1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG - Tặng người ta yêu, tặng Bạn và tặng chính mình

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi hayes, 13/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Đừng sợ vấp ngã
    Đã bao lần bạn vấp ngã mà không hề nhớ?
    Lần đầu tiên chập chững bước đi, bạn đã bị ngã?
    Lần đầu tiên tập bơi, bạn uống nước và suýt chết đuối phải không?
    Lần đầu tiên chơi bóng bàn, bạn có đánh trúng banh không?
    Không sao đâu, vì Walt Disney từng bị tòa báo sa thải vì thiếu ý tưởng. Ông cũng nếm mùi phá sản nhiều lần trước khi sáng tạo nên Disneyland.
    Lúc còn học phổ thông, Louis Pasteur chỉ là một học sinh trung bình. Về môn hóa, ông đứng hạng 15 trong số 22 học sinh của lớp.
    Lev Tolstoy, tác giả của bộ tiểu thuyết nổi tiếng "Chiến tranh và hòa bình" bị đình chỉ học đại học vì vừa không có khả năng, vừa thiếu ý chí học tập.
    Henry Ford thất bại và cháy túi tới năm lần trước khi thành công.
    Ca sĩ opera nổi tiếng Enrico Caruso bị thầy giáo cho là thiếu chất giọng và không thể nào hát được.
    Vậy xin bạn chớ lo sợ thất bại. Điều đáng sợ hơn là bạn đã bỏ qua nhiều cơ hội chỉ vì không cố gắng hết mình.
  2. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Bạn có bao nhiêu người bạn?
    TTCT - Một cụ già quay qua tôi và hỏi: ?oCô có bao nhiêu người bạn??. ?oSao cụ lại hỏi vậy, tôi có 10 hay 20 người bạn, nhưng tôi chỉ nhớ tên được vài người thôi?.
    Cụ mỉm cười như thấu hiểu rồi buồn bã gật đầu:
    - Cô phải thật may mắn mới có nhiều người bạn như thế. Nhưng hãy nghĩ về điều cô đang nói. Có quá nhiều người cô không biết tên đấy! Bạn không phải chỉ là người để cô nói: xin chào!
    Bạn là người có bờ vai mềm mại để cô dựa vào mà khóc.
    Là một cái giếng để đổ xuống đấy tất cả những rủi ro của cô và nâng giá trị của cô lên cao.
    Bạn là một bàn tay để kéo cô lên từ bóng đêm và tuyệt vọng khi tất cả những người mà cô gọi là ?obạn? đã đẩy cô vào đó.
    Một người bạn thật sự là một đồng minh không thể bị lay động hay bị mua chuộc.
    Là một giọng nói để giữ cho tên của cô còn sống mãi khi những người khác đã lãng quên.
    Nhưng cái cần thiết nhất của một người bạn là một trái tim, là một bức tường mạnh mẽ và sừng sững.
    Để từ trái tim của những người bạn đó ta sẽ có tình yêu tuyệt vời nhất.
    Vậy hãy nghĩ về những gì tôi nói, từng lời nói đều thật lòng cả.
    Và hãy trả lời lại cho tôi một lần nữa đi, cô bé, cô có bao nhiêu người bạn nào?
    Tôi mỉm cười với ông và trả lời: ?oÍt nhất cháu có một người bạn, cụ ạ?.
    Cảm ơn vì đã trở thành người bạn của tôi!
    THANH GIANG dịch (Theo Internet)
  3. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Tuổi còn xanh[/size=5]
    Phan Thúy Hà
    Giọng cô lạc đi: "Tình cảm của em, đời con gái của em... anh có trả nổi không mà sao đòi sòng phẳng vậy", khi anh gọi cô ra quán nước và dè dặt đặt lên bàn chiếc phong bì.
    Phải, giá người ta có thể trả lại cho nhau những gì đã nhận, nhưng anh còn biết làm sao. Anh làm việc này hoàn toàn thiện tâm chứ không phải như cô nghĩ.
    Anh biết mình không bao giờ trả nổi, nhưng số tiền này sẽ rất cần với cô trong những ngày tới. Anh cũng có ý định sẽ tìm phòng trọ mới cho cô, nhưng, việc đó lúc này còn ý nghĩa gì. Và chắc hẳn cô cũng không muốn. Dùng dằng hay dứt khoát thì cũng thế thôi, anh hiểu cô rất khó chịu với cái cách quan tâm ra vẻ này. Hãy để cô ra đi, thà một lần đau. Thực ra anh cũng không muốn đẩy đến kết cục này, nhưng cuộc chia tay của hai người là không thể khác. Không ai có lỗi. Chỉ không cùng suy nghĩ mà thôi.
    Sau những say mê, anh bắt đầu gợn gợn một cảm giác gì đó không rõ ràng. Anh có gắn bó nổi suốt cuộc đời cùng cô? Cô chủ động dọn đến phòng anh, nghĩ sớm muộn gì cũng là vợ chồng nên anh cũng không có ý giữ gìn gì cho cô. Đến một ngày, sau những trận mưa gió, anh bắt đầu cảm thấy mình đang bị thống trị bởi sự bạo liệt của cô. Cô có khả năng làm anh yêu đến mê muội, có khả năng làm đau nát trái tim anh, có khả năng làm anh thấy không thiếu cô được nữa, nói chung cô đã đẩy anh đến tận cùng của mọi cảm giác. Anh bị mê hoặc nhưng đồng thời cũng sợ người con gái đó trong cô.
    Cô đứng thật lâu trước cửa nhà anh, nơi đã quá thân thuộc với cô nhưng không bao giờ thuộc về cô nữa. Căn phòng này, những bức tranh, và cả những chậu cây cảnh cô mang về mỗi khi có dịp sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa. Anh xa xót: "Về đi em. Muộn rồi"... Cô nhấn ga, lao thật nhanh, không dám ngoái lại. Nếu ngoái lại cô sợ mình sẽ không đi nổi mất. Cô không đến nữa. Sẽ không bao giờ cô đến đây nữa. Anh biết như thế.
    ***
    Đã lâu rồi cô không triết lý những điều vụn vặt. Niềm ham mê văn chương dường như đã nguội, dù trước đây nó cũng chỉ mới trong nung nấu. Con gái sắp tuổi "băm" chưa lập gia đình không gọi là "ế " mà do chưa tìm được người hợp, người ta an ủi vậy. Khu nhà trọ cô thuê chỉ mười ba phòng nhưng cũng đủ các thành phần. Cô cũng lặng lẽ như những con người nơi đây, trong căn phòng tám mét vuông. Đêm thức giấc, từ phòng bên kia lại vọng sang những tiếng lào xào của một cặp yêu đương. Thật phiền toái khi phải nhớ lại những cảm giác mình từng đi qua.
    Cô những muốn hét lên, rồi đến lúc cô cậu cũng thế thôi, cuộc đời luôn không thể nói trước. Rồi trở dậy, vuốt lại mái tóc, soi vào chiếc gương, cô cười với mình, cười mà như giễu, mình già thật rồi sao. Cô nhìn sang tờ lịch bàn, một sinh nhật không đợi không mong nữa sắp qua. Mấy sinh nhật trước hội bạn của cô còn tụ tập đi hát hò, uống bia nhưng giờ đứa vào miền Nam, đứa về quê, đứa vẫn ở lại thì cũng sẽ chẳng buồn gọi cho nhau nữa đâu. Gặp nhau, nói đông nói tây một thôi một hồi rồi cuối cùng lại quay về với thực tại của mình để thở ngắn than dài. Luôn luôn là như thế. Dong xe về mà chẳng đứa nào thấy lòng nhẹ hơn. Những ngày nghỉ vài người trong công ty rủ cô tới nhà chơi, biết là thiện tâm thật đấy nhưng đến sao được, thấy mình lủi thủi thì người ta an ủi vậy thôi, cô sợ sự có mặt của mình lạc lõng giữa không khí gia đình người ta, làm người ta thêm bận lòng.
    Sao cô nhớ anh đến thế này. Còn bao nhiêu lần thức giấc như đêm nay nữa? Và có chịu nổi không?! Mạnh mẽ quá dễ trắc trở chuyện tình duyên. Những người xung quanh đã dạy bảo cô điều đó. Cô muốn anh nhận thấy được người con gái yếu đuối trong cô đằng sau những dữ dội bất thường hằng ngày. Nhưng anh đã không hiểu, hay không hiểu nổi. Bên nhau nhưng sao xa vời vợi. Chuyện lẽ ra cũng không đến nỗi đẩy đến đỉnh điểm vậy nếu ngày đó cả anh và cô đừng quá vì cái tôi của mình, nếu cô biết câu đúc kết của người đời: lùi một bước, thì giờ này chắc cả anh và cô đang trút những hơi thở đều đều sau một tuần làm việc căng thẳng. Tháng trước, cái Lam bảo có thấy anh đang cùng một người con gái dạo ngoài bãi biển ở C.L. Cô nghe mà như nghe chuyện của ai vậy, lòng trống rỗng không cảm xúc, một chút hờn ghen vớ vẩn của phụ nữ cũng không . Nhưng, chỉ những lúc thế này, cảm giác tui tủi đó mới làm cô khổ sở. Anh, có bao giờ anh nuối tiếc. Nếu cho làm lại từ đầu liệu có giữ gìn được hay vẫn lặp lại, khi hai người luôn không cùng suy nghĩ. Cô không thể biết. Cô chỉ thấy nhớ anh, như tiếc nhớ về một quãng thời gian đã trôi. Và sẽ qua đi rất nhanh.
    ***
    Cô không mang nhiều tham vọng như nhiều người vẫn nghĩ. Khi cô lên phố, vào học một trường đại học lớn, các thầy cô coi cô như một mẫu mực về nghị lực học tập, mẹ cô nhìn cô bằng ánh mắt rất đỗi tự hào. Không ai biết rằng cô đã đặt cho mình một cái ngưỡng: vào đại học không mục đích gì ngoài việc sẽ được thoát ra khỏi lũy tre làng, sẽ không phải ngắm nhìn những sợi khói lam nhàn nhạt, mỏng manh yếu ớt mỗi chiều. Đỗ đại học đồng nghĩa với việc cô có được một chuyến đi xa dài ngày. Rồi cả sau này, cô ở lại cũng bởi về quê thì không biết xin việc vào đâu. Ở lại đây, không việc này thì cũng việc khác.
    Nhưng mỗi dịp về quê, chứng kiến những ánh mắt thán phục của các bác, các cô và những đứa em, cô bắt đầu mơ về một ngày xa hơn, cô sẽ trở về, không phải là cô sinh viên hai má ửng hồng nữa mà là một người con thực sự đã trưởng thành, sẽ là niềm hãnh diện cho bến nước này. Và đặc biệt là mẹ cô, người đàn bà suốt cả đời hiu hắt vì con. Ngày cô dẫn anh về thăm nhà, mẹ cô chỉ dặn: "Con cố mà giữ lấy mình, thương nhau mấy cũng chỉ mới là bạn thôi".
    Cô quàng tay qua lưng mẹ vờ hờn dỗi: "Mẹ phải tin con gái mình chứ" mà nghe lòng tê tái, mẹ đâu biết con gái mẹ đã bước xa thế nào. Thế mà cũng đã hơn sáu năm ra trường! Cô không còn cảm thấy háo hức khi nghĩ đến việc về quê nữa, mà bắt đầu lảng tránh. Cô không biết phải đối phó thế nào với những sự quan tâm ít nhiều tò mò của những con người rất đỗi thật thà mà cô biết không chỉ có riêng ở vùng quê mình. Rồi đêm xuống mẹ giọng mẹ như van lơn: "Lên phố học mà làm gì, bạn bè con chúng nó... Cái anh dạo con dẫn về đâu rồi".
    Đôi khi cô tự hỏi, ở lại vì lẽ gì mà về cũng không thể, mùa xuân thì qua đi rất nhanh. Công việc đâu có gì để nuối tiếc, đã chuyển sang công ty thứ năm rồi mà vẫn chưa quá nổi một cái hợp đồng ngắn hạn. Chạy long sòng sọc hết công suất khi người ta cần nhưng ngay ngày hôm sau đã có thể bị sếp gọi vào phòng, một thôi một hồi và kết thúc là: "Anh rất tiếc, nhưng...".
    Dạo này cô thấy trí nhớ mình bắt đầu có vấn đề, mấy chị trong phòng nửa đùa: "Tâm bất tại rồi, kiếm một thằng nào cưới cho nó xong chuyện, bệnh gì rồi cũng tiêu hết em à". Sao cô cứ nghĩ mãi về chuyện đã qua. Giá trị cuộc sống chỉ thế thôi ư! Theo như lời Lam thì anh không phải là người cô nên nuối tiếc. Bởi một người đàn ông có trách nhiệm, có trái tim nhân từ sẽ không bao giờ rời bỏ cô một cách lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy được. Lam không phải là cô nên làm sao Lam hiểu được.
    Anh đã chờ cô từ lúc nào trước lối dẫn vào nhà trọ. Đi đâu đó một lúc được không. Cô gật đầu và lặng lẽ lên ngồi sau xe anh. Chỉ có tiếng ồn ào xe cộ về đêm. Mà anh còn biết nói ngoài những câu hỏi thăm nhạt nhẽo, rời rạc. Em gầy quá. Khi nào cần, em cứ gọi. Cô lặng nhìn theo bóng anh khuất dần con ngõ. Thế này là tốt hơn hay sao anh?
    Tối qua hình như là có mưa, cô lả đi không biết gì trời đất sau đám cưới của Lam về, khi cô tỉnh dậy thấy mấy cuốn tài liệu ướt nhèm, do cô đặt dưới chỗ mái ngói bị kênh. Ngó ra sân, đúng là có mưa thật, mưa rất to là khác, cả dãy phòng trọ được gội sạch. Không màng tới việc đối phó thế nào với những con số đang nhũn ra vì ngấm nước, những lời quát tháo của sếp không có sức đe dọa nữa lúc này. Cô đang đuổi theo ánh mắt xa vắng, buồn mênh mang của Lam ngày cưới. Mừng cho Lam cuối cùng cũng đã để cuộc sống đi vào khuôn khổ, nhưng cũng xót cho bạn, thương cho một đời con gái. Lam cũng từ một miền quê lên phố học, lại tu nghiệp ở nước ngoài về, ở lại lập nghiệp, cũng từng tận hưởng một tình yêu say đắm rồi vỡ vụn khi biết người đàn ông làm cô yêu đến mất trí kia đã có vợ và một đứa con gái gần năm tuổi ở quê. Trưởng thành hơn sau cay đắng, Lam đã cô giúp cô vượt qua được nỗi chênh vênh của những tháng năm qua. Nhưng rồi, Lam cũng không vượt qua được những ánh mắt ái ngại, không vượt qua được chính mình. Lam chọn cách lấy chồng như giải pháp cuối cùng. Ở đám cưới Lam về, cô kéo đứa bạn nữa chui vào quán rượu. Cười cười nói nói mà không đứa nào biết mắt mình đang đẫm nước, không biết ai mới đáng thưong hơn, không biết rồi mình có tiếp tục chịu đựng nổi hay lại cũng chọn con đường như Lam. Rồi đây, Lam có chấp nhận và chịu yên ổn với sự lựa chọn của mình?
    Cô dắt xe đi làm, bầu trời không gợn mây nhưng cũng không hứa hẹn một tia nắng. Hình như đã sắp qua mùa thu. Nắng hay mưa cũng thế thôi nếu lòng mình yên tĩnh. Cô sẽ không rẽ theo con đường Lam vừa đi, cũng không lặng lẽ chọn một chỗ ngồi thích hợp trong quán cà phê để ngẫm ngợi về mùa thu đã qua. Cô hòa mình vào dòng xe, thấy lòng nhẹ thênh thênh. Cả một bầu trời thu trong xanh thật êm dịu đang chờ cô phía trước.
    Nghĩ vậy và cô phì cười, sao không lãng mạn một chút chứ...?
    (Theo Thanh Niên)
  4. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Anh yêu em khác mọi người
    Yi Ming (Trung Quốc)
    Em bảo anh: ?oXe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga?. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Sao em không đi taxi? Em có mệt không? Thế nhưng anh lại bảo: Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo.
    Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em. Bấy giờ em mới phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì cả - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy?. Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được. Thế nhưng anh lại bảo: Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh. Lúc ấy em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oTóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói?. Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ. Nhưng anh lại bảo: Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn. Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oHôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy?. Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút... đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi. Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh. Bấy giờ em mới phát hiện là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oĐây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này?. Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh. Thế nhưng anh lại nói: Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì? Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm. Bấy giờ em mới phát hiện ra là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia?. Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé! Thế nhưng anh lại bảo: Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không. Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất?. Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất. Thế nhưng anh lại bảo: Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu. Bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là anh (chị) thường rất miễn cưỡng chấp nhận chị (anh) theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và mình đã sở hữu - đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.
    Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào?
    Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành.
    Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.
    Các nhà triết học nói: Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy. Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?
    Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là ?otình yêu? mà gọi là ?osùng bái?. Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.
    Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.
    ?oAnh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!?. Khi đọc câu ấy, ta có cảm giác như mường tượng thấy một đôi bạn đời từng trải qua muôn vàn sóng gió của cuộc sống đang nắm tay nhau thong thả dạo bước dưới ánh nắng ấm áp, nét mặt tràn trề hạnh phúc ôn lại quãng đời đã qua. Chuyện cũ đã xa rồi mà kỷ niệm xưa vẫn còn đấy mãi mãi...
    Nguyễn Hải Hoành dịch
  5. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0


    Bạn có biết ngay lúc này ...
    - Có ai đó rất tự hào về bạn .
    - Có ai đó đang nghĩ đến bạn .
    - Có ai đó quan tâm đến bạn .
    - Có ai đó rất nhớ bạn

    - Có ai đó muốn nói chuyện với bạn .
    - Có ai đó muốn ở bên bạn .
    - Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn .
    - Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn .
    - Có ai đó muốn nắm tay bạn .
    - Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc .
    - Có ai đó muốn tặng quà cho bạn .

    - Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn .
    - Có ai đó muốn bảo vệ bạn .
    - Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn .
    - Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ.
    - Có ai đó muốn ôm bạn vào lòng
    - Có ai đó đang nghĩ về bạn, mỉm cười và thầm mong bạn ở bên họ

    - Có ai đó muốn khóc trên bờ vai của bạn
    - Có ai đó nghĩ về bạn suốt cả đêm
    - Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn .
    - Có ai đó đang muốn cười với bạn

    - Có ai đó cảm thấy hạnh phúc vì bạn là bạn của họ
    - Có ai đó đang nghe một bản nhạc nhắc họ nhớ về bạn
    - Có ai đó luôn tin tưởng ở bạn .
    - Có ai đó sẽ khóc khi đọc những dòng này và nghĩ tới bạn
    - Và có ai đó muốn bạn gửi trang này cho họ...
    Hãy nhớ rằng, bạn quan trọng như thế nào đối với một ai đó ...



    Hãy gửi những dòng này tới những người bạn của bạn để họ biết rằng,
    trên thế giới này có một người luôn thầm cầu mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với họ.
    http://nghiveban.com/
    ~ * ~


    ________________________________________
    (C) Copyright by Petalia Homepage. This page is licensed under a Creative commons , some rights reserved.

  6. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Nói về BẠN...
    Có người đã nói "Bạn là một người thay đổi cả thế giới của bạn dù chỉ là một phần trong thế giới đó, có thể đem đến cho bạn nụ cười, chia sẻ với bạn từng giọt nước mắt... một người khiến bạn tin là vẫn còn điều gì đó thật tốt đẹp trong cuộc sống, một người luôn mở tấm lòng ra vì bạn." - Nhưng, lại có những câu nói, những quan niệm giản đơn hơn nhiều về tình bạn, về những người gọi nhau là bạn...
    Một người nói: "Bạn bè là một mối quan hệ cần được bồi đắp từ từ và lâu dài ..."
    Người khác nói: "...Lớn dần, tôi vẫn sống vô tư và hiền lành, tốt bụng, luôn giúp bạn và tôi lại có được những người bạn tốt. Cho đến giờ, tôi có thể mách bạn một bí quyết sống tốt và sẽ có những người bạn tốt - Hãy mở rộng tấm lòng của bạn, hãy gieo trồng những hạt giống tình cảm rồi có lúc bạn sẽ hái được nhưng quả ngọt tình bạn - Hãy giúp đỡ mọi người khi bạn có thể cho dù người đó đang lợi dụng bạn. Bạn đừng tiếc nuối khi điều đó xảy ra, bạn cứ vô tư đi, người khác sẽ nhìn ra được tấm lòng của bạn. Hãy tin tôi. Tôi đã thành công với phương pháp này đó..."
    Người khác nói: "...Về cách chơi với bạn thế nào, quan điểm về tình bạn của tôi là gì? Tôi cũng không biết chỉ biết chơi hết mình, gì giúp được thì giúp thế thôi."
    Người khác nói: "Bạn là những người tôi thấy thích thú khi trò chuyện... Friends are the Family... I choose."
    Người khác nói: "Tình bạn như một sợi dây. Sợi dây đó hai người cùng giữ, nếu lỡ có đứt thì ít ra mình cũng nắm được đầu dây bên này của mình. Miễn mỗi lần gặp nhau gọi nhau được một tiếng bạn rồi cười là là tốt rồi, vậy thôi... "
    Người khác nói: "Tình bạn là thế, dài dòng rắc rối, mà luôn đứng ở vị trí đầu. Bạn bè thì nhiều thật, nhưng có biết ai tốt, ai xấu... có biết tình bạn nào sẽ bền, sẽ phai... Chẳng sao hết, chỉ biết là cần trân trọng những người bạn mình đang có..."
    Người khác nói: "Tình bạn còn là sự hiểu ý giữa hai người... thật đơn giả và thật... khó tả."
    Lại một người nữa nói : "Chơi với bạn ta không thận trọng, ta không quá... niềm nở cũng ko đến nỗi quá khép kín. Ta thấy ta rất thân thiện nhưng vì tính tình ta có gì có gọi là kì kì nên làm bạn thì dễ nhưng không mấy người ưa cái tính cà... chớn của ta. Mà ta thấy vậy là đủ. Ta không cần thiệt nhiều bạn, miễn có người hiểu ta là được. Ta thích là chính ta, ta không thích ai chiều ta và ta càng không thích chiều ai (nếu không muốn nói là thích làm trái ngược lại). Ta nghĩ vì ta khó ưa vậy nên ai chịu được ta là bạn thật sự rồi và ta cũng tin chắc rằng ta luôn xứng đáng là một người bạn tốt!"
    Còn bạn, bạn sẽ nói gì về tình bạn và bạn bè của mình?
  7. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Nếu tôi biết rằng...
    Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.
    Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.
    Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng ?" chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.
    Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói ?oMình yêu thương, quý bạn lắm!?, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.
    Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn; và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để làm đúng mọi việc.
    Có nhiều cách để nói lời yêu thương và nhiều cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.
    Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương, quý mến bạn đến dường nào.
    Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.
    Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong hôm nay?
    Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những phút giây hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm hay một nụ hôn và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành sự thật.
    Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.
    Hãy dành thời gian để nói ?oMình xin lỗi!?, ?oTha thứ cho mình nhé!?, ?oCảm ơn?, hay ?oKhông sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!?. Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.
    Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!
  8. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Yêu là gì?​
    Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bạn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi ***g ngực?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là THÍCH.
    Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là SỰ THÈM MUỐN.
    Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là MAY MẮN.
    Phải chăng là bạn cần họ vì bạn biết họ đang có mặt bên cạnh bạn?
    Đó chưa phải là yêu? Bạn cảm thấy như thế, bởi vì bạn đang CÔ ĐƠN.
    Phải chăng là bạn ở bên cạnh họ vì đó là điều họ muốn?
    Đó chưa phải là tình yêu? Chỉ là LÒNG TRUNG THÀNH.
    Phải chăng là bạn ở bên họ vì vẻ bề ngòai của họ làm cho tim bạn đập nhanh hơn một nhịp?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là SỰ MÊ MUỘI.
    Phải chăng là bạn tha thứ mọi lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm họ?
    Đó không phải là yêu? Đó là TÌNH BẠN.
    Phải chăng là khi bạn nói với họ rằng họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
    Bạn không yêu họ rồi vì? bạn đã NÓI DỐI.
    Phải chăng là bạn cho họ những thứ bạn thích vì lợi ích của họ?
    Đó chưa phải là tình yêu? Chỉ là LÒNG THẢO.
    Thế nhưng?
    Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn...
    Đó mới là YÊU.
    Khi những người khác dù có thu hút bạn, nhưng bạn vẫn ở lại bên cạnh họ một cách không hối hận?
    Đó mới là YÊU.
    Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ?
    Đó mới là YÊU.
    Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa?
    Đó mới là YÊU.
    Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng?
    Đó mới là YÊU.
    Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời, sự sống cho họ chứ?
    Nếu có thì đó là YÊU.
    Tình yêu có muôn vàn điều kỳ diệu và trong muôn vàn điều kỳ diệu có tình yêu.
  9. hayes

    hayes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2006
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Happines...what is it?
    H - Health Hạnh phúc là sức khỏe
    A - Attitude Hạnh phúc là thái độ
    P - Present Hạnh phúc là hiện tại
    P - Play Hạnh phúc là vui chơi
    I - Inward Hạnh phúc là nội tâm
    N - Nut Hạnh phúc là cái hạt
    E - Express yourself Hạnh phúc là sự bày tỏ bản thân
    S - Smile Hạnh phúc là nụ cười
    S - Simple Hạnh phúc là đơn giản
  10. hayes

    hayes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2006
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0

    Có 2 người bạn thân cùng bị lạc đường trong sa mạc.Học cứ đi mãi, đi mãi và đến 1 thời điểm trong cuộc hành trình, họ bắt đầu tranh cãi với nhau xem đi hướng nào để thoát ra.Không kềm chế được sự tuyệt vọng, một người đã tát vào người kia 1 cái " bốp" lạnh gáy!Người kia tuy bị đánh đau nhưng không nói gì,chỉ viết lên dòng chữ lên cát " hôm nay người bạn thân nhất đã tát tôi ".
    Họ lại đi tiếp đến 1 ốc đảo có hồ nước lớn.Người bạn lúc nãy bị đánh vì vội vàng cuối xuống uống nước nên trượt chân chìm xuống hồ. Người bạn kia vội nhảy xuống cứu anh ta lên.Sau sự việc, người bị té lại khắc một dòng chữ trên phiến đá " hôm nay người bạn thân nhất đã cứu tôi ".Người bạn thân nhất hỏi " sao khi nãy tôi đánh cậu cậu viết lên cát mà bây giờ lại viết lên đá ".
    Người kia mỉm cười đáp " khi người bạn làm ta đau,hãy viết lên cát để ngọn gió của sự tha thứ thổi qua mang nó theo cùng.Còn khi điều tốt lành đến hãy khắc nó lên đá như khắc thành kỷ niệm trong tim để không có cơn gió nào xóa đi được"

Chia sẻ trang này