1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quán Văn box Hà Tây

Chủ đề trong 'Hà Tây' bởi leo_queen_8x, 08/11/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. leo_queen_8x

    leo_queen_8x Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    2.361
    Đã được thích:
    0
    Quán Văn box Hà Tây

    Được sự cổ xuý của một số người ít khen vào một ngày đẹp giời, hôm nay Leo tui dựng quán Văn trong box Hà Tây, mong được sự ủng hộ của mọi người. Chủ nghèo quán chẳng có gì đặc biệt, chỉ có cái chõng tre, ấm chè xanh, vài cái kẹo lạc, thêm cái điếu cày cho anh chị em yêu thích văn chương gần xa vào nhàn đàm. Quán đơn sơ nhưng chủ quán tấm lòng rộng mở, mời anh chị em cô dì chú bác vào thăm, để lại vài dòng trên vách để cổ vũ cho Leo tiếp tục theo đuổi niềm say mê văn chương của mình.
    Mở hàng lấy ngày thôi, chưa có bài
  2. _anh_yeu

    _anh_yeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2004
    Bài viết:
    6.781
    Đã được thích:
    0
    Chủ quán cho xin ly rượu. Ực... Ực... Ực... Ực... Ực...
    Văn chương em không rành lắm bà chủ quán ạ Ực... Ực... Ực... Ực... Ực...
    Nhưng Rượu thì uống lên mồm fết rồi Ực... Ực... Ực... Ực... Ực...
    Mở hàng, cũng phải dán lên vách câu gì đó chứ, nhể
    Vừa tặng ông bạn câu này, giờ dán lên quán làm kỷ niệm, mỗi lần vào sẽ nhớ đến ông bạn:
    "Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
    Diện đối đầu cơ bán cú đa"

    Ực... Ực... Ực... Ực... Ực...
    Say rồi, hôm khác vào. Làm ly giã bạn đã
  3. bvinh

    bvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2005
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Nói đến văn chương, hì....
    .....Hồi còn bé tí mình cũng khoái văn chương lắm, thich sau này được trở thành anh giáo văn, khổ nỗi trong cái khu tập thể bé tí tẹo mà bất cứ cô chú công nhân nào cũng đều có thể làm giáo viên của mình, họ dạy mình nhiều đến nỗi cho đến bây giờ mình vẫ không sao phân biệt được thế nào là tr và ch, n và l, d gi và r cứ thế là sờ nặng sờ nhẹ,
    ....Lớn nên tí nữa thì mơ ước của mình bị dập tắt phũ phàng bởi ông giáo dạy văn . ông mở lớp dạy thêm thế là những "cục văn" giống nhau như đúc được ra đời. Những bài bình luận, phân tích đầy tính hình thức máy móc và giáo điều. Niềm yêu thích văn chương của mình bị dập tắt từ đó. Hết khả năng cho ra đời một cái gì đó là của mình. Lọ mọ viết Nhật ký thì bị đọc lén, bị bạn bè bới móc, rồi " phải viết thế này thế kia...không dược viết như thế này thế kia...". Các bậc người lớn không hiểu một điều rằng mình viết bằng nhận thức của cái đầu non nớt của tuổi 15. Chán nản thế là tôi buông bút...
    Rồi đến lúc này lại ngồi lọ mọ "gõ gõ". Tôi biết mình không thể viết văn bởi lẽ tôi không có khả năng tôn vinh cái đẹp của con chữ như bạn Leo hay như gã Anh Yêu hay bạn Habee. Tôi chỉ viết được khi nó là câu chuyện đời minh hoặc từ những người xung quanh mình. Hay nói cách khác là nó đi từ kinh nghiệm sống bằng những cảm xúc thật của mình.
    Chắc tôi không đủ mơ mộng lãng mạn để tạo nên những bài văn thơ có hồn. Cho nên tôi rất ngạc nhiên khi đọc mấy bài văn thật buồn thật lãng mạn của em Leo, ngoài đời chưa thấy mặt đã nghe tiếng nói cười (nghe đồn thế chứ đã gặp mẹt đâu) hay lãng tử như Moonling4U, nhí nhảnh như bé Chảnh (hình như bài của em này toàn icom). Có ai ngờ gã Anh yêu lại cho ra đời câu chữ đọc cũng thấy nẫu ruột thế. Thế mới thấy thế giới tâm hồn của người ta mới phong phú và đáng khám phá làm sao. Vậy mà có nhiều người lại muốn "công thức" nó. Thế có phí của giời không cơ chứ, hix hix....
    .....Cám ơn Box HT đã giúp cho tôi khám phá thêm về mình và về thế giới tâm hồn của những người bạn hữu mà tôi chưa từng biết mặt, Cám ơn Leo.....
    Được bvinh sửa chữa / chuyển vào 04:43 ngày 09/11/2006
    được moonlight4u sửa chữa / chuyển vào 23:29 ngày 05/06/2007
  4. leo_queen_8x

    leo_queen_8x Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    2.361
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn hai thượng khách đã vào thăm tệ quán, hí hí.
    @_anh_yêu: hơ, khônghiểu hai câu thơ mangt ính hàn lâm đấy lắm.
    @bvinh: xin nhận bônghồng, nhưng cái gì mà tôn vinh vẻ đẹp câu chữ.. Đâu cần thế đâu. Văn là người, con người mìnhthế nào thì cứ bê nguyên xi thế lên văn thôi (tất nhiên bê khi đầy đủ quần áo và phụ kiện ).
    Xin được đăng lên đây bài viết về người bố của một bạn học sinh lớp 10 chuyên Toán. Thực ra mọi người hay sai lầm cho rằng học toán thì hay dốt văn. Thực ra cũng không fải vậy. Bạn queen of blue chuyên tán mà có thơ đăng báo hẳn hoi nhé, tí nữa thì thành đối thủ cạnh tranh của mình, hì hì
    Đề bài: ?oEm hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất?
    Bài làm:
    Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
    Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
    Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.
    Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.
    Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.
    Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.
    Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?
    Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
    Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
    Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng?
    Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.
    Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.
    Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.
    Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc ***g chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với ?otử thần?, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
    Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.
    Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
    Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
    NGUYỄN THỊ HẬU
    (Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An
    Lời phê của cô giáo Phan Thị Thanh Vân:
    ?oEm là một người con ngoan, bài viết của em đã làm cho cô rất xúc động.
    Điều đáng quý nhất của em là tình cảm chân thực và em có một trái tim nhân hậu, em đã cho cô một bài học làm người.
    Mong rằng đây không chỉ là trang văn mà còn là sự hành xử của em trong cuộc đời?.

    (Theo Tuổi Trẻ)

    đây là một số ý kiến fản hồi bạn đọc Vnexpres
    From: Dang Minh Hoang
    To: vne-xahoi
    Sent: Wednesday, November 08, 2006 5:26 PM
    Subject: Tuyet voi!
    Một bài văn tuyệt vời, thực sự tôi chưa bao giờ được đọc một bài văn xúc động đến như thế! Bài văn thực sự giúp tôi nhận ra rất nhiều điều, tôi sẽ gửi bài văn này cho tất cả bạn bè tôi quen biết trên Internet...
    Đây thực sự xứng đáng là bài văn chuẩn có thể đưa vào những quyển đạo đức cho cấp 1, hay đưa vào những quyển làm văn của cấp 2, cấp 3 để các em tham khảo. Bài văn không chỉ thực sự xúc động bằng tình cảm thực sự của người viết mà còn mang tính giáo dục rất cao.
    Cám ơn em Hậu và chúc em thành công trong cuộc sống!
    From: Le Bat Tu
    To: vne-xahoi
    Sent: Wednesday, November 08, 2006 4:09 PM
    Subject: Ve bai van"viet ve nguoi than yeu nhat"
    Xúc động! Bất cứ ai đọc bài văn này cũng có tâm trạng như vậy. Tôi mong người cha, người mẹ trong mỗi gia đình nếu đã đang dành thời gian quan tâm và những bận rộn công việc chưa có thời gian quan tâm đến con mình nhiều thì xin hãy vì tương lai của con trẻ, vì thế hệ tương lai của Nước nhà.
    Hãy dành thời gian, lời động viên nhắc nhở tới con em mình, nuôi dưỡng thế hệ trẻ mang trái tim nhân hậu hơn, bầu nhiệt huyết nồng nàn hơn để đất nước ngày càng phát triển bền vững, để không còn những nỗi đau mà tác giả lại chính là những em tuổi vị thành niên...
    From: Tommy Do
    To: vne-xahoi
    Sent: Wednesday, November 08, 2006 4:38 PM
    Subject: Bai van qua hay....
    Đọc xong bài văn của em Hậu, là một người đang định cư ở nước ngoài, tôi thiết nghĩ nhà trường cũng như Bộ Giáo dục nên tạo điều kiện cho những em như Hậu có được phương tiện để có được những hoài bão của em...
    From: Thai Doan Hoang
    To: vne-xahoi
    Sent: Wednesday, November 08, 2006 4:43 PM
    Subject: Gui toi em Hau
    Em đã nói lên nỗi lòng của nhiều người có cùng hoàn cảnh như em.
    Cảm ơn em vì điều đó, anh chúc em sẽ thực hiện được những ước mơ của mình và sẽ luôn là người con ngoan của gia đình, luôn là niềm tin yêu của bố.
    Mong em sức khỏe va thành công trong học tập.
    From: Bac si Ho Van Hai
    To: vne-xahoi
    Sent: Wednesday, November 08, 2006 4:53 PM
    Subject: Bai van rat dung nghia cua hoc sinh lop 10
    Theo cảm nghĩ của riêng tôi, dẫu biết rằng sự so sánh bài văn của cháu Minh (hay cháu Ngọc) hôm trước nói về sự thành công và cháu Hậu nói về bố thì tôi thích bài của cháu Hậu hơn! Không phải vì tôi là một người đàn ông và là người bố mà là vì những lý giải sau đây:
    1. Bài cháu Hậu đúng nghĩa với suy nghĩ của một tầm suy nghĩ của học sinh lớp 10, còn bài cháu Minh nếu không nhầm thì đó là suy nghĩ của người lớn tuổi và có dáng dấp sao chép ý tưởng.
    2. Bài cháu Hậu không trau chuốt, không có giọng dạy đời như bài bé Minh, nhưng qua đó ta có bài học rất thực.
    3. Cả hai bài văn của 2 cháu đều giàu ý tưởng và hình ảnh, nhưng bài của cháu Hậu thực hơn, còn bài cháu Minh sáo hơn chăng?
    From VnExpress
    ----------------------------------------
    Quả đúng là bài văn này của bạn Hậu chân thực hơn bài văn của em Ngọc. Vì sao ư. Thứ nhất, chủ đề của nó gần gũi và cụ thể. Đề ra cho em Ngọc là vê sự thành công, ừ thì nào ai đã biết thành công mặt ngang mũi dọc nó ra làm sao (trừ ai tên là Thành Công ), còn đề ra cho em Hậu là về bố, một con người cụ thể và rõ ràng, sờ được, chạm vào đc, nắm đc . Thứ hai, em Ngọc học chuyên Văn, rõ ràng văn em fải lý luận và sắc sảo hơn, điều đó không có j mà lạ. Lý luận văn của dânchuyên Toán thường rành mạch, ngắn gọn, không mang tính triết lý cao xa như chuyên văn.
  5. _anh_yeu

    _anh_yeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2004
    Bài viết:
    6.781
    Đã được thích:
    0
    @Chủ quán Leo: Đấy là câu nói của người Trung Quốc, anh chỉ nghe thấy và nhớ ra nó khi đang say, viết trộm lên tường nhà em tí thôi. Thực ra là dân nhậu rất thick câu nói ấy.
    Dịch nôm ra, đại ý là:
    Uống rượu gặp tri kỷ thì ngàn chén còn ít.
    Còn với người gặp mình chỉ là lợi dụng lẫn nhau thì nửa câu là hơi nhiều (bán cú đa).
    Thấy bảo ở đây có rượu, tất sẽ có những cuộc nhậu, dán lên tường để chia sẻ tâm đắc của câu nói này với anh em. Mong chủ quán đừng gỡ nó xuống nhé
    @Bvinh: Sao bạn gọi tôi là "gã", nghe cứ xấu xấu làm sao ấy Hay tôi có gì làm bạn phật lòng chăng? hic hic... Dưng cơ mà, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đọc những bài viết của mình
  6. leo_queen_8x

    leo_queen_8x Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    2.361
    Đã được thích:
    0
    Đầu, có bán rượu đầu. chỉ có chè xanh thôi. Có rượu nhỡ say lại đập hết chén, mệt lắm ớ
  7. banhchung

    banhchung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/08/2004
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Bác ý hay uống rượu xong đi uống trà đá, chắc say nên nói nhầm, bác nhể
  8. Moon_DaiK

    Moon_DaiK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/07/2006
    Bài viết:
    210
    Đã được thích:
    0
    Hì, Leo mở quán văn, chẳng nhẽ không vào quán nhâm nhi mấy ly rượu, đàm đạo vài chuyện văn chương, như thế mất oai của Đại K. Đây là một câu chuyện đầu tay của một người tặng riêng cho bạn mình, nhưng mạn phép công bố trong quán văn này, hi vọng tác giả ko giận
    I wish ?
    Em öôùc moät laàn ñöôïc gaëp anh, ñöôïc nhìn saâu vaøo maét anh vaø ngaém nuï cöôøi anh thaät gaàn.
    Em öôùc ñöôïc moät laàn ñi beân anh, ñöôïc anh naém tay, baøn tay anh thaät aám aùp
    Em öôùc ñöôïc nghe gioïng noùi cuûa anh, ñöôïc nghe anh haùt nheø nheï beân tai em nhöõng baûn tình ca maø anh yeâu thích.
    Em öôùc ñöôïc anh nheø nhaøng, thaät nheï nhaøng hoân leân moâi em? moät laàn thoâi?. Vaø em seõ nhôù noù suoát ñôøi?
    Nhöng ñoù laø nhöõng gì em mong öôùc, bôûi vì chæ coù nhöõng öôùc mô veà anh môùi tieáp söùc cho em soáng noát quaõng ñôøi coøn laïi. Cuoäc soáng ñoái vôùi em voán ñaõ laø moät ñòa nguïc töø sau tai naïn khuûng khieáp ñoù, noù ñaõ cöôùp ñi cuûa em öôùc mô, haïnh phuùc, nhöõng döï ñònh veà töông lai voán seõ raát ñeïp ñoái vôùi em.
    Em gaëp anh sau taïi naïn ñoù qua maïng, khi maø em ñaõ thöïc söï kheùp mình vôùi theá giôùi beân ngoaøi, caùi theá giôùi maø vôùi em giôø ñaõ laø ñòa nguïc. Anh ñaõ mang laïi cho em nieàm vui môùi, cuoäc soáng môùi, anh laø caàu noái duy nhaát cuûa em vôùi theá giôùi beân ngoaøi.
    Em yeâu anh, ñieàu maø em ñaõ töï nhuû loøng seõ khoâng ñöôc xaûy ra, nhöng noù ñaõ ñeán, tö nhieân nhö noù voán coù, maëc duø em sôï haõi moãi khi nhôù ñeán noù. Anh noùi anh muoán gaëp em, muoán ñöôïc nhìn thaáy em? coù thaät theá khoâng anh?!?!??
    Moãi saùng thöùc daäy, nhìn vaøo göông, em ñaáy ö: moät con beù coù khuoân maët baàu bónh, ñoâi maét to vaø quaù ñen, nhöng hình nhö coù caùi gì ñoù khoâng oån ôû ñoâi maét ñoù, aø phaûi roài, ñoù laø quaàng maét, chuùng thaâm tím vaø döôøng nhö che laáp caû ñoâi maét to ñoù, chuùng laøm cho caû khuoân maët em trôû neân u aùm, em troâng nhö moät thieáu phuï ñaõ traûi qua heát nhöõng noãi ñau trong ñôøi?
    Moãi laàn nhìn vaøo göông em khoâng daùm nhìn vaøo ñoâi maét ñoù, em sôï, sôï phaûi ñoái dieän vôùi mình, sôï phaûi laïi nhìn thaáy anh trong ñoù.. vaø em khoâng daùm nhìn xuoáng döôùi nôi ñoù seõ chaúng coù caùi goïi laø ñoâi chaân nöõa?
    Em laïi coù moät giaác mô.., em cuøng anh naém tay nhau chaïy treân bôø bieån, bieån mua ñoâng thaät ñeïp, khoâng quaù nhieàu ngöôøi, khoâng oàn aõ nhö muøa heø.
    ?obieån ñeïp hôn khi coù em ôû beân caïnh? anh noùi. Em bieát ñoù laø nieàm haïnh phuùc maø em mô öôùc bao laâu nay, ñöôïc chaïy beân anh baèng chính ñoâi chaân cuûa mình.
    A: Anh rat nho em,
    E: Em cung the
    A: Em noi that chu, anh co tin duoc ko? Sao em ko muon gap anh a?
    E: Nhung bay gio chua phai luc
    A: The thi bao gio, hay em gui anh cho anh di, hay cho anh xem wc
    E: Roi se den luc em gui anh cho anh, nhung em xau lam
    A: Xau dep voi anh khong quan trong, anh chi can nhin thay em thoi
    E: Em hieu, roi se den luc anh se hieu tat ca, nhung em so
    A: Em so gi? Anh luon luon la anh, du em co the nao di nua
    E: Anh da doc truyen ngan cua Y Ban : ?o'aøn baø xaáu thì khoâng coù quaø? chöa?? Em ko muon minh la Na`ng Na^?Tm trong chuyen do dau
    A: Anh chua doc, nhung anh se tim doc thu, ma em la em, sao lai di so sanh voi nguoi khac, anh thich chinh con nguoi cua em ma.
    A: Nay sao em ko noi gi???
    Em sao vay???
    Sao ko tra loi anh?
    Em gian anh a???
    Em biet ko, anh chua gap mot nguoi nao lam anh co cam xuc la nhu em, em duong nhu sinh ra la de cho anh, em co hieu anh noi ko???
    Em hieåu vaø em khoâng muoán hieåu, chuùng ta seõ maõi khoâng bao giôø coù theå laø cuûa nhau, roài seõ ñeán moät ngaøy anh chæ coi em laø kyû nieäm, moät moái tình treân maïng maø thoâi?
    Roài anh seõ queân em, phaûi theá khoâng anh?? Nhöng ñoái vôùi em, anh laø maõi maõi
    Em öôùc coù moät ngaøy ñöôïc gaëp anh???
  9. HacDienXuNhan

    HacDienXuNhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2006
    Bài viết:
    1.274
    Đã được thích:
    0
    Chỉ là sửa lại font xem có đọc được không thôi. Cho xin cốc trà xanh, 1 cái kẹo lạc nữa nhé. Bật luôn hộ cái quạt cái
    À, phải quay lại để thêm câu này: "Nếu khổ chủ không muốn mọi người đọc thì bẩu để "nhà cháu" còn xóa đi ạh.
    Được HacDienXuNhan sửa chữa / chuyển vào 08:15 ngày 10/11/2006
  10. adammacquanao

    adammacquanao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2004
    Bài viết:
    228
    Đã được thích:
    0
    Thấy có 4rum mới vào tặng một số bác có vợ và sắp có vợ ở box nhà 1 trích đoạn nhật ký lâm ly và bi đát.......
    Nhật ký
    Vừa đánh răng vừa liếc ra bàn, mụ đã dọn xong món cơm rang khủng khiếp, cũng đĩa cải chua thừa tối qua. Ðáng đời chưa? Không ăn thì đay nghiến: "Ðêm qua đi với con nào?", mà ăn thì nước mắt trộn cơm. Làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn. Hơ! Cái em rót bia quán "Tím" xinh ghê, xuỵt!

    Ngày? tháng? năm?

    Ngồi ở cơ quan mà cứ như trên đống lửa. Tối nay anh em lại réo, phải nghĩ ra cơ sự gì đây. Những lý do như hội thảo, thăm bạn và sinh nhật sếp mình đã bịa nhiều, xài nữa mụ nghi mất. A! phải rồi, đi bác sĩ, cớ này chưa áp dụng bao giờ.

    "Alô, em à? Anh thấy đau đầu, chắc không sao, em nhỉ?... Phải khám à?... Kệ, khám làm gì? chết là cùng? Sao, anh không chủ quan, nhưng anh thích về nhà...Thôi, nhưng nếu em cương quyết thì anh đi, nhưng lão bác sĩ này ở xa lại đông khách, anh lại phải về khuya, đừng lo!"

    Xong, thoát. Ôi, thực ra mụ cũng dễ thương, chỉ có tội nói hơi nhiều và nấu đi nấu lại món thịt kho giả cầy và món gà ram mặn...Ơ, em sinh viên thực tập vừa mới lướt qua, chân dài quá! Trời ơi, tôi già rồi. Tôi chết mất!

    Ngày? tháng? năm?

    Mình dắt xe ra khỏi nhà như một lão ở đợ. Ghi-đông là cặp sách cho con, yên sau là túi quần áo đi sửa, đằng trước là hai bịch xà bông. Còn đâu hình ảnh chàng trai dũng mãnh, chuyên gia vi tính, người đàn ông hào hoa sáu năm trước. Thôi, hình tượng mình có lẽ đã chết hẳn rồi. Gia đình đúng là cối xay, nghiền tất cả thú vui tuổi trẻ thành món cháo bèo nhèo.

    Hôm nay mụ biệt phái mình đi sửa bếp gas. Không ngày nào mụ không giao một "nhiệm vụ bất khả", mặc dù mình không phải là "Tôm-cờ-ru-dơ", còn mụ tất nhiên chẳng phải là "Ni-kon-kit-man". Hôm thì phải mua chai nước mắm năm ngàn (trong khi toàn quốc đều bán sáu!), hôm thì phải mua ký thịt bò mà về cân thấy ký mốt! Thôi để tôi đụng xe cho bà vừa lòng.

    Gặp thằng bạn ở đầu ngã tư, nó giúi cho tờ thiệp cưới. Thế là mình sắp toi hai trăm, còn nó sắp toi cả cuộc đời. Mình muốn cản nó, rồi lại cười gằn:"Em dại thì cho em chết, anh hơi sức nào mà lo".

    Ngày? tháng? năm?

    Gặp chai kem dưỡng da, tần ngần rồi quyết định mua cho mụ. Của đáng tội, chả mấy khi dám xài cho bản thân. Nhưng để cẩn thận mình phải bóc giá tiền đi và ''''khai" rẻ hai chục ngàn mới an toàn tuyệt đối.

    Hôm qua, có một em mới về phòng. Sao mà trẻ trung xinh xắn thế. Mình phải làm mặt "ngầu" cho oai, chứ trong lòng buồn bã quá, già rồi còn gì. À không, không già! Ðể tuần sau ta sẽ mời em đi ăn kem. Ðúng đắn nhất thế giới. Ôi, cái kính của tôi đâu rồi?

    Thằng bạn tặng hai vé biểu diễn thời trang. Tối nay đi coi với mụ. Phải nhớ đến phần áo tắm cần giữ bộ mặt cau có và dửng dưng. Nếu không thì lộ hết. Xuỵt! Bên kia đường mới khai trương một thẩm mỹ viện, ra vào toàn loại nhiều mỡ ít nạc. Các bà ơi, tập làm gì, mát-xa làm gì. Cứ phóng xe, hò hét chồng con như mụ nhà tôi thì da thịt săn chắc ngay thôi.

    Chủ nhật phải đưa mụ và con bé đi sở thú. Chả hiểu sao mụ lại thích thiên nga, con bé thích gấu, còn mình chỉ thích đười ươi. Có lẽ bởi nom nó có vẻ vô tư và khỏe mạnh. Ơ, em vừa đi qua mặc áo hai dây. Nếu mụ mà mặc thì khá hơn, bởi vai trắng và tròn.

    Ôi đàn ông, ôi lũ chồng, đứng núi này trông núi nọ. Phó phòng vừa biếu chai rượu. Thử nhấp một ngụm xem. Khà! Ngon. Nhìn ảnh vợ con trên bàn, sao mà lung linh. Hình như mụ ấy đang cười!

    Ngày? tháng? năm?

Chia sẻ trang này