1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quán Văn box Hà Tây

Chủ đề trong 'Hà Tây' bởi leo_queen_8x, 08/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Những cái chết được chạm thấy
    Căn phòng nó cùng hướng với nhà bác Thám, vợ chồng bác Thám Phú làm cũng cơ quan với bố mẹ nó, chỉ khác là bác Thám đã nghỉ hưu, năm nay bác 61 tuổi cả mụ, trong trí nhớ của mọi người khi nói đến bác Thám là một người đàn ông hiền lành, chung thủy và rất "có tướng". Bác Thám to cao, có đôi lông mày đầy uy quyền như Thượng tướng Hoàng Minh Thảo.
    Vợ chồng bác Thám Phú chỉ có một người con là chị Hoa, đã lấy chồng, cả hai vợ chồng chị cũng làm cũng cơ quan với bố mẹ. Thực ra trước đây chị Hoa làm ở phường Phố Huế, chị tốt nghiệp ĐH Tự nhiên, chị cùng tuổi với anh trai nó, vợ chồng chị về sống cùng với bố mẹ vợ, hai đứa cháu ngoại quấn bác Thám như sam. Đợt vừa rồi vợ chồng bác Thám cũng xin được cho chị Hoa về Học viện chính trị quân sự làm hợp đồng, chắc là để cho gần nhà, dù hiện thời chị về làm cấp dưỡng, tức là nấu bếp. Chị Hoa giống bác Thám, cao, to, có lẽ chị còn nặng cân hơn bác Thám (bác Thám nặng khoảng hơn 80 kí lô gam). Anh Đức chồng chị Hoa lại rất đẹp trai, hiền lành và ngoan ngoãn, mọi người vẫn cứ bảo: đấy, lấy được thằng chồng nào như thằng Đức í! Nhiều lúc nó cứ nghĩ lẩn thẩn: không biết một năm vợ chồng anh chị ấy đi cạnh nhau được mấy lần vì quả thật, nhìn bề ngoài quả là một bức tranh tương phản. Cũng cần phải nói thêm rằng, nhà anh Đức cũng chỉ cách nhà chị Hoa có chưa đến cây số, hoàn toàn tương xứng về mặt kinh tế, vậy mà anh ấy cung chịu về ở rể cho nhà bác Thám đỡ quạnh quẽ, riêng chuyện ấy là nó thấy đáng nể lắm rồi.
    Đợt vừa rồi bác Thám phải năm viện, chuyển hết 103 rồi đến 108, nó chở mẹ đến thăm, ngỡ ngàng nhìn người đàn ông vàng bủng, gầy gò đang nằm trên giường bệnh kia ngỡ như mình nhìn nhầm không phải. Người ta bảo bác bị u tuỵ, chèn vào gan, mật gì gì nữa, tự nhiên người nó nhủn ra một linh cảm mơ hồ đầy sợ hãi...
    Tối hôm kia, nửa đêm, viện 108 trả bác về, cả khu nhà nó kéo đến thăm, một không khí ảm đạm bao trùm, kết luận cuối cùng: ung thư tụy di căn giai đoạn cuối. Nó sang thăm bác đúng lúc bác đang nôn, những khối u bị vỡ ra, theo đường miệng rút xương tủy và tâm can của người bệnh, người thân, ộc xuống chiếc xô đỏ một thứ nước đen nhớp... Ai cũng nhìn thấy cái chết đang đến gần, rất gần, gõ từng tiếng gõ ọc ọc nơi tiếng bác nôn khi những khối u bị vỡ...
    Chiều tối hôm sau, khi nhà nó chuẩn bị ăn tối, bố nó lên gõ cửa phòng thông báo: bác Thám vừa mất! Dù không phải là máu thịt, dù đã lường trước, nhưng người nó vẫn chết sựng lại... cả nhà cuống cuồng chạy sang. Bác nằm đó, chiếc màn bộ đội giăng như đang ngủ, chiếc chăn chiên đắp, chỉ khác, là, mặt bác được phủ một lớp khăn trắng....
    Sao giờ lắm người bị ung thư thế, căn bệnh mang tử thần đến rõ mồn một theo từng ngày. Bố nuôi của anh Ba nó cũng đang nằm chờ... từng ngày... từng ngày...ung thư gan di căn giai đoạn cuối mới biết, cô Thu nó như cái bóng cứ quẩn quanh bên chồng, người đã bé nay lại càng khô đi trong nỗi mong chờ một phép nhiệm màu tuyệt vọng... Chú Thanh nhà nó cũng bị ung thư gan mất từ 4 năm trước, hôm nọ nó vừa chở mẹ về sang cát cho chú, để lại dì nó với ba đứa con gái hột gà hột vịt, nghe dì kể rằng:
    - Dì cứ lo là chú chưa "sạch" sẽ phải róc thịt như nhà bà gì đó ở xớm 2, bật nắp ván thiên lên vẫn còn nguyên, thế là phải róc, trâu bò với cả chó tranh nhau ăn phần thịt bị róc ra .
    Nó hoa hết cả mắt hỏi:
    - Dì ơi, thế sao không làm lễ mà chôn lại, chứ thế, rùng rợn quá! - Chôn lại à, đấy, bà nội chồng nhà chị Hằng (chị Hằng gọi mẹ tôi là dì ruột) , bật nắp ván thiên ra, còn nguyên, thế là mua áo quan khác, chôn lại, hôm sau thằng cháu trai đâm chém người ta thế nào mà để cho bố nó, tức là con trai bà cụ í, nghĩ thế nào uất quá mà chết. Đã bật nắp ván thiên lên là động mồ động mả, dù còn nguyên cũng phải róc, róc cho kỳ sach thì thôi, có nơi người ta còn luộc í.... DÌ nó quả quyết như đinh đóng cột!
    Hự hự.. nó bò được lên Hà Đông, người run lẩy bẩy không biết vì cơn lạnh bất thần ập đến xứ Bắc hay vì những giác quan kinh hoàng về lời kể róc thịt người chết cứ nhờn nhợn trong người...
    ...Phòng ngủ và phòng làm việc của hai bố con nó cũng phía nhà bác Thám, lần đầu tiên trong đời nó được nghe bát âm, chao, người đàn ông khóc mướn hùa tiếng hát bi ai của mình trong tiếng trống, nhị... nghe như chèo, như bà đồng hát mỗi lần nó theo mẹ đưa bà ngoại và ông nội nó 49 ngày lên chùa xưa...
    Lâu lắm rồi nó không được nghe hát chèo, nghe hát xẩm, nó ngồi trước màn hình máy tính, mọi con chữ ứ nghẹ lại mõi khi người đan ông hát bát âm cất lời não nề cả trời đất... nó đã thấy nhiền tiếng khóc chen lấn tiếng kèn, nhị, trống như gào xé cả tâm can người đến viếng ở quê nó, nó đã nhìn thấy những người con ôm lấy chiếc quan tài ba mình vật vã, những tiếng khóc hoàn toàn câm lặng buổi nó lặn lội gần cả nghìn cây số về viếng ba anh mất vì ung thư phổi. Mỗi vùng miền có những phong tục khác nhau, nhưng nỗi đau của sinh ly tử biệt thì ở đâu cũng đều xé lòng thế cả...
    Ngày mai sẽ di quan bác Thám về nghĩa trang thị xã, à không, Hà Đông đã lên thành phố rồi, vậy là cũng một kiếp người, vui buồn gì, ấm ức gì, oanh liệt gì, hiển hách gì, danh lợi gì... thì ngày mai cũng xuôi tay về với Đất... chỉ còn lại những giọt nước mắt tiếc thương trên má người thân chảy mãi theo tiếng bát âm thống thiết như cứa vào lòng những người đến viếng không cần biết vì tình nghĩa hay vì cầu cạnh bằng những chiếc phong bì xanh xanh cao dần, cao dần... Chỉ đôi mắt người quá cố ngạo nghễ trên tấm di ảnh là thản nhiên...
  2. _anh_yeu

    _anh_yeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2004
    Bài viết:
    6.781
    Đã được thích:
    0
    Hic
    Em làm anh nhớ bố anh quá
  3. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Tin
    Dòng Nhuệ yên ả hơn khi mầm trăng chớm nhú vẫn xua đi được cái bức bối của ngày hè. Nàng và chàng ngồi bình thản nhìn ra mặt sông, con sông đã chảy vào trong hơi thở của nàng từ thuở lọt lòng, vỗ tiếp vào trong những bài thơ cứ luỵ mị của nàng về những điều tưởng chừng như cũ lắm, như con nước đỏ ngầu chả biết bởi phù sa hay ô nhiễm nữa?
    Bên kia sông là quán cà phê nàng vẫn ngồi với tất cả loại bạn của mình, với tất cả loại tình yêu từ điên cuồng đến lờn lợt dành cho nàng, ẩn hiện dưới những tán lá vô tư lự của góc công viên già. Quái, người ta đã bỏ ra bao nhiêu để mua được cái việc thuê một góc lớn công viên già làm quán cà phê nhể? Hẳn là nhiều tiền lắm. Chà, tiền?
    Ly nước ngọt lịm ru mị dần những giác quan của nàng. Vẫn như mọi khi, 2 đứa với 3 cốc nước, chàng vẫn thản nhiên làm một hơi hết sạch trước khi nàng kịp mời. Nàng chả bao giờ lấy làm phiền, cảm giác thích thú đọng ở đuôi mắt nheo nheo nhìn chàng tinh nghịch. Trông nàng với chàng lúc này có giống một cặp không nhỉ?
    Mai là đám cưới một người bạn của nàng, xa quá, nàng không đi được, phải nhắn tin hỏi thăm mới được. Ngại dùng những phím số cứ hay bị kẹt đến nỗi nhắn được một cái tin là y như rằng tay nàng tấy đau, mượn điện thoại của chàng, vừa nhắn tin vừa cười cười tưởng tượng ra gương mặt của bạn nàng sẽ cười như thế nào khi nhận được tin nhắn này. Sau khi nhấn vào lệnh send, nàng tiếp tục tận hưởng cảm giác mát lịm của cốc nước. Chiếc điện thoại của chàng nhấp nháy, quái, nàng đã bảo là nàng nhắn nhờ từ điện thoại của bạn rồi, thì dẫu có trả lời cũng phải nhớ ra mà trả lời vào điện thoại của nàng chứ. Nàng vừa lần bầm vừa đọc tin?
    Chiếc điện thoại Motorola của chàng chả biết là đời nào, bấm vào nút lên xuống để đọc cho hết tin nhắn của mình, mắt nàng tự nhiên tối sầm trước những kí tự đang hiện ra trước mắt nàng:
    ?oYêu ơi! Đang làm gì thế? Yêu nhớ em không?...?
    ?oMình ơi! ước gì lúc này lại được ở bên mình, yêu sẽ cắn mình một cái thật đau. Để nghe mình gọi Mèo con ơi?.?
    ...Nhưng danh xưng mà chàng vẫn nhắn cho nàng khi muốn bày tỏ một niềm thắm thiết, tự nhiên có cái gì nhầy nhầy, trườn dần trên cổ nàng, cố gắng uống một hơi nước dài để giữ được sự thản nhiên?Nàng nhìn số điện thoại của người gửi đến, vẫn là cái số điện thoại ấy, cái số điện thoại mà đã có lần vô tình nàng phát hiện ra một điều cách đây khoảng 2 tuần?
    Chàng về quê với gia đình, khi chuẩn bị trở lại Hà Nội, nàng bảo chàng, rất dịu dàng:
    - Về đến nhà gọi gọi lại cho em nhé!
    Nàng nói câu ấy đến hai lần, không thấy chàng rối rít như mọi khi, có cái gì thắt lại, nàng chờ đợi..
    9h, rồi 9h30, rồi 10h tối, không thấy chàng gọi, nàng sốt ruột bấm số của chàng, chiếc điện thoại đổ chuông mải miết như khiêu khích. Những ngón tay của nàng run run bấm từng phím chữ: ?oNếu 10h30?T anh không gọi lại cho em thì sẽ không bao giờ phải gọi lại cho em nữa đâu?, lệnh send nhấp nháy?
    10h45?T? chàng vẫn không gọi lại, không nhắn tin, chần chừ một chút, rồi nàng quả quyết bấm số điện thoại?
    - Alô
    - Alô, dạ, cháu xin lỗi vì đã gọi khi hơi muộn, bác có thể cho cháu gặp anh Z được không ạ?
    - Anh Z nhà em không có nhà chị ạ.
    - L đấy à, thế em có biết khi nào anh Z về không? Chị có việc muốn trao đổi với anh ấy ngay hôm nay.
    - Anh ấy bảo sang Hà Nội, tối nay không về.
    - Ô, vậy à, cảm ơn L nhé, khi nào anh ấy về phiền em nhắn lại là có chị G gọi nhé!
    - Dạ!
    Giá có gương, nàng muốn soi xem gương mặt của nàng lúc ấy trông như thế nào lắm.
    Hôm sau?
    Yahoo message mở, nàng nhếch mép cười nhạt khi đọc tin nhắn của chàng:
    - Em ơi, hôm qua anh về quê lên, mệt quá, ngủ như chết, không biết em gọi, nhận được tin nhắn của em, sợ quá, nhắn cho em này?
    Đúng lúc ấy, thấy nick của chàng sáng:
    - Anh đang ở đâu đấy?
    - Anh đang ở nhà.
    - Tối qua anh bận à?
    - Anh về nhà, mệt quá, lăn ra ngủ, nhắn tin rồi mà em không nhận được à?
    - Em có nhận được, thế tối qua anh ngủ ở đâu thế?
    - Anh ngủ ở nhà mà.
    - Thật không?
    - Thật mà.
    - Sao nhà anh bảo anh không ngủ ở nhà?
    - Ôi, mẹ của tôi!
    - Không, là em L bảo, không phải phu nhân V.
    - Người ta đòi nợ anh, anh sang 166 HN, tối qua anh phải ngủ trên ghế đây này, anh không muốn làm em lo lắng cho anh về chuyện tiền bạc, anh muốn là người đàn ông của em đúng nghĩa và anh luôn phấn đấu để xứng đáng là chồng của em sau này, giờ anh vẫn đang ở 166 HN đây này?
    ...Chàng còn nói nhiều lắm, chat nên chàng không nhìn thấy được gương mặt nàng, nó dửng dưng với cái nhếch mép, chàng đã khôgn biết vô tình nàng biết được một tin nhắn: ?oTối CN này yêu sang với em nhé! Yêu sẽ hát cho em nghe nhé??
    Chàng đã không biết mà?
    ?Gió vẫn thản nhiên mát rượi trên mặt nàng, mảnh trăng chếch cao dần, trăng này đã có lần nàng đố chàng:
    - Đố anh biết, trăng này gọi là trăng gì?
    - Mồng một lưỡi trai, mồng 2 lá lúa, mồng ba câu liêm, mồng bốn lưỡi liềm? trăng này là trăng lá lúa.
    - Không phải, nàng khúc khích cười khoái chí, trăng này là trăng mày Kiều, Nguyễn Du đã tả lông mày của Thuý Kiều đẹp như thế? (phỉ phui sao lúc này nàng lại quên mất câu thơ ấy nhỉ? Không biết chính xác có phải là Mày ai trăng mới in ngần không nữa. Bạn nào nhớ chính xác bảo nàng với nhé, lâu lắm rồi không đọc lại truyện Kiều)?
    ?Nàng vẫn cười đáp những câu chuyện của nàng, hình như nó không được tươi lắm, nhoẻn miệng cười che cơn run lạnh đang bò dọc sống lưng?
    Nàng vẫn chở chàng ra bến xe bus như thông lệ, chỉ khác, thay vì nhìn theo chiếc xe khi nó lăn bánh thì nàng lúi húi với những phím chữ: ?oAnh ạ! Em rất ấn tượng với số điện thoại 0988355??
    Lệnh send được thực hiện, nỗi chua chát về thất vọng trào sôi, nàng thản nhiên tắt điện thoại ngay sau đó, khi chàng gọi lại cho nàng?
    ?Tính đến thời điểm này, nàng mới gật đầu lời tỏ tình của chàng được gần 3 tháng, trước đấy, họ là đôi bạn cực lỳ hiểu ý nhau đã được 3 năm?

  4. huong_20

    huong_20 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/08/2005
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    đọc được bài viết của một người bạn , thấy thương nhưng không biết phải làm sao...
    ...''Nó online cả ngày, cũng chẵng biết làm gì, hết lướt website này đến website khác, hết đọc blog của người này đến đọc của người khác. Thời tiết càng ngày càng trở lạnh, cái lạnh của cuộc sống sao mà giống cái lạnh trong lòng nó thế không biết - dai dẳng, xót xa và cô đơn. Chưa bao giờ nó thấy nỗi cô đơn lại đáng sợ đến như vậy, tim nó như thắt lại, cổ họng thì khô khốc, đầu óc trống rỗng vô định. Nó ngồi một mình, cười một mình và thầm nghĩ một mình. À! mà có bao giờ nó không một mình đâu nhỉ? lúc nào nó cũng chỉ có một mình, như thể rằng trên cuộc đời này chỉ có mình nó mà thôi.
    Mà có lẽ nó cũng quá quen với cái "một mình" rồi. Từ năm 16 tuổi nó đã lủi thủi một mình, ăn một mình, ngủ một mình, học một mình, những ngày nghỉ một mình và cả sinh nhật một mình. Nó còn nhớ cái cảm giác cô đơn lúc ấy, thật là khó chịu khi ta lại cô đơn trong một thành phố đông đúc nhộn nhịp và náo nhiệt.
    Cho đến tận bây giờ, ra trường đi làm nó mãi một mình. Những đêm khuya một mình lao vút trên những con đường vắng tanh, nó tự cười cợt bản thân. Nó đòi hỏi gì nữa nhỉ, có gia đình hạnh phúc, nhiều bạn bè, vậy mà nó vẫn cảm thấy lúc nào cũng như có một mình vậy. Nó rất thích ngồi uống rượu một mình, khi đó nó không còn cô đơn nữa. Nó - chai rượu, thế là quá đủ rồi. Nó còn nhớ một lần bị tai nạn giao thông, nó phải một mình tự lết đến bệnh viện, rồi phải một mình tự chăn sóc vết thương hằng ngày - lúc đó nó ghét cái "một mình" ghê gớm. Có người bảo rằng nó thật "điên" vì câu chuyện nó thường kể. "ngày nào cũng vậy, Nó thường về nhà rất khuya bởi một nguyên nhân rất dỡ hơi. Nó có một cô bạn vô cùng dễ thường và đặc biệt - nói đúng hơn là một người đã chết, một hồn ma. Đúng 12h00 hằng đêm nó lại gặp cô bé, cô nhỏ nhắn và thường thì thầm kể cho nó nghe những câu chuyện về thế giới của nàng. Những câu chuyện mà không một ai tin khi nó kể."
    Vậy đó. Nó một mình với cả những niềm tin của mình...''

    Được huong_20 sửa chữa / chuyển vào 13:54 ngày 12/01/2007
  5. Cungchiase

    Cungchiase Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    252
    Đã được thích:
    1
    Văn thơ đói đáp là ở Quán Văn này nhỉ:
    Hôm trước lang thang nhặt được vế đối. Anh em đối thử cái nhể:
    Năm Canh Thìn, Công ty cầu Thăng Long hợp long cầu Hàm Rồng.
  6. cu_non_lon_ton

    cu_non_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2005
    Bài viết:
    1.133
    Đã được thích:
    0
    Mẹ cha thì nhớ thương mình
    Mình đi thương nhớ người tình xa xôi
  7. thaitulolem

    thaitulolem Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/05/2004
    Bài viết:
    1.566
    Đã được thích:
    0
    Em lại mạo muội đối thử vế đối của bác Cungchiase, mong bác và mọi người góp ý cho vui.

    Năm Canh Thìn, Công ty cầu Thăng Long hợp long cầu Hàm Rồng.
    Hội Chợ Riềng, xí nghiệp dệt Nam Định quyết định dệt Thu Đông.
    hoặc :
    Xuân Bính Tuất, Mít xờ box Hà Tây sang tây bốc Thuốc Nam
    Xin chị em thứ lỗi nhé
  8. thaitulolem

    thaitulolem Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/05/2004
    Bài viết:
    1.566
    Đã được thích:
    0

    Được thaitulolem sửa chữa / chuyển vào 15:40 ngày 13/01/2007
  9. xau_gai

    xau_gai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2006
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Mùa thu ơi! ai khoác màn sương mỏng
    Lá xanh đâu chỉ thấy úa một màu?
    Nhìn lá vàng rơi nghiêng trên bờ đá
    Ta ngỡ mình... cũng sắp hoá lá rơi....
    Mùa thu ơi, mùa thu ở lại nhé
    Đừng để ta cô đơn giữa dòng đời
    Ôi...thương quá một mảnh đời nhỏ bé
    Chắp vá hoài mà vẫn thấy đơn côi....
  10. leo_queen_8x

    leo_queen_8x Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    2.361
    Đã được thích:
    0
    Lần cuối rồi
    ngỏanh lại nhìn em
    Đừng hờn giận vu vơ nữa nhé
    Đời rộng dài
    em và anh nhỏ bé
    Tưởng gặp nhau rồi
    bỗng lại gãy làm hai
    Lần cuối rồi
    Thôi đừng nói chuyện ngày mai
    Em dễ khóc,
    thế nào chẳng trào nước mắt
    Không ai biết chông gai nào trước mặt
    Để bước tránh con đường
    khiến hai đứa xa nhau
    Lần cuối rồi
    Dẫu em biết đau
    hãy hôn em thật ngọt ngào
    Lần cuối
    Thế là chẳng được cay gừng, mặn muối...
    Nước mắt chẳng là keo
    sao hàn gắn được trái tim
    Lần cuối rồi
    Xin anh đừng lặng im
    Em cứ sợ những phút giây giữa mình là khỏang trống
    Đèn đường hắt lần cuối cùng
    Hai người một bóng
    Thế là xa nhau

Chia sẻ trang này