1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quà tặng của cuộc sống

Chủ đề trong 'Huế' bởi sometime, 27/10/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. no391983

    no391983 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    187
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG CÁI BÓNG
    -Bố ơi, nó cứ đi theo con! -Cậu bé gào lên ?" Nó không chịu bỏ đi!
    - Làm sao nó bỏ đi được- Ông bố nói như phảI cố nhịn cườI-Nó là cái bóng của con mà!
    Nhưng điều này lạI rất quan trọng đốI vớI cậu bé. Có thể cậu bé đã nhìn thấy cái bóng hàng trăm lần, nhưng hôm nay không hiểu sao cậu lạI không thích nó.
    Tôi ngồI trên cái ghế dài gần đó và nhìn cậu bé chạy vòng quanh, cố thoát khỏI cái bóng.Chạy một lúc, cậu bé đứng lạI dướI một gốc cây to và đủ nhỏ để chiếc bóng to của cái cây ?onuốt chửng? cái bóng của cậu.
    - Nó biến mất rồI, bố ơi- Cậu bé lạI gào lên phấn khích ?" Cái cây ăn mất nó rồI!
    Khi cậu bé bước ra khỏI cái cây cũng là lúc Mặt TrờI khuất sau đám mây. Cái bóng biến mất hẳn.
    Cậu bé vui vẻ chạy lạI phía bố, cườI vang vì đã chiến thắng một điều bí ẩn cứ đi theo cậu cả ngày.
    - Thế là xong, bố ạ!- Cậu bé tự hào.
    ĐốI vớI chúng ta, quá khứ cũng là một cái bóng và có nhiều ngườI khi lớn lên lạI e ngạI chính cái bóng của mình. BởI vì cái bóng là hình ảnh tối, là đường viền của con ngườI chúng ta mà thiếu hẳn những chi tiết thật. Nhưng những gì mọI ngườI nhìn thấy ở chúng ta là phần hướng ra ánh sáng, là con ngườI mà chúng ta đã trở thành. Chứ không phảI là hình ảnh phản chiếu trên mặt đất-những gì của ngày hôm qua.
    Nếu bạn nhìn thấy cái bóng của mình nghĩa là bạn đang đi sai đường. Hãy hướng về phía tương lai và để lạI cái bóng quá khứ ở phía sau bạn. Và đó là con đường đúng.
    Mênh mông là trời bầu trời mênh mông
    Mênh mông lòng người lòng người mênh mông
    Mênh mông nụ cười rạng ngời tim non
    Tim non rạng ngời
  2. HAILUA83

    HAILUA83 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    0
    CÓ HAI NGÀY TRONG TUẦN CHÚNG TA KHÔNG NÊN LO LẮNG :
    Một là ngày hôm qua , với những sai lầm, những lo âu , những tội lỗi, những thiếu xót ngớ ngẩn, sự nhức nhối & những nỗi đau. Ngày hôm qua đã đi qua , mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại . chúng ta không thể huỷ bỏ 1 hành động mà chúng ta đã làm , cũng như không thể xoá đi 1 ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra . Ngày hôm qua đã đi qua rồi !
    Còn 1 ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng , đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng cuộc sống , những húa hẹn tràn trề hy vọng và việc thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau đám mây , nhưng dù gì thì nó vẫn sẽ mọc lên . Và trước khi nó mọc lên , vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe doạ nào bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà .
    Vì vậy chỉ còn 1 ngày duy nhất - Ngày hôm nay , Bất cứ ai cũng đều fải đấu tranh để sống dù chỉ 1 ngày. Thật ra chẳng phải những gì trãi qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - Mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.
    TA TÌM ĐƯỢC GÌ TRONG CUỘC SỐNG !
  3. loncon18

    loncon18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Duyên may và sự lựa chọn
    Khi ta gặp được đúng người ta yêu Khi ta ở đúng vào một nơi nào đó vào đúng một thời điểm nào đó. Đó là duyên may.
    Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến, Đó không phải là một sự lựa chọn.
    Đó là duyên may.
    Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn rồi.
    Đó là duyên may.
    Vấn đề là những gì xảy ra tiếp sau đó. Khi nào thì bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm mức mới ?
    Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự muốn tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.
    Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người ấy. Đó không còn là duyên may nữa.
    Đó là sự lựa chọn.
    Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên dáng hơn, thong minh hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không đổi thay.
    Đó là sự lựa chọn.
    Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may. Nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự chọn lựa của trái tim.
    Sự chọn lựa của chính chúng ta.
    Nói về bạn đời, có một câu trong bộ phim khá hay : ?oĐịnh mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh thành sự thật?.
    Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn?




  4. VuIT

    VuIT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0
    Hãy click vào http://lopa1.web1000.com/tapsan/
    Bạn sẽ có những bài viết tâm sự của những thành viên lớp A1 khoá 1997-2000 trường Hai Bà Trưng.
    Nhớ ai trong giấc ngủ
    Nhớ ai lúc dạo chơi
    ...Và cả khi gần kề
    Cũng vẫn còn thấy nhớ
    VuIT
  5. HAILUA83

    HAILUA83 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    0
    CUỘC SỐNG LÀ TIẾNG VỌNG
    Một cậu bé cùng bố đang tập leo núi. Đột nhiên cậu bị trượt chân, hoảng hồn cậu la lên "A !...". Và cậu lấy làm ngạc nhiên khi nghe đâu đó trong vách núi lặp lại "A !...".
    Tò mò, cậu hét lên : "Bạn là ai ?". Trong vách núi lại vang lên : "Bạn là ai ?". Tức giận, cậu lại hét lên : "Đồ nhút nhát !". "Đồ nhút nhát !" vẫn âm thanh từ vách núi lặp lại.
    Cậu quay qua nhìn bố và hỏi : "Sao lại như vậy hả bố ?".
    Người bố mỉm cười và giải thích : "Con trai, mọi người gọi đấy là tiếng vọng, nhưng thật sự nó là cuộc sống. Nó trả lại cho ta tất cả những gì ta đã nói và làm. Cuộc sống chỉ là sự phản chiếu lại những hành động của chúng ta mà thôi ! Nếu con muốn mọi người yêu thương con thì trước hết con hãy yêu thương mọi người ! Nếu con muốn mình được sống trong hạnh phúc, con hãy làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc trước đã ! Thế đấy, cuộc sống sẽ cho lại con tất cả những gì mà con đã cho nó !"
    ST
    TA TÌM ĐƯỢC GÌ TRONG CUỘC SỐNG !
  6. HAILUA83

    HAILUA83 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG LÁ THƯ KHÔNG ĐƯỢC TRẢ LỜI
    Có một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngóc trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.
    Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông như bị tách khỏi thế giới.
    Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: Nếu ông đã mong nhận được một lá thư đến thế, và một lá thư có thể đem lại niềm vui đến thế thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem lại niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải dù rất khó khăn. Nhưng ông biết viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bởi những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.
    Đầu tiên, ông viết thư tới một tổ chức xã hội, đề nghị chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.
    Ông viết mỗi tuần hai lá thư. Việc này lấy của ông rất nhiều sức khỏe, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần ông muốn ngừng viết,vì không bao giờ ông biết những lá thư của ông có ích cho ai hay không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quennên ông vẫn tiếp tục viết.
    Rồi đến một ngày kia ông, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư viết rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:
    "Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được chuyền từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông."
    ST
    TA TÌM ĐƯỢC GÌ TRONG CUỘC SỐNG !
  7. HAILUA83

    HAILUA83 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    0
    TÔN TRỌNG VÀ CHIA SẺ
    Ông chủ một cửa hàng nọ treo một cái bảng lên cửa với dòng chữ "Ở đây có bán chó". Những tấm bảng như vậy rất thu hút bọn trẻ và ngay sau đó một cậu bé xuất hiện, hỏi ông chủ cửa hàng: "Bác bán những con chó đó bao nhiêu tiền ?". Ông chủ cửa hàng đáp: "Giá nào cũng có cả, từ 30 đến 50 đô la". Nghe xong, cậu bé rút trong túi ra vài tờ bạc lẻ và nói: "Cháu chỉ có 2 đô 37 xu, cháu có thể xem chúng được không?".
    Ông chủ mỉm cười rồi huýt sáo và từ trong chiếc cũi mấy chú chó lông có đốm nhỏ tròn chạy ra, một con khập khiễng chạy sau cùng. Cậu bé chỉ chú chó khập khiễng và hỏi: "Nó bị sao thế hả bác?". Ông chủ giải thích rằng chú chó không có hốc xương hông, vì vậy mà nó bị tật và phải đi khập khiễng. Giọng cậu bé bỗng trở nên sôi nổi: "Đó chính là chú chó mà cháu muốn mua".
    Ông chủ cửa hàng nói: "Không, cháu sẽ không muốn mua chú chó nhỏ đó đâu. Còn nếu cháu thật sự thích nó, bác sẽ cho cháu". Cậu bé trở nên buồn buồn, rồi nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng và nói: "Cháu không muốn bác cho cháu chú chó nhỏ này. Nó cũng có cái giá riêng của nó như những chú chó khác. Cháu sẽ trả đúng số tiền đó. Nhưng bây giờ cháu chỉ có 2 đô 37 xu, số tiền còn lại cháu sẽ trả bác 50 xu mỗi tháng cho đến khi nào đủ thì thôi". Ông chủ nhận tiền và bảo: " Cháu thật sự không muốn mua con chó này đâu. Nó sẽ không bao giờ có thể chạy nhảy và chơi với cháu như những con chó khác được".
    Nghe thấy thế, cậu bé cúi xuống kéo quần lên để lộ chân trái bị tật quấn đầy băng và được nẹp bởi thanh kim loại lớn. Cậu ngước nhìn lên ông chủ và nhẹ nhàng đáp: "Bản thân cháu cũng không chạy nhảy được tốt, và cháu nghĩ chú chó nhỏ kia sẽ cần một người hiểu và chia sẻ với nó".
    Vâng, chúng ta cũng cần làm vậy, cần tôn trọng và chia sẻ với những người không may mắn.
    ST
    TA TÌM ĐƯỢC GÌ TRONG CUỘC SỐNG !
  8. loncon18

    loncon18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0

    Thật khó mà có thể mà diễn tả được cái mốc trong cuộc đời tôi khi mà tôi khao khát được trở thành một giáo viên hơn bao giờ hết . Lúc còn nhỏ , tôi hay chơi trò dạy học với người em họ và những người bản của tôi với ước mơ sau này sẽ là một giáo viên. Nhưng tôi không nhận ra được rằng ước mơ của tôi hồi còn nhỏ muốn thực hiện được rất khó và phải tốn nhiều tiền . Tôi xuất thân từ tầng lớp trung lưu , và điều này chính là cái khó của tôi . Ước mơ được học trường đại học Coneticut trở nên xa vời , nhưng tôi đã không ngồi yên chờ đợi sự sắp đặt của số phận
    Khi tôi bắt đầu học lớp 12 , tôi đã nộp đơn vào các trường đại học và cao đẳng , nhưng trong thâm tâm tôi thì trường đại học Coneticut vẫn là số một . Nhưng có một bức rào lớn giữa tôi và giấc mơ của tôi - đó là thiếu hụt về nguồn tài chính
    Lúc đầu , tôi đã từ bỏ giấc mơ đó. Tôi nghĩ , ai sẽ cho tôi - một nữ sinh trung học - một số tiền lớn để học đại học ? Tôi không phải là người giỏi nhất trong lớp tôi ; nhưng con tim đã mách bảo rằng tôi đang đi đúng hướng và tôi phải cố gắng chứng minh điều đó . Tôi biết rằng học bổng chỉ dành cho những người thật sự thông minh ( đó là điều tôi nghĩ ) . Tôi đã nộp đơn xin hầu hết cá loại học bổng mà tôi có thể thi . Và rồi đồng thời người tư vấn hướng dẫn tôi nộp đơn xin trợ cấp từ hệ thống hỗ trọ tài chính của trường
    Sau kì nghỉ lễ , các bạn tôi đều nhận được giấy chấp nhận (đơn xin nhập học mà chúng tôi nộp hồi đầu lớp 12) từ càc trường cao đẳng , đại học , tôi cũng háo hức chờ đợi thơ trả lời của mình . Cuối cùng thì cũng có một lá thơ từ trường đại học Coneticut gửi đến. Một cảm giác sợ hãi và một niềm vui tràn ngập trong tôi, nhưng tôi đã sẵn sàng. Tôi mở phong thư ra với bàn tay hoi run; TÔI ĐÃ LÀM ĐƯỢC ĐIỀU ĐÓ ! Tôi đã đuợc trường Conetticut chấp nhận đơn nhập học của mình! Tôi khóc một lúc, vừa cảm thấy vui vừa sợ. Tôi đã học rất chăm chỉ để có thể được chấp nhận; Nếu tôi bị từ chối chỉ vì vấn đề tài chánh của tôi thi...?
    Tôi đang có một công việc để làm , nhưng rõ ràng nó không đủ để tôi trả tiền học phí. Tôi là người đầu tiên tron gia đình được một trường ĐH chấp nhận học; và tôi biết cha mẹ tôi tự hào về tôi như thế nào , nhưng điều đó là không thể đối vớii cha mẹ tôi về vấn đề học phí. Tuy nhiên, cha mẹ tôi là người có hoài bão , và họ đã dạy tôi đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình , bất chấp những trở lực mà tôi gặp phải , và đừng bao giờ đánh mất những gì mà mình thật sự muốn có được trong cuộc sống. Cha mẹ tôi đã đúng, và tôi tiếp tục tin tưởng vào cả bản thân tôi và ước mơ của tôi
    Vài tháng sau, tôi nghe có tin tức từ văn phòng hỗ trợ tài chính . Tôi cho là chắc mình không đủ tiêu chuẫn để đươc hỗ trợ, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Cuối cùng có một lá thư đến . Tôi mở ra một cách vui mừng nhưng đó chỉ là một lá thư báo, trong thư yêu cầu gửi thêm một số thông tin của tôi để tiến hành việc xét đơn . Điều này cứ xãy ra lặp đi lặp lại , và hy vọng của tôi dường như đã khép lại. Cuối cùng, một phong thư to lớn được gửi cho tôi. Tôi biết, đây là thư xác định tôi có hay không được học ĐH. tôi mở bao thư ra và thật khó hiểu về những giấy tờ trong đó có nghĩa gì?
    Vài ngày sau, tôi mang đống giấy tờ đó tới trường và hỏi người tư vấn xem qua nhưng giấy tờ đó. Ông ta nhìn tôi với một nụ cười thật to trên gương mặt ông ta và nói với tôi rằng tôi không những được hệ thống hỗ trợ tài chánh của trường giúp đỡ về các chi phí mà tôi còn đạt được 2 học bỗng mà tôi đã từng tham gia. Thoạt đầu, tôi thật sự là hơi bị sốc, và rồi tôi đã khóc. Tôi đã biến ước mơ thành sự thật.
    Bây giờ tôi đã là sinh viên năm một trường ĐH Coneticut. Với sự bắt đầu của một thiên niên kỉ mới , ước mơ của tôi đã thành hiện thực.Tôi sẽ trở thành một giáo viên.
    Tôi sống bởi câu nói :" Trên bầu trời có vô số những vì sao, nếu muốn là một trong những vì sao đó bạn cần có ước mơ và sự nỗ lực của bản thân " .

  9. loncon18

    loncon18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Giới hạn của tình yêu
    Sau cuộc ly hôn của cha mẹ, đứa con gái đang tuổi vị thành niên của chị ngày càng trở nên bất trị. Chuyện lên đến cực điểm khi một đêm khuya, cảnh sát gọi chị đến sở cảnh sát để bảo lãnh con gái vừa bị giam vì tội lái xe khi say.
    Hai mẹ con không trò chuyện câu nào cho đến trưa hôm sau. Chị phá vỡ sự căng thẳng bằng việc đưa cho con một chiếc hộp nhỏ, gói giấy cẩn thận. Nó hờ hững mở ra và tìm thấy bên trong một mẫu đá nhỏ. Nó đảo mắt nhìn lên rồi hỏi: "Cái này để làm gì vậy mẹ?". Chị không trả lời ngay mà chỉ đưa thêm một phong bì: "Đây là một tấm thiệp".
    Nó mở tấm thiệp bên trong phong bì và đọc. Trên gương mặt của cô gái trẻ, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Rồi nó đứng bật dậy và chòang tay ôm vai mẹ thật chặt, thả rơi tấm thiệp trên sàn nhà.
    Trên tấm thiệp mở ra là dòng chữ: "Viên đá này 200 triệu năm tuổi. Sẽ mất bấy nhiêu thời gian để mẹ không quan tâm đến con nữa!"



  10. loncon18

    loncon18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Đôi tai của tâm hồn
    Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa.
    Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: Tại sao mình lại không được hát ? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao ? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.
    "Cháu hát hay quá!'. Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.
    Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.
    Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.
    "Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay" - một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người điếc?



Chia sẻ trang này