1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quà Tặng Cuộc Sống.

Chủ đề trong 'Cao Bằng - Bắc Kạn' bởi huylai85vn2006, 23/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    TỜ KINH SỐ 8
    Hôm nay tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
    Một chiếc lá tơ hèn mọn nhờ cái biến chế mầu nhiệm cụa con sâu mà trở thành tơ lụa.
    Một đống bùn lầy nhờ cái sáng tạo kỳ diệu của con người mà trở thành một lâu đài.
    Một thân cây cằn cổi nhờ cái tài năng diểm ảo của người nghệ nhân mà trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
    Một mãnh lông trừu nhờ cái khả năng cắt xén của người thợ giỏi mà trở thành một bộ quần áo quý phái.
    Nếu một cái lá, một đống bùn, một miếng gổ, một chùm lông có thể gia tăng giá trị của chúng gấp trăm lần hay cả ngàn lần, thì tại sao tôi không thể biến tạo cái hạt cát, cái nguyên tử mang tên tôi thành một giá trị vĩ đại? .
    Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
    Tôi giống như một hạt thóc phải đối diện với ba hướng tương lai. Hạt thóc có thể dược chứa vào kho rồi một ngày nào xay nấu thành đồ ăn cho gia súc. Hay hạt thóc có thể xay ra thành gạo , rồi bột, rồi làm thành những chiếc bánh ngon ngọt. Hay nó có thể được ươm,nẫy mầm rồi cấy thành trăm ngàn hạt giống khác, rải rác trên suốt cánh đồng thơm lừng những nhành lúa mới.
    Tôi giống như hạt thóc trên với một điều khác biệt .Hạt thóc không thể lựa chọn tương lai cho nó. Nó không biết là sẽ trở thành dồ ăn cho gia súc, thành bột cho một cái bánh ngọt, hay thành giống cho ngàn cây lúa. Tôi có sự lựa chọn đó. Và tôi tự hứa tôi sẽ không để ai vất đời tôi vào cho bọn gia súc hay nghiền nát đời tôi thành bột cám. Mặc cho những tảng đá ngàn cân của thất vọng và thua lổ đè nặng, tôi sẽ không bị vở tan như những hạt thóc và chịu xếp đặt bởi hành động của người khác.
    Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
    Để tăng trưởng và sinh nở, hạt thóc phải dược chôn vùi dưới bóng tối sâu trong lòng đất. Những thất bại,lầm lổi, ngu xuẩn và sự bất lực của tôi cũng là một loại bóng tối mà tôi phải chịu đựng để có thể tăng trưởng và sinh nở. Rồi một ngày,như hạt thóc sẽ vươn cao những mạ xanh và những chùm hoa gạo, dưới sự ấp ủ của nắng, của mưa, của gió; tôi cũng sẽ ấp ủ thân thề tôi, trí óc tôi dể hoàn thành những mộng tưởng. Để tăng trưởng toàn vẹn, hạt thóc còn tuỳ thuộc vào sự nâng đỡ của thời tiết, nhưng tôi thì hoàn toàn tự do trong cái lựa chọn về thời tiết của đời tôi.
    Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
    Và tôi sẽ làm sao để đạt được ý nguyện này?. Trước hết, tôi sẽ đặt cho tôi những mục tiêu phải đạt trong môt ngày, trong một tuần, trong một tháng, trong một năm và cả một đời. Giông như hạt mưa phải tươi mát để hạt giống nẩy mầm, tôi phải có mục tiêu định sẵn trước khi đời tôi bắt đầu tăng trưỡng. Khi đặt ra những mục tiêu, tôi sẽ lấy những thành quả tốt đẹp nhất từ quá khứ làm tiêu chuẩn, rồi nhân nó lên cả trăm lần. Cái mục tiêu này sẽ trở thành tiêu chuẩn của đời tôi trong tương lai.
    Tôi sẽ không quản ngại rằng mục tiêu của tôi quá cao, vì giống như người kỵ binh, tôi thà là hướng mục tiêu tôi về phía mặt trăng để bắn được một con Đại Bàng, hơn là nhắm con Đại Bàng rồi bắn phải một bụi cây.
    Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
    Tôi sẽ không sợ hãi về độ cao của mục tiêu, dù rằng tôi sẽ vấp ngã nhiều lần trước khi tới đích. Khi vấp ngã, tôi sẽ đứng dậy ngay, vì tôi hiểu rằng không một Cao Nhân nào mà không vấp ngã nhiều lần trong đời họ. Chỉ có một con sâu mới không vấp ngã. Tôi không phải là con sâu. Tôi không phải là ngọn cỏ. Tôi không phải là một con trừu. Tôi là một con người đúng nghĩa. Có những kẽ chỉ dựng lổi một cái hang với đông bùn của họ. Tôi sẽ xây dựng một lâu đài.
    Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
    Như mặt trời phải sưởi ấm trái đất để hạt lúa đâm chồi, những lời kinh này tôi sẽ đọc hàng ngày để sưởi ấm giấc mộng của tôi và biến chúng thành thực tại. Hôm nay, tôi sẽ vượt mức thành quả mà tôi đã đạt hôm qua. Tôi se tiếp tục leo cao trên đỉnh núi của đời tôi, ngày mai sẽ cao hơn ngày hôm nay, và ngày mốt sẽ cao hơn ngày mai. Vượt cao hơnnhững thành quảcủa người khác không phải là điều quan trọng, vượt cao hơn thành quà của chính tôi mới là tất cả.
    Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
    Giống như ngọn gió ấm đem hạt giống của lúa đi khắp mọi cánh đồng, ngọn gió này sẽ đem tiếng nói của tôi đến cho mọi người đang lắng nghe. Tôi sẽ nói rỏ mục tiêu của tôi. Khi nói ra rồi, tôi phải thực hiện nếu không tôi sẽ phải chịu những sĩ nhục chê bai. Tôi sẽ là người kiên trì của đời tôi và dù rằng thế gian có cười diễu những mục tiêu cũa đời tôi, họ sẽ nhìn vào những bước tiến của tôi. Cuối cùng, tôi sẽ không có lựa chọn nào khác là thực hiện mục tiêu để còn được hãnh diện.
    Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
    Tôi sẽ không phạm vào lổi lầm là đặt để mục tiêu của tôi quá thấp.
    Tôi sẽ làm những việc mà những lẽ thua cuộc không muốn làm
    Tôi sẽ luôn luôn với tay đến những sự vật ngoài tầm.
    Tôi sẽ không bao giờ thõa mãn với thành quả đã đạt.
    Tôi sẽ luôn luôn nâng cao mục tiêu mới, khi vừa đạt được mục tiêu củ.
    Tôi sẽ luôn luôn cố gắng để giở kế tiếp sẽ tốt đẹp hơn giờ này.
    Tôi sẽ nói rõ mục tiêu của tôi cho thế gian.
    Tuy vậy, tôi sẽ không bao giờ tự kiêu va tự khen mình.
    Hãy để thế gian phản ứng và tôi sẽ khôn ngoan đón nhận những lời khen với tất cả khiêm nhường.
    Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.Một hạt thóc gia tăng gấp trăm lần thành một trăm nhành lúa. Một trăm nhành lúa này gia tăng gấp trăm lần sẽ thành mười ngàn nhành lúa. Rối thêm một trăm lần và một trăm lần nữa. Một hạt thóc sẽ nuôi sông cả thành phố đông đảo. Tôi không thể hơn được một hạt thóc chăng?
    Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
    Và khi tôi làm xong lời nguyền này, tôi sẽ lặp lại động tác đó. Tôi tiếp tục tăng trưởng để một ngày nào đó, tôi sẽ tự chiêm ngưỡng cái vĩ đại của hạt thóc mang tên tôi.
    Tôi sẽ trở thành người giàu nhất Thế giới.
  2. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG CUỐI
    Thời gian trôi qua thật lẹ. Thế mà đã 3 năm kể thừ ngày Thiên Ân giải thề toàn bộ đế quốc thương mại khắp năm châu, trở về với cuộc sống thầm lặng cô đơn trong tòa lâu đài vĩ đại ở đảo Maui. Cuối cùng với người bạn già Alan Chapman, Thiên Ân nhìn ngày tháng tiếp nối ra đi, đợi chờ.
    Thiên Ân đợi chờ một dấu hiệu siêu hình, một con người sẽ được chọn lựa để tiếp nhận những tờ kinh, để tiếp tục một sự nghiệp doanh thương, mong là sẽ lớn mạnh gấp trăm lần cái đế quốc mà thiên Ân vừa giải tán.
    Nhưng càng ngày Thiên Ân càng thấy vô vọng của sự chờ đợi. Vì tuổi tác đã cao, ông không còn vận động cơ thể được nhiều. Đọc sách, coi phim, nghe nhạc, ngồi thiền... suốt 3 năm, thân thể ông bắt đầu bạc nhược. Những người tìm đến với ông phần lớn là những bạn hữu, bà con... tuổi cũng xấp xỉ như ông. Vã lại họ đến là để mong giúp đỡ về tiền bạc, vài câu giới thiệu cho công ăn việc làm. Ông nghĩ là khó mà tìm ra được một người đúng như tiền định để trao tặng bộ kinh.
    Cho nên, sáng nay ông đã quyết định. Ông nói với Chapman, "Bạn già thân yêu, tôi cảm thấy như mình đang phí phạm cái tài sản cuối cùng còn lại. Thời gian, dù mình không tiêu xài, nó cũng ra đi vùn vụt. Có lẽ mình phải đền với người mà mình mong đợi, thay vì chỉ biết đợi chờ. Tôi muốn bạn thu xếp,tuần tới,tôi và bạn sẽ làm một chuyến chu du khắp thế giới, chừng 6 tháng. Bắt đầu bắng Nhật Bản rồi Trung Quốc, Triều Tiên. Trở lại Việt Nam cho tôi thăm lại quê nhà, chừng một tháng ... . Sau đó là Thái Lan, Mã Lai, Ấn Độ, Ai Cập, Hy Lạp... qua Châu Âu, Mỹ Châu La Tinh rồi về lại đây. Bạn già nghĩ sao? ".
    "Thưa ngài, tôi không dám nói ra, nhưng vẩn lo ngại cái buồn chán của ngài sau bao năm vung tay bốn biển. Tôi rất vui mà thấy ngài lại lên đường, thấy tinh thần và thể xác ngài lại đứng dậy...".
    Thiên Ân cười, " Vậy thì hãy bắt đầu một hành trình mới. Tôi cảm ơn cái lo lắng thật tình của bạn già. Ngày nào còn sống, ngày đó tôi còn trông cậy vào sự chăm sóc của bạn".
    Tuần lể sau đó, đôi bạn bắt đầu từ phi trường Honolulu. Chặng đầu tiên là Nhật Bản. Dù đã đến đây nhiều lần , Thiên Ân vẫn bỡ ngỡ khâm phục trước những bước tiến ngàn dặm của người Nhật, từ những công trình xây cất vĩ đại đến những hệ thống điện tử tối tân. Dù mới giàu hay đã giàu lâu, con cháu Phù Tang không bao giờ ngưng nghĩ. Không ồn ào như người Châu Mỹ, họ tiến bộ và tiến bộ trong âm thầm. Còn cái tinh thần võ sĩ đạo nữa, lúc nào cũng tiềm tàng trong cách thức làm ăn của họ.
    Qua đến Hán Thành, Thiên Ân chỉ cho Chapman cái bí quyết thành công của người Triều Tiên. "Họ làm việc không mỏi mệt. Có lẽ nhờ nhân sâm?. Đây lànhững người độc nhất trên thế giới chê dân Nhật lười biếng. Đối với họ, 12 giờ làm việc mổi ngày là giờ làm việc kiểu công chức".
    Rời Triều Tiên đôi bạn bay qua Trung Quốc. Thủ đô Bắc Kinh đổi khác nhiều sau 7 năm, lần cuối Thiên Ân ghé thăm. Ngoài dân Việt. Thiên Ân vẫn luôn luôn thấy gần gủi người Tàu. Văn hóa và phong tục của hai xứ không xa cách bao nhiêu. Cái suy nghĩ của người Tàu cũng là điều dễ thông cảm. Sau bao nhiêu năm chiến tranh và nghèo khổ, dân Tàu ngày nay mới được hưởng chút thịnh vượng do thái bình đem lại. Dù họ vẩn còn rất nhiều khó khăn và trở ngại, dường như họ đang bắt đầu chương sử mới cho quốc gia. Bao nhiêu là bạn bè, đồng nghiệp phải đi thăm thượng Hải xuống Quảng châu, Vân Nam. Thiên Ân xúc cảm trước những đón tiếp đầy thương yêu và nồng nhiệt.
    Thế nhưng, cái rương có những tờ kinh mà Thiên Ân và Chapman khệ nệ mang theo để trao tặng vẫn nằn chình ình trong những căn phòng ngủ. Hơn một tháng lộ trình, dù luôn luôn để ý kiếm tìm. Thiên Ân vẫn không sao tìm được cái con người mà Định mệnh sẽ chọn lựa để tiếp nối sự nghiệp.
    Từ Quảng Châu, đôi bạn đáp xuống sân bay Nội Bài ở Hà Nội. Hơn 40 năm, Thiên Ân mới có dịp trở lại quê hương. Từ ngày Lương Thành gửi ông qua Pháp. "Vì con cá lớn phải vùng vẫy ở biển khơi, không thể ở trong ao lạch". Ngày về dự đám tang ông Lương Thành, và ngày về cưới con gái ông Thái Hưng. Sau đó, ông miệt mài khắp năm châu, nhưng không có cơ hội để làm ăn ở Việt Nam. Thực ra có lẽ ông không muốn. Đem sở trường sở đoản của mình để ganh đua với người ngoại quốc vẫn hào hứng hơn, ông tự nhủ.
    Đêm đầu tiên trở lại quê hương, lòng ông bồi hồi. Ông không ngủ được. Ông tắt máy lạnh, mở cánh cửa sổ, để không khí ẩm thấp của đêm mùa hè xâm nhập. Những tiếng động ồn ào rất Việt Nam cũng đánh thức từ tâm trí những kỹ niệm và tình cảm xa cũ. Ông ngồi bất động, thả hồn bay cao theo trăm ngàn ý nghĩ và xúc cảm. Quê hương vẫn là một gắn bó ngọt ngào.
    Ông thiếp đi một chút trong chiếc ghế bành, khi chợt tỉnh thì trời đã mờ sáng. Có lẽ tại những chiếc xe gắn máy bắt đầu ồn ào. Ông thấy bụng đói cồn cào. Ông chợt nhớ ra là tối qua ông không ăn vì muốn gữi thân thể quân bình trở lại sau bao ngày yến tiệc bên Tàu.
    Ông thay đồ xuống nhà. Tự nhiên ông thèm một tô phở thật nóng. Ông không muốn ăn thêm một đĩa bánh mì trứng ở khách sạn. Rời Metropole, ông thong thả đi dạo xuống hướng Hồ Hoàn Kiếm để tìm một tiệm phở. Không khí buổi sáng chưa bị bụi khói của trăm ngàn chiếc xe gắn máy làm ô nhiễm. Ông hít thỡ trong sự thanh bình toàn diện.
    Mãi mê suy nghĩ, ông đi lạc vào một con đường nhỏ, không nhớ tên. Củ và nghèo, chật hẹp và dơ dáy. Những căn nhà hai bên vẩn còn kín cửa, miệt mài trong giấc ngủ. Càng đi sâu, ông càng mất hướng. Cuồi ngõ, ông thấy một ngọn đèn hắt ra và cánh cửa mở hé. Ông gõ nhẹ, hy vọng hỏi đường trở lại khách sạn,hay trở ra một con đường lớn.
    Một người trung niên, đen đúa, gầy ốm mở rộng cửa. " Thưa cụ,cụ hỏi ai?". Giọng nói có vẽ ngạc nhiên vì còn quá sớm.
    Thiên Ân nhìn qua căn phòng nhỏ hẹp, bày biện bừa bãi, giữa phòng là cái máy in nhỏ đang chạy. Giấy mực tung toé khắp nơi."Xin lỗi, tôi bị lạc, tôi muốn tìm đường trở lại khác sạn Metropole. Thấy cữa hé mở, tôi gõ"
    Gã đàn ông nhìn kỹ Thiên Ân, nét mặn quắc thước, bộ quấn áo đúng thời trang, rất đắt tiền, lại ở khách sạn Metropole.
    Qua bao nhiêu dời đổi, nơi đây vẫn là chổ lui tới của những tên ngoại quốc nhiều tiền và nhiều quyền. Từ thời Pháp thuộc, thời chiến tranh cho đến nay. Gã đổi giọng, đầy kính nể và săn sóc.
    "Thưa cụ, để con mặc cái áo vào rồi dẫn Cụ về khách sạn."
    "Không dám làm phiền anh. Anh chỉ cho tôi ra con đường cái, tôi lấy taxi hay xích lô gì cũng được. Vã lại anh đang ăn sáng hay làm việc phải không?. Tôi đi tìm tiệm phở rồi đi lạc."
    "Thưa Cụ, còn sớm. Mấy đứa con của con nó lo dùm cũng được ". Gã đàn ông giọng khẩn khoản mời mọc.
    "Nếu Cụ cần, con sẽ đưa Cụ ra tiệm phở gần đây. Nổi danh Hà Nội..."Rồi thăm hỏi. "Xin lỗi, Cụ từ đâu tới."
    "Tôi ở Mỹ về thăm quê hương. Ơû đây chừng một tuần rồi đi tiếp." Câu chuyện kéo dài. Thiên Ân nói qua về đời sống công việc của ông. Rồi hai người vừa đi bộ ra tiệm phở vừa nói chuyện.
    Tên gã đàn ông là Văn Khắp. Hắn giải thích là phiên âm ra tiếng Việt từ một tên Lào, Soubanvankhet. Hắn từ Paksé, cha mẹ gửi qua đây học từ nhỏ, lúc mới 4 tuổi.
    "Paksé", Thiên Ân gật gù. Lại một trang sách của quá khứ, chuyến buôn hàng đầu tiên " "Anh ở ngay tại tỉnh lỵ?"
    "Không, thưa Cụ, con ở một làng nhỏ gần đó. Bản Chu Prong."
    Thiên Ân buông đũa, nhìn không chớp mắt vào Văn Khắp. Ông im lặng đợi chờ.
    "Con đến Hà Nội đã hơn 42 năm, thưa Cụ. Con học hành, đi lính, rồi làm ăn... dù cha mẹ con là người Lào, nhưng con nghĩ mình đã trở thành người Việt. Con xem nơi này như quê hương. Vợ con người Thái Bình . Con có hai đứa con trai."
    Thiên Ân dò hỏi. "Tại sao mới có 4 tuổi mà bố mẹ anh đã gửi sang đây?"
    " Con còn nhỏ nên không biết. Nhưng sau đó cề thăm nhà, nghe bố con kể là gia đình có mang ơn một ông lái buôn người Việt . Ông ta cho thuốc cứu cả làng khỏi bệnh sốt sét cấp số. Ông ta đi khỏi làng sau đó nên không ai biết tên tuổi tông tích. Nhưng theo phong tục người Lào, một món nợ là một món nợ. Bố con là người trưởng tộc nên phải dâng đứa con là con cho người Việt để trả món nợ này."
    Thiên Ân bật cười trước những trớ trêu của dòng sông gọi là định mệnh . Ông hóm hỉnh hỏi đùa. "Thế anh đã trả hết nợ chưa?"
    Văn Khắp không để ý đến lời bông đùa đó, hắn vẫn nghiêm túc, "Thưa chưa. Dù suốt 40 năm qua, con đã cố gắng học hành, cố gắng làm đủ mọi thứ để đóng góp cho xứ sở quê hương này, con vẫn chưa thấy đâu ra đâu. Không những là mòn nợ, mà lớn lên ở đây với bao nhiêu bạn bè, con thực tình yêu mến dân mình nước mình. Cho nên lòng con vẫn nhiều thắc mắc."
    "Tại sao thắc mắc? "Quê hương mình vẫn còn nghèo đói quá phải không?". Anh yên chí. Đó là tại chiến tranh và hận thù. Đất nước hoà bình rồi, lần hồi rồi tình trạnh kinh tế cá nhân sẽ thay đổi." Thiên Ân cảm thấy một gắn bó thân tình với gã người Lào-Việt này.
    "Không con thắc mắc là tại sao dân mình rất thông minh, rất chịu khó, rất muốn độc lập tự lực... mà bao năm qua,bao ngàn năm qua, vẫn phải chịu sự thống trị của người Tàu, người Pháp, người Nga, người Mỹ. Tại sao dân mình nói chung là có học thức hiểu biết hơn những dân tộc khác, mà mình vẩn bị người ngoại quốc đè đầu áp cổ. Con không ganh tị, nhưng con thực xấu hổ khi thấy những du khách đến đây tung tiền, khoe khoang, hống hách, trong khi dân mình chỉ biết cúi đầu. Suy nghĩ và tìm tòi, con chỉ có một hoài bảo lớn nhất."
  3. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Thiên Ân hoàn toàn bị thu hút bởi Văn Khắp. Ông lắng nghe từng chữ. Văn Khăp vẫn say sưa nói,"Cái hoài bảo lớn nhất của con là in được một cuốn chỉ nam, chỉ dẫn cách thức làm kinh tế để mổi người dân mình biết cách làm giàu. Con tin rằng chỉ có dân giàu, thì nước mới mạnh, như người xưa vẫn nói. Nếu có những cuốn sách dạy người luyện tinh thần như kinh Phật, kinh Chúa;nếu có nhưng cuốn sách dạy người cách sử dụng máy vi tính hay lái một chiếc may bay; thì chắc phải có một cuốn sách dạy người ta cách thức để trở nên một người giàu có. Không dấu gì Cụ, khi nhìn bộ dáng Cụ, và biết Cụ ở khách sạn Metropole, giá hai ba trăm Mỹ kim một đêm, con biết là Cụ rất giàu. Con mời mọc là có ý nhờ cụ một điều..."
    Sợ Thiên Ân hiểu lầm, Văn Khắp vội vã tiếp tục, muốn Cụ chỉ dẫn cho con về cách thức làm tiền như con đã thưa chuyện. Con cũng không muốn gì cho con, con chỉ muốn truyền bá lại cho dân mình, làm cái công việc rất tầm thường là in sách cho mọi người đọc và hành xử "
    Chưa bao giờ Thiên Ân lại cảm xúc như vậy. Nổi mừmg vui trong lòng làm nghẹn lời nói. Ông nắm chặt tay Văn Khắp, vổ nhẹ lên vai hắn, giọng đầy thương yêu.
    " Anh theo tôi về khách sạn. Tôi có món quà này cho anh. Món quà mà tôi đã giữ hơn 40 năm nay. Anh là người tôi đã tìm kiếm bao lâu..."
    Bước ra khỏi tiệm phở, Thiên Ân hít thở mạnh như muốn thu tóm cả cái khí trời ***g lộng. Aùnh nắng bắt đầu lên. Ông nhìn lên đám mây trắng, miệng lẩm bẩm nhẹ những lời cảm tạ. Cảm tạ cho cái nhiệm màu của sự sống này, cái thiên nhiên huyền diệu bao quanh, cái tình người vẫn ***g lộng đẹp. Cảm tạ những kỹ niệm, những tình yêu, những giấc mộng. Cảm tạ cả những khó khăn trở ngại, những đớn đau tủi nhục, những thất bại nghèo hèn. Cảm tạ cái con người đúng nghĩa mà ông đã cố gắng trở thành. Cảm tạ cái giàu sang vật chất cũng như tinh thần. Cảm tạ cái thiên đường trên trái đất này. Cảm tạ những người đã khuất. Cảm tạ những người sẽ nối tiếp...
    Mặt trời vẫn rực rỡ trên tàng cây xanh.
  4. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    THƯ LUÂN LƯU CỦA CHA GIÀ
    Con yêu dấu,
    Chắc con có nghe hay đọc về chuỗi Thiên Linh Cái và một lá thơ mà khi nhận được, con phải làm 10 phó bản rồi gởi đi 10 địa chỉ khác nhau, nếu không, con sẽ nhận lãnh một hình phạt dữ dội nào đó. Lá thơ này cũng vậy, ta muốn con phải làm 10 phó bản, và gởi đi cho 10 người thân nhất. Tuy nhiên, nếu con không làm như thế, ta sẽ không có một hình phạt nào. Trong ta, chỉ có thương yêu và khen thưởng. Với con, ta chỉ muốn chia sẻ cái nồng ấm và thanh bình, là số phần duy nhất ta dành cho con.
    Ta cũng không xa lạ gì với con. Nhiều tôn giáo, nhiều sắc dân, nhiều phong tục đều có nhiều tên khác nhau để gọi ta. Nào là Thương Đế, Thiên Chúa, Allah, God, Đấng Tối Cao, Đấng Tạo Hóa, Ông Trời, Tinh Thần Vĩnh Cửu, v.v... nhưng thực ra, ta chỉ thích cái tên đơn giản là cha già. Và dù bận rộn đến đâu trong cuộc sống xô bồ, ta muốn con ngồi ra chỗ vắng, bỏ 10 phút nghe lời ta trong lá thư này.
    Bởi vì...
    Ta nghe tiếng than khóc của con.
    Nó bay đi trong đêm tối, qua bao nhiêu vì sao, bao nhiêu tầng vũ trụ để lên tận đỉnh trời, vào trong trái tim ta. Ta đã đau đớn vô cùng mỗi lần nghe tiếng kêu gào của con thỏ khi bị sập bẫy, của con chim khi bị tên đạn, của đứa trẻ thơ khi bị đau yếu. Và dĩ nhiên, ta cũng đã nghe lời than khóc của con. Hãy bình an. Hãy tĩnh lặng với chính mình.
    Bởi vì ta sẽ đỡ nhẹ cho con niềm khổ đau này và bởi vì ta đã biết lý do cũng như giải pháp cho con.
    Con than khóc cho những ước mơ thời thơ ấu giờ đây đã tan biến theo tháng ngày.
    Con than khóc cho những tự tin thời mới lớn giờ đây đã bị những thất bại tàn phá.
    Con than khóc cho bao nhiêu tiềm năng, cơ hội bị đổi chác để yên thân.
    Con than khóc cho cái cá tính độc đáo đã bị dày vò bởi thị phi của thiên hạ.
    Con than khóc cho cái thân thể khỏe đẹp giờ đã suy sụp vì những lựa chọn sai lầm.
    Con nhìn lại con với tất cả khinh bỉ, ghê sợ và con quay mặt đau đớn mỗi lần soi gương. Ai đã lấy mất đi cái khuôn mặt ngâ thơ tươi tắn, cái đầu óc bén nhậy, cái xử thế hào phóng? Ta biết rõ lý lịch của tên trộm này. Con có biết?
    Ngày nào con nằm dài trên đồi cỏ xanh, nhìn lên những lâu đài xây bằng đám mây trắng và nghĩ đến những lâu đài đích thực mình sẽ xây cho gia đình.
    Ngày nào con say sưa đọc lời hay ý đẹp của bao nhiêu bậc tiền nhân và tự nhủ mình đã thu thập đủ khôn ngoan để bước đi vững chãi trong cuộc đời.
    Ngày nào con đi giữa thiên nhiên vĩ đại, tin tưởng rằng chung quanh con lúc nào cũng chứa đầy những thanh bình mầu nhiệm.
    Con có biết ai đã gieo đặt vào trong con những ước mơ và hy vọng đó hay không? Con không biết.
    Con không nhớ được cái phút giây con ra khỏi lòng mẹ và ta đã đặt tay ta lên trán con, đã nói nhẹ vào tai con những lời ân phúc? Đó là bí mật giữa ta và con. Con không nhớ?
    Tháng năm đã tiêu hủy đi những trí nhớ của con, bởi vì đầu óc con đã bị xâm chiếm bởi sợ hãi và nghi ngờ, bởi âu lo và ân hận, bởi ghen tị và nhỏ nhen. Nó không còn chỗ cho những trí nhớ êm đẹp và thương ái.
    Nhưng hãy lau khô giòng lệ. Ta đang ở với con và giây phút này là một bắt đầu tinh khôi cho đời con. Tất cả những gì đã qua, đã xảy ra... hãy chôn sâu chúng vào huyệt sâu. Chúng đã chết.
    Ngày này, con sẽ trở về từ cõi chết. Hôm nay là ngày sinh nhựt mới của con. Những gì đã qua thuộc về kiếp trước. Như trong một vở kịch, đó chỉ là màn tập diễn. Lần này, bức màn nhung sẽ thực sự kéo lên. Lần này vở tuồng sẽ thực sự bắt đầu. Thiên hạ sẽ chăm chú coi và sẽ tán thưởng. Lần này con không thể thất bại.
    Hãy thắp lên những ngọn nến. Hãy cắt bánh ra. Hãy rót đầy ly rượu. Lần này, con sẽ bay cao. Lần này, không ai có thể níu kéo trì trệ con dưới vũng bùn.
    Con có cảm thấy tay ta đang đặt trên trán con?
    Con có nghe lời ta thì thầm về bí mật ta đã nói cho con nghe ngày sinh nhật trước. Bí mật mà con đã quên? Hãy nghe ta lập lại.
  5. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    CON LÀ MỘT SÁNG TẠO NHIỆM MÀU NHỨT CỦA TA.
    Đó là những ngôn từ đầu tiên con nghe khi ra khỏi lòng mẹ. Rồi con khóc. Rồi mọi người cùng khóc. Những giọt nước mắt của hạnh phúc.
    Nhưng con đã không tin lời ta... và những năm tháng kế tiếp, không gì có thể khiến con thay đổi cái nghi ngờ này. Làm sao con có thể là một phép mầu khi con đã vụng về thất bại trong những công việc cỏn con nhứt? Làm sao con có thể là một phép mầu khi bao nhiêu là nợ nần đang đè nặng trên vai con và mỗi đêm con kinh sợ khi nghĩ đến cơm áo cho tương lai?
    Ta đã gởi đi không biết bao nhiêu là tiên tri, thánh nhân và siêu nhân để lập lại lời ta về nhiệm mầu mang tên con. Rằng con chính là một hiện thân của ta. Rằng con có đủ quyền năng để cai trị muôn loài, vá sông lấp biển, và tạo dựng những công trình vượt quá trí tưởng tượng của bao thế hệ.
    Nhưng con không tin ai. Con đốt cháy cái bản đồ vẽ đường hạnh phúc, con bỏ mất cái bằng khoán ban cho người nhận niềm vui thanh nhàn, con thổi tắt những ngọn nến thắp sáng con đường hoan lạc hiền hòa. Rồi con vấp ngã, con lạc lối, con run sợ trong bóng tối của hèn nhát và tự bỉ. Con rơi vào một địa ngục do chính con tạo nên.
    Dĩ nhiên, con la khóc. Con chửi bới cái định mệnh xấu xa của mình. Con không chấp nhận trách nhiệm của mình, rằng chính những ý nghĩ nhỏ nhoi và những hành động lười biếng của con là những nguyên nhân cho những hậu quả gặt hái. Con tìm một con dê tế thần để đổ lỗi.
    Con đổ thừa cho ta. Con than rằng những thiếu sót, những hèn mọn, những cơ hội lỡ, những thua lỗ... là do một định mệnh mà ta đã sắp sẵn cho con.
    Con không thể nào sai hơn.
    Để ta tính cho con. Trước hết là những thiếu sót bất hạnh của con. Ta đồng ý rằng nếu con không đủ dụng cụ làm sao con có thể xây một đời mới?
    Nhưng hãy kiểm điểm. Con có bị mù lòa? Không, cả trăm ngàn tế bào thị giác ta đã đặt vào mắt con đã giúp con vui hưởng cái hùng vĩ của núi đồi biển cả, cái tuyệt mỹ của ngàn cánh hạc trên lá đỏ rừng thu, cái tinh khiết của tuyết trắng đêm sao, cái môi cười của một tình nhân ngàn kiếp. Hãy đếm một ân phúc.
    Tai con có điếc? Không... 24,000 sợi dây âm thanh ta đặt vào tai con đã rung động những lời thì thầm của sóng biển trên ghềnh đá, của chim hót chào bình minh, của tiếng trẻ cười đùa ngoài công viên, của bài tình khúc trên phím dương cầm. Hãy đếm hai ân phúc.
    Miệng con có câm? Không... chỉ có một sinh vật trên trái đất này có khả năng dùng lời nói để dịu nhẹ người giận dữ, để nâng cao tinh thần người yếu đuối, để khen thưởng người thành công, để dậy dỗ người ngu dốt, để bày tỏ tình yêu thơ mộng. Hãy đếm ba ân phúc.
    Tay chân con có tê liệt? Không... Con không phải là một cây thông bị chôn chặt vào mảnh đất nhỏ, chịu đựng những mưa gió hàng ngày. Ta đã đặt cho con hơn 500 bắp thịt, 200 khúc xương, và 10 cây số dây tủy thần kinh để con có thể chạy nhảy, viết lách, luân vũ và vuốt ve. Hãy đếm bốn ân phúc.
    Tim con có mạnh khỏe? Con có biết ta đã đặt 100,000 cây số mạch máu lớn nhỏ khắp châu thân con với một cái bơm có nhịp đập hơn 36 triệu lần mỗi năm, không hề sai trật. Hãy đếm năm ân phúc.
    Da con có bị ghẻ hủi? Thời gian có thể làm hao mòn và rỉ sét mọi sắt thép, nhưng da con là một sáng tạo diệu kỳ. Nó tái sinh liên tục, tế bào mới thay thế tế bào chết thật tự nhiên. Hãy đếm sáu ân phúc.
    Rồi lá phổi của con? Bao nhiêu triệu lít dưỡng khí đã được lọc tươi mội năm? Và bộ máy tuần hoàn của con? Mỗi một giây, hơn hai triệu tế bào máu được thay thế. Hãy đếm mười ân phúc.
    Trí óc con có bình thường? Con vẫn còn suy nghĩ tính toán được? Hãy đếm ngàn ân phúc. Bởi vì đây là bộ máy tinh vi hiện đại nhứt của vũ trụ này. Chỉ với hai kí lô nặng, ta đã đặt vào đó 13 tỉ tế bào, và hơn ngàn tỉ tỉ ký ức, dữ kiện hồ sơ. Con đã dự trữ trong đó tất cả mọi tiếng động, mọi mùi vị, mọi hình ảnh, mọi cảm nhận từ ngày con sinh ra. Và con sẽ tái nhận bất cứ một kỷ niệm nào trong quá khứ chỉ bằng một chớp mắt. Không một máy điện toán nào, bây giờ hay ngàn kiếp sau, có thể so sánh với trí óc con. Không một kỳ quan nào của thế giới, từ khai thiên đến tận thế, có thể tuyệt kỹ như trí óc này.
    Và hơn hết, trái tim con có rung động? Con có cảm thấy tình yêu đang bàng bạc khắp nơi, hay con thấy một cô đơn lạnh buốt đang vây kín?
    Ta nói cho con thêm một bí mật về tình yêu. Rằng tình yêu đích thực là một tình yêu không đòi hoàn trả. Yêu là cho đi, là trao gởi hoàn toàn, mà không cần biết sẽ nhận lại những gì. Bởi vì luồng điện yêu thương không vị kỷ, không điều kiện, mới đủ tinh khiết để lọc sạch tim con và mang đến cho chính con, không phải người nhận, một thanh bình tuyệt đối. Hãy đếm ân phúc bằng triệu lần.
  6. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    CON LÀ MỘT SÁNG TẠO NHIỆM MẦU NHỨT CỦA TA.
    Con có nghèo như con nghĩ? Hãy đếm lại tài sản của con. Hãy đếm lại vài ân phúc mà ta vừa kể. Và hãy tự hỏi. Có một nhà tỉ phú nào trên thế giới này mà không trao đổi hết gia tài của họ để hưởng thêm những ân phúc đó trước giờ nhắm mắt?
    Như vậy, con đã hiểu cái bí mật đầu tiên của hạnh phúc và thành công = đó là con có đầy đủ dụng cụ và khả năng để xây dựng một nền móng cho tòa lâu đài của đời con.
    Hãy đếm những ân phúc và hiểu rằng con là một sáng tạo nhiệm mầu nhứt của ta. Không hiểu và cảm nhận được nguyên lý này, con sẽ không bao giờ có thể trở về từ cõi chết mòn hiện tại.
    Và ngay cả nếu con đang thiếu hụt vật chất, hãy nhớ rằng... người nghèo không phải là người có ít, mà là người muốn nhiều... rằng an sinh thực sự không do những của cải con có mà do những của cải con không cần. Những thiếu hụt thua kém mà con nghĩ làm con thất bại, thực ra, chỉ hiện hữu trong đầu óc con.
    Hãy đếm lại những ân phúc của mình. Đếm thật kỹ. Ghi thật rõ. Đừng bao giờ quên chúng.
    Bao giờ con hãy nhận thêm nguyên lý thứ hai. Hãy tuyên dương cái hiếm quí và độc đáo của mình.
    Bao lâu nay con đã hủy diệt lần mòn đời con với những tự bỉ, những mặc cảm, những bi quan. Con không thể tha thứ cho chính con những lầm lỡ, những thất bại, những yếu đuối. Thế nhưng có bao giờ tự hỏi là tại sao ta sẵn sàng tha thứ tất cả tội lỗi, sai trật của con mà con lại không thể tự tha thứ cho chính mình? Ta nói cho con nghe bí mật này.
    Con là một báu vật của ta bởi vì cái hiếm quí và độc đáo của con.
    Con thử nghĩ tại sao bức tranh Mona Lisa của DaVinci, 9 hợp tấu khúc của Beethoven, vở kịch Romeo and Juliet của Shakespeare... là những tuyệt phẩm vĩ đại. Bởi vì chúng độc nhất vô nhị. Không thể có một tác phẩm nào so sánh nổi. Con cũng vậy. Từ khai niên lập địa, ta đã gọt nắn ra hơn 70 tỉ người, có con người nào hoàn toàn giống con hay không? Và ngàn nặm sau, cho đến khi tận thế, hãy tin rằng sẽ không ai hoàn toàn giống con, từ tinh thần đến vật chất, sẽ bước đi trên cùng mặt đất này.
    Con là một sáng tạo hiếm quí và độc đáo nhứt của ta.
    Vậy mà con không hề biết hay cảm nhận sự thể này. Con có biết về sự kết hợp kỳ diệu của đời con? Rằng trong 400 triệu tinh trùng từ cha con, chỉ có một con tinh trùng là sống sót chặng hành trình nối liền với âm trứng của mẹ con. Cái con tinh trùng độc nhất ấy là mầm mống của đời con. Hơn 300 ngàn triệu tỉ tinh trùng, ta đã tạo dựng hoàn toàn khác biệt. Ta độc đáo thêu dệt con bằng cả ngàn triệu DNA thật đặc biệt.
    Vậy mà con đã đánh giá con quá thấp khi gia tài ta cho con quá lớn?
    Tệ hơn nữa, con còn nghe những gièm pha chê bai của những tiểu nhân quanh con... và con đã tin lời họ. Tại sao?
    Ngày hôm nay, con hãy tuyên dương thật hào hùng cái hiếm quí và độc đáo của mình. Đừng dấu diếm chúng trong bóng tối. Hãy phô diễn cho toàn thế giới. Đừng đi theo những bước đi của đám đông, đừng nói theo những lời nói của dư luận, đừng gắng làm một người tầm thường. Đừng bao giờ bắt chước. Nhưng kẻ bắt chước luôn luôn thua kém người mẫu vì phó bản không bao giờ so sánh nổi với nguyên bản. Hãy ngẩng cao đầu và cười hãnh diện với con người hiếm quí và độc đáo của mình.
    Bây giờ con đã nhận hai nguyên lý. Thứ nhất, nhớ đếm những ân phúc hằng ngày. Thứ hai, luôn luôn phô trương cái độc đáo của mình.
    Hai điều đó đã giúp con thấy rằng con không bị trì trệ vì thiếu sót dụng cụ hay vì con quá tầm thường.
    Bây giờ đến lời than trách kế tiếp. Rằng con không bao giờ gặp được cơ hội tốt.
    Ta nói cho con nghe cái nguyên lý thứ ba về sự thành công. Bao nhiêu người áp dụng cái bí mật đơn giản này đã hưởng nhận hạnh phúc, danh tiếng, của cải và an bình. Nhưng đa số không thích sử dụng nó. Họ đi tìm thành công bằng những con đường tắt, bằng dối trá, bằng tội lỗi... và họ đợi ma quỉ đem đến cái gọi là MAY MẮN. Họ sẽ đợi và đợi trong thiên thu, như con đã đợi. Và họ sẽ than khóc như con đã than khóc, và họ sẽ đổ thừa cho định mệnh, đổ lỗi cho ta.
    Nguyên lý này thật đơn giản. Nó ứng dụng hữu hiệu cho mọi lớp người không phân biệt tuổi tác, màu da, chủng tộc hay tôn giáo. Đó là... nếu con phải đi một dặm đường, hãy cố gắng đi hai dặm. Luôn luôn bước thêm một bước nữa.
    Cách duy nhất để thành công trong bất cứ một hoàn cảnh nào, một công việc nào... là luôn luôn cố gắng vượt quá chỉ tiêu đòi hỏi nơi mình, luôn luôn dâng hiến nhiều hơn, từ sản phẩm đến dịch vụ, từ công việc đến xử thế, bất cứ trong hoàn cảnh nào. Đây là thói quen số một của mọi người thành công. Cách chắc nhứt khiến con người trở thành hèn mọn là chỉ làm đủ việc mà con đã được trả lương để làm.
    Đừng nghĩ rằng nếu con cho đi nhiều hơn con nhận là con bị lừa gạt. Giống như một quả lắc, con càng kéo về một phía thật xa, quả lắc sẽ giao động qua chiều đối diện gấp chục lần lực đẩy. Nếu ngày nay con không nhận được phần mình, để càng lâu, phần của con sẽ sinh sôi nảy nở gấp trăm lần.
    Nếu con không chịu bước đi một bước nữa, chỉ làm vừa đủ, là con đã tuyên án cho đời con một kiếp sống hèn mọn. Luật nhân quả và thừa trừ luôn luôn tuyệt đối. Trái chín mà ngày nay con hưởng thụ đã hiện diện trong cái nhân con vừa gieo trồng ngày hôm qua. Không bao giờ sai trật.
    Luôn luôn bước thêm một bước nữa.
    Nếu con nghĩ rằng con đang phục vụ một tên chủ không biết điều, hãy tiếp tục phục vụ hắn. Hãy để ta làm người mang nợ của con. Và ta hứa là ta sẽ trả cho con đầy đủ... nợ càng lâu, lãi xuất càng tích lũy và con sẽ thụ hưởng toàn vẹn cái tích lũy cấp số của món nợ này.
    Ta không thể ban cho con sự thành công... chỉ có con là xứng đáng với trái quả mà con đã gieo trồng.
    Hãy bước thêm một bước nữa. Và nhìn lại quanh con. Con đường ngày hôm qua mới mang đầy dấu tích của tự bỉ và ghen ghét, đã trở thành một thảm nhung của bông hoa hạnh phúc và cơ hội. Cái gì đã xảy ra? Thực ra không gì cả, chỉ có chính con đã thay đổi... Và con là tất cả. Con là niềm sáng tạo nhiệm màu nhứt của ta, ta đã nói.
    Con nhớ lại ba nguyên lý chưa? Đếm những ân phúc. Tuyên dương cái độc đáo của mình. Và đi thêm một bước nữa.
    Kiên nhẫn với sự tiến bộ của con. Con không thể thực hiện những nguyên lý, sửa đổi lối suy nghĩ của con bằng một chớp mắt. Và con nên nhớ rằng những gì con thu thập bằng cách thức khó khăn nhứt là những báu vật mà con sẽ gìn giữ lâu dài nhất; rằng những ai phải tự tạo ra của cải sẽ giữ được lâu bền hơn là kẻ thừa tự.
    Và đừng sợ hãi khi bước vào cuộc đời mới. Không một hành trình vĩ đại nào mà không bị vây quanh bởi trắc trở và rủi ro. Kẻ lo sợ sẽ chồn chân và không bao giờ tới đích. Con đã biết con là một phép màu.
  7. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG THỂ CÓ SỢ HÃI TRONG MỘT PHÉP MÀU.
    Hãy tự hãnh diện. Con không phải là một tai nạn chợt xảy đến trong một phòng thí nghiệm về đời sống. Con không phải là một nô lệ cho những quyền lực mà con không thấu hiểu. Con là một biểu hiện của tự do tuyệt đối, không tùy thuộc vào một quyền lực nào hay một tình yêu nào ngoài ta. Con là một sáng tạo với một mục đích.
    Hãy cảm nhận bàn tay âu yếm của ta. Hãy lắng nghe lời ta thì thầm = Ta cần con... và con cần ta.
    Chúng ta còn phải tái dựng một thế giới mới, còn cần một phép mầu mới. Ta và con đều là những phép màu, và giờ đây, chúng ta có nhau.
    Ta không bao giờ đánh mất niềm tin vào con từ ngày con sinh ra. Ta không bao giờ đánh mất niềm tin vào con người, từ khi ta hoàn chỉnh chúng hơn 30,000 năm trước. Ta không phải cải thiện những sáng tạo này.
    Vì làm sao có thể cải thiện được một phép lạ? Ta đã hãnh diện với những sáng tạo đó, đã ban cho chúng đầy đủ quyền năng để cai trị quả đất này.
    Ta cho con quyền năng để suy nghĩ.
    Ta cho con quyền năng để yêu thương.
    Ta cho con quyền năng để phấn đấu.
    Ta cho con quyền năng để sáng tạo.
    Ta cho con quyền năng để cười, để nói, để nghe, và để cầu nguyện.
    Niềm hãnh diện của ta về con không có giới hạn. Con là một kỳ quan tuyệt kỷ, một sinh vật toàn diện. Con có thể thích ứng với mọi khí hậu, mọi hoàn cảnh, mọi khó khăn, mọi thử thách. Chỉ có con là nắm trong tay hoàn toàn cái định mệnh của con mà không cần một can thiệp nào của ta. Chỉ có con là sinh vật độc đáo nhất có thể hành động, không bằng bản năng, mà bằng suy tính và cân nhắc.
    Như vậy, ta sẽ nói thêm cho con cái nguyên lý thứ tư về thành công và hạnh phúc... là ta đã cho con một quyền năng mà ngay cả những thiên thần quanh ta cũng không có.
    Đó là quyền năng để lựa chọn.
    Với ân phúc này, ta đã nâng con lên một cấp bậc cao hơn cả thiên thần, cả ta, bởi vì thiên thần không thể tự do chọn lựa tội lỗi. Ta cho con được làm chủ hoàn toàn định mệnh của con. Giữa thiên đường và địa ngục, con được tự do uốn nắn con người của chính con theo sở thích của mình. Con có quyền năng để biến cải con trở thành một sinh vật thấp hèn nhứt của thế giới hay hoàn chỉnh con người con thành một thánh nhân hòa đồng với thiêng liêng của vũ trụ.
    Và ta đã không bao giờ lấy đi cái quyền năng lựa chọn này của con.
    Con hãy tự hỏi con đã làm gì với quyền lực ghê gớm này? Hãy nhìn lại con. Hãy nghĩ đến những lựa chọn con đã làm trong quá khứ và hãy nhớ lại những lần con đau đớn quì xin cho con được chọn lựa trở lại.
    Thế nhưng quá khứ là quá khứ. Bây giờ con đã biết thêm một định luật mới của thành công và hạnh phúc. Đó là con hãy xử dụng cái quyền năng lựa chọn này thật khôn ngoan.
    Hãy chọn yêu thương. Hãy xóa bỏ ghen ghét.
    Hãy chọn sáng tạo. Hãy xóa bỏ hủy diệt.
    Hãy chọn tiếng cười. Hãy xóa bỏ lời than khóc.
    Hãy chọn phấn đấu. Hãy xóa bỏ tinh thần chủ bại.
    Hãy khen, đừng chê.
    Hãy cho, đừng ăn cắp.
    Hãy tăng trưởng, đừng mục rữa.
    Hãy hành động, đừng lười biếng.
    Hãy cầu nguyện, đừng nguyền rủa.
    Nói tóm lại, con hãy chọn sự sống, đừng nghĩ đến cái chết.
    Bây giờ con đã thấu hiểu được rằng những gì con cho là bất hạnh, đều là tự con tạo dựng, bằng những suy nghĩ và hành động của chính con trong quá khứ. Những ân phúc mà ta đã giao cho con, cùng với những quyền năng, đã quá lớn và quá nhiều cho bản thân nhỏ bé của con. Để xứng đáng, con phải tăng trưởng, phải khôn ngoan hơn. Những trái ngọt cây lành của mặt đất này sẽ hoàn toàn là phần thưởng dành cho con.
    Con không phải chỉ là một sinh vật, con phải là một con người đúng nghĩa.
    Khả năng con không có một giới hạn nào. Có một sinh vật nào đã tự gây ra lửa? Có một sinh vật nào đã làm chủ trọng lực, đã bay thấu trời cao, đã chiến thắng bệnh tật và khí hậu?
    Đừng bao giờ đánh giá quá thấp khả năng của con.
    Đừng bao giờ an phận sống trong đống rác của loài người.
    Từ nay, đừng bao giờ che đậy tài năng của mình. Và đừng trì trệ. Con có nhớ đứa trẻ hay nói "đến khi ta lớn", rồi khi hắn lớn, "đến khi ta lập gia đình", rồi sau đó, "đến khi ta về hưu". Ngày hắn về hưu, hắn sẽ nhìn lại con đường hắn đã đi qua, hắn sẽ chỉ thấy một cánh đồng hoang vắng tàn tạ với những ngọn gió lạnh buốt châu thân. Và hắn sẽ than tiếc tại sao hắn đã bỏ lỡ cả một cuộc đời.
    Hãy vui hưởng ngày hôm nay... và rồi ngày mai. Con đã trở về từ cõi chết. Con đã làm một phép lạ cho thế giới.
    Đừng bao giờ tự bỉ mình. Mỗi ngày sẽ là một niềm vui mới, một thử thách mới.
    Con đã được tái sinh. Hãy nhớ ngày sinh nhật mới này. Nhưng như lần trước, con vẫn toàn quyền chọn lựa cho cuộc đời mới của con, hoặc hạnh phúc hay tuyệt vọng, hoặc thành công hay thất bại. Một chọn lựa hoàn toàn của chính con. Ta chỉ có thể đứng nhìn, như lần trước, với tất cả hãnh diện, hay buồn rầu.
    Và luôn nhớ bốn định luật của hạnh phúc và thành công.
    Đếm những ân phúc.
    Tuyên dương cái độc đáo của mình.
    Bước thêm một bước nữa.
    Và khôn ngoan với những lựa chọn trong đời sống.
    Sau cùng, một sợi dây để nối liền những nguyên lý trên. Đó là hãy sống và làm tất cả mọi sự với yêu thương... yêu thương cho chính con, yêu thương cho tha nhân, và yêu thương cho ta.
    Hãy lau khô những giòng lệ. Hãy nắm tay ta và đứng cao người lên. Hãy để ta cắt đứt những giây nhợ đã trói buộc đời con.
    Ngày hôm nay con đã nhận lãnh lời tuyên cáo của ta.
    "CON LÀ MỘT SÁNG TẠO NHIỆM MÀU NHỨT."
    Với tất cả thương yêu,
    CHA GIÀ
    P.S. Nếu con đọc lá thư này mỗi tối trước khi đi ngủ, trong 30 đêm liên tiếp, ta hứa sẽ ban cho con một phần thưởng thật ngạc nhiên và thật tuyệt diệu.
  8. tieuvuongbackan

    tieuvuongbackan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    2.411
    Đã được thích:
    0
    Vào một buổi sáng đẹp trời, chú lợn con chạy đến bên mẹ và hỏi: - Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu? Mẹ lợn mỉm cười đáp: - Hạnh phúc nằm ở chiếc đuôi xinh xắn của con đó! Lợn con thích lắm, ngày nào chú cũng ngắm nghía chiếc đuôi của mình, vừa nhảy vừa vẫy vẫy chiếc đuôi! Nhưng rồi bỗng một hôm, chú lợn con buồn bã chạy đến bên mẹ: - Mẹ ơi, tại sao con chẳng bao giờ nắm giữ được hạnh phúc vậy? Mẹ khẽ vuốt ve lợn con và đáp: - Chỉ cần con tự tin bước về phía trước, hạnh phúc sẽ tự đi theo con thôi!!!
  9. hoangnari

    hoangnari Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/10/2006
    Bài viết:
    378
    Đã được thích:
    0
    Kỳ diệu từ những điều giản dị...

    TTO - Trong cuộc sống chúng ta ai cũng có một ước mơ cho một ngày mai thật đẹp, dù bình dị hay phi thường - đó có thể là ước mơ của một cậu bé mồ côi mong có ngày được chăm sóc trong vòng tay người mẹ, đó là ước mơ rất đỗi giản dị của một chú bé tật nguyền được bước đi bình thường như bao người khác.
    Ước mơ nhìn thấy ánh sáng của một người không còn nhìn thấy được, ước mơ tìm được việc làm mà mình yêu thích của một chàng trai thất nghiệp, ước mơ tìm được một tình yêu đẹp, được sống yên vui hạnh phúc, hoặc có thể là những ước mơ chinh phục, vượt qua những thử thách, vươn lên khẳng định mình và trở thành những gì mà mình từng ao ước. Những ước mơ đáng quí, đáng trân trọng đó luôn là niềm hy vọng, là nguồn động lực và niềm tin lớn nhất cho mỗi người để sống, để cảm nhận và hướng đến ngày mai.
    Nhưng cuộc sống luôn tiềm ẩn những trở ngại, khó khăn, và thử thách bất ngờ - con đường đi đến những ước mơ ấy không hề bằng phẳng. Bao khó khăn, trở ngại và cả bất hạnh có thể xảy ra vào những lúc không mong chờ nhất như để thử thách lòng dũng cảm của con người. Đó có thể là những trở ngại nhỏ ta vấp phải vào một thời điểm nào đó trước khi tự đứng thẳng trên đôi chân của mình. Có thể nó như những đám mây đen kịt báo hiệu cơn dông, khiến ngay cả những tâm hồn dũng cảm nhất cũng phải tìm kiếm chở che. Cũng có thể do khách quan hay là những ngục tù mà chính ta tự đưa mình vào... khiến ta tổn thương, mất niềm tin, và có lúc tưởng như không còn điểm tựa hay nghị lực để vượt qua. Trước những khó khăn thử thách ấy, mỗi người sẽ tự chọn cho mình cách đón nhận, đối đầu để có một hướng đi riêng. Có người phó thác cho số phận, có người trốn chạy đi tìm nơi trú ẩn, có người tự thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh mới, cũng có người chìm vào biển tự thương thân, trách phận để rồi ngã gục trong cơn giông tố cuộc đời...
    Thế nhưng, bất kể là ai, tự đáy lòng của mỗi con người đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt - đó là khát vọng sống - và được luôn là chính mình. Chính khát vọng ấy đã khiến bao trái tim trăn trở, thao thức tìm cho mình một cách nghĩ, một sức mạnh tinh thần, một hướng đi để theo đuổi những hoài bão, ước mơ của mình.
    Cuộc sống chúng ta ra sao, luôn ngập tràn sợ hãi và oán hờn hay chấp nhận và vui sống để vươn lên sẽ tuỳ thuộc vào cách ta đối mặt với những khó khăn thử thách ta gặp trên con đường như thế nào.
    Hai tập "Hạt giống tâm hồn cho lòng dũng cảm và tình yêu cuộc sống" do First News thực hiện lần đầu tiên trong bộ sách Hạt giống tâm hồn này sẽ là người bạn đồng hành cùng độc giả vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống thường ngày như nỗi mất mát, nỗi đau tổn thương tinh thần, tình cảm, niềm tin, bệnh tật, những thăng trầm trên bước đường theo đuổi ước mơ của cuộc đời hay vươn lên cho cuộc sống tốt đẹp hơn.
    Qua những sự kiện bất hạnh, những câu chuyện bình thường, những người bình dị, các câu chuyện đều nhấn mạnh đến tinh thần vượt lên, chiến thắng chứ không phải những điều lạ thường. bạn có thể bắt gặp câu chuyện của chính mình, của những người xung quanh hay của những người hoàn toàn xa lạ... để rồi suy gẫm, chiêm nghiệm, khám phá và tìm thấy câu châm ngôn cuộc sống của mình!
    Bạn sẽ tìm thấy ý nghĩa và giá trị lớn lao của sự thử thách qua những câu chuyện thật giản dị, chia sẻ vinh quang của một người leo núi đầy quyết tâm đã đo được một trong những ngọn núi thách thức nhất với đôi mắt không còn nhìn thấy được, của một người phụ nữ bình thường dũng cảm đón nhận cơ hội thử thách mới để rồi trở thành nhà báo đạt giải thưởng lớn, và của cô gái trẻ trẻ đột nhiên bị bất hạnh đã chọn lối sống tích cực vì mọi người thay vì khóc than, của một bà cụ gần bảy mươi vẫn quyết tâm tới trường đại học thực hiện ước mơ của mình với tinh thần hồn nhiên sôi nổi đáng ganh tỵ của tuổi hai mươi... Và bạn sẽ cảm nhận được sự kỳ diệu, vẻ đẹp thực sự của ước mơ, của bản lĩnh và lòng dũng cảm.
    Chúng tôi hy vọng những câu chuyện này sẽ là động lực khuyến khích bạn đưa tay cho người khác cũng như mở rộng lòng với những ai cần bờ vai để chia sẻ nỗi đau. Hy vọng rằng chúng sẽ mang đến cho bạn thêm niềm lạc quan, niềm tin và tình yêu cuộc sống để thấy mỗi trở ngại, thử thách trong cuộc sống như một hòn đá cần có và dễ dàng bước qua, để bạn có thể mỉm cười và trân trọng những gì bạn đã và đang có.
    Những trang sách này chúng tôi xin gửi đến bạn đọc như một món quà tặng của tâm hồn. Mong rằng các bạn sẽ nhận thấy nó như một nguồn tiếp thêm sức mạnh, niềm tin và lòng dũng cảm - như một lời nhắc nhở không ngừng rằng bạn luôn có đủ sức mạnh vượt qua tất cả để đạt được những ước mơ của mình cho dù cuộc sống có thế nào đi nữa.
    - First News
    "Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác mở ra, ta thường chú ý vào cánh cửa đang đóng mà không thấy được một cái khác đang mở ra."
    "Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn cảm thấy có thể tiếp tục - Đừng bao giờ nói bạn không còn yêu ai nữa nếu ánh mắt của ai đó vẫn còn có thể giữ chân bạn."
    "Cuộc sống thường không chật hẹp trong những ngôi nhà, trên những con đường, góc phố mà chính trong những định kiến và suy nghĩ của con người".
    "Hãy mơ những gì bạn muốn mơ, tới những nơi bạn muốn tới, trở thành những gì bạn muốn bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn.?
  10. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Vết sẹo
    Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
    Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo."Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm."Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.

Chia sẻ trang này