1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quán cà fê 84 P - nơi nhâm nhi các triết lí

Chủ đề trong '1984 Public' bởi chocopie2000, 17/08/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. chocopie2000

    chocopie2000 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.390
    Đã được thích:
    0
    "Người khi lớn lên, sẽ biết xấu hổ, trở nên nhát gan. Biết vờ không thấy , không nghe! Tuy là người lớn...nhưng khi nhận ra tuổi tác càng tăng, cái mất đi trước tiên là lòng can đảm. Các em chưa có king nghiệm sống nên không biết sợ. Lại có người luôn lo lắng và thấy trống rỗng..Vì quá nôn nóng ..thậm chí lạc mất chính mình....
    Nhưng không cần vì chưa chững chạc mà xem thường chính mình ...
    Đừng sợ mất mặt, cứ làm những gì mình nghĩ ..
    --Khi phát hiện sai thì bắt đầu lại ..o sao đâu ...
    ---Đứng thẳng lưng và tiến tới !!!"

    ( Kobayashi Kun )
  2. chocopie2000

    chocopie2000 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.390
    Đã được thích:
    0
    Tôi xin tóm tắt một tí cho tiện dòng theo dõi :
    Phim Vua Bãi rác được chiếu ở rạp. Tôi đi xem về và viết bài chê.
    Sau đó đạo diễn của phim ( ông Đỗ Minh Tuấn ) viết lại một bài chê cái bài chê của tôi, mắng tôi là chê sai.
    Rồi bay giờ tôi được phép viết thêm một bài nữa.
    Nhưng lần này tôi không đi cãi nhau chuyện Vua Bãi Rác làm gì nữa. Cái việc khen chê là của người đi xem phim ( cũng như tôi đã là người đi xem phim ). Vả lại chê thế là đủ rồi, cũng " hết chỗ chê" rồi, tôi đang thấy những chân trời mới hé lộ ra tươi sáng hơn cho bài tuần này đây.
    Đó là tôi thấy cái bệnh :

    Ai Cho mày chê con tao xấu?
    1.
    Hãy tưởng tưởng, bạn là nhà đạo diễn phim, 50 năm sau, nếu may mắn phim của bạn chưa mốc trong kho lưu trữ, nó sẽ được chiếu lại trong rạp. Rồi một khán giả về nhà viết lại cảm xúc hôi hổi của mình về bộ phim. Bài viết đăng lên báo. Bài viết có thể sai be bét ( theo bạn ), người viết chẳng hiểu gì ý đồ của bạn, không thấy hết cái mà bạn muốn nói, lại còn áp đặt những ý đồ của anh ta vào...
    Giả sử, lúc đó bạn đã "xanh cỏ" rồi, bạn làm gì nào ?
    Bạn hiện hồn về bóp cổ?
    Bạn đi đến từng nhà độc giả của tờ báo, nói thì thầm ma quái giữa cơn mơ: "Sai bét rồi!"?...
    Tóm lại, bà chẳng làm gì được. 300 năm sau, người ta khóc hay cười cho phim của bạn, bạn cũng phải chịu thôi.
    2.
    Một trong những cái thú nhất của người chuyên làm báo tường cho cơ quan như chúng tôi là: rình rập.
    Khi báo dán lên cái bảng chung rôi, cả bọn nhấp nhổm rình xem phòng tài vụ đã lên đọc chưa? Phòng quản trị đã tới xem chưa? Có cười không? Có cau mày không?... Ai cau mày không hiểu thì xông ra hỏi liền, vì sao cau mày? Rồi giải thích ngay, viết thế có nghĩa là thế này, thế này... Một cái cơ quan bé tí, chỉ có chừng 40 nhân viên, rình chừng hai ngày là đã có đủ danh sách ai thích, ai không thích, và cũng có thể thu phục hết cái đám không thích mình.
    Nhưng ở một nước 70 triệu dân, thì rình mò dư luận như thế là chuyện thật không nên làm ( làm sao cho xuể!), chưa nói đến chuyện cố bịt dư luận, là việc nghệ sĩ ( thật ) không nên bắt chước bọn lmà báo tường mà dính vào.
    Một bộ phim anh chiếu ra, thì tốt nhát anh nên coi nó như sự đã rồi, và mình đã chết rồi. Tiền( nhà nuwóc) đã mất, tâm sức ( anh ) đã bỏ vào, việc bây giờ là của người xem. Anh không có nhiều phép như Tôn Ngộ Không để hoá thành 100 anh con con, bám vào tai của 100 khán giả trong rạp, thuyết minh cho họ cái chủ đề của anh, giải thích cái triết lý của anh, ngăn chặn kịp thời cái cau mày của họ. Họ có quyền có những nhận xét của họ, tuỳ theo kinh nghiệm và trình độ cá nhân, và cái tính đa chiều lắm hướng đó trong cảm nhận tác phẩm mới là cái hấp dẫn của nghệ thuật.
    Chưa kể, quay lại phần 1 của bài, nếu anh đã chết rồi, thì vô phương, nghệ sĩ ạ. Tác phẩm của anh như con mồ côi, anh không bảo vệ nó được nữa rồi. Muốn bảo vệ nó, đáng ra ảnh phải chuẩn bị cho nó có những phẩm chất đủ để chống chọi ngay khi không có mặt anh kia. Có nghĩa là, thưa đạo diễn, phim của ông làm ra rồi thì cũng như con ông vứt ra giữa chợ. Chúng tôi thấy nó xinh thì chúng tôi khen. Đó là quyền của khán giả - người đi chợ. Nếu ông hỏi: " Ai cho chúng mày chê con tao xấu?", thì chúng tôi sẽ trả lời:" Tại ông đã tự nguyện vứt nó ra giữa "rạp đời""
    3.
    Hỡi nghệ sĩ, đừng bắt chước bọn báo tường chúng tôi. Gãy tập câm, tập mù, tập điếc. Ai khen không cười, ai chê không giận, cắm cúi mà làm việc. Người ta không hiểu mình trong khi mình có giá trị thật thì trăm năm sau thể nào cũng có thằng sáng mắt nhìn ra. Mà nếu may thì có khi cũng chẳng phải đến trăm năm sau, ngay tuần sau, số báo sau, đã có người nhận ra mình rồi, và kinh phí làm phim năm sau lại rơi vào tay mình tiếp. Chưa kể còn hàng ngàn khán giả âm thầm khen mà mình không biết ( tại họ không viết thành bài ), và cũng không loại trừ được trường hợp xấu là có hàng ngàn khán giả đang chê ở nhà mà mình không hay. Hì hục phá cái chóp con của tảng băng trôi làm gì cho mệt,
    Nhưng thôi, tôi chưa có con, hoặc đứa con tinh thần của tôi cũng vớ vẩn, nên tôi chưa hiểu được tâm lý quý con. Có lẽ phải làm nghệ thuật thực thụ, mà làm nghệ thuật như một số người ở Việt Nam kìa, chừng đó mới thông cảm được với những bậc phụ huynh múa gậy giữa đường cấm không cho ai chê con họ xấu.

    ( Trích Tản văn Thảo Hảo )
  3. chocopie2000

    chocopie2000 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.390
    Đã được thích:
    0
    Ẩn sâu trong mỗi con người là điều gì ? có phải ai cũng có đôi chút vị kỷ cho riêng mình hay o ?
    Có đôi lúc những cảm xúc của chính mình cũng o giải thích được ...sao thể nhỉ .... Đáng ra phải hạnh phúc và vui sướng thì lại cảm thầy lòng tình lặng ...lại có đôi chút thất vọng và sợ hãi nữa kì ... có lẽ cảm xúc của con người là thứ kì diệu nhất ...và cũng là thứ phức tạp nhất chăng ....
  4. saykhuot

    saykhuot Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/02/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    sao các bác nhiều văn vậy, em đọc hoa cả mắt cuối cúng cũng thấm ra một điều
    sống vui sống khỏe sống có ích
  5. chocopie2000

    chocopie2000 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.390
    Đã được thích:
    0
    ...đôi khi hay suy nghĩ ... đôi khi cũng thắc mắc nữa ... :D ... liệu trong tình yêu có lòng tự trọng o nhỉ ? ... ơ ..viết ra roài mới thấy kì lạ .. sao lại không có ? ..phải nói tất nhiên là có í chứ ... thế mà sao khi yêu đôi khi người ta hành động một cách " điên rồ " ( dùng từ này hơi quá khích một chút ) ... lòng tự trọng lúc đó chẳng là j ... ..ơ mà liệu mình có đang nhầm lẫn giữa lòng tự trọng và cái tôi - hay lòng tự ái không nhỉ .... dễ nhập nhèm ba cái thứ này quá ... Bởi lẽ khi con người ta để tình cảm hành động thì thường kết tội bản thân hơi quá lời ... cứ cho rằng mình đang làm một việc rất đáng xấu hổ .. mất hết cả tự trọng ... ..thế mà vẫn cứ làm đấy chứ ... ... Nhưng đúng là lắm khi nếu để tình cảm chi phối thì con người rất yếu đuối ... ..thế nên có khi tốt nhất là cứ nên kiểm soát triệt để ...đừng có để nó nằm ngoài vòng cương toả của lí trí ... ..hihi...
    đang hơi đói bụng nên có lẽ type hơi lẩn thẩn một tý ... muh có ai đó cãi với tớ chắc tốt hơn ...
  6. ke_an_xin_giau_co

    ke_an_xin_giau_co Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0

    LIFE ​
    The advanture of Life is to learn
    The purpose of Life is to grow
    The nature of Life is to change
    The challenge of Life is to overcome
    The essence of Life is to care
    The opportunity of Life is to serve
    The secret of Life is to dare
    The spice of Life is to befriend
    The beauty of Life is to give
    The joy of Life is to LOVE ​
    Cuộc sông chính là sự mạo hiểm với bản thân - là mục đích sống - là những cơ hội trước mắt - là những thách thức - là những bí mật và một chút gia vị sống hay thậm chí chỉ là những điều giản dị nhất : niềm vui với cuộc sông xung quanh và cũng đơn giản chỉ là VẺ ĐẸP của chính nó mà thôi
  7. matmama

    matmama Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2006
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    0
    Hôm trước vừa nói chuyện với bạn xong, cảm thấy Nguyên Phương nói đúng qua. Hôm nay lên mạng phải ghi ra đây mới được. Hôm nay ta có thời gian rảnh rỗi mà, không gian 12h đêm chỉ mình ta là thành viên duy nhất thật muốn viết nhiều thứ ghê. Nhưng ta cũng không phải là dạng văn"siêu" gì, nên mỗi lần online chỉ đọc mà thôi. Nhật ký online thân iu
    Khi ngày xưa, việc yêu đương của thanh niên bị cấm đoán hà khắc đến nỗi cực đoan thì ngày nay chuyện này lại trở nên quá ư "public",đến nỗi không còn ai quan tâm và xem việc này là quan trọng nữa. Sống chung với nhau hay thoải mái tỏ ra những cử chỉ yêu đương trên đường phố dường như trở nên quá "popular" .Những người cho việc này là không nên cũng không tham gia ý kiến gì vì đó là tự do cá nhân, mà như thế thì có quá nhiều tự do cá nhân quá không, và có nên có nhiều tự do cá nhân quá không. Đây thực sự là câu hỏi dành cho giới trẻ hiện nay. Bạn tôi cho rằng thanh niên chúng ta hiện nay dường như quá"thờ ơ" với những sự việc xảy ra xung quanh mình, và có lẽ là bạn tôi đã nói đúng. Khi vị giáo sư mà bạn tôi được nghe trong một bài thuyết giảng đã dùng hai chữ"thờ ơ" để đánh giá về tuổi trẻ của chúng ta hiện nay có lẽ là hai từ đúng nhất trong buổi nói chuyện hôm đó.
    Khi đi ra ngoài đường, dề dàng thấy ngay một hoàn cảnh như thế. Một người bị ngã xe, mọi người quay lại nhìn nhưng hình như là không ai đứng lại vì ai cũng nghĩ rằng đó không phải là việc của mình, ta đang vội, với lại chắc là sẽ có người khác giúp họ thôi. Tôi đã từng chứng kiến và từng thấy những hoàn cảnh tương tự, hoặc nếu là một tai nạn nghiêm trọng thì sẽ có nhiều người dừng lại (đến nỗi tắc đường) nhưng có mấy ai rời khỏi xe để biết được tình trạng nạn nhân như thế nào hay là nhìn một cái thân thể đang dần dần đi vào hấp hối cứ nằm đó và đến khi công an đến tới hiện trường được thì người đó cũng ra đi vĩnh viễn. Chúng ta có quá lạnh lùng chăng
    Không muốn khoét sâu thêm vào những khía cạnh này, nó đã xảy ra đang xảy ra, ăn sâu vào tiềm thức mỗi người. Nhưng cũng thật không công bằng nếu xét toàn diện mọi bộ phận thanh niên như vậy, vẫh có những người trẻ tuổi nguyện cống hiến cho Tổ quốc, vẫn quan tâm đến các sự việc xảy ra xung quanh, như sự kiện PMU18 là một ví dụ, vì những hậu quả của nó là do lớp thanh niên chúng ta hứng chịu.
    Tôi chỉ muốn xem xét vấn đề này theo tính cá nhân của riêng tôi, từ những câu chuyện thảo luận với bạn bè hay từ những bài báo đã được đọc qua để nêu lên cảm tưởng của chính mình. Các bạn có thể đọc, có thể quan tâm và cũng có những cảm giác khác nhau, hãy chia xẻ cùng nhau để thấy rằng tuổi trẻ không phải đang có những bước đi lùi, mà chúng ta chính là trụ cột của xã hội. Có vẻ hơi mang tính hiện thực hoá nhưng trong số những giai điệu lãng mạn, những triết lý sống có quá nhiều trong sách vở, chúng ta có nên nhìn lại mình một giây nào đó thôi, để thấy mình làm được gì nhiều, chỉ cần một giúp đỡ một cụ già qua đường hay chỉ hỏi đơn giản "tôi có thể giúp đỡ gì cho em" khi thấy một em bé nhỏ đang khóc.
    Một ai đó sẽ đọc và nghĩ như tôi chăng
  8. binhnx2000

    binhnx2000 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2001
    Bài viết:
    840
    Đã được thích:
    0
    Cậu thấy đấy. Khi cậu luyện cho một con chó biết ăn khoai lang, rồi sau cậu chìa cho nó một miếng thịt: dẫu sao nó cũng vẫn nhảy xổ vào đớp miếng thịt, vì đó là bản chất của nó; nếu cậu cho con người một chút quyền hành, câu chuyện cũng thế thôi: hắn cũng nhảy xổ vào. Cái đó là lẽ tự nhiên, vì bản thân con người, nguồn gốc chỉ là một con vật bẩn thỉu, có lẽ chỉ mãi về sau này nó mới dược quét lên một lớp lễ nghĩa, như một lát bánh có phết bơ lên vậy.
    Erich Maria Remarque
  9. cucgach84

    cucgach84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2006
    Bài viết:
    101
    Đã được thích:
    0
    bởi vì bản chất con người là ích kỉ mà. nhưng như vậy mới có hai chữ khoan dung chứ, nếu ko có tiểu nhân thì làm gì có quân tử chứ. do u agree with me????
  10. kindachi2003

    kindachi2003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/11/2006
    Bài viết:
    266
    Đã được thích:
    0
    Không có sự cố gắng nào là vô ích cả. Đôi khi chúng ta bất chợt cảm thấy ko muốn cố gắng nữa. Chính giây phút đó đã dần làm cho bản thân ta yếu đi. Và khi ta quyết định từ bỏ thì chúng ta đã bỏ mất đi một cơ hội. Vì vậy đừng bao giờ từ bỏ cái mà chúng ta có thể làm được

Chia sẻ trang này