1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Phùng Quán - Lời Mẹ Dặn

Chủ đề trong 'Văn học' bởi hoangvan09, 03/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Phùng Quán - Lời Mẹ Dặn

    Phùng Quán (1932 - 1995).

    Nhà văn, nhà thơ, hội viên Hội nhà văn Việt Nam, sinh tháng 1 - 1932 tại xã Dương Thuỷ, huyện Dương Thuỷ, Thừa Thiên Huế. Mất ngày 22 - 1 -1995 tại Hà Nội. Ông tham gia kháng chiến chống Pháp, sau Hoà bình lập lại(1954), công tác tại Bộ văn hoá.
    Tác phẩm : Tiểu thuyết : Vượt côn dảo; Tuổi thơ dữ dội (3 tập).
    Trường ca : Tiếng hát trên địa ngục Côn đảo; Năm anh hùng Xêbattôpôn.



    Được Hoangvan09 sửa chữa / chuyển vào 20:21 ngày 03/05/2004
  2. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0

    Đây là 1 bài thơ "trên cả tuyệt vời" của PQ . Nếu như bà mẹ nào cũng dạy con cái được như bà mẹ của PQ....
    Phùng Quán - Lời Mẹ Dặn
    Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
    Mẹ tôi thương con không lấy chồng
    Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
    Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
    Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
    Ngày ấy tôi mới lên năm
    Có lần tôi nói dối mẹ
    Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
    Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
    Ôm tôi hôn lên mái tóc
    - Con ơi trước khi nhắm mắt
    Cha con dặn con suốt đời
    Phải làm một người chân thật.
    - Mẹ ơi, chân thật là gì?
    Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
    Con ơi một người chân thật
    Thấy vui muốn cười cứ cười
    Thấy buồn muốn khóc là khóc.
    Yêu ai cứ bảo là yêu
    Ghét ai cứ bảo là ghét
    Dù ai ngon ngọt nuông chiều
    Cũng không nói yêu thành ghét.
    Dù ai cầm dao dọa giết
    Cũng không nói ghét thành yêụ
    Từ đấy người lớn hỏi tôi:
    - Bé ơi, Bé yêu ai nhất?
    Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
    - Bé yêu những người chân thật.
    Người lớn nhìn tôi không tin
    Cho tôi là con vẹt nhỏ
    Nhưng không ! những lời dặn đó
    In vào trí óc của tôi
    Như trang giấy trắng tuyệt vờị
    In lên vết son đỏ chóị
    Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
    Đứa bé mồ côi thành nhà văn
    Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
    Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
    Người làm xiếc đi giây rất khó
    Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
    Đi trọn đời trên con đường chân thật.
    Yêu ai cứ bảo là yêu
    Ghét ai cứ bảo là ghét
    Dù ai ngon ngọt nuông chiều
    Cũng không nói yêu thành ghét
    Dù ai cầm dao dọa giết
    Cũng không nói ghét thành yêụ
    Tôi muốn làm nhà văn chân thật
    chân thật trọn đời
    Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
    Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
    Bút giấy tôi ai cướp giật đi
    Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
    1957
  3. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Phùng Quán - Tôi Yêu
    Trái tim tôi như trái cây bị dập nát
    Rụng xuống từ cành cao
    Tình tuyệt vọng là ngọn sào
    Chọc cho trái cây rụng xuống...
    Trái cây rụng
    Vẫn mơ giấc mơ... hoang tưởng
    May ra được gót chân em dẫm nát
    Ðể trước khi tan vào bụi đất
    Còn được hôn gót chân yêu...
    Nhưng em la lối phàn nàn:
    - Gian phòng tôi nóng thiêu như sa mạc
    Anh đến ngồi quá lâu
    Càng thêm nóng bức!
    Anh thở như người sắp chết khát
    Chút khí trời ít ỏi của tôi!
    Quá đau khổ
    Tôi hóa thành lì lợm
    Tôi xin em bớt giận...
    Nếu không được ngồi
    Thì tôi xin đứng
    Cùng với cây chổi em dựng ở xó nhà
    Nếu không được thở...
    Tôi sẽ nín thở
    Như cái ngày còn đi chăn trâu cắt cỏ
    Tôi suýt chết dưới đáy giếng làng
    Vì mãi lặn mò con cá bống thần cô Tấm bỏ quên...
    Em giận dữ la lên:
    - Ðứng trong xó nhà cũng không được đứng!
    ... Thì tôi xin ra đứng trước hiên...
    - Ðứng trước hiên cũng không được đứng!
    ... Thì tôi xin ra đứng đầu đường
    Tôi nhìn vào khung cửa nhà em
    Môi rát bỏng những lời yêu thương...
    - Ðứng đầu đường cũng không được đứng!
    Lời yêu thương cũng không được nói!
    ...Thì tôi xin chết!
    Nhưng tôi không nói lời vĩnh biệt
    Vì tôi tin tôi sẽ hồi sinh...
    Dù hỏa táng
    Dù chôn chín tầng đất
    Trái tim dập nát của tôi vẫn thắm một khối tình!
  4. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0

    Phùng Quán - Hôn
    Trời đã sinh ra em
    Ðể mà xinh mà đẹp
    Trời đã sinh ra anh
    Ðể yêu em tha thiết
    Khi người ta yêu nhau
    Hôn nhau trong say đắm
    Cón anh, anh yêu em
    Anh phải ra mặt trận
    Yêu nhau ai không muốn
    Gần nhau và hôn nhau
    Nhưng anh, anh không muốn
    Hôn em trong tủi sầu
    Em ơi rất có thể
    Anh chết giữa chiến trường
    Ðôi môi tươi đạn xé
    Chưa bao giờ được hôn
    Nhưng dù chết em ơi
    Yêu em anh không thể
    Hôn em bằng đôi môi
    Của một người nô lệ.
    1956.
  5. hung2452

    hung2452 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    560
    Đã được thích:
    0
    Xin đính chính lại kẻo Phùng Quán mà sống lại thì lôi thôi to đấy các vị ạ ! Phùng Quán quê ở xã Thuỷ Dương, huyện Hương Thuỷ, tỉnh Thừa Thiên Huế
  6. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Trái Thơ
    Từ khi tôi biết em
    Tôi không còn được ngủ trọn đêm
    Cứ nửa đêm là tôi thức giấc
    Có một con chim gì mỏ rất sắc
    Nó đậu trong tóc tôi
    Nó mổ vừng-trán-trái-thơ chín mõm
    Tôi bàng hoàng thấp thỏm
    Sợ trái-thơ rụng trước bình minh
    Tôi vùng dậy
    Đốt đèn
    Tôi hái...
    Từ khi tôi biết em
    Trái-thơ chín nhiều đến nỗi
    Mỗi đêm tôi thức giấc nhiều lần
    Đêm quên ngủ
    Ngày quên ăn
    Rượu như lửa tôi uống tràn thay nước (1)
    Chắc chỉ một ngày gần đây
    Tôi sẽ ngã gục
    Dưới chân em
    Chết kiệt sức vì thơ!...
    ___
    (1) Các thi hữu ở Huế thích đọc ngược, đảo xuôi câu thơ này để đùa vui:
    - Nước như lửa tôi uống tràn thay rượu
    -Rượu như nước tôi uống tràn thay lửa
    -Lửa như rượu tôi uống tràn thay nước
  7. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Còn thương Phùng Quán​

    Những nén hương lòng, những cung bậc tình cảm dành cho người thơ tài hoa Phùng Quán vừa được tập hợp lại thành tập sách Nhớ Phùng Quán do Nhà xuât bản Trẻ và Công ty Phương Nam thực hiện.
    Sinh thời, Phùng Quán là người rất trọng bạn bè. Và bạn bè của ông là một tập hợp những mối quan hệ kỳ thú. Đây là một nội dung độc đáo của tập sách. Bởi văn tài của Phùng Quán, sự nghiệp của Phùng Quán, những nỗi đau, những oan nghiệt mà nhà thơ phải chịu trong bao nhiêu năm làm người, hẳn đã nhiều người biết đến.
    Bạn bè là cái khoảng riêng của mỗi người và trong đó bộc lộ rất nhiều câu chuyện. Với người chịu nhiều lận đận như Phùng Quán thì tình bạn trong những năm tháng gian khổ đó càng quí biết bao nhiêu.
    Đọc những dòng bè bạn viết về ông, mới biết ông đã trải lòng ra với mọi người như thế nào. Con người Phùng Quán - do vậy mà trở nên quen thuộc với bạn bè trong giới như một quyển sách hay, mọi người chuyền tay nhau, rất thân thương và mỗi khi đọc lại bắt gặp nhiều điều mới lạ, thú vị hơn.
    Xúc động lắm, khi đọc đoạn văn miêu tả trong đám tang của Phùng Quán có một ?ophái đoàn? của những người chuyên câu cá trộm ở hồ Tây đến đọc điếu văn hẳn hoi, lại còn đọc một đoạn thơ trong bài Lời mẹ dặn như một tấc lòng thành kính dâng hương hồn nhà thơ. Sống như thế và chết như thế, quả là người của bạn bè.
    Sẽ không có bút mực nào chia sẻ hết nỗi niềm với Phùng Quán, nhất là bao nhiêu công phu của ông dốc hết ra để tồn tại với thơ, với ngòi bút trong những năm tháng ?oviết văn chui? để sống, để tồn tại. Điều nực cười và cũng là hiếm thấy ở ai như Phùng Quán: viết văn chui nhưng luôn đoạt giải, có khi phải nhờ người đứng tên giùm mình đi lĩnh giải. Bạn bè cả, sống đến mức là ai cũng thương.
    Phùng Quán đa tài. Điều này ai cũng biết, và có thể đó là một trong những điều làm ông lận đận ngót 30 năm. Thôi không nhắc đến khả năng làm thơ và độc tấu, diễn tấu, thôi không nhắc đến cái thời can đảm vào vệ quốc đoàn năm 13 tuổi; thôi cũng không nên nhắc lại những tháng năm công phu ngồi viết thơ và truyện trong lời thề ?othế nào cũng phải được in văn, thơ bằng chính tên của mình?. Điều đau khổ ấy ai cũng biết, đã có nhiều bài viết, thước phim ghi lại chuyện này.
    Có nhiều người tự nhận rằng đã bị ám ảnh khi lần đầu tiên đọc được những câu thơ: Yêu ai cứ bảo rằng yêu, ghét ai cứ bảo rằng ghét; dù ai ngon ngọt nuông chiều; cũng không nói yêu thành ghét; dù ai cầm dao dọa giết; cũng không nói ghét thành yêu... giấy bút tôi ai cướp giật đi; tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá. Trời ạ, những câu thơ của một chàng trai 25 tuổi mà đã đầy khí khái như thế! Đọc xong không khỏi cúi đầu, nghĩ lại mình, nghĩ lại thế hệ hôm nay, 25 tuổi có ai phát biểu được những điều như thế.
    Quan trọng hơn, Phùng Quán không chỉ phát biểu, Phùng Quán cố làm như một lời tự hứa với lương tâm. Nhưng thôi, sự phát biểu nhiều khi cũng còn rất khó khăn, không thể viển vông nghĩ rằng làm theo điều phát biểu là đơn giản.
    Chuyện bạn bè, như tên tập sách - xoay quanh nỗi nhớ về Phùng Quán. Có người nhớ chiếc áo ông đã đổi của Thu Bồn và ?osưu tập? được rất nhiều chữ ký, có người nhớ đến ông như một vị thầy đã dìu dắt mình vào nghiệp thơ văn, có người nhớ Phùng Quán như một nhà báo thâm thúy, lại có người nhớ hình bóng ông như một người ẩn sĩ trên cái ?ochòi ngắm sóng? bên bờ hồ Tây.
    Xúc động nhất vẫn là những mẩu chuyện khi Phùng Quán bị phê phán sau vụ nhân văn - giai phẩm, không nghề nghiệp, không gia cư, không cơm ăn, không cả người lui tới. Chính lúc ấy mới thấy tình người quí giá. Một anh lính giải ngũ tên Văn Xương nào đó đã gặp Phùng Quán trong cơn túng bấn ấy, đã truyền nghề câu cá và rủ ông gia nhập ?ohội câu cá trộm ở hồ Tây?. Đó là một bước ngoặt trong cơn ngặt nghèo của Phùng Quán.
    Những bạn bè kiểu đó, khi Phùng Quán mất mới xuất hiện, họ xem mình như một người ******** cờ, trùng phùng giữa cơn nguy biến của cuộc đời Phùng Quán. Rồi thôi, họ chẳng xem đó làm quan trọng. Nhưng chính bàn tay của những người yêu Phùng Quán - những người đã tập hợp bài viết để in quyển sách này - đã lưu ý tới họ, lẩy họ ra trong lẩn khuất của cuộc đời để thấy thêm một mảng đời của Phùng Quán.
    Kể từ khi Phùng Quán được phục hồi hội tịch Hội Nhà văn Việt Nam năm 1988, có lẽ đây là tin vui hiếm của ông: một tập sách tâm tình của những bạn bè dành riêng cho ông được in trang trọng. Và, trong tập sách còn một phần lớn các trước tác của Phùng Quán. Từ những bài viết theo chất tâm tình về Trần Đức Thảo, Nguyễn Hữu Đang với ngồn ngộn tư liệu, đến những bài thơ bất hủ đồng thời cũng là những bài thơ từng đưa Phùng Quán ?olên bờ xuống ruộng? như Lời mẹ dặn, Chống tham ô lãng phí.
    Tập sách phát hành nhân lễ giỗ lần thứ 9 nhà thơ Phùng Quán, như một cách bày tỏ tấm lòng của những người đi sau, nhìn về ông và thắp một nén hương lòng, thương và trân trọng một tài năng, một nhân cách cuộc đời.
    Tác giả: Lam Điền
    Nguồn: Tuổi trẻ chủ nhật

    Được julian sửa chữa / chuyển vào 15:41 ngày 08/07/2004
  8. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Nhan đề của bài này có fải là Tôi Yêu đâu...Bạn tự sáng tác tiêu đề bài thơ hả?? Đây là bài TÌNH TUYỆT VỌNG nằm trong chương 13 của cuốn tiểu thuyết Trăng Hoàng Cung...
    Mời sang box Thi ca đọc thêm thơ của Phùng Quán nhé..Thân:
    http://www.ttvnol.com/thica/367101.ttvn
    Được TraiTimSoiDa sửa chữa / chuyển vào 14:30 ngày 26/05/2004
  9. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0

    To Trai tim soi da (nick ấn tượng thế nhỉ?)
    Tớ ko dám sáng tác tiêu đề bài thơ của PQ đâu. Tớ trích dẫn từ 1 website nào đó mà quên mất rồi, cả quê PQ cũng thiếu chính xác mất mấy chữ. Hóa ra là các site của ta còn có nhiều thiếu sót quá, hìhì. Hy vọng là bạn đúng vì là hàng xóm và người hâm mộ PQ. Tớ ko thể kiểm tra lại được thông tin này nên giả thiết cho rằng bạn đúng.
    Thanks for comment.
  10. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Mình tin chắc rằng mình đúng..Vì tất cả các tuyển tập thơ và truyện của ông mình đều được Bà ( vợ ông ) tặng....hihihi...Đừng giận vì mình đã sửa vì mình chỉ mong rằng đã chép lại thơ văn thì phải đúng chính xác( lỗi chính tả có thể châm chước)có thế thì mới tôn trọng tác giả....Have fun hoangvan
    Được TraiTimSoiDa sửa chữa / chuyển vào 18:46 ngày 26/05/2004
    Được TraiTimSoiDa sửa chữa / chuyển vào 18:49 ngày 26/05/2004

Chia sẻ trang này