1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quà tặng cuộc sống

Chủ đề trong 'Quảng Bình' bởi thanh_hang_new, 24/04/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. invincible_vn

    invincible_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/09/2003
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    BẬN THÌ BẬN NHƯNG LÀ TRUYỆN COPY LẠI MÀ, HAHAHA. VẪN CÓ THỜI ĐỂ ĐỌC. THẤY TRUYỆN QUEN QUEN, HAY HAY, CẢM CẢM ĐỘNG ĐỘNG NÊN GỬI GÓP VUI THÔI.
    Được INVINCIBLE_VN sửa chữa / chuyển vào 18:44 ngày 14/03/2004
  2. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    Bác lại copy sau em nhé. Bác thử đọc lại mấy trang trước xem.....hehe.
    Ông ni là ai rứa? răng anh Kts lại giấu bạn kĩ ri?
    Khi trái tim chẳng cháy thành ngọn lửaNhư buổi đầu tiên gặp mắt em nhìn
  3. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    My Declaration of Self-Esteem
    by Virginia Satir
    The following was written in answer to a 15-year-old girl?Ts question, ?oHow can I prepare myself for a fulfilling life??

    I am me.
    In all the world, there is no one else exactly like me. There are people who have some parts like me but no one adds up exactly like me. Therefore, everything that comes out of me is authentically mine because I alone choose it.
    I own everything about me -- my body, including everything it does; my mind, including all my thoughts and ideas; my eyes, including the images of all they behold; my feelings, whatever they might be -- anger, joy, frustration, love, disappointment, excitement; my mouth and all the words that come out of it -- polite, sweet and rough, correct or incorrect; my voice, loud and soft; all my actions, whether they be to others or myself.
    I own my fantasies, my dreams, my hopes, my fears.
    I own all my triumphs and successes, all my failures and mistakes.
    Because I own all of me, I can become intimately acquainted with me in all my parts. I can love me and be friendly with me in all my parts. I can then make it possible for all of me to work in my best interests.
    I know there are aspects about myself that puzzle me, and other aspects that I do not know. But as long as I am friendly and loving to myself, I can courageously and hopefully look for the solutions to the puzzles and for ways to find out more about me.
    However I look and sound, whatever I say and do, and whatever I think and feel at a given moment in time is me. This is authentic and represents where I am at that moment in time.
    When I review later how I looked and sounded, what I said and did, and how I thought and felt, some parts may turn out to be unfitting. I can discard that which is unfitting and keep that which proved fitting, and invent something new for that which I discarded.
    I can see, hear, feel, think, say and do. I have the tools *****rvive, to be close to others, to be productive, to make sense and order out of the world of people and things outside of me.
    I own me and therefore I can engineer me. I am me and I am okay.
    Khi trái tim chẳng cháy thành ngọn lửaNhư buổi đầu tiên gặp mắt em nhìn
  4. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    The Ring
    by Kelly Salasin
    When the one-year anniversary of my mother''s passing
    came around, I found myself in the kitchen preparing
    some of her favorite dishes. I hadn''t planned this,
    but there I was one hot August afternoon, making her
    famous soup from the turkey I had roasted the day
    before.
    As I poured myself into cooking, some of the deep
    sadness I was experiencing at this one-year mark moved
    through me. I loved my mom''s turkey soup, how she
    cooked the egg noodles right in the broth, and how
    they soaked it up and tasted almost like dumplings. I
    remembered the time she made some especially for me.
    It was summer then, too, and I had a terrible head
    cold. She arrived unexpectedly one afternoon at my
    work place with a huge jar of her turkey noodle soup.
    I thought about the bread she used to bake and about
    how much butter she would slather on it, and how we
    loved to dip it into the broth. I began to feel a
    little more buoyant amidst the pain of losing her.
    While the noodles boiled in the broth in my kitchen, I
    realized that I was reconnecting with my mother
    through food. I laughed a bit at myself when I
    reflected on all the dishes I had cooked that week.
    Without knowing it, I had created a beautiful ritual
    to honor my mother and to comfort myself at this
    vulnerable time. I suddenly felt my mother at hand and
    was filled with her presence. I was so uplifted and
    excited that I began talking to her, imagining she
    were there.
    "What else should we make?" I asked of us both,
    wanting to keep the ritual from ending.
    "Irish Potato Pancakes," was the reply.
    I hesitated. The thought of these brought up another
    loss. The last time I made potato pancakes was two and
    a half years ago. I had taken off my engagement ring
    to make the dough, and never found it again. Since
    then, I resisted using that recipe even though I
    really liked those pancakes. It''s sort of silly, but
    whenever I considered making them, I felt resentful of
    their participation in my loss, as if they were partly
    to blame.
    My mom should know better than *****ggest these, I
    thought. (I don''t even remember her ever making them.)
    She knew how upset I was about losing my ring. I had
    always called her whenever I lost something, even when
    I was away at college, even from across the country,
    even when I traveled abroad. She had a knack for
    helping me find my way to lost things, except for this
    time.
    But despite these hesitations, I found myself caught
    up in the joy and celebration of the moment, and I
    reached for the cookbook without another thought of
    the ring. My mom did love Irish things, and these were
    delicious. I opened the large coffee-table cookbook
    and turned to the pancake recipe. At once, something
    at the bottom of the page caught my eye... It
    sparkled! I gasped in utter amazement! There, pressed
    into the pages of this book, was my diamond ring!
    Chills ran up and down my body as my mind raced to
    ponder how this was at all possible. Hadn''t I used the
    book for other recipes in the course of almost three
    years? Wouldn''t the ring have slipped out during the
    packing and unpacking of two household moves? Hadn''t I
    checked the book for the ring when I had lost it?
    My mind was subdued as my heart overflowed with the
    magic of gratitude and wonder. I slipped my ring onto
    my trembling hand, and a smile filled my soul as I
    whispered, "Thanks Mom."
    That day, I made potato pancakes in the shape of
    hearts.
    Kelly Salasin
    Contributor, Chicken Soup for the Mother & Daughter
    Soul
    Khi trái tim chẳng cháy thành ngọn lửaNhư buổi đầu tiên gặp mắt em nhìn
  5. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    As a Man Soweth
    by Mike Buetelle
    When I was in junior high, the eighth-grade bully punched me in the stomach. Not only did it hurt and make me angry, but the embarrassment and humiliation were almost intolerable. I wanted desperately to even the score! I planned to meet him by the bike racks the next day and let him have it.
    For some reason, I told my plan to Nana, my grandmother -- big mistake. She gave me one of her hour-long lectures (that woman could really talk). The lecture was a total drag, but among other things, I vaguely remember her telling me that I didn?Tt need to worry about him. She said, ?oGood deeds beget good results, and evil deeds beget bad results.? I told her, in a nice way, of course, that I thought she was full of it. I told her that I did good things all the time, and all I got in return was ?obaloney!? (I didn?Tt use that word.) She stuck to her guns, though. She said, ?oEvery good deed will come back to you someday, and every bad thing you do will also come back to you.?
    It took me 30 years to understand the wisdom of her words. Nana was living in a board-and-care home in Laguna Hills, California. Each Tuesday, I came by and took her out to dinner. I would always find her neatly dressed and sitting in a chair right by the front door. I vividly remember our very last dinner together before she went into the convalescent hospital. We drove to a nearby simple little family-owned restaurant. I ordered pot roast for Nana and a hamburger for myself. The food arrived and as I dug in, I noticed that Nana wasn?Tt eating. She was just staring at the food on her plate. Moving my plate aside, I took Nanâ?Ts plate, placed it in front of me, and cut her meat into small pieces. I then placed the plate back in front of her. As she very weakly, and with great difficulty, forked the meat into her mouth, I was struck with a memory that brought instant tears to my eyes. Forty years previously, as a little boy sitting at the table. Nana had always taken the meat on my plate and cut it into small pieces so I could eat it.
    It had taken 40 years, but the good deed had been repaid. Nana was right. We reap exactly what we sow. ?oEvery good deed you do will someday come back to you.?
    What about the eighth-grade bully?
    He ran into the ninth-grade bully.
    Khi trái tim chẳng cháy thành ngọn lửaNhỈ bu.i 'ầu tiên gặp mắt em nhìn
  6. invincible_vn

    invincible_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/09/2003
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Trời, mình copy của copy à? Rứa mà mình k0 biết. Thông cảm nghe.Tốt nhất bây giờ nên dựa cột mà nghe cho rồi:)). Invincible_vn là bạn gái của KTS_Giun đó------> KTS_Giun giấu cũng fải thôi:) Lỡ khai rồi nên đừng cáu KTS_Giun nghe. :))
    Tất cả đều có giá của nó, những gì k0 mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền!!!
  7. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    Hehe, ko sao bác à, rứa miềng mới biết có người đọc đúng trang mình đọc. Em cũng chuyên Ctrl C rồi lại Ctrl V đó , bác phát huy nhé
    Chừ miềng mới biết vì răng hôm qua đi học Anh với Kts_june, bác ấy nhất quyết ko cho thầy xếp lịch vào tối thứ 7 và tối Chủ nhật. Bây giờ thì em đã hiểu
    Khi trái tim chẳng cháy thành ngọn lửaNhư buổi đầu tiên gặp mắt em nhìn
  8. kts_june

    kts_june Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Chết rồi !học định luật Jun Lenxơ rồi! Bây giờ nghe nói rứa cùng với lời em TH làm Kts jun cầy sấy đây nè!!
    Hạnh phút giản đơn Khi ta biết xẻ chia miền ấm Dành cho nhau niềm vui thầm lặng Những nỗi buồn sâu thẳm cháy trong nhau!
  9. hoaloakenmuathu

    hoaloakenmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    0
    Thư cho con gái
    Con yêu mến!
    Việc chọn lựa người chồng phải do con tự định đoạt vì việc đó quan hệ trọn đời con. Ý kiến của ba chỉ là để hướng dẫn con phần nào thôi.
    Ba hân hoan tưởng tượng tới một ngày nào đó, con gái ba với cặp má ửng hồng e lệ, giọng nói run run cảm động báo cho ba biết một chàng trai sắp sửa đến xin ba được cưới con.
    Khi ấy ba sẽ hoàn toàn sung sướng với hy vọng rằng chàng rể của ba không phải là một anh chàng quá bảnh trai và khéo nói. Vì một chàng trai như thế thường là được nhiều cô gái si mê và tính tình của họ thường kiêu kỳ, thiếu thủy chung.
    Ba không ưa những anh chàng quá chải chuốt bề ngoài. Sự chải chuốt ấy chiếm quá nhiều thời giờ trong đời họ, đâu còn chỗ dành cho hạnh phúc của kẻ khác.
    Ba không ưa những anh chàng quá lập dị, ăn mặc, cử chỉ lố lăng. Họ đâu biết thích ứng với hoàn cảnh và cư xử cho hợp với xung quanh?
    Ba không ưa những anh chàng tỏ ra quá thông thái. Không ai có thể làm vừa lòng họ. Họ tự phụ với sự hiểu biết của mình, song thực ra họ thường không quyết đoán và kém phần khẳng khái. Trí óc đa tạp của họ dễ làm người khác thán phục nhưng không sưởi ấm được ai.
    Ba không ưa những anh chàng quá ham công tiếc việc. Họ không còn thời giờ để thưởng thức thiên nhiên, không biết sống hồn nhiên đơn giản, và không còn đủ tâm trí khoáng đạt để yêu thương. Công việc của họ chẳng khác gì những vực sâu vùi lắp tâm hồn họ.
    Ba không ưa những anh chàng tỏ ra quá ư đạo đức. Thế giới quan đạo đức của họ che mất cả thế giới hữu hình làm họ thiếu thực tế. Họ thường đòi hỏi quá đáng với người vợ và ít quan tâm đến giá trị của miếng cơm manh áo.
    Ba không ưa những anh chàng quá giàu sang, họ còn bận lo cho sản nghiệp ngày một lớn, của cải ngày một nhiều. Như thế còn đâu cho tình gia đình?
    Ba không ưa? ba không ưa?
    Có lẽ con sẽ nghĩ thầm: thế người ta cũng không ưa ba thì sao?
    Khoan đã! Người chồng của con gái ba thì thế nào mà ba chẳng ưa. Miễn là họ chân thành, nhất là phải quân bình. Ðừng quá thiên lệch về một đức tính nào ba vừa kể trên. Ba chỉ cầu mong ở họ một tâm hồn cao thượng, quả cảm, một ý chí kiên cường và một lòng tận tụy với bổn phận dù ở bất kỳ địa vị nào. Và nhất là phải thật lòng yêu con gái của ba?
    Thôi nhé con yêu. Ðường đời là phía trước dưới bước chân con, ba chỉ là cột mốc bên vệ đường hướng con đến với bến bờ hạnh phúc. Mọi quyết định đều do bởi con mà thôi. Hãy bình tĩnh và tự tin con nhé?
    Ba của con.
    Được hoaloakenmuathu sửa chữa / chuyển vào 20:37 ngày 17/03/2004
  10. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    Bốn người vợ của nhà vua
    Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua giàu có trị vì một vương quốc hùng mạnh. Ông có đến bốn người vợ, bà hoàng nào cũng xinh đẹp. Nhà vua yêu người vợ thứ tư nhất và luôn chiều theo mọi sở thích của bà, không bao giờ từ chối. Kế đến là người vợ thứ ba, nhà vua lúc nào cũng sợ mất bà, đi đâu cũng luôn muốn đưa bà đi theo. Bà vợ thứ hai là chỗ dựa tinh thần của nhà vua, bà rất tử tế, dịu dàng và kiên nhẫn. Mỗi khi nhà vua gặp chuyện khó khăn, ông thường tâm sự với bà và thường nhận được những lời khuyên quý giá.
    Người vợ thứ nhất của vua là người trung thành nhất, giúp vua trị vì và làm cho đất nước ngày càng giàu có nhưng nhà vua lại không dành nhiều tình cảm cho bà. Nhà vua luôn nghĩ rằng bà có thể tự chăm sóc lấy mình nên ít khi để ý đến bà.
    Không may, một ngày nọ vua lâm bệnh và biết rằng mình không còn sống được bao lâu nữa. Ông nghĩ: "Ta có đến bốn người vợ, nhưng khi ra đi, e rằng lại hoàn toàn cô đơn!".
    Nghĩ vậy, nhà vua gọi người vợ thứ tư đến bên cạnh và nói: "Ta yêu thương nàng nhất, luôn dành mọi thứ tốt đẹp cho nàng. Giờ đây ta sắp chết, nàng có theo ta để ta không cô đơn không?". Nhà vua nhận được câu trả lời: "Bệ hạ rất tốt với thiếp, nhưng yêu cầu đó quá khó, thiếp không thể làm được!". Nhà vua lặng đi một lúc rồi cho gọi người vợ thứ ba, bà trả lời: "Không, thưa đức vua, cuộc sống còn đẹp lắm, sẽ có một vị vua khác đến để tiếp tục che chở và chiều chuộng thiếp!". Trái tim vị vua cảm thấy lạnh buốt vì buồn bã và thất vọng. Ngài lại gọi người vợ thứ hai: "Ta luôn được nàng giúp đỡ và khuyên giải, nàng sẽ theo ta chứ?" - Nhà vua hỏi. "Lần này thiếp không thể giúp được gì hơn, thưa đức vua" - người vợ thứ hai đáp - "Nhưng thiếp hứa sẽ chăm sóc bệ hạ đến những giây cuối cùng, rồi sẽ đưa bệ hạ đến nơi yên nghỉ và sẽ luôn nhớ đến bệ hạ!". Nhà vua hoàn toàn tuyệt vọng.
    Nhà vua không hề nhớ ra người vợ thứ nhất, cho đến khi ngài nghe thấy một giọng nói cất lên bên cạnh: "Thiếp sẽ theo ngài đến bất cứ nơi đâu ngài đi tới, dù đó là cõi chết". Đó chính là người vợ thứ nhất của ông. Trông bà mệt mỏi và gầy yếu. Buồn bã và nuối tiếc vô hạn vì cách đối xử của mình, nhà vua thốt lên: "Lẽ ra ta đã phải chăm sóc và thương yêu nàng nhiều hơn mới phải!".
    Bạn vừa được đọc một câu chuyện cổ tích, trong đó có vua và các bà hoàng. Chúng ta không sống trong thế giới cổ tích, nhưng bạn biết không, nếu coi mỗi chúng ta cũng giống như nhà vua đó, thì bạn hãy để ý xem, mỗi chúng ta cũng có đến bốn ?ongười vợ? đấy.
    ?oNgười vợ? thứ tư của chúng ta là cơ thể. Hầu như ai cũng lo lắng, chăm sóc đến bản thân, đến cơ thể mình nhiều nhất, làm sao để trông thật đẹp đẽ. Nhưng khi chúng ta ra đi, cơ thể ấy cũng tan biến, không để lại gì trên đời.
    ?oNgười vợ? thứ ba có tên là ?ođịa vị và của cải? ?" đây chính là những thứ dễ mất nhất, vì dù sao chúng cũng chỉ là vật chất. Khi chúng ta không còn sống, ?ođịc vị? không còn và ?ocủa cải? sẽ thuộc về người khác.
    ?oNgười vợ? thứ hai là gia đình và bè bạn. Họ luôn quan tâm và giúp đỡ, luôn an ủi và khuyên giải, nhưng họ chỉ có thể chăm sóc ta đến những phút cuối cùng và nhớ thương ta.
    ?oNgười vợ? thứ nhất chính là TÂM HỒN. Không phải ai cũng nhớ đến nó khi sống trong một thế giới mọi người đều phải chạy đua với của cải, địa vị để thỏa mãn cho cái ?otôi? của mình. Thế nhưng TÂM HỒN là điều duy nhất luôn đi cùng với chúng ta đến bất cứ nơi nào chúng ta đến, và chính là thứ để mọi người nhớ mãi đến ta dù ta có ở nơi nào.
    Khi trái tim chẳng cháy thành ngọn lửaNhư buổi đầu tiên gặp mắt em nhìn

Chia sẻ trang này