1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quán nhỏ Hà Nội

Chủ đề trong 'Văn học' bởi blur13, 03/12/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. nguoicuoicung

    nguoicuoicung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    1.459
    Đã được thích:
    0
    Hà nội đằng kia,con đường quốc lộ đang thấp thoáng ,cứ đi mãi trên đó là về đến Hà Nội.Thư trước tôi gửi về bảo mẹ,có thu xếp cho tôi về Hà Nội một lần không? Tôi xa Hà nội hai năm rồi,mẹ bảo không được con ạ.Cái đêm tôi đi trời lất phất mưa,tôi cứ tưởng rằng chỉ là tạm thời,nhưng không ngờ cái tạm thời đấy kéo dài đến mấy mùa xuân.Hàng chiều tôi ngồi bên bờ sông,nhìn mặt trời dần khuất sau rặng tre đằng xa,tôi thèm khát được bay như những con én trên trời chiều kia,tôi bay về trên những mái nhà ngói đỏ ,mọc lô xô.Giữa cái ngõ nhỏ có một cây haòng lan và một cây hoa sữa,cây hoàng lan đã bị bão làm đổ lúc tôi chưa đi.Cây hoa sữa thì vững lắm.Mỗi chiều hè nó thả cái bông bay la là làm bọn trẻ chúng tôi vừa đuổi theo vừa há mồm thổi cho chúng không chạm đất,có lần nhà hàng xóm sổng con gà,bọn tôi đuổi giúp,tôi vốn nhanh nhẹn,đã có khối lần tôi có cơ hội để chụp được con gà.Nhưng tôi cứ cố tình vồ trượt để cuộc đuổi bắt tiếp diễn làm náo động khu phố vỗn yên tĩnh.Tôi cố xua con gà vào hướng những hàng quán,tôi cảm thấy thích thú với sự đổ vỡ và hoảng loạn.Tôi le nó hướng về phía hàng phở.nó chạy trên bàn làm đổ lọ tương ớt,hất lọ dấm xuống đất.Cuối cùng người ta hiểu ý đồ của tôi,mấy người lớn tóm tôi lại ,mắng cho một trận.rồi nhà hàng xóm làm đám cưới,tôi nhặt được hai quả pháo chưa nổ,nửa đêm tôi và thằng bạn chạy rầm rập,tôi vừa dậm chân vừa kêu,đứng lại không tao bắn,rồi châm hai quả pháo.Sáng sau đã thấy khối ngưòi tường thuật vụ cướp đêm qua .Nào là thằng kia vừa chạy vừa ôm cái túi,nào là ba bốn cớm sự đuổi theo,bắt được rồi,bắn đúng chân,thu được một túi tiền.
    Buồn cười trước cái hôm đổi tiền,mẹ tôi dúi cho tôi tờ một trăm,bảo tiêu gì thì tiêu.Tôi chạy ra đầu ngõ làm bát phở,khi trả tiền họ đòi 20 đồng,tôi giật mình tưởng ngủ mơ.Hàng xóm giải thích,ngày mai đổi tiền 10 ăn có một thôi.Lũ trẻ chúng tôi kéo nhau đi mua bi,cá chọi,vì người ta chỉ đổi cho mỗi hộ một số tiền nhất định thôi.Người nào nhiều thì nhờ người ít.Mấy nhà công nhân là béo nhất,họ không trữ nhiều tiền,họ mang những thứ cũ mèm ra đầu ngõ bán ,đắt như vàng,xong ,nồi,quạt 35 đồng,rồi phụ tùng xe đạp,ngưòi mau ầm ầm như tranh cướp phá kho thóc Nhật.
    Thế mà mười năm sau,tôi ngồi trên bờ sông ,thương nhớ cái ngõ mà tôi đã sống cả tuổi thơ,cái ngõ ********,một thằng hơn tôi hai tuổi tôi chú nó làm công an,suốt ngày nó bắt nạt tôi.Tôi đã đấm hộc máu mồm nó,tôi cứ thấy nó ngoài đường là xông vào đấm.Mặc nó to hơn tôi,bất kể sáng hay chiều,lúc tôi xếp hàng chờ lấy nước ở máy nước công cộng. Hay cắp sách đến trường.Chỉ vì nó bảo bố tôi là gian thương,nó réo tên bố tôi lên.Thằng bố nó thương binh dở họp tổ dân phố bảo tôi là con nhà mất dậy.Nhưng có mấy người bảo rằng con ông gây sự ,chứ thằng đấy( tức tôi) có đánh nhau với đứa trẻ nào ở ngõ đâu.May thật,chắc lẽ bố tôi ở Hoả lò rồi mà người ta còn muốn tôi đi trường giáo dưỡng nữa hay sao.
    Rồi gần mười năm sau nữa,tôi lang thang khắp miền ngược vùng xuôi,nỗi nhớ đã phai dần.Bây giờ trong tôi không còn cái cảm xúc thương nhớ vớ vẩn nữa.Tôi chỉ nghĩ đến tiền,lúc không có tiền tôi lại nhớ đến lúc có tiền.Nhiều khi trong đêm tôi giật mình khi thấy mình như một người máy vì không thương nhớ gì hết.Tôi đi hàng tháng,về đến đầu ngõ mà cảm giác như vừa đi khỏi nó buổi sáng ,trở về buổi chiều.Càng nhiều tuổi tôi thấy mình càng lãnh đạm.Có lần tôi thử đi thật xa để xem có cái gì để nhớ,nhưng đến đâu tôi bị cuốn hút vào nhưng phong tục,tập quán lạ mắt,những người dân tộc với lối sống hoang sơ và những câu chuyện truyền thuyết được các cụ già kể bên bêp lửa đầy vẻ liêu trai.Rút cục cũng chả có đếch gì để nhớ,thế mơí khốn nạn
  2. hantungphongthao

    hantungphongthao Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    0
    .Càng nhiều tuổi tôi thấy mình càng lãnh đạm.Có lần tôi thử đi thật xa để xem có cái gì để nhớ,nhưng đến đâu tôi bị cuốn hút vào nhưng phong tục,tập quán lạ mắt,những người dân tộc với lối sống hoang sơ và những câu chuyện truyền thuyết được các cụ già kể bên bêp lửa đầy vẻ liêu trai.Rút cục cũng chả có đếch gì để nhớ,thế mơí khốn nạn
    Có lẽ bạn nói đúng. Thực ra khi đi xa, mới lạ cuốn hút người ta. Lang thang dọc đất nước mà chẳng có một nỗi nhớ, nhiều lúc tự hỏi hay mệt quá mà không đủ nhớ.
    Nhớ Hà Nội nhiều nhất chính là khi đang ở trong lòng Hà Nội. Nhưng để có một nỗi nhớ như thế, tôi thường nuôi cho mình cảm giác sắp phải xa Hà Nội.
    Cũng chẳng khốn nạn. Không nhớ thì không nhớ chứ khốn nạn cái gì? Bây giờ hay nghe than phiền, chán quá, không có người yêu. Chưa đủ yêu thì yêu làm gì.Chưa đủ nhớ thì nhớ làm sao?! Mà có biết........"trước khi học nhớ phải học quên rất nhiều". Có bao giờ bạn tự hỏi hay mình đã nhớ nhiều quá rồi nên đang ở giai đoạn tiếp theo của nhớ, ấy là quên?

    ==========
    Hư không là gì hư không nhỉ
    Là chút hồng phai chút hoài nghi
  3. hantungphongthao

    hantungphongthao Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    0
    .Càng nhiều tuổi tôi thấy mình càng lãnh đạm.Có lần tôi thử đi thật xa để xem có cái gì để nhớ,nhưng đến đâu tôi bị cuốn hút vào nhưng phong tục,tập quán lạ mắt,những người dân tộc với lối sống hoang sơ và những câu chuyện truyền thuyết được các cụ già kể bên bêp lửa đầy vẻ liêu trai.Rút cục cũng chả có đếch gì để nhớ,thế mơí khốn nạn
    Có lẽ bạn nói đúng. Thực ra khi đi xa, mới lạ cuốn hút người ta. Lang thang dọc đất nước mà chẳng có một nỗi nhớ, nhiều lúc tự hỏi hay mệt quá mà không đủ nhớ.
    Nhớ Hà Nội nhiều nhất chính là khi đang ở trong lòng Hà Nội. Nhưng để có một nỗi nhớ như thế, tôi thường nuôi cho mình cảm giác sắp phải xa Hà Nội.
    Cũng chẳng khốn nạn. Không nhớ thì không nhớ chứ khốn nạn cái gì? Bây giờ hay nghe than phiền, chán quá, không có người yêu. Chưa đủ yêu thì yêu làm gì.Chưa đủ nhớ thì nhớ làm sao?! Mà có biết........"trước khi học nhớ phải học quên rất nhiều". Có bao giờ bạn tự hỏi hay mình đã nhớ nhiều quá rồi nên đang ở giai đoạn tiếp theo của nhớ, ấy là quên?

    ==========
    Hư không là gì hư không nhỉ
    Là chút hồng phai chút hoài nghi
  4. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    Có con đường đi hoài vẫn lạ, buổi chiều học trò đạp xe vòng quanh phố, nhà thấp, cây trong vườn bạc lá vướng vít những dây tơ hồng trễ nải và thờ ơ. Có con dốc không chờ mình, xe tự dưng trôi, ngày tự dưng trượt về bên kia đỉnh dốc, để lại đêm tối, từ tuổi mười ba lên mười bảy, thao thức những gương mặt người trong mơ. Có cái quán di động không mái, mẹ bịt khăn ngang mặt mang quà vặt vào tận toilet nam bán, đổi những đồng tiền lẻ nhàu bẩn về mua gạo hẩm nuôi con thơ. Bây giờ đôi khi đi ngang cái sân vận động đã mới, dưới bóng những khán đài cao ngất, gợi lại những khốn khó ngày trước và khuôn mặt của mẹ- đã- mất trước khi con kịp khôn, con gái mẹ chưa yêu nhưng trái tim đã tan nát. Có giọt cà phê rơi mãi đáy cốc lạnh lẽo, khi người bạn trai lần đầu cầm tay, cầm tay nhưng chỉ biết đến niềm vui, chỉ nghĩ sẽ được gì? Hơi thở nóng ran ***g ngực khi phương xa nằm mơ về Hà Nội, mơ tuổi thơ ngây ngày nghe tiếng ve đêm mơ thần tiên mà cũng qua hết chừng ấy năm thơ ấu, nhớ hơi thở đường phố Hà Nội ấm áp trong lành và thơm mùi lá cây theo mùa, hoa trắng cây Sưa tháng Ba. Ký ức còn cả những đêm Hai mươi ba tuổi lang thang đường phố, không tiền không bằng cấp không bạn bè, nuốt nước mắt mong tìm việc quán đèn mờ, tôi chỉ có đôi chân dài và sự trinh trắng, nhưng tôi còn cha già em dại, phải sống để còn nhớ.
    Tại sao có người mong quên, có người không bao giờ tìm về những quán xưa, sợ nhớ lại hạnh phúc và cay đắng?
  5. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    Có con đường đi hoài vẫn lạ, buổi chiều học trò đạp xe vòng quanh phố, nhà thấp, cây trong vườn bạc lá vướng vít những dây tơ hồng trễ nải và thờ ơ. Có con dốc không chờ mình, xe tự dưng trôi, ngày tự dưng trượt về bên kia đỉnh dốc, để lại đêm tối, từ tuổi mười ba lên mười bảy, thao thức những gương mặt người trong mơ. Có cái quán di động không mái, mẹ bịt khăn ngang mặt mang quà vặt vào tận toilet nam bán, đổi những đồng tiền lẻ nhàu bẩn về mua gạo hẩm nuôi con thơ. Bây giờ đôi khi đi ngang cái sân vận động đã mới, dưới bóng những khán đài cao ngất, gợi lại những khốn khó ngày trước và khuôn mặt của mẹ- đã- mất trước khi con kịp khôn, con gái mẹ chưa yêu nhưng trái tim đã tan nát. Có giọt cà phê rơi mãi đáy cốc lạnh lẽo, khi người bạn trai lần đầu cầm tay, cầm tay nhưng chỉ biết đến niềm vui, chỉ nghĩ sẽ được gì? Hơi thở nóng ran ***g ngực khi phương xa nằm mơ về Hà Nội, mơ tuổi thơ ngây ngày nghe tiếng ve đêm mơ thần tiên mà cũng qua hết chừng ấy năm thơ ấu, nhớ hơi thở đường phố Hà Nội ấm áp trong lành và thơm mùi lá cây theo mùa, hoa trắng cây Sưa tháng Ba. Ký ức còn cả những đêm Hai mươi ba tuổi lang thang đường phố, không tiền không bằng cấp không bạn bè, nuốt nước mắt mong tìm việc quán đèn mờ, tôi chỉ có đôi chân dài và sự trinh trắng, nhưng tôi còn cha già em dại, phải sống để còn nhớ.
    Tại sao có người mong quên, có người không bao giờ tìm về những quán xưa, sợ nhớ lại hạnh phúc và cay đắng?
  6. nguoicuoicung

    nguoicuoicung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    1.459
    Đã được thích:
    0

    Đúng là không đủ nhớ những cái đã qua ở tuổi thanh niên.Chỉ nhớ về tuổi ấu thơ thôi.Lúc nhìn những thằng bé đánh giày lại nhớ mình chầu chực ở cửa hàng gạo chờ ai đó thuê khiêng vác hộ về nhà.Nhớ lần đợi mãi đến tối mịt mà không thấy mẹ về,lo ơi là lo,rồi tự nhủ hay mẹ đắt hàng nên về muộn,nếu vậy mẹ sẽ mua đồ ăn sẵn như giò hay chả lại thấy khấp khởi.Mẹ đi bán hàng rong,sốt ruột lắm muốn chạy đi tìm mẹ,nhưng biết tìm ở đâu Hà nội rộng mênh mông so với đôi chân một thằng trẻ con.Rồi mẹ về hai bàn tay không,chẳng thấy quang gánh đâu nữa.Thì ra mẹ bị công an bắt hết hàng,thế mà chưa gì đã nghĩ đến cái nọ cái kia.Mẹ thổi cơm rồi xào quả bí đỏ,trời ơi! sao mình căm thù cái món bí đỏ này thế,nó thường xuyên chầu chực trong mâm cơm.Nhiều lúc quyết tâm ăn cơm không,nhưng mà bứ họng đành phải dùng đến nó.
    Được latrung sửa chữa / chuyển vào 21:27 ngày 24/02/2003
  7. nguoicuoicung

    nguoicuoicung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    1.459
    Đã được thích:
    0

    Đúng là không đủ nhớ những cái đã qua ở tuổi thanh niên.Chỉ nhớ về tuổi ấu thơ thôi.Lúc nhìn những thằng bé đánh giày lại nhớ mình chầu chực ở cửa hàng gạo chờ ai đó thuê khiêng vác hộ về nhà.Nhớ lần đợi mãi đến tối mịt mà không thấy mẹ về,lo ơi là lo,rồi tự nhủ hay mẹ đắt hàng nên về muộn,nếu vậy mẹ sẽ mua đồ ăn sẵn như giò hay chả lại thấy khấp khởi.Mẹ đi bán hàng rong,sốt ruột lắm muốn chạy đi tìm mẹ,nhưng biết tìm ở đâu Hà nội rộng mênh mông so với đôi chân một thằng trẻ con.Rồi mẹ về hai bàn tay không,chẳng thấy quang gánh đâu nữa.Thì ra mẹ bị công an bắt hết hàng,thế mà chưa gì đã nghĩ đến cái nọ cái kia.Mẹ thổi cơm rồi xào quả bí đỏ,trời ơi! sao mình căm thù cái món bí đỏ này thế,nó thường xuyên chầu chực trong mâm cơm.Nhiều lúc quyết tâm ăn cơm không,nhưng mà bứ họng đành phải dùng đến nó.
    Được latrung sửa chữa / chuyển vào 21:27 ngày 24/02/2003
  8. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Hà nội có nhiều quán hay. Nhưng giờ thì biến thể quá nhiều rồi.
    ... whatever my heart says...
  9. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Hà nội có nhiều quán hay. Nhưng giờ thì biến thể quá nhiều rồi.
    ... whatever my heart says...
  10. blur13

    blur13 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/10/2002
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    sợ gì nhớ và sợ gì quên cơ chứ? ko thể bẻ quá khứ ra ăn trừ bữa nhưng liệu có ai quên được quá khứ ko? làm ơn ko xét những trường hợp mất trí nhá!
    thôi chẳng nói về quán xưa xấu xí và cũ kỹ nữa thì nói về quán nay đẹp đẽ vậy. trước đây trên đường Bà Triệu có quán Jackson rất hay. tầng hai ko gian được ngăn ra bằng phên hay tre gì đó, có những bàn giả Nhật, ngồi bệt và có thể thả chân đung đưa. nhạc từ tầng 1 vẳng lên nhẹ nhàng...có một cảm giác rất thảnh thơi.
    nhưng giờ ng` ta dỡ biển mất rồi. chẳng biết chủ quán chạy đâu, đi qua thấy cái khung nhà vẫn xanh lè, mà mái hiên và biển đã dỡ mất, quán ko còn, kỷ niệm rơi đâu mất, phố Bà Triệu xấu đi biết bao nhiêu...
    ___________________________
    à, bác nào quan tâm đến xã hội một chút thử ghé qua quán này xem, thường xuyên thì chắc ko nổi nhưng thử một lần thì có lẽ là nên đấy:
    KOTO 61 Văn Miếu
    www.streetvoices.com.au
    trung bình tầm 10-25k / đồ uống, 20-30k / bánh ngọt, tốt hơn hết là xách bọn Tây đến đấy! ko rẻ nhưng có một điều thú vị nho nhỏ mà các bác thử ghé qua cho biết đi!
    ...i'm the man in the moon...i'm walking on sand...on my own high noon...in love with the moon...and not you...

Chia sẻ trang này