1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quà Tặng Cuộc Sống.

Chủ đề trong 'Cao Bằng - Bắc Kạn' bởi huylai85vn2006, 23/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0

    Câu chuyện thứ 351
    Hoa Thuỷ Tiên
    Dân gian có câu: "Cha mẹ sinh con, trời sinh tính", ngẫm mà đúng. Cặp vợ chồng nhà thần Kêphít và Lavơriôna sinh hạ được một cậu con trai có gương mặt trắng trẻo, cặp mắt sáng, mái tóc quăn tít, đặt tên là Narơxít thay cha làm hà bá, trị vì một vùng sông nước.
    - Ôi, chàng mới đẹp làm sao! Thật là một đứa con tuyệt vời! - Các nữ thần đến thăm Lavơriôna đều tấm tắc khen.
    Nhưng các thần cũng giống như con người đều có tính hay ghen ghét, đố kỵ trước những thành đạt của người khác. Loài cá bơi từ Đông sang Tây đã loan tin về vẻ đẹp tráng kiện và trí tuệ của con trai nữ thần Lavơriôna. Nữ thần Sứa biết được tin này, ả có một đứa con trai vốn xấu xí lại ngốc nghếch; khi nghe những lời khen của thiên hạ dành cho Narơxít thì ả nổi điên lên, đến nỗi những con rắn phủ trên đầu ả thay cho tóc bỗng dựng ngược lên, phun lưỡi phì phì. Nữ thần Sứa nghiến răng trèo trẹo:
    - Vẻ đẹp của mi sẽ giết chết mi, mi sẽ phải lòng chính cái hình bóng của mi, mi sẽ trở nên tốt bụng chỉ vì lòng hiếu danh, sẽ trở nên người thông minh chỉ vì thói kiêu căng. Cái khoảnh khắc mà mi nhìn thấy bóng hình mình trong gương chính là lúc mi bắt đầu phải chấp nhận cái chết. Những con cá bơi ngược lại từ Tây sang Đông mang tin về lời nguyền của nữ thần Sứa đến lưu vực sông do Kêphít trị vì. Thần Kêphít đập vỡ tất cả các loại gương có dưới thuỷ cung, còn các mảnh kính vụn thì cho quẳng lên đất liền. Từ khi còn nhỏ, Narơxít mới chỉ nghe nói về vẻ đẹp và về trái tim nhân hậu của mình, bây giờ chàng nghĩ rằng chàng cần phải là một người nhân hậu và thông minh, mặc dù làm được việc đó không phải là dễ. Khi lũ con của các nữ thần khác dành một chút trong khẩu phần ăn sáng hoặc bữa trưa của mình cho cá, thì Nanơxít cũng không muốn chịu tiếng là keo kiệt bèn ném cho cá một ít thức ăn. Dù chỉ là bớt lại một chút nhỏ nhoi lượng phần ăn, nhưng chàng tin rằng việc thiện mà chàng đã làm còn tốt hơn nhiều so với những người khác, bởi lẽ chàng đã hy sinh không phải là một món ăn dân dã mà là món ăn của nhà thần. Nhưng sau đó chàng lại khôn ngoan ngầm giữ lại khẩu phần của mình mà lấy khẩu phần của mẹ để đem cho, khiến lũ con các thần phải thán phục về sự hào hiệp và quên mình của chàng.
    Thời gian như bóng câu qua cửa sổ. Mới hồi nào Narơxít còn chơi đùa với lũ cá, nhặt nhạnh những vỏ hến, vỏ sò trang điểm cho nơi ở của mình, bây giờ chàng đã lớn phổng lên thành một chàng trai chững chạc. Khi xưa, lũ con của các thần thường cùng với chàng nuôi cá, nay lớn lên mỗi đứa lại có một sở thích riêng. Đứa nào cũng muốn tỏ ra khôn ngoan linh lợi. Chúng đọc cho nhau nghe những bài thơ tự sáng tác, hát những bài ca tự nghĩ ra và thi xem ai nhảy lên lưng cá ĐenPhin khéo léo hơn và bơi đi xa hơn. Narơxít cũng sáng tác thơ và chẳng bao lâu chàng hiểu rằng có một đứa con trong lũ con nhà thần tỏ ra trội hơn chàng, chàng liền đem lòng ghen ghét, phỉ báng cả bè bạn.
    - Đó là một chàng trai thông minh và tài hoa! Con gái thần nào mà được chàng lấy làm vợ thì thật là diễm phúc, - Các nữ thần có tuổi xì xào, tỏ ý ghen tỵ với người vợ tương lai của Narơxít.
    Nếu các nữ thần có tuổi bị chàng trai tuấn tú, đôn hậu và thông minh cảm hoá, thì cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi các nữ thần trẻ trung đã rắp tâm quyến rũ chàng bằng vẻ đẹp ưng ý, cuối cùng chàng quyết định kết hôn với Ekhô, cô gái đẹp nhất trong đám các tôn nữ nhà thần.
    Trước ngày cưới, Ekhô bảo Narơxít lên bờ sông hái cho nàng bông hoa Anh Đào dại để nàng gài lên mái tóc xanh của mình. Narơxít đã hái cả một bó hoa và khi cúi gập người toan nhảy xuống nước, thì bỗng nhiên thấy một vùng nước tôi tối có bóng hình của mình.
    - Đẹp quá! Kể từ khi khai thiên lập địa chưa một ai được chứng kiến một sự tuyệt diệu như thế này! - chàng thốt lên rồi sững người như bị bỏ bùa mê. Trong khi nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình, chàng quên khuấy cả Ekhô, người mà ngày mai chàng sẽ tổ chức lễ cưới đón nàng. Chàng ném những bông hoa xuống cỏ và khi đứng dậy chàng lại bị mê mẩn với cá bóng của chàng lại bị mê mẩn với cái bóng của chàng trong gương nước.
    - Đúng rồi, ta không chỉ là một chàng trai thông minh, đôn hậu nhất mà còn đẹp nhất nữa - Narơxít dương dương tự đắc.
    Đợi mãi không thấy người tình trở về, Ekhô đành phải ngoi lên mặt nước. Tức thì nàng bị người tình mắng nhiếc thậm tệ, chỉ vì nàng đã làm gương nước xao động.
    Ekhô không tin rằng Nanơxít lại quá giận dữ, vừa làm lành với chàng vừa xoa cho mặt nước trở lại phẳng lặng.
    - Ta biết, em ghen với vẻ đẹp của ta, vì vậy em tìm cách cản trở ta. Đừng vờ vĩnh nữa, hãy trở lại thuỷ cung đi.
    - Chàng thân yêu! Em là cô gái đẹp nhất trong đám tôn nữ nhà thần, cớ sao em lại ghen ghét vẻ đẹp của chàng? - Ekhô nói và vẫn nghĩ rằng người tình nói đùa.
    - Anh cứ nghĩ em là một người đẹp, đó là khi anh chưa trông thấy mình. Hãy nhìn vào gương mặt này, vào cái hình người này, em sẽ hiểu chính Aphơrôđita còn chưa xứng đáng trở thành vợ ta, huống hồ nàng - Narơxít đáp và lại mê mẩn với vẻ đẹp của mình.
    Đối với Ekhô cũng như đối với người đàn bà đội rắn trên đầu thay tóc, thì không có gì đáng giận hơn là việc người tình không thừa nhận sắc đẹp của nàng, còn nếu như nàng quả là không đẹp thì nàng cũng không thích bị lừa dối.
    Những lời nói của Narơxít khiến Ekhô tức tối đến nỗi nàng gọi chàng là một kẻ ngu ngốc tự say đắm mình. Nàng liền đem chuyện này kể lại cho mẹ nàng nghe và nói rằng chàng đã bị mất trí. Kephít đã hoài công thuyết phục con trai quay trở lại thuỷ cung, và những giọt nước mắt cầu xin của người mẹ cũng trở thành vô nghĩa.
    Narơxít đã ở lại hẳn trên bờ, và trong khi đưa mắt nhìn xuống nước, chàng vẫn không ngớt lải nhải về sắc đẹp của mình cho tới khi người chàng teo tóp lại và hoá thân về với trần thế.
    Không hiểu vì sao đối với người chết, người đời lại tỏ ra bao dung, độ lượng hơn so với người đang sống.
    Khi Narơxít chết rồi, Ekhô thường bơi đến chỗ có vùng nước tối mà người tình của nàng đã từng soi mình vào đó.
    "Tình yêu của ta mới tuyệt diệu làm sao..." - Ekhô thở dài. Để giữ lại mãi mãi những kỷ niệm về Narơxít, nàng bèn trồng ngay lên chỗ đất chàng nằm một bông hoa có sắc trắng hệt như da mặt của Narơxít. Đó chính là Hoa Thủy Tiên
    Câu chuyện thứ 352
    Bay hạng nhất
    Trên chuyến bay của hãng Hàng không Anh từ Johannesburg, một người đàn bà Nam Phi da trắng ăn mặc sang trọng tìm thấy chỗ ngồi của mình cạnh một người da đen. Bà ta gọi tiếp viên lại để phàn nàn về chỗ ngồi.
    "Có vấn đề gì vậy thưa bà?" Cô tiếp viên hỏi.
    "Cô không thấy à?" - Bà ta trả lời "Các cô đã xếp tôi ngồi cạnh một thổ dân. Tôi không thể ngồi cạnh một người khác biệt như vậy được. Hãy tìm cho tôi một chỗ khác"
    "Xin bà bình tĩnh" - Cô tiếp viên trả lời "Chuyến bay hôm nay rất đông khách nhưng tôi sẽ đi kiểm tra xem còn chỗ nào ở khu vực câu lạc bộ hoặc ở khoang hạng nhất không"
    Người đàn bà ném một cái nhìn khinh miệt về phía người đàn ông da đen bị xúc phạm và cả những hành khách khác đang có mặt trên chuyến bay.
    Một vài phút sau, cô tiếp viên quay lại với một tin tốt lành. Người đàn bà mỉm cười tự mãn với những người xung quanh.
    "Thật không may thưa bà. Như tôi đã đoán trước, khoang hạng thường đã hết chỗ. Tôi đã nói với tiếp viên trưởng nhưng khu vực câu lạc bộ cũng hết chỗ. Chúng tôi chỉ còn một chỗ duy nhất tại khoang hạng nhất"
    Trước khi bà kia kịp trả lời, cô nói tiếp...
    "Việc đổi chỗ này là rất đặc biệt, vì vậy tôi phải xin phép cơ trưởng chuyến bay. Nhưng trong trường hợp này, cơ trưởng cảm thấy thật là xúc phạm nếu bắt ai đó phải ngồi cạnh một người quá khó chịu"
    Nói xong, cô tiếp viên quay về phía người đàn ông da đen rồi nói:
    "Vì vậy, nếu ông có thể thu xếp đồ đạc, chúng tôi đã chuẩn bị cho ông một chỗ tại khoang hạng nhất".
  2. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện thứ 353
    Lý lẽ của trái tim
    Một ngày nọ khi chải tóc cho con gái, tôi nói: ?oMẹ yêu con, Amanda?. ?oCon cũng yêu mẹ?, Amanda trả lời. ?oÀ, nhưng mẹ yêu con hơn?. ?oCon yêu mẹ nhất?, Amanda nũng nịu. Tôi tiếp tục chứng minh tình yêu của mình với con: ?oMẹ yêu con hơn bơ đậu phộng?. ?oCon yêu mẹ hơn tivi, hơn cả kẹo sôcôla nữa? - giọng con tôi tha thiết.
    Tôi biết đã đến lúc kết thúc cuộc chơi: ?oCon yêu, tình yêu mẹ dành cho con còn lớn hơn cả vũ trụ này?.
    ?oMẹ à - Amanda thì thầm - con yêu mẹ hơn cả con yêu con nữa?.
    Tôi lặng đi... Bản chất cuối cùng của trái tim là như thế, yêu một người hơn cả chính bản thân mình...
    Câu chuyện thứ 354
    Đôi cánh thiên thần
    Ngày xưa, một cậu bé luôn mặc cảm tự ti vì trên lưng cậu có 2 vết thẹo rất rõ. Nó kéo dài từ bả vai xuống đến tận phần eo với phần da nhăn nhúm. Vì thế, cậu bé luôn cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình.
    Ngày ngày đi học, cậi đều rất sợ bị bạn bè phát hiện. Vào giờ thể dục, khi ai nấy háo hức thay chiếc áo thể dục trắng tinh không đẫm chút mồ hôi thì cậu bé lại trốn vào một góc sân, nhanh chóng thay áo để mọi người không nhìn thấy gì ở lưng cậu.
    Thời gian dài trôi qua, rồi cái gì đến cũng phải đến. ?oÔi, gớm quá!?, ?oA?quái vật!?, ?oôi, thật khủng khiếp!? Những lời vô tâm ấy đã làm đau lòng người bạn nhỏ của chúng ta. Cậu vừa khóc vừa chạy vào trong lớp, trốn tránh tất cả. Từ đó, cậu bé không bao giờ bước ra khỏi lớp và đặc biệt cậu không học môn thể dục nữa.
    Sau sự việc này, mẹ cậu bé dịu dàng nắm tay cậu đến gặp cô chủ nhiệm. Cô là một nữ giáo viên đôn hậu. Người mẹ kể rằng khi mới sinh, cậu con trai đã mắc bệnh nặng, gần như mất hết hy vọng nhưng gia đình không đành lòng bỏ rơi và quyết cứu cho được đứa con. Qua cuộc giải phẩu vô cùng khó khăn vất vả, đứa con đã được cứu nhưng từ đó để lại hai vết thẹo lớn trên lưng. Nói đến đây, người mẹ run run bật khóc.
    Đến giờ thể dục ngày hôm sau, cậu bé xuất hiện ở một góc tối với chiếc áo thể dục. Các bạn nhỏ khác thấy thế và lại ngây thơ thốt lên những lời vô tâm: ?oÔi, thật đáng sợ!?, ?o?trên lưng cậu ấy có 2 con trùng to lắm?. Ngay lúc ấy, cô giáo vô tình đi ngang, các bạn nhỏ vây quanh lấy cô và nói về vết thẹo.
    Cô giáo tiến gần đến cậu bé, đặt nhẹ tay lên bờ vai gầy nhỏ ấy, mỉm cười nói: ?oLúc trước cô định kể cho các con nghe một câu chuyện nhưng xem ra, cô phải kể ngay lúc này.? Các bạn trẻ lại vây quanh lấy cô. Cô giáo nhẹ nhàng kéo chiếc áo của cậu bé lên làm lộ rõ hai vết thẹo lớn. ?oĐây là một truyền thuyết. Ngày xưa, các thiên thần trên trời đã bay xuống và biến thân thành các bạn nhỏ như chúng ta đây. Tất nhiên có thiên thần nhanh nhẹn đã kịp tháo gở đôi cánh của mình nhưng cũng có thiên thần hơi chậm, không kịp tháo hết đôi cánh của mình và để lại hai vết như thế này.?
    ?oVậy đó là cánh của thiên thần hả cô??
    ?oĐúng đó!? - cô giáo mỉm cười
    Bỗng một bạn gái lên tiếng: ?oThưa cô, chúng con có thể sờ chúng không?? Từ nãy giờ cậu bé cứ đứng ngẫng người ra, cậu lại khóc. Cô lại cười và nói: ?oChúng ta phải xin phép vị thiên thần nhỏ của chúng ta chứ?? Lặng người một hồi, cậu bé lấy lại bình tĩnh đáp:
    ?oVâng, được ạ!?
    Các bạn nhỏ vây quanh lấy cậu, hết bạn này đến bạn khác sờ vào ?ođôi cánh? ấy. ?oÔi, tuyệt thật, con đã sờ được cánh của thiên thần rồi!?.
    Năm tháng dần trôi, người bạn nhỏ của chúng ta đã lớn hơn nhiều, cậu vẫn thầm cảm ơn cô giáo đã đem lại cho cậu một niềm tin mới, một nghị lực mới. Lên cấp ba, cậu mạnh dạn tham gia giải bơi lội cấp thành phố và đạt ngôi Á Quân. Cậu đã dũng cảm chọn môn bơi lội bởi cậu tin rằng vết thẹo trên lưng chính là món quà cô giáo năm xưa dành tặng với tất cả sự yêu thương - đôi cánh thiên thần.
    Câu chuyện thứ 354
    Ý Thượng đế
    Tôi cầu xin Thượng đế cho tôi không còn chịu mọi đau khổ.
    Ngài nói, không. Đó không phải là ta mà tự ngươi phải biết cách tránh những phiền khổ ấy.
    Tôi cầu xin Ngài cho đứa con tật nguyền của tôi được toàn vẹn.
    Ngài nói, không. Tinh thần của bé là tinh nguyên, thân thể chỉ là bề ngoài.
    Tôi hỏi xin Ngài ban cho tôi thêm lòng kiên nhẫn.
    Ngài nói, không. Lòng kiên nhẫn được hình thành từ sự chịu đựng mọi gian khổ, không thể ban phát. Nó là để học và rút tỉa.
    Vậy hạnh phúc, thưa Ngài, tôi hỏi xin.
    Ngài nói, không. Hạnh phúc hay không là tùy vào ngươi.
    Thưa Ngài, hãy cho tôi mọi thứ giúp tôi tận hưởng cuộc đời.
    Ngài nói, không. Ta đã ban cho ngươi sự sống để ngươi có được mọi thứ.
    Tôi hỏi Ngài sao cho tôi có được lòng yêu thương như tình yêu Ngài dành cho tôi.
    Thượng đế phán: Cuối cùng ngươi đã hiểu được ý ta.
  3. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0

    Câu chuyện thứ 356
    Ngày của bố
    Cô bé cột tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy yêu thích được thắt một chiếc nơ. Hôm nay là ngày của bố tổ chức ở trường và cô bé không thể chờ để tới đó. Nhưng mẹ cô bé cố gắng thuyết phục cô ở nhà. Tại sao? Bởi vì lũ trẻ có thể sẽ không hiểu khi thấy cô bé đến trường một mình. Nhưng cô bé không sợ, cô đã biết phải nói gì. Phải nói gì với bạn của cô lý do tại sao bố cô không có mặt ngày hôm nay.
    Nhưng mẹ cô bé vẫn lo lắng cho cô bé vì cô phải đi một mình ngày hôm nay. Đó là lý do tại sao mẹ cô bé cố giữ con gái ở nhà. Nhưng cô bé đã tới trường, háo hức để kể cho các bạn nghe tất cả về bố, một người bố mà cô chưa hề gặp mặt.
    Các ông bố đang đứng dọc hành lang để mọi người gặp gỡ. Bọn trẻ ngọ nguậy thiếu kiên nhẫn trên ghế. Cô giáo gọi từng đứa trẻ lên trước lớp để giới thiệu về bố mình.
    Thời gian chậm chạp trôi đi. Cuối cùng cũng đến cô bé. Bọn trẻ quay lại nhìn cô. Đứa nào cũng đưa mắt tìm kiếm một người không có mặt ở đó. ?oBố bạn ấy đâu?? Cô bé nghe thấy tiếng một cậu bạn. ?oCó thể bạn ấy không có bố?, một đứa khác nói. Và ở đâu đó phía cuối phòng, cô bé nghe thấy một ống bố nói: ?oCó vẻ như là lại có một ông bố đáng chết, quá bận rộn nên không chịu bỏ ra một ngày.?
    Mấy lời đó chẳng làm cô bé phiền lòng vì cô bé mỉm cười với mẹ rồi quay lại phía cô giáo đang giục cô bé tiếp tục. Chắp tay sau lưng, cô bé bắt đầu nói.
    ?oBố tôi không thể có mặt ở đây bởi vì ông sống cách đây rất xa. Nhưng tôi biết là ông đang thầm mong ông được có mặt vì hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt. Và mặc dù các bạn không thể nhìn thấy ông, tôi vẫn muốn các bạn biết tất cả về bố tôi và biết rằng ông yêu tôi biết nhường nào?
    ?oÔng thích kể chuyện cho tôi nghe, ông đã dạy tôi đi xe đạp. Ông làm tôi ngạc nhiên bằng những bông hồng phấn và dạy tôi cách thả diều. Ông và tôi thường chia nhau 1 cái kem ốc quế. Và cho dù các bạn không thể thấy ông, tôi vẫn không phải đứng đây một mình.?
    Bởi vì bố tôi luôn luôn bên cạnh tôi, cho dù chúng tôi phải cách xa. Tôi biết điều đó vì ông nói với tôi là ông luôn ở trong trái tim tôi?
    Bằng những lời đó, cô bé giơ tay lên, đặt trên ngực, cảm thấy nhịp đập của trái tim, phía dưới bộ váy cô thích nhất. Và ở đâu đó giữa các ông bố, mẹ cô bé đứng đó, khóc và tự hào ngắm nhìn đứa con gái nhỏ bé khôn ngoan trước tuổi. Cô bé đang nói về tình yêu với một người cha không hề có trong đời cô bé.
    Khi cô bé hạ tay xuống, nhìn thẳng vào đám đông, cô bé kết thúc bài diễn văn với một giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng thông điệp của nó lại rất rõ ràng: ?oTôi yêu bố vô cùng, ông là ngôi sao tỏa sáng đời tôi. Và nếu ông có thể thì ông đã có mặt ở đây. Các bạn biết đấy, ông là lính cứu hỏa và đã chết năm ngoái khi hai chiếc máy bay đâm vào tòa tháp đôi làm cả nước Mỹ hoảng sợ.
    Nhưng đôi khi nhắm mắt lại, tôi cảm thấy như ông chưa hề đi xa?. Sau đó, cô bé nhắm mắt lại và thấy bố mình đứng đó. Và mẹ cô bé vô cùng ngạc nhiên khi tất cả bọn trẻ và những ông bố khác cũng bắt đầu nhắm mắt lại.
    Không ai biết họ nhìn thấy gì, không ai biết họ cảm thấy gì trong tim. Có lẽ trong 1 giây, họ đã thấy bố cô bé về bên cô bé. ?oCon biết bố đang ở bên con? Cô bé nói to, phá vỡ sự im lặng. Và điều xảy ra sau đó làm những ai còn nghi ngờ cũng phải tin vào điều đó. Không ai trong phòng có thể giải thích được điều này vì tất cả đều nhắm mắt. Nhưng trên chiếc bàn cạnh cô bé bỗng có một bông hồng phấn cuống dài tuyệt đẹp.
    Và cô bé đã được phù hộ bằng tình yêu của ngôi sao tỏa sáng đời cô. Với niềm tin mãnh liệt thì thiên đường không phải là quá xa.
    Câu chuyện thứ 357
    Thường thôi
    Ngày xưa ở triều đại Trung Quốc có một viên tướng rất nỗi tiếng về môn bắn cung. Bất cứ ai sống trong triều đại đó cũng đều không thể không biết tới tên tuổi của ông ta. Không có một vật gì mà ông ta lại bắn không trúng, thậm chí kể cả một sợ dây thừng dùng để cột cánh bườm cũng đều bị ông ta hạ một cách dễ dàng cho dù rằng ở một vị trí rất xa với sợ dây.
    Một hôm trong lúc ông ta đang luyện tập bắn cung, tình cờ có một người bán rượu đi ngang qua. Ông bán rượu này tỏ ra vẻ rất thờ ơ với những bài luyện tập của viên tướng, thấy vậy viên tướng liền biểu diễn ngay một màn bắn cung xuất chúng của ông bằng cách bắn đứt một sợi dây thừng ở cách ông ta rất xa, sau khi bắn xong viên tướng liền quay sang người bán rượu và hỏi:
    - Sao, ông thấy tôi thế nào?
    Người bán rượu liền trả lời một cách không ngần ngại:
    - Thường thôi!....
    Nghe người bán rượu trả lời như vậy, viên tướng hết sức tức giận liền hỏi lại:
    - Vậy theo ông thấy thì trên đất nước Trung Hoa này có được bao nhiêu người bắn cung giỏi giống được như tôi, vậy mà tại sao ông lại cho là ?othường thôi??
    Người bán rượu đáp:
    - Nếu như ông cho ông giỏi, vậy tôi hỏi ông ?" nói tới đây người bán rượu móc từ trong người ông ta ra một tiền đồng và đặt nó lên một cái miệng chai rỗng, sau đó ông ta tiếp - ông có thấy được cái lỗ nhỏ xíu ở chính giữa cái đồng tiền này không? (tiền đồng của Trung Quốc thời xưa có một cái lỗ nhỏ ở chính giữa đồng tiền như chúng ta thường hay thấy ở trên hình của các vị thần tài). ?" vừa nói, tay ông ta chỉ vào cái lỗ nhỏ xíu nằm ở chính giữa cái tiền đồng mà ông ta vừa đặt nó lên trên cái miệng chai hồi nảy.
    - Có ! ?" viên tướng đáp.
    - Vậy ông có thể nào dùng một cái chai có chứa sẳn rượu trong đó và rót rượu đó vào trong cái chai rỗng này qua cái lỗ nhỏ xíu này của tiền đồng mà không làm cho tiền đồng này ướt được không? - người bán rượu hỏi, tay vừa chỉ vào cái lỗ nhỏ của tiền đồng nằm trên miệng của một cái chai rỗng.
    Viên tướng vội đáp mà không cần suy nghĩ:
    - Việc đó thì có gì đâu mà khó.
    Nói tới đây viên tướng liền thực hiện theo những gì mà người bán rượu vừa thách thức. Nhưng quả thật rằng ông ta không thể nào mà không làm ướt được tiền đồng khi ông ta đổ rượu vào trong cái chai.
    Người bán rượu lấy từ trong người ra một đồng tiền khác và đặt nó lên miệng của cái chai rỗng hồi nảy và từng bước thực hiện lại những gì mà ông ta vừa mới thách thức với viên tướng. Không có một chút xíu rượu nào dính vào tiền đồng cả?!
    Sau khi bỏ chai rượu xuống, người bán rượu giải thích:
    -Ông là một viên tướng, việc ngày đêm ông chú trọng vào công việc luyện tập binh khí và sử dụng thành thạo chúng thì đó cũng chỉ là chuyện đương nhiên thôi. Còn tôi là một người bán rượu, ngày đêm tôi phải bôn ba với công việc bán rượu cho nên việc tôi rót rượu thành thạo cũng chỉ là chuyện thường, vì thế nên không có gì đáng để tự hào cả!...
    Câu chuyện thứ 358
    Cho đi
    Một lần vào đầu mùa hè, tôi thuê một người thợ mộc tới sửa sang lại căn nhà nghỉ bằng gỗ của gia đình ở ngoại thành. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào lúc 7 giờ sáng vì tôi còn bận đến trường. Vào lúc 8 giờ tôi có giờ dạy. Để có mặt đúng hẹn, tôi phải dậy thật sớm đánh xe xuyên qua thành phố còn vắng tanh. Tuy nhiên, mãi tới tận gần 8 giờ người thợ mộc mới có mặt. Tôi cố nén cơn giận dữ đang trào lên tận cổ, để nghe những lời phân bua ngượng nghịu rằng xe hơi của anh bị bể bánh. Hôm đó có lẽ là ngày không may. Do bị muộn nên tôi phóng xe như bay, kết quả cảnh sát dán cho tôi một vé phạt!
    Trời về chiều, tôi quay trở lại nhà nghỉ, việc sửa chữa vẫn chưa xong. Thật khó nói lỗi tại ai: có thể do ngôi nhà của chúng tôi đã quá cũ, cứ dỡ cái này ra để sửa lại lòi ra những chỗ hư hỏng khác không sửa không được. Nhìn người thợ mộc quần áo sũng mồ hôi, mặt mũi tóc tai bám đầy mạt cưa và bụi đất cùng đống gỗ lỏng chỏng, tôi đành dặn anh ta ngày mai quay trở lại, nhớ mang theo dụng cụ và vật liệu dư ra. Người thợ mộc chào tôi trước khi bước ra cửa. Tôi nán lại để đóng cửa nẻo trước sau, cắt cầu dao điện rồi bước ra cổng. Tôi nhìn thấy người thợ mộc đang chúi đầu sau mui trước chiếc xe thùng cổ lỗ sĩ. Chắc xe hỏng - tôi đoán thế vì nghe tiếng xe nổ sậm sựt rồi đột nhiên ngưng bặt như bị sặc nước. Tôi bước lại gần bảo anh ta cho xe vào trong sân, mai sửa, giờ tôi sẽ đưa anh ta về. Người thợ mộc tần ngần một thoáng và đồng ý. Đẩy xe vào trong sân xong, khóa cổng chúng tôi lên đường.
    Suốt dọc đường, người thợ mộc im lặng. Tôi thông cảm với vẻ mặt lầm lì, bực dọc và đầy mệt mỏi của anh. Về tới nơi, người thợ mộc mời tôi vào chơi cho biết nhà. Tôi nhận lời. Trước khi bước lên thềm, người thợ mộc đột nhiên dừng lại một lúc trước bụi cây nhỏ, hai bàn tay vuốt ve đám lá cây xanh rì, những chồi non mập mạp. Có vẻ như anh ta đang thì thầm gì đó. Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của tôi, người thợ mộc lại mỉm cười. Thật lạ, hình như: anh ta không còn là con người mà tôi gặp từ chiều tới giờ. Một phép lạ nào đó đã gột hết bụi bặm, bực bội. Anh ta mở cửa, niềm nở mời tôi vào nhà, vui vẻ - ôm hôn vợ và hai đứa con reo hò chạy ra đón cha.
    Sáng hôm sau, lúc đón người thợ mộc, tôi đâm ra chạnh lòng khi thấy chị vợ bịn rịn tiễn chồng. Bước chân ra khỏi cửa, người thợ mộc lại lúi húi với bụi cây trước nhà. Dọc đường đi, không nén nổi tò mò, tôi hỏi anh ta làm gì với bụi cây. Câu trả lời của anh ta khiến tôi sửng sốt: "Có gì đâu, tôi nhờ nó giữ giùm tôi những lo toan thôi mà". Rồi anh ta giải thích: "Lúc nhỏ cha tôi dạy rằng, trong cuộc mưu sinh con người sẽ phải đối đầu với vô số lo toan, bực bội mà con không thể tránh, nhưng hãy gác chúng lại bên ngoài khi con trở về gia đình. Ngày nào cũng thế, đi làm về là tôi gửi lại những lo toan ở bên ngoài, sáng ra tôi lại lấy chúng mang theo. Mà lạ lắm, ông ạ. Tôi phát hiện những cái tôi nhận lại ít hơn nhiều so với những gì tôi gửi".
  4. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0

    Câu chuyện thứ 359
    Cách sống
    Khi tôi nhìn những con đường đầy những bông hoa dại, tôi lo ngại đám cỏ ấy sẽ phá đi mảnh vườn của mình.
    Đám trẻ thì lại tìm hái những bông hoa ấy tặng mẹ và vui đùa với những bông cỏ may.
    Khi tôi gặp một kẻ say khướt đang mỉm cười, tôi chỉ ngửi thấy mùi rượu và sự kinh tởm, những kẻ khiến tôi phải quay mặt.
    Nhưng đám trẻ của tôi thì nhìn và mỉm cười lại với họ.
    Khi tôi nghe những đoạn nhạc mà mình thích tôi chẳng để tâm chút gì, chỉ ngồi lì và lắng nghe.
    Đám trẻ nhà tôi lại nhún nhảy theo nhịp điệu, hát to lên dù chỉ với những lời mà chúng tự nghĩ ra.
    Khi gió thổi qua mặt, tôi thu người lại, bực mình vì chúng làm rối mái tóc của mình và những bước chân thêm khó khăn.
    Lũ trẻ thì nhắm mắt lại, dang hai tay như bay lên cùng với chúng, sau đó thì phá lên cười.
    Khi tôi gặp một vũng bùn, tôi cố bứớc qua nhanh, lo sợ chúng sẽ làm bẩn giày và day lên những tấm thảm.
    Đám trẻ thì ngồi quanh lại, chúng cố xây các đập nước, các dòng sông và nô đùa với những con giun.
    Khi cầu nguyện, tôi luôn mong Chúa sẽ ban cho mình nhiều thứ.
    Lũ trẻ thì khẽ nói : ?oChúa ơi, cám ơn vì đã cho con đồ chơi và nhiều bạn bè. Con cũng chưa muốn lên Thiên đàng với Người vì con nhớ ba và mẹ con lắm!?
    Phải chăng chính trẻ con mới là những nguời chỉ cho chúng ta cách sống, và có lẽ vì thế những thiên thần luôn ở bên chúng.
    Và hãy tận hưởng những quà tặng dù nho nhỏ của cuộc sống. Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh khắc đích thực của mình!
    Câu chuyện thứ 360
    Định nghĩa
    Nếu bạn luôn biết bảo vệ những gì mình tin tưởng bất chấp những lời dèm pha hay sức ép từ bất kỳ ai...thì đó chính là sự cam đảm.
    Tiến lên mạnh mẽ, vượt qua khó khăn, làm tất cả những gì mình mong muốn trong tin...đó chính là lòng quyết tâm!
    Luôn mỉm cười với mọi nguời để làm họ an lòng dù trong lòng bạn biết bao nỗi phiền muộn...đó chính là sự mạnh mẽ.
    Giúp đỡ bạn bè trong những lúc nguy khó nhất, dù cho khó khăn và nguy hiểm...đó là lòng trung thành.
    Vượt qua tất cả sự mong đợi của mọi người để mọi người có thêm ý nghĩa trong cuộc sống... là vượt qua bản thân mình.
    Trao tặng mọi người tất cả những gì mình có, không mong muốn một sự đáp đền...đó chính là tất cả!
    Câu chuyện thứ 361
    Sự yêu thương và nghĩa vụ
    "Nghĩa vụ" có thể bắt người ta xây dựng 1 ngôi nhà nhưng chỉ có sự "yêu thương" mới làm cho ngôi nhà đó trở thành 1 gia đình.
    "Nghĩa vụ" vó thể làm 1 bữa ăn tối, nhưng "yêu thương" sẽ chưng cất lên thành gia vị cho bữa ăn ngon.
    "Nghĩa vụ" bắt bọn trẻ lên giường ngủ,nhưng sự "yêu thương" sẽ kéo chăn đắp cho chúng và chúc chúng ngủ ngon.
    "Nghĩa vụ" viết rất nhiều thư, nhưng sự "yêu thương" còn kèm theo 1 chuyện vui, 1 bức tranh nghệch ngoạc hình cái kẹo.
    "Nghĩa vụ" làm người ta khó chịu nếu công sức của người ta không được chú ý, nhưng sự "yêu thương" giúp người ta cười nhiều và thấy mình được trả ơn ngay trong chính việc mình làm.
    "Nghĩa vụ" có thể phải pha 1 ly sữa, nhưng sự "yêu thương" sẽ thêm vào đó 1 chút ngọt ngào.
    "Nghĩa vụ" yêu cầu bạn ngồi vào bàn viết, nhưng chính sự "yêu thương" sẽ dịu dàng nắm tay bạn...
    Câu chuyện thứ 362
    Vặt vãnh và hoàn hảo
    Một người bạn đến thăm Michelangelo khi ông đang tẩn mẩn làm việc trên bức tượng dở dang của mình.
    "Đã một tuần lễ trôi qua từ khi tôi ghé thăm bác lần trước, nhưng sao tôi không thấy có gì khác biệt nơi bức tượng cả! Bác không làm gì suốt tuần lễ vừa rồi sao?" - Người bạn hỏi.
    "Ồ, tôi làm việc liên tục đó chứ! Tôi đã chuốt lại chỗ này nè; tôi đã nắn nót thêm chỗ kia kìa; tôi đã cho bắp thịt này rắn chắc hơn và nạp thêm sức sống cho cánh tay nọ." - Michelangelo trả lời.
    "Nhưng đó là những chi tiết hết sức vặt vãnh thôi!"
    "Đúng! Song chính những cái vặt vãnh đó sẽ làm nên sự hoàn hảo. Và bạn biết đó, sự hoàn hảo thì không bao giờ vặt vãnh."
  5. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0

    Câu chuyện thứ 363
    Hãy yêu cuộc sống
    Người ta yêu không yêu ta vì: chúng ta không biết chúng ta có cái gì cho đến khi chúng ta mất nó, và chúng ta cũng không biết chúng ta còn thiếu cái gì cho đến khi nó đến.
    Cuộc sống đôi khi quá phẳng lặng, buồn tẻ, đơn điệu vì: đó là những khoảng lặng. Bạn tất bật, bạn vội vã; cuộc sống cho bạn những khoảng lặng để bạn nghỉ ngơi, để bạn có thời gian nhìn lại những gì bạn đã làm, đã trải qua. Để bạn nhận ra rằng: đừng chạy qua cuộc sống nhanh đến mức bạn không chỉ quên mất bạn đang ở đâu, mà còn quên mất bạn đang đi đến đâu.
    Cuộc sống không chỉ có niềm vui mà còn có nỗi đau vì: Bạn là con người. Bản chất cuộc sống là không gì cả. Chính bản thân chúng ta tạo ra cuộc sống. Cảm nhận nỗi đau là do bạn. Vậy sao không nở nụ cười để thấy đời đẹp hơn.
    Con người phải yêu nhau vì: chúng ta sinh ra với một trái tim để sống. Mỗi người có riêng một trái tim. Sao không dùng nó để yêu, để nhận tình yêu từ những trái tim không thuộc về ta mà ta vẫn có.
    Ta phải nhớ những kỉ niệm vì: kỉ niệm la do bạn tạo ra. Nhớ những điều mình tạo ra để biết cách sống cho hôm nay, cho ngày mai mà bạn không phải hối tiếc. Hãy nhớ rằng: bạn nhớ những kỉ niệm không phải để buồn, để tiếc mà để tạo kinh nghiệm cho một tương lai tốt đẹp hơn. Bạn không thể xây tương lai bằng quá khứ.
    Những từ ngọt ngào có thể rất ngắn và dễ nói, nhưng tiếng vọng của nó thật sự không có điểm dừng. Vậy hãy nói "tôi yêu" cho đến khi thời gian ngừng chảy.
    Và điều cuối cùng tôi muốn nói là không có gì là thực sự kết thúc cho đến khi bạn ngừng cố gắng. Chấp nhận những cái bạn đang có không có nghĩa là ngừng đấu tranh.
    Sống để cho và nhận lấy yêu thương.
    Câu chuyện thứ 364
    Hình Phạt Thích Đáng !
    Trong dịp đi dự trại hè ở trường, cậu bé Billy đã được mẹ gởi cho một hộp bánh bích quy lớn. Cậu bé ăn một ít rồi đặt phần còn lại dưới giường. Ngày hôm sau, sau khi ăn trưa xong, Billy trở về lều để lấy bánh thì phát hiện chiếc hộp đã biến mất.
    Buổi trưa hôm đó, sau khi được cậu bé mách về vụ mất cắp, thầy giáo của Billy nhìn thấy một cậu bé khác đang ngồi ăn những chiếc bánh bích quy lấy cắp được sau gốc cây. Thầy giáo tự nhủ rằng:
    "Cậu bé đó phải được dạy một bài học để đừng lấy cắp nữa."
    Người thầy giáo trở về nhóm học sinh tìm Billy và nói:"Billy, thầy đã biết ai lấy bánh của em rồi. Em có muốn giúp thầy dạy bạn ấy một bài học không?"
    Billy bối rối trả lời:"Vâng, thưa thầy. Nhưng thầy không định phạt bạn ấy sao!"
    "Không đâu, điều đó chỉ làm cho bạn ấy bực tức và trở nên căm ghét em thôi. Thầy muốn em gọi điện cho mẹ và nhờ mẹ gởi cho em một hộp bánh bích quy khác nhé."
    Cậu bé làm đúng như lời thầy dặn và vài ngày sau cậu nhận được một hộp bánh khác của mẹ gởi. Thầy giáo bảo Billy: "Bạn đã lấy cắp bánh của em bây giờ đang ngồi bên bờ hồ đấy. Em hãy đi tới chỗ bạn ấy và mời bạn ấy cùng ăn bánh với em nhé. "Billy nhăn nhó phản đối: "Nhưng nó là kẻ cắp mà thầy."
    "Thầy biết. Em hãy cứ làm như lời thầy bảo rồi sẽ thấy".
    Nửa giờ đồng hồ sau, thầy giáo thấy hai đứa bé cùng nắm tay nhau rất thân thiết đi lên ngọn đồi. Đứa bé đã lấy cắp bánh cố nài nỉ người bạn mình nhận con dao xếp để đền bù cho những cái bánh đã lấy trộm. Còn đứa bé thì một mực từ chối món quà của người bạn mới và nói rằng mấy cái bánh chẳng đáng gì.
    Billy đã nhận được một bài học quý giá về sự tha thứ và lòng yêu thương. Nếu kẻ thù của ta đói, hãy cho kẻ đó ăn, nếu khát, hãy cho kẻ đó uống. Bởi vì sự tha thứ và lòng yêu thương luôn có thể cảm hoá được người khác và đó cũng chính là phương cách trả thù hữu hiệu nhất của mỗi chúng ta.
    Câu chuyện thứ 365
    Chỉ đến có một lần!
    Tôi là 1 đứa con gái rất bướng bỉnh, và dĩ nhiên là tôi khá kì quặc. Nhưng nếu như ai đã là bạn thân của tôi thì sẽ thân đến già! Tôi học trong 1 lớp thuộc chuyên ngành tâm lí tội phạm. Dĩ nhiên trong ngành đó còn bao gồm cả tâm lí thường thức; và tôi cũng quên nói với các bạn là tính tôi khá lạnh lùng với bất-kì-tên-con-trai nào! Chẳng phải vì tôi kênh kiệu mà là vì tôi không đủ tự tin, hơn nữa việc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ tôi đã không cho tôi niềm tin vào tình yêu nữa!!! Bạn có thể hiểu được tại sao người ta luôn gọi tôi là IceQueen (Nữ Hoàng Băng Giá), và có rất nhiều người cá cược xem ai sẽ...."cưa" đổ được tôi. Thế nên tôi càng không dám tin vào tên con trai nào!
    Thế rồi lớp tôi đón nhận 1 thành viên "ngụ cư" (Tức có nghĩa là chỉ ở học tạm 1 thời gian), hắn là 1 tên con trai!!!! Trời ạ, và hắn ngồi cạnh tôi dù tôi ghét con trai không thể tả!!! Xin nói rõ là hắn khá điển với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lơ trong vắt. Và tôi lại càng ác cảm bởi theo tôi, con trai mà đẹp tức là đi cùng "đểu". Hắn học giỏi nhưng luôn cố tình làm bài kiểm tra thấp điểm, hơi tự tin quá mức nhưng kì lạ thay không ai ghét hắn được. Nói chung, từ ngày có hắn, cái lớp 15 mạng vui hẳn lên. Chắc hẳn hắn cũng đã nghe câu chuyện kì lạ về tôi : một đứa con gái gốc Á cực kì ghét con trai, học võ và say mê Khoa điều tra trọng án. Thế đấy! Và mỗi ngày hắn đều bám theo tôi!!! Có lần tôi ngồi trong thư viện suốt bữa trưa đến quên cả mua thức ăn, rồi lù lù thấy hắn xuất hiện với 2 chiếc Hams kèm Pho-mát. Và hắn luôn huyên thuyên cả buổi bên cạnh tôi trên đường tôi đi tới chỗ làm Part-time. Nào là hắn quan niệm về cuộc sống thế nào, về gia đình, về tình yêu, Vv.....Vv.....nói chung là đủ thứ linh tinh cả lên. Tôi rất cáu nhưng không nói gì bởi không hiểu sao chưa từng có tên con trai nào gan như thế!!! Hắn dám cãi tay đôi với tôi, dám đứng cạnh tôi, dám nói chuyện tâm sự với tôi mà không nề hà cái bản mặt "quạ đeo" của tôi!!! Biết tôi chưa biết chạy xe đạp (điểm yếu nhất của tôi), nên hắn tình nguyện dạy cho tôi; và lí do duy nhất để tôi đồng ý là vì....tôi cần PHẢI biết chạy xe mà thôi!!!! Điều tôi không ngờ là hắn thực lòng quan tâm đến tôi và cũng không nhận ra mình đã vui biết bao nhiêu khi có hắn ở bên.
    Rồi một ngày chủ nhật, hắn hẹn tôi đi công viên chơi! Bọn tôi thử chơi đánh nhau (dĩ nhiên là bằng bong bóng chứa nước màu), chơi bắn súng, đi tàu điện, vào nhà kinh dị.....Hôm đó là hôm đầu tiên tôi đi chơi với 1 đứa con trai đấy nhé! Tôi vẫn không quên được khung cảnh buổi chiều hôm ấy khi hắn và tôi ngồi trên 1 bến cảng ngắm biển hoàng hôn. Mặt nước long lanh vành, bầu trời rực sáng màu da cam tuyệt đẹp, mặt trời như 1 hòn ngọc vĩ đại chìm sâu xuống lòng biển; gió thổi tung phần phật tóc chúng tôi. Và có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không quên buổi chiều mùa thu hôm ấy, bởi vì đó là lần đầu tôi và hắn nắm tay nhau!! Hắn đưa tôi 1 quả cầu bằng pha lê tròn vo rồi cười: "Quà tặng đấy. Giữ cho kĩ vào nhé!". Thế nhưng hôm sau, không hiểu sao chuyện đó bị đồn ra khắp trường. Thế là tôi nghĩ hắn cũng là 1 tên con trai đã cá độ với chúng bạn là sẽ "cưa đổ" được tôi. Một phần cũng vì tôi quá "quê" và tức giận, nên tôi đã xỉ vả hắn bằng tất cả những gì tồi tệ nhất! Tôi còn tát hắn 1 cái rõ mạnh trước mặt mọi người và hét lên: "Tôi không bao giờ muốn thấy mặt cậu nữa!". Dĩ nhiên là sau đó hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng xin lỗi tôi rồi ra khỏi cửa (hôm đó hắn bỏ không học tiết Tâm Lí). Có lẽ lúc đó tôi đã thỏa mãn tự ái, và mọi người bắt đầu gọi tôi là IceQueen trở lại với vẻ thán phục. Tôi cũng tự hào 1 cách ngu ngốc rằng mình vẫn không bị rơi vào tay thần Cupid nhá!!!....Chuyện qua đi thật nhanh, tôi bắt đầu thấy thiếu hắn khi hắn không còn bên cạnh nữa. Hắn vẫn học lớp Tâm Lí nhưng ngồi sau tôi 2 bàn chứ không cạnh tôi nữa. Và vào buổi sáng bắt đầu của mùa đông lạnh, tôi bắt gặp 1 lá thư từ hắn! Hắn viết với tôi rằng hắn không hề tiết lộ cho ai biết về buổi đi chơi, và hắn thực sự quan tâm đến tôi. "Vào 1 buổi chiều thứ Ba, tôi đi dạo trong công viên và thấy 1 cô gái ngồi trên ghế đá. Cô gái đang vừa vẽ những bông hoa vừa hát rất say mê. Tôi rất thích giọng hát ấy! Cô gái có khuôn mặt lúc đó thật dịu dàng và giống với mẹ tôi. Thế là ngày thứ Ba nào tôi cũng đi dạo trong công viên nhìn cô gái ấy. Thế rồi tôi quyết định làm quen với cô ấy, tôi ngỡ ngàng khi gặp cô ấy đang đọc 1 cuốn sách Giáo Khoa của Trường mình. Và tôi đã quyết định học lớp Tâm Lí để có thể làm quen với cô ấy. Càng ngạc nhiên hơn khi người ta lại gọi cô là IceQueen...." Hắn viết rất đơn giản, nhưng tôi đã không cầm được sự hối hận. Đáng lẽ tôi đã có dịp xin lỗi nếu như lòng tự ái của tôi không quá cao đến thế! Tôi cũng thấy hắn đứng trước cửa nhà tôi vào đêm giáng sinh nhưng cũng không ra mở cửa.
    Thế rồi khi mùa xuân vừa đến thì hắn không còn đến lớp nữa! Hắn đã làm 1 chuyến hành trình qua Ý theo gia đình! Tôi không buồn nghe chúng bạn giải thích bằng cách nào chúng nó đã theo dõi bọn tôi và lan tin ra khắp trường. Tôi cũng không buồn chú ý đến cái danh hiệu IceQueen đó nữa!! Tôi chỉ biết tôi đã đánh mất cơ hội của chính mình! Tôi đã cố gắng trả hắn món quà nhưng hắn nhất quyết không nhận, rồi giờ đây tôi cũng thầm cảm ơn khi hắn không nhận nó lại. Món quà đó tôi để trong ngăn bàn, mỗi tối tôi vẫn hay lấy nó ra và ngắm nghía!! Nó nhắc tôi về sự nông nỗi của mình, về 1 cơ hội mà tôi bỏ lỡ. Tôi đã không mở rộng trái tim mình để tin tưởng 1 ai, và cũng không chịu nhận thức giá trị của 1 ai đó cho riêng mình. Đã 1 năm trôi qua, hắn vẫn ở tại Ý. Còn tôi tuy đã từ bỏ danh hiệu IceQueen, nhưng vẫn không thể có 1 người bạn trai khác được! Tôi không còn ghét con trai, và tôi cũng có vài đứa bạn thân là con trai. Nhưng tôi biết chưa ai có thể thay thế được vị trí của hắn trong tôi!
    Có lẽ bạn không tin, nhưng tôi đang rơi nước mắt. Qua câu chuyện của tôi, tôi khuyên các bạn hãy luôn mở rộng trái tim mình. Đừng như tôi: chỉ nhỏ những giọt nước mắt khi đã muộn màng! Hãy nắm bắt lấy từng cơ hội, bởi có những thứ chỉ đến có một lần!
  6. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện thứ 366
    Hãy là chính mình!
    Cứ tự nhiên, đừng bắt chước ai hết - Ðạo diễn điện ảnh nổi tiếng người Mỹ, James Gordon thường nhắc nhở các diễn viên của mình như thế - Không ai khổ sở bằng kẻ đánh đổi con người mình để cố gắng biến thành một người khác. Ngay ở kinh đô điện ảnh Hollywood cũng có những tài năng trẻ đầy triển vọng nhưng hình như họ không muốn là chính mình mà chỉ nhăm nhăm bắt chước để may ra có thể thành Sophie Marceau hạng hai hoặc Nicole Kidman hạng ba?
    Cass Darley là một cô gái mơ ước trở thành ca sĩ nhưng mỗi lần nhìn vào gương cô lại thất vọng vì hai hàm răng của mình rõ ràng cứ chìa ra phía trước. Lần đầu ra trước công chúng trên một sân khấu nhỏ ở New Jersey, cô cứ khum khúm bàn tay vừa hát vừa che miệng một cách cực kỳ gò bó, may mà giọng hát tuyệt vời của cô đã cứu cái động tác ngượng ngập, lúng túng đó. Khi vào sau cánh gà, người đạo diễn chương trình nói nhỏ với cô: "Em có giọng hát rất tuyệt nhưng động tác thì rất dở. Tại sao em cứ phải lấy tay che miệng? Em tưởng là hàm răng em xấu à? Em nhầm, đó chính là nét duyên trời cho em đấy". Từ hôm đó mỗi khi ra sàn diễn, Darley quên hẳn cái "mái tây hiên" của mình đi và chỉ nghĩ đến khán giả, cô hát với cả tâm hồn. Hai năm sau, album đầu tay của Darley bán được một triệu bản với hình cô mang gương mặt đầy tự tin, có nụ cươi tươi sáng, hàm răng hơi ngả ra phía trước, càng ngắm càng duyên. Cô không chỉ trở thành ca sĩ nổi danh mà còn là một ngôi sao điện ảnh.
    Hóa ra cái duyên không có chuẩn mực chung. Thử tưởng tượng nếu tất cả chúng ta đều giống hệt Maryline Monroe thì điều đó đáng vui hay buồn? Ngay trong hội họa, các thiếu nữ đẹp cũng có những khiếm khuyết nhỏ và chính cách khiếm khuyết này đã tạo cho bức tranh sức hấp dẫn riêng. Bạn và tôi, cha mẹ sinh ra mỗi người có một dung nhan không giống ai, có tài năng riêng cũng không giống ai, vậy tại sao ta lại buồn phiền vì mình không được giống như người này, người nọ? Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, bao nhiêu tỉ người đi qua trên trái đất này chưa có một ai hoàn toàn giống hệt như ta cả và chắc chắn từ nay cho đến "ngày tận thế" cũng sẽ không có một người thứ hai y như ta nữa. Cho nên ta hãy tự hào vì ta là ta.
    Cách đây mấy chục năm có một cô gái từ vùng quê Missouri nước Mỹ lên thủ đô New York lập nghiệp. Cô vô cùng khâm phục các ca sĩ nổi danh thời ấy, liền mua băng hình của họ về nghiên cứu suốt ngày để xem họ có những "ngón nghề" gì, rồi khổ công luyện cho mình, giống mỗi người một tí với hy vọng sẽ thành "kết tinh" của những tài năng đó. Cuối cùng cô thành một thứ "tả-pí-lù" và đến già vẫn phải tạm bằng lòng với nghề giữ quần áo ở rạp.
    Có thể nói trên đời có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu vẻ duyên dáng khác nhau. Có cô gái có cái duyên "quê mùa", thấm đượm hương đồng gió nội, có cô có cái duyên "quý phái" như sinh ra để làm tiểu thư khuê các, mỗi người có những nét riêng tự nó toát ra từ con người họ. Nếu chúng ta từ bỏ nét duyên của mình, đi bắt chước cái duyên của người khác thì sẽ bị thiệt liền một lúc hai lần: một là đánh mất chính mình, hai là trở thành bản sao vụng về của người ta. Chỉ khi nào ta nhận thức được nét riêng không ai có của ta thì bạn mới tự tin và vượt lên cả chính bản thân mình.
    Khi vua hề người Pháp Charlie Chaplin mới chập chững bước vào trường quay, viên giám đốc hãng phim muốn anh phải bắt chước một vai hề nổi danh người Ðức. Nếu Chaplin cứ ngoan ngoãn làm theo ý ông ta thì có lẽ đến giờ vẫn không ai biết Charlie Chaplin là ai. Mary Margarit bước vào đời nghệ sĩ với vai nữ quý tộc thất bại nhưng khi cô khai thác được những đường nét của một cô gái chân chất quê mùa đúng như mình vốn có, tuy không đẹp nhưng mát tươi tinh khiết như nụ hoa buổi sớm thì bao nhiêu hãng phim chìa hợp đồng mời cô tham gia.
    Và như vậy, bạn thân mến, muốn có duyên bạn hãy là chính mình, đừng bắt chước ai một cách vụng về, có khi sẽ trở thành lố bịch.
    Câu chuyện thứ 367
    Khóc
    Ai cũng đã một lần khóc, lần đầu tiên khi cất tiếng khóc chào đời.
    Cô giáo khóc khi thấy học trò mình không cố gắng, rồi lại khóc khi thấy học trò mình thành danh bước vào đời.
    Người học trò khóc khi chập chững vào lớp Một, lại khóc khi tạm biệt cô thầy, bạn bè và mái trường.
    Những sỹ tử khóc khi hỏng thi nhưng cũng khóc khi biết tin mình đã đỗ sau quá trình nỗ lực học tập.
    Có những ông bố, bà mẹ khóc vì đứa con hỗn xược, rồi lạ rơi nước mắt khi thấy con mình bấy lâu ham chơi, nay đã biết suy nghĩ nhiều về việc mình cần làm.
    Anh công nhân khóc khi bị sếp trách mắng, rồi lại khóc khi thấy sản phẩm của mình được tung ra trên thị trường.
    Bác nông dân khóc khi thấy lúa của mình bị sâu bệnh, thất mùa, đàn con nheo nhóc, rồi lại khóc khi một đứa rời xóm nghèo lên thành phố ăn học.
    Cô gái khóc khi bị rịn chia tay người yêu lên đường nhập ngũ nhưng cũng vui mừng nhỏ lệ trong ngày đón anh hoàn thành nghĩa vụ trở về.
    Những em bé mồ côi khóc vì chưa một lần biết mặt bố mẹ, rồi em lại khóc khi có gia đình nào đó dang tay đón em rời mái ấm tình thương.
    .....
    Suốt dọc cuộc đời biết bao giọt nước mắt đã rơi, có những giọt nước mắt buồn, có những giọt nước mắt vui...Nhưng dù thế nào thì những ai đó ơi, hãy cố gắng vượt qua tất cả để đích đến cuối cùng là một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc.
    Câu chuyện thứ 368
    Cụ già trồng cây
    Một cụ già đang lom khom miệt mài trong vườn cây cây ăn trái của mình, tình cờ ông chủ tịch xã đi ngang qua.
    "Chào cụ. Chắc hẳn cụ không còn trẻ lắm?" - Ông chủ tịch lên tiếng.
    "À, tôi năm nay đúng một trăm tuổi rồi" - cụ già trả lời.
    "Ồ! Thế mà cụ vẫn đang trồng cây ăn trái à?"
    "Đúng vậy." - cụ già gật đầu.
    "Này cụ" - ông chủ tịch lắp bắp, rất đỗi ngạc nhiên - "Chắc là cụ không có tham vọng còn sống đến ngày hái quả của những cây con mà cụ đang trồng đấy chứ? Tôi không hiểu cớ gì cụ phải tự làm khổ mình như vậy?"
    "Dĩ nhiên, đâu là công việc nhọc nhằn. Nhưng ông thử nghĩ xem, khi tôi đến với cuộc đời này, thì lúc ấy có sẵn bao nhiêu thứ tốt lành chờ đón tôi. Tôi cũng muốn khi mình thừ giã cuộc đời này, thì cũng có sẵn bao nhiêu thứ tốt lành chờ đón người khác"
  7. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện thứ 369
    Hãy tận hưởng cuộc sống
    Chúng ta thường tự nhủ rồi sau này cuộc sống sẽ tốt hơn. Chúng ta kết hôn, có con cái, rồi hãy tính đến chuyện hưởng thụ. Sau đó chúng ta lại thấy mấy đứa nhóc còn nhỏ quá, chúng ta sẽ an tâm hơn khi chúng lớn lên. Và rồi sau đó chúng ta thấy thật khó để nuôi dạy một đứa con ở tuổi dậy thì. Khi chúng trưởng thành, cuộc sống chúng ta mới xong nhiệm vụ. À, mà bao giờ chúng ta mới đi chơi xa? Đợi đến khi nhà cửa sắm sửa đầy đủ, hay là lúc ta về hưu? Sự thật là chẳng có thời điểm nào tốt để tận hưởng cuộc sống hơn là chính giây phút này.
    Nếu không phải bây giờ thì khi nào? Cuộc sống của bạn sẽ luôn đầy những thách thức. Cách tốt nhất là hãy chấp nhận nó và tận hưởng cuộc sống dù có bao nhiêu khó khăn. Hãy trân trọng từng giây phút của bạn và càng phải trân trọng hơn đối với những giây phút mà bạn cùng chia sẻ với ai đó. Vì vậy, hãy ngừng ngay việc chờ đợi cho đến khi mua được nhà, xe; cho đến khi con cái lập gia đình; cho đến khi ta học xong; cho đến khi giảm được 4 kg (hay tăng được 4 kg); cho đến khi ta kết hôn; cho đến khi về hưu; đến hè; đến xuân; đến thu; đến đông? Cho đến khi bạn chết! Chẳng có lúc nào tốt hơn bây giờ để tận hưởng cuộc sống cả. Hạnh phúc là một cuộc hành trình, không phải là một điểm đến.
    Vậy hãy làm việc hăng say như thể bạn không cần tiền. Hãy yêu như thể bạn chưa từng bị tổn thương. Và hãy nhảy múa như thể chẳng có ai nhìn! Và hãy gửi bài này đến những người bạn thân của bạn như thể chưa từng gửi cho ai thứ gì.
    Câu chuyện thứ 370
    Việc không tưởng chỉ cần một chút thời gian nữa
    Thời gian tôi hạnh phúc nhất trong cuộc đời là lúc tôi 20 tuổi. Tôi có một cơ thể khỏe mạnh: tôi chơi tốt môn trượt tuyết, trượt nước, biết chơi golf, tennis, bóng rổ, bóng chuyền. Tôi làm việc hầu như cả ngày. Tôi mới thành lập một công ty xây dựng các sân tennis vì vậy tình hình tài chính trong tương lai rất hấp dẫn và tươi sáng. Tôi đã đính hôn với người phụ nữ đẹp nhất thế giới. Và rồi tai họa xảy ra - hay ít nhất là nhiều người bảo thế.
    Tôi giật mình thức dậy trong cái đau choáng người với tiếng kim loại bị vặn xoắn và tiếng kính bị vỡ nát. Ngay sau đó, mọi thứ yên tĩnh trở lại. Tôi mở mắt ra và cả thế giới trước mắt tôi là một màu đen tối. Khi cảm giác trong tôi trở lại, tôi có thể cảm thấy mặt tôi thấm đầy máu. Và sau đó là sự đau đớn tột cùng. Tôi có thể nghe thấy các giọng nói kêu tên tôi khi tôi bất tỉnh trở lại.
    Rời khỏi nhà ở California trong một đêm Giáng sinh tuyệt đẹp, tôi đã đi đến Utah với một người bạn của tôi. Tôi đi đến đó để trải qua ngày nghỉ cuối tuần với vị hôn thê của tôi, Dallas. Chúng tôi đã hoàn thành kế hoạch cho ngày cưới - hôn lễ sẽ diễn ra vào năm tuần sau. Trong tám giờ đầu của cuộc hành trình, tôi lái xe và bạn tôi nghĩ ngơi. Khi tôi hơi mệt, tôi rời khỏi ghế lái xe và bạn tôi điều khiển xe. Tôi thắt dây an toàn và bạn tôi cho xe lao đi vào trong bóng tối. Sau một giờ ba mươi phút điều khiển xe, bạn tôi ngủ quên trên vô lăng. Chiếc xe đụng vào trụ cầu ximăng, lao lên rồi lăn tròn trên đường nhiều vòng.
    Khi xe dừng lại hẳn, tôi đã không còn trên xe. Tôi đã được phóng ra khỏi xe và bị chấn thương vùng cổ. Tôi đã bị liệt từ vùng ngực xuống. Khi được chở tới bệnh viện ở Las Vegas, Nevada, bác sĩ báo cho tôi biết rằng bây giờ tay chân tôi đã bị liệt. Tôi không thể sử dụng đôi chân; tôi không thể sử dụng cơ bụng và hai trong số ba cơ chính ở ngực. Tôi hầu như không thể sử dụng cánh tay và bàn tay.
    Đây là lúc cuộc sống mới của tôi bắt đầu.
    Bác sĩ nói với tôi rằng tôi phải mơ những giấc mơ mới và nghĩ về những ý tưởng mới. Họ nói rằng, do tình trạng cơ thể, tôi sẽ không bao giờ làm việc lại nữa - nhưng tôi đã vui sướng vì điều đó bởi vì chỉ có 93% cơ thể tôi là không làm việc.
    Họ nói với tôi rằng tôi sẽ không bao giờ lái xe lại, phần còn lại trong đời tôi sẽ hoàn toàn vào người khác để ăn, mặc và cả việc di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Họ nói rằng tôi đừng nghĩ đến chuyện kết hôn bởi vì... ai muốn lấy tôi? Họ kết luận rằng tôi sẽ không còn chơi bất cứ môn điền kinh nào hay các hoạt động có tính cạnh tranh nữa. Lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự run sợ. Tôi sợ rằng những điều họ nói là thật.
    Khi nằm trên giường bệnh ở Las Vegas, tôi tự hỏi những mơ ước của tôi bây giờ ở đâu. Tôi tự hỏi mình có thể làm mọi việc trở lại như cũ được không; tôi tự hỏi mình có thể đi làm, kết hôn, tham gia các hoạt động mà trước đây đã mang lại cho tôi niềm vui sướng.
    Trong suốt khoảng thời gian kinh khủng đó, khi cả thế giới trong tôi là một màu đen tối thì mẹ tôi đến bên giường của tôi và thì thầm, "Khi việc khó khăn cần có thời gian thì những việc không tưởng chỉ cần thêm một ít thời gian nữa". Bất thình lình căn phòng tối tăm bắt đầu tràn đầy ánh sáng của niềm tin và sự tin tưởng rằng ngày mai sẽ tươi sáng hơn.
    Từ lúc nghe những lời nói đó cách đây 11 năm, tôi bây giờ là chủ tịch của công ty tôi. Tôi đang là một diễn giả chuyên nghiệp, tác giả của cuốn sách "Một số điều kỳ diệu chỉ cần thời gian". Tôi đi hơn 200.000 dặm một năm, chia sẽ thông điệp "Việc không tưởng chỉ cần thêm một chút cố gắng nữa" cho hơn 500 công ty, các nhóm thanh niên có khi vượt quá 10.000 người. Năm 1992, tôi được bầu là nhà doanh nghiệp trẻ của năm bởi tổ chức các doanh nghiệp nhỏ ở sáu bang.
    Năm 1994, tạp chí "Thành công" đã ca ngợi tôi là một trong những người tuyệt vời nhất của năm. Đây là những giấc mơ đã thành sự thật trong cuộc đời tôi. Những giấc mơ trở thành sự thật không vì hoàn cảnh của tôi mà có lẽ là do chính nó.
    Kể từ ngày đó, tôi đã tập lái xe. Tôi đến những nơi tôi cần và làm những gì tôi muốn. Tôi hoàn toàn tự chủ và tự chăm sóc mình. Kể từ ngày đó, tôi đã có lại cảm giác ở cơ thể và lấy lại một phần chúc năng ở cơ tay phải.
    Tôi đã thành hôn với cùng người phụ nữ tuyệt vời và tuyệt đẹp vào một năm rưỡi sau. Chúng tôi có hai đứa con - một bé gái ba tuổi tên McKenzie Raeanne và một bé trai một thánng tuổi tên Dalton Arthur - đó là niềm vui trong cuộc sống của chúng tôi.
    Tôi cũng chơi thể thao trở lại. Tôi đã học bơi, lặn có bình nén khí, chèo dành cho người khuyết tật - tôi là người đầu tiên lập kỷ lục ở môn này dành cho người bị liệt cả tay chân. Tôi cũng học cách trượt tuyết, chơi rubby và tôi hiểu rằng các môn này không làm tổn thương tôi. Tôi cũng thi chạy xe lăn ở nội dung 10 km và marathon.
    Ngày 7-10-1993, tôi trở thành vận động viên liệt cả tay chân trên thế giới chạy 32 dặm giữa Salt Lake City và St. George - có thể đây không phải là một trong những việc nổi bật nhất tôi đã làm nhưng tất nhiên đây là một trong những việc khó khăn nhất.
    Tại sao tôi làm được tất cả điều đó? Tại vì tôi chọn nghe tiếng nói của mẹ tôi và con tim thay vì những người bất đồng quan điểm trong đó có cả những bác sĩ. Tôi nhận ra rằng tình trạng của tôi không có nghĩa là tôi phải từ bỏ giấc mơ. Tôi tìm ra lý do để hy vọng lại.
    Tôi học được rằng giấc mơ không bao giờ bị tiêu diệt bởi hoàn cảnh; giấc mơ được sinh ra trong trái tim và khối óc và chỉ ở đó chúng mới không bao giờ bị tiêu diệt. Bởi vì, khi những việc khó khăn cần thời gian thì việc không tưởng chỉ cần một chút thời gian nữa.
    (Theo Chicken Soup)
  8. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện thứ 371
    Những quyển sách dạy nấu ăn
    Anh trai tôi và tôi đang ở trong phòng xem tivi thì mẹ vào nói với chúng tôi rằng Juliana, em họ tôi mới năm tuổi, bị bệnh ung thư thời kỳ đầu. Đây quả là tin xấu với chúng tôi, tôi không biết rõ bệnh ung thư là gì, nhưng với một đứa trẻ mười hai bốn, tôi cũng mường tượng được đây là bệnh khó chữa.
    Mẹ tôi bảo, Juliana được chẩn đoán bị bệnh nhiều bạch cầu, ung thư máu giai đoạn đầu, cần một số tiền để chữa ngay thời kỳ đầu phát bệnh. Anh trai tôi và tôi thật sự sợ hãi, chúng tôi thật không tin vào những gì mẹ nói. Gương mặt cha mẹ tôi đầy âu lo và đẫm lệ, điều đó cũng đủ để làm tôi khóc.
    Khi chúng tôi đến bệnh viện thăm Juliana, em đang nằm trên giường truyền nước biển. Mỗi lần đến thăm em, trông em lại khác đi, xanh xao, vàng vọt. Thuốc men em dùng càng ngày càng nhiều, tóc cũng không còn đẹp và dài như xưa. Trông em họ tôi đau đớn nhiều làm tôi cảm thấy tim tôi đau nhói. Tôi muốn giúp em họ nhanh chóng hết bệnh, nhưng mới mười bốn tuổi, tôi không biết làm gì khác.
    Một buổi tối sau khi chúng tôi đến thăm Juliana, trên đường về nhà tôi không ngừng suy nghĩ về em. Bệnh viện là nơi rất đáng sợ và lạnh. Tôi đã tưởng tượng một thời gian dài Juliana phải nằm trong bệnh viện suốt ngày, buồn chán, tuyệt vọng vô cùng.
    Khi chúng tôi về đến nhà, tôi ngồi xuống bàn bếp của gia đình. Tôi luôn thích viết truyện và vẽ tranh, và tôi bắt đầu công việc tôi đã làm từ nhiều đêm. Nhưng đêm nay thật là khó - tôi đang nghĩ về Juliana. Tôi nghĩ, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi có thể bán những bức tranh của tôi? Sau đó tôi có thể gửi tiền để bác sĩ của Juliana giúp em chữa bệnh nhanh hơn và nhanh chóng rời khỏi bệnh viện?
    Khi tôi nói chuyện với cha mẹ tôi, cha mẹ nghĩ đó là ý tưởng hay, rồi chúng tôi đưa ra ý tưởng tốt hơn. Chúng tôi sẽ làm một cuốn sách dạy nấu ăn. Tôi thích nấu ăn, kế cả viết và vẽ - một cuốn sách nấu ăn kết hợp tất cả những điều này.
    Những ngày kế tiếp, tôi nhờ mọi người trong gia đình và những người bạn tôi gửi cho tôi những bí quyết thú vị về nấu ăn và tôi nhận rất nhiều. Mẹ giúp tôi diễn đạt, trình bày mọi thứ. Bà ngoại giúp phân loại các công thức, bí quyết trong khi tôi vẽ những bức tranh và trong từng phần cuốn sách dạy nấu ăn.
    Ý tưởng của tôi cho một quyển sách dạy nấu ăn nhỏ nhanh chóng tăng lên hơn 100 trang. Và câu lạc bộ trượt băng địa phương trả tiền lần in đầu tiên. Chúng tôi bán hầu hết 300 cuốn sách trong tuần đầu tiên. Tôi không thể tin vào sự hưởng ứng đó. Tôi cảm thấy rất tốt, mọi việc thuận lợi ngoài mong đợi.
    Hiện nay, cuốn sách dạy nấu ăn đã được in lần thứ bốn. Vì có nhiều lời yêu cầu, tôi bắt đầu viết một cuốn sách dạy nấu ăn thứ hai. Ước ao của tôi để giúp em họ tôi đã đi đến giúp nhiều người. Tiền từ sách dạy nấu ăn tôi đóng góp vào quỹ nghiên cứu bệnh nhiều bạch cầu của Canada và đủ để gây quỹ học bổng cho việc nghiên cứu.
    Tôi rất hạnh phúc khi gặp nhiều người sống sót bệnh nhiều bạch cầu, và nhiều người trong số họ đã chia sẻ chuyện của họ với tôi. Với em họ tôi cũng vậy, Juliana đã diễn biến tốt và em đang tiến triển rõ! Bây giờ Juliana em họ tôi đã phục hồi sức khỏe.
    Tôi vui mừng không chỉ tôi và gia đình có thể giúp phục hồi sức khỏe chính em họ mình mà còn giúp hạnh phúc cho bao gia đình khác. Chữa được bệnh bằng việc bán sách dạy nấu ăn, kể cũng lạ!
    (Theo Chicken Soup)
    Câu chuyện thứ 372
    Vợ làm gì hôm nay?
    Có nhà nọ, chồng đi làm, vợ cả ngày xoay xở không ngơi tay: nào là dọn dẹp, quét tước, chợ búa, cơm nước, nào đưa đón con lớn đi học, cho con ăn, tắm rửa, chăm sóc đứa con nhỏ.
    Chiều chiều chồng đi làm về, lũ trẻ sạch sẽ vui vẻ theo mẹ ra đón cha, bữa tối đã dọn sẵn trên bàn, giường chiếu phẳng phiu, nhà cửa sạch bóng. Đáp lại niềm hân hoan của con, vẻ hớn hở của vợ, người chồng bao giờ cũng chỉ nói một câu: "Hôm nay ở nhà cô làm gì?".
    Thế rồi một ngày nọ, người chồng đi làm về mới tới đầu ngõ đã thấy hai đứa con đang lê la chơi đùa, quần áo đầy bùn đất, mặt mũi lấm lem. Bước vào sân anh chồng ngạc nhiên thấy mấy vỏ chai, hộp giấy cũ nằm chỏng chơ trước cửa. Bước vào nhà, cảnh tượng còn hỗn loạn hơn. Chén đĩa dơ nằm ngổn ngang trên bàn ăn, thức ăn thừa của chó rơi vãi tứ tung trên sàn gỗ, một chiếc ly vỡ nằm trên bậu cửa sổ. Trong phòng khách đồ chơi, quần áo của bọn trẻ nằm rải rác từ dưới gầm ghế lên tới bàn trà tiếp khách. Một chiếc đèn bàn bị lật nghiêng nằm chơ vơ nơi góc bàn làm việc.
    Người chồng hấp tấp chạy xuống bếp tìm vợ. Không có ai, bếp lạnh tanh, những cây rau còn nằm vật vạ trong giỏ xách đi chợ. Anh chồng nhảy ba bậc cầu thang một để lên gác. Xô cửa buồng ngủ, người chồng thò đầu vào và thấy vợ đang ngồi trên ghế, hai tay xếp trên gối, mắt nhìn ra cửa sổ.
    Nghe tiếng kẹt cửa, chị vợ quay mặt lại, mỉm cười và hỏi như thường lệ: "Anh mới đi làm về. Anh có mệt lắm không?". Người chồng tính mở miệng thì chị vợ nhanh nhảu tiếp lời: "Em biết anh định nói gì rồi. Để em nói anh biết, hôm nay em không làm gì cả!".
    Câu chuyện thứ 373
    Những điều nghịch lý
    Chúng ta xây dựng xa lộ rộng lớn nhưng chúng ta nhìn nhau bằng con mắt hẹp hòi.
    Chúng ta mua nhiều đồ hơn nhưng sử dụng chúng ít hơn.
    Những ngôi nhà ngày càng to hơn nhưng gia đình ngày một thu nhỏ lại. Nhà đẹp nhiều hơn, gia đình yên ấm ít hơn.
    Chúng ta có nhiều tiện nghi nhưng có ít thời gian dành cho nhau.
    Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn trước nhưng trí khôn kém đi, biết nhiều hơn nhưng óc phán xét suy giảm.
    Chúng ta tích cóp của cải nhưng đồng thời làm rơi vụng những giá trị của con người. Với nhiều người, thu nhập đi lên, đạo đức đi xuống.
    Chúng ta nói quá nhiều, nghe quá ít.
    Chúng ta đang cố học cánh kiếm sống chứ không học cách sống. Chúng ta kéo dài được tuổi thọ nhưng cuộc sống vẫn ngắn ngủi.
    Chúng ta vượt được vạn dặm để lên tới mặt trăng và trở về, nhưng không ít người cả đời không bước qua nổi bức giậu sang thăm người hàng xóm. Chúng ta chinh phục được vũ trụ nhưng bất lực với chính mình.
    Chúng ta xây dựng những công trình lớn nhưng chưa chắc đã là công trình tốt.
    Chúng ta cố gắng làm sạch không khí trong lúc tự là ô nhiễm tâm hồn bản thân.
    Chúng ta viết nhiều nhưng đọc ít. Chúng ta học cách hối hả nhưng không học được cách đợi chờ.
    Chúng ta chế được những máy tính công xuất lớn và tốc độ nhanh đễ lưu trữ và xử lý thông tin trong vài phần tỷ của cái nháy mắt nhưng các dân tộc vẫn không hiểu nhau.
    Chúng ta chia nhỏ được các nguyên tử nhưng bất lực trước thói quen định kiến.
    Chúng ta có nhiều thứ để giải trí nhưng ngày càng ít được thư thả.
  9. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0

    Câu chuyện thứ 374
    NHỮNG CÁI CHẠM TAY......
    "Có một vị nữ luật sư nọ được toà án cử ra làm biện hộ cho một tên tội phạm nguy hiểm đang chờ xét xử.Trưóc ngày ra toà vị nữ luật sư đến trại giam để thu thập thông tin cũng như đến để động viên, an ủi vị "thân chủ" của mình.
    Tên tội phạm là một người lạnh lùng, khô cứng và rất khép kín. Anh ta nhất định không chịu tiết lộ cũng như chia sẻ với vị nữ luật sư bất kì điều gì.Chính vì vậy cuộc nói chuyện giữa họ bị gián đoạn liên tục và không thể có chung được sự nhất trí. Cho đến khi vị nữ luật sư chuẩn bị ra về, bà nắm lấy tay anh ta để an ủi và chào tam biệt anh ta....Thì thật bất ngờ, anh ta nắm chặt lấy tay bà và cúi gằm mặt xuống đất. Không ai nói lời nào, mà họ chỉ nắm chặt lấy tay nhau. Sau vài phút, anh ta bắt đầu khóc, nắm chặt lấy tay bà hơn. Bằng cách bí ẩn nào đó, cái nắm tay đã làm cho cảm xúc của người đàn ông bắt đầu dâng trào.
    Khi tiếng khóc nhỏ dần đi, anh ta bắt đầu nói chuyện. Đến lúc này anh ta mới bắt đầu kể về tuổi thơ bất hạnh, với những trận đòn "thừa sống thiếu chết" của ông bố say rượu, với nỗi cô đơn cùng với sự thiếu chăm sóc từ người mẹ nghiện ngập....Trong suốt thời gian nói chuyện, anh không buông tay vị nữ luật sư và bà cũng để yên tay như vậy. Có lẽ cái nắm tay đó làm cho anh ta thấy có đủ an tâm để chia sẻ..."
    Ai cũng cần được quan tâm và những lần chạm tay là một phần của sự quan tâm đó. Có thể bạn cũng là một người cần được yêu thương và quan tâm như vậy. Và cũng có thể bạn biết những người luôn cần được biết rằng họ được yêu thương và quan tâm như vậy. Bạn và họ không phải là duy nhất. Cái chạm tay của bạn co thể làm trọn vẹn một điều mà ngôn ngữ không làm được.Và đôi khi, nó có thể thay đổi cả cuộc đời của một con người....Giống như khi diễn viên Marilyn Monroe được hỏi đã bao giờ cô cảm thấy được yêu thương khi sống với gia đình nhận cô làm con nuôi, cô đã trả lời: "Có một lần khi tôi 7-8 tuổi. Lúc đó, mẹ nuôi của tôi đang trang điểm và tôi đứng cạnh, ngắm nghía tò mò.Bà với tay nắm lấy tay tôi kéo về phía bà, ngay khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mình được yêu thương....
    Câu chuyện thứ 375
    Câu chuyện tình yêu
    Cynthia và Alvin chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không đồng ý.
    Rồi Alvin nhận được một học bổng du học. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Alvin, bố mẹ cậu tìm đến Cynthia, yêu cầu cô tránh mặt Alvin. Nghĩ đến sự nghiệp của Alvin nên Cynthia đồng ý.
    Alvin cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cynthia nghe chị gái Alvin nói rằng cậu đã tới London.
    Nhiều tháng trôi qua, Cynthia không nhận được tin gì từ Alvin. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Alvin để hỏi thăm. Chị Alvin nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới.
    Cynthia cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Alvin. Cô cố quên Alvin, nhưng không thể. Cynthia trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.
    Một đêm, khi Cynthia đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Alvin :
    - Cynthia, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé!
    Chỉ được có thế, rồi Alvin vội vã gác điện thoại.
    Đêm hôm đó, Cynthia nằm mơ thấy Alvin. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Alvin nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cynthia, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cynthia kịp hỏi gì thì Alvin đã biến mất.
    Sáng hôm sau, Cynthia vội vã gọi điện cho chị của Alvin, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Alvin sắp về không. Chị gái Alvin chợt òa khóc :
    - Cynthia, xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Alvin đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô.... Alvin từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn..... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên Alvin đi....
    Cho dù Cynthia khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Alvin đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Alvin vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Alvin đã mất rồi.
    Nhưng Cynthia không tin. Cô tin rằng Alvin sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cynthia nhấc máy ngay lập tức.
    Lần này, Alvin nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cynthia, rằng cậu không ở cạnh Cynthia được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
    - Anh đã sửa điện thoại rồi à ? - Mẹ Cynthia hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy Cynthia nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.
    - Em làm sao thế ? - Bố Cynthia lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà!
    ???
    Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý.....
    Câu chuyện thứ 376
    Cùng nhau vượt qua bão tố
    Một công ty nọ tổ chức thi tuyển nhân viên. Câu hỏi cuối cùng trong phần thi viết khiến hầu hết thí sinh ngạc nhiên. Câu hỏi như sau: Bạn đang lái xe hơi đi trong một đêm bão tố cấp 12. Xe bạn chạy qua một quãng đường vắng và bạn phát hiện thấy có 3 người đứng trên ven đường vẫy tay xin đi nhờ xe. Họ gồm một bà cụ đang bị bệnh nặng, một bác sĩ giỏi dư sức cứu tính mạng của bạn nếu bạn mắc bệnh hiểm nghèo, và người thứ ba là cô gái bạn yêu. Họ mong bạn cứu giúp họ, bạn rât muốn nhưng rất tiếc xe bạn chỉ có thể chở thêm được một người. Bạn sẽ chọn chở người nào? Hãy giải thích lí do của sự chọn lựa ấy.
    Tới đây, chắc bạn sẽ hiểu rằng đây là một câu hỏi đánh giá nhân cách của bạn bởi mỗi sự lựa chọn đều phản ánh quan điểm của bạn về sinh mạng con người. Bạn có thể đưa bà cụ lên xe. Mặc dù bà cụ có thể (và có lẽ là sẽ như thế) không đủ sức qua được cho tới khi bạn gặp một bệnh viện, nhưng dù sao thì cứu người vẫn là trên hết. Còn một tia hi vọng le lói vẫn phải làm. Nhưng đứng từ góc độ hơn thiệt, bạn sẽ chọn ông bác sĩ. Bạn cứu ông ta để ông ta cứu bạn - một hành động thiết thực có tính chất đầu tư cho tương lai. Việc chở bà cụ nói cho cùng chỉ để lương tâm của bạn khỏi bị cắn rứt. Có thể bạn sẽ tự vấn: Tại sao lại không chở người yêu của bạn? Bà lão đã già, các bạn còn trẻ, tương lai ở phía trước. Bác sĩ giỏi trong thiên hạ cũng không phải là quá hiếm. Trong cuộc đời cơ hội gặp được người bạn đời như ý hầu như là duy nhất. Bỏ qua cơ hội cứu được người bạn yêu cũng có nghĩa là phần đời còn lại của bạn không chắc đã trôi qua trong hạnh phúc.
    Trong số hơn 200 ứng viên tham gia cuộc thi tuyển, chỉ có một người duy nhất có câu trả lời được ban giám khảo nhất trí lựa chọn, cho dù thí sinh này không đưa ra lời giải thích nào cho phương án của mình. Vậy thí sinh này đã trả lời ra sao? Phương án của thí sinh này là?
    ?oĐưa chì khoá xe cho bác sĩ. Ông ta sẽ chở bà cụ thới bệnh viện. Tôi sẽ cùng người bạn gái của tôi lội bộ vượt qua bão tố?.
  10. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện thứ 377
    Phải Làm Gương Cho Con Cái Noi Theo
    Một buổi chiều mùa đông tuyết rơi nặng hột, một người đàn ông say rượu lảo đảo trên lớp tuyết dày. Quay lại nhìn, ông thấy đứa con trai mười tuổi của ông đang đi theo bước chân thất thườn của ông. Ông hỏi:
    - Con làm gì thế?
    Đứa con trả lời:
    - Thưa ba, con bước theo bước hân của ba!
    * Chúng ta, bác bậc cha mẹ có muốn con cái mình bước theo vết chân của mình không? Con cái sẽ không bao giờ lương thiện thật thà khi mà cha mẹ chúng thường nói dối và lường gạt, vif nó thường đi theo vết chân của cha mẹ mình. Cha mẹ nào cũng muốn con cái mình nên người, vì vậy cha mẹ phải cẩn thận trong nếp sống của mình sao nên gương maãu cho chúng bước theo. Nên nhớ, con cái hay bước theo bước chân của cha mẹ, như cậu bé bước theo bướ chân say sưa của người cha trong chuyện này, thật bất hạnh cho đời nó trong tương lai biết bao!
    Câu chuyện thứ 378
    Muốn Làm Một Ân Nhân Ẩn Danh
    Ông chủ hãng của xuất nhập cảng cảng rất lớn là người rất tính toán, tính toán đến nỗi trở thành bần tiện. Ông không để cho ai bước vào văn phòng làm việc, vì sợ người ta xin xỏ. Một hôm có mọot phái đoàn Hồng thập tự, với các phu nhân đẹp đẽ tới để xin ông giúp cho những nạn nhân chiến cuộc tại Liban. Ông đành phải đón tiếp tử tế vì sợ tai tiếng với quốc tế. Ông trao tấm ngân phiếu cho bà trưởng phái đoàn, nói:
    - Đây, tôi xin giúp cho Hồng thập tự 10.000 quan.
    Nhìn tấm ngân phiếu một hồi, bà trưởng phái đoàn ấp úng nói:
    - Thưa ông giám đốc, ông quên ký tên dưới tấm ngân phiếu nầy ạ!
    Ông giám đốc bình tĩnh trả lời:
    - Mối khi làm việc thiện, tôi đều muốn giấu tên không cho ai biết hết.
    Tôi không thể ký tên vào tấm ngân phiếu nầy, vì tôi chỉ muốn làm một vị ân nhân ẩn danh mà thôi.
    Câu chuyện thứ 379
    vòng tay yêu thương
    Có một gia đình nọ sống giữa đồng không mông quạnh. Vào đêm kia, nhà bốc cháy dữ dội. Cha mẹ, con cái vội vã chạy ra ngoài sân và đứng bất lực nhìn ngọn lửa thiêu rụi tổ ấm gia đình họ. Bỗng mọi người chợt nhận ra thiếu đứa con bé nhất. Thì ra cậu bé cũng chạy với mọi người, những chưa ra tới cửa, thấy lửa cháy dữ quá, cậu sợ hãi chạy trở lên lầu. Trong lúc cả gia đình hốt hoảng không biết phải làm sao để cứu cậu bé năm tuổi, vì lửa cao ngút tứ phía, bỗng trên lầu mở toang và cậu bé kêu khóc inh ỏi. Cha cậu bé gọi lớn tên con, rồi nói:
    - Con nhảy xuống đây!
    Cậu bé nhìn xuống dưới chỉ thấy khói mù và lửa, nhưng nghe tiếng cha kêu mình, liền trả lời:
    - Ba ơi, con không thấy ba đâu hết!
    Người cha trả lời giọng cương quyết:
    - Cứ nhảy đi, có ba trông thấy con là đủ rôi!
    Và cậu bé leo lên cửa sổ, rồi nhảy xuống, rơi vào vòng tay yêu thương vạm vỡ của cha mình cách an toàn.
    Câu chuyện thứ 380
    Dám Nhận Lỗi
    George Washington, tổng thống đầu tiên của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, người có công đưa nước Mỹ đến độc lập, tự do và phồn thịnh. George cũng nổi tiếng là người luôn biết phục thịên và yêu sự thanh liêm.
    Ngày kia, khi còn nhỏ, cậu George ra vườn làm cỏ vô tình chặt đứt cây anh đào mà mẹ cậu rất quý. Khi cha cậu thấy cây anh đào bị chặt, liền hỏi:
    - Con có biết ai là người chặt cây anh đào không?
    George suy nghĩ rồi trả lời:
    - Chính con là người chặt cây anh đào, xin cha cứ phạt con!
    Và George rất ngạc nhiên khi nghe cha nói:
    - Điều con làm là một điều lỗi, nhưng con đã chữa được điều lỗi đó là khi con dám nhận lỗi.

Chia sẻ trang này