1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quán Văn box Hà Tây

Chủ đề trong 'Hà Tây' bởi leo_queen_8x, 08/11/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. muadongkhongtrolai

    muadongkhongtrolai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2004
    Bài viết:
    432
    Đã được thích:
    0
    Tên rì rõ Xâu Sắc
  2. bvinh

    bvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2005
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Thua đậm Nhật ?oLùn? - Việt Nam ?oVô Địch? vẫn ung rung vào vòng trong!​
    Với tinh thần thể thao bất diệt và tình yêu bóng đá, mình quyết tâm kiếm bằng được vé vào xem trận đấu giữa Việt Nam ?oVô Địch? và đội Nhật ?oLùn?`
    Chiều qua, VN xông trận. Với lòng đam mê đá banh cộng với tinh thần dân tộc đang bừng bừng khí thế mình quyế bằng mọi giá phải kiếm đc tấm vé để vào sân.
    Trên con Vespa kiêu hãnh, bộ quần áo, cờ, khăn đỏ choét, thêm mái tóc ngắn cũn cỡn đã trải keo hắt ngược lại đằng sau, để lộ nguyên cái trán thông minh, bướng bỉnh như muốn thách thức với mấy thằng Nhật ?oLùn? là coi chừng tao đấy nhé!!!
    Đúng 17h10 có mặt tại sân vận động nhớn nhất Quốc Gia, cùng mấy tứ đồ lỉnh kỉnh. Ái chà! Khu này đông vui khiếp. tren lấn, sô đẩy mãi mới vào tới cử soát vé thì ôi thôi? Vé ở khán đài B (khán đài của CDV Nhật), nhìn đi nhìn lại thì chỉ duy nhất 1 cái đốm đỏ bao quanh là một rừng áo cờ xanh lét, ?oVâng em biết thân biết phân em rồi? Yamaha, suzuky, kawaguchi là mấy lời chào xã dao với mấy thằng Nhật ngồi cạnh?
    5h30 trận đấu bắt đầu, bà con cô bác cứ nháo nhào mỗi lần VN có bóng, đang loay hoay thì?1-0 cho Việt Nam ?oVô Địch?, Mình hí hửng nhẩy cẫng lên liền bị mấy thằng Nhật ?oLùn? cao kều lừ mắt, hắn lầm bầm cái gì đó, vâng em biết thân phận em rồi, kawashaki, yamaha, honda?trận đấu lại tiếp tục.
    Cô bạn gọi đt rủ cá độ, haha. Cái này thì mình thích mê. cười nũng nịu "Ứ ừ, e bắt VN cơ" "Ok, a đồng ý". Cô nàng bận đi ăn đầy tháng, mà lại là đầy tháng con của anh người yêu cũ (toàn chuyện oan trái không thôi).
    Trận đấu tiếp tục, Nàng đã dzô được 1 trái!Mạc dù mình bắt Nhật ?oLùn? nhưng mỗi khi bóng tới chân các cầu thủ NB mình cũng thấy lo lo? BÙM Nhật ghi bàn san bằng tỉ số 1-1, các CDV Nhật ?oLùn? nhảy múa tung tăng, còn mình thì ?(chúng mày cứ đợi đấy). Đến cuối hiệp 1, cú sút phạt của 1 cầu thủ NB đã làm tan lát hàng triệu trái tim yêu bóng đá VN, Ko biết nàng có biết gì ko hay đang mải mê nhìn anh người yêu cũ sánh bước bên vợ, nếu mình ko nhắn tin báo cáo chắc nàng cũng ko biết nguy cơ thua độ đang nghiêng về mình.Kết thúc hiệp 1 với tỉ số 1-2, chắc h này Nàng cũng đang lo lắng khi biết VN đang bị dẫn trước (điều đó có nghĩa là nàng có khả năng thua độ) nhưng nàng vẫn vui vẻ trả lời tin nhắn của mình "a cứ chờ xem.
    Hiệp hai: Với lối chơi tấn công chắc chắn, phòng nghự chặt chẽ và đẳng cấp vượt trôi các cầu thủ NB đã hoàn toàn làm chủ thế chận và chiếm toàn bộ khu trung tuyến. sau hàng loạt các pha phối hợp ăn ý của các cầu thủ NB, bóng đã lằm gọn trong lưới của thủ thành của đội VN ?oVô Địch?
    Tỉ số 1-3 vẫn chưa làm hài lòng các cầu thủ NB thì hệ quả tất yếu là thủ môn của đt VN Vô Địch sẽ phải vào lưới nhặt bóng, ấn định tỉ số 1-4 cho đội NB.
    Trên khắn đài lúc này các CDV NB đang hả hê ăn mừng và họ cũng ko quên chia buồn, an ủi động viên người bạn bất hạnh.
    Nhận đc tin Qatar bất ngờ thua UAE với tỉ số 1-2 cũng an ủi mình đc phần nào, cộng thêm vụ thắng độ nữa chắc mình là CDV VN vui nhất trên khán đài.
    Thế là Việt Nam Vô Địch của chúng ta đã để thua đâm đội Nhật Lùn có đẳng cấp cao với tỉ số 1-4, mặc dù vây VNVĐ vẫn đc lọt vào vòng tứ kết và sẽ gặp IRAQ trrên đất Thái, NB sẽ gặp Úc tại Mỹ Đình!
    Hi vọng đội tuyển VN vô địch của chúng ta chơi thật tốt ở cả 2 trận tứ kết lượt đi và về, chúc cho đội tuyển Việt Nam Vô Địch của chúng ta không ?olại? thua ở 1 giải đấu lớn của châu lục cũng như các giả nhỏ trong khu vực ĐNA
  3. cu_non_lon_ton

    cu_non_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2005
    Bài viết:
    1.133
    Đã được thích:
    0
    Lá thư gửi người em yêu quái...
    Gấu yêu quái,
    Lâu lắm rồi anh không viết cho em lá thư nào, dễ đến 27 năm rồi đấy nhỉ?. Tình hình em dạo này thế nào? có khỏe không? anh nghĩ chắc vẫn khỏe, ít nhất là vẫn ăn đủ 8 bát cơm khi anh mời đi ăn, hay vừa ăn cơm vừa uống nước dừa lại còn tranh thủ soi gương nữa.
    Mở đầu lá thư anh không biết nói gì hơn, cũng không biết nói gì cả, thế thì thôi anh chẳng nói gì nhé, xin hết mở đầu.
    Vào thư anh xin thông báo với Gấu là anh Việt vừa xin được việc làm mới, công việc của anh ấy đứng trên cả ngàn người, anh ấy làm chân trông nghĩa trang Văn Điển :D, còn chị Mai bạn anh em mình nghe nói đã chuyển về quê làm việc, hàng ngày ngồi rung đùi cũng ra tiền, chị ấy ở nhà làm thợ may mà em. Còn nhắc đến cái Lan, nghe đâu nó dạo này vui tính lắm, suốt ngày thấy cười thôi em ạ, từ cái dạo bị ong đốt méo mồm ấy, thế hóa ra lại hay. Ôi bạn bè mình thật là đông quá em nhỉ, lại còn cái Phượng, hôm nọ đám cưới nó, mấy anh người yêu cũ có đến dự, nghe bảo các anh ấy đến chia buồn với chồng nó, vì chồng nó là người duy nhất không thể thoát khỏi nó,....
    Kể chuyện mọi người cả ngày cũng không hết, nhắc tới làm kinh tế, anh làm VNPT nên có quen biết, hình như bên bưu điện Hà Nội đang tuyển người đấy em ạ, tuyển 2 vị trí, một vị trí là đứng trước cổng thè lưỡi ra cho khách du lịch nước ngoài lấy nước dán tem. Còn một vị trí nữa là ăn lương theo hiệu quả công việc, đó là đứng bên cạnh bờ Hồ nếu thấy tháp rùa trôi vào bờ thì đạp ra xa, nếu tháng nào đạp đựoc vài 3 lần là có cả chục triệu để tiêu rồi. Em thấy ai có khả năng liên lạc với anh nhé...
    Chuyện tình duyên đúng là duyên số, hôm qua em Toàn nhà anh thông báo là yêu được một con bé, bố mẹ làm trên Bộ Ngoại Giao, hình như bố con bé đấy trông xe đạp trước cổng bộ, còn mẹ bán trà đá em ạ :D, anh cũng bảo với Toàn là yêu ai phải chung thủy, có thể thay đổi người yêu cũng được, nhưng tình yêu phải chung thủy. Đời người con trai ngắn lắm, gắng mà sống, em biết không con trai sống từ khi sinh ra đến khi lấy vợ, còn con gái sống khi lấy chô?ng tới lúc già đi...nhiều người biết điều đấy muộn quá kể tội thật đấy :D
    Hôm qua con bé nhà cậu Đức đi thi học sinh thanh lịch đấy, nghe bảo nó sẽ cố gắng đọat giải để kiếm tiền giật 2 con lô hoặc cá độ bóng đá, con bé đấy đi đâu người ta quý đấy em ạ, vì không quý nó thì nó chửi chết :D
    Hôm qua anh gặp bác Nam, khiếp từ hồi chính phủ bắt đội mũ bảo hiểm bác ấy mua phải mũ tàu nên toàn bị ngứa, cứ thế bác ấy để nguyên mũ rồi gãi phía ngoài cho tróc hết cả mũ mà cũng chẳng ăn thua...
    Lan man mãi mà anh chả biết nói gì hơn, thôi em cố gắng giữ sức khỏe, cho anh gửi lời hỏi thăm mọi người nhé, Tối về em xem xong nhật ký Vàng Anh rồi nhớ đi ngủ sớm nhé, tầm 3h sáng dậy mở film online mà xem, giờ đó xem film không ai biết đâu.
    Chưa viết được gì nhiều, đành phải nói lời tạm biệt, mây đưa tháng đưa thời gian trôi, thời cuộc bao đổi thay mà lòng không thay đổi, vẫn giữ vững trái tim với hình bóng em (trích Nghệ Thuật tán gái trang 30)
    Chào em, thân ái và quyết thắng.
    anh : Buồn cười thật!
    (Đã ký)
  4. bvinh

    bvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2005
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0

    Được bvinh sửa chữa / chuyển vào 10:34 ngày 06/10/2007
  5. habee20

    habee20 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2005
    Bài viết:
    1.490
    Đã được thích:
    0
    Không chơi kiểu này nhá !
    Bài viết tình củm như thế sao anh lại del đi hết thảy thế ?
  6. hanel5

    hanel5 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    31/08/2007
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    0
    Hà Tây ngày xưa có rất nhiều nhà văn nổi tiếng. Nhưng bây giờ có vẻ ít đi. Xem trong danh sách hội nhà văn VN thấy người Hà Tây mình không nhiều.
    À mà không biết nhà thơ Quang Dũng (tác giả bài thơ Con mắt người Sơn Tây) có phải người Hà Tây không nhỉ?
  7. leo_queen_8x

    leo_queen_8x Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    2.361
    Đã được thích:
    0
    Ngày xưa các cụ có phân loại 4 thứ bệnh vô phương cứu chữa liệt trong "Tứ chứng nan y" gồm có : Phong - Lao - Cổ - Lại. Ngày nay thêm một bệnh nữa là HIV/AIDS,
    Nhưng cho đến giờ chứng bệnh nào cũng đã có thuốc chữa, kể cả AIDS, có thuốc điều trị hết cả rồi.
    Nhưng có một chứng bệnh từ xưa đến giờ mà các cụ không kể. Chứng bệnh này được liệt vào hàng không có thuốc chữa. Người nào chưa mắc thì vẫn có khả năng mắc bất kỳ lúc nào. Còn ai đã mắc cái bệnh này thì sẽ chết cùng nó, thậm chí thành ma rồi cũng vẫn có thể mang mầm bệnh truyền sang những người khác.
    Cái bệnh này nguy hiểm lắm.
    Đấy là bệnh cờ bạc.
    Ngẫm mà xem có phải không nhé. Từ xưa các cụ đã cờ bạc khiếp đi được rồi. Có ông cụ (nói trộm nhá, ông nội tớ đấy), bán hết cả ruộng đất, dắt cả trâu đi để đánh bạc. Hix, cả nhà có nồi thóc, ông đổ hết cả đi đánh bạc, không kể gì đến vợ và một đàn con. Có hôm ông thắng bạc, mang về một cái đầu lợn vứt toẹt ra nhà, bảo bả "Đấy, ăn cho chán đi, kêu ca mãi". Hồi thanh niên đã đành, bây giờ cụ có mấy chắt rồi, gần 100 tuổi rồi mà vẫn chịu khó đạp xe sang làng bên cạnh để đánh tổ tôm với các bạn già. Có hôm người ươn quá không đi được, một mình cụ chia bộ bài ra 4 suất trải xung quanh, ngồi đánh một mình. Một bằng chứng của việc không chữa được cái bệnh này nhé.
    Còn về cái việc bệnh này chết rồi vẫn không khỏi thì rõ quá rồi. NHững người nào khi sống mắc bệnh cờ bạc, khi chết thành ma rồi thường hay hiện lên "báo mộng" cho những người bạn bè quen biết hôm nay oánh con gì thì trúng (lô đề). Đấy nhá, ai bảo bệnh này chết thì hết nào.
    Hix, tóm lại, bệnh cờ bạc là hết thuốc chữa, từ cổ chí kim chả ai chữa nỗi bao giờ.
    Đau lòng
  8. haitest

    haitest Thành viên quen thuộc Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/01/2008
    Bài viết:
    890
    Đã được thích:
    0
    Cho tớ nộp một bài gửi tặng đôi mắt người xưa với
    - Sau này anh có còn yêu ai nữa không?
    - Có chứ! Nhưng sẽ chẳng còn yêu ai như vậy cả - Có lẽ tôi sẽ trả lời như vậy nếu như em hỏi tôi về điều đó.
    Có ai đó đã từng nói rằng: ?oHạnh phúc là khi có một người để mình yêu?
    Có những con đường ta đã đi qua và không bao giờ còn quay trở lại.
    Có những góc phố, có những hàng cây luôn gợi nhớ về những con đường như thế. Ở đó có kỷ niệm, những kỷ niệm xa lắc xa lơ. Mỗi lần đi trên con phố, bên những hàng cây với những đoá hoa, những đoá sao cứ rung rinh, xoay xoay trong chiều nắng nhạt, như nhắc nhở về thời gian đang trôi qua?trôi qua? như nhắc nhớ về những hoài niệm, ký ức. Những đoá sao cứ mãi xoay xoay những cái cánh nhỏ bé của thời gian ấy trong cái nắng nhạt nhoà của buổi chiều hôm nay?chiều hôm qua và bao nhiêu buổi chiều khác nữa. Cũng như đám mây kia đang vội vã trôi ngang qua bầu trời và đi mãi về một nơi xa xôi nào đó?.Mỗi khi nheo mắt dưới hàng cây và ngắm những đoá hoa nhỏ bé, rung rinh, những đám mây mải miết bay qua bầu trời, tôi lại thường có những ý nghĩ mơ hồ, dài dòng và vụn vặt như vậy . Những điều đó có vẻ như rất bình thường, nhưng sự thực thì nó không thể bình thường đối với tôi. Bởi nó lại bắt tôi tự hỏi rằng đám mây kia đã xuất phát từ đâu và nó sẽ trôi về đâu. Nó lại bắt tôi tiếp tục tưởng tượng rằng có lẽ nó đã từng đi ngang qua buổi chiều hôm ấy... Đó có thể là cái buổi chiều mà tôi đã gặp em. Em đã chào tôi. Tôi cũng chào em. Ôi sao mắt em đẹp và buồn thế? Buồn và đẹp quá như chính cái mảnh đất này vậy, mảnh đất quê ngoại mà mỗi năm tôi cùng mẹ trở về vào mùa nước lũ. Mùa nước lên cao và giấu đi tất cả mọi thứ, giấu đi những bãi dâu xanh mướt, những con đường đất ghập ghềnh nối liền những niềm vui thôn xóm. Chúng giấu đi cả những vườn cây trĩu quả, chúng giấu đi cả niềm hạnh phúc mong manh của tôi. Mặt nước mênh mang thế, làm sao tôi lại gặp em, để nhìn thấy em, thấy đôi mắt ấy. Ôi sao mắt em đẹp và buồn thế! Có lẽ tôi sẽ yêu em mất thôi!
    Và rồi những mùa nước lũ cũng đi qua. Dòng sông lại trả về cho xóm làng dáng vẻ mộc mạc nguyên sơ của nó. Đó là những mái nhà tranh, những mảnh vườn trĩu quả. Đó là những buổi chiều trên bến sông đầy nắng, dòng sông Hồng chở về nơi xa tít tắp những kỷ niệm không thể nào quên. Đó là những bãi dâu xanh mướt, mùi hương ngai ngái của rơm rạ và cả những tình cảm đậm đà của người dân nơi vùng quê yên vắng này. Tôi đã từng rất yêu mảnh đất này và đến cả bây giờ vẫn thế?Cũng giống như tình yêu mà tôi đã dành cho em vậy.
    - Hạnh ơi, anh nói thầm cái này.
    Và lần nào cũng vậy, cứ như vô tình không hề hay biết, em lại ghé tai để cho tôi ?onói thầm? vào?má em. Và em lại cười khúc khích, chạy trốn những cái ?onói thầm? đầy ranh mãnh, vụng trộm của tôi.
    - Ê này, anh đang nghĩ gì thế?
    - Anh đang nhớ em.
    - Em đang ngồi cạnh anh, sao còn nhớ!?
    - Kệ anh!
    Em lại cười khúc khích. Tôi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của em, tôi nhìn vào nụ cười đáng yêu của em và tôi thấy lòng mình nhẹ quá. Tôi cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu, dường như tôi sinh ra để trở về nơi đây và gặp em. Và tôi hiểu rằng vì sao tôi lại không sinh ra từ kiếp trước hay là những kiếp của sau này. Tôi đã từng nghĩ như vậy và cảm thấy thật ấm áp, hạnh phúc.
    - Ở trên đó vui lắm à anh?
    - Ừ, cũng vui nhưng ở đó không có em
    - Có vui hơn ở đây nhiều không?
    - Không, vì lúc nào anh cũng thấy nhớ.
    - Nhớ gì?
    - Nhớ em.
    - Sao lúc nào cũng thấy nói nhớ em vậy?
    - Kệ anh!
    Chuyến phà Tân Đệ chở những đoàn khách ngược xuôi đến từ tứ xứ. Người chạy chợ, kẻ buôn bán, mưu sinh. Đã bao lần tôi đứng trên lan can phà và nhìn mãi về phía ngôi làng bé nhỏ bình yên bên triền con sông bao la hùng vĩ ấy. Những mái nhà tranh khuất sau những hàng dâu, những vườn cây sum xuê hoa trái cứ lùi xa dần vào kỷ niệm. Chia tay lần nào cũng buồn đến nao lòng. Em lại hờn giận mỗi lần tôi đến chào em. Đôi mắt bé bỏng, ngây thơ ấy lại quay đi đẫm nước mắt. Tôi lại phải dỗ dành em. Ôi, người em bé bỏng của tôi, tôi đã yêu em nhiều quá mất rồi!
    - ??. Cry
    - Tết anh sẽ lại về thăm em.
    - ??. Cry
    - Hạnh ơi!
    - ??. Cry
    Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em thật lâu. Vài tháng nữa thôi tôi sẽ lại về thăm em, nhưng sao tôi thấy lòng mình nao nao đến vậy. Nhìn vào khuôn mặt giận hờn thân yêu ấy, tôi không còn muốn rời xa nơi này nữa. Nhưng rồi tôi vẫn phải trở về với một năm học mới đang chờ đợi ở phía trước, với những góc phố, những con đường quen thuộc, với những bài giảng, với những bạn bè, với những năm tháng cấp 3 ngập tràn trong nỗi nhớ. Tôi nhớ em!
    Tạm biệt nhé những chiều vàng hoa cỏ
    vòng tay trao kỷ niệm cuối con đường
    chào em nhé, ta về nơi phố cũ
    xa nhau rồi xin hẹn gặp mùa thương.
    Mây lang thang chiều nay trên lối phố
    bỏ lại bên chiều chút nắng ngẩn ngơ
    em dang tay, hàng cây đan nỗi nhớ
    nghe chông chênh chiếc lá rụng bên mùa.
    Tạm biệt nhé những chiều vàng đồng nội
    những con đường ta dìu bước em qua
    tạm biệt nhé, dòng sông quê thương nhớ
    chở mênh mang kỷ niệm tuổi ấu thơ.
    Thôi chào nhé những chiều xưa kỷ niệm
    những hàng cây, những tán lá quê hương
    tạm biệt nhé, người em tôi thương nhớ
    xa nhau rồi, xin hẹn gặp mùa thương.​
    Tôi đã đi qua bao mùa nước lũ như vậy, tôi đã đi qua bao lần chia tay và giận hờn như vậy. Nhưng đó có lẽ là lần tạm biệt, lần chia tay cuối cùng của ký ức tuổi thơ nơi chốn làng quê bình yên và thơ mộng đó. Giã từ em, giã từ làng quê bé nhỏ, giã từ tuổi thơ đầy hoa mộng, tôi bước vào những năm tháng sinh viên với những ước mơ, hoài bão và cả những nhọc nhằn. Rồi bà ngoại mất, rồi đồ án triền miên, bài vở ngập lụt, tôi ít có dịp trở về thăm quê ngoại. Rồi em cũng lớn dần theo năm tháng, rồi em cũng có những bạn bè mới, những niềm vui mới, và hình ảnh về tôi, về kỷ niệm xưa có lẽ chỉ còn là chút gì mơ hồ trong quá khứ. Đã có đôi lần tôi cố gắng trở về tìm lại em, tìm lại kỷ niệm năm xưa ngủ quên nơi làng quê yêu dấu, nhưng tôi đã không gặp em, em đi học trên thị xã và có lẽ?có lẽ không còn nhớ nhiều về kỷ niệm. Thời gian vẫn luôn làm cho tất cả đổi thay như vậy. Nhưng tôi thì vẫn yêu em, yêu em thật nhiều.
    Tôi lại quay bước đi trên con đường đê đầy bóng nắng. Những rặng tre vi vút gió quê, mùi hương ngai ngái của rơm rạ lại đưa tôi trở về với bao ký ức năm xưa. Tôi vẫn thấy em như đang ở đâu đây, thật gần. Tôi chợt cảm thấy ấm áp trong lòng và tôi biết, tôi sẽ mãi còn yêu em?
    ?o?Em tiễn anh đi một chiều dịu nắng. Gió sông Hồng thổi mái tóc em bay. Ngày xưa tình sao chẳng đẹp đến thế. Còn đâu nữa?thời mộng mơ. Còn đâu nữa?ngày bên nhau...? Bài hát vẫn thoảng đâu đây trong gió. Tôi không còn nữa những ngày bên em, nhưng những kỷ niệm đẹp ấy thì sẽ còn mãi, và cả nụ cười của em nữa, sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời.
    Có ai đó đã từng nói rằng: ?ohạnh phúc là khi có một người để mình yêu?.
    Có những con đường ta đã đi qua và không bao giờ còn quay trở lại. Nhưng những kỷ niệm thì vẫn sẽ còn mãi?
    _________________________________________________
    Không nghịch thì thôi, đã nghịch thì phải nghịch ngu! http://www.yeunhacvang.com/forums
    [​IMG]
    Được haitest sửa chữa / chuyển vào 16:01 ngày 29/01/2008
  9. leo_queen_8x

    leo_queen_8x Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    2.361
    Đã được thích:
    0
    - Không yêu nhau anh có sống được nữa không? (hỏi nu nhỉ)
    - Có sống chứ, nhưng chỉ với một nửa trái tim...
    ...
    Có một câu ca dao thế này
    Cái cò là cái cò quăm
    Mày đi đánh vợ đêm nằm với ai
    Hôm nay mới thấy mama ru Zim, hay hay
  10. haitest

    haitest Thành viên quen thuộc Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/01/2008
    Bài viết:
    890
    Đã được thích:
    0
    Hay cái lay tay say. Hix, kỷ niệm của tớ đấy. Không an ủi thì thôi, lại còn...

Chia sẻ trang này