1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Public__Nhi' nho^'__Cái gì chưa có thì sẽ có__Cái gì chưa cần thì sẽ cần ^_^....Bất cứ điều gì bạn c

Chủ đề trong '1984 Public' bởi puppyltt, 23/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    www.hhtonline.net
    Bước tiếp cận hợp lí.
    » Hồi mới vào đại học, Bud và tôi, tuy đến từ hai bang khác nhau nhưng lại được xếp chung vào một phòng ký túc xá. Chuyện này quả là lạ, vì chúng tôi thậm chí còn học khác khoa. Tuy nhiên, những sinh hoạt hàng ngày đã giúp chúng tôi thân nhau hơn.
    » Là một người cởi mở, Bud thường hay kể chuyện về gia đình của mình, rằng bố mẹ cậu ta rất vui tính và cậu ta có nhiều bạn bè... Nhưng điều tôi quan tâm nhất là bức ảnh gia đình của Bud, vì trong đó có cô em gái cậu ấy. Ðó là một cô gái rất xinh và có nụ cười cực kỳ cuốn hút. Bud thường kể là có rất nhiều chàng trai thích cô bé, và tôi thấy đó chính là điểm cuốn hút nhất. Tôi muốn "thử sức". Nhưng chúng tôi đang học ở New York, còn gia đình Bud thì sống ở Oklahoma. Quá xa để hẹn hò...
    » Nhưng cuối cùng, tôi thu hết can đảm hỏi Bud rằng liệu cậu ta có ngại không nếu cho tôi địa chỉ nhà để tôi viết cho cô gái đó một bức thư. Bud nhìn tôi như thể tôi là kẻ kỳ quặc nhất trên đời, nhưng rồi cậu ta cũng cho tôi địa chỉ kèm theo một lời chúc may mắn.
    » Ðến khi có địa chỉ rồi, tôi lại đau đầu không biết viết thư thế nào. Một cô gái xinh đẹp và cuốn hút như thế, với nhiều chàng trai vây quanh như thế... Còn tôi thì cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí chưa bao giờ nghe nói đến... Vậy tôi nên tiếp cận thế nào để nhận được thư trả lời kia chứ? Thư theo kiểu "phổ biến" như: "Xin chào, chúng ta là bạn nhé" có vẻ nhàm quá. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi đã gửi đi một bức thư như sau:
    "Rita thân mến,
    Anh là bạn của Bud, anh trai em. Anh vào thẳng vấn đề nhé. Anh nợ Bud một ít tiền. Và Bud nói rằng sẽ xoá nợ cho anh nếu anh chịu cưới em gái cậu ấy. Theo Bud thì gia đình em đã cố gắng tìm một anh chàng nào chịu cưới em nhưng đến nay vẫn chưa thành công. Ðúng lúc anh cũng đang nghĩ là mình sắp phải tìm một cô gái khoẻ mạnh, chăm chỉ, thông minh, yêu kiều và ngoan ngoãn. Anh trai em nói em đạt các tiêu chuẩn đó, nên anh đành chấp nhận đề nghị của cậu ấy. Thế tức là cuối cùng chúng ta sẽ phải cưới nhau. Vậy hãy coi như em đã đính hôn rồi đấy nhé!
    Anh cũng gửi kèm cái nhẫn đính hôn tạm thời này (cái nhẫn đó tôi làm bằng giấy). Em hãy tự hào mà đeo nó vào tay. Nếu em còn câu hỏi gì về chi tiết của đám cưới, hoặc về cuộc sống tương lai của chúng ta, hoặc bất kỳ vấn đề gì, thì cứ nói cho anh biết nhé. Anh sẽ tốt nghiệp đại học sớm thôi, và em cứ việc chọn ngày cho đám cưới của chúng ta đi.
    Chồng tương lai của em, Ed".
    » Gửi thư xong, tôi cũng chẳng biết liệu cô ấy có trả lời không, hay cô ấy sẽ vo viên lá thư quẳng đi và nghĩ: "Anh trai mình quen loại bạn điên gì thế này, mà tại sao anh ấy lại cho địa chỉ nhà mình cơ chứ?". Nhưng nếu cô ấy trả lời, thì lá thư hồi âm đó sẽ thế nào? Không ngờ, khoảng một tuần sau, một lá thư hết sức đẹp và hết sức thơm được gửi tới cho tôi.
    "Cá đã cắn câu!" - tôi nghĩ thầm.
    Lá thư cô ấy viết thế này:
    "Anh Ed thân mến!
    Bức thư của anh quả là một điều ngạc nhiên đối với em. Em rất biết ơn vì anh trai em cuối cùng đã tìm được một người chịu"rước" em đi. Em cũng định đeo "chiếc nhẫn đính hôn tạm thời", nhưng em phát hiện ra nó được làm từ loại giấy mỏng quá, chắc là loại đó rẻ lắm. Em không ngại đính ước, nhưng em muốn phải thời trang và hiện đại một chút. Em không đòi hỏi nhiều điều kiện đâu, nhưng vì anh muốn em là một người yêu kiều nên em đồng ý tuân theo. Cụ thể hơn, em muốn chúng ta sẽ có người nấu ăn, cũng như ai đó trông nhà và làm vườn. Em sẽ định ngày cưới sau khi anh nói rõ cho em về những điều đó.
    Chờ hồi âm của anh với một trái tim rung động, Rita".
    » Chà, quả là một thử thách! Chuyện này có vẻ bắt đầu tốt đây... Nên tôi trả lời:
    "Cô dâu tương lai yêu quý!
    Thật tuyệt là em đã nhận lời cầu hôn của anh! Bây giờ chúng ta có thể hoạch định cho cuộc sống tương lai được rồi. Anh hiểu tại sao em ngần ngại không đeo chiếc nhẫn bằng giấy đó, vì đúng là loại giấy đó rẻ thật, anh xé từ vở của anh trai em ra đấy! Em quả là tinh mắt! Lẽ ra anh phải biết trước rằng em là một cô gái kiểu cách chứ nhỉ! Do đó, bây giờ anh gửi chiếc nhẫn khác, xé từ vở anh. "Nhãn hiệu" này đắt tiền hơn đấy. Bây giờ thì em có thể tự hào mà đeo nó vào tay rồi chứ?
    Anh cũng vui mừng thông báo cho em rằng những điều kiện cụ thể mà em đưa ra (người nấu ăn, người trông nhà và làm vườn) đều sẽ được đáp ứng. Chúng ta sẽ sống với gia đình anh, và em biết không, em gái anh rất giỏi nấu ăn và quét nhà, còn em trai anh thỉnh thoảng vẫn nhặt cỏ trong vườn đấy. Nó còn biết sửa chữa bàn ghế nữa. Anh sẽ nói chuyện với chúng nó, anh nghĩ chúng sẽ đồng ý thôi. Em vừa lòng rồi chứ?
    Anh cũng có một câu hỏi... Em viết dưới lá thư là "với một trái tim rung động". Có phải em nói bóng gió rằng em bị đau tim hay một bệnh gì đó về tim mạch không? Anh trai em nói rằng em khoẻ như hổ ấy, thế nên anh mới đồng ý lấy em. Anh chỉ hỏi thế thôi, vì thời buổi này ai cũng nên cẩn thận cả. A, mà anh chưa có bức ảnh nào của em. Gửi cho anh sớm nhé!
    Chồng tương lai của em, Ed".
    » Tôi lại nhận được hồi âm sau 2 tuần:
    "Anh Ed thương mến!
    Kế hoạch sống với gia đình anh, bao gồm cả em trai và em gái anh, thật sự rất thú vị. Em đang mong nghe những kế hoạch khác mà anh dự định cho cuộc sống của chúng ta, vì em thấy anh rất nhạy cảm, lãng mạn và chu đáo. Em phải may mắn lắm mới gặp được anh đấy! Nhân tiện em cũng muốn hỏi, anh nợ anh trai em bao nhiêu tiền?
    Ðể trả lời câu hỏi của anh về tình trạng tim mạch của em, xin khẳng định rằng em không có bệnh gì về tim mạch. Ðúng là em khoẻ như hổ đấy. Tuy nhiên, em mới nhận ra rằng tuy tim em không có vấn đề gì nhưng việc em cứ hồi âm những lá thư của anh thế này chứng tỏ đầu em có vấn đề thì phải.
    Xin lỗi anh, em không có bức ảnh chụp một mình nào để gửi cho anh. Em chỉ có ảnh chụp chung với các bạn trai của em, nhưng gửi những ảnh đó thì anh lại bảo em khoe mẽ. Do đó, em quyết định không gửi ảnh vội, và em tin rằng anh hiểu. Anh yêu em không vì ngoại hình cơ mà. Cứ coi như em cực kỳ hoàn hảo đi nhé!
    Nín thở đợi hồi âm của anh, Rita".
    » Hmm... bây giờ tôi phải hồi âm thế nào nhỉ? Lần này tôi phải suy nghĩ hơi lâu một chút, nhưng sản phẩm cuối cùng cũng ra đời, như sau:
    "Rita thân mến của anh!
    Trong thư trước, em có hỏi anh về những kế hoạch sau này cho cuộc sống của chúng ta. Câu hỏi hay đấy! Anh nghĩ em sẽ là một người vợ hoàn hảo. Mà cuộc sống của một người vợ hoàn hảo được nói đến rất nhiều trong sách báo, ví dụ như: dậy từ khi trời chưa sáng, làm hết việc này đến việc khác bằng một đôi tay khoẻ mạnh, luôn tôn trọng và nghe lời chồng...
    Em thấy đấy, rất rõ ràng phải không? Em sẽ làm việc chăm chỉ và thích thú những công việc em làm. Nói thật đi, có phải em luôn nghĩ rằng mình sẽ trở thành một người vợ hoàn hảo không?
    Nói thêm một việc nữa, về bức ảnh. Có thể lần trước anh nói chưa rõ lắm. ý của anh không phải là cho em sự lựa chọn nào về việc gửi ảnh đâu. Nói thẳng ra nhé, em phải gửi ảnh cho anh. Chúng ta đang thiết lập những nguyên tắc cho cuộc sống hạnh phúc sau này, mà một trong những nguyên tắc cơ bản là "vợ luôn nghe lời chồng". Việc chúng ta chưa thật sự kế hôn chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Cho nên, em nhất định phải gửi ảnh cho anh!
    Còn về món tiền anh nợ anh trai em, đó là 3 đôla. Anh trai em nói là em rất tốt và anh không phải sợ thiệt so với món tiền đó.
    Cuối cùng, em lại viết dưới thư em là "nín thở". Anh muốn biết liệu có phải em nói bóng gió rằng em có vấn đề về phổi không. Anh chờ ảnh của em đấy!
    Người chồng tương lai nhạy cảm của em, Ed".
    » Vài tuần sau, một bưu kiện được gửi tới cho tôi. Trong đó là bức ảnh ***g trong khung kính cầu kỳ.
    » Vấn đề ở chỗ, đó là bức ảnh của một cô bé khoảng 6-7 tuổi đang ngồi cạnh đàn piano. Cô bé cười rộng ngoác miệng - một nụ cười "vắng mặt" hai cái răng cửa. Cô bé đó tết tóc và mặc váy bồng. Coi như ghi cho cô ấy 1 điểm. Bây giờ tôi nên hồi âm thế nào?
    » Hai ngày sau, tôi cũng đưa ra được kết quả:
    "Rita thân mến!
    Bức ảnh của em đã tới an toàn. Căn cứ vào sự nghe lời của em đối với người chồng tương lai (là anh), anh tin rằng cuộc sống tương lai của chúng ta sẽ rất tốt đẹp, không có chiến tranh hay xung đột. Tuy nhiên, nói thật là anh cũng hơi bất ngờ khi xem ảnh của em. Bởi vì trong ảnh, trông em trưởng thành hơn nhiều so với những lá thư em viết cho anh. Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề lớn, vì muốn có tình yêu đẹp thì luôn phải làm cho nhau bất ngờ chứ, đúng không?
    Còn một điều anh quên chưa hỏi em, đó là của hồi môn. Em sẽ mang gì về nhà anh sau đám cưới của chúng ta?
    Chồng tương lai của em, Ed".
    » Vài tuần sau, tôi không nhận được thư của Rita nữa. Phải chăng tôi đã đùa quá trớn? Tất nhiên, lúc đầu tôi nghĩ những bức thư chỉ là để cho vui, nhưng tôi thật sự thấy nhớ Rita và thư của cô ấy. Tôi muốn gặp Rita, muốn biết cô ấy có cùng cảm giác như tôi không...
    » Không lâu sau, Bud nói rằng cậu ấy nhận được thư của Rita, nói rằng cô ấy đã vào một tu viện - một việc mà từ trước cô ấy đã dự định. Rita gửi lời chào tạm biệt tôi, nói rằng cô ấy rất vui được viết thư với tôi và cũng lấy làm tiếc rằng chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt. Tôi buồn suốt những ngày sau đó. Và tự trách mình. Tôi tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, rằng liệu có phải những bức thư của tôi như giọt nước tràn ly, đẩy cô ấy vào tu viện hay không... Tôi đã nghĩ mình gây được ấn tượng với Rita, nhưng cuối cùng, dường như đó là bước tiếp cận sai lầm. Tôi cố ghi điểm bằng những câu mỉa mai tếu táo trong những bức thư, nhưng cuối cùng, cô ấy thắng bằng cách không có một bức thư nào cả..
    » Suốt mấy năm đại học, tôi không để ý đến một cô gái nào khác. Tôi cũng không nhận được tin gì từ Rita kể từ lúc đó. Và sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại New York, làm việc cho một công ty lớn. Bud thì rời New York, về Oklahoma.
    » 6 tháng sau, tôi nhận được thư của Bud từ Oklahoma. Bud mời tôi đến nghỉ cuối tuần ở nhà cậu ấy, và cuối thư còn viết: "Nhân tiện nói thêm rằng, tớ muốn giới thiệu với cậu một người suýt-thành-nữ-tu-sĩ. Nhưng cô ấy nói rằng có người bây giờ đã có công ăn việc làm tử tế và đủ điều kiện để cưới cô ấy rồi nên...".
    » Làm sao tôi có thể từ chối lời mời đó được cơ chứ? Tôi sắp xếp đồ đạc bay tới Oklahoma. Và chúng tôi gặp nhau.
    » Mấy hôm nữa là kỷ niệm 4 năm ngày chúng tôi yêu nhau. Cuối cùng, điều mà tôi nghĩ là "bước tiếp cận sai lầm" lại thành ra một bước tiếp cận hợp lý.
    » Cuộc sống có những cách sắp xếp thật kỳ lạ, và kỳ diệu...
    "I don''t know much...but I know I love U"
    Càng xa cách thì càng hạnh phúc. Điều gì nỗ lực đạt được thì điều đó lại càng đáng quý o^_^o ​
  2. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    Thông Tấn Xã: CON BÒ CƯỜI

    » Là cái gì
    Có 3 người Eskimo ở Alaska. Một lần nọ, cả 3 đi uống rượu và tất nhiên rượu vào thì lời ra, họ thi nhau nói về thời tiết lạnh giá và căn lều tuyết của họ lạnh đến thế nào.

    Mọi chuyện đem ra tranh luận họ đều đồng ý với nhau, chỉ ngoại trừ chuyện ai có căn lều tuyết lạnh giá nhất thì không làm sao mà đi đến kết luận cuối cùng được nên cả 3 quyết định đi thẩm tra để quyết định.
    Họ đi đến lều tuyết của người Eskimo thứ nhất. Anh này nói Xem đây! và hất một tách nước ra không khí. Nước đóng băng thành một đống giữa chừng và uỵch xuống đất.
    Hai anh còn lại vẫn khẳng định là lều tuyết của mình lạnh hơn thế nên họ đi đến lều của anh thứ 2.
    Xem đây! anh thứ 2 hô và thở ra một hơi dài. Ngay lập tức, hơi thở của anh bị đóng băng rơi leng keng xuống nền nhà.
    Ðúng là lạnh hơn ở nhà tôi! anh chàng Eskimo thứ nhất công nhận. Tuy nhiên, anh chàng thứ 3 vẫn khẳng định lều mình lạnh hơn vì thế họ đi đến lều của anh thứ 3.
    Anh ta hô Xem đây! rồi đi vào phòng ngủ, chui vào giữa một đống chăn lông thú dầy bới bới lục lọi và một lúc sau thì mang ra mấy viên đá nhỏ có, to có. Anh bỏ một trong những viên đá ấy vào một cái thìa rồi vừa bịt mũi vừa đốt diêm ở phía dưới. Khi nhiệt độ đủ nóng, viên đá tan ra và kêu Xì iiiii ì

    "I don''t know much...but I know I love U"
    Càng xa cách thì càng hạnh phúc. Điều gì nỗ lực đạt được thì điều đó lại càng đáng quý o^_^o ​
  3. chocopie2000

    chocopie2000 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.390
    Đã được thích:
    0
    We''ve been friends
    for so long
    that I don''t know
    what I''d ever do
    without you.
    We''ve watched each other
    change and grow
    in so many different ways,
    celebrating each other''s accomplishments
    and supporting each other''s dreams.
    You''ve been the best friend
    any person could be,
    and on your birthday and always,
    I hope you know in your heart
    how much that friendship
    means to me.
    Happy Birthday
    hihi..copy được cái này thấy hay hay nên paste vô đây ..ai thích mang tặng thì tặng ...
    LOVE OR HATE.....NO PROBLEM....
  4. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    MỘT CHÚT THƠ CHO CUỘC ĐỜI THEM^ HỒNG CÁI NHẨY
    Bâng khuâng.
    Dường như gió hát
    Trên lưng chừng đồi
    Dường như chiều xuống
    Nhẹ nhàng mây trôi....
    Mùa đông biếc xanh
    Phập phồng hơi thở
    Trái tim học trò
    Hồn nhiên nỗi nhớ
    Ép trong trang vở
    Chiếc là chưa vàng
    Giấu bao mong ước
    Chờ mùa xuân sang.​
    Chiều.
    Ngồi đợi một ánh mắt
    Nhung nhớ vòng vo
    Mặt-trời-chiều có về qua ngõ?
    Chạy ra hái ngọn gió
    Quê nhà vi vu
    Mặt-trời-chiều hát khúc lãng du
    Thênh thang trên phố
    Buồn ơi thôi co ro
    Mặt-trời-chiều rất tròn và rất đỏ.
    Sao hôm.
    Ước mình là một vì sao
    Mênh mông khuya lạnh giữa bầu trời xa
    Lặng nhìn mây gió mưa qua
    Tìm về ngày ấy có là còn đâu
    Mong thời gian bước thật mau
    Vỗ đôi cánh nhỏ cuốn vào trời đêm
    Gió đông gào mãi bên thềm
    Tần ngần chẳng dám bước thêm thôi thì...
    Một mình em chạy vụt đi
    Xênh xang lối vắng tìm vì sao mơ
    Xa xăm khuất lặng vệt mờ
    Nơi ngày xưa ấy bây giờ không tên
    Góc phố nhỏ bước thênh thênh
    Kỷ niệm xa vắng ngủ quên bên trời
    Sao hôm mãi sáng một nơi
    Em tìm mơ ước rã rời vai thon.
    Trong
    Ly nước em mời: nước ướp Đông
    Anh nghe Xuân nắng rót vào lòng
    Lại nghe tíu tít, lung linh Hạ
    Lấp loáng trăng Thu, trong rất trong.

    "I don''t know much...but I know I love U"
    Càng xa cách thì càng hạnh phúc. Điều gì nỗ lực đạt được thì điều đó lại càng đáng quý o^_^o ​
  5. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    NHÍ NHỐ

    4......CỤC

    Cô đang giảng bài "Văn tế PCT". Thấy Việt mơ mơ ngủ, cô hỏi:
    Cô: Việt cho cô biết bố cục bài chia làm mấy phần?
    Việt nghe tiếng xì xào nho nhỏ: 4
    Việt: Thưa cô, bài văn chia làm 4.....CỤC ah!
    ( Cả lớp được trận cười nghiêng ngả)

    "Nguyễn Khuyến Thứ 2"

    Đầu giờ cô giảng:
    - Nguyễn Khuyến là bậc thầy về làm thơ vì đã lựa chọn vần "eo" để làm. Vần "eo" rất khó gieo vần...
    Sau đó, chắc nghĩ vần "eo" không khó gieo vần, một kẹp tóc đã làm mộ bài thơ như sau:
    "Cớ sao tui chẳng có ... vòng eo
    Do đó con trai nó không theo
    Tui buồn tui khóc mờ hai mắt
    Khiến mặt tôi giống mặt mèo...."
    Heo!!!!!!
    Áo dài A đang giặt đồ, Mr B đi ngang qua
    B: Heo!
    A liền sấn tới:
    - Nói ai heo hả?
    B lẹ miệng:
    - Ủa! Heo là giúp đỡ mà. Tui định hỏi là có cần tui giúp đỡ gì không?
    - Tui đang cần ... cú người nào nè, ông chịu giúp hun?
    A quê một cục

    Ngôn Ngữ Nhạc Trẻ.
    Hai " phái yếu" gặp nhau.
    - Ê, hôm qua thằng L bị bồ đá đó.
    Thiệt hả . Rồi nó có bị " Unbreak my heart" không?
    - Ồ không, nó vẫn "My heart will go on" như thường

    KHÔNG ĐỀ
    Du+o+ng Nga.n?.thi` ra la` Anh ddo?T a`h?..Du+o+ng Nga.n ah?.qua bao nhie^`u na(m xa ca?Tch?.sau mu+o+`i sa?Tu na(m kho^ng ga(.p la.i anh?.anh va^~n kho^ng he^` thay ddo^?i?..ANH VA^~N GIA` NHU+ XUA(??.Nhu+ng ma` Du+o+ng Nga.n ah?.Du` co?T qua bao nhie^`u tho+`i gian?16 na(m qua ro^`i thi` LO`NG CU?A EM VA^~N KHO^NG HE^` THAY DDO^?I??EM VA^~N KHO^NG THE^? NA`O YE^U ANH DDU+O+.C?? :))?..
    ( co?T ai coi ca?Ti ki.ch na`y chu?a nhi?.....hihihi ha^hha^h?.buo^`n cu+o+`i la(?~m co+?.ki.ch cu?a ha?i ngoa.i ddo?T muh?.hihihihi?..ha^hha^hha?..ho^hho^h?.to+?T coi ca?Ti na`y va`i chu.c la^`n roa`i ma` va^~n kho^ng nhi.n ddu+o+.c cu+o+`i?..:))? no?T la.i co`n no?Ti ba(`ng tie^?Tng nhu+ trong lo^`ng phim Ho^`ng Ko^ng nu+~a chu?T?.hihihihi?)
    "I don''t know much...but I know I love U"
    Càng xa cách thì càng hạnh phúc. Điều gì nỗ lực đạt được thì điều đó lại càng đáng quý o^_^o ​
  6. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    MOVIE


    2fast2furious là bộ fim mới nhất em mới coi. kể về những tay đua thứ thiệt bị tụi police bắt làm một nhiệm vụ thì sẽ xoá bỏ những tội lỗi trước đây........môtip này có vẻ cũ các bác nhi` nhưng được cái nó có khoảng vài chục cái xe đẹp mê hồn...dân VN mà coi cái ni thì thể nào các bác cảnh sát nhà mình cũng sợ chạy mất dép
    dưới đây là một vài bức ảnh cho các bác chiêm ngưỡng ( àh em chuẩn bị đi coi fim Con Thuyền Ma nữa. sẽ chụp cho các bác thưởng thức thêm )



    ( chụp trong rạp nên hơi tối. xin các bác thông cảm)​
    "I don t know much.....but I know I love U"
    Càng xa cách thì càng hạnh phúc. Điều gì nỗ lực đạt được thì điều đó lại càng đáng quý o^_^o ​
  7. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    MOVIE
    Sau đây là MỘT VÀI bộ fim chuẩn bị được trình chiếu tại Thailand bác nèo qua Thái đợt tới em tình nguyện dẫn đi coi fim miễn fí. Em bao

    "I don t know much.....but I know I love U"
    Càng xa cách thì càng hạnh phúc. Điều gì nỗ lực đạt được thì điều đó lại càng đáng quý o^_^o ​
  8. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    Em có ra đường khi trời vừa sáng​
    Em có ra đường khi trời vừa sáng?
    Có nghe mềm lòng bởi cái nhìn rất hiền của sẻ nâu
    Là nhắm mắt - nghiêng - xôn xao từng góc phố
    Và gió chạ êm êm trên đỉnh đầu
    Em có bao giờ ra đường khi trời vừa sáng?
    Thấy vai trĩu nặng gánh hàng rong
    Em có gặp những đôi mắt ngủ ngoan trên hè váng
    Nét môi ngây chúm chím giấc mơ hồng
    Em có thường ra đường khi trời vừa sáng?
    Nghe con tim nói tiếng của muôn người
    Dẫu sương mù còn giăng như tơ nhện
    Cứ để vướng mắc trong lòng - dù chỉ một lần thôi
    Em đã từng ra đường khi trời vừa sáng
    Tháy gì ơi em? Khi thành phố rất hiền
    Những con đường còn nằm im - mê mải
    Chỉ hoa điệp phủ vàng cho gót em duyên
    Em hãy cứ ra đường khi trời vừa sáng
    Chút mênh mông, chút sương khói ru mình
    Mơ hồ đến - mơ hồ đi, bình yên trong vắt
    Hát khúc dỗ lòng khi thành phố chưa đông.....

    What am I without U??? ^^​
  9. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    Blue
    Title: Sorry Seems To Be The Hardest Word
    Album: One Love
    [SPONSOR]

    (Sorry seems to be the hardest word)
    What I got to do to make you love me?
    What I got to do to make you care?
    What do I do when lightning strikes me?
    And I wake to find that you''re not there?
    What I got to go to make you want me?
    What I got to do to be heard?
    What do I say when it''s all over?
    Sorry seems to be the hardest word.
    It''s sad, so sad
    It''s a sad, sad situation.
    And it''s getting more and more absurd.
    It''s sad, so sad
    Why can''t we talk it over?
    Oh it seems to me
    That sorry seems to be the hardest word.
    What do I do to make you want me?
    What I got to do to be heard?
    What do I say when it''s all over?
    Sorry seems to be the hardest word.
    It''s sad, so sad
    It''s a sad, sad situation.
    And it''s getting more and more absurd.
    It''s sad, so sad
    Why can''t we talk it over?
    Oh it seems to me
    That sorry seems to be the hardest word.
    Yeh. Sorry
    What I got to do to make you love me?
    What I got to do to be heard?
    What do I do when lightning strikes me?
    What have I got to do?
    What have I got to do?
    When sorry seems to be the hardest word.
    What am I without U??? ^^​
  10. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    TRUYỆN NGẮN.

    Giữa Dòng.

    Tiếng gà gáy xao xác đầu làng, những con chó chayk loăng quăng khắp đường. Làng tôi bắt đầu một ngày mới với chừng đó âm thanh và hình ảnh.
    Khi mặt trời rót nắng xuống con đường vương vãi rơm rạ và những đống phân trâu, chợ làng họp. Gọi ?ochợ? là như người ta vẫn gọi để chỉ những nơi tụ tập buôn bán chứ thật ra, cái chợ nhỏ xíu, chỉ vỏn vẹn ba sập hang kê dưới gốc mít đầu làng. Khách hàng là những bà những chị trong làng không muốn còng lưng đạp xe ra chợ huyện.
    Nhà tôi trông ra chợ. Hơn một làn tôi ước có thể thay đổi được điều đó.
    Sáng sơm, chợ đã huyên nào. Không phải vì đông khách mà vì tiếng cô Làn và lũ con đông đến năm đứa. Tay khệ nệ bưng thau cá, miệng cô quát tháo con Bé, con Tin khiêng mấy rổ hàng khô ra chợ. Máy thằng nhóc chạy theo nhí nhẳng xin tiền quà sáng. Cô Làn đặt rổ cá lên sập, phát cho mỗi đứa năm trăm đồng. Thàng Cu phụng phịu chê ít, thằng Ten, thằng Tí níu áo xin thêm. Cô Làn bao giờ cũng phải cáu : ?oXéo gấp cho tap rảnh nợ! Không thêm bớt gì hết. Mới mở con mắt ra chưa bán chác được gì. Xéo hết đi!? Cả bon ù té chạy ra quán ông Vạn. Tụi nó sáng nào chẳng vậy, cứ phảo đợi mẹ nó gắt um lên. Thành thử mẹ con cô lúc nào cũng ồn ào nhất chợ.
    Chị Thoa vừa vẩy nước lên mấy mớ rau trên sập vừa bảo:
    - Sao cô không nấu cơm sáng cho tụi nó ăn, có phả đỡ hơn không?
    Cô Làn với tay ra đằng sau đấm đấm lưng:
    - Úi trời ! Thời gian đâu mà nấu. Bốn giờ sáng tao đã phải đi lấy hàng. Còn cơm còn nước nữa thì có mà mang ruột cá về bán !
    Cô Làn chiều con quá nên tụi nó đâm hưk. Thật ra, con Bé cũng đã đủ lớn để tự nấu cơm cho em nó. Vả lại. cô Làn nổi tiếng chơi sang. Dù vất cả lăn lộn kiếm từng đồng bạc, cô vẫn chẳng bao giờ biết dè sén chi tiêu, nhất là về ăn uống. Cho nên kiếm được một, cô đã tiêu quá hai. Luc con cô chẳng có thức ngon vật lạ gì mà chúng chưa được nếm tới. Bởi vậy trong nhà cứ nợ nần liên miên. Lại thêm người chồng vũ phu. Mỗi lần có ai tới đòi nơ, hắn lại lôi cô ra đánh chí chết. Chính tôi cũng đã có lần gián tiếp hại cô Làn khi tôi chỉ nhà cô cho một người hỏi đường mà tôi không biết đó là chủ nợ của cô. Tù đó mẹ tôi dặn, hễ có ai hỏi nhà cô Làn thì cứ trả lời là không biết.
    Mà cô ấy cũng nhiều chuyện lắm thay! Mọi chuyện lớn chuyện nhỏ, chuyện xa chuyện gần, cô đều biết cả. Bởi vật mà tôi không ưa cô. Có hôm, một người trong xóm đi chợ huyện về, kể cho cô nghe chuyện tai nạn giao thông. Thế là cô ngồi giữa chợ, kể lại oang oang câu chuyện húng hồn như thể cô vừa tận mắt chứng kiến, lại còn thêm mắm dăm muối cho ly kỳ. Đại loại như người ta bị gãy tay thi cô phóng lên rằng ?o bị phọt óc ra ngoài, chết ngay tại chỗ !? Rồi chuyện ai bỏ ai, ai sắp lấy ai, cô nào trong làng cặp bồ với anh nào làng bên, rồi nhà bà Hai mở quán cháo lòng, ông Hai thừa cơ nốc rượu ngày đêm, vân vân và vân vân. Cô nói huyên thuyên suốt cả buổi chợ, đôi khi cao hứng còn bỏ bê luôn cả hàng quán. Những người đi chợ cũng là đề tài cho những câu chuyện của cô. Và không thể nào tránh khỏi, có lần cãi vã, xô xát đã xảy ra. Có người ác mồm bảo tại cô nhiều chuyện nên ?omắtk choắt lại như mặt chuột, ăn rồi bị chồng đánh hoài mà còn tởn?. Nhưng riết rồi chẳng còn ai thèm chấp. Làng tôi chấp nhận một cô Làn nhiều chuyện như chấp nhận con sông tự bao đời nay chảy qua làng mỗi năm một lần dâng lũ tràn bờ vậy!
    - Này Thao, con Nhan ra kìa ! ?" Cô làn thì thâm ?" Mày để ý cái gò má bên trái của nó nhá ! Bầm tím !
    Chị Nhan dắt chiếc xe đạp cà tàng, phía sau trở lỉnh kỉnh những ghế đòn, một cái cân và một giỏ thịt heo. Chị lẳng lặng bày hàng lên cái sập nhỏ kê dưới gốc mít, mặt không ngẩng lên. Chị Nhan gầy chưa từng thấy, gương mặt nhỏ bé xanh xao. Cô Làn nói đúng, hình như chị vừa bị chồng đáng, vết bầm còn trên má. Cái đấng ông chồng của chị, cũng lại một gã vũ phu. thường đánh chị không thương tiếc mỗi khi hắn hổi tiền mà chị không có để đưa. Theo lời co Làn thì mẹ ruột của chị có mượn hắn ta một số tiền khá lớng nhưng làm ăn thua lỗ, mấy năm qua vẫn chưa trả được. Thế là sau mỗi lần nhậu nhẹt say bí tỉ, thằng con rể lại réo mẹ vợ ra chửi rủa thậm tệ rồi đánh vợ cho đến khi chị Nhan không còn cử động nổi. Thậm chí có lần, hắn nhấc bổng cái thân hình bé xíu của chị lên rồi ném ra sân nước. Lần đó, nếu không có các cô trong làng trèo hàng rào vô nhà can kịp thời thì có lẽ chị đã bị đánh đến chết, bỏ lại đứa con chưa đầy hai tuổi. Nhiều lúc nhìn chị Nhan, người phụ nữ yếu ớt hơn tôi chưa đến 3 tuổi, tôi không hiểu nhờ cái gì mà chị còn tồn tại trên cõi đời này cho đến ngày nay. Ở chị phải có một sự chịu đựng phi thường, vượt qua mọi giới hạn chiu đựng của con người, hay một cái gì đó tương tự?Tôi hiểu rồi, đôi khi con người ta sống chỉ vì đã trót được sinh ra.
    Chị Nhan và chị Thoa thân nhau như chị em ruột. Ngày chị Thoa lấy chồng, chị Nhan khóc như mưa. ?oĐang yên không muốn, vướng vào rồi chỉ rước khổ như tao thôi !?
    Chị Thoa vẫn đi lấy chồng, đơn giản chỉ vì chị là con gái. Mà một người con gái không nhan sắc đã qua cái tuổi ba mươi còn monh mỏi gì hơn là có một người đàn ông mang cau trầu đến hỏi dù người đó đã qua một đời vợ. Không ai biết chị Thoa có hạnh phúc hay khong, chỉ biết từ ngày lấy chồng, chị Thoa dọn hàng sớm hơn, nghỉ trễ hơn và không dám bỏ bán một ngày dù trời mưa hay nắng, dù chị khỏe mạnh hay vừa ngồi bán vừa ôm ngực ho sù sụ.
    Nhiều lúc tôi tự hỏi: Toạ hoá sinh ra họ giữa cuộc đời này để làm gì khi Người không ban cho họ một đặc ân nào cả. Không nhan sắc, không tiền bạc, không học vẫvs. Ở họ chỉ có sự nhẫn nhục và chịu đựng. Chứng đó cũng đã đủ để làm nên mẫu số chung kéo họ xích lại gần nhau trong cái xóm chợ nhỏ bé và nghèo nàn này.
    ?oNày. Nhìn bà Muôn kìa ! Trông cứ như xác ướp ! Tao mà có đứa con gái như con Dung nhà bả chắc tao treo cổ chết cho rồi!?
    ?oÊ, mày biết thằng Sang không? Chết rục trông tù rồi đấy!?
    ?oMày nhớ con Linh chứ? Cái con bé bỏ chồng theo trai rồi tự tử không chết ấy!??
    Ôi, làng tôi! Cái túi bé nhỏ chứa đựng vô vàn thân phận. Có đêm tôi mơ những con người ấy. Họ đang bơi. Bơi mỏi giữa dòng chỉ vì họ không thể để mình bị nước cuốn trôi đi. Hãy cho tôi còn được nhìn thấy họ mỗi sớm mai để đêm về, tôi mơ dùm họ một bến bờ hạnh phúc?

    P.T.T.H ( Báo Mực Tím - Số 551 ?" Trang 7)
    ^^ToNhoHN,NhoHoTay,NhoNemNgotRan&ToNhoAy^^​

Chia sẻ trang này