1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG - Tặng người ta yêu, tặng Bạn và tặng chính mình

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi hayes, 13/05/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hayes

    hayes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2006
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu và đôi cánh
    Ngày xưa có một cô bé sống trong rừng một mình cô đơn. Một hôm cô đi dạo trong rừng thì gặp hai con chim non đang thoi thóp vì mất mẹ trong tổ của chúng. Cô liền đem chúng về và nuôi chúng trong một cái ***g thật đẹp, hằng ngày cô chăm sóc chúng bằng cả tình thương của mình. Chẳng mấy chốc hai chú chim non ngày nào bây giờ ngày càng khỏe mạnh và xinh đẹp hơn, hàng ngày chúng vui đùa cùng cô bé, hót cho cô bé nghe những giai điệu mượt mà.
    Một hôm cô bé quên đóng cửa ***g chim, tức thì một con bay ra ngoài, nó bay vòng quanh cô bé như quyến luyến, cô bé nhìn con chim buồn bã, khi con chim bay thật gần cô bé, cô bé vươn tay giữ chặt nó, con chim khó nhọc thoi thóp trong tay cô bé. Bỗng cô bé cảm thấy con chim mềm nhũng trong tay cô bé, hoảng hồn cô bé nhìn lại thì con chim mà cô quý mến đã nhắm mắt. Cô buồn bã nhìn con chim còn lại trong ***g, chợt cô bé có suy nghĩ nó cần phải được bay lên bầu trời xanh thẳm tự do. Cô tiến lại ***g và mở cửa thả con chim còn lại ra.
    Con chim bay một vòng, hai vòng, ba vòng rồi n vòng như muốn quyến luyến và cảm ơn cô bé. Cô dịu dàng nhìn theo, bỗng con chim đậu nhẹ nhàng lên vai cô bé và cất tiếng hót cao vút những giai điệu mà cô chưa từng được nghe trước đó, làm cho cô bé quên hết những phiền muộn trước đó. Cô bé bỗng nhận ra rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là hãy giữ chặt lấy nó, còn muốn giữ mãi tình yêu thì hãy chắp cho nó đôi cánh tự do
  2. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Có những điều thực sự đặc biệt....
    (Hoathuytinh.com)
    - Anh có biết khi lần đầu gặp anh, em đã không tin sẽ có một ngày em là người yêu của anh.
    - Anh có biết khi lần đầu đi cạnh anh, cảm giác của em là một điều khó tả, em đã không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
    - Anh có biết khi lần đầu nhận được email của anh, thế giới xung quanh em dường như toàn màu hồng.
    - Anh có biết khi anh gọi điện đến cho em, điều em muốn duy nhất đó là được nghe anh nói.
    - Anh có biết ngày mới gặp anh em thấy giọng nói của anh có một cái gì đó thực sự đặc biệt, và đến một ngày em đã hiểu điều đặc biệt đó là gì.
    - Anh có biết anh đã mang đến cho em một ngày sinh nhật với rất nhiều kỉ niệm và hạnh phúc, điều mà mọi năm em hoàn toàn không có.
    - Anh có biết những vần thơ em viết, những bức tranh em vẽ, những câu truyện em viết, những con hạc giấy em gấp tất cả đều chất chứa những tình cảm mà em muốn dành cho anh.
    - Anh có biết anh đã khiến em thay đổi 2 lựa chọn lớn trong đời đó là : Anh trong cuộc sống, và máy tính trong sự nghiệp.
    - Anh có biết em đã cảm thấy buồn thế nào khi có một người con gái khác cũng yêu anh....
    -Anh có biết em đã cảm thấy hạnh phúc đến thế nào không khi anh chỉ yêu duy nhất mình em....
    - Anh có biết khi lần đầu em giận anh, em đã cảm thấy vô cùng ân hận đến thế nào.
    - Anh có biết tất cả những gì em làm đều muốn anh được hạnh phúc, để được thấy anh cười vì em thật sự rất thích nhìn thấy anh lúc anh cười.
    - Anh có biết mỗi khi đi trong mưa em lại nhớ đã có ai nói : "Nếu lần đầu đi với nhau mà gặp mưa thì đó sẽ là một đôi hạnh phúc suốt đời." Và em sẽ luôn tin điều đó.
    Điều mà giờ đây em muốn nói với anh đó là : Có những điều em ko nói ra, nhưng tận trong sâu thẳm tim em muốn nói với anh rằng "Em yêu anh vô cùng, anh yêu của em ạ !!"

  3. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Đối thủ đáng sợ nhất
    Khi Abraham Lincoln ra tranh cử tổng thống , một người bạn đã hỏi ông :
    - Anh thấy mình có hy vọng gì không? Ai là đối thủ đáng sợ nhất của anh?
    Và Abraham Lincoln đã đưa ra một câu trả lời tuy hài hước nhưng rất thật :
    - Tôi không ngại Breckingridge vì ông ta là người miền Nam nên người dân miền Bắc sẽ không ủng hộ ông ta.Tôi cũng không ngại Douglas vì ông ta là người miền Bắc nên người dân ở miền Nam cũng sẽ không nhiệt tình bỏ phiếu cho ông ta. Nhưng có một đối thủ mà tôi rất sợ , ông ta là người duy nhất có thể khiến tôi thất cử ?
    Người bạn liền vội ngắt lời :
    - Ai vậy?
    Nhìn thẳng vào mắt bạn mình , Abraham Lincoln nói :
    - Nếu lần này tôi không được bầu làm tổng thống thì anh hãy biết rằng đó chính là lỗi của ông ta . Ông ta chính là Abraham Lincoln!
    Vâng , đối thủ đáng sợ nhất của mỗi một chúng ta chính là bản thân chúng ta. Đó là nguyên nhân mấu chốt của tất cả những thành công cũng như thất bại của chúng ta.
    Khi chúng ta quyết định thực hiện một điều gì , cho dù tất cả những người xung quanh đều cho rằng chúng ta có thể làm được điều đó nhưng bản thân chúng ta lại nghĩ rằng mình không thể nào làm được thì coi như 90% là chúng ta sẽ thất bại. Còn ngược lại , ngay cả khi những hoàn cảnh xung quanh rất nghiệt ngã , khi đại đa số mọi người đều cho rằng chúng ta sẽ không vượt qua được nhưng nếu trong lòng chúng ta vẫn vang lên một câu nói : ?oMình sẽ làm được!? thì sớm muộn gì , chúng ta sẽ vươn tới điều mà mình mong ước.
    Hãy hỏi tất cả những người đã thành công ?" và cả những người đã thất bại - họ sẽ thừa nhận rằng : ?oĐối thủ đáng sợ nhất của mỗi một chúng ta chính là bản thân chúng ta!?
    (trích "Hãy là chính mình" - tập truyện Những tấm lòng cao cả)

  4. mar_venus7

    mar_venus7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Không, không phải thế, anh yêu em
    Nguyễn Văn Thiện
    Gác máy điện thoại lên, kéo rèm cửa lại, theo lối cửa sau và biến. Đó là cách mà tôi vẫn thường làm để giảm bớt căng thẳng ở cơ quan. Tám giờ vàng ngọc mà không làm được việc gì cho ra việc.
    Ngồi với cái máy tính mãi thì cũng chán, hoa mắt, nhức đầu. Tốt nhất là ra quán.
    Tôi tốt nghiệp cử nhân ngữ văn bằng khá! Ở quê tôi, những tiếng ấy xướng lên kêu như mõ, đủ làm mát lòng những bậc phụ huynh khó tính nhất.
    Thế mà đem ra khỏi làng cũng chỉ là hạng cùng đinh.
    Ba năm cấp ba chỉ giỏi mỗi môn thể dục, đăng ký thi khối C vì may ra giở được bài văn mẫu, không ngờ thế rồi đỗ thật, học thật và ra trường thật. Cử nhân ngữ văn chém cả tháng không hết.
    Mấy thằng bạn đang còng queo ở nhà ăn hại bố mẹ, thế mà tôi đã xin được việc làm, tuy phải đi miền núi nhưng cũng còn hơn khối đứa. Mẹ ở nhà khoe với hàng xóm:
    - Thằng Tuấn bây giờ là cán bộ huyện cơ đấy, cũng may nhờ có bác Hạnh...
    Lúc đầu nghe thế tôi đỏ mặt, nhưng không tiện cải chính, nghe lâu rồi thành quen. Ừ, thì cán bộ huyện cũng được mà đọc báo pha trà mời khách thì cũng thế, như nhau cả.
    Tất nhiên, công của bác Hạnh là rõ rồi. Bác Hạnh vốn là bạn chiến đấu với bố, hết bom đạn, bố về cày ruộng, bác Hạnh làm ở xã rồi sau đó lên huyện, bây giờ thì đã là chủ tịch huyện, nơi tôi vừa xin vào công tác.
    Mỗi lần nhắc đến bác Hạnh, mẹ tỏ ý sùng kính ra mặt, bác Hạnh bảo thế này, bác Hạnh bảo thế kia, đến nỗi bố phải gắt: ?oThì nó là Phật sống đấy!?.
    Mẹ dài môi dưới: ?oThì cũng còn hơn khối người, như ông đấy...?.
    Bố đấm bàn cái rầm, tôi nhảy vô làm trọng tài, can mãi mới hạ hỏa.
    Trong bụng nghĩ thầm: Mai mốt, mình đi rồi thì không khéo các cụ ở riêng mất, chuyện trò đến câu thứ ba là bất đồng ý kiến, khổ!
    Đi làm được hai tháng thì quen khắp lượt các quán nhậu trong thị trấn, từ chủ quán cho đến tiếp viên. Cữ nửa chiều là tót ra quán ngồi. Ngồi thu mình vào một góc, gọi con chim nướng và một cút đầy, nhấm nháp.
    Ở rừng có khác, mồi tươi, chất lượng, giá vừa phải. Rừng có cái hay của rừng. Quán Hương Rừng nằm ngay sau lưng ủy ban, rất tiện! Bà chủ quán mắt híp sợi chỉ lúc nào cũng cười:
    - Cậu mới tới không biết chứ quán chị đây với ủy ban ta thân nhau như người nhà đấy chứ.
    Quán khá sạch, thoáng mát, phía trước treo giàn phong lan rất đẹp. Mấy em tiếp viên ăn mặc theo mốt người rừng dây rợ lằng nhằng hở sau hở trước.
    Buồn cười, từng ấy vải trên người gom lại may ra thì đủ may một chiếc quần đùi. à, có một em răng khểnh, khá xinh, nhưng mặt hơi buồn. Làm vài ly tưng tưng, tôi xuất nhạc sến: ?oSơn thủy hữu tình cớ sao lại buồn vậy em, là lá la...?.
    Răng khểnh cười nhạt đáp trả, nhạt phèo! Tôi nghĩ bụng: Mặt đưa đám, thế nào rồi mày cũng bị đuổi việc cho mà xem. Kể ra, với chị em phụ nữ nói chung, tôi vốn sẵn ác cảm.
    Mẹ tôi, chị gái tôi, những người phụ nữ từng khốn khổ vì tôi ấy lại làm cho tôi phát khiếp vì họ. Kể từ lúc tôi biết nghe tiếng người cho đến giờ, tôi chưa nghe được một câu nào mẹ nói với bố cho ra hồn, toàn là tôi khổ vì ông, ông khổ vì ai hay đại loại thế cả.
    Còn chị tôi lại cai quản một ông giáo làng nghiện rượu. Ước mơ lớn lao nhất của ông anh rể tôi là chừng nào cầm được quyết định về hưu thì đánh chị tôi một trận cho bõ tức vì tội hay hỗn láo.
    Hồi còn học phổ thông tôi cũng có để ý một em ngồi cạnh. Mối tình áo trắng ấy qua mau như một cơn mưa bất chợt. Cái mùi hoi hoi ngầy ngậy của tuổi mới lớn ấy qua lâu lắm rồi. Diễm đã chồng con đề huề từ mấy năm nay.
    Bà mắt híp cắt ngang:
    - Này, nó là gái nhà lành đấy, cậu xem thế nào, Diễm ơi, ra anh Tuấn hỏi gì này.
    Trời ạ, lại Diễm! Chúng nó đang câu tôi đấy mà. Với tôi, bọn nhà hàng chẳng mấy đứa trong sạch. Nhưng thôi, mất mát gì, thử xem.
    Hôm ấy, hứng chí thế nào, bà mắt híp đãi tôi món óc khỉ. Một con khỉ lông nâu buộc sẵn vào cột đúng tư thế của một thằng lãnh án tử hình. Con khỉ vẫn còn sống nguyên, mặt nó nhăn thê thảm.
    Bà chủ cầm dao, em răng khểnh cầm rượu đứng cạnh. Món óc khỉ phải ăn tươi mới ngon, bà ta bảo thế. Đột nhiên, con khỉ ré lên một hồi dài rồi lịm hẳn, người nhũn ra.
    Có lẽ nó đã sợ đến chết khiếp. Bà béo giục: Mau mau, cởi trói, kê đầu lên thớt mà hớt không hỏng mất. Em răng khểnh luýnh quýnh cởi dây. Nhưng dây vừa bung ra thì khỉ ta vùng dậy, nhanh như cắt chạy thẳng vào buồng trong, chui tọt vào gậm giường.
    Thì ra nó chơi trò chết giả. Nhưng mà rủi thay, nó đã nhầm đường! Nếu nó nhanh chân phóc lên mái nhà thì còn có đường thoát, nhưng đằng này lại chui vào ngõ cụt. Cuộc vây ráp diễn ra, ba bốn thằng văn minh vây bắt một đứa dã man. Cuối cùng, nó đành chịu tóm.
    Bữa rượu hôm ấy rôm rả hẳn. mọi người đều có ý hỏi xem tôi có thấy ngon không. Em răng khểnh phục vụ riêng tôi. Tôi biết, mình đang được hưởng lộc của ông Phật sống.
    Giả sử tôi không phải là người nhà của bác Hạnh chủ tịch mà là một thằng dân lao động thử xem, nó chém thẳng vào tay như chém khỉ ấy chứ. Tôi múc một thìa óc đút vào miệng răng khểnh, em nhăn mặt nuốt.
    Tối ấy, tôi say không biết đường về. Nửa đêm, miệng đắng ngắt, tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong phòng lạ hoắc, bên cạnh em răng khểnh đã cởi hết dây rợ.
    Tôi lay dậy, hỏi: ?oTại sao thế này??. Em răng khểnh ngơ ngác dụi mắt: ?oLúc đêm anh bảo anh không muốn về, anh bảo anh yêu em...?. Trời ơi, đồ ngu, sao lại tin lời thằng say hả??.
    Diễm ôm mặt khóc: ?oVâng, em ngu...?. Biết mình quá lời, tôi nằm xuống, bắt tay qua trán. Diễm nói: ?oNhưng mà em yêu anh?. Chậc, yêu thì có sao. Cái nết liều trong tôi trỗi dậy rất nhanh. Mùi da thịt đàn bà, mùi rượu cứ bện chặt lấy tôi cho tới sáng.
    Từ hôm ấy, tôi thay đổi hẳn. Phải chăng những khoái lạc xác thịt đã mở mắt cho tôi, hay là tình cảm chân thành của Diễm đã làm cho tôi thay đổi quan điểm về cuộc sống?
    Dù sao thì Diễm cũng rất đáng yêu, xinh nữa là đằng khác. Diễm kể cho tôi nghe về gia đình: Diễm mồ côi cha, mẹ rước về một ông ba bị mắt trắng môi thâm chuyên rình xem trộm con gái tắm. Diễm đã hắt cả một chậu nước bẩn vào mặt hắn rồi bỏ đi.
    Đã hai năm nay, Diễm không về. Kể đến đấy, Diễm khóc: ?oEm biết làm cái nghề này chẳng ai tin, nhục lắm, nhưng không phải ai cũng là đồ bỏ đi cả, phải không anh??.
    Thằng bạn cùng văn phòng tròn mắt: ?oMày dính vào thật hả, chớ nghe ca ve kể chuyện, đừng nghe con nghiện trình bày, hiểu chưa thằng văn chương cám hấp!?. Tôi qua loa cho xong chuyện: ?oTao bị bỏ bùa rồi. Không thể nào thay đổi được đâu?.
    Mẹ nghe tin đồn hỏa tốc lên thăm, rên như bị voi giẫm: ?oCon gái thiếu gì mà lại dính vào mấy đứa nhà hàng hả con, mẹ ăn nói làm sao với chòm xóm đây hả giời...?.
    Cha tuyên bố thẳng thừng: ?oMày mà lấy con hở rốn ấy là tao từ mặt, đồ khỉ!?. Đến nước này thì tôi phát hoảng, giá như hôm ấy tôi đừng say rượu, giá như...
    Ba hôm liền tôi cáo ốm không đến cơ quan, đến hôm thứ tư thì sốt thật. Diễm gọi điện bảo: ?oAnh sợ rồi phải không, nếu cần em sẽ ra đi, không dám làm phiền anh nhiều hơn nữa. Hóa ra anh cũng hèn thế thôi?.
    Tôi quên sốt, hét lên trong máy: Không, không phải thế, anh yêu em, đồ ng... Tôi chưa kịp nhả hết câu chửi bậy quen thuộc thì Diễm đã cúp máy. Tôi hụt hẫng nghe lòng mình đắng ngắt. Nhìn qua cửa sổ thấy những giò phong lan tím ngần vẫn đong đưa như không hề có chuyện gì xảy ra.
    Không, tôi không muốn mất không một thứ gì cả, không muốn mất Diễm, mất những người thân thiết nhất, bố mẹ, chị tôi, cả ông anh rể nghiện rượu của tôi nữa. Đã ba mươi tuổi, người ta có quyền giữ lại những thứ mà mình cảm thấy gần gũi nhất, phải thế không, Diễm?
    Tôi khóa trái cửa lại và bước ra đường, hôm ấy là đã cuối mùa đông
  5. hayes

    hayes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2006
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Lời tỏ tình muộn màng
    Bạn tôi tên là Trung là một người đàn ông tốt bụng nhưng lầm lì , ít nói . Tháng trước , vợ Trung vừa qua đời . Chị đã vật lộn với căn bệnh ung thư suốt 8 năm . Trung nhờ tôi tới giúp anh dọn dẹp lại nhà cửa . Trong ngăn bàn , tôi nhặt được một cái ví da cũ rích trong nhét một lá thư . Tôi đưa cho Trung và anh mở ra xem . Đầu thư có vẽ một trái tim tô màu đỏ với hai chữ Trung và Nga được tô đậm nằm ở hai bên . Nét chữ nguệch ngoạc hẳn là của một cậu học trò .
    Đây chính là bức thư tỏ tình của Trung gửi cô bé Nga , khi hai người học năm cuối trung học . Trung không hề ngờ là vợ của anh còn giữ nó . Phía dưới hai trái tim là những dòng chữ do Nga viết : " Lúc đó , anh không hề nói là anh yêu em . Nhưng bây giờ , em mới biết mình không còn sống được bao lâu nữa , em muốn nghe thấy anh nói " Anh yêu em " . Em biết anh là người đàn ông tuyệt vời của em . Anh luôn thầm lặng yêu em , chăm sóc và lo lắng cho em . Anh biết tha thứ , biết khuyến khích em trong những giây phút khó khăn và biết cách xoa dịu những cơn đau hành hạ em . Lúc nào anh cũng dịu dàng với em . Hệt như cái lúc anh rụt rè giúi vào tay em mẩu thư này và ù té bỏ chạy . Thế nhưng em vẫn chờ một lời nói " Anh yêu em " của anh "
    Cầm lá thư trên tay , Trung im lặng . Tám năm qua chúng tôi vừa ái ngại , vừa cảm phục Trung . Anh vừa phải làm việc , vừa phải chăm sóc vợ và 2 đứa con của họ . Có dạo , Trung trông rộc cả người . Có bữa đi làm về tới nhà thấy Nga đang bị những cơn đau hành hạ , không biết làm gì hơn , anh xốc chị lên xe lái chạy lòng vòng , cố tìm những nơi có thể giúp chị khuây khỏa . Tuy nhiên , chưa bao giờ chúng tôi thấy Trung bực tức .
    Tôi đứng cạnh Trung , cố hình dung tình cảm của anh . Cái gì đã gắn bó hai Trung và Nga gần bốn thập niên , giúp họ đi qua những khó khăn nhất của cuộc đời ?
    - Tôi không biết mình có thể chịu đựng nổi vợ mình hay không nếu một ngày kia cô ấy bệnh nặng ? - Bất giác miệng tôi nói ra ý nghĩ đang quẩn quanh trong đầu .
    - Có thể . Cậu có thể làm được , nếu cậu yêu vợ cậu như tôi yêu Nga - Trung đáp - Thế mà mình vẫn còn nợ cô ấy một lời tỏ tình : " Anh yêu em , Nga ! "
    [
    Được hayes sửa chữa / chuyển vào 10:49 ngày 09/10/2006
  6. hayes

    hayes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2006
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Hãy mỉm cười bạn sẽ thấy hạnh phúc[
    (Hoathuytinh.com) Đêm Đà Lạt, mưa phùn. Ngồi bên tách Capuchino ngoài bờ hồ, nó như đông cứng lại trong cái giá rét của không khí. Nhưng có một thứ vẫn không bao giờ đóng băng lại được, đó là nước mắt. Nó thấy khóe mắt nặng trịch, rồi có cái gì đó âm ấm vừa lướt qua gò má nó. Theo phản xạ, nó lấy tay lau qua, tay nó ướt. Nó đã khóc. Tâm trạng nó rối bởi, buồn đến rã rời. Nó đã trốn đến cái nơi xa lạ này để được bình yên, vậy mà sao nó vẫn cảm thấy khó khăn, vẫn không thể thanh thản. Thật đáng thương!
    Nó nghĩ về cuộc sống của nó, về những bất trắc trong cuộc sống ấy. Nó thấy nghẹt thở trước những kỳ vọng, những hoài bão mà ba mẹ đặt cho mình. Ba mẹ nó, những người đã vì hoàn cảnh mà không thể thực hiện được hoài bão của mình, đã đặt tất cả niềm tin và hy vọng vào nó, vào đứa con gái duy nhất của họ. Nó thấy người như run lên khi nghĩ đến việc hoàn tất những kỳ vọng đó, phải thi đậu vào một trường Đại Học danh tiếng, phải đi du học, phải có cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc và tất nhiên phải là một phụ nữ thành đạt với một nghề nghiệp cao quý. Với sức học không quá tệ nhưng cũng không phải là vượt trội, thì để thực hiện những điều đó, nó phải lao tâm ghê lắm. Nó sợ phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ba mẹ khi đứng trước sự thật là nó không thể thực hiện được những kỳ vọng ấy. Bởi thế, nó phải cố gắng họcc, họcc quên thời gian, quên mệt mỏi, học hăng say, miệt mài. Thế nhưng không hiểu sao cuộc sống lại éo le, cứ đẩy đưa nó vào những mối quan tâm khác, khiến nó không thể chú tâm vào học được nữa. Chính con người yếu đuối của nó cũng lôi kéo nó vào những cuộc chơi vô tận, những trò đùa vô bổ, làm nó không còn thiết học nữa. Việc học đối với nó chỉ như một trò đùa, một trò chơi không gây hứng thú. Nó học mà tâm trí cứ ở tận nơi nào. Đã thế, thỉnh thoảng nó lại còn buồn vu vơ, chẳng muốn học, cứ nghĩ vớ vẩn rồi buồn. Lại phí thời gian giải toả nỗi buồn. Nó nghĩ rằng nó không thể ngồi vào bàn học, chỉ vì nó không cảm thấy hứng thú với việc học, cứ như thể những năm trước nó đã học thay cho cả đời nó vậy. Cũng may là nó còn biết rằng thời gian đang dần trôi, mà nó thì còn quá nhiều cái để học. Và nó nghĩ mình cần phải lấy lại cảm hứng cho cuộc sống đang vô cùng tẻ nhạt này để lại bắt đầu ngồi vào học. Nó đi tìm lại cảm hứng đã mất của mình, bằng một cách mà không ai chấp nhận được, nó yêu. Nó tin vào một tình yêu đẹp và hy vọng sắc màu sẽ trở lại chốn tăm tối này.
    Và tất nhiên, khi yêu thì người ta lại càng không muốn học, mặc dù là cuộc sống của nó có cải thiện. Đến một lúc nào đó, nó bị cuốn vào những rắc rối của tình yêu, nó lại càng đau khổ hơn, lại càng mệt mỏi hơn. Tâm trí nó chỉ dành để giải quyết những khó khăn, những tồi tệ của tình yêu. Điều tất yếu đã xảy ra, nó không thể ngồi vào bàn học, không thể chú tâm vào học khi tâm trạng của nó đang rối bời. Và, nó học ngày càng sa sút, như xe không thắng, lao thẳng xuống vực thẳm.
    Nó tự thấy mình như một kẻ có tội, tội rất nặng. Nó thất vọng về chính mình, tự nó vùi bản thân mình vào biển thất vọng. Từ đó, nó chán nản, rồi buông xuôi tất cả. Nó không cố gắng, không quan tâm đến bất cứ cái gì hết, cả tương lai đang dần đến, cả thời gian đang vụt qua. Nó chỉ ngồi đấy, giận bản thân quá yếu đuối. Cứ như thế, nó sống như người không có hồn. Và sớm chấp nhận thực tại tồi tệ là nó bất tài, vô dụng.
    Nhưng rồi anh đến, kéo nó ra khỏi vực thẳm, đem nụ cười, niềm vui, hy vọng và sức sống đến cho nó. Anh giúp nó giải quyết tất cả những rắc rối mà nó vướng vào. Anh cùng nó vui chơi, học tập, tận hưởng niềm vui của cuộc sống. Nó cảm thấy vui khi có anh, hạnh phúc khi được ở bên anh. Không biết là vô tình hay cố ý, anh đã bước vào cuộc sống của nó, đơn giản như một người bạn nhưng rất ý nghĩa, anh in hình ảnh mình lên trái tim nó, nhẹ nhàng nhưng rất sâu sắc.
    Anh và nó thân thiết, gắn bó, cùng nhau chia sẻ tất cả, tất cả những điều mà có lẽ cả nó và anh chưa bao giờ nói với ai. Anh kể cho nó nghe với mối tình đấu của anh, và những thất bại trong tình cảm của anh, và cả những cảm nghĩ của anh vớ nó, anh còn kể cho nó cả những mối tình chóng vánh của anh. Anh làm như thể đứng trước nó, anh không thể nói dối, anh luôn thành thật bởi nó là người quan trọng nhất. Và, cũng là sự vô tình ấy, nó thích anh, thích rất nhiều. Với tất cả những gì anh đã làm cho nó, nó cho rằng, à không, nó tin rằng, anh cũng thích nó. Cứ với niềm tin ấy, nó ngày càng chìm sâu hơn vào cái tình cảm dành cho anh: nó hy sinh tất cả, làm tất cả, vì anh.
    Nhưng đến một ngày, khi sự thật mở ra, anh đã không thích nó như nó nghĩ. Nó sững sờ khi nghe anh kể về người anh thích. Anh bảo rằng đối với anh, người con gái ấy là tất cả. Nó không tin. Nó phủ nhận tất cả. Nó cho rằng đó chỉ là thứ tình cảm chóng vánh, bỡn cợt mà anh vẫn dành cho những cô gái anh thấy có hứng thú, để thỏa mãn tính phong lưu đa tình của mình. Nó vẫn tin rằng nó là bến bờ của anh, là tình yêu xuất phát từ trái tim anh và dù cho anh có đi đến bất kỳ đâu, anh vẫn sẽ quay về mái nhà xưa, và với nó. Và nó tiếp tục hy sinh, cho đi mà không hề biết rằng nó chỉ như một con thiêu thân, dại dột đến đáng thương.
    Rồi đến một ngày nó quyết định: không âm thầm hay lặng lẽ gì nữa, anh phải được biết rằng nó không chỉ đơn giản là bạn của anh, và tình cảm của nó. Anh bất ngờ, sững sờ khi nghe nó thú nhận nó thích anh. Vẫn cách thức cũ, anh nhẹ nhàng an ủi nó, chia sẻ nỗi lòng của nó rằng anh rất hiểu và điều nó tin chính là sự thật nếu nó biết kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng đó đâu phải là sự thật. Nó lại ngây ngất trước sự dịu dàng của anh, nó lại lao vào anh một cách mù quáng đến tội nghiệp. Nhưng chờ đợi làm mòn mỏi tâm hồn nó, và nó không thể chịu đựng thêm, nó lại hỏi thẳng anh với cảm giác thật của anh vớ nó. Và có lẽ lần này anh thú thật, anh chỉ coi nó như một người bạn, không hơn. Nó buốt cả người, ngộp thở trong những hy vọng của chính nó. Nó cảm thấy anh thật giả dối, thật đáng ghét, nhưng nó vẫn không thể ghét anh, ngược lại, nó lại càng kiên quyết hơn. Nó lại âm thầm lặng lẽ ở bên anh, làm mọi thứ cho anh, chỉ mong anh tôn trọng nó và giữ lại trong trái tim anh hình ảnh đẹp nhất với nó, với một người bạn.
    Vậy mà không hiểu vì lý do gì, anh lại kể với người con gái của anh về nó, về tất cả những điều nó làm cho anh theo cái cách mà đó như là chiến công của anh, rằng anh là một chàng lãng tử đúng nghĩa, rằng nó chỉ như một con ngốc, bám theo anh với một cái hy vọng viễn vông, cái niềm tin trẻ con đến dại khờ. Để rồi người con gái ấy và tất cả bạn bè của cô ta nhìn nó như một kẻ ngốc, đáng khinh bỉ đến tội nghiệp. Và câu chuyện về sự cho đi rất ngu xuẩn này được loan truyền như một tin nóng về nó, như một đề mục cho bất kỳ ai muốn bàn tán về nó..
    Đã thế, việc học sa sút, ba mẹ nó điên lên và chì chiết nó suốt. Nó cảm thấy như họ chỉ cho nó sai phạm để mà soi mói, chỉ trích và đay nghiến. Nó chán ghét cả ba mẹ, vào những người thân yêu nhất của nó.
    Nó thất vọng, đau đớn, căm phẫn và quyết định không thể tha thứ cho bất kỳ ai. Nó căm ghét tất cả mọi người, nó đổ lỗi cho họ, rằng vì họ mà nó phải chịu một cuộc sống quá đay nghiệt và khắt khe như vậy. Nó tránh xa, mỉa mai tất cả mọi người. Nó trở nên bất trị, ngang bướng và luôn chống đối. Nó không tin tưởng vào bất kỳ cái gì và bất kỳ một ai, xung quanh nó chỉ còn sự nghi kỵ, dè chừng và đa đoan.
    Nó đau đớn quyết định bước đi và để lại anh với sự luyến tiếc, sự dằn vặt. Nhưng trước khi ra đi nó lại hứa với anh rằng nó sẽ chờ anh mãi mãi, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, vì trong trái tim nó vẫn còn in mãi niềm tin của chính nó, rằng anh sẽ quay vê. Bởi nó sợ khi anh quay trở vê hay chỉ đơn giản là khi anh cần nó sẽ không có ở đó nên nó đã hứa. Hứa để anh biết, đợi anh quay về, để nó biết, để nó luôn ở đó.
    Nhưng sự chờ đợi lại bào mòn sức sống của nó và cả cái sự nghi kỵ và đa đoan kia cũng làm nó mệt mỏi. Nó như quỵ đi trong cuộc sống khi đối diện những thử thách, những con người mà nó vẫn gặp hằng ngày. Nó rơi vào tâm trạng hoảng loạn, rối bời. Nó cảm thấy nặng nề, khó thở, và yếu đuối đến nỗi có lẽ chỉ một sợi tơ nhẹ cũng có thể làm nó quỵ ngã, ngộp thở mà chết. Cuộc sống của nó còn tệ hơn là thê lương, đen hơn cả bóng tối. Nó không còn ai để chia sẻ, để trút giận, để than thở. Nó cô độc đến đáng thương. Nhưng liệu còn có ai thương nó không? Ai lại muốn thương một kẻ đi tranh giành tình yêu với người khác như nó, một kẻ thất bại thê thảm như nó, một kẻ ********* như nó? Chắc chắn không. Họ không tránh né, khinh bỉ nó như một cái gì đó tồi tệ nhất đã là hạnh phúc lắm rồi! Mà nó cũng chẳng còn đủ can đảm để nhận lấy sự thương cảm của mọi người nữa rồi.
    Rồi nó bỏ đi, trốn chạy như một con chuột, một kẻ thất bại. Nó trốn đến cái nơi xa lạ, đầy lạnh lẽo vào cái mùa đông giá rét này để mùa đông và sự giá lạnh làm đóng băng những trúc trắc của nó, làm cho những bối rối, những thê lương của nó không còn cơ hội ngoi lên, sống dậy mà làm cho nó phải bi thương nữa. Vậy mà, nó lại không thể trốn tránh được, giữa lúc nó cảm thấy như thanh thản nhất thì nó lại khóc, oà lên khóc trong sự bất lực của nó trước sự nặng nề của cuộc sống và của tình yêu.
    Rồi bỗng một cái gì đó rất ấm áp và mịn màng lướt nhẹ trên má nó, nơi đã ướt đẫm vì nước mắt. Một chiếc khăn nỉ, một bé gái xinh xắn, mặc chiếc áo mùa đông ấm áp màu trắng đưa chiếc khăn lên vùi vào lòng bàn tay lạnh cóng của nó. Nó nhìn vào chiếc khăn, rồi lại ngẩng lên nhìn cô bé, cô bé mỉm cười, trông cô bé như một thiên sứ. Nụ cười ấy mới hiền hoà dễ mến làm sao, đó như một lời nhắn nhủ, một sự khích lệ rằng nó hãy mỉm cười, hãy mở lòng mình ra với cuộc sống, với mọi người, như cô bé đã mở lòng với nó- một người xa lạ, và nó sẽ thấy được phép màu của tình yêu thương. Rồi cô bé bỏ chạy. Nó nhìn theo cô bé, nó thấy một dáng người rất quen thuộc. Đó là anh, anh lại đến để an ủi nó, để nâng đỡ nó như một người bạn và như một người anh trai. Nó oà khóc trong vòng tay anh. Trong nước mắt, nó cảm thấy như bình minh bắt đầu ló dạng, tâm hồn nó nhẹ nhõm hẳn và nó mỉm cười, một hành động rất đơn giản mà dường như đã lâu lắm rồi nó không làm.
    Được hayes sửa chữa / chuyển vào 16:08 ngày 09/10/2006
  7. hayes

    hayes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2006
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Hòn đá cô đơn
    Từ rất lâu rồi, Emerald (Ngọc lục bảo) luôn được mọi người yêu mến vì nó là một trong những loại đá quí tạo nên sự quyến rũ cho nữ giới cũng như sự sang trọng cho những ai sở hữu nó. Nhưng bản thân Ngọc lục bảo thì không như vậy, nó mặc cảm vì không có vẻ kiêu sa của hồng ngọc, hay vẻ thùy mị của ngọc trai. Bên cạnh đó, nó thấy rằng ít ai có thể đeo nó khi đến dự những buổi tiệc quan trọng vì màu sắc của nó rất kén chọn trang phục và dáng người. Chính vì thế mà ngày này qua ngày khác, sự tự ty càng lớn dần, cho đến một ngày nó bị người ta lãng quên thật sự khi người ta nhận thấy nó không còn tỏa sáng và cũng giống như những thứ đá có màu sắc khác. Một thứ đá rất đơn thuần và không có điểm gì nổi bật. Nó dần bị đào thải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và cô đơn.
    Rồi một ngày nọ, có một người thanh niên rất phong độ ghé ngang con suối nhỏ - nơi mà Ngọc lục bảo đang sống. Bất chợt, người thanh niên dừng lại, chàng ngồi cạnh bờ suối và suy nghĩ xa xăm. Chàng bồng nhiên tâm sự một mình:
    Câu chuyện rất lãng mạn về chàng và một nàng công chúa xinh đẹp, thông minh và có một trái tim rất lương thiện. Tiếng lành đồn xa, chàng - hoàng tử của nước láng giềng đã lặn lội đường xa tìm đến. Chàng yêu công chúa từ cái nhìn đầu tiên nhưng công chúa không muốn lấy hoàng tử vì nàng đang đợi người mang món quà sinh nhật đến cho nàng như lời tiên đoán của bà tiên đỡ đầu: "Người ấy sẽ là chồng của công chúa vì người ấy sẽ trao cho công chúa một món quà mang đến một vẻ đẹp huyền bí và sang trọng vào bậc nhất. Nó mang đến một chút bí ẩn và quyền lực cho những ai sở hữu nó. Đó chính là một hòn đá với màu sắc rất riêng mà chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết...một hòn đá mang đến hạnh phúc."
    Sinh nhật lần thứ 18 sắp đến và công chúa đã chờ đợi người ấy quá lâu, nàng không thể từ bỏ sự mong đợi của mình vào phút cuối. Nhưng công chúa cũng rất yêu hoàng tử!...làm sao đây?...cuối cùng, công chúa lâm bệnh nặng mà không thuốc thang nào hiệu nghiệm. Nàng ốm liệt giường và bất tỉnh cả tuần lễ nay. Hoàng tử rất đau khổ vì ngày ngày phải nhìn thấy vẻ mặt công chúa ngày càng xanh xao. Cuối cùng, chàng quyết định ra đi tìm hòn đá ấy vì chỉ có hòn đá ấy mới mang lại hạnh phúc cho công chúa, mặc dù biết rằng sau khi tìm thấy hòn đá ấy thì công chúa sẽ lấy một người khác và hoàng tử sẽ thua cuộc. Nhưng không còn cách nào khác, thà hi sinh mình chứ chàng không muốn nhìn thấy công chúa chết. Vậy là chàng đã ra đi, chàng đi đã rất lâu mà vẫn không tìm thấy thứ đá ấy. Cuối cùng, chàng gần như kiệt sức và số phận đã đưa chàng đến con suối nhỏ này.
    Nghe câu chuyện cảm động ấy tự nhiên hòn đá chảy nước mắt. Hòn đá cũng biết khóc vì nó có linh tính. Không biết nó khóc bao lâu nhưng nước mắt của nó đã cuốn trôi bao nhiêu rong rêu lâu nay bám trên người nó để lộ ra những đường nét sắc sảo trên cơ thể nó. Dưới làn nước trong xanh, mát lạnh, vẻ đẹp của nó tỏa sáng lấp lánh và tinh khiết hơn bao giờ hết. Bất chợt, hoàng tử nhìn thấy nó làm người rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy một hòn đá với màu sắc kì lạ như vậy, người bước xuống suối và đến gần nó, chàng nhặt nó lên, ngắm nghía và chàng nhận ra đó chính là hòn đá mà công chúa chờ đợi. Ngay lập tức, hoàng tử mang nó về kinh đô, chàng giao nó cho một người thợ kim hoàn giỏi nhất để gọt giũa lại. Mấy ngày chịu đựng đau đớn đã qua, cuối cùng, Ngọc lục bảo đã về lại với chính mình, về lại với vẻ đẹp gần như hoàn hảo khi xưa. Nó được hoàng tử đem đến tặng cho công chúa. Rất khẽ, công chúa mở mắt ra, nàng nhìn thấy hòn đá ngay ngày sinh nhật của mình, nàng mỉm cười vì tấm lòng của hoàng tử, nàng khỏi bệnh!
    Một tuần lễ sau, hai người tổ chức một lễ cưới rất đẹp và trang trọng. Công chúa không hề đeo bất kì trang sức nào ngoài chiếc nhẫn có đính một viên ngọc lục bảo. Ngọc lục bảo rất tự hào vì nó chính là món trang sức quí giá nhất được công chúa trân trọng đến thế. Ngay phút giây trọng đại nhất, bà tiên đỡ đầu xuất hiện, bà chúc công chúa một lời chúc cho hạnh phúc của hai người. Đoạn, bà đặt tay lên viên ngọc lục bảo và nói: "Không phải thời gian làm người ta lãng quên ngươi, Ngọc lục bảo! Mà ngươi bị lãng quên vì ngươi không cố gắng tự làm mình tỏa sáng. Ngươi biết không, ngươi là một tạo vật của Thượng Đế. Không có một thứ gì Thượng Đế tạo ra lại vô dụng cả, ngươi quá tự ty và chính sự tự ty khiến ngươi không nhìn thấy cái đẹp trong chính ngươi. Có thể với người này ngươi không là gì cả nhưng với người khác ngươi lại có một ý nghĩa to lớn...và sự thật đã chứng minh điều đó".
    Nói xong, bà tiên biến mất, nhưng ngọc lục bảo đã suy nghĩ rất nhiều. Từ đó, Ngọc lục bảo đã luôn tỏa sáng với một vẻ đẹp rất riêng, không lẫn lộn với bất kì thứ đá quí nào và nó đã được trân trọng cho đến ngày nay.
  8. snowfield

    snowfield Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2006
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    PENFRIEND
    Penfriend = Pal + Enjoy together + Necessary + Forever + Relationship + Encourage + Never + Dab
    Penfriend (bạn qua thư) không chỉ là một Pal (bạn bình thường). Đó là một người bạn mà mình có thể bộc bạch tâm sự. Đó là người mà mình có thể viết mà không cần nói, người mà mình có thể Enjoy together (cùng nhau vui đùa) mà không cần quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài. Penfriend là những người bạn thật sự Necessary (cần thiết cho cuộc sống). Những người bạn học có thể xa nhau, những người bạn thân có thể ra nước ngoài sống nhưng những người bạn qua thư là Forever (mãi mãi). Bởi vì theo những cánh thư chứa đầy tình cảm, Relationship (mối quan hệ) của chúng minh sẽ không có khoảng cách. Khi mình gặp khó khăn, bạn luôn sẵn lòng Encourage (khuyến khích) để mình thêm vững tin và điều đó khiến mình trưởng thành. Mình sẽ Never (không bao giờ) quên những tình cảm đó. Mặc dù vậy, mình thầm mong một ngày nào đó, mình có thể Dab (chạm nhẹ) vào bạn dù chỉ một lần, bạn thân thương.
    Tôi cũng có một người bạn như vậy. Hai đứa chúng tôi đã quen nhau qua mail.
    Tôi vốn là đứa chỉ thích sống một mình, luôn buồn chán về cuộc sống của bản thân. Tôi chỉ thích sống với kí ức những ngày thơ ấu, những kí ức rất đẹp nhưng tôi không nhận ra rằng nó đã quá xa vời. Với chí "tiến thủ", tôi sống chỉ biết "thủ" mà không biết "tiến". Nhưng từ khi nhận được mail anh viết cho tôi, tôi đã nhận ra được giá trị của cuộc sống. Tôi cũng chợt nhận ra rằng, quanh mình có bao nhiêu điều thú vị, quanh mình cón có bao nhiêu là bạn tốt, sẵn sàng giúp đỡ mình bất cứ khi nào gặp khó khăn.
    "Mặc dù có những việc tưởng chừng như vượt quá sức mình, mình không thể làm nổi, nhưng hãy nhớ một điều rằng, em không cô đơn". Đó là một trong những điều tôi học được từ anh. Đôi khi, trong cuộc sống có những bài học thật giản dị nhưng mình không nhận ra.
    Tôi vẫn luôn ao ước mình có một người anh trai, bây giờ điều ước của tôi đã trở thành hiện thực. Anh sẽ là Penfriend của tôi mãi mãi cho dù đến một lúc nào đó chúng tôi không còn gặp nhau. Tôi cảm ơn những lá thư cũng như tấm lòng của anh đã dành cho tôi. Cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu thế nào là "Melodies of life".
    "Khi con sinh ra, mọi người đều cười, chỉ có mình con oà khóc. Con hãy sống làm sao để khi con chết đi, mọi người đều khóc chỉ có mình con là mỉm cười."
    ĐẤY LÀ CÂU NÓI MÀ MÌNH TÂM ĐẮC NHẤT
    RẤT VUI ĐƯỢC LÀM QUEN VỚI MỌI NGƯỜI
    -----------------------------------------------------------------------------------------
    Được snowfield sửa chữa / chuyển vào 17:04 ngày 10/10/2006
  9. 365ngaysongvuive

    365ngaysongvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2006
    Bài viết:
    540
    Đã được thích:
    0
    bài học về câu chuyện cờ caro mà em đã kể cho tôi nghe dạy tôi biết rằng khi ta yêu một ai đó thì tình yêu trong lòng ta sẽ rộng mở không chỉ trong phạm vi của một bàn cờ.
    Tôi yêu em cũng vì cái cách chơi cờ caro mà em đã dạy cho tôi.
  10. LeafandWind

    LeafandWind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2006
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Bài này luôn trong sổ tay của mình suốt thời học sinh và đến tận bây giờ.....Một người bạn đã tặng cho mình chiếc huy hiệu có chữ "Call me" và mình đã luôn mang nó trong túi rồi có chuyện gì hai đứa cũng chia sẻ, tâm sự với nhau....Cho đến một ngày giận dỗi, không chơi, không hiểu được nhau, tự ái....mình đã trả lại chiếc huy hiệu đúng ngày sinh nhật nó mà trong lòng như muốn khóc...
    Bây giờ thì ổn rồi, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, hy vọng vậy..
    Cho dù suy nghĩ nào làm bạn đau khổ đi chăng nữa
    Đó vẫn chỉ là suy nghĩ,
    Bạn có thể thay đổi suy nghĩ được mà

Chia sẻ trang này