1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quà Tặng Cuộc Sống.

Chủ đề trong 'Cao Bằng - Bắc Kạn' bởi huylai85vn2006, 23/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    5 phút trong Cuộc sống
    Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên hàng đầu của bạn là gì? Hãy dành cho những người mà bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hằng ngày của bạn.
    Trong công viên, một người phụ nữ ngồi gần một người đàn ông trên băng ghế gần sân chơi cho trẻ em.
    ?oĐó là con trai tôi?, người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay về phía cậu bé mặc áo len đỏ đang chơi cầu trượt.
    ?oNó trông rất khoẻ mạnh? người đàn ông đáp lời.
    ?oCòn con trai của tôi là đứa mặc áo len màu xanh ấy?.
    Nói rồi, ông ta nhìn đồng hồ và nói với theo cậu con trai: ?oVề thôi, Todd?, cậu bé tên Todd quay nhìn bố nài nỉ: ?o5 phút nũa thôi mà bố, chỉ 5 phút nữa thôi?.
    Người đàn ông khẽ gật đầu và cậu bé lại tiếp tục chạy nhảy với vẻ rất sung sướng.
    5 phút trôi qua, người cha đứng dậy và nói: ?oSao? Bây giờ chúng ta về được chưa con??. Todd lại nài nỉ một lần nữa: ?oBố, 5 phút nữa, chỉ 5 phút nữa thôi!?.
    Người đàn ông lại mỉm cười và nói: ?oĐược rồi!?.
    Người phụ nữ thấy vậy bèn thốt lên: ?oÔng thật là một người cha kiên nhẫn?.
    Người đàn ông cười và chậm rãi nói: ?oCon trai cả Tommy của tôi bị một kẻ lái xe say rượu đụng chết năm ngoái trong khi nó đang chạy xe đạp gần đây. Tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể ở bên nó dù chỉ 5 phút. Tôi nguyện rằng sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm đó với Todd. Todd nghĩ nó có 5 phút để chơi đùa. Nhưng sự thật là tôi đã có thêm 5 phút nữa để nhìn nó chơi đùa?.
  2. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Khi Ta Yêu
    Khi người ấy đang có mặt ở đây mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm.
    Lúc đó, bạn đã yêu...
    Mặc dù xung quanh bạn có nhiều người luôn khiến cho bạn cười nhưng ánh mắt và sự chú ý của bạn chỉ luôn hướng về người ấy.
    Lúc đó, bạn đã yêu...
    Mặc dù người ấy đã gọi điện về thông báo rằng máy bay hạ cánh an toàn nhưng không ai trả lời điện thoại. Bạn vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi ấy.
    Lúc đó, bạn đã yêu...
    Bạn luôn thích thú với một email ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những email thật dài của nhiều người khác.
    Lúc đó, bạn đã yêu...
    Khi bạn thấy mình không thể xóa đi tất cả những mẩu tin trong Inbox hay trong Send Items chỉ bởi vì một email từ người ấy.
    Lúc đó, bạn đã yêu...
    Khi bạn có một cặp vé đi xem phim. điều đầu tiên bạn nghĩ đến là sẽ cùng đi với người ấy.
    Lúc đó, bạn đã yêu...
    Bạn luôn tự nhủ rằng ?~người ấy chỉ là bạn thôi'' nhưng bạn hận ra mình không tránh khỏi sự thu hút của người ấy.
    Lúc đó, bạn đã yêu...
    Khi bạn đọc những dòng chữ này, nếu ai có ai đó xuất hiện trong đầu bạn.
    Lúc đó, bạn đã yêu... và đã yêu người ấy
  3. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Chuyện của? Ly và Nước
    gày ấy, những ngày mới quen nhau, anh thường kể em nghe rất nhiều câu chuyện. Và có lẽ chính cách kể chuyện dí dỏm, đáng yêu của anh đã góp phần chinh phục trái tim em. Em say sưa theo những câu chuyện kể, đắm chìm vào ánh mắt trìu mến như biết nói của anh. Em yêu tất cả, ánh mắt, giọng nói và cả nụ cười đó. Anh biết không, em thích nhất là câu chuyện ?oChuyện tình Ly và Nước?, mỗi lần anh kể em đều chăm chú lắng nghe và khi nghe xong, em lại có một cảm giác rất lạ.
    Anh kể rằng: Ngày xưa, trong một căn nhà nọ, chiếc ly thuỷ tinh xinh đẹp sống cùng với người chủ của mình. Do là một chiếc ly quý nên người chủ chỉ để ngắm chứ không sử dụng Ly vào bất cứ việc gì. Một hôm, cảm thấy mình trống trải quá, Ly nói: ?oTôi cần nước, cho tôi xin tí nước?. Thế là người chủ đem nước đến cho vào Ly. Nước rất nóng, Ly cảm giác như toàn thân mình sắp mền nhũn ra và tan chảy theo từng đợt nước rót vào. Khi Nước đã đầy, Ly cảm thấy mình đã đầy đủ lắm và Ly nghĩ: ?oĐây có lẽ là cảm giác của tình yêu?.
    Một lúc sau, Nước trở nên âm ấm, Ly dễ chịu vô cùng. Ly chợt nghĩ: ?oĐây có lẽ là mùi vị của cuộc sống?. Ly nóng lòng mong đợi cảm giác tiếp theo. Nước nguội đi, Ly có cảm giác sợ hãi một điều gì đó mà chính ly cũng không biết. Một cảm giác chợt thoáng qua đầu Ly, một dấu hiệu của sự mất mác.
    Nước chợt trở nên lạnh ngắt, Ly vô cùng tuyệt vọng. Và Ly nghĩ: ?oĐây có lẽ là số phận?. Và trong một phút, Ly không muốn chứa Nước nữa, Nước đã trở nên lạnh lẽo làm Ly cảm thấy khó chịu quá. Ly dùng sức lay mạnh, Nước cuối cùng cũng phải đổ hết ra. Ly chưa kịp vui mừng thì đã ngã nhào từ trên cao xuống đất. Ly vỡ tan!
    Trước lúc chết, Ly nhìn thấy trên mỗi mảnh vỡ của Ly đầu đọng vết nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước. Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng Ly đã không còn cách nào để ôm nước nguyên vẹn vào trong lòng được nữa.
    Ly bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi của Ly hoà vào Nước. Trong khoảnh khắc, Nước chợt nhận ra rằng mình đã yêu và cần Ly biết bao. Nhưng tất cả đã quá muộn?
    Chủ về, ông ta nhặt nhanh những mảnh vỡ, một mảnh vỡ chợt cứa vào tay ông ta làm bật máu. Ly cười đau xót: ?oÁi tình suy cho cùng là cái gì, lẽ nào phải trải qua đau đớn và mất mác thì mới trân quý nhau??
    Anh chợt kết thúc câu chuyện bằng câu hỏi của Ly. Câu chuyện tuy cảm động nhưng buồn quá phải không anh? Em bất chợt hỏi: ?oCó khi nào anh và em rơi vào tình cảnh của Ly và Nước không?? Anh vỗ nhẹ vào trán em và nói rằng: ?oAnh và em sẽ không bao giờ như thế, đó chỉ là chuyện của Ly và Nước?. Em ngã đầu vào vai anh mong tìm một cảm giác chắc chắn nhưng trong lòng em đang dâng lên một nỗi lo lắng khó tả.
    Nhưng hôm nay thì chuyện của Ly và Nước đã trở thành hiện thực. Anh đã muốn mãi mãi rời xa em. Không vì một lí do nào cả, anh chỉ nói: ?oAnh đã tìm được một người khác đáng để anh yêu thương hơn. Anh nghĩ, anh thật sự cần cô ấy?. Anh lặng lẽ bước đi. Anh lạnh lùng, thờ ơ mang lại cho em nỗi đau khôn tả. Em đau, đau như chính chiếc Ly ngày nào trong câu chuyện mà anh kể: ?oEm không đáng để anh yêu thương sao??
    Em cảm thấy mình trống trải quá! Mặc dù ngày ngày vẫn được nhìn thấy anh nhưng sao khoảng cách giữa anh và em sao quá xa xôi. Em cũng từng nghĩ đây là số phận, nhưng nếu đã là số phận sao lại cho anh và em gặp nhau? Số phận là gì? Hay nó chỉ đơn giản là một từ do con người tạo ra để giải thích cho những điều không thể níu kéo?
    Có lúc, trong đầu em thoáng một suy nghĩ dại dột, em cũng muốn như chiếc ly kia làm một điều gì đó. Một điều gì đó mãi mãi để em được bên anh. Nước ấm áp làm chi để rồi lạnh lẽo, anh đến với em làm gì để rồi xa rời em? Nước có thể bốc hơi, để một ngày nào đó rời xa Ly mãi mãi. Nhưng với Ly, cho dù thế nào vẫn ôm trọn nước vào lòng. Em đã mất anh, đồng nghĩa với mất tất cả. Như chiếc ly kia, chứa nước và chỉ dùng để chứa nước, cho dù nước đã khô cạn?
    Có phải tình yêu phải trải qua những đau khổ, thử thách thì mới thấy đẹp, mới cảm nhận được đó là tình yêu? Và giờ đây, tôi luôn trân trọng tình yêu đó mặc dù tình yêu của tôi đã không còn bên tôi nữa!
  4. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Mùa hồn nhiên
    Sáng đầu hè nhưng trời còn se lạnh. Bé cứ muốn mặc váy đi học. Bố nói: "Hãy chờ cho trời thực sự nóng ấm để chân con thẳng ra thì mặc váy mới đẹp". Bé rất quan tâm: "Vì sao trời nóng lên thì chân con sẽ thẳng ra?". Bố trả lời: "Đơn giản thôi, trời lạnh, con nằm ngủ cứ còng queo nên chân cong một chút thôi!". Bé gật gù rồi hoan hỉ mặc quần dài đến lớp.
    Không nói thì bạn cũng đoán đc. những lời trên đây là dành cho bé con tuổi lớp 1, lớp 2. Tuổi của mùa hồn nhiên. Cũng chỉ trong mùa hồn nhiên ngta mới hỏi "Con cún nằm gối đầu lên chân trước như thế thì có bị tê tay không bố?"
    *
    Sống trong đời giá mà đc. hồn nhiên mãi. Nhưng, mùa hồn nhiên không kéo dài. Như chú bé trong câu thơ nọ có một con gà đất bị vỡ. Con gà đất thổi kêu te te. Mẹ ít tiền không đủ mua con khác. Hẹn con muà xuân năm sau. Mùa xuân sau tuổi thơ đi qua. Con gà đất của anh không còn gáy nữa. Hạnh phúc chuyền môi một thằng bé bên nhà. Lời mẹ hẹn thành xót xa ?
    *
    .Vậy mà, đôi khi tôi thấy rất nhiều bạn trẻ ngày nay vẫn thổi mãi con gà đất khi mùa hồn nhiên đã qua. Nghĩa là họ từ chối lớn khôn để đc. ủ mãi trong đôi cánh của mẹ, không chịu trưởng thành để can đảm đối diện với ý thức, trách nhiệm và bổn phận. Ấy là khi một trang thiếu niên lớp 6 mà không biết thổi cơm, rửa bát giúp mẹ, chỉ biết ngồi chờ mẹ dọn lên rồi ăn như cậu bé lên ba. Ấy là khi cô bạn lớp 7 ngồi trên ghế và "biết" co chân cho mẹ quét nhà, hồn nhiên như một bé em mẫu giáo. Là khi cô nàng 20 tuổi về quê nội chỉ con chó mực hỏi con zì kì zậy? Đến khi bị mực ta xực cho một miếng mới la hoảng: Chó! Chó! Đúng là hồn nhiên như cô t(đ)iên!. Không bó cánh mới lạ.
    *
    Lịch sử của nhân loại cũng như đời người. Có tuổi hồn nhiên, có tuổi trưởng thành. Theo Nguyễn Trường Tộ, nước ta từ thời Bắc thuộc và triều Tiền Lê trở về trước cũng ví như tuổi nhi đồng. Từ thời nhà Trần về trước cũng như tuổi thiếu niên. Kịp đến ngày nay (triều Tự Đức, nửa sau thế kỷ 19) mới là tuổi khôn sức mạnh (Tế cấp bát điều). Ấy thế mà, cái gọi là "tuổi khôn sức mạnh" đó cũng đã từ chối tiến hoá, từ chối trưởng thành, thổi mãi con gà đất, dẫn đến quê hương tan rã mất 100 năm. Nên nỗi đau thế kỷ 20 Tản Đà phải rên lên: Dân hai mươi triệu ai người lớn/Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con?
    *
    . Đất nước trưởng thành là đất nước không chỉ giàu có vật chất. Cái ăn cái mặc chỉ thoả mãn thang bậc thấp nhất trong tháp nhu cầu của Maslow. Mà phải là một đất nước thịnh vượng đi đôi với công bằng, có văn hoá, có đạo đức, đc. cộng đồng quốc tế kính trọng. Đó phải là một đất nước "đàng hoàng hơn, to đẹp hơn" đất nước của mùa hồn nhiên
  5. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Thiên Thần bé nhỏ của anh! (^_^)
    THIÊN THẦN BÉ NHỎ CỦA ANH !
    +++ Em có biết rằng anh thường hay trách là: Em không hay quan tâm đến anh bởi vì anh rất quý trọng sự quan tâm của em dành cho anh. Anh sợ đến một ngày nào đó anh không cần nó nữa và sẽ trở thành một người vô cảm trước những gì tốt đẹp em dành cho anh
    +++ Em có biết rằng anh rất quan tâm đến em vì anh nghĩ rằng em cần sự quan tâm đó, nhưng có lẽ điều đó đôi khi đã làm em cảm thấy hơi khó chịu. Anh chỉ sợ đến một ngày nào đó anh sẽ lãnh đạm trước những nỗi buồn, sự đau khổ của em vì anh nghĩ rằng em sẽ không cần người để lắng nghe em thổn thức.
    +++ Em có biết rằng anh cảm thấy rất buồn khi những tình cảm tốt đẹp của anh, tất cả là dành cho em vì anh nghĩ rằng em biết trân trọng nó. Nhưng một sự thật phũ phàng là anh sẽ phải ngồi trong bóng tối để suy nghĩ lại rằng: em có thật sự cần nó không ? Vì em ạ ! Tình cảm là một cái gì đó cho đi mà không hề đòi trả công, nhưng nó sẽ chết khát khi người ta không biết tưới mát cho nó.
    +++ Em có biết rằng anh rất hay lặp lại lời chúc: Your Dreams will become true if you believe in you ! I hope that You are always happy and successful for doing every thing at every where ! I believe in you !? không phải bởi vì anh chẳng còn câu gì để nói, mà...Đó là tất cả những gì anh mong muốn em sẽ có được, đó là những lời chúc chân thành từ tận sâu thẳm trong trái tim ! Chỉ bấy nhiêu thôi nhưng đối với anh đó là sự phấn đấu cả cuộc đời. Anh hy vọng rằng: Mỗi khi em gặp khó khăn, nỗi buồn trong cuộc sống hãy nghĩ tới những dòng chữ này và hãy luôn nhớ rằng anh đang ở bên cạnh em.
    +++ Nhưng....anh đã giận em.
    Em nghĩ anh thật tàn nhẫn khi viết thư và nói rằng: ?oSẽ quên hết mọi thứ và làm lại từ đầu?. Thực ra em có biết rằng: anh đã ngồi thức bao đêm, đã tự tàn nhẫn với chính mình trước khi viết cho em bức thư đó. Và anh chỉ mong muốn rằng sau bức thư đó quan hệ của chúng mình sẽ tốt hơn mà thôi.
    +++ Em có biết rằng: Mặc dù có một số chuyện anh rất giận em, nhưng anh đã không cho em giải thích. Có thể em sẽ cho anh thật sự tồi tệ nhưng anh nghĩ rằng nên làm như thế vì sẽ tốt hơn cho cả hai ta.
    +++ Em có biết rằng: Khi nhìn em buồn, anh đã rất muốn chạy đến bên em để an ủi em. Nhưng anh đã không làm vì anh nghĩ rằng có thể em không cần sự quan tâm đó.
    +++ Em có biết rằng: anh đã phải luôn luôn tự lừa dối anh, luôn luôn cố gắng tươi cười mặc dù con tim đang tự nguyền rủa anh khi biết tình yêu của chúng mình sắp tan vỡ không ?
    +++ Em có biết rằng dù anh nói, anh viết như thể là không cần em nữa nhưng sự thực thì ngược lại. Người yêu bé nhỏ của anh àh ! Anh luôn luôn rất trân trọng những giây phút vui vẻ khi chúng mình đùa vui, những giây phút lãng mạn khi chúng mình cùng nhau đi và hàn huyên tâm sự dưới trời lớt phớt mưa bay, những giây phút hứng thú khi chúng mình học chung ! Đối với anh đó là những quãng thời gian thật đẹp đẽ biết bao.
    +++ Hãy tin ở tình yêu, dù nó mang đến sự đau khổ. Chớ khép kín con tim mình. Em có biết rằng: em là người con gái đầu tiên đã gọi điện cho anh mà không nói được câu gì ngoài những giọt nước mắt trên mi. Đó mãi mãi là một hình ảnh đẹp đẽ không bao giờ phai nhòa trong tâm trí anh.
    +++ Và em có biết rằng...anh vẫn còn rất giận em, bởi vì anh vẫn còn rất nâng niu, trân trọng tình yêu của chúng mình ! Em ạ ! ?oThương nhau lắm thì cắn nhau đau?, Người yêu thật sự là người luôn ở bên em ngay cả khi đang rất giận dỗi em.
    +++ Anh viết ra những lời này không phải vì bất cứ một mục đích nào cả mà chỉ muốn nói "EM LÀ NGƯỜI CON GÁI ANH YÊU NHẤT TRÊN THẾ GIAN NÀY !!!" - Người yêu bé nhỏ của anh ạh.
  6. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Bác thợ mộc và công trình dở nhất trong đời
    Một bác thợ mộc đến tuổi về hưu nói cho ông chủ thầu biết những dự tính của mình trong thời gian sắp tới. Bác sẽ xin nghỉ hưu để vui hưởng tuổi già với con cháu. Bác biết rằng nếu nghỉ việc thì tài chính của gia đình sẽ có phần nào thiếu hụt nhưng bác tin rồi đây gia đình sẽ có cách xoay xở được.
    Ông chủ thầu tỏ ra tiếc khi thấy người thợ lành nghề xin thôi việc. Ông ta đề nghị bác cố xây giúp cho hãng thêm một ngôi nhà nữa rồi nghỉ coi như là vì ông. Bác thợ đồng ý làm nhưng ai cũng hiểu rằng bác miễn cưỡng nhận lời chứ không thực lòng muốn nhận công việc này.
    Bác ta gọi đại một nhóm thợ có tay nghề kém và mua những loại vật tư chất lượng kém để xây dựng căn nhà ấy. Khi ngôi nhà được xây xong, ông chủ thầu đến tiếp nhận công trình và trao vào tay bác chiếc chìa khóa nhà. Ông nói với bác: "Đây là nhà của anh. Tôi biếu anh món quà này để cảm ơn anh đã làm việc cho công ty bấy lâu nay".
    .........
    Chúng ta thì có khác gì bác thợ ấy. Chúng ta xây dựng cuộc đời mình một cách cẩu thả, tùy tiện với tâm lý đối phó thay vì tích cực và chủ động làm cho nó thật tốt đẹp. Hình như ở một vài thời điểm quan trọng trong cuộc đời mình, chúng ta không hề dốc sức lực để thực hiện mọi việc cho thật tốt. Thế rồi khi trông thấy tình trạng tồi tệ và nhận ra rằng mình đang sống trong căn nhà do chính tay ta dựng nên thì chúng ta mới cảm thấy bị sốc. Giá như được biết trước, hẳn chúng ta đã hành động khác đi.
    Hãy hình dung mình là bác thợ mộc, còn cuộc đời chúng ta chính là ngôi nhà. Mỗi ngày bạn đóng đinh, lát sàn hoặc xây tường, bạn hãy xây nhà mình một cách khôn ngoan. Bạn chỉ có một cuộc đời mà thôi. Ngay cả trong trường hợp bạn chỉ còn sống một ngày, ngày sống đó cũng đáng để bạn sống sao cho tử tế và có tư cách
  7. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống chẳng có gì là tình cờ!
    Cuộc sống chẳng có gì là tình cờ!
    Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước.
    Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến (bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ).
    Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn. Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá.
    Trong cơn mưa tình cờ, bạn hãy nghĩ lại, thực ra cuộc sống chẳng có gì tình cờ xảy đến...
    Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa. Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nghĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó.
    Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu . Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân.
    Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy?". Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.
  8. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu và cà phê sữa
    Rằng tình yêu là cà phê sữa, rằng bé không ghen với các cô gái bên anh. Vì bé nghĩ, mỗi người cần có khoảng tự do riêng của nhau, và yêu là phải biết tôn trọng người ta.
    Bạn bé la bé bị hâm, vì những người suy nghĩ như vậy, có lẽ, trái tim họ bằng thép, không cảm xúc không ghen ko ganh tỵ với những gì mà người ta của mình dành cho 1 người khác không phải mình, or chăng là bé không yêu người ta?
    Nhưng làm sao bé biết được, bé có yêu bao giờ đâu, bé chưa bao giờ thử mà, chỉ là nghĩ về tình yêu là thế.
    Nhưng sao lòng bé dậy sóng rồi ấy chứ? bé đang băn khoăn giữa yêu và thích có gì khác nhau, và bé, đang ở đâu trong đoạn thẳng tình bạn ?" tình yêu? rằng khi nào, bé đủ tự tin nhìn vào mắt anh mà nói ?obé yêu anh?, khi nào bé dám nhìn thẳng và anh, và đối diện, một cách trực tiếp với những yêu thương anh dành cho bé!
    Bé ko dám thử, bé không dám làm, vì bé? bé ko muốn mình bị bỏ rơi trong tình yêu, bé ghét cảm giác mình lẻ loi, cô độc và không ai quan tâm, nên khi bạn bè giận bé, bé luôn chạy trốn, bé đi tìm một đứa bạn khác, cảm giác không lẻ loi.
    Bé cố tình phủ nhận, cố tình lừa dối bản thân, cố tình vui vẻ che đậy một con tim đập sai nhịp và bé vui đùa cùng all những ai vây quanh mình, vui đùa để lúc anh đi xa, bé thấy không cô độc?
    Nhưng bé đã sai, anh không có trái tim bằng thép như bé, anh không biết thật sự bé nghĩ gì? nhưng bé biết, anh biết ghen?
    Bé còn quá nhỏ để biết yêu anh, bé còn quá nhỏ để hiểu anh yêu bé là vì cái gì?
    Nhưng bé quyết định sẽ thử, không phải chỉ là phép thử để kiểm chứng, mà là thử một tình yêu thật sự, hy vọng, bé sẽ không bị bỏ rơi?
    Nếu thật sự bé sai, bé bị bỏ rơi, thì bé sẽ lớn hơn, sẽ một lần được biết cảm giác cô độc mà bé luôn né tránh, và lúc đó? biết đâu, bé sẽ tìm được những người luôn bên cạnh và yêu thương bé?
    ?oNhưng nếu mất tôi, thì em thật sự phải rơi lệ đấy?. câu này ko biết sao, chứ bé rơi lệ vì anh nhìu rồi, đến nỗi, tụi bạn khuyên bé nếu cảm thấy khổ nhiều quá thì buông đi? buông? dễ như một lời nói thoảng.
    Còn làm? khó biết bao nhiêu? mất bao lâu để quên anh, để coi như chúng ta chưa từng biết nhau?
    còn tiếp tục? bé sẽ rơi lệ nhiều hơn, nhưng có khóc một vài lần, bé sẽ hiểu anh hơn, và có lẽ, anh cũng vậy?
    Bé mù quáng rồi, hay bé ngộ nhận?
    Bé không biết!
    Có điều bé nhận ra, cà phê sữa cũng đắng, bé đang cảm nhận cái đắng trong tách cà phê sữa mình pha đó chứ?
    Tại bé lỡ tay cho cà phê nhiều hơn sữa hay tại bé chưa từng biết uống cà phê?
    Nhận ra tình yêu, không đơn thần chỉ là tách cà phê sữa, vì:
    ?oTình yêu không hề có hình dạng cụ thể, với mỗi người, nó mang một màu sắc khác nhau, nhưng sẽ mãi tồn tại trong cuộc đời này. Chỉ có điều, người ta chỉ nhận ra khi sắp mất nó mà thôi?.
  9. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Hơi ấm vẫn còn đọng trong lòng bàn tay
    Buổi học thêm đột xuất kéo dài hơn hai mươi phút vì một bài toán khó.Tan lớp,chiếc xe bus cuối cùng chạy ngang tuyến đường nhà tôi đã qua từ lâu.Các bạn lấy xe ra về hết.Còn một mình tôi lóng ngóng ngoài vỉa hè.Đi bộ thì quá xa.Tôi lại không đủ can đảm đón xe ôm suốt quãng đường khuya khoắt.Chần chừ mãi,rồi tôi vào bưu điện cạnh trường,rụt rè bấm số điện thoại nhà Huy,lớp trưởng.
    Liền tức khắc,đầu dây bên kia nhấc máy.Hiểu ngay tình thế của tôi,Huy dặn:''''Chịu khó đứng chờ một chút nhé!''''.Đúng năm phút sau,Huy dừng xe trước cổng trường.Cậu ấy mang thêm một chiếc mũ bảo hiểm,đưa cho tôi,nhắc đội vào.Bao giờ cũng vậy,giọng nói ấm áp của Huy luôn chạm vào một thời điểm nào đấy trốn rất sâu trong trái tim tôi.Ngay cả khi cậu ấy đã quay xe đi rôi,vào trong nhà, tôi vẫn ngỡ như vang nhẹ bên tai giọng nói cậu ấy.
    Sinh nhật của Huy đúng dịp sắp vào năm học.Lớp kết hợp tổ chức đi cắm trại trên thác Giang Điền,chia tay mùa hè.Mỗi bạn nam được phân công chở một bạn nữ.Viện cớ phải giữ kĩ hộp bánh kem,tôi đi chung với nhỏ bạn có giỏ xe phía trước.Các bạn trong lớp nhìn tôi,tò mò nhưng không ai hỏi gì.Lớp trưởng cũng im lặng.Yên sau xe của Huy vẫn bỏ trống.Một cô bạn khác chạy ùa đến,đề nghị đi chung với lớp trưởng.Huy gật.Nhưng mắt cậu ấy thoáng qua một chút ngại ngần.Suốt quãng đường đi đến khu cắm trại,tôi cố gắng nhìn thẳng về phía trước.Thế nhưng,tôi vẫn ước ao giá như được thấy nụ cười của Huy ,giá như ánh mắt của chúng tôi bắt gặp nhau như trước kia,chút xíu thôi cũng được.Nhưng,tôi không thể làm như thế.
    Buổi cắm trại vui hơn cả trông đợi.Nước suối mát rượi,chảy xuống các bậc đá thành từng cụm thác nhỏ,tung bọt trắng xóa.Cánh con trai nhảy xuống suối,bơi lội và chơi ném bóng ồn ào.Đám con gái chúng tôi rủ nhau men thao bờ suối,bắt những con **** nhỏ li ti bằng móng tay,vàng ruộm như các đốm nắng bay lượn.
    Huy bỗng hiện ra trên một tảng đá đầu nguồn,làm loa gọi mọi người lội lên xem cái hang cá suối mà cậu ấy vừa phát hiện.Trong khi cánh con gái còn ngại ngần,Huy chạy xuống,bày cách cho mọi người cầm tay nhau bước đi trên các mỏm đá bám rêu sẽ không bị ngã.Cậu ấy đưa tay,nắm lấy tay tôi đầu tiên.Mọi người làm theo,rón rén bước đi.Có lúc,tôi loạng choạng suýt té nhào.Nhưng bàn tay ấm áp của lớp trưởng đã giư tôi lại.Lội lên tới đầu nguồn,Huy nói nhanh:''''Vân coi chừng dầm nước lâu,bị cảm đó nha!''''.Tôi gật,quay mặt đi thật mau.Không sao đâu.Chỉ có một giọt nước mắt rớt xuống lòng suối thôi mà.
    Chơi đùa mệt khiến bữa trưa thật ngon miệng.Thế nhưng điều mà tất cả mọi người trông chờ hơn hết chính là ''''thủ tục'''' mở hộp bánh.Quà tặng sinh nhật dành cho lớp trưởng,mà tôi là người được phân công đi mua.Chiếc bánh to phủ đầy sô-cô-la và kem tươi,trang trí những quả anh đào,nho và dâu tẩm đường.Một ai dó cười khúc khích:''''Không có trái tim là sao hen?''''.Lớp trưởng lên tiếng ngay:''''Mình thổi đèn cầy nè!''''Các bạn vỗ tay ran lên.Huy nhắm mắt,thổi nến và chắp tay lẩm nhẩm ước thật nhanh.Mấy tên bạn nhao nhao:''''Êu...Ước gì vậy?''''.Cậu ấy lắc đầu:''''Bí mật!''''.
    Ổ bánh được cắt ra thành từng phần nhỏ.Lớp trưởng mang đến,đặt vào tay tôi miếng mánh có quả dâu:''''Cảm ơn Vân nhé.Bánh thật ngon!''''.Tôi gắng can đảm mà mắt vẫn đỏ hoe.Cậu ấy chợt hỏi:''''Ồ mắt kính của
    Vân đâu rồi?''''.Lúc đấy tôi mới nhận ra hồi nãy lội thác,cặp kính cận móc trên cổ áo đã rớt hồi nào không hay.Trong khi các bạn ăn bánh.trét kem lên mặt nhau,Huy lẳng lặng một mình lội ngược lên suối.Cả tiếng sau,cậu ấy mới quay lại,trên tay là đôi kính của tôi,vẫn còn nguyên,không chút nứt vỡ.
    Năm học mới lại bắt đầu.Lớp mười hai quan trọng,vất vả và nhiều hy vọng của chúng tôi đã trải qua một mùa hè buồn bã.Bởi trước đây,tôi và Huy đã đồng ý không còn là một đôi nữa.Chúng tôi đầy khác biệt,thường xuyên hiểu lầm và mất quá nhiều thời gian cho những tranh cãi nhỏ nhoi.Tập trung vào học là lựa chọn tốt hơn cả.Hai đứa không điện thoại cho nhau nữa.Không viết chung blog nữa.Cần chú tâm vào các kỳ thi.Đồng ý là vậy,thế mà trong tôi,vẫn là cảm giác hẫng hụt.Nhưng,tôi dần nhận ra,Huy vẫn ở bên tôi,theo cách riênng của cậu ấy.
    Ngày khai giảng,vị trí xếp hàng của tôi và Huy lại ở cạnh nhau.Huy nắm tay tôi,chơth nói khẽ:''''Vân có biết,hôm sinh nhật,Huy ước điều gì không?''''.Tôi nhìn vào đôi mắt sáng và thành thật.Cậu ấy mỉm cười:''''Huy ước,dù có chuyện gì,tụi mính vẫn là của nhau hoaih,Vân ạ!''''Tôi ngước lên khoảng trời xanh biếc giữa các vòm cây.Lòng tay tôi nguyên hơi ấm dịu dàng.
  10. quanbk

    quanbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Đọc để rồi suy ngẫm...
    Một hạt cát có thê? bị cuốn trôi vi? cơn sóng biê?n...Một hạt mưa có thê? vơf tan vi? lo?ng đất...Một chiếc lá có thê? rơ?i ca?nh vi? cơn gió...Một ngôi sao có thê? vụt tắt vi? mây đen...Mọi thứ có thê? đang bắt đâ?u va? có thê? sef kết thúc...Hafy luôn yêu thương va? trân trọng nhưfng gi? đang tô?n tại xung quanh bạn, đư?ng đê? đến khi nó mất đi, bạn sef hối tiếc nhiê?u lắm đấy.
    Bất cứ khi nào trong vòng xoáy của cuộc đời, bạn cảm thấy ko chịu đựng nổi và muốn từ bỏ, hãy nhớ rằng: Cuối mỗi con đường hầm đều có ánh sáng, sau những giọt nước mắt sẽ có những nụ cười, sẽ có cầu vồng cho những ngày mưa, vẫn còn có ai đó yêu thương bạn mỗi ngày trong cuộc đời này. Bạn sẽ ko bao giờ phải vượt qua con đường hầm đó một mình, bởi vì sẽ có người đến bên bạn và chia sẽ những nụ cười cùng những giọt nước mắt
    Khi iu=T con người ty đó có khi làm đau ng khác.Nhưng khi iu=1 T thiên thần, ty đó chỉ có thể làm đau chính mình.Có điều là T thiên thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó,& vì vậy ng ta thg cho rằng đã là thiên thần thì không bình thường đau
    ?Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ anh/cô ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó. Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.?
    Tại sao chúng ta lại nhắm mắt khi ngủ , khi khóc , khi cầu nguyện , khi tưởng tượng và khi hôn nhau. Bởi vì những điều tốt đẹp nhất thế gian không thể nhìn thấy bằng mắt mà phải cảm nhận bằng con tim
    Cuối mỗi con đường hầm đều có ánh sáng, sau những giọt nước mắt sẽ có những nụ cười, sẽ có cầu vồng cho những ngày mưa...
    Hãy nhớ rằng! Sự hiện hữu của bạn là món quà cho thế giới này. Bạn là duy nhất và không ai thay thế được bạn. Cuộc đời bạn là tất cả những gì bạn muốn, bạn hãy sống trọn vẹn từng ngày ngay từ bây giờ. Hãy luôn sống trong những niềm vui, chứ không phải là những phiền toái, và bạn sẵn sàng đương đầu với những gì sẽ đến. Trong bạn hẳn sẽ luôn có quá nhiều câu hỏi, hoài nghi? Nhưng hãy hiểu, hãy dũng cảm? bạn sẽ thành người mạnh mẽ. Đừng tự giới hạn mình. Những giấc mơ của bạn đang chờ bạn đánh thức và chinh phục. Đừng rời bỏ những quyết định quan trọng để tạo ra cơ hội của ngày mai
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng để làm gì em biết hok?...để biết thế nào là yêu thương
    Có rất nhìu lí do để yêu một người.....Cũng có nhìu lí do để chia tay một người.....Trong đó có cái lí do gọi là.....wá yêu....Ừ , cuộc sống có những điều ko bao giờ biết hết được.....Qúa yêu một người nên cần fải chia tay....Qúa yêu một người nên cần một sự dừng lại.....Qúa yêu một người nên cần một sự chấm dứt....Sợ sẽ có ngày nhận ra mìh yêu Anhđến mức ko thể sống thiếu Anh.....Sợ một dấu chấm lửng từ người ấy sẽ làm vỡ một cái jì đó.....Hoặc giả sợ một ngày nào đó.....Em lại cảm thấy ko yêu Anh nữa....sẽ làm Anh đau.....Anh đau thì khác jì Emh đau..
    Có những lúc, tôi bật nick chat lên, chẳng để làm gì, chỉ đơn giản là ngắm nhìn những cái nick bật sáng những người bạn của tôi đang online. Có thể, ai cũng bận làm việc của mình,đang say sưa một trò chơi, chìm đắm trong một điệu nhạc,hay đang gửi đi những lời chúc tốt đẹp nhất, thì tôi vẫn vui. Bởi vì, tôi biết họ vẫn khoẻ mạnh, vẫn đang sống để yêu thương và chia sẻ.Đó là ý nghĩa của cuộc sống_ một điều hết sức đơn giản mà đôi khi bạn ko bao giờ nghĩ đến
    Em có biết vì sao con người có hai mắt phía trước không? Để không nhìn về quá khứ mà nhìn tới tương lai
    Hai tai để lắng nghe và thấu hiểu Đôi chân để bước đi chứ không đứng lại
    Gót chân để giẫm lên nỗi đau và bàn chân đi về phía trước
    Đôi tay để em bám vào những gì có thể cứu mình"
    Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn.Trong tình yêu, nếu bạn yêu một ai đó, hãy cố gắng bên người đó. Và khi người đó thuộc về bạn, hãy trân trọng và gìn giữ. Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được. Và nếu bạn may mắn có lại được thì trong tim người đó cũng đã hiện hữu một vết thương khó lành
    Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì đã không sống và yêu hết mình. Hãy cho những người yêu thương mình và chính mình một cơ hội. Đừng bỏ cuộc quá sớm khi mọi thứ vẫn còn có thể!
    Không có gì lãng phí năng lượng sống cho bằng sự lo lắng. Bạn càng ưu tư bao nhiêu, bạn càng trĩu nặng tâm hồn bấy nhiêu. Đừng cho mọi vấn đề quá nghiêm trọng ?" hãy sống một cuộc đời ?otrời quang mây tạnh?, chứ không phải sống trong những âu sầu hối tiếc. Hãy nhớ rằng một tình yêu nhỏ sẽ không thể tồn tại, hãy nhớ rằng rất nhiều quy luật tuần hoàn là điều không tránh khỏi. Hãy nhớ rằng tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan, và kho báu cuộc đời là chúng ta? được ở bên nhau. Có sức khỏe và hy vọng và hạnh phúc. Hãy dành thời gian ước nguyện đến một vì sao. Và đừng bao giờ quên? chúng ta đặc biệt với 1 ai đó..

Chia sẻ trang này