Đậu lẫn Đoàn Dự đều không dám... có cuốn nào. Bí mật hoàn toàn. Bí mật trùm kín hai thi sĩ. Ngày phát hành là ngày ra mắt. Nạp bản buổi sáng, ra mắt buổi tối. Họ đặt in hai trăm tấm thiệp mời bằng giấy Crystal super luxe. Thiệp mời như thế này :
    THIỆP MỜI
    Thi sĩ Elvis Đậu, 313/13 Đại lộ Hoàng Hôn Sàigòn III
    Thi sĩ Đoàn Dự, 304 Đại lộ Bình Minh Sàigòn I
    Trân trọng và hoan hỉ kính mời:
    Ông, Bà, Cô, Cậu...
    Vui lòng đến Hội Quán Cây Bã Đậu đường Hoàng Quyển, số 18, vào hồi 20 giờ ngày 20 tháng 9 năm 1974 dùng tiệc trà thân mật và dự khán buổi diễn ngâm thơ nhân dịp phát hành ra mắt thi phẩm đầu tay của chúng tôi là Thơ Đôi Ta.
    Sự hiện diện của Ông, Bà, Cô, Cậu sẽ là một viên đá bự đóng góp vào cuộc đắp nền thi ca dân tộc.
    Trân trọng
    Ghi chú: Mỗi vị sẽ được tặng một cuốn THƠ ĐÔI TA miễn phí với chữ ký và củ triện son của hai thi sĩ. Xin mặc quần áo chỉnh tề, đi giầy mang vớ đàng hoàng. Miễn tiếp người mang dép. Nếy không đến, cứ ở nhà, đừng đưa thiệp cho Marie hay Philippe.
    Họ cũng bỏ một khoản tiền thuê speaker, khoản tiền mua... một chai champagne khai mạc. Các ngâm sĩ, ống sáo sĩ, nhạc sĩ đệm đàn thì do Hội Quán Cây Bã Đậu bao giàn, tính chung cới tiền nước ngọt và bánh. Elvis Đậu chọn các cô Thúy Kiều, Thúy Vân, Đạm Tiên diễn ngâm thơ của mình. Đoàn Dự chọn các ông Thúc Sinh, Kim Trọng, Hồ Tôn Hiến. Khi buổi ra mắt Thơ đôi ta chấm dứt, Đoàn Dự sẽ tiêu gọn bát hụi của mẹ cậu, Elvis Đậu mất cái Honda 90 và cái đồng hồ Rolex cầm ở hiệu cầm đồ. Ngót triệu bạc cho cuốn thợ Nặng quá. In những ba nghìn bản giấy gió, một nghìn bản giấy hoa tiên và năm trăm bản giấy Bleu amour registre impériale cycle 1789. Lại còn hai cái áo đuôi tôm ! Cứ như Léon Tolstoi với Victor Hugo ấy. Hôm nay, tóc Đoàn Dự đã dài. Và tóc Elvis Đậu thi khỏi nói. Nó chấm ngang vai. Cuộc in thơ hoàn toàn bí mật. Các cô Hoàng Dung, Vương Ngọc Yến, Chu Chỉ Nhược, Hân Ly, Triệu Minh không hề biết. Hai đấng thân phụ của hai thi sĩ cũng không hề biết, không hề biết luôn cả sự ra đi không về của đồng hồ Rolex, Oméga, giây chuyền, lắc vàng và radio cassette...
    Bất ngờ một hôm, các cô Dung, Yến, Nhược, Ly, Minh nhận được thiệp mời của thi sĩ Elvis Đậu và Đoàn Dự. Sự kinh ngạc diễn ra dưới gốc cây khế. Lại hội thảo một đề tài đã chết từ lâu: Elvis Đậu là ai ?
    Elvis Đậu là ai, thi sĩ Đoàn Dự hiên ngang đáp:
    - Là người mà các cô sẽ kính phục. Là thi sĩ lớn của thời đại chúng tạ Như tôi, Các cô đừng giả vờ. Các cô đã biết Elvis Đậu rồi.
    Hoàng Dung ngơ ngác :
    - Là ai ? Em chưa biết.
    Triệu Minh đon đả :
    - Là ai ?
    Hân Ly nồng nhiệt :
    - Là ai, anh Dự ?
    Vương Ngọc Yến thiết tha :
    - Là ai, thi sĩ Đoàn Dự ?
    Đoàn Dự kênh kiệu:
    - Là ai, hừ, đó là kẻ thử lòng các cô qua một lá thư tán tỉnh ngớ ngẩn. Và đó là thi sĩ Thai Đề.
    Thai Đề, tiếng bom rung chuyển tâm hồn Nghịch Nữ. Chỉ có Tiểu Mai rửng rưng. Cô lo sợ Đoàn Dự nổi tiếng thì sẽ mất luôn Đoàn Dự. Cô thở dài. Một mình cô nghe nỗi buồn của cộ Cô nhìn trộm Đoàn Dự. Mắt chớp mau.
    - Thai Đề. Nghe rõ chứ ? Các cô chê hắn ba xạo, hắn đã xuất bản hẳn một pho thơ trả lời các cô.
    Hoàng Dung xí phần :
    - Thai Đề trả lời em hả ?
    Vương Ngọc Yến cong cớn:
    - Trả lời cả tao nữa.
    Hân Ly ngoác miệng :
    - Trả lời riêng tao.
    Triệu Minh xì dài :
    - Thai Đề trả lời tao đó.
    Đoàn Dự vênh vang :
    - Trả lời ai, tối mai các cô đến Hội Quán Cây Bã Đậu sẽ rõ.
    Đoàn Dự "tàn nhẫn" bỏ đi, không thèm hỏi Tiểu Mai nửa câu. Cũng chẳng thèm ngó Tiểu Mai tí ti ông cụ nào. Nước mắt Tiểu Mai ứa ra. Cô trông theo Đoàn Dự. Thấy hai tiếng thi sĩ sao mà đáng ghét. Bốn Nghịch Nữ kia lại chới "oản tù tì" và bàn tán chuyện áo quần diện đi dự "dạ hội" tối mai. Có lẽ Tiểu Mai nằm nhà cầu nguyện cho Đoàn Dự thi sĩ trở về quê hương cù lần của chàng.
  9. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Thời gian tính bằng giây phút. Và giây phút cộng lại, chia ra được hai tháng thiếu bốn ngày kể từ hôm thợ sắp chữ của cơ sở ấn loát Hải Âu mày mò những ngón tay đen thui lên Thơ đôi tạ Thời gian đó, thi sĩ Đoàn Dự vắng mặt thường xuyên ở nhà. Thi sĩ Elvis Đậu cũng rứa. Hai nhà thơ sắp nổi tiếng gặm bánh mì tại ấn quán để sửa "mo rát" và trình bày những trang thơ tôi tân của thời đại hôm naỵ Mỗi thi sĩ khoe một bức hình chân dung cùng tiểu sử và đôi giòng phát biểu cả tưởng. Rồi Thơ đôi ta đã hoàn thành gồm hai trăm bốn mươi trang cả bià "ốp xét " lẫn phụ bản "ty pô". Hai bản nhạc của Đồ Mi nổi bật. Đặc biệt, ở trang số bốn, phần "Cùng hai tác giả ", người ta sẽ bị dọa như thế này :
    ĐANG IN
    Đời sao khổ thế. Mùa hoa râm bụt.
    Tên một loài ễnh ương đồng nội.
    Em ơi đừng vô sở thú. Khỉ hoá thành người.
    Bàn tay bẩy ng''on. Chiếc răng vổ của em tôi.
    Hoa hậu chợ Cầu Muối.
    SẮP XUẤT BẢN
    Đi Vũng Tầu đừng quên mắm ruốc bà giáo Thảo.
    Tình yêu không tên chỉ có cung thôi.
    Chiều mưa Sàigòn xe cháy bu dzị Tẩu khúc.
    Áo thung và bít tất. Em tôi ngồi ngáp.
    Người yêu sứt môi. Đi tìm mụn trứng cá trong lỗ mũi.
    Vệ sinh về răng. Đừng ngậm tăm khi ra đường em nhé.
    Trong tờ hợp đồng ký với cơ sở Hải Âu. hai thi sĩ bắt chủ cơ sở phải bảo vệ triệt để Thơ đôi ta, hễ lọt ra ngoài một cuốn trước ngày phát hành, chủ cơ sở sẽ bị đền tiền và có thể ra toà. Do đó, dù đã vô bìa, cắt bụng sách và gói kỹ, cả Elvis Đậu lẫn Đoàn Dự đều không dám... có cuốn nào. Bí mật hoàn toàn. Bí mật trùm kín hai thi sĩ. Ngày phát hành là ngày ra mắt. Nạp bản buổi sáng, ra mắt buổi tối. Họ đặt in hai trăm tấm thiệp mời bằng giấy Crystal super luxe. Thiệp mời như thế này :
    THIỆP MỜI
    Thi sĩ Elvis Đậu, 313/13 Đại lộ Hoàng Hôn Sàigòn III
    Thi sĩ Đoàn Dự, 304 Đại lộ Bình Minh Sàigòn I
    Trân trọng và hoan hỉ kính mời:
    Ông, Bà, Cô, Cậu...
    Vui lòng đến Hội Quán Cây Bã Đậu đường Hoàng Quyển, số 18, vào hồi 20 giờ ngày 20 tháng 9 năm 1974 dùng tiệc trà thân mật và dự khán buổi diễn ngâm thơ nhân dịp phát hành ra mắt thi phẩm đầu tay của chúng tôi là Thơ Đôi Ta.
    Sự hiện diện của Ông, Bà, Cô, Cậu sẽ là một viên đá bự đóng góp vào cuộc đắp nền thi ca dân tộc.
    Trân trọng
    Ghi chú: Mỗi vị sẽ được tặng một cuốn THƠ ĐÔI TA miễn phí với chữ ký và củ triện son của hai thi sĩ. Xin mặc quần áo chỉnh tề, đi giầy mang vớ đàng hoàng. Miễn tiếp người mang dép. Nếy không đến, cứ ở nhà, đừng đưa thiệp cho Marie hay Philippe.
    Họ cũng bỏ một khoản tiền thuê speaker, khoản tiền mua... một chai champagne khai mạc. Các ngâm sĩ, ống sáo sĩ, nhạc sĩ đệm đàn thì do Hội Quán Cây Bã Đậu bao giàn, tính chung cới tiền nước ngọt và bánh. Elvis Đậu chọn các cô Thúy Kiều, Thúy Vân, Đạm Tiên diễn ngâm thơ của mình. Đoàn Dự chọn các ông Thúc Sinh, Kim Trọng, Hồ Tôn Hiến. Khi buổi ra mắt Thơ đôi ta chấm dứt, Đoàn Dự sẽ tiêu gọn bát hụi của mẹ cậu, Elvis Đậu mất cái Honda 90 và cái đồng hồ Rolex cầm ở hiệu cầm đồ. Ngót triệu bạc cho cuốn thợ Nặng quá. In những ba nghìn bản giấy gió, một nghìn bản giấy hoa tiên và năm trăm bản giấy Bleu amour registre impériale cycle 1789. Lại còn hai cái áo đuôi tôm ! Cứ như Léon Tolstoi với Victor Hugo ấy. Hôm nay, tóc Đoàn Dự đã dài. Và tóc Elvis Đậu thi khỏi nói. Nó chấm ngang vai. Cuộc in thơ hoàn toàn bí mật. Các cô Hoàng Dung, Vương Ngọc Yến, Chu Chỉ Nhược, Hân Ly, Triệu Minh không hề biết. Hai đấng thân phụ của hai thi sĩ cũng không hề biết, không hề biết luôn cả sự ra đi không về của đồng hồ Rolex, Oméga, giây chuyền, lắc vàng và radio cassette...
    Bất ngờ một hôm, các cô Dung, Yến, Nhược, Ly, Minh nhận được thiệp mời của thi sĩ Elvis Đậu và Đoàn Dự. Sự kinh ngạc diễn ra dưới gốc cây khế. Lại hội thảo một đề tài đã chết từ lâu: Elvis Đậu là ai ?
    Elvis Đậu là ai, thi sĩ Đoàn Dự hiên ngang đáp:
    - Là người mà các cô sẽ kính phục. Là thi sĩ lớn của thời đại chúng tạ Như tôi, Các cô đừng giả vờ. Các cô đã biết Elvis Đậu rồi.
    Hoàng Dung ngơ ngác :
    - Là ai ? Em chưa biết.
    Triệu Minh đon đả :
    - Là ai ?
    Hân Ly nồng nhiệt :
    - Là ai, anh Dự ?
    Vương Ngọc Yến thiết tha :
    - Là ai, thi sĩ Đoàn Dự ?
    Đoàn Dự kênh kiệu:
    - Là ai, hừ, đó là kẻ thử lòng các cô qua một lá thư tán tỉnh ngớ ngẩn. Và đó là thi sĩ Thai Đề.
    Thai Đề, tiếng bom rung chuyển tâm hồn Nghịch Nữ. Chỉ có Tiểu Mai rửng rưng. Cô lo sợ Đoàn Dự nổi tiếng thì sẽ mất luôn Đoàn Dự. Cô thở dài. Một mình cô nghe nỗi buồn của cộ Cô nhìn trộm Đoàn Dự. Mắt chớp mau.
    - Thai Đề. Nghe rõ chứ ? Các cô chê hắn ba xạo, hắn đã xuất bản hẳn một pho thơ trả lời các cô.
    Hoàng Dung xí phần :
    - Thai Đề trả lời em hả ?
    Vương Ngọc Yến cong cớn:
    - Trả lời cả tao nữa.
    Hân Ly ngoác miệng :
    - Trả lời riêng tao.
    Triệu Minh xì dài :
    - Thai Đề trả lời tao đó.
    Đoàn Dự vênh vang :
    - Trả lời ai, tối mai các cô đến Hội Quán Cây Bã Đậu sẽ rõ.
    Đoàn Dự "tàn nhẫn" bỏ đi, không thèm hỏi Tiểu Mai nửa câu. Cũng chẳng thèm ngó Tiểu Mai tí ti ông cụ nào. Nước mắt Tiểu Mai ứa ra. Cô trông theo Đoàn Dự. Thấy hai tiếng thi sĩ sao mà đáng ghét. Bốn Nghịch Nữ kia lại chới "oản tù tì" và bàn tán chuyện áo quần diện đi dự "dạ hội" tối mai. Có lẽ Tiểu Mai nằm nhà cầu nguyện cho Đoàn Dự thi sĩ trở về quê hương cù lần của chàng.
  10. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Chương 10
    Một trăm tân khách gồm đủ các thành phần trong xã hội tới tham dự buổi phát hành ra mắt thi phẩm Thơ đôi tạ Họ là giáo sư văn chương, thi sĩ, tài tử màn ảnh, nghệ sĩ vọng cổ, đạo diễn xi nê, thầy tuồng cải lương hồ quảng, ký giả, nữ sinh và bạn bè của hai thi sĩ Nhà thơ Đoàn Dự không dám mời ông cụ thân sinh vì sợ Ông cụ đánh đòn. Còn ông cụ thân sinh của nhà thơ Elvis Đậu bận đổ mồ hôi ở những giờ phụ trội cho cái xe Honda đền đứa con cưng số xui bị vồ. Mặc áo đuôi tôm, hai thi sĩ trông rất trưởng giả, xứng đáng là hai thi sĩ hàng đầu. Mỗi thi sĩ đặc trách một bên cổng, tập thể thao cổ và tay phải. Nghĩa là cúi chào và bắt tay lia lịa. Họ còn thể thao môi bằng những nụ cười tươi rói. Khách danh dự của hai thi sĩ chỉ là năm cô Vương Ngọc Yến, Hân Ly, Chu Chỉ Nhược, Hoàng Dung, Triệu Minh. Trừ Tiểu Mai đến muộn, bốn cô đều mặc áo dạ hội, xách bóp, đánh phấn, tô son và quảng cáo nước hoa ngoại quốc.
    Vì mặc áo đuôi tôm mua rẻ ở Chợ Trời nên Elvis Đậu rất... Mỹ. Nhà thơ lớn của chúng ta thò tay chộp lấy tay các em ái mộ lâu hơn một chút. Cậu đã tiếc rẻ vì bốn em đeo găng. Ôi, găng tay là biên giới cách trở của cảm xúc. Giá các em đừng đeo găng, niềm cảm thông hẳn sẽ giật mạnh gấp sáu lần điện cao thế. Elvis Đậu đích thân dẫn bốn em vào bàn dành riêng cho Nghịch Nữ. Bàn tròn, thấp, kê gần sân khấu, nơi nhà thơ lớn Elvis Đậu sẽ phóng lên phát biểu cảm tưởng. Chai champagne duy nhất đã ngâm đá và phủ kín bằng chiếc khăn trắng muốt, nằm cạnh bình hoa cắm toàn hồng nhung nom vô cùng mát mắt. Elvis Đậu dẫn các em vô, mời ngồi rồi cũng ngồi lỳ tiếp chuyện bốn em. Cậu không thèm ra cổng Hội Quán nữa. Xưa có kẻ nói : Chí lớn trong thiên hạ không đầy đôi mắt mỹ nhân, nay Elvis Đậu có thể nói :Sự nghiệp thi ca chỉ để đổ đầy đôi mắt người đẹp. Cậu hài lòng quá. Cậu sung sướng nhiều. Elvis Đậu đã thành công. Cái xã hội đang ồn ào tối nay, ở đây, sẽ vất đi nếu thiếu các cô Vương Ngọc Yến, Hân Ly, Triệu Minh, Hoàng Dung. Bống em thôi, đã xứng dáng cái tội nói dối mất xe để thực hiện thi phẩm đâuu đời.
    Đoàn Dự sốt ruột. Bụng cậu sôi sùng sục. Ai bỏ cục vôi vào bao tử cậu ấy. Người khách cuối cùng đã tới. Đoàn Dự vẫn đứng đây Tiểu Mai đâu vậy cà ? Em đi xích lô máy hay xe ôm mà lâu dữ thế ! Chắc em giận ta rồi. Ôi, ta ngu ghê, mấy tháng trước ta đã hắt hủi, xua đuổi em. Hôm qua, phát thiệp mời em, ta không thèm hỏi em nửa lời. Em tủi thân. Em nằm nhà khóc lóc. Hoặc em mặc maxi-jupe phóng Hondạ Áo em bị bánh xe cuống. Em lăn đùng giữa đường Xe tuần cảnh phải chở em đến nhà thương thí ? Đoàn Dự chán nản. "Đời vắng em rồi say với ai ". Đoàn Dự thẫn thờ bước vô Hội Quán. Cái đuôi tôm lắc lư một cách vô duyên. Cậu tiến sát bàn có bình hoa hồng nhung. Thấy hoa úa héo. Cậu kéo ghế, uể oải ngồi cạnh Hoàng Dung, thì thầm :
    - Nhỏ Tiểu Mai không đi à ?
    Hoàng Dung lễ phép:
    - Thưa anh, hình như, nó đi Vũng Tầu hồi chiều.
    - Nó chê tao, hả ?
    - Không. Nó bảo nó dốt thơ, không biết thưởng thức thợ Nó không thích anh làm thi sĩ.
    - Mày sao ?
    - Được làm em anh là một vinh dư.
    - Đúng, mày nói đúng. Tao cần gì nó. Ngoài nó, tao còn hàng vạn người hâm mộ.
    Cuộc thì thầm của anh em Đoàn Dự bị cúp ngang khi speaker Thương Hàn Tử (chết cho bệnh thương hàn) xuất hiện ở mi cô:
    - Thưa quý vị quan khách,
    Ban tổ chức, nhị vị thi sĩ Elvis Đậu ?" Đoàn Dự và Hội Quán Cây Bã Đậu chân thành cám ơn quý vị vì quý vị tới muộn có bốn mươi phút. Chúng tôi tưởng quý vị tới muộn một tiếng rưỡi cợ Chính tôi đã kiểm soát chân quý vị và thấy quý vị đều mang giầy có vớ. Và, đặc biệt, không ai ủy quyền tham dự buổi sinh hoạt văn nghệ thuật này cho các cô nhài hay chú nhỏ.Nên chúng tôi càng cảm kích. Sau đây, chúng tôi được hân hạnh và trịnh trọng đến mức tối đa giới thiệu hai thi sĩ, hai cái đinh của đêm nay : Elvis Đậu và Đoàn Dự.
    Hai thi sĩ với hai cái áo đuôi tôm màu đen lừng lững bước lên sân khấu. Họ cúi đầu chào quan khách. Và quan khách vỗ tay hoan hô họ tưng bừng. Một đống thi phẩm Thơ đôi ta gói riêng từng cuốn thắt ngang dọc bằng giây mày xanh, đỏ chờ đợi gửi tận tay quan khách. Nhìn qua thi tài Elvis Đậu và Đoàn Dự, quan khách đã cảm phục rồi. Chưa một thi sĩ noà tổ chức tặng thơ trịnh trọng và sang trọng đến thế ! Hai nhà thơ chắp tay xá lia lịa cảm tạ quan khách. Đoạn, Elvis Đậu tiến sát mi cô và Đoàn Dự rút lui vào hậu trường.
    Nhà thơ của chúng ta gõ thử mi cô kêu lộp cộp. Chàng thổi phù phù. Kỹ lưỡng hơn, chàng đếm một hai ba những ba sinh ngữ Tây, Tầu, Mỹ. "Un, deus, trois. Dắt dzì sám. One, two, three "... Và chàng mở máy phát biểu cảm tưởng :
    - Thưa quý vị,
    Thưa bằng hữu,
    Thật là một vinh hạnh tôi cao cho chúng tôi được tiếp đón qúy vị và bằng hữ tại Hôi Quán Cây Bã Đậu này, nhân dịp chúng tôi cho phát hành thi phẩm thứ nhất mở đường tiên phong cho rất nhiều pho thơ của chúng tôi ngày mai, ngày mốt. Lát nữ đây, qúy vị và bằng hữu sẽ uống xá xị con cọp, xá xị con nai, cam vàng, dứa xanh, cô ca cô la đen và ăn bánh ngọt và nghe diễn ngâm thơ của chúng tôi. Qúy vị có thể khóc thét hay cười bò vì một lối thơ lạ đời chưa từng xảy ra trong nền thi ca cổ kim Đông Tây. Nhưng khóc thét hay cười bò thì cũng là sự thành công như điên "xuých xe phu" của chúng tôi. Thơ của chúng tôi là những trái đấm thẳng vào tim, những "cú đia rếch ô cơ ", là những nhát dao chém rướm máu đời sống, là kính hiển vi soi rõ cả chân con vi trùng bò trên miếng thịt bò khô nhỏ nhất. Qúy vị đừng cười vội. Tôi nói qúy vị có thể cười bò hay khóc thét là một cách để nói thôi. Nếu quý vị cười bò hay khóc thét, qúy vị sẽ hối hận. Tại sao thế ? Câu trả lời dan`h cho qúy vị đọc hết thi phẩm Thơ đôi tạ Bây giờ, xin qúy vị nâng ly...
    Một tiếng nổ bốp. Cái nút chai champagne bắn vọt lên trần Hội Quán. Người bồi rót rượu và bưng cho Elvis Đậu một lỵ Nhà tơ giải thích:
    - Rất tiếc chúng tôi chỉ có một chai champagne còn do một nữ độc giả từ Buôn Badiás tận Pleiku gió lạnh mưa mùa gửi tặng. (Elvis Đậu ba đía như cái Buôn Badiás ấy). Xin mạn phép quý vị uống riêng sự hâm mộ này. Elvis Đậu dơ cao ly champagne khai mạc cuộc ăn uống. Sau đó, chàng xuống bàn danh dự, nhường sân khấu cho các nghệ sĩ sửa soạn diễn ngâm thợ Chàng sửa lại cái nơ, tình tứ hỏi bốn Nghịch Nữ :
    - Tôi nói được chứ ?
    Bốn Nghịch Nữ đua nhau tâng bốc lấy điểm:
    - Anh nói như gió đàn.
    - Giọng anh ấm như Sĩ Phú.
    - Hơn cả Anh Ngọc.
    - Không, giọng anh từa tựa Gilbert Bécaud.
    Cô Hoàng Dung gạ :
    - Lát anh ký tặng em bản đặc biệt nhé ! Em sẽ chụp ảnh chữ ký của anh, in vào cái bát để ăn cơm cho nó ngon.
    Elvis Đậu hỏi :
    - Có in hình anh không ?
    Cậu đã dám xưng anh và sửa soạn anh anh, em em. Hoàng Dung đáp:
    - Hình anh, em sẽ đeo trước ngực.
    Elvis Đậu ngây ngất. Cậu thăm dò cô Hân Ly :
    - Còn em, em nghĩ thế nào về anh ?
    Cô Hân Ly xúc động :
    - Em ấy à...
    - Ừa.
    Tiếng ừa ngọt như đường phổi.
    - Em thấy anh giống hình thi sĩ Beaudelaire quá. Anh có dịnh dự giải văn chương Nobel không ?
    Elvis Đậu nói :
    - Nếu em cho phép, anh sẽ tự dịch và gửi thẳng tới Hàn Lâm Viện Thuỵ Điển.
    Cậu lại hỏi Vương Ngọc Yến :
    - Và em, em Yến ?
    Cô Vương Ngọc Yến thỏ thẻ :
    - Anh giống Rimbaud, Đoàn Dự giống Verlainẹ Anh sẽ bất tử.
    Elvis Đậu cụng ly với Triệu Minh:
    - Em ví anh với ai ?
    Cô Triệu Minh say đắm nhình Elvis Đậu :
    - Anh giống Đường Minh Hoàng.
    Elvis Đậu khoái trá :
    - Còn em, là em Dương Qúy Phi !

Chia sẻ trang này