1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quà tặng của cuộc sống

Chủ đề trong 'Huế' bởi sometime, 27/10/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. huyenquang

    huyenquang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Có hai bạn trẻ, một người Anh và một người Do Thái cùng đi xin việc làm. Một đồng xu của ai đó đánh rơi trên mặt đất. Anh bạn trẻ người xứ sương mù đi ngang qua trông thấy nhưng phớt lờ, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì cúi xuống nhặt, nét mặt tỏ vẻ hân hoan.
    Nhìn thấy hành động của anh bạn Do Thái, anh bạn trẻ người Anh tỏ ra khinh thường, lẩm bẩm: "Một đồng xu cũng nhặt, thật chẳng ra làm sao cả". Chờ cho anh bạn trẻ người Anh đi qua, anh bạn trẻ người Do Thái nói: "Nhìn thấy tiền mà ngoảnh mặt làm ngơ, thật là lãng phí của Giời!".
    Hai người cùng đến xin việc ở một công ty. Doanh nghiệp rất nhỏ, công việc thì nặng nhọc mà tiền lương thì chẳng được là bao, anh bạn trẻ người Anh chẳng nói chẳng rằng vội vã bỏ đi, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì tình nguyện xin vào làm việc.
    Hai nZm sau, hai người tình cờ gặp nhau trên đường phố. Anh bạn trẻ người Do Thái đã trở thành Giám đốc công ty, còn anh bạn trẻ người Anh vẫn chưa xin được việc làm. Không hiểu được sự việc, anh ta bèn hỏi: "Anh là người chẳng xuất sắc gì lắm, sao lại phất nhanh như thế?". Anh bạn Do Thái đáp: "Tôi không bỏ qua từng đồng xu như anh. Một đồng xu cũng không quan tâm, làm sao anh có thể trở nên giàu có được?".
    Anh bạn trẻ xứ sương mù đâu phải là không cần tiền, nhưng trong con mắt của anh, anh chỉ muốn những khoản tiền lớn, song lại quên câu thành ngữ: "Tích tiểu thành đại", vì vậy ước mơ làm giàu của anh ta phải đợi đến ngày mai. Đó là lời giải đáp cho câu hỏi của anh bạn trẻ người Anh.
  2. loncon18

    loncon18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    LờI dạy của thầy
    'Tại sao chúng em phải học tất cả những điều ngu ngốc này?'
    Trong tất cả những câu hỏi và phản đối mà tôi đã nghe từ học trò của mình suốt bao nhiêu năm dạy học đây là câu mạnh nhất. Tôi trả lời học trò của mình bằng một câu chuyện sau.
    Một đêm, một đám người du mục chuẩn bị nghỉ đêm giữa đồng thì bất ngờ họ thấy mình bị bao quanh bởi một luồng sáng. Họ tin là thiên thần đang đến với họ. Họ chờ đợi với niềm tin rằng thiên thần sẽ nói cho họ những điều quan trọng chỉ dành riêng cho họ thôi.
    Một giọng nói vang lên 'Hãy nhặt tất cả những viên sỏi xung quanh. Bỏ chúng vào trong túi mang theo bên mình. Hãy đi một ngày và đêm mai các anh sẽ thấy vui mừng và cả nỗi buồn.'
    Sau khi thiên thần biến mất, những người du mục ngạc nhiên và thất vọng. Họ chờ đợi một sự khám phá lớn, những bí mật giúp họ trở nên giàu có, mạnh khỏe và làm bá chủ thế giới. Nhưng thay vào đó họ chỉ phải làm một việc cỏn con không có ý nghĩa gì cả. Dẫu sao, nghĩ đến lời nói của thiên thần, mỗi người cũng nhặt vài viên sỏi rồi bỏ vào túi dù không hài lòng chút nào.
    Đi suốt một ngày, khi đêm đến họ dừng chân cắm trại. Mở túi ra họ thấy những viên sỏi đã trở thành những viên kim cương. Họ vui mừng vì có kim cương, nhưng cũng buồn tiếc đã không lấy thêm vài viên sỏi nữa.
    Tôi có một học trò, tên Alan, từ thời kỳ đầu tiên đi dạy học đã chứng minh chuyện trên là sự thật. Khi Alan học lớp 8, cậu bé này rất giỏi 'gây chuyện' và hay bị đuổi học. Cậu ta đã trở thành một tên 'anh chị' trong trường và trở thành bậc thầy về 'chôm chỉa'.
    Mỗi ngày tôi cho học trò học thuộc lòng những câu danh ngôn. Khi điểm danh, tôi đọc đoạn đầu của một câu danh ngôn. Để được điểm danh, học trò phải đọc nốt phần cuối của câu danh ngôn.
    Alice Adams - Không có thất bại ngoại trừ...'
    'Không tiếp tục cố gắng', em có mặt thưa thầy Schlatter.'
    Như vậy đến cuối năm, những học trò của tôi nhớ được khoảng 150 câu danh ngôn.
    'Nghĩ bạn có thể, nghĩ bạn không thể - cách nào cũng đúng!'
    Nếu bạn thấy chướng ngại, bạn đã rời mắt khỏi đích đến.'
    'Người cay độc là người biết giá cả mọi thứ nhưng chẳng biết giá trị của cái gì cả.'
    Và tất nhiên câu danh ngôn của Napoleon Hill 'Nếu bạn nghĩ ra nó, và tin vào nó, bạn có thể đạt được nó.'
    Alan là người phản đối nhiều nhất về cách học này - một ngày kia cậu bị đuổi khỏi trường và biến mất suốt năm năm. Một ngày nọ, cậu ta gọi điện thoại cho tôi. Cậu vừa được bảo lãnh ra khỏi trại cải tạo.
    Sau khi cậu ta bị ra tòa và cuối cùng bị chuyển đến trại cải tạo trẻ vị thành niên vì những điều mình đã làm, cậu ta chán ghét chính bản thân mình và cậu đã lấy dao cạo cắt cổ tay mình.
    Cậu kể 'Thầy có biết không, em nằm đó khi mà sự sống đang chảy ra khỏi thân thể em, em chợt nhớ đến một câu danh ngôn thầy đã bắt em chép đi chép lại 20 lần một ngày. 'Không có sự thất bại trừ việc không tiếp tục cố gắng.' Và đột nhiên em thấy nó có ý nghĩa. Nếu em còn sống, em không thất bại, nhưng nếu em để cho mình chết, em sẽ thất bại hoàn toàn. Vì thế với sức lực còn lại em gọi người tới cứu và bắt đầu một cuộc sống mới.'
    Khi cậu nghe câu danh ngôn đó, nó là viên sỏi. Khi cậu cần một chỉ dẫn vào thời điểm quan trọng của cuộc đời, nó trở thành viên kim cương. Và như tôi nói với bạn, hãy tìm cho mình thật nhiều viên sỏi, và bạn sẽ nhận được những viên kim cương.


  3. no391983

    no391983 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    187
    Đã được thích:
    0
    NHƯ MỘT CÁNH CHIM
    Bàn tay túa mồ hôi, ly nước lạnh đã làm dịu cơn khát nhưng không làm giảm đưọc sự căng thẳng vốn có trong không khí ngày thi đấu hôm nay tại giải Olympic Trẻ Toàn Quốc. Sào đang ở mức 17 feet, cao hơn thành tích tốt nhất của anh 3 inch. Michael Stone đang đương đầu với một ngày gian nan nhất trong sự nghiệp nhảy sào của mình. Nhưng đây cũng chính là ngày Michael Stone thực hiện giấc mơ của mình tìm kiếm bấy lâu nay...
    Michael còn nhớ, ngày còn bé anh toàn mơ được bay. Mẹ Michael kể bao nhiêu là chuyện về bay lưọn khi anh lớn dần. Những câu chuyện kể về một vùng đát đưọc nhìn lên từ trên cao, đầy màu sắc và niềm đam mê. Nhưng cũng có một giấc mơluôn lặp lại.Michael thấy mình đang chạy trên đưòng làng cảm nhện đưọc các biên đá dưới chân, chạy xuống dải ruộng lúa mì vàng óng, anh vượt lên chuyế xa lửa đang băng qua cánh đồng đầy gió. Hít một hơi thật sâu Michael bay bổng lên khỏi mặt đất, tung cánh vút lên như chim đại bàng.
    Cha anh thì ngược lại, không phải là người mơ mộng. Bert Stone là người rất thực tế. Khẩu hiệu của ông là :Nếu mình ước mơ điều gì thì phải lao động để đạt được điều ấy! Và từ năm 14 tuổi , Michael đã nỗ lực lyuên tập môn nhảy sào vì theo cậu đây là cách tốt nhất đẻ thực hiện ưóc mơ bay.
    Michael đang một trong hai đáu thủ cuối cùng ở vòng chung kết cuộc thi nhảy sào tại Olympic Trẻ Toàn Quốc. Anh vượt qua mức sào mức sào 17 feet2 inchvà 17feet4 inch, và giờ là lượt mình nhảy đợt cuối. Nếu thất bại, anh chỉ xếp thứ hai. Không có gì phải xấu hônhửng Michael không cho phép mình nghĩ đến việc không chiêm vị trí cao nhất.
    Lăn một vòng rồi thực hiện động tác xuất phát, anh biết mình đang đi trên đường chạy quan trọng nhất trong cuộc đời.
    Lần này dường như đường chạy hơi khác. Anh thoáng giật mình và rồi có cảm giác như đang chạm vào đống cỏ khô ẩm ướt. Mức sào đã được nâng cao hơn 1 inch. Chỉ 1 inch cao hơn kỷ lục quốc gia.Quá căng. Michael bắt đầu thấy hồi hộp, chính xác là sợ hãi. Và rồi từ đâu đó, từ sâu thẳm trong tâm hồn, anh mường tượng thấy mẹ.Sao lại là lúc này?Anh đang nghĩ gì về mẹ trong giờ khắc này?Rất đơn giản. Ngày trước mẹ luôn dặn khi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, hoặc khiếp sợ thì hãy hít thật sâu vào.
    Anh đã làm như thế, vừa thả lỏng, vừa nhẹ nhàng gác sào lên chân mình, bắt đầu. Im lặng đến ngạt thở. Khi nghe tiếng hót xa xăm của những chú chim cổ đỏ bay lưọn trên cao, anh biết đã đén lúc mình bay.
    Lúc bắt đầu chạy nước rút, anh cảm thấy như mình trở về với những gì quen thuộc . Mặt đát dưới chân giống như con đường làng, những viên đá, những mảng bụi và dải đồng lúa mỳ vàng óng. Anh hít một hơi thật sâu, và bắt đầubay, bay lên mà không cần gắng, bay lên như anh đã từng mơ trong giấc mơ ngày còn bé, Chỉ có điềuanh biết lần này không phải mơ. Đây là thật . Michael bay vút lên dũng mãnh như một chú đại bàng.
    Anh biết cha mẹ cũng đang mỉm cười, có khi phá ra cười. Anh biết cha mẹ cũng đang mỉm cười, có khi phá ra cười. Anh đân biết rằng cha anh đang ôm chầm lấy mẹ anh mà khóc. Phải. Cái ông Bert Stone vẫn bảo "Nếu mình ước mơ điều gì thì phải
    lao động đểđạt được điều ấy!" đang khóc rinh rích với những giọt nước mắt thật tuyệt vời: những giọt nước mắt tự hào. Michael vượt qua mức 17 feet 6.5 inch- đạt kỷ lục Olympic trẻ quốc gia và thế giới.
    Giờ đây, không chỉ nước Mỹ mà cả thế giới đều biết tới anh , cảm phục anh và nhiều người coi anh là thần tượng, là tấm gương để noi theo. Tại sao vậy?
    Chắc chắn không phải vì anh là người vừa lập kỷ lục thế giới, cũng không phải là anh là người tăng mức sào lên 9.5inch . Đơn giản lắm , anh là một người mù.
    Mênh mông là trời bầu trời mênh mông
    Mênh mông lòng người lòng người mênh mông
    Mênh mông nụ cười rạng ngời tim non
    Tim non rạng ngời

Chia sẻ trang này