1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quà tặng Nôen cho mọi người đây!!!

Chủ đề trong '1984 Hà Nội' bởi hitori_vodanh, 15/12/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    Quà tặng Nôen cho mọi người đây!!!

    Quà tặng của những nhà hiền triết

    truyện ngắn của O' Henry

    Một đô la và tám mươi bảy xu. Tất cả chỉ có thể. Tám mươi bảy xu lẻ. Những đồng xu lẻ dành dụm mỗi lần được một hai xu do mặc cả với người bán tạp hoá, cô hàng rau, bác hàng thịt, sự mặc cả quá ư ráo riết làm người ta đỏ bừng mặt thầm trách mình bủn xỉn. Đê-lơ đếm lại món tiền ba lần. Một đô, tám mươi bảy xu. Và mai đã là ngày lễ Nô-en.
    Rõ ràng không còn làm thế nào khác được, ngoài việc buông mình xuống chiếc giường con tồi tàn và oà lên khóc thôi. Đê-lơ đã làm như vậy. Việc làm đó của Đê-lơ đã gây nên cảm nghĩ rằng cuộc đời bao gồm những tiếng nức nở, những tiếng nghẹn ngào và những nụ cười, trong đó những tiếng nghẹn ngào chiếm ưu thế. Đó là điều đáng để ta suy nghĩ.
    Trong lúc chờ cô chủ nhà lắng xuống từ trạng thái thứ nhất sang trạng thái thứ hai, ta hãy thử ngó qua căn buồng một chút. Một căn buồng cho thuê sẵn cả đồ đạc, giá tám đô một tuần. Đó không phải là chỗ ở của người ăn xin, nhưng muốn miêu tả căn buồng, chắc chắn phải dùng những từ ngữ khi quan sát một đấm ăn mày.
    Ở tầng dưới, tại lối vào nhà có một hộp thư mà thư từ thường chẳng thèm chui vào, một cái chuông điện không có một ngón tay nào thèm ve vuốt đến nút bấm cả. Cùng với hai thứ đố là một tấm biển nhỏ mang dòng chữ: ?oÔng Giêm Đi-linh-ơm Y-ăng?.
    Chữ ?oĐi-linh-ơm? phô rõ ràng trước nắng gió trong thời kỳ sung túc, thời kỳ người chủ cái tên đó còn kiếm được 30 đô mỗi tuần. Bây giờ, thu hoạch giảm xuống chỉ còn 20 đô, những nét chữ trong cái tên ?oĐi-linh-ơm? trong đã mờ đi, tựa như chúng đang suy nghĩ một cách nghiêm túc đến việc rút gọn vào một chữ ?oĐ? giản dị và khiêm tốn. Nhưng khi ông Giêm Đi-linh-ơm Y-ăng về tới căn buồng riêng ở tầng trên thì chỉ được gọi là Gim và được bà Giêm Đi-linh-ơm, đã được giới thiệu với các bạn với cái tên là Đê-lơ, ôm hôn tha thiết. Tất cả điều đó thật là tốt đẹp biết bao.
    Đê-lơ thôi khóc, cầm cái búp phấn đập nhẹ lên má. Nàng đứng bên cửa sổ, buồn tẻ nhìn con mèo xám đang đi trên cái hàng rào màu xám trong sân sau cũng màu xám. Mai đã là Nôen, mà bây giờ Đê-lơ chỉ có một đô, tám mươi bảy xu để mua quà tặng Gim. Nàng đã dành dụm từng xu một trong hàng tháng trời với mục đích đó. Hai mươi đô một tuần không là bao. Chi tiêu tốn kém hơn nàng dự tính. Luôn luôn như vậy. Chỉ có một đô, tám mươi bảy xu để mua quà tặng Gim. Gim của nàng. Nàng đã trải qua nhiều giờ sung sướng tính toán mua một vật gì đó xinh đẹp tặng chồng. Một vật gì xinh đẹp, hiếm có và giá trị, một vật gì xứng đáng với cái vinh dự là vật sở hữu của Gim.
    Giữa hai cửa sổ của căn buồng có một tấm gương hẹp. Có lẽ các bạn cũng đã thấy một tấm gương hẹp kiểu này trong những căn buồng cho thuê giá tám đô. Khi soi gương, bằng cách quan sát thật nhanh sự phối hợp những vạch phản chiếu theo chiều dọc, một người có thân hình mảnh dẻ và cử chỉ nhanh nhẹn mới có thể có một ý niệm tương đối chính xác về diện mạo của mình. Đê-lơ, có tầm vóc thanh thanh, đã làm chủ được cái nghệ thuật này.
    Đê-lơ đột nhiên từ phía cửa sổ quay lại, đứng sững trước gương. Mắt nàng sáng lên, nhưng mặt lại tái đi trong vòng hai mươi giây. Nàng thả nhanh mái tóc cho chảy đến hết chiều dài của nó.
    Gim và Đê-lơ rất tự hào về hai tài sản sở hữu của gia đình Giêm Đi-ling-ơm. Vật thứ nhất là chiếc đồng hồ bằng vàng của Gim. Đó là của gia bảo, vốn của ông nội Gim để lại cho cha chàng và giờ thì tđến lượt chàng giữ. Vật sở hữu thứ hai là mái tóc của Đê-lơ. Nếu hoàng hậu Sê-ba sống trong căn phòng bên kia đối diện với hành lang thông gió; vào một hôm nào đó, Đê-lơ sẽ hong mái tóc của nàng bay thướt tha phía ngoài cửa sổ để giảm giá trị những châu báu, tặng vật mà hoàng hậu đã nhận được. Còn nếu hoàng đế Xô-lô-mông là ngưoiừ gác cổng với toàn bộ kho châu báu chất đầy hầm nhà, thì mỗi khi Gim đi qua cổng, chàng sẽ giơ chiếc đồng hồ ra để xem hoàng đế bứt râu ghen tức.
    Lúc này, Đê-lơ buông làn tóc rủ xuống quanh người nàng. Làn tóc gợn sống, óng ánh như một thác nước màu nâu. Nó dài quá đầu gối, làm thành một chiếc áo dài bao quanh người nàng. Đê-lơ run run, vội vàng cuốn mái tóc lên. Nàng ngập ngừng một phút, đứng yên lặng, một vài giọt nước mắt rơi xuống chiếc thảm đỏ cũ kỹ, đã hư mòn.
    Nàng mặc chiéc áo nâu cũ và đội cái mũ nâu cũ. Nàng quay ngưoiừ, chiếc váy quay thành vòng tròn; những ánh rực rỡ vần còn đọng trong khoé mắt, nàng vội vã bước ra khỏi buồng, xuống cầu thang ra phố.
    Nàng đứng lại ở nơi có tấm biển: Bà Xô-phrô-ni. Mua bán tóc đủ các loại. Đê-lơ chạy một mạch lên cầu thang, vừa thở thổn hển vừa cố trấn tĩnh lại. Bà Xô-phrô-ni to lớn, trắng nhợt, vẻ lạnh nhạt khác hẳn với cái tên Xô-phrô-ni. Đê-lơ hỏi:
    - Bà có mua mớ tóc của tôi không?
    - Tôi có mua ?" Bà Xô-phrô-ni đáp ?" cô bỏ mũ ra để tôi xem đã.
    - Suối tóc màu nâu gợn sóng được buông xuống.
    - Bà Xô-phrô-ni đưa bàn tay thành thạo nâng mớ tóc lên và nói:
    - Hai mươi đô
    - Đưa tiền cho tôi nhanh lên, - Đê-lơ nói.
    Ồ, hai tiếng đồng hồ sau đó trôi nhanh qua rất tuyệt. Hãy quên đi những lời bóng bẩy phức tạp. Đê-lơ chạy khắp các hiệu tìm mua món quà tặng Gim.
    Cuối cùng, nàng đã tìm được. Chắn chắn vật này được làm ra là để dành riêng cho Gim, chứ không phải cho ai khác. Trong bất kỳ cửa hiệu nào cũng không có vật nào nữa giống như vật này; nàng đã lùng khắp các cửa hiệu. Đó là chiếc dây đeo đồng hồ thanh nhã, bằng bạch kim. Giá trị của nó là do chất liệu chế tạo, chứ không phải do sự trang trí hào nhoáng. Tất cả những thứ tốt nhất định phải như vậy. Nó rất tương xứng với cái đồng hồ. Vừa thoạt thấy, Đê-lơ nghĩ ngay: nó phải là của Gim. Nó giống như Gim: kín đáo và giá trị. Đê-lơ phải trả hai mươi mốt đô. Nàng vội vã về nhà, còn lại tám mươi bảy xu mang trong người. Với cái dây đeo này lắp vào đồng hồ, Gim có thể xem giờ trong bất kỳ chỗ đông người nào. Cái đồng hồ quý giá như thế, mà đôi khi anh ấy phải xem giờ một cách giấu giếm, chỉ vì cái dây da cũ kỹ đứng chiếm chỗ của một cái dây mắt xích giá trị.
    Lúc Đê-lơ về tới nhà, niềm say sưa của nàng tạm nhường một chút cho lý trí và tiính thận trọng. Nàng giở những cái cặp uốn tóc ra, châm vòi hơi đốt, sửa chữa lại những cái hư hại đã gây ra vì tấm lòng hào hiệp hy sinh cho tình yêu. Điều này bao giờ cũng là một việc lớn lao, thưa các bạn thân mến, một việc rất trọng đại đấy.
    Chỉ trong vòng bốn mươi phút, khắp đầu Đê-lơ là những làn sóng tóc nhỏ nằm sát vào đầu làm cho nàng giống một thằng bé trốn học một cách lạ lùng. Nàng thận trọng ngắm mình trong gưonưg với vẻ phê phán trong một hồi lâu. Nàng tự nhủ:
    - Nếu Gim không giết mình trước lúc anh ấy nhìn lại mình lần thứ hai, thì chắc anh ấy sẽ bảo là mình trông giống một cô bé ở trong đội đồng ca của đảo Cô-ni. Nhưng mình có thể làm thế nào được... trời ơi! mình có thể làm gì được với một đô, tám mươi bảy xu.
    Bảy giờ, cà phê đã pha xong, chiéc chảo đã ở trên bếp lò nóng rực, sẵn sàng để nấu món sườn.
    Gim không bao giờ về muộn. Đê-lơ cầm chiéc dây đồng hồ gập đôi trong lòng bàn tay, và ngồi cạnh góc bàn gần cửa ra vào. Nghe tiéng chân chồng bước lên cầu thang dẫn tới tầng một, Đê-lơ tái nhợt mặt đi. Nàng thường có thói quen lặng lẽ cầu nguyện đôi chút về những việc đơn giản nhất hàng ngày, lúc này, nàng thì thầm: ?oLạy Chúa, xin Chúa làm cho anh ấy nghĩ là con vẫn còn xinh đẹp?.
    Cánh cửa mở, Gim bước vào và đóng cửa lại. Anh hơi gầy, trông có vẻ rất nghiêm nghị. Gim thật đáng thương, anh mới chỉ hai mốt tuổi.. mà đã mang trên vai gánh nặng một gia đình! Gim đang cần có một chiếc áo ngoài mới, anh còn không có cả găng nữa.
    Gim đứng lại bên trong cửa, bất động như một con chó săn đã đánh hơi được con chim sẻ. Anh đăm đăm nhìn Đê-lơ. Nàng không đọc được trong cặp mắt chồng biểu lộ điều gì, nàng đâm ra khiếp sợ. Không phải là vẻ giận dữ, hoặc ngạc nhiên, hoặc chê trách, hoặc ghê sợ, không phải là một nét tình cảm nào mà nàng đã chuẩn bị chờ đón. Gim chỉ nhìn nàng đăm đăm, khuôn mặt mang vẻ rất đặc biệt.
    Đê-lơ lảo đảo rời khỏi bàn, đi về phía Gim. Nàng thốt lên:
    - Anh Gim thân yêu, đừng nhìn em như thế. Em đã để cho người ta cắt mái tóc em. Em đã bán đi rồi vì em khong thể nào sống qua lễ Nôen này mà lại không có quà tặng anh. Tóc em sẽ lại dài..., anh sẽ bỏ qua đi chứ, có phải không anh? Nhất thiết em phải làm thế thôi. Tóc em dài nhanh lắm cơ. Hãy chú: ?oNôen vui vẻ? đi, anh Gim, chúng ta hãy cùng nhau vui sướng. Anh không thể biết được em đã mua tặng anh món quà tuyệt lắm, đẹp lắm cơ.
    - Em đã cắt mái tóc của em rồi ư? ?" Gim hỏi một cách khó nhọc, tựa như sau khi suy nghĩ rất căng thẳng, anh vẫn không hiểu được cái việc rất rõ ràng đó.
    - Đã cắt và đã bán rồi. Như vậy, liệu anh có còn yêu em như cũ không? Em không còn mái tóc nữa, phải không nhỉ?
    Gim nhìn quanh căn phòng, vẻ tìm tòi.
    - Em nói là mái tóc của em đã mất rồi? ?" Gim nói với một vẻ hầu như là ngớ ngẩn.
    - Anh không cần tìm mái tóc nữa ?" Đê-lơ nói ?" Đã bán rồi, em nói với anh rằng đã bán, không còn nữa mà. Anh thân yêu, tối nay là tối Nôen. Anh hãy đối xử tốt với em nhé, mái tóc mất đi vì anh đấy. Bây giờ, tóc trên đầu em có thể đếm được có bao nhiêu sợi ?" nàng tiếp tục nói một cách dịu dàng, chứa đầy vẻ nghiêm nghị bất ngờ - nhưng ai mà có thể đếm được tình yêu của em đối với anh. Em nấu món sườn, anh Gim nhé?
    Gim chợt tỉnh cơn mê mụ. Anh ôm lấy Đê-lơ của anh. Tạm thời trong mười giây đồng hồ, với sự xem xét tỉ mỉ, kín đáo, chúng ta hãy nhìn đối tượng không quan trọng theo một hướng khác. Tám đô một tuần, một triệu đô một năm, có gì khác nhau? Một nhà toán học hoặc một người nhanh trí sẽ cho các bạn câu trả lời sai. Những nhà hiền triết mang lại những quà tặng quý giá, nhưng đó không nằm trong thứ quà tặng của Gim và Đê-lơ. Câu chuyện kể lại lờ mờ này về sau sẽ sáng tỏ.
  2. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    Gim rút từ túi áo ngoài ra một cái gói và ném lên mặt bàn. Anh nói:
    - Em Đê-lơ thân yêu, em đừng hiểu lầm anh. Không có một việc gì kiểu như cắt tóc, cạo mặt hoặc gội đầu lại có thể làm giảm bớt tình yêu của anh đối với em. Nhưng mở cái gói này ra, em sẽ hiểu tại sao anh lại sững sờ mất một lúc như vậy.
    Những ngón tay trắng muốt và khéo léo của nàng nhanh chóng tháo dây buộc và xé giấy gói. Tiếp theo là một tiếng thét vui sướng điên cuồng ?" và rồi trời ơi! Nhanh chóng đúng tính chất đàn bà, chuyển thành những dòng nước mắt, những tiếng than khóc trong trạng thái tâm hồn rối loạn, đòi hỏi phải dùng ngay đến sức mạnh an ủi của người chồng.
    Vì rằng trên bàn là Những Chiếc Lược, một bộ lược để cài tóc mai và phía sau đầu mà Đê-lơ đã từ lâu chiêm ngưỡng ở một cửa hiệu trên đại lộ Brốt-uê. Những chiếc lược tuyệt đẹp, làm bằng đồi mồi thật, xung quanh nạm ngọc, màu rất ăn với mái tóc tuyệt đẹp của Đê-lơ, mái tóc đã cắt đi rồi. Nàng biết bộ lược rất đắt tiền, nàng chỉ tha thiết mơ ước trong lòng, chứ chẳng bao giờ hy vọng được làm chủ những chiếc lược đó. Lúc này, nàng đã có bộ lược đó trong tay, nhưng mái tóc lẽ ra sẽ được trang điểm bằng món trang sức bao lần tha thiết mong ước này giờ đây không còn nữa.
    Nàng ôm những chiếc lược đó vào ngực, ngước mắt nhìn chồng, cười qua nước mắt và nói:
    - Tóc em dài nhanh lắm cơ, anh Gim ạ!
    Rồi nàng nhảy liên tiếp như con mèo nhỏ bị cháy lông và kêu lên: ?oỒ, ồ...?
    Gim vẫn chưa nhìn thấy món quà tặng xinh đẹp của nàng. Nàng cầm nó trong lòng bàn tay và sôi nổi đưa cho chồng. Cái vật bằng kim loại quý giá, không hồn tựa như rực sáng lên phản chiếu tâm hồn nồng nhiệt, trong sáng của nàng.
    - Đẹp đấy chứ, anh Gim nhỉ? Em đã lùng khắp thành phố mới tìm được đấy. Bây giờ, anh sẽ xem đồng hồ một trăm lần một ngày. Anh đưa đồng hồ cho em nào! Em muốn nhìn xem cái dây lắp vào đồng hồ của anh thì nó như thế nào.
    Đáng lẽ nghe theo lời Đê-lơ thì Gim lại nằm xuống giường, đan hai tay dưới gáy và mỉm cười:
    - Em Đê-lơ thân yêu, chúng ta hãy tạm cất những quà tặng Nôe của chúng ta đi, cất đi trong một thời gian nữa. Chúng tuyệt vô cùng, nhưng bây giờ chưa dùng được đâu. Anh đã bán chiếc đồng hồ của anh để lấy tiền mua bộ lược tặng em. Còn bây giờ thì em đi nấu món sườn đi.
    Như các bạn đã biết: những nhà hiền triết là những người thông minh, thông minh kỳ lạ. Họ đã mang quà tặng đến cho chúa Hài đồng ở trong máng cỏ. Họ đã tạo ra cái nghệ thuật tặng quà Nôen. Vốn là những người thông minh, quà tặng của họ chắc chắn cũng là những thứ thông minh, có ưu thế mang trao tặng cho nhau được. Trong truyện này, tôi kể lại không đầy đủ câu chuyện của hai đứa trẻ ngu ngốc sống trong một căn buồng đã hết sực dại dột hy sinh cho nhau những báu vật của gia đình. Trong lời cuối cùng gửi cho những người thông minh thời bây giờ, ta hãy nói rằng trong tất cả những ngưoiừ tặng quà thì họ là những người thông minh nhất. Trong tất cả những người tặng quà và những người nhận quà tặng thì họ là những người thông minh nhất. Ở bất kỳ nơi nào, họ cũng là những người thông minh nhất. Họ là những nhà hiền triết.
  3. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    tớ đang có bản gốc TA của truyện này... ai cần thì xin nói nhé...
  4. whitechocolate

    whitechocolate Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/06/2001
    Bài viết:
    4.009
    Đã được thích:
    0
    Có tớ
    hmmm gd
  5. The_worst_things

    The_worst_things Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    459
    Đã được thích:
    0
    Dịch ra tiếng việt còn không xong , lại đòi bản gốc tiếng anh. Thế có ai muốn bản dịch tiếng Đức không, bảo tớ!

    Đời là một giấc mơ, tỉnh dậy là ác mộng. Hãy uống cho thật say, để rồi mơ mộng đẹp
  6. _The8thwonder

    _The8thwonder Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/05/2001
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    Co' to*'
    Mess with the Best
    Die by the Rest
    If tomorow comes...
  7. GIADUNG

    GIADUNG Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    405
    Đã được thích:
    0
    ko có tớ hớ hớ
    Dũng yêu em
  8. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    ur email plzzzz :D
  9. lonelypilgrim

    lonelypilgrim Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/02/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    ai thích truyện tiếng Anh dịch ra cả tiếng Việt mà kèm bản gốc luôn thì sang Box english nha. Cực hay luôn

    forgive is better,forget is best
  10. The_worst_things

    The_worst_things Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    459
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng là những ai cần mình nhỉ. Mà có box tiếng Đức chưa nhỉ!

    Đời là một giấc mơ, tỉnh dậy là ác mộng. Hãy uống cho thật say, để rồi mơ mộng đẹp

Chia sẻ trang này