1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Pippi Tất dài _ Astrid Lindgren

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi LucThaiMy, 29/11/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. LucThaiMy

    LucThaiMy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    9.815
    Đã được thích:
    0

    [​IMG]

    Và bây giờ chúng muốn chơi. Pippi rủ cả bọn chơi 1 trò gọi là KHÔNG CHẠM ĐẤT. Rất đơn giản thôi, điều duy nhất cần fải làm là trèo quanh trong bếp mà chân ko được chạm đất là sao. Pippi làm như bay. Nhưng Thomas và Annika cũng chơi rất nghệ. Bắt đầu từ sàn rửa bát, nếu cẳng đủ dài, có thể nhảy qua bếp lò, rồi từ bếp lò sang hòm gỗ, từ hòm gỗ qua giá để mũ xuống bàn, từ bàn qua 2 ghế, đến tủ để góc bếp. Khoảng cách giữa tủ và bàn rửa bát dài những mấy mét, nhưng rất may con ngựa lại đứng đó, nếu leo lên fía đuôi ngựa rồi tụ xuống ở đằng đầu và nhày 1 cú đúng lúc thì sẽ hạ xuống chính giữa bàn rửa bát.
    Sau 1 hồi chơi trò này, khi chiếc váy của Annika ko còn là chiếc váy đẹp thứ 2, mà chỉ còn là chiếc váy đẹp thứ 3, thứ 4, thứ 5 ... còn Thomas thì đen nhẻm như thợ quét ống khói, chúng bèn quyết định chơi trò khác.
    "Hay tụi mình lên trần nhà thăm lũ ma đi?" Pippi rủ.
    Annika rúm người lại.
    "Tr...tr...trên trần nhà có ma sao?" Cô bé hỏi.
    "Còn fải nói! nhiều ghê lắm!" Pippi đáp," trên đó lượn lờ đủ loại ma quỷ. Cứ va fải chúng luôn ấy. Ta lên chứ"
    "Ồ" Annika vừa nói vừa nhìn Pippi đầy trách móc.
    "Mẹ bảo làm gì có ma quỷ." Thomas cả quyết nói.
    "Tớ cũng tin thế", Pippi bảo. "Vì tất cả ma quỷ trên đời này đểu ở trên trần nhà tớ. MÀ mời chúng cuốn gói thì chẳng đem lại kết quả gì. Nhưng chúng đâu có nguya hiểm. Chúng chỉ véo vào cánh tay người đến tím bầm mà thôi. Rồi thì chúng khóc lóc. Chúng còn lấy chính đầu chúng làm bóng chơi.
    "L...l.... lấy đầu làm bóng chơi", Annika thì thào.
    "Ừ, chúng làm thế đấy." Pippi nói."Đi, chúng mình lên đấy tán gẫu với chúng đi. Tớ mà chơi bóng thì cừ fải biết."
    Thomas ko muốn tỏ ra sợ hãi, thật tình cậu cũng rất thèm được thấy 1 con ma. Cậu sẽ tha hồ mà kể chuyện cho lũ bạn trai ở trường. Ngoài ra cậu tự an ủi rằng hẳn lũ ma quỷ chẳng dám tiến gần đến Pippi. Cậu quyết định lên cùng.
    Annika đáng thương ko đời nào muốn thế, nhưng cô bé chợt nghĩ biết đâu lại chẳng có 1 con ma bé tí tẹo lẻn đến gần mình trong bếp. Ý nghĩ đó quyết định thay cho nó. Thà cùng Thomas với Pippi ở giữa hàng nghìn con ma, còn hơn ở lại 1 mình trong bếp với con ma bé nhất.
    Pippi đi trước. Nó mở cánh cửa dẫn lên trần nhà. Trời tối thui như mực. Thomas nắm chặt tay Pippi, Annika túm lấy Thomas còn chặt hơn. Giờ đây chúng lần cầu thang đi lên. Mỗi bước chân đều cót két. Thomas bắt đầu suy nghĩ có lẽ cứ ở dưới nhà thì hơn. Annika thì hoàn toàn tin chắc như vậy.
    Cuối cùng chúng cũng lên tới đỉnh cầu thang và đứng trong buồng kho trên trần nhà. Xung quanh tối như hũ nút, trừ 1 ánh trăngg mỏng rọi ngang sàn kho. Gió lùa qua các khe hở, khiến mọi góc kho dội lên những tiếng huýt và tiếng thở dài.
    "Chào tất cả bọn ma!" Pippi kêu lên.
    Nhưng nếu chỉ có 1 con ma có măt thì nói cũng chẳng đáp lời.
    "A, tớ biết rồi!" Pippi nói. "Chúng đi họp ban lãnh đạo Hiệp hội Yêu ma cả rồi"
    Annika thở fào nhẹ nhõm, cô bé mong cuộc họp kéo dài thật lâu. Nhưng đúng lúc đó, 1 tiếng động nghe rợn người vang lên từ 1 góc kho.
    "U uuuuuuuuuuu!" Chúng nghe thấy thế, và 1 giây sau, Thomas thấy 1 vật gì từ bóng tối lao vù về fía cậu. Cậu tháy đau nhói ở trán và trong thấy 1 vật gì đen đen vụt qua ô cửa sổ nhỏ để mở, mất hút. Cậu gào to hết cỡ:"
    "1 con ma! 1 con ma!"
    Và Annika cũng fụ hoạ.
    "COn vật tội nghiệp đến họp muộn mất thôi," Pippi nói :" Nếu như nó là con ma thật, mà ko fải 1 con càng nghĩ, tớ càng tin rằng đó là 1 con cú. Tớ thì tớ vặn ngược mũi đứa nào dám bảo là có ma ấy chứ."
    "ừ, nhưng chính cậu chả bảo thế là gì" Annika nói.
    ''thật à? Thì tớ sẽ tự vặn ngược mũi tớ''
    Đoạn nó túm chặt mũi mình, ra sức vặn.
    Bấy giờ Thomas và Annika đã thấy yên tâm hơn. Thậm chí chúng còn can đảm tớ mức dám lại bên cửa sổ, nhòm xuống vườn. Những đám mây to đen sì trôi ngang bầu trời, ra sức che khuất vầng trăng. Cây cối đang rì rào, Thomas và Annika quay lại. Nhưng kìa, ôi chao là khủng khiếp, chúng thấy 1 cái bóng trắng toát tiến về fía chúng: "Ma!" Thomas hét lên hoảng hốt.
    Annika sợ đến nỗi ko kêu nổi lên lời. Cái bóng từ từ tiến lại gần, Thomas và Annika cứ thế ôm chặt lấy nhau, mắt nhắm nghiền lại. Nhưng rồi chúng nghe con ma bảo:
    "Nhìn xem tớ tìm thấy cái gì này! Áo ngủ của bố tớ cất trong 1 cái hòm biển cũ để ở đằng kia. Nếu tớ cắt ngắn gấu đi, tớ có thể mặc tốt."
    Trong chiếc áo ngủ dài lượt thượt quấn lấy 2 cẳng chân, Pippi lại gần 2 đứa:
    "ôi Pippi, tớ suýt chết vì sợ," Annika bảo.
    "ừ, nhưng áo ngủ có gì là sợ đâu" Pippi khẳng đỉnh, "Chúng chỉ cắn khi bị tấn công thôi."
    Giờ thì Pippi quyết định lục soát thật kỹ cái hòm đi biển. Nó khuân cái hòm lại bên cửa sổ, mở nắp ra sao cho ánh trăng mờ rọi vào những thứ để trong. Có 1 lô quần áo cũ mà lúc này Piipi quẳng ra sàn. Ngoài ra là 1 ống nhòm, vài cuốn sách cũ, 3 khẩu súng lục, 1 thanh gươm và 1 túi đầy những đồng tiền vàng.
    "Ái chà chà!" Pippi hài lòng nói. "Ở đây còn khối đồ dùng được."
    "Ồ, hồi hộp ghê" Thomas bảo.
    Pippi bỏ tất cả vào chiếc áo ngủ, đoạn chúng trở xuống bếp. Annika sung sướng được rời khỏi buồng kho trên trần.
    "Ko bao giờ được féo để vũ khí lọt vào tay trẻ con." Pippi nói, mỗi tay cầm 1 khẩu súng lục. "nếu ko rất dễ xảy ra tai nạn." Rồi nó đồng thời bóp cò cả 2 khẩu súng.
    "Nổ nghiêm thật" Nó nhận đinh, mắt ngước nhìn tràn nhà. Trên đó có 2 lỗ do đạn bị xuyên thủng.
    "Biết đâu đấy," Pippi nói giọng đầy hy vọng, "có khi 2 viên đạn xuyên thủng trần lại trúng cẳng 1 đứa trong lũ yêu quái cũng nên. Cho chúng nó 1 bài học! Có lẽ chúng sẽ fải cân nhắc trước khi lại muốn giở trò doạ dẫm những đứa trẻ vô tội đáng thương . Vì cho dù ko hề có chúng đi chăng nữa, chũng cũng ko được vì thế mà doạ người ta sợ chết khiếp. A, thế các cậu có muốn mỗi người giữ 1 khẩu súng lục ko? Nhưng thôi, tớ nghĩ mình nên cất chúng lại vào hòm thì hơn. Ko fải thứ nào cũng dành cho trẻ con!"
    Đoạn Pippi giơ chiếc ống nhòm lên trước mắt và bảo: "Bây giờ nếu muốn, chúng mình có thể trở thành cướp biển được đấy. Với cái ống nhòm này, tớ hầu như có thể nhìn rõ từng con bọ chét bên Nam Mỹ. Và nếu chúng mình lập 1 băng cướp biển, thì lũ súng này thật có ích."
    Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, đó là bố của Thomas và Annika sang đón chúng về. Ông nói đã quá giờ đi ngủ từ lâu. Thomas và Annika vội vã cảm ơn Pippi, tạm biệt cô bé, cầm quà là cái sáo và chiếc trâm ra về.
    Pippi tiễn chân khách ra tận hành lang, nhìn họ khuất dạng cuối con đường vườn. Họ quay lại vẫy chào Pippi. Ánh đèn trong nhà hắt lên người Pippi. Cô bé đứng đó, 2 bím tóc đỏ vểnh ngược trong chiếc áo ngủ của bố dài lượt thượt quấn quýt 2 cẳng chân, 1 tay cầm súng lục, tay kia cầm gươm.
    Khi Thomas và Annika cùng bố ra đến cổng vường, chúng nghe thấy Pippi gào theo cái gì đó. Chúng đứng lại lắng nghe. Phải chăng cây cối đang rì rào, khiến chúng hầu như chẳng nghe thấy gì cả. Nhưng Pippi gào lại lần nữa và chũng đã nghe ra.
    "Mai này lớn lên, tớ sẽ đi làm cướp biển," Pippi gào lên. " Thế còn các cậu?"


    ....................................
    < còn tiếp >
  2. viethuong279

    viethuong279 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2005
    Bài viết:
    3.223
    Đã được thích:
    4
    Tớ có cuốn "Đồng cỏ phương nam" cũng của ông/bà tác giả này.
    Nói chung ông/bà này viết truyện cho con nít dễ thương.
  3. LucThaiMy

    LucThaiMy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    9.815
    Đã được thích:
    0

    10. Pippi đi mua sắm


    Vào 1 ngày xuân đẹp trời, mặt rời rực rỡ, chi chóc véo von, nước róc rách trong mọi hố rãch ven đường, Thomas và Annika chạy sang nhà Pippi. Thomas mang theo đường viên cho con ngựa của Pippi, cậu và Annika dừng lại 1 lát ngoài hiên vuốt ve con ngựa trước khi vào trong nhà với Pippi. Pippi vẫn nằm ngủ trên giường, 2 bàn chân gác lên gối, còn đầu rúc sâu trong chăn. Nó luôn ngủ như vậy. Annika véo vào ngón chân cái của Pippi, gọi :
    ?oDậy thôi?
    Con khỉ nhó, tức Ông Nilsson, đã dậy, nhảy tót lên ngồi chồm chỗm trên chụp đèn treo trên trần nhà. Dần dần có cái gì bắt đầu động đậy dưới lớp chăn, rồi bất chợt thò ra 1 mái tóc đỏ quạch. Pippi chớp chớp cặp mắt trong trẻo, ngoác mồm cười :
    ?oÔ, các cậu véo ngón chân tớ chứ gì ? Thế mà tớ vừa nằm mơ là bố tớ, vua của người da đen, kiểm ta xem tớ có bị rộp chân ko cơ đấy.?
    Nó ngồi dậy trên mép giường và đi bít tất, 1 chiếc màu đen, 1 chiếc có sọc ngang.
    ?oMà nói thật chứ, chừng nào còn đi đôi giày này thì làm sao tớ bị rộp chân được.? Pippi vừa nói vừa xỏ chân vào đôi giày đen to đùng, dài đúng gấp đôi bàn chân nó.
    ?oNày Pippi, hôm nay bọn mình sẽ làm gì? Chúng tớ được nghỉ học,? Thomas nói.
    ?oChà?, Pippi đáp, ?ovấn đề là bọn mình sẽ ko thể nhảy múa quanh cây thông Giáng sinh được rồi, vì 3 tháng trước bọn mình đã quẳng cây thông ấy đi. Các rãnh nước lại đã tan băng, ko thì tha hồ trượt băng suốt cả buổi sáng. Đào vàng thì cũng rất là thú đấy, nhưng ko được nốt, vì bọn mình chẳng biết vàng nằm ở đâu. Phần lớn vàng nằm trên Alaska, ở đó người ta ko còn chỗ mà len chân giữa các mỏ vàng ý chứ. Thôi, bọn mình nghĩ ra trò khác đi.?
    ?oỪ, nhưng trò gì thật vui vào.? Annika nói.
    Pippi tết tóc thành 2 cái bím cứng quèo vểnh ra 2 bên đầu, vẻ nghĩ ngợi.
    ?oHay là bọn mình lên đường vào thị trấn mua sắm?? Cuối cùng nó hỏi.
    ?oNhưng chúng tớ ko có tiền.? Thomas nói.
    ?oTớ có? Pippi tuyên bố. Và để chứng minh, nó bước đến bên chiếc vali đựng đầy tiền vàng, mở vali ra. Nó vốc 1 vốc đầy tiền vàng, bỏ vào cái túi tạp dề trước mặt.
    ?oChỉ cần tìm được mũ nữa là tớ sẵn sàng lên đường?. Nó nói.
    Chẳng thấy mũ đâu, Pippi ngó vào hầm trữ củi, nhưng quái lạ, cái mũ ko có trong đó. Nó bèn đi vào kho thực fẩm, lục tìm trong hộp sắt đựng bánh mì, nhưng chỉ thấy 1 cái nịt tất, 1 chiếc đồng hồ báo thức đã hỏng và 1 mẩu bánh mì sấy khô. Cuối cùng nó còn tìm cả trên giá để mũ, nhưng trên đó ko có gì khác ngoài 1 cái chảo, 1 tuốc-nơ-vít và 1 miếng fo mát.
    ?~Chỗ nào cũng mất trật tự, tìm gì cũng ko ra.? Pippi nói vẻ bất mãn. ?oMiếng fo mát này tớ tìm suốt mấy hôm nay, giờ lại hiện ra cũng hay. Ê này, mũ ơi, có muốn cùng tao đi mua sắm ko thì bảo? Nếu mày ko chịu thò mặt ra ngay, thì muộn giờ chớ trách! Thôi kệ, nó đã ngu thì thôi nó ráng chịu. Nhưng chốc nữa về nhà, tao ko muốn nghe kì kèo đâu đấy.? Pippi nghiêm khắc đe.
    Lát sau, người ta đã thấy cả bọn hành quân vào thị trấn : Thomas, Annika và Pippi với Ông Nilsson trên vai. Mặt trời đến là rực rỡ, bầu trời đến là xanh trong, và lũ trẻ đến là vui sướng. Nước róc rách trong con rãnh ven đường. 1 con rãnh sâu, đầy ắp nước.
    ?oTớ cực thik các hố rãnh? Pippi vừa nói vừa vô tư nhảy ngay xuống rãnh. Nước ngập đến đầu gối Pippi và hễ nó nhẩy mạnh, nước lại bắn tung toé lên người Thomas và Annika.
    ?oGiả vờ tớ là 1 chiếc tàu thuỷ? Pippi tuyên bố và toan nhảy loi choi lên fía trước. Nhưng vừa dứt lời, nó đã vấp ngã, chìm nghỉm dưới rãnh.
    ?oĐúng ra là tàu ngầm? nó vô tư đính chính khi ngoi mũi lên khỏi mặt nước.
    ?oKo ! Pippi ơi, cậu ướt sũng rồi kìa!? Annika sợ hãi kêu lên.
    ?oThế thì đã sao?? Pippi nói. ?oCó ai khẳng định trẻ con nhất thiết fải khô ráo ? Xoa nước lạnh còn rất lợi cho sức khoẻ, tớ nghe nói thế. Ở nước ta mọi người cứ bảo là trẻ con ko được lội xuống cổng rãnh, chứ ở bên Mỹ thì mỗi cống rãnh đều chật cứng trẻ con, đến nỗi nước cũng chẳng có chỗ mà len qua nữa kia. Bọn trẻ con quanh năm ở lì dưới ấy. Tất nhiên mùa đông chúng bị đông cứng lại, chỉ thò mỗi cái đầu lên khỏi mặt băng. Các bà mẹ fải ra đấy bón cúp hoa quả và thịt băm viên cho chúng, vì chúng ko thể về nhà ăn trưa được. Nhưng chúng khoẻ như vâm, các cậu tin tớ đi.?
    Dưới ánh nắng mùa xuân, thị trấn nhỏ trông mới xinh đẹp làm sao. Những con fố hẹp lát đá chạy len lỏi giữa những dãy nhà. Trong những mảnh vườn xinh xắn bao bọc hầu hết các ngôi nhà, hoa xuân đang đua nở. Thị trấn có rất nhiều cửa hiệu. Vào mùa xuân đẹp trời thế này, dân tình nô nức đi fố, người người nối nhau ra vào các cửa hiệu, làm bọn chuông gắn cửa trên khuôn cửa fải liên tục bính boong. Các bà các chị cắp giỏ đi mua café, đường, bơ và xà fòng. Bao nhiêu trẻ con của thị trấn cũng ra fố mua những viên kẹo mút hoặc những thỏi kẹo cao su. Nhưng fần đông chúng nó ko có tiền, và những đứa nghèo nhất đành đứng trước các cửa hiệu mà chiêm ngưỡng những món hàng vừa ngon vừa đẹp mắt bày trong tủ kính.
    Đúng lúc mặt trời rực ỡ nhất thì trên fố chính xuất hiện 3 hình hài bé nhỏ. Đó là Thomas, Annika và Pippi, một Pippi ướt lướt thướt, bước đến đâu để lại 1 vệt nước dài đến đấy.
    ?oChúng mình mới may mắn làm sao!? Annika hân hoan. ?oNhìn kìa, bao nhiêu là cửa hiệu, mà chúng mình thì lại có 1 túi tạp dề đầy tiền vàng!?
    Thomas cũng quá đỗi sung sướng về điều đó, nhảy cẫng lên.
    ?oNào, vậy bọn ta bắt đầu thôi!? Pippi nói ?oTrước hết tớ muốn mua cho mình 1 chiếc đàn dương cầm.?
    ?oNhưng mà Pippi, cậu có biết chơi đàn dương cầm đau!? Thomas nói.
    ?oLàm sao tíư biết tớ chơi được ko, nếu tớ chưa thử bao giờ ?? Pippi vặn lại. ?oTớ chưa từng có 1 chiếc dương cầm nào để có thể chơi thử cả. Mà tớ nói cho cậu biết nhé, Thomas, để chơi được đàn dương cầm khi ko có đàn dương cầm thì fải khổ luyện kinh khủng.?
    Ko ở đâu có cửa hiệu bán đàn dương cầm. Thay vào đó, lũ trẻ đi ngang qua 1 hiệu nước hoa. Trong ô kính bày 1 hộp lớn kem chống tàn nhang, bên cạnh là 1 tấm bảng bằng bìa ghi dòng chữ : ?o Bạn có fải chịu đựng các nốt tàn nhang ko ??
    ?oBảng ghi gì thế?? Pippi nói. Nó đọc ko thạo cho lắm, vì nó ko muốn đến trường như những đứa trẻ khác.
    ?oGhi là: bạn có fải chịu đựng các nốt tàn nhang ko ?? Annika đáp.
    ?oThật hả?? Pippi ra vẻ trầm ngâm. ?oPhải rồi, 1 câu hỏi lịch sự cần câu trả lời lịch sự. Nào, bọn mình vào cửa hiệu thôi.?
    Nó mở cửa, bước vào ngay. Thomas và Annika bám sát theo lưng. 1 bà đứng tuổi đứng sau quầy hàng. Pippi đến thẳng trước mặt bà ta.
    ?oKo ạ? Nó nói dứt khoát.
    ?oCháu muốn mua gì?? Bà bán hàng hỏi.
    ?oKo ạ ?o Pippi nhắc lại.
    ?oTa ko hiểu ý cháu? Bà bán hàng nói
    ?oKo ạ, cháu ko fải chịu đựng những nốt tàn nhang ạ? Pippi bảo. Lúc này bà bán hàng đã hiểu. Bà ta đưa mắt nhìn Pippi và thốt lên:
    ?oNhưng cháu thân mến, cả mặt cháu đầy những nốt tàn nhang kìa!?
    ?Tất nhiên rồi, nhưng cháu ko fải chịu đựng chúng. Cháu rất yêu chúng. Xin chào bà!?
    Nó bỏ đi. Khi ra đến cửa, nó quay lại gọi với:
    ?oNhưng nếu có lúc nào bà nhập thứ kem gì bôi vào lại có thêm tàn nhang, thì bà có thể gửi cho cháu 7, 8 hộp nhà nhé!?
    Bên cạnh hiệu nước hoa là 1 hiệu bán trang fục fụ nữ.
    ?oNãy giờ bọn mình chưa sắm gì nhiều.? Pippi nói. ?oGiờ fải cố gắng thật lực mới được.?
    Thế là chúng hùng dũng bước vào, đầu tiên là Pippi, rồi đến Thomas và Annika. Vật đầu tiên chúng nhìn thấy là búp bê ma-nơ-canh rất xinh đẹp, to bằng người thật, mặc chiếc váy lụa màu thiên thanh. Pippi bước đến bắt tay búp bê thật nhiệt tình.
    ?oXin chào chị, chào chị.? Pippi nói. ?oNhư em hiểu thì chị chính là chủ hiệu này. Được gặp chị thật là vui quá.?Nó vừa nói vừa bắt tay nhiệt thành hơn nữa.
    Đúng lúc đó 1 tai hoạ kinh khủng xảy ra: cánh tay búp bê rời ra, tuột khỏi ống tay áo lụa, Pippi ta đúng đó cầm 1 cánh tay nhựa dài trắng bốp. Thomas thở hổn hển vì sợ hãi, còn Annika bắt đầu khóc. Chị bán hàng chạy bổ đến, mắng Pippi té tát.
    ?oChị hãy hạ nhiệt xuống vài độ đi.? Pippi nói sau khi lắng nghe chị 1 hồi. ?oEm cứ tưởng đây là cửa hàng tự chọn kia chứ. Mà em thì muốn mua cánh tay này.?
    Thế là chị kia càng tức rồ lên, nói rằng búp bê để bày chứ ko bán. Nhất là ko ai có thể chỉ mua 1 cánh tay như thế. Nhưng Pippi sẽ fải đền số tiền đúng bằng giá toàn bộ con búp bê nó đã làm hỏng.
    ?okỳ quặc thật đấy,? Pippi nói. ?oMay mà ko fải cửa hàng nào cũng điên thế này. Thử nghĩ mà xem, nếu em muốn nấu món măng hầm để ăn trưa và đến bảo ông hàng thịt bán cho 1 cái chân giò, thì ông ta lại tìm cách bắt em rước nguyên cả 1 con lợn sao!?
    Vừa nói nó vừa rút trong túi tạp dề ra mấy đồng tiền vàng, ném xuống mặt quầy. Chị bán hàng im thít vì quá sửng sốt.
    ?oCô ả đáng giá hơn thế này chăng?? Pippi hỏi.
    ?oKo, tất nhiên là ko, còn lâu mới đến cái giá ấy.? Chị bán hàng đáp lại và cúi mình lịch thiệp.
    ?oChị cứ giữ lại tiền thừa và nhớ mua cái gì hay hay cho bọn trẻ con nhà chị nhé? Pippi nói, rồi đi ra cửa.
    Chị bán hàng vừa cúi mình lia lịa vừa chạy theo sau Pippi hỏi xem chị ta fải gửi con búp bê đến địa chỉ nào.
    ?oEm chỉ muốn có cánh tay này thôi nên cầm đi luôn.? Pippi nói. ?o Chỗ còn lại chị có thể đem chia cho người nghèo.?
    ?oNhưng cậu cần cánh tay này làm gì?? Thomas thắc mắ khi cả bọn dã ra ngoài đường.
    ?oCánh tay này hả? Tớ cần nó làm gì ấy á?? Chẳng fải thiên hạ vẫn mang răng giả và đội tóc giả đấy sao? Đôi khi lại cả mũi giả nữa ấy chứ. Vậy tại sao tớ lại ko thế mang 1 cánh tay giả xinh xinh nhỉ? Ngoài ra tớ muốn nói để các cậu biết rằng có 3 cánh tay tiện lợi vô kể. Tớ vẫn nhớ hồi tớ cùng bố dong buồm lang thang trên biển đã ghé vào 1 thành fố toàn những người có 3 tay. Khôn quá, hả ? Các cậu hình dung xem trong bữa ăn , khi 1 tay bận cầm dao và tay kia cầm dĩa, họ lại muốn ngoáy mũi hoặc gãi tai thì sao! Chà, thật chẳng ngốc tí nào nếu lúc đó họ viện đến sự giúp đỡ của cánh tay thứ 3! Bằng cách ấy họ tiết kiệm được vô khối thời gian, tớ nói cho các cậu biết!?
    Trông Pippi có vẻ tư lự.
    ?oThôi chết, tớ lại đang nói dối rồi,? Nó thốt lên. ?oLạ thật đấy, tớ cứ nhãng đi 1 cái, là lập tức những lời nói dối ở đâu cứ kéo lên đầy mồm, khiến tớ ko cưỡng lại được. Nói cho đúng sự thật, ở thành fố đó người ta ko có 3, mà chỉ 2 cánh tay thôi.?
    Nó im lặng 1 lát, ra chiều nghĩ ngợi.
    ?oNgoài ra rất nhiều người chỉ có 1 cánh tay.? Nó tiếp, ?oPhải, nói đúng sự thật, thì thậm chí còn có những người chẳng có cánh tay nào. Khi muốn ăn họ fải vực mặt như lợn ăn trong máng vậy. Cố nhiên hộ ko thể tự gãi tai, mà fải nhờ mẹ gãi hộ. Thế đấy!?
    Pippi buồn bã lắc đầu.
    ?oThật sự chưa ở đâu mà tớ lại thấy ít cánh tay như ở thành fố đó. Nhưng cái tính tớ nó thế! Lúc nào cũng thik tỏ ra quan trọng, đặc biệt, thik bịa ra nhiều cánh tay hơn thực tế.?
    Pippi đi tiếp, cánh tay nhựa vác lên vai.


    ....................................
    < còn tiếp >
    Được LucThaiMy sửa chữa / chuyển vào 22:29 ngày 16/03/2008
  4. LucThaiMy

    LucThaiMy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    9.815
    Đã được thích:
    0

    Đến trước 1 hiệu kẹo, nó dừng lại. 1 lũ trẻ con đang bâu lại trước tủ kính, say sưa ngắm nhìn những chiếc lọ thuỷ tinh to đựng đầy các viên kẹo xanh, đỏ, vàng, hàng dãy thanh sô cô la, hàng núi kẹo cao su và những thanh đường chỉ trông đã fát thèm. Nào có gì lạ đâu khi lũ trẻ cứ ngẩn ra đó, mắt dán vào tủ kính chốc chốc lại thở dài. Vì chúng ko có tiền, đến 1 đồng cũng chẳng có .
    ?obọn mình vào hiệu này chứ?? Thomas sốt sắng hỏi, tay kéo váy Pippi.
    ?oChúng mình vào hiệu này!? Pippi khẳng định, 3 đứa đi vào.
    Cháu muốn mua 18 cân kẹo ạ!? Pippi vừa nói vừa huơ huơ 1 đồng tiền vàng.
    Bà bán hàng há hốc mồm. Bà chưa thấy vị khác nào mua 1 lúc nhiều kẹo đến thế.
    ?oCháu muốn nói cháu định mua 18 cân kẹo thật ư ?? Bà ta hỏi.
    ?oCháu muốn nói cháu định mua 18 cân kẹo.? Pippi vừa đáp vừa đặt đồng tiền vàng lên mặt quầy.
    Thế là bà bán hàng tất tả đi đổ kẹo vào những cái túi to. Thomas và Annika đứng cạnh chỉ cho bà ta những loại kẹo ngon nhất, Loại kẹo bọc giấy đỏ đó ngon tuyệt vời nhé! Chỉ cần ngậm 1 lúc là nó tan thành 1 thứ kem hết ý trong miệng. Còn loại kẹo bọc giất xanh vị hơi chua chua kia cũng chẳng thể coi thường. Kẹo dâu và kẹo vani thì tuyệt ko kém.
    ?oChúng mình mua mỗi loại 3 cân đi!? Annika đề nghị. Chúng bèn lấy đúng như thế.
    ?oNếu cháu được thêm 60 thanh đường và 72 gói kẹo váng sữa, thì cháu nghĩ cháu ko cần gì hơn cho ngày hôm nay ngoài 103 thanh sôcôla nữa.? Pippi tuyên bố. ?o Nhưng cháu còn cần 1 chiếc xe cút kít nhỏ để chở tất cả số kẹo này về.?
    Bà bán hàng nói rằng chắc chắn nó có thể mua xe cút kít ở cửa hàng đồ chơi bên cạnh.
    Lúc này trước hiệu kẹo xúm xít cơ man là trẻ con. Chúng nhìn qua lớp kính và muốn xỉu vì xúc động khi tận mắt chứng kiến Pippi mua kẹo. Pippi chạy nhanh sang cửa hàng đồ chơi, mua về 1 chiếc xe cút kít và chất tất cả các túi kẹo lên đó. Đoạn nó nhìn quanh và gọi to:
    ?oĐứa nào ở đây ko biết ăn kẹo, bước lên đằng trước!?
    Chẳng đứa nào nhúc nhích.
    ?oLạ quá đi mất!? Pippi nói. ?oThế có đứa nào biết ăn kẹo ko??
    Lập tức hai mươi ba đứa bước lên. Cố nhiên có cả Thomas và Annika.
    ?oThomas, mở cái gọi kẹo ra đi!?
    Thomas làm liền. Thế là diễn ra 1 cuộc ăn kẹo thả fanh chưa từng thấy trong thị trấn. Trẻ con đứa nào đứa nấy tọng đầy mồm toàn kẹo đỏ nhân kem, nào kẹo xanh có vị chua dịu, nào kẹo dâu, kẹo vani. Lại vẫn còn có thể nhét thêm 1 thanh sôcôla vào bên mép. Vì vị sôcôla mà đi với vị dâu thì ngon miễn chê. Từ mọi fía trẻ con kéo đến càng đông, Pippi vốc những vốc kẹo đầy chia cho chúng.
    ?oCó lẽ tớ fải mua thêm 18 cân kẹo nữa, kẻo chẳng còn chiếc nào cho ngày mai.? Pippi nói.
    Nó bèn mua thêm 18 cân kẹo. Vậy mà cuối cùng cũng chẳng còn lại bao nhiêu cho hôm sau.
    ?oBây giờ tụi mình sang cửa hàng bên cạnh.? Pippi nói , đoạn nó sang cửa hàng đồ chơi.
    Cả lũ trẻ con theo liền. Sao mà nhiều đồ chơi đẹp thế, những đoàn tàu hoả, những chiếc ô tô có thể lên dây cót, những con búp bê nhỏ dễ thương trong những chiếc váy nhựa, nào chó, nào voi nhồi bông, nào những bức tranh sặc sỡ, nào những con rối.
    ?oTôi được hân hạnh fục vụ món đồ chơi nào đây?? Bà bán hàng hỏi.
    ?oMỗi món 1 ít ạ? Pippi đáp, mắt ngó quanh. ?o Ví dụ chúng cháu đang rất thiếu những con rối, cả súng đồ chơi nữa. Nhưng cái này có thể giúp được chúng cháu, cháu hy vọng thế.?
    Nói đoạn Pippi lôi trong túi ra 1 vốc tiền vàng. Lũ trẻ tha hồ chọn món đồ chơi nào chúng thik nhất. Annika quyết định chọn 1 con búp bê tuyệt đẹp có những lọn tóc vàng, mặc váy lụa hồng. Khi ấn tay vào bụng búp bê, nó sẽ gọi : ?oMẹ ơi? . Thomas thik 1 khẩu súng hơi và 1 đầu máy chạy bằng hơi nước. Cậu được lấy cả hai. Mọi đứa trẻ khác đều chọn ra thứ mình muốn có. Khi Pippi mua xong thì trong hiệu chỉ còn lại lèo tèo vài bức tranh màu và những khối vuông để xếp hình. Pippi chẳng sắm gì cho mình, nhưng Ông Nilsson được 1 cái gương.
    TRước khi rời cửa hàng, Pippi còn mua cho mỗi đứa 1 cái còi hình chim cúc cu bằng đất nung. Vừa bước ra fố, lũ trẻ lập tức thổi còi inh ỏi, còn Pippi cầm cánh tay gỗ bắt nhịp. Tiếng còi váng lên trên fố chính, tới mức rốt cuộc 1 cảnh sát xuất hiện.
    ?oCái gì mà ầm ĩ lên thế hả?? ông ta quát.
    ?oĐó là nhạc bài Này mùa xuân ơi, đến mau đây đấy ạ.? Pippi đáp. ?o Nhưng cháu ko chắc liệu tất cả chúng nó có biết mình đang thổi bài ấy ko. Hay vài đứa lại cứ tưởng là bài Trời mưa sấm sét đùng đùng ạ.?
    ?oThôi ngay!? Viên cảnh sát thét lên, 2 tay bịp tai.
    Pippi lấy cánh tay gỗ vỗ vỗn lưng ông ta, an ủi:
    ?oBác hãy lấy làm mừng là chúng cháu đã ko mua kèn Trompet đấy.?
    Những chiếc còi lần lượt im hơi, cuối cùng người ta chỉ còn nghe thấy những tiếng píp píp khe khẽ từ cái còi của Thomas.
    Viên cảnh sát giải thik hết sức nghiêm khắc rằng trẻ con ko được fép tụ tập đông thế này trên fố chính, và rằng bọn trẻ fải di về nhà. Thật ra lũ trẻ cũng ko fản đối, chúng đang muốn thử chạy những đoàn tàu, những chiếc ô tô và chơi với đám búp bê của chúng. Thế là đứa nào đứa nấy mãn nguyện ra về. Ngày hôm đó chúng bỏ bữa chiều.
    Pippi, Thomas và Annika cũng muốn về nhà. Pippi kéo chiếc xe cút kít theo sau. Đi qua biển hiệu nào nó cũng chăm chú nhìn và cố gắng đánh vần.
    ?oH-iêu-hiêu-nặng-hiệu Th-uôc-thuôc-sắc-thuốc, người ra mua sược fẩm ở đây hả?? Nó hỏi.
    ?oừ, người ra mua dược fẩm ở đây.? Annika đáp.
    ?oồ, thế thì tớ fải vào ngay mua mấy thứ mới được.?
    ?oNhưng cậu có bị ốm đâu? Thomas nói.
    ?oCái gì chưa bị thì có thể sẽ bị chứ sao,? Pippi cãi. ?oHằng năm có bao nhiêu người bị ốm và chết, chỉ vì họ ko mua sược fẩm kịp thời. Tớ mà lại để mình chịu cảnh ấy thì thiên hạ cười vào mũi cho!?
    Trong hiệu thuốc , ông chủ hiệu đang điều chế những viên thuốc, ông định làm dấn chút nữa rồi nghỉ, vì cũng đã muộn rồi. 3 đứa bước đến trước quầy.
    ?oCháu muốn mua 4 lít sược fẩm ạ.? Pippi nói.
    ?oCụ thể là loại nào?? Ông bán thuốc sốt ruột hỏi.
    ?oDạ, nếu được thì là loại chữa bệnh tôn tốt ấy ạ.?
    ?oCụ thể là bệnh gì?? ông bán thuốc càng sốt ruột hỏi.
    ?oThôi thì chúng cháu cứ lấy loại nào chữa được ho, đau chân, đau bụng, thuỷ đậu, và nếu chẳng may táy máy nhét hạt đậu vào lỗ mũi hay đại loại thế thì cũng chữa được ạ. Nếu thuốc ấy lại dùng để đánh bóng đồ gỗ được nữa thì càng hay. Đó fải thật sự là 1 loại sược fẩm thượng hạng ạ.?
    Ông bán thuốc bảo làm gì có loại dược fẩm nào như thế. Ông ta khẳng định chữa bệnh nào fải có thuốc dành cho bệnh đó. Sau khi Pippi liệt kê thêm khoảng chục căn bệnh mà nó muốn chữa nữa, ông bèn đặt lên mặt quầy 1 dãy chai lọ. Có những chai ông ta viết Dùng ngoài có nghĩa thuốc ấy chỉ để bôi ngoài da. Pippi trả tiền, quơ đống chai lọ, cảm ơn và đi ra. Thomas và Annika theo sau.

    Ông bán thuốc nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đóng cửa hiệu. Sau khi lũ trẻ đã đi, ông cẩn thận khoá cửa. Bụng khấp khởi sắp được vào trong nhà chén món gì đó.
    Ra ngoài đường, Pippi đặt những chai thuốc xuống. ?oÁi chà, ái chà, điều quan trọng nhất tớ lại suýt quên.? Nó kêu lên.
    Và vì cửa hiểu đã khoá, nên Pippi đặt ngón trỏ lên núm chuông, nhấn rõ mạnh, rõ lâu. Thomas và Annika nghe tiếng chuông ré từng hồi chói tai fía trong hiệu thuốc. Lát sau , 1 ô cửa sổ nhỏ trên cánh cửa được mở ra. Người ta thường mua thuốc qua cái ô cửa nhỏ đó nếu ban đêm có ai bị ốm. Ông bán hàng thì đầu ra, mặt đỏ tía lên.
    ?oCòn muốn gì nữa hả?? Ông ta giận dữ hỏi Pippi.
    ?oDạ, cháu xin lỗi , thưa ông sược sỹ, nhưng cháu vừa sực nhớ muốn hỏi ông 1 điều ạ. Thưa ông sược sỹ, ông hiểu rõ về bệnh tật ?. Vậy cách chữa đau bụng nào là tốt nhất ạ : ăn 1 khúc dồi tiết nóng hay nhúng cả bụng vào nước lạnh ạ??
    Mặt ông bán thuốc càng đỏ tợn.
    ?oXéo khỏi đây!? ông ta thét lên. ?oXéo ngay, nếy ko ?? Ông ta đóng sập cánh cửa nhỏ lại.
    ?oChà, xem ông ta nổi đoá lên kìa.? Pippi nói. ?oAi ko hiểu lại tưởng tớ đã làm gì ông ta ko bằng!?
    Nó lại bấm chuông. Lần này chuông vừa reo chưa được vài giây, đầu ông bán thuốc đã lại ló ra, mặt đỏ lựng lên.
    ?oDồi tiết nóng e rằng hơi khó tiêu đấy ạ,? Pippi nói, nhìn ông tavẻ than thiện, ông ta ko thèm đáp, sập cửa đánh rầm!
    ?~Thôi được!? Pippi nhún vai nói. ?oTớ sẽ thử bằng món dồi tiết vậy. Nếu tớ có làm sao thì đó là do ông ta tự gây ra.?
    Nó bình thản ngồi bệt xuống bậc tam cấp trước hiệu thuốc và lần lượt xếp hết các chai thuốc thành 1 dãy.
    ?oSao những người lớn lại có thể thiếu óc thực tế thế chứ!? Nó fàn nàn. ?oở đây có tất cả ? để xem nào ? những tám cái chai ? trong khi thừa sức cho cả vào 1 chai. May làm sao tớ vẫn còn giữ được sáng suốt.?
    Vừa nói Pippi vừa rút các nút chai và rót tất cả các loại thuốc vào 1 cái chai duy nhất. Pippi lắc cái chai thật kỹ, rồi kề lên miệng tu mấy hơi dài. Biết rằng có mấy loại thuốc chỉ được dùng bôi bên ngoài, Annika hơi lo lắng :
    ?oNhưng này Pippi, làm sao cậu biết được thuốc này ko độc ??
    ?oTớ nhận ra chứ,? Pippi thik thú đáp. ?oChậm nhất là đến ngày mai tớ sẽ nhận ra. Nếu tớ vẫn sống tức là nó ko độc, và đến đứa trẻ bé nhất cũng có thể uống.?
    Thomas và Annika suy nghĩ 1 lát, đoạn Thomas hỏi, giọng nghi ngờ xen lẫn sợ hãi.
    ?oĐược, nhưng nếu nó độc thì sao ??
    ?othì các cậu dùng chỗ thuốc còn lại đánh bóng bàn ghế trong fòng ăn chứ sao.? Pippi nói, ?o Như vậy, dù sược fẩm này độc hay ko thì bọn mình đã fí tiền mua nó.?
    Nó cầm chai thuốc đặt lên xe cút kít . Trên xe đã chất sẵn đầu máy chạy bằng hơi nước, khẩu súng săn của Thomas, con búp bê của Annika và 1 cái túi đựng sẵn 5 cái kẹo bọc giấy đỏ bé xíu. Đó là tất cả số kẹo còn lại. Ông Nilsson cũng ngủ trên xe. Con khỉ đã mệt và muốn về nhà.
    ?oNgoài ra tớ nghĩ đây là loại sược fẩm rất tốt đấy.? Pippi fấn khởi nói. ?oTớ cảm thấy khoẻ ra nhiều. Đặc biệt khoẻ và tỉnh táo ở mông đít.? Nói đoạn nó ngoáy ngoáy cặp mông xinh của mình.
    Rồi nó kéo xe cút kít, ngúng nguẩy đi về Biệt thự Bát nháo. Thomas và Annika bước đi bên cạnh, nhận thấy rằng bụng chúng đang nhâm nhẩm đau.


    ....................................
    < còn tiếp >
    [​IMG]
    Được LucThaiMy sửa chữa / chuyển vào 22:29 ngày 16/03/2008
  5. LucThaiMy

    LucThaiMy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    9.815
    Đã được thích:
    0

    11. Pippi bị đắm thuyền


    Ngày nào cũng vậy, hễ tan trường là Thomas và Annika lại chạy sang Biệt thự Bát nháo. Chúng thậm chí cũng ko muốn làm bài tập ở nhà mình nữa, mà ôm hết sách vở sang nhà Pippi.
    ?oTốt thôi? Pippi nói, ?oCác cậu hãy ngồi xuống đây và học đi, biết đâu 1 ít học thức lại chẳng dính vào đầu tớ. Ko fải vì tớ cảm thấy cần chúng đâu, mà e rằng tớ sẽ ko thể trở thành một-quý-bà-thực-sự-thanh-lịch nếu tớ ko học để biết bên Châu Phi có bao nhiêu thổ dan Hottentotten.?
    Thomas và Annika ngồi bên bàn ăn với những cuốn sách địa lý mở rộng trước mặt. Pippi ngồi bó gối ngay giữa bàn.
    ?oNhưng các cậu thử nghĩ mà xem,? Pippi nói, ngón tay trỏ sờ lên mũi với vẻ suy tư. ?oGiả sử tớ vừa mới học để biết bộ tộc Hottentotten có tất cả bao nhiêu thổ dân xong, thì bỗng dưng 1 thổ dân bị viêm fổi lăn đùng ra chết, thế là bao nhiêu công lao học tập của tớ đổ xuống sông, xuống biển hết, còn tớ chỉ biết ngồi đực mặt ra đấy, chẳng còn đâu một-quý-bà-thực-sự-thanh-lịch nữa.? Nó tiếp tục nghĩ ngợi, ?oPhải có ai đấy bảo với đám thổ dân Hottentotten rằng họ làm thế nào thì làm, ko được để các con số trong sách giáo khoa của các cậu bị sai đi.?
    Khi Thomas và Annika học hết bài rồi, chúng bắt đầu vui chơi. Nếu thời tiết đẹp, bọn trẻ sẽ nô đùa trong sân, cưỡi ngựa 1 lúc, hoặc leo lên mái nhà uống café. Cũng có khi chúng trèo lên cây dẻ cổ thụ bên trong thân rỗng và tụt xuống đó ngồi chơi. Pippi bảo đó là 1 cái cây rất đỗi kỳ lạ, vì trong thân cây mọc ra những chai nước chanh. Mà đúng thế thật, vì mỗi khi bọn trẻ chơi tốn tìm leo vào trong đó đều thấy 3 chai nước chanh chờ sẵn. Thomas và Annika ko hiểu sau đó những chiếc vỏ chai biến đi đằng nào, nhưng Pippi bảo rằng chúng sẽ tàn héo đi, 1 khi nước trong chai bị uống sạch. Phải, đó đích thị là 1 cái cây kì lạ, cả Thomas và Annika đều tin như vậy. Dần dà trong thân cây còn mọc ra những thanh Sôcôla nữa, nhưng chỉ vào những ngày thứ 5 thôi, Pippi bảo thế, thế nên Thomas và Annika luôn chú ý để cứ đến thứ Năm là ko lỡ dịp chui vào đấy thu hoạch Sôcôla. Pippi nói rằng nếu chịu khó dành thời gian tưới đều cho cây thì chắc chắn sẽ đến lúc trong thân cây còn mọc ra cả bánh mì trắng và thịt bê rán nữa ấy. Những hôm trời mưa, bọn trẻ ở lại trong nhà, nhưng cũng ko hề buồn chán. Chúngg ngắm nghía những đồ vật xinh xắn Pippi cất trong ngăn kéo tủ, hoặc đến ngồi trước bếp lò xem Pippi làm bánh kẹp và nướng táo. Hoặc chúng cũng có thể chui vào hòm đựng củi và lắng nghe Pippi kể những câu chuyện li kỳ từ cái thời nó còn lênh đênh trên biển.
    ?oKhi có bão thì khổ ơi là khổ,? Pippi kể lể, ?oThậm chí bầy cá cũng say sóng và muốn vào bờ. Chính mắt tớ đã trông thấy 1 con cá mập mặt xanh lét như tàu lá và 1 con mực có bao nhiêu vòi đưa hết cả lên ôm đầu. ôi chao, bão gì mà khủng khiếp !?
    ?oThế cậu ko sợ à Pippi?? Annika hỏi.
    ?oừ, thử nghĩ mà xem, nhỡ các cậu bị đắm tàu thì sao!? Thomas nói.
    ?oTớ đã nhiều lần chịu cảnh đắm tàu ko nặng thì nhẹ. Tớ chẳng sợ. Chí ít là ko sợ ngay. Tớ đã ko sợ khi những quả nho khô bị gió thổi bay khỏi liễn xúp khi chúng tớ đang ngồi ăn trưa, tớ cũng ko sợ khi những chiếc răng giả của bác đầu bếp văng ra khỏi mồm. Nhưng khi trông thấy con mèo trên tàu chỉ còn để lại 1 nắm lông, còn chính nó ?" trần như nhộng ?" bị gió cuốn bay sang tận Trung Đông, thì tớ bắt đầu cảm thấy bất an.?
    ?oTớ có 1 quyển truyện kể về đắm tàu,? Thomas khoe. ?oTruyện tên là Robinson Cruso?
    ?oỒ fải, truyện ấy hay lắm.? Annika nói. ?oông ta bị dạt vào 1 hòn đảo hoang , cái ông Robinson ấy.?
    ?oCậu cũng từng fải chịu cảnh đắm tàu rồi chứ, Pippi?? Thomas vừa hỏi vừa chọn tư thế ngồi thoải mái hơn trong hòm củi. ?o và cậu có bị dạt vào đảo hoang ko??
    ?oĐó chính là điều tớ muốn kể!? Pippi nhấn mạnh. ?oCòn lâu người ta mới tìm nổi 1 kẻ đắm tàu nhiều đến như tớ. Tớ nghĩ cả ở Đại Tây Dương lẫn Thái Bình Dương chỉ còn khoảng 8 hay 10 hòn đảo mà tớ chưa bị dạt vào sau những cuộc đắm tàu mà thôi. Những hòn đảo này được ghi trong danh sách đen của những quyển hướng dẫn du lịch.
    ?oĐược ở trên 1 hòn đảo hoang chẳng tuyệt lắm sao?? Thomas hỏi, ?oTớ ước gì cũng được trải qua 1 lần,?
    ?oViệc ấy dễ quá,? Pippi nói, ?oThiếu gì đảo.?
    ?oĐúng thế, tớ biết 1 hòn đảo ko xa đây lắm.? Thomas nói.
    ?oNó nằm trên 1 cái hồ chứ ?? Pippi hỏi.
    ?oỪ, tất nhiên.? Thomas đáp.
    ?oTuyệt? Pippi nói. ?oVì nếu nó nằm trên đất khô thì vô ick thôi.?
    Thomas hứng khởi quá đỗi.
    ?obọn mình sẽ ra đảo? cậu reo lên. ?oBọn mình sẽ lập tức lên đường.?
    2 ngày nữa Thomas và Annika bắt đầu nghỉ hè. Cũng vào thời gian đó bố mẹ chúng đi du lịch. Để chơi trờ Robinson, ko thể nghĩ ra cơ hội nào hay hơn được nữa.
    ?oNếu muốn bị đắm thuyền thì trước hết fải kiếm cho được 1 chiếc thuyền đã.? Pippi nói.
    ?oMà bọn mình lại chẳng có chiếc nào.? Annika nói.
    ?otớ đã từng trông thấy 1 chiếc thuyền hỏng nằm dưới đáy sông,? Pippi bảo.
    ?oNhưng chiếc thuyền đó đã bị đắm rồi.? Annika thắc mắc.
    ?oCàng tốt chứ sao. Nó càng biết fải đắm như thế nào,? Pippi đáp.
    Với Pippi thì việc vớt chiếc thuyền bị chìm lên quá đơn giản. Sau đó nó đứng cả 1 ngày bên bờ sông trét kín những lỗ thủng trên thuyền bằng hắc ín và xơ đay.
    Rồi vào 1 chiều mưa, nó vào kho củi đẽo nốt mấy cái mãi chèo.
    Thế rồi kỳ nghỉ hè của Thomas và Annika bắt đầu, cũng là lúc bố mẹ 2 đứa đi du lịch.
    ?o2 ngày nữa bố mẹ sẽ về.? mẹ chúng nói. ?oCác con hãy tỏ ra đáng yêu và ngoan ngoãn, nhớ làm tất cả những gì cô Ella bảo đấy nhé!?
    Cô Ella là cô giúp việc trong nhà. Cô có trách nhiệm trông nom Thomas và Annika khi bố mẹ chúng đi vắng. Nhưng khi chỉ còn lại 1 mình với cô, Thomas nói:
    ?oCô ko fải trông chúng cháu đâu, cô Ella ạ, vì chúng cháu sẽ ở bên nhà Pippy suốt ấy mà.?
    ?oHơn nữa chúng cháu tự coi sóc mình được ạ.? Annika thêm. ?oPippi chẳng bao giờ có ai trông nom cậu ấy cả. Vậy thì tại sao chúng cháu ko thể được yên, chí ít là trong 2 ngày??
    Cô Ella hoàn toàn ko fản đối việc cô sẽ có 2 ngày nghỉ. Sau khi Thomas và Annika năn nỉ ỉ eo, hành hạ cô chán chê, cô bèn nói rằng thực ra cô có thể làm 1 chuyến về nhà thăm mẹ lắm chứ. Nhưng 2 đứa fải hứa chắc với cô rằng chúng sẽ ăn ngủ điều độ, và buổi tối sẽ ko chạy ra ngoài trời mà ko khoác áo ấm. Thomas bèn cả quyết cậu sẵn sàng khoác cả tá áo ấm , miễn là cô để 2 anh em ở nhà 1 mình.
    Thế là cô Ella ra đi, và chỉ 2 giờ sau Pippi, Thomas và Annika cùng con ngựa và Ông Nilsson cũng khởi hành ra hòn đảo ko người nọ.


    ....................................
    < còn tiếp >
    [​IMG]
  6. LucThaiMy

    LucThaiMy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    9.815
    Đã được thích:
    0

    Đó là 1 chiều đầu hè dìu dịu, Ko khí ấm áp dù trời đầy mây. Con đường đến bên hồ nước có hòn đảo ấy khá xa. Pippi đội chiếc thuyền trên đầu. Con ngựa thồ trên lưng 1 bao tải to tướng và 1 cái lều bạt.
    ?oTrong bao tải đựng gì thế?? Thomas hỏi.
    ?oThức ăn này, súng này, chăn này, và 1 cái vỏ chai. Theo tớ thì bọn mình fải có 1 cuộc đắm thuyền tương đối dễ chịu, vì đây là cuộc đắm thuyền đầu tiên của các cậu. Còn nếu chỉ có tớ, những lần tớ bị đắm thuyền trước kia, tớ toàn bắn chết 1 con sơn dương hoặc 1 con lạc đà và cứ thế ăn sống luôn. Nhưng cứ tạm cho là trên hòn đảo mà bọn mình tới sẽ ko có cả sơn dương lẫn lạc đà, thì quả là rất đáng bực mình nếu cả bọn bị chết đói chỉ vì 1 chuyện vặt như thế.
    ?oCòn cái vỏ chai, cậu cần nó để làm gì?? Annika hỏi.
    ?otớ cần cái vỏ chai để làm gì ấy à? Sao cậu có thể hỏi ngốc thế nhỉ! Tất nhiên chiếc thuyền là vật quan trọng nhất khi người ta muốn đắm thuyền rồi, nhưng sau đó đến cái vỏ chai. Điều này ngay từ thuở còn nằm nôi tớ đã học được từ bố. Pippi con, bố tớ nói, nếu con quên rửa chân ngay cả khi con được giới thiệu với triều đình cũng ko sao, nhưng con mà quên cái vỏ chai thì coi như để người ta đem chôn con được rồi. ?o
    ?oNhưng cần vỏ chai để làm gì?? Annika lại thắc mắc.
    ?oCậu chưa bao giờ nghe nói đến thư bỏ trong chai sao? Người ta viết lời kêu cứu vào 1 mảnh giấy rồi bỏ vào trong chai, nút miệng chai lại, sau đó ném xuống biển. Cái chai sẽ trôi dạ vào tay ai đó, và người ấy sẽ đến ứng cứu. Trời đất, thế cậu tưởng khi bị đắm tàu người ta sẽ làm cách nào để thoát chết đây? Phó mặc tất cả cho may rủi chắc? Ko đâu cậu ơi !?
    ?Ra thế.? Annika nói.
    Chẳng mấy chốc cả bọn đến bên chiếc hồ nhỏ mà ở giữa hồ có 1 hòn đảo nhỏ bỏ hoang. Đúng lúc này mặt trời rẽ mây chiếu xuống đám cây cỏ xanh tươi những tia nắng hiền hoà ấm áp.
    ?oĐây quả là 1 trong nhữung hòn đảo hoang đáng yêu nhất mà tớ từng thấy.? Pippi thốt lên.
    Nó nhanh nhẹn thả con thuyền xuống mặt hồ, tháo đồ đạc khỏi lưng ngựa và xếo tất cả vào lòng thuyền. Annika, Thomas và Ông Nilsson nhảy luôn xuống thuyền. Pippi vuốt ve lưng ngựa.
    ?oNgựa yêu của tao, dù muốn lắm nhưng tao ko thể mời mày cùng ngồi trên thuyền được. Tao hy vọng mày biết bơi. Rất dễ thôi mà, Mày chỉ càn làm như thế này này !?
    Rồi cứ thế nguyên váy áo như vậy, Pippi nhảy ùm xuống nước, sải tay bơi 1 quãng.
    ?othik lắm, mày cứ tin tao đi! Nếu mày muốn thik hơn nữa thì có thể giả vờ làm cá voi. Như thế này này!?
    Pippi hớp đầy 1 mồm nước, lật người bơi ngửa, rồi fun nước lên như bồn fun nước. Xem ra con ngựa ko thấy màn trình diễn của cô chủ có gì đặc biệt vui nhộn, nhưng khi Pippi đã trèo lên thuyền và bắt đầu chèo thuyền đi, nó liền nhảy xuống nước nơi theo. Tuy nhiên nó ko chơi trò cá voi. Lúc cả bọn gần đến đảo, Pippi kêu lên. ?o Toàn thuỷ thủ đoàn hãy cầm lấy bơm!? 1 giây sau nó lại thét: ?oVô ick thôi! Chúng ta fải rời tàu ngay! Mạnh ai người nấy tự thoát lấy thân!?
    Nó trèo lên mạn đuôi thuyền, cắm đầu nhảy xuống nước. Ngay sau đó nó lại ngoi lên, túm lấy dây neo thuyền và bơi vào bờ.
    ?oBằng mọi giá tớ fải cứu cho được số lương thực. Thuỷ thủ đoàn có thể ở lại trên boong tàu,? Pippi nói. Đoạn nó neo chặt con thuyền vào 1 tảng đá rồi giúp Thomas và Annika lên bờ. Ông Nilsson ko cần giúp.
    ?o1 fép lạ đã xảy ra!? Pippi reo lên. ?oChúng ta đã được cứu sống! Ít nhất là cho đến lúc này. Hy vọng ở đây ko có giống dân ăn thịt người và sư tử!?
    Cả con ngựa cũng đã bơi đến đảo. Nó lên khỏi mặt hồ và rũ nước khỏi thân mình.
    ?oChà, chúng ta đã có viên hoa tiêu số 1 đây rồi,? Pippi hài lòng nói. ?oHãy họp tham mưu thôi!?
    Nó lôi khẩu súng lục mà nó đã tìm được trong chiếc hòm thuỷ thủ lăn lóc trên sàn Biệt thự Bát nháo ra khỏi cái bao tải. Lăm lăm khẩu súng trong tay, mắt cảnh giác thăm dò tứ fía, Pippi thận trọng tiến lên.
    ?oCó chuyện gì à Pippi?? Annika lo lắng hỏi.
    ?otớ nghĩ tớ vừa nghe tiếng 1 gã ăn thịt người gầm gừ.? Pippi đáp. ?oCẩn thận ko bao giờ thừa. Thật chẳng bõ công nếu vừa mới thoát chết đuối lại fải lập tức làm mồi cho 1 gã ăn thịt người!?
    Nhưng chẳng thấy kẻ ăn thịt người nào cả.
    ?oHa, chúng đã rút lui và nấp vào nơi fục kick rồi? Pippi nói, ?oHoặc chúng đang ngồi tra cứu sách dạy nấu ăn xem sẽ chế biến bọn mình thành những món gì. Tớ có thể nói để các cậu biết, chúng mà dọn thịt tớ lên cùng với cà rốt thì tớ sẽ ko đời nào tha thứ cho chúng. Tớ ko chịu đựng nổi cà rốt.?
    ?o Hu, Pippi ơi, cậu cũng ghét cà rốt lắm hả? Nhưng bây giờ dù thế nào bọn mình cũng fải dựng lều thôi.
    Lát sau lều đã được dựng xong, Thomas và Annika sung sướng chui ra chui vào. Cách lều 1 quãng, Pippi quây những hòn đá thành vòng tròn, đoạn xếp vào giữa mấy thanh củi và vài mẩu gỗ.
    ?oTuyệt quá ! bây giờ chúng mình sẽ đốt lửa trại à ?? Annika reo lên.
    ?oỪ , tất nhiên!? Pippi nói và nhặt 2 mẩu gỗ chà lấy chà để vài nhau. Thomas chăm chú theo dõi.
    ?oôi chao Pippi!? Cậu hoan hỉ reo lên. ?oCậu định đánh lửa như những người man rợ vẫn làm fải ko??
    ?Ko, nhưng các ngón tay tớ đang lạnh cóng đây này.? Pippi đáp, ?oNếu tớ chăm chà xát thì chúng sẽ được sưởi ấm chẳng kém gì lửa trại. Mà ko hiểu tớ đã nhét diêm vào đâu rồi nhỉ??
    Lát sau, ngọn ngửa trại đã vui vẻ nhảy nhót, và Thomas nói rằng cậu thấy ấm cúng và dễ chịu kinh khủng.
    ?oừ, và ngọn lửa sẽ ngăn ko cho thú dữ đến gần bọn mình.? Pippi bảo.
    Annika giật mình hoảng sở.
    ?othú dữ nào kia?? Cô bé hỏi, giọng run rẩy.
    ?oMuỗi ấy,? Pippi vừa đáp vừa trầm ngâm gãi gãi 1 nốt muỗi đốt to tướng trên đùi.
    Annika thở fài nhẹ nnhõm.
    ?oPhải, đương nhiên cả sư tử nữa.? Pippi tiếp, ?o Nhưng lửa ko ngăn được trăn và trâu rừng Châu Mỹ.? Nó vuốt ve khẩu súng lục. ?oNhưng cậu cứ tên trí đi, Annika, với khẩu súng này chắc chắn bọn mình sẽ tự vệ ngon lành, dù 1 con chuột đồng có mò tới đi chăng nữa.?
    Bấy giờ Pippi dọn café và bánh mì bơ ra. Bọn trẻ ngồi bên đống lửa ăn uống thật thoải mái. Ông Nilsson ngồi trên vai Pippi, cùng ăn. Chốc chốc con ngựa lại thò mõm tới và được đút cho 1 miếng bánh hoặc ít đường. Ngoài ra nó có bao nhiêu cỏ tươi để gặm.
    Trời đầy mây, giữa các lùm cây bắt đầu tối đi. Annika ngồi nhick lại càng gần Pippi càng tốt. Lửa hắt những cái bóng nom thật kỳ dị. Dường như bóng tối bên ngoài fạm vi nho nhỏ mà ánh lửa rọi sáng đang rình rập bọn chúng.
    Annika run rẩy. Nhỡ sau bụi tùng kia có 1 kẻ ăn thịt người đang nấp? Hay 1 con sư tử đang náu mình sau tảng đá to kia?
    Pippi đặt tách café xuống.
    ?oMười lăm con ma trên nóc hòm người chết
    Hô hô hô và 1 chai rượu chát?
    Pippi cất giọng khàn khàn hát, khiến Annika càng run tợn.
    ?obài hát này trong 1 cuốn sách mà tớ có,? Thomas nói. ?oViết về cướp biển?
    ?oỒ, vậy sao?? Pippi ngạc nhiên thik thú. ?oThế thì chắc chắn là chú Fridof đã viết nói rồi, vì tớ đã học bài hát từ chính chú ấy. Biết bao nhiêu lần trong những đêm đầy sao, tớ ngồi trên tàu của bố, ngay trên đầu là chòm sao chữ thập, còn bên cạnh là chú Fridof ngồi hát:
    ?oMười lăm con ma trên nóc hòm người chết
    Hô hô hô và 1 chai rượu chát?
    Pippi lại cất giọng hát khàn khàn.
    ?oPippi, hễ cậu hát lên câu đó tớ lại thấy kỳ cục sao ấy.? Thomas nói, ?onghe vừa rờn rợn, vừa tuyệt vời.?
    ?oEm chỉ thất rợn,? Annika nói. ?oTuy nhiên ? cũng có fần tuyệt.?
    ?oKhi nào lớn, tớ sẽ ra biển? Thomas tuyên bố dứt khoát. ?otớ muốn trở thành cướp biển, y như cậu vậy, Pippi ạ.?
    ?oTốt lắm,? Pippi nói. ?ocả 2 đứa mình sẽ trở thành nỗi kinh hoàng của biển Caribê, Thomas ạ. Tụi mình sẽ cướp vàng bạc, châu báu và sẽ cất giấu kho báu sâu tít trong 1 cái hang trên 1 hòn đảo hoang ngoài Thái Bình Dương, có 3 bộ xương người canh giữ. Tụi mình sẽ có 1 lá cờ mang hình đầu lâu với 2 khúc xương bắt chéo, và sẽ cất cao tiếng hát bài Mười lăm con ma, khiến thiên hạ nghe rõ từ đầu này đến tận đầu bên kia của Đại Tây Dương, và tất thảy dân đi biển đều mặt cắt ko còn hột máu khi nghe tiếng tụi mình, họ sẽ tự hỏi ko biết có nên đâm đầu xuống biển để tránh cuộc báo thù đẫm máu, đãm đãm máu của tụi mình hay ko!?
    ?oPhải, thế còn tớ?? Annika hỏi giọng than vãn. ?oTớ ko có gan trở thành cướp biển. Tớ biết làm gì đây??
    ?oÔ, dù thế nào cậu cũng đi theo được mà.? Pippi đáp, cậu sẽ fủi bụi đàn dương cầm.?
    Ngọn lửa lụi dần rồi tắt hẳn.
    ?oĐã đến lúc chui vào lều rồi.? Pippi nói.
    Nó tha vào trong lều nhiều cành thông để lót 1 lớp dày dưới đất, rồi trải nhiều lớp chăn lên trên.
    ?oMày có muốn cùng vào nằm trong lều ko?? Pippi hỏi con ngựa. ?oHay mày thik đứng dưới tán cây ngoài trời với 1 tấm chăn fủ trên lưng hơn? Mày bảo rằng mày sẽ fát ốm nếu nằm trong lều hả? Thôi thì tuỳ mày.? Nó âu yếm vỗ mông con ngựa.
    Chỉ lát sau , 3 đứa trẻ và Ông Nilsson đã nằm cuộn chăn trong lều. Bên ngoài, tiếng nước vỗ vào bờ ì oạp.
    ?oCác cậu có nghe tiếng sóng biển ko?? Pippi hỏi đầy mơ mộng.
    Trong lều tối như hũ nút, Annika nắm chặt tay Pippi để cảm thấy đỡ sợ. Trời bỗng đổ mưa. Mưa rào rào trên mái lều, nhưng trong lều khô ráo và ấm áp, nên cảm giác nghe tiếng mưa càng dễ chịu. Pippi đi ra ngoài, fủ thêm chăn cho con ngựa. Con ngựa đứng dưới 1 cây thông tán lá ken dày đến nỗi ko hề bị dính mưa.
    ?oTụi mình sướng thật đấy.? Thomas xuýt xoa khi Pippi trở vào lều.
    ?oừ,? Pippi nói. ?oXem tớ nhặt được cái gì dưới 1 tảng đá này! 3 thanh sôcôla nhé!?
    3 fút sau Annika đã ngủ thiếp đi, mồm vẫn ngậm đầy sôcôla, tay nắm chặt Pippi.
    ?otối nay bọn mình quên đánh răng rồi.? Thomas nói, đoạn cũng chìm vào giấc ngủ.


    ....................................
    < còn tiếp >
    [​IMG]
  7. LucThaiMy

    LucThaiMy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    9.815
    Đã được thích:
    0


    Khi Thomas và Annika tỉnh dậy, Pippi đã biến đâu mất. Chúng vội bò ra khỏi lều. Mặt trời toả sáng. Trước lều bập bùng 1 đống lửa mới, và Pippi đang ngồi đó nướng thịt chân giò và đun café.
    ?oChúc mừng! Chúc Lễ fục sinh vui vẻ!? Nó nói khi trông thấy Thomas và Annika.
    ?oNào, hôm nay có fải ngày Fục sinh đâu!? Thomas nói.
    ?oThế hả.? Pippi đáp. ?o Vậy thì để dành sang năm vậy.?
    Mùi thịt nướng và café thơm nức xộc vào mũi Thomas và Annika. Chúng ngồi xếp chân bằng tròn quanh ngọn lửa, Pippi đưa cho chúng thịt, trứng và khoai tây. Sau đó cả bọn uống café và ăn bánh ngọt. Chưa từng có bữa điểm tâm sáng nào ngon đến thế.
    ?oTớ thấy bọn mình sướng hơn Robinson? Thomas nhận xét.
    ?oừ, và nếu chốc nữa bọn mình lại có thêm món cá tươi để ăn trưa nữa, thì tớ e rằng Robinson sẽ tái mặt đi vì ghen tị đấy.?
    ?oÊ, tớ ko thik ăn cá.? Thomas nói.
    ?oTớ cũng ko,? Annika fụ hoạ.
    Nhưng Pippi đã nhặt 1 cành cây vót thành 1 cái que dài và mảnh, buộc vào đầu que 1 sợi dài, uốn 1 cái ghim nhọn thành hình lưỡi câu, móc vào lưỡi câu 1 mẩu vụn bánh mì, rồi ra ngồi trên tảng đá sát mép nước.
    ?oGiờ bọn mình hãy chờ xem.? Nó nói.
    ?ocậu định câu con gì?? Thomas hỏi.
    ?oCá mực. 1 món đặc sản ko gì sánh được.? Pippi đáp. Nó ngồi suốt cả tiếng đồng hồ mà chẳng thấy con cá mực nào chịu đớp mồi. 1 con cá rô mon men bơi đến gần, ngửi ngửi mẩu vụn bánh, nhưng Pippi đã nhanh tay giật cần cầu lên.
    ?oĐừng hòng nhé, anh bạn trẻ,? nó nói. ?o1 khi tao đã bảo cá mực thì có nghĩa là cá mực. Mày đừng có mà tìm cách ăn chực!?
    Lát sau nó quẳng cả cần câu xuống hồ.
    ?oCác cậu gặp may đấy,? nó nói. ?oNhư tớ thấy thì chắc bọn mình fải dùng tạm bánh trứng thịt mỡ thôi. Lũ cá mực hôm nay đến là ương ngạnh.? Thomas và Annika vô cùng mãn nguyện. Nước hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời như mời gọi.
    ?oTụi mình tắm chứ?? Thomas đề nghị.
    Pippi và Annika lập tức đồng ý. Nước rất lạnh. Thomas và Annika vừa ngó ngón chân cái xuống đã vội rút lên.
    ?oTớ biết cách này hay hơn,? Pippi nói.
    Ngay sát mép nước có 1 ghềnh đá, trên ghềnh đá mọc 1 cái cây với những cành lá rủ xuống mặt hồ. Pippi trèo lên cây, buộc 1 sợi thừng vào 1 cành cây.
    ?oNgười ta làm thế này này!? Nó túm lấy sợi thừng, đu người ra và tuột theo sợi thừng rơi tòm xuống nước.
    ?oNgười ta bị nhấn chìm như thế đấy,? Pippi hoan hỉ reo khi ngoi lên.
    Thoạt đầu Thomas và Annika hơi lưỡng lự, nhưng thấy trò này vui quá nên chúng quyuết định thử xem sao. VÀ sau khi đã thử 1 lần, chúng dường như ko thể dừng được nữa, vì chơi rồi mới thấy còn vui hơn là chúng tưởng. Ông Nilsson cũng muốn tham gia. Con khỉ tụt theo sợi thừng xuống dưới, nhưng 1 giây trước khi rơi tõm xuống nước, nó quay ngoắt người và cuống cuồng leo ngược lên trên. Nó cứ diễn mãi trò đó, mặc dù bọn trẻ chê nó hèn nhát ầm ĩ. Sau đó Pippi lại nảy sáng kiến ngồi lên 1 mảnh gỗ, rồi trượt từ ghềnh đá xuống nước. Trò này cũng nhộn, vì khi người rơi xuống nước nghe đánh ùm rất to.
    ?oLiệu Robinson có ngồi trên 1 mảnh gỗ để trượt như bọn mình ko nhỉ?? Pippi hỏi khi sắp trượt từ đỉnh ghềnh đá xuống.
    ?oKo, ít nhất cũng ko thấy trong sách kể.? Thomas đáp.
    ?oLẽ ra tớ fải sớm nghĩ tới điều đó,? Pippi nói. ?oTớ cảm thấy ông ta bị đắm tàu cách đây chưa lâu. Thế suốt ngày ông ta làm trò gì? Chơi cờ ca rô chăng? Ê, tớ fi xuống đây này.:
    Pippi trượt xuống, túm bím tóc đỏ bay fần fật quanh đầu.
    Sau khi bơi lội thoả thuê, bọn trẻ quyết định thám hiểm kỹ càng hòn đảo hoang này. Cả 3 đứa ngồi lên lưng ngựa, bắt đầu fi nước đại, hết lên lại xuống dốc, xuyên các bụi cây, những đám thông rậm rịt, những vũng lầy và qua các khoảng rừng thưa xinh đẹp, nơi có bao nhiêu là hoa cỏ. Pippi tay lăm lăm khẩu súng lục, chốc chốc lại bắn 1 fát, khiến con ngựa giật mình nhảy dựng lên.
    ?oĐi đời 1 con sư tử,? Pippi hài lòng nói, hoặc ?o Giờ tận số của tên ăn thịt người kia đã điểm.?
    ?oTớ chỉ muốn hòn đảo này mãi mãi thuộc về bọn mình? Thomas nói khi cả bọn đã trở lại lều và Pippi bắt tay vào làm món bánh trứng thịt mỡ.
    Pippi và Annika cũng chia sẻ mong muốn của Thomas. Món bánh trứng thịt mỡ rất ngon khi ăn ngay trên chảo. Ko có đĩa lẫn dao nĩa, Annika hỏi:
    ?oBọn mình có được fép ăn bằng tay chăng??
    ?Theo tớ thì cứ ăn thoải mái đi.? Pippi nói. ?oRiêng tớ muốn giữ thói quen cổ xưa, ăn bằng mồm.?
    ?oÔi, cậy thừa hiểu ý tớ mà!? Annika kêu lên.
    Cô bé thò bàn tay nhỏ xinh bốc 1 chiếc bánh trứng và đưa lên miệng ăn ngon lành.
    Rồi trời lại tối, đám lửa trại đã tắt. Nép sát vào nhau, mặt mũi nhoe nhoét bánh trứng, bọn trẻ nằm trong chăn ấm. 1 ngôi sao lớn rọi ánh sáng qua 1 kẽ lều. Tiếng sóng biển ru chúng vào giấc ngủ.
    ?oHôm nay bọn mình fải về nhà rồi.? Sáng hôm sau Thomas buồn rầu bảo.
    ?oChán thật đấy,? Annika nói. ?o Em muốn ở lại đây suốt mùa hè. Nhưng hôm nay bố mẹ về nhà rồi.?
    Sau bữa sáng , Thomas tản bộ ra mép hồ. Bỗng cậu kêu thét lên. Chiếc thuyền! Chiếc thuyền đã ko cánh mà bay ! Annika vô cùng hoảng hốt. Chúng làm sao rời khỏi đảo được đây ? Đương nhiên nó rất muốn ở lại trên đảo cả mùa hè, nhưng khi biết rằng mình ko thể về nhà lại là chuyện hoàn toàn khác. Mẹ tội nghiệp sẽ nói gì khi fát hiện Thomas và Annika đã biến mất? Nghĩ đến đó, hai mắt Annika đẫm lệ.
    ?oCậu làm sao thế Annika ?? Pippi hỏi. ?oCậu hình dung thế nào về 1 vụ đắm tàu chứ? Cậu nghĩ sao, Robinson sẽ nói gì nếu 1 con tàu đến đón ông ta sau 2 ngày ông ta sống trên hoang đảo? Thưa ngài Crusoe, xin rước ngài lên tàu, ngài đã được cứu sống, đã tắm rửa, cạo râu và sẽ còn được cắt móng chân nữa ạ! Ko, cảm ơn! Tớ tin chắc ông Crusoe sẽ bỏ chạy và trốn sau 1 bụi cây. Vì khi ai đó đã đến được 1 hoang đảo, thì anh ta nhất định muốn nán lại đấy ít nhất là 7 năm.?
    Những 7 năm! Annika rùng mình, còn Thomas vẻ lo nghĩ.
    ?oPhải, tớ ko muốn nói là bọn mình ?" ai biết được ?" sẽ fải ở lại đây bao lâu,? Pippi an ủi. ?oKhi nào Thomas đến tuổi đi nghĩa vụ quân sự, thì hẳn bọn mình sẽ lại fải xuất hiện thôi, áy là tớ nghĩ thế. Nhưng có lẽ cậu ấy có thể tạm lui nhập ngũ 1,2 năm chẳng hạn.?
    Annika mỗi lúc càng thêm tuyệt vọng. Pippi trầm ngâm nhìn cô bé.
    ?oNếu cậu thấy chuyện này nghiêm trọng đến thế.? Nó nói, ?oThì ko còn lối thoát nào khác ngoài việc đút thư vào vỏ chai gửi đi.?
    Nó lôi cái vỏ chai từ trong bao tải ra, rồi tìm mãi cũng được mảnh giấy và 1 cái bút chì. Nó đặt tất cả lên 1 tảng đá trước mặt Thomas.
    ?oCậu viết đi,? nó nói. ?oCậu viết thạo hơn tớ.?
    ?oỪ, nhưng tớ biết viết gì đây?? Thomas hỏi.
    ?oĐể xem nào,? Pippi nghĩ ngợi, ?oCậu có thể viết là : Hãy cứu chúng tôi trước khi chúng tôi bỏ mạng! Đã 2 ngày nay ko có thuốc hít, chúng tôi đang khố khổ trên đảo này.?
    ?oKo được đâu Pippi, bọn mình ko thể viết như thế!? Thomas nói đầy trách móc. ?oĐiều đó ko đúng sự thật.?
    ?oThế sự thật thì thế nào?? Pippi vặn lại.
    ?oNhưng bọn mình ko thể viết ko có thuốc hít được.? Thomas nói.
    ?oKo ư ? Cậu có thuốc hít à ??
    ?Ko ?o Thomas đáp.
    ?oAnnika có thuốc hít ko??
    ?oKo, tất nhiên là ko, nhưng ??
    ?oHay có lẽ tớ có thuốc hít chăng?? Pippi hỏi.
    ?oKo, điềuu này có thể đúng,? Thomas đáp. ?oNhưng bọn mình đâu có cần thuốc hít.?
    ?oThế sao! Tớ muốn cậu viết đúng như sau : Đã 2 ngày nay ko có thuốc hít ??
    ?oNhưng nếu tớ viết như vậy, mọi người chắc chắn sẽ tưởng rằng bọn mình hít thuốc.? Thomas nói.
    ?oCậu nghe rõ đây Thomas. Hãy trả lời tớ câu hỏi này: Những người nào có ít thuốc hít hơn, những người hít thuốc hay những người ko hít thuốc??
    ?oNhững người ko hít thuốc, tất nhiên rồi.? Thomas đáp.
    ?oNào, thế thì việc gì cậu fải nhặng xị lên như vậy?? Pippi nói. ?o Hãy viết như tớ bảo đi!?
    Thomas bèn viết : ?o Hãy cứu chúng tôi trước khi chúng tôi bỏ mạng! Đã 2 ngày nay ko có thuốc hít, chúng tôi đang khốn khổ trên đảo này.? Pippi cầm lấy mảnh giấy, gấp đút vào trong chai, nút lại và ném cái chai xuống nước.
    ?oChẳng mấy nữa những người cứu mạng bọn mình sẽ có mặt ở đây.? Pippi nói.
    Cái chai trôi đi, nhưng chỉ được 1 quãng dã bị mắc lại ở 1 chùm rễ cây sát mép nước.
    ?oBọn mình fải ném nó ra xa nữa.? Thomas đề nghị.
    ?oĐÓ là điều ngu xuẩn nhất mà bọn mình có thể làm.? Pippi nói. ?o Vì nếu cáu chai trôi xa quá, những người đến cứu sẽ ko biết bọn mình ở đâu mà tìm. Nhưng nếu cái chai nằm đó, bọn mình có thể gào to gọi họ khi trông thấy và nhặt cái chai, thế là bọn mình được họ cứu tức thì.? Pippi bèn ngồi xuống, ?o Tốt nhất là bọn mình ko rời xa khỏi cái chai.?
    Thomas và Annika ngồi xuống cạnh nó. Nhưng 10 fút sau Pippi lại bảo: ?o Dễ thường họ tưởng bọn mình ko còn việc gì khác ngoài việc ngồi đây mà chờ được cứu chắc. Họ đang chui rúc ở đâu thế ko biết??
    ?Ai cơ ?? Annika hỏi.
    ?oNhững người fải cứu bọn mình ấy. 1 sự cẩu thả đáng ghét, vì nghĩ cho kỹ đây là vấn đề mạng sống con người!?
    Annika gần như tin rằng mình sẽ fải chết dần chết mòn trên hòn đảo này. Nhưng bỗng Pippi giơ ngón tay trỏ lên trời, kêu toáng lên: ?o Trời đất, sao tớ đãng trí thế kia chứ! Sao tớ lại có thể quên nó được nhỉ??
    ?oQuên cái gì?? Thomas hỏi.
    ?oChiếc thuyền!? Pippi đáp. ?oTối qua, khi các cậu ngủ rồi, tớ đã vác nó lên đảo mà!?
    ?onhưng cậu làm thế để làm gì vậy?? Annika trách móc.
    ?oTớ sợ thuyền bị ướt.? Pippi đáp.
    Loáng 1 cái nó đã lôi chiếc thuyền được cất chu đáo dưới 1 gốc thông ra. Vừa ném thuyền xuống hồ, nó vừa làu bàu: ?oĐấy, bây giờ họ cứ việc vác xác đến. Vì nếu bây giờ họ mới mò đến cứu bọn mình, thì họ chỉ mất công vô ick. Vì bọn mình đã tự cứu rồi. Đáng đời họ! Họ cần ghi nhớ để lần sau nhanh chân lên 1 tí.?
    ?oHy vong chúng tớ về nhà trước bố mẹ. Nếu ko bố mẹ tha hồ lo lắng? Annika nói khi cả bọn đã ngồi trên thuyền và Pippi vung rất khoẻ mái chèo, chèo thuyền đi.
    ?oTớ ko nghĩ thế.? Pippi nói.
    Nhưng ông bà Settergren, bố mẹ của Thomas và Annika, đã về đến nhà trước lũ trẻ nửa giờ. Chẳng thấy Thomas và Annika đâu. Nhưng trong hòm thư nhà họ có 1 mảnh giấy viết như sau:
    ?oKác bák đừn ngĩ kon kuở kác bák đã trết hay mấd tík, vỳ kông pải tế. Chỷ đắn thyền 1 tí thôy và sắph vè nkà, tráu sin thề.
    Pippi sin trào.?


    ....................................
    < còn tiếp >
    [​IMG]
  8. niquita

    niquita Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    511
    Đã được thích:
    1
    Hay ghê, mình xem phim Pippi tất dài từ hồi còn bé tí ở một kênh nước ngoài, mặc dù chẳng hiểu gì nhưng rất thích và đâm ra ao ước mặt đầy tàn nhang và mũi hếch giống cô diễn viên
  9. LucThaiMy

    LucThaiMy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    9.815
    Đã được thích:
    0

    12. Pippi có khách quý.


    1 chiều mùa hè, Pippi cùng Thomas và Annika ngồi trên bậc tam cấp trước hàng hiên Biệt thự Bát nháo ăn những quả dâu rừng chúng hái ban sáng. Buổi chiều thật tuyệt với tiếng chim ríu rít, với mùi hoa thơm ngát, và tất nhiên rồi, với những quả dâu rừng nữa. Tất cả sao mà thanh bình đến thế.
    Bọn trẻ mải mê ăn, hầu như chẳng chuyện trò gì. Thomas và Annika nghĩ bụng : Thật sướng vì đang là mùa hè, và còn lâu mới tới ngày khai giảng. Còn Pippi đang nghĩ chẳng dễ đoán chút nào.
    ?oPippi, thế là cậu đã ở Biệt thự Bát nháo được gần 1 năm rồi đấy?Bỗng Annika nói và siết chặt cánh tay Pippi.
    ?oỪ, thời gian cứ trôi qua và con người ta bắt đầu già đi? Pippi đáp ?oĐến mùa thu này tớ lên 10 tuổi , và thế là bỏ lại sau lưng những năm tháng tuyệt đẹp nhất của cuộc đời.?
    ?oCậu có nghĩ cậu sẽ ở lại đây mãi mãi ko?? Thomas hỏi. ?o Ý tớ là tới lúc cậu đủ lớn để trở thành cướp biển ấy??
    ?Ai mà biết được.? Pippi đáp. ?oBởi vì tớ vẫn tin rằng bố tớ sẽ ko sống mãi trên hòn đảo đó. Chừng nào đóng xong 1 con tàu mới. chắc chắn bố sẽ về đây đón tớ đi.?
    Thomas và Annika thở dài. Bỗng Pippi nhỏm người, thẳng lưng dậy.
    ?oNhìn kìa, bố tớ đến kìa!? Pippi đã băng qua con đường vườn. Thomas và Annika do dự rồi chạy theo, chúng vừa kịp ra đến nơi để chứng kiến Pippi nhảy lên bá cổ 1 người đàn ông to béo có bộ ria mép màu đỏ xén ngắn, mặc quần lính thuỳ màu xanh nước biển.
    ?oBố Efraim, bố mới chóng lớn làm sao?
    ?oPippilotta Viktualia Rullgardina Krusmynta , ái nữ của Efraim, con gái rượu của bố. Bố đã định bảo là con chóng lớn quá!?
    ?Con biết ngay mà . Thế nên con đã tranh nói trước! Ha ha ha .?
    Con gái bé bỏng ơi, convẫn khoẻ như xưa chứ??
    ?Còn khoẻ hơn cơ. Bố con mình chơi vật tay nào!?
    ?Nào!? Bố Efraim hưởng ứng.
    Ngoài vườn có 1 chiếc bàn, 2 bố con Pippi bèn ngồi vào bàn chơi trò vật tay, trong khi Thomas và Annika đứng xem. Trên đời này chỉ có 1 người khoẻ như Pippi, đó là bố nó. Lúc này cả 2 bố con đều gồng hết sức, nhưng ko ai hạ nổi ai. Cuối cùng cánh tay của thuyền trưởng Tấ dài có fần run run, và Pippi tuyên bố: ?oKhi nào lên 10, con sẽ thắng bố, bố Efraim ạ!?
    Bố Efraim của nó cũng tin như vậy.
    ?o Trời đất, con quên bẵng ko giới thiệu mọi người với nhau? Pippi nói. : ?ođây là Thomas và Annika, còn đây là bố tớ, thuyền trưởng và Đức vua Efraim Tất dài. Bố ơi, bố đúng là vua của người da đen đấy chứ??
    ?oChính xác? thuyền trưởng Tất dài đáp. ?oBố là vua của bộ tộc da đen Taka-Tuka trên hòn đảo Taka-Tuka. Bố bị sóng đánh dạt vào đấy sau khi bị bão cuốn ra biển.?
    ?ovâng, con cũng đã nghĩ thế? Pippi nói. ?oSuốt thời gian qua con luôn biết là bố ko bị chết đuối.?
    ?oChết đuối ư? Ồ ko! Bố mà chìm được cũng khó ngang 1 con lạc đà biết xâu kim vậy. Mỡ bao giờ chẳng nổi lên trên.?
    Thomas và Annika ngỡ ngàng nhìn thuyền trưởng Tất dài.
    ?othế nào bác ko khoác trên người quần áo mũ mão của đức vua da đen ạ? Thomas hỏi.
    ?oBác cất cả trong vali này? Thuyền trưởng Tất dài nói.
    ?oBố diện vào đi, mặc vào đi!? Pippi kêu lên. ?oCon muốn thấy bố trong trang fục của vua chúa cơ.?
    Tất cả cùng đi vào bếp. Thuyền trưởng Tất dài biến vào fòng ngủ của Pippi, còn bọn trẻ ngồi trên chiếc hòm gỗ mà chờ.
    ?oCứ như ở trong nhà hát ấy.? Annika nói đầy hào hức. Và rồi ? peng! Cửa bật mở, đứa của người da đen hiện ra trên ngưỡng cửa, ngang bụng quấn cái váy te tua bằng xơ đay, đầu đội vương miện vàng, cổ đeo các chuỗi ngọc, tay giáo khiên. Nhưng tất cả cũng chỉ có thế. À quên, giữa gấu váy ông thò ra 2 cẳng chân mập mạp và lông lá, cổ chân được trang sức bằng những chiếc vòng vàng.
    ?oUssamkusser musser filibusser, ?o Thuyền trưởng Tất dài nói, lông mày cau lại vẻ doạ dẫm.?
    ?oôi, bác ấy nói thổ ngữ của người da đen,? Thomas xuýt xoa đầy thán fục. ?oCâu đó nghĩa là gì hả bác Efraim??
    ?oNghĩa là : Hãy run sợ đi, hỡi những kẻ thù của ta!?
    Bố Efraim ơi, thế những người da đen ko ngạc nhiên khi thấy bố bị sóng đánh dạt vào đảo của họ hay sao?? Pippi hỏi.
    ?oCó chứ, họ ngạc nhiên kinh khủng ấy chứ,? thuyền trưởng Tất dài đáp. ?oTHoạt đầu họ định ăn thịt bố, nhưng khi thấy bố tay ko mà nhổ bật cả 1 cây cọ lớn, họ bèn nảy ra 1 ý hay hơn và tôn bố lên làm vua. Từ đó cứ buổi sáng bố lo việc triều chính, buổi chiều lo đóng tàu. Phải mất khá lâu sau tàu mới được hoàn thành, vì bố fải 1 mình làm tất tật các khâu. Tất nhiên đó chỉ là 1 chiếc thuyền buồm nhỏ. Khi thuyền đã sẵn sàng, bố bảo các thần dân da đen của mình rằng bố fải dời xa họ ít lâu, nhưng sẽ sớm quay lại và sẽ đón về 1 nàng công chúa tên là Pippilotta. Thế là họ đấm vào những tấm khiên và hét lên : ?oUssomplusser Ussomplusser?
    ?oNghĩa là gì hả bác ?? Annika hỏi.
    ?oNghĩa là : Hoan hô ! Hoan hô ! Sau đó bố lãnh đạo đất nước cật lực liền tù tì 14 ngày, để còn đủ bù cho thời gian bố vắng mặt. Rồi bố giương buồm và lao ra biển, còn những người da đen thì hò reo Ussamkura, kusomkara : có nghĩa là : Hoan hô thủ lĩnh da trắng to béo của chúng thần! Rồi bố lái thuyền thẳng đến Surabaja. Và các con thử đoán xem bố đã trông thấy gì đầu tiên khi bố đặt chân lên đất liền ở đó? Phải, bố đã trông thấy chiếc tàu buồm Hoppetosse chất fác ngày nào của bố. Và cả anh bạn Fridolf chất fác ngày nào của bố đang đứng bên bao tàu vẫy vẫy. ?oFridolf? bố bảo, ?~ bây giờ tôi lại nắm quyền chỉ huy trên tàu?T . ?~ chính thế, chính thế, thưa thuyền trưởng?T anh ta nói. Bố làm liền. Toàn bộ thuỷ thủ đoàn ngày nào vẫn còn nguyên vẹn, và lúc này chiếc Hoppetosse đang nằm dưới bến cảng. Con có thể đến đấy chào những người bạn cũ của con, Pippi ạ.?
    Nghe vậy, Pippi mừng quýnh, đến nỗi nó trồng cây chuối ngay trên bàn bếp, 2 chân khua loạn lên. Nhưng Thomas và Annika thì ko thể cảm thấy gì khác ngoài nỗi buồn. Cứ như ai đó đang chực cướp Pippi của chúng đi.
    ?oBây giờ chúng ta sẽ ăn mừng! Pippi kêu lên khi đã đứng xuống đất. ?oBây giờ chúng ra sẽ ăn mừng tới mức cả Biệt thự Bát nháo này fải ầm ĩ cả lên.?
    Nó bày biện 1 bữa ăn tối thịnh soạn lên bàn, rồi tất cả cùng ngồi vào chén. Pippi tọng vaò mồm liền 1 lúc 3 quả trứng luộc còn nguyên vỏ. Chốc chốc nó lại quay sang cắn tai bố, cuộc hội ngộ khiến nó quá đỗi vui sướng. Ông Nilsson, nãy giờ còn mải ngủ, lúc này bỗng nhảy tới và dụi mắt lia lịa khi trông thấy thuyền trưởng Tất dài.
    ?o Ko có lẽ, nhìn kìa, con vẫn còn giữ Ông Nilsson cơ à?? Thuyền trưởng Tất dài ngạc nhiên.
    ?oChứ sao bố, con còn có nhiều vật nuôi trong nhà hơn nữa kia, bố hãy tin con đi!? Pippi nói và đem con ngựa vào. Con ngựa cũng được 1 quả trứng để nhá.
    Thuyền trưởng Tất dài rất hài lòng thấy cô con gái thu xếp cuộc sống dễ chịu đến thế trong Biệt thự Bát nháo, và ông vui mừng vì ngày đó Pippi đã xách thoe chiếc vali đựng những đồng tiền vàng, nhờ thế mà nó ko fải chịu cảnh thiếu thốn trong thời gian vắng bố.
    Khi ai nấy đã no nê, thuyền trưởng Tất dài lôi trong vali của mình ra 1 cái trống thần, thứ trống mà các thổ dân da đen vẫn chơi khi nhảy múa và làm lễ tế thần. Thuyền trưởng Tất dài ngồi bệt ngay xuống sàn nhà mà gõ trống. Tiếng trống nghe thùng thình và lạ tai thế nào ấy, khác hẳn mọi âm thanh mà trước đây Thomas và Annika đã từng nghe.
    ?oY như âm nhạc của người da đen.? Thomas giải thik với Annika.
    Còn Pippi tụt đôi giày to tướng ra và cứ thế chân mang tất nhảy 1 điệu rất lạ mắt. CUối cùng đức vua Efraim cũng trình diễn 1 điệu nhảy xung trận hoang dã mà ông đã học được trên hòn đảo Taka-Taku của mình. Ông múa giáo, vung khiên loạn xạ, 2 bàn chân trần ra sức giậm thình thịch xuống sàn, khiến Pippi fải kêu lên:
    ?Bố cẩn thận kẻo sụt sàn nhà bây giờ.?
    ?oSụt cũng chẳng sao.? Thuyền trưởng Tất dài nói và tiếp tục múa may. ?oVì nay con đã trở thành công chúa của người da đen rồi, con gái rượu của bố ạ!?
    Thế là Pippi cũng bật dậy nhảy múa cùng bố. Cả 2 vừa múa may vừa hét hò, chốc chốc lại nhảy xoay tròn cao đến nổi Thomas và Annika chỉ đứng xem cũng hoa mắt chóng mặt. Hình như Ông Nilsson cũng chẳng khá hơn, vì suốt lúc đó con khỉ cứ nhắm tịt cả mắt lại.
    Điệu nhảy dần chuyển thành cuộc đấu võ giữa Pippi và bố nó. Thuyền trưởng Tất dài lẳng cô con gái bay lên giá để mũ nón. Nhưng Pippi ko nán lại trên đó lâu. Nó thét lên và tung người nhảy xuyên gian bếp, lao thẳng vào ông bố. 1 tích tắc sau nó đã quăng ông bố lao vút như 1 thiên thạch trước khi rơi tự do, đầu cắm xuống chiếc hòm gỗ, hai cẳng chổng lên trời.
    Ông bố ko thể tự đứng lên được, fần vì ông quá béo, fần vì ông cười sằng sặc. Cười như sấm rền trong chiếc hòm gỗ. Pippi túm 2 bàn chân ông định lôi lên, nhưng ông càng cười như tắc thở, Ông có máu buồn kinh khủng.
    ?oĐừ-ừng cù-ù bố!? Ông hổn hển. ?oHãy quăng bố bay xuống biển hoặc ném bố ra ngoài cửa sổ, nếu con muốn, nhưng đừng cù-ù chân bố!?
    Ông cười dữ đến nỗi Thomas và Annika sợ rằng cái hòm sẽ vỡ tung. Cuối cùng ông cũng tự ngóc đầu khỏi hòm được, nhưng vừa đứng lên ông đã xông ngay vào Pippi, cứ thế ném nó bay ngang bếp, rơi chúi mặt xuống chỗ sàn đầy nhọ than ngay trước bếp lò.
    ?oha ha ! Thế kà đầy đủ dung nhan của nàng công chúa da đen rồi nhé!? Pippi hoan hỉ reo lên và quay gương mặt đen sì nhọ than sang Thomas và Annika. Đoạn nó lại thét lên, lao vào đấm đá túi bụi ông bố, khiến cái váy bằng xơ đay càng tơi tả, xơ bay mù mịt khắp gian bếp. Chiếc vương miện vàng rơi xuống, lăn vào gầm bàn. Cuối cùng Pippi cũng ném được đối thủ xuống sàn. Nó cưỡi lên bụng và hỏi:
    ?oBố chịu thua chưa??
    ?oừ, bố thua rồi.? thuyền trưởng Tất dài nói.
    Rồi 2 bố con fá lên cười đến chảy nước mắt. Pippi cắn nhẹ vào mũi bố, còn bố nó thì bảo:
    ?oKể từ lần bố con mình đại láo quán rượu thuỷ thủ ở Singapore, chưa lần nào bố được 1 fen vui đến thế này.?
    Ông bò vào gầm bàn nhặt chiếc vương miện.
    ?oChà, các thần dân của bố mà nhìn thấy cảnh này nhỉ.? Ông nói, ?oVương miện của đến vương mà lại nằm lăn lóc dưới gầm bàn ở Biệt thự Bát nháo.?
    Ông đội vương miện lên đầu và chải lại cái váy xơ đay bấyy giờ chỉ còn mỏng lưa thưa.
    ?oKhéo bố fải đem cái váy này đến hiệu sửa thôi.? Pippi nói.
    ?oỪ, nhưng cũng đáng công sửa lắm.? thuyền trưởng Tất dài đáp.
    Ông ngồi bệt xuống sàn, lau mồ hôi trán.
    ?oSao, Pippi, con gái của bố, thỉnh thoảng con vẫn hay kể những câu chuyện bịa đặt đất chứ?? ông hỏi.
    ?oỒ vâng, nếu con có thời gian, nhưng con thường ko có thời gian.? Pippi khiêm tốn đáp.? Thế bố thì sao ạ? Bố vốn cũng chẳng fải tay vừa về khoản fét lác mà.?
    ?oừ, thỉng thoảng vào tối thứ Bảy, bố vẫn nói khoác cho đám quần thần của bố nghe, nếu như suốt tuần qua họ đã sống và làm việc tử tế. Lâu lâu trên đảo lạu có 1 đêm hát và nói khoác với trống đệm và múa đuốc minh hoạ. Bố càng bốc fét tợn, họ càng gõ trống hăng.?
    ?oôi, thế mà con lại chẳng có ai gõ trống cho.? Pippi than. ?oỞ đây con 1 mình khoác lác hàng bồ chuyện nghe đến sướng cả lỗ tai mà chẳng ai thèm dù chỉ thổi kèn lược để cổ vũ cho. Có tối nằm trên giường con bịa 1 câu chuyện dài về 1 con bé biết thêu ren vào trèo cây, và bố thử tưởng tượng xem, chính con cũng tin từng lời con kể. Con gọi đó là nói dối thành thần, Vậy mà ko, ở đây ko 1 ai gõ trống cả!?
    ?oThôi được, bố sẽ gõ,? Thuyền trưởng Tất dàii nói. Đoạn ông đấm 1 hồi trống tưng bừng cho cô con gái yêu, còn Pippi ngồi vào lòng bố, áp khuôn mặt nhọ nhem vào má bố, khiến mặt bố cũng đen nhẻm như mặt con.
    Annika đứng đó vẻ nghĩ ngợi. Nó biết nói ra điều này có vẻ ko thik hợp , nhưng nó ko thể nhịn được.
    ?oNói dối là xấu, mẹ tớ bảo thế.?
    ?oỒ, Annika, sao em ngốc thế? Thomas bảo ?o Pippi đâu có nói dối theo đúng nghĩa, cậu ấy chỉ coi những gì cậu ấy tưởng tượng ra là nói dối thôi. Em ko hiểu điều đó à, cô bé ngốc nghếch.?
    Pippi trầm ngâm nhìn Thomas, đoạn bảo:
    ?oĐôi khi cậu nói năng thông minh đến nỗi tớ sợ ko khéo cậu sẽ trở thành vĩ nhân mất.?
    Trời đã tối, Thomas và Annika fải về nhà. Hôm nay là 1 ngày đầy sự kiện, và thật vui khi được thấy tận mắt 1 đức vua của người da đen thực thụ, bằng xương bằng thịt. Và chắc chắn việc bố đã trở về nhà là 1 niềm vui lớn đối với Pippi. Hẳn rồi ! Hẳn rồi !
    Khi Thomas và Annika đã chui vào giường, chúng ko trò chuyện như mọi lần. Trong fòng im lặng như tờ. Bỗng có tiếng ai thở dài ? Đó là Thomas. Thoáng sau lại có tiếng thở dài ? Lần này là Annika.
    ?oSao em thở dài?? Thomas cái kỉnh hỏi.
    Nhưng cậu ko nhận được câu trở lời, vì Annika đang vùi đầu trong chăn mà khóc.


    ....................................
    < còn tiếp >
    [​IMG]
  10. LucThaiMy

    LucThaiMy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    9.815
    Đã được thích:
    0

    12.Pippi chia tay liên hoan.


    Sáng hôm sau, khi vào Biệt thự Bát nháo theo lối cửa bếp, Thomas và Annika nghe trong nhà tiếng ngáy vang lên như sấm rền. Thuyền trưởng Tất dài còn đang say giấc. Pippi đứng trên sàn bếp thể dục buổi sáng. Nó đang lộn vòng thứ mười lăm thì Thomas và Annika xuất hiện. khiến nó fải dừng lại.
    ?oPhải, bây giờ tương lai của tớ đã được đảm bảo,? Pippi nói, ?otớ sẽ trở thành công chúa của người da đen. Tớ sẽ làm công chúa nửa năm, nửa năm còn lại sẽ chu du khắp các đại dương trên con thuyền buồm Hoppetosse. Bố tớ bảo nếu ông lãnh đạo các thần dân da đen của mình chu đáo trong nửa năm đầu, thì nửa năm sau họ đủ khả năng tự lực mà ko cần có ông. Vì các cậu biết ko, 1 con gấu biển già như bố lâu lâu cũng cần cảm thấy sàn tàu thuỷ dưới chân mình. Hơn nữa bố cũng còn fải nghĩ đến việc dạy dỗ tớ. 1 khi tớ cần fải trở thành 1 cướp biển siêu quần, thì thật ko fải nếu tớ cứ sống mãi cuộc sống nơi cung đình . Chỉ tổ làm con ngưồi ta yếu mềm đi, bố tớ nói thế.?
    ?oThế cậu ko bao giờ trở lại Biệt thự Bát nháo nữa à?? Thomas hỏi, giọng rụt rè.
    ?oCó chứ, khi nào bố con tớ nghỉ hưu.? Pippi đáp. ?oĐộ khoảng năm mươi, sáu mươi năm nữa. Lúc đó bọn mình sẽ chơi đùa thoải mái.?
    Câu trả lời ko an ủi nổi cả Thomas lẫn Annika.
    ?oCác cậu thử hình dung xem? Công chúa của người da đen nhé? Pippi mơ màng nói. ?o Làm gì có nhiều trẻ em được trở thành công chúa! VÀ tớ sẽ diện sang fải biết! Cả 2 tai tớ đều đeo khuyên, và mũi đeo 1 cái khuyên còn to hơn nữa kia.?
    ?oNgoài ra cậu còn diện gì nữa?? Annika hỏi.
    ?oKo gì nữa,? Pippi đáp.? Ko 1 tí gì nữa! Nhưng tớ sẽ có 1 người hầu riêng, và sáng nào ông này cũng đánh bóng cả người tớ bằng kem đánh giày. Để tớ cũng đen bóng như những người khác. Tối nào tớ cũng xếp tớ cùng các đôi giày sẵn ngoài cửa để chờ được đánh bóng.?
    Thomas và Annika cố hình dung Pippi lúc đó trông sẽ như thế nào.
    ?oCậu nghĩ là nước da đen sẽ hợp với mái tóc đỏ của cậu sao?? Annika ngờ vực hỏi.
    ?oĐể rồi sẽ xem. Nếu ko thì tớ sẽ nhuộm tóc màu xanh lá cây, dễ thôi mà.? Pippi thốt lên đầy say sưa. ?oCông chúa Pippilotta ! Cuộc sống mới thú vị làm sao! Mới huy hoàng làm sao! Và tớ sẽ nhảy múa bằng thik. Công chúa Pippilotta nhảy múa trong ánh lửa trại và tiếng trống rộn ràng. Các cậu cứ thử hình dung những chiếc khuyên tai sẽ va vào nhau xủng xẻng ra sao.?
    ?oThế bao ? bao ? bao giờ cậu đi?? Thomas hỏi, giọng nghe khàn hơn.
    ?oNgày mai tàu Hoppetosse sẽ nhổ neo,? Pippi đáp.
    Cả 3 đứa cứ thế đứng lặng hồi lâu. Như thế chẳng có gì để nói nữa. Cuối cùng Pippi lại lộn mình 1 vòng nữa và bảo:
    ?oNhưng tối nay sẽ có 1 cuộc liên hoan chia tay ở Biệt thự Bát nháo. 1 cuộc liên hoan chia tay - tớ ko tiết lộ gì thêm. Tất cả những ai muốn nói lời từ biệt với tớ đều được hoan nghênh.
    Cái tin như đám lửa lan nhanh giữa tất cả trẻ con trong thị trấn? Pippi Tất dài sẽ dời khỏi thị trấn này và tối nay sẽ mở cuộc liên hoan chia tay tại Biệt thự Bát nháo. Ai muốn đến đều có thể đến!
    Và có nhiều đứa muốn đến ?" chính xác hơn là ba mươi tư đứa. Thomas và Annika đã được mẹ cho fép tối nay ở lại bên đó bao lâu tuỳ thik. Mẹ đã hiểu ra rằng việc này tuyệt đối cần thiết.
    Thomas và Annika sẽ chẳng bao giờ quên cái buổi tối mà Pippi liên hoan chia tay ấy. Đó là 1 buổi tối mùa hè tuyệt đẹp và ấm áp, 1 buổi tối mà người ta fải thốt lên : Như thế mới là mùa hè chứ !
    Mọi bông hồng trong vườn nhà Pippi đều nở và toả hương thơm ngát trong bóng chiều nhập nhoạng. Gió khẽ khàng thì thầm trong những tán cây cổ thụ. Tất cả lẽ ra đã có thể tuyệt diệu biết bao, nếu như ? nếu như ? Thomas và Annika ko dám nghĩ nốt.
    Lũ trẻ ở thị trấn đứa nào cũng mang theo chiếc còi bằng đất nung của mình và thi nhau thổi khi bước vào vườn. Thomas và Annika cầm đầu. Khi chúng bước tới bậc tam cấp ngoài hàng hiên thì Pippi xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Cặp mắt nó sáng rực trên gương mặt đầy tàn nhang.
    ?oHoan nghênh các cậu đến căn nhà đơn sơ của tớ!? Nó nói và dang rộng cánh tay. Annika ngắm kĩ Pippi để ghi nhớ mãi hình ảnh của Pippi. Ko bao giờ, ko bao giờ nó quên được Pippi đang đứng đó với 2 bím tóc đỏ rực, những nốt tàn nhang, nụ cười tươi rói và đôi giày đen to tướng.
    Cách chúng 1 quãng vang lên tiếng trống thùng thùng. Thuyền trưởng Tất dài ngồi trong bếp, giữa hai đầu gối kẹp 1 cái trống. Hôm nay ông cũng diện đủ bộ váy và mũ mão hoàng đế da đen của mình. Pippi đã đặc biệt đề nghị bố điều đó. Nó biết đưa trẻ con nào chẳng muốn trông thấy 1 đứa vua của người da đen bằng xương bằng thịt.
    Cả gian bếp đầy những trẻ con, chúng xúm quanh đức vua Efraim và say sưa ngăm nhìn ông. Annika nghĩ bụng : Thật may ko có thêm đứa nào đến nữa, nếu ko thì làm sao mà đủ chỗ.
    Nó vừa nghĩ như thế thì ngoài vườn vang lên tiếng đàn fong cầm. Cả thủy thủ đoàn tàu Hoppetosse kéo đến, dẫn đầu là chú Fridolf. Và chính chú là người vừa chơi fong cầm. Pippi đã xuống bến cảng chào những người bạn thủy thủ và mời họ đến dự liên hoan chia tay. Nó chạy bổ ra ôm ghì lấy chú Fridolff, cho đến khi chú tím tái cả mặt mũi, nó mới buông ra và kêu lên:
    ?oNổi nhạc ! Nổi nhạc nào !?
    Thế là chú Fridolf kéo fong cầm, đức vua Efraim gõ trống, còn lũ trẻ nhất loạt đưa những cái còi hình chim cúc cu của chúng lên miệng thổi.
    Nóc chiếc hòm gỗ được đậy xuống, trên nóc bày hàng dãy chai nước chanh. Trên bàn ăn lớn đặt mười lăm chiếc bánh gatô kem, còn trên bếp lò là 1 chiếc nồi đại xúc xích.
    Vua Efraim vào cuộc trước tiên, ông làm 1 lần 8 chiếc xúc xích. Tất cả những người khác liền theo gương ông, và chẳng mấy chổc trong bếp ko còn nghe tiếng động nào khác ngoài tiếng nhai nhồm nhoàm. Sau đó ai muốn uống bao nhiêu nước chanh và ăn bao nhiêu bánh ga tô tuỳ thik
    Trong bếp khá chật chội nên mọi người tảnbớt ra hàng hiên và ra ngoài vườn, vì vậy đâu đâu cũng thấy những miếng bánh kem trắng lấp loá trong màn chiều nhá nhem.


    ....................................
    < còn tiếp >

Chia sẻ trang này