1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quẳng gánh lo đi mà vui sống - Dale Carnegie

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi alitalk, 16/03/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. alitalk

    alitalk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Tôi xin giảng bạn nghe. Ông cưới một cô gái mà ông yêu lắm, tên là Thietra. Đời sống chung của cặp vợ chồng sung sướng quá đến nỗi ông bà thường quỳ gối cầu Trời cho được sống hoài cảnh thần tiên ấy. Nhưng tính bà cả ghen. Bà thường mặc giả người nhà quê, mà dò thám cử chỉ của ông cả khi ông đi chơi trong rừng. Rồi thì dông tố ghê ghớm nổi lên. Bà ghen, ghen với cả con và lấy súng bắn một lỗ vào hình con gái bà. Bà lăn lộn trên sàn, đưa một ve nha phiến lên môi và doạ tự tử khiến con cái hoảng sợ, nép vào góc phòng mà la thét.
    Còn ông thì làm gì? Ta đừng trách ông, ông đạp chén đập đĩa không phải là vô cớ. Nhưng còn làm tệ hơn vậy nữa. Ông chép những chuyện đó vào nhật ký để trút cả lỗi lên đầu bà! Đó "cái còi" của ông đó! Ông nhất định kiếm cách tỏ cho hậu thế biết rằng không phải ông mà là bà có lỗi. Và bà làm gì để đáp lại? Tất nhiên bà đã xé phăng hết rồi cũng viết nhật ký để mạt sát ông. Bà còn viết một tiểu thuyết nhan đề là: Lỗi tại ai? Trong đó bà tả ông như một con quỷ còn bà thì như một người chịu cực hình vậy?
    Rồi tấn bi kịch đó kết cục ra sao? Tại sao hai ông bà nhất định biến gia đình của mình thành một "nhà thương điên" như ông đã nói? Đã đành có nhiều nguyên nhân lắm, nhưng nguyên nhân chính là cả hai ông bà đều nhiệt tâm muốn làm cho chúng ta, bạn và tôi cảm động. Phải, chúng ta là đàn hậu sinh mà ông bà lo âu về lời bình phẩm khen chê của hậu thế lắm. Nhưng bạn có mảy may quan tâm về sự ông hay bà có lỗi không? Không. Chúng ta đều lo đến chuyện riêng của chúng ta, có thì giờ đâu để phí vào chuyện gia đình Tolstoi. Cặp vợ chồng khốn khổ ấy đã trả mắc "chiếc còi" của họ biết bao! Năm chục năm sống trong cảnh địa ngục - chỉ vì không một người nào có đủ lương tri để nói "Tốp lại đi", hoặc có đủ sáng suốt nhận giá trị của mỗi sự, mà rằng:"Thối chúng ta tốp chuyện đó ngay bây giờ nhé. Chúng ta phí đời chúng ta quá. Thôi đi, đã kéo dài quá rồi".
    Tôi thành thực tin rằng có một trí sáng suốt biết nhận chân giá trị của mỗi sự vật là nắm được bí quyết mầu nhiệm nhất để cho tâm hồn hoàn toàn bình tĩnh. Và tôi cũng tin rằng có thể dẹp được tức thì 50 phần trăm những ưu phiền trong lòng nếu chúng ta, một thứ kim bản vị để đánh giá xem mỗi sự vật quan trọng tới bực nào đối với đời sống.
  2. alitalk

    alitalk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG XI
    ĐỪNG MẤT CÔNG CƯA VỤN MẠT CƯA​
    Khi viết câu này, ngó qua cửa sổ, tôi thấy trong vườn tôi, có những vết chân của một con quái vật sống trong khuyết sử thời đại, in vào đá và diệp thạch. Tôi đã mua những vết chân đó tại viện Bảo tàng Peabody của Đại học đường Yale và tôi còn giữ bức thư của viên bảo quản, cam đoan những vết chân đó có tự 180 triệu năm nay. Dù một người ngu dại nhất chắc cũng không để có ý tưởng muốn đi ngược lại 180 triệu năm của thời gian để làm thay đổi những vết chân đó. Mà ví dù người đó có nghĩ vậy, thì xét cho cùng, cũng không điên rồ hơn những kẻ bứt rứt khổ sở vì lẽ không đi ngược được thời gian để thay đổi một việc mới xảy ra chừng 180 giây đồng hồ. Thế mà rất nhiều người thường khổ sở vì lẽ ấy. Chắc chắn chúng ta chỉ có thể hành động để sửa đổi kết quả của một sự kiện đã xẩy ra từ 180 giây đồng hồ trước, nhưng chúng ta không có cách gì thay đổi được một sự đã xảy ra rồi.
    Có một cách độc nhất ở đời để lợi dụng dĩ vãng là ta phân tích một cách điềm tĩnh những lỗi lầm đã trót phạm, làm bài học nhớ đời rồi quên hẳn những lỗi đó đi, đừng cho nó giày vò ta nữa.
    Tôi biết sự đó hợp lý, nhưng chính tôi đã bao giờ có đủ can đảm và lương tri để xử sự như vậy chưa? Muốn trả lời câu hỏi này, xin bạn nghe câu chuyện đã xảy ra cho tôi cách đây nhiều năm:
    Tôi đã dùng 30 vạn mỹ kim làm vốn mà chẳng thu được một xu nhỏ lời. Đầu đuôi thế này: Tôi gây một tổ chức vĩ đại, chuyên môn dạy học những người đã trưởng thành. Mỗi tỉnh lớn đều có một chi nhánh và đã không tiếc tiền quảng cáo. Tôi bận dạy học đến nỗi không có thời giờ và cũng không có cả ý muốn kiểm soát phương diện tài chánh của công cuộc kinh doanh đó. Tôi khờ dại đến nỗi không thấy rõ tôi rất cần một viên giám đốc giảo hoạt coi chừng những con số chi.
    Rút cuộc, một năm sau tôi mới nhận thấy một sự thực hiển nhiên, để rồi cụt hứng và phẫn uất. Tôi thấy rằng tuy con số thâu khổng lồ, mà không có được một số lời nhỏ nhít.
    Thấy vậy đáng lẽ phải làm hai việc:
    Việc thứ nhất là có đủ lương tri bắt chước nhà Bác học da đen, George Washington Carver, khi ông này mất món tiền dành dụm trong cả một đời là bốn vạn mỹ kim vào dịp nhà ngân hàng mà ông gởi tiền bị vỡ nợ. KHi có người hỏi ông đã biết bị phá sản chưa, ông trả lời:"Vâng, tôi có nghe nói như vậy" và tiếp tục dạy học như thường. Ông đã triệt để xoá bỏ sự thua lỗ trong trí nhớ đến nỗi không bao giờ nhắc tới nữa.
    Việc thứ hai đáng lẽ phải làm, là phân tích những nguyên nhân do thất bại để rút ra một bài học lâu dài.
    Nhưng thú thật cùng bạn, cả hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào. Trái lại, tôi tự dày vò khổ sở. Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Đáng lẽ cái dại trước đem lại cái khôn sau thì tôi lại cứ cắm cổ tái diễn cái ngu.
    Tôi ngượng mà công nhận sự ngu ngốc đó, nhưng từ lâu kinh nghiệm dạy tôi rằng:"dạy không hai mươi người dễ hơn sự thực hành những điều khôn chính mình đã dạy".
    Tôi rất tiếc đã không được cái may theo học ông Brandwine tại Đại học đường Goerge Washington ở Nữu Ước. Một người đã được cái may đó là ông Saunders, ngụ tại số nhà 939, đại lộ Woodycres Bronx, Nữu Ước kể lại với tôi rằng ông Brandwine, hồi ấy chuyên dạy về sinh học, đã cho ông ta một bài học hữu ích vô cùng.
  3. alitalk

    alitalk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Ông Sauders kể:"Bấy giờ tôi chưa đầy hai mươi tuổi, mà đã biết lo sợ đủ thứ. Bài làm có lầm lỗi đôi chỗ nào là tôi ngấm ngầm giày vò tôi cho đến khổ sở. Gặp một kỳ thi, tôi thức thâu đêm để cắn móng tay, sợ mình sẽ rớt. Tôi sống để suy nghĩ những việc đã làm, để mà hối tiếc đã làm bậy; đắn đo đến những câu đã nói để tự trách mình sao chẳng nói thê snày, thế nọ, có hơn không?
    Thế rồi một buổi sáng, lớp chúng tôi tựu tại phòng thí nghiệm ban Thực vật học và thấy trên bàn, trước mặt ông giáo Brandwine, có thù lù một chai sữa. Chúng tôi ngồi xuống và tự hỏi không biết chai sữa kí có liên lạc gì đến bài học vệ sinh bữa đó. Bỗng nhiên, ông Brandwine đứng phắt dậy, gạt chai sữa cho rơi mạnh vào chậu sứ rửa tay mà la lớn lên rằng:"Đừng có than tiếc chỗ sữa đổ" (Một câu phương ngôn rất thường dùng của người Anh Mỹ). Đoạn ông bảo chúng tôi lại gần và nói:"Ngó cho kỹ, vì tôi muốn các trò nhớ bài học này suốt đời. Chỗ sữa này chảy mất hết và các trò có thể thấy nó đang chui ra đường mương, bây giờ các trò có dằn vặt và bứt tóc cũng không thể thu lại được một giọt. Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa này đã không mất. Bây giờ trễ quá rồi và ta chỉ còn có thể quên phứt nó đi và bắt đầu làm việc khác.".
    Ông Saunders thêm rằng:"Sự chứng minh nhỏ đó, nay tôi còn nhớ như in, trong khi tôi đã quên hẳn những bài hình học và La tinh mà tôi đừng đã thuộc làu. Thật ra, trong đời sống thực tế, nó có ích nhiều hơn bất cứ môn nào tôi đã từng học trong bốn năm tại đại học đường. Nó dạy tôi rán đừng có làm đổ sữa, nếu có thể được; nhưng khi nó đã đổ loe loét xuống cống thì quên phứt nó đi cho rồi chuyện".
    Đọc tới đây, chắc có bạn cười khẩy cho rằng chỉ có một câu phương ngôn con nít cũng biết, việc gì phải làm lớn chuyện như thế. Tôi cũng biết thiên hạ nhàm tai về câu ấy, vì nó ở đầu lưỡi mọi người và nhắc đến nó thì gần như vô duyên. Tôi biết bạn đã nghe câu ấy đến ngàn lần. Nhưng tôi cũng biết thêm rằng những câu vè tầm thường đó là tinh tuý của đức tính khôn ngoan, lịch lãm cổ truyền, từ ngàn năm trước. Nó là kết tinh những lịch duyệt của cả nhân loại, cha truyền con nối biết bao nhiêu đời. Nếu bạn có thể đọc hết thẩy những sách luận đề về những ưu tư, do những bậc thông thái nhất trong hoàn cầu đã soạn, thì bạn cũng không thể kiếm được một dòng nào có chân nghĩa sâu xa hơn những câu phương ngôn thông dụng nhất như "Chưa tới cầu đừng lo thiếu cách qua sông" hay "Đừng than tiếc cho sữa đổ".
    Nếu ta biết ấp dụng hai câu phương ngôn đó - hơn là ngồi mà cười khẩy - thì ta không còn cần tới cuốn nầy một chút nào. Thật ra, nếu ta biết áp dụng một số lớn những câu phương ngôn cũ kỹ, thì đời sống của chúng ta gần như hoàn hảo. Nhưng, sự hiểu biết sẽ hoàn toàn vô hiệu nếu ta không biết hành động đúng theo hiểu biết của chúng ta. Mục đích của cuốn sách nầy không phải là nhắc bạn những điều bạn dư biết, mà là giúp bạn thực hành và mỗi lần bạn có quên, thì đá vào chân bạn để nhắc cho nhớ, thế thôi!
  4. alitalk

    alitalk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Từ lâu tôi vẫn kính phục một người đã quá cố là ông Fred Fuller Sheđ. Lúc sanh thời ông có biệt tài phô diễn những ý cũ mèm và đập nó vào trí não người ta. Ông là chủ bút tờ báo Philadelphia Bulletin và khi diễn thuyết trước học sinh một trường trung học, đã hỏi họ:"Những trò nào đã từng thấy xẻ gỗ (cưa dây), dơ tay lên". Phần đông đều dơ tay. Đoạn, ông lại hỏi:"Ai đã thấy xẻ mạt cưa?" Không có ai giơ tay cả. Ông liền nói:"Lẽ dĩ nhiên, có ai hề thấy xẻ mạt cưa bao giờ! Làm sao mà cưa, xẻ nó được, vì nó đã vụn như cám rồi!Quá khứ cũng vậy. Khi các trò ưu tư về những chuyện đã qua, hối tiếc khi đã muộn, ấy là các trò đem đống mạt cưa ra mà cưa, xẻ vậy".
    Ông Connie Mack, hồi thiếu thời là một cầu tướng cừ khôi, khi 81 tuổi, nghe tôi hỏi có bao giờ phiền muộn vì đã thua một trận đấu không, ông trả lời:
    "Có chứ, tôi thường có thói quen đó. Nhưng tôi đã diệt được sự vô ý thức ấy từ lâu rồi và tôi bình thản lắm. Nước nguồn đã thoát khỏi đồng bằng thì còn dùng guồng máy xay lúa sao được nữa?"
    Thiệt vậy, nước đó chẳng dùng xay lúa mà cũng chẳng dùng xẻ cây được. Nhưng dù sao, riêng bạn bao giờ cũng còn có cách xoa nhẵn những đường nhăn trên mặt hoặc chữa lành chứng vị ung của bạn.
    Tôi đã dùng cơm với Jack Dempsey (võ sĩ vô địch hoàn cầu hạng nặng trong những năm 1928 - 1929) và chàng đã kể cho tôi nghe cuộc bại trận khi bị võ sĩ Tunney đoạt chức vô địch thế giới. Cố nhiên, đó là một bạt tai vào lòng tự phụ của chàng.
    Chàng kể:"Giữa trận đấu, tôi đột nhiên cảm thấy hết thời...Tới hiệp thứ mười, tuy chưa xỉu, nhưng đứng đã không vững. Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại. Bỗng tôi thấy trọngt ài đưa tay Tunney lên, nhận rằng y đã thắng: Tôi không còn vô địch nữa rồi! Tôi xuống đài, về phòng thay đồ, dưới mưa lạnh (vì đấu giữa trời) và rẽ đám khán giả mà đi. Có nhiều người cố nắm tay tôi để chia buồn. Có người mắt long lanh vết lệ. Một năm sau, tôi tái đấu với Tunney. nhưng vô ích. Thời oanh liệt của tôi quả đã qua hẳn. Thật rất khó mà nén sầu tủi, nhưng tôi tự nhủ rằng:"Sự đã xảy ra vậy, còn than tiếc chỗ sữa đổ làm quái gì! Đừng nên để "cú quai hàm" đó bắt ta đo ván chớ".
    Có phải Dempsey tự nhủ như vậy hoài mà hết được tâm bệnh chăng? Không, vì suông như vậy thiệt chưa đủ. Chàng đã thành công là vì thẳng thắn nhận sự thất bại, đoạn quét hẳn nó ra ngoài trí nhớ và chú hết thông minh vào tương lai. Chàng diệt ưu tư bằng cách mở đại tửu gia Jack Dempsey tại khu Broadway và nhà Hotel Great Northem tại đường số 57 hoặc treo giải thưởng lớn cho đám võ sĩ hậu sinh hay là một đôi khi cũng lên võ đài biểu diễn trong ít hợp. Chàng diệt ưu tư bằng cách cặm cụi trong những công việc thiết thực để kiến thiết tương lai đến nỗi không còn thời giờ àm nghĩ tới dĩ vãng nữa. Chính Jack Dempsey đã nói thêm rằng: "Mười năm vừa qua tôi sung sướng hơn hồi giữ chức vô địch rất nhiều".
  5. alitalk

    alitalk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Trong khi nghiên cứu lịch sử, tiểu sử và đời sống những anh hùng quá vãng và hiện tại, đã từng chịu những thử thách chua cay, tôi thường kinh ngạc và cảm phục tài phi thường của họ để diệt ưu tư và làm lại một cuộc đời xán lạn.
    Tôi có lần viếng khám Sing Sing và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là nhận thấy những kẻ bị giam cầm tại đó cũng có vẻ sung sướng như bất cứ người dân trung bình nào được tự do.
    Tôi có tỏ ý nghĩ đó với ông Levis E.Laurs, giám đóc khám đường và ông cho tôi biết rằng những trọng phạm kia lúc mới vô khám, bao giờ cũng đầy oán hận và sầu thảm. Nhưng sau vài tháng, một phần lớn những tội nhân thông minh hơn hết đã xoá bỏ hẳn bĩ vận(vận xấu)đó, đành lòng với định mạng, tự ép mình vào khuôn khổ của nhà giam và lợi dụng những phương tiện nhỏ nhất để được an nhàn. Ông Warden Laives kể cho tôi nghe chuyện một tội nhân, vốn có nghề làm vườn, bị giam trong khám Sing Sing, mà vừa hát vừa trồng rau, xén bông trong bốn bức tường cao ngất.
    Kẻ tội phạm vừa trồng bông vừa hát đó đã tỏ ra có nhiều lương tri hơn nhiều người trong bọn chúng ta. Y biết rằng:
    "Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất. Dù bạn có khôn ngoan đến bực nào cũng không chèo kéo được định mạng để nhờ xoá bỏ hộ nửa giòng. Và hết thẩy nước mắt của bạn cũng không rửa được một chữ".
    Vậy thì phí nước mắt làm gì? Vâng, bạn quả đã có phạm những lỗi lầm cẩu thả, phi lý. Nhưng rồi sao nữa? Ai mà không bao giờ lỗi lầm. Dẫu đến Nã Phá Luân cũng còn thua trong một phần ba những chiến trận của ông kia mà! Có khi con số trung bình những cuộc thất bại của ta cũng không đến nỗi tệ hơn Nã Phá Luân đâu! Ai biết được?
    Và, dù sao, không có sức mạnh nào, oai quyền nào đem lại được dĩ vãng trở về với bạn.
  6. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Ban ah co phai ban tu type lai khong vay?? quyen nay co ban day du tren vnthuquan.net roi ban ah, type quyen khac di khoi phi hoai cong cua ban :)
    http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1nqn3n3n31n343tq83a3q3m3237nvn&cochu=
  7. alitalk

    alitalk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Thanks chicken, đúng là tớ type đấy, với tớ đây cũng là một cách giải trí và thử thách lòng kiên trì, nên tớ sẽ vẫn từ từ mà gõ thôi.
  8. alitalk

    alitalk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    PHẦN THỨ TƯ
    BẢY CÁCH LUYỆN TINH THẦN ĐỂ ĐƯỢC THẢNH THƠI VÀ HOAN HỈ
    CHƯƠNG XII
    MỘT CÂU ĐỦ THAY ĐỔI ĐỜI BẠN​
    Mấy năm trước người ta bảo tôi trả lời câu hỏi nầy trên đài phát thanh:"Bài học quan trọng nhất bạn đã học được là bài nào?"
    Dễ trả lời lắm: đó là bài học chỉ cho tôi sự quan trọng của ý nghĩ. Biết bạn nghĩ điều gì, tôi sẽ đoán được bạn ra sao. Tư tưởng ta xếp đặt cuộc đời và quyết định tương lai ta. Ermerson nói:"Suốt ngày ta nghĩ sao thì ta cư xử vậy"...Tất nhiên thế, không thể khác được.
    Bây giờ tôi tin chắc chắn, không mảy may ngờ vực, rằng vấn đề quan trọng nhất - và gần như là độc nhất - mà bạn và tôi phải giải quyết là chọn những tư tưởng chánh trực. Làm được vậy chúng ta đã đi vào con đường chính mà giải quyết được hết thảy những nỗi khó khăn. Marc Aurèle, đại triết gia và Hoàng đế của Đế quốc La Mã. Tóm tắt ý ấy trong câu nầy - một câu quyết định được vận mạng con người - :"Tư tưởng của ta ra sao thì đời của ta như vậy".
    Phẩi nếu ta có những tư tưởng vui vẻ thì đời ta sung sướng, có những ý nghĩ sợ sệt thì ta sẽ sợ sệt. Nếu ta nghĩ tới đau ốm thì ta có thể sẽ đau ốm, nghĩ đến thất baịi thì chắc chắn sẽ thất bại. Còn nếu ta cứ tự vùi ta vào những lời than thân trách phận thì mọi người ắt sẽ tránh ta.
    Norman Vincent Pale nói:"Không phải tự cho ta là người thế nào thì ta là người thế ấy, nhưng ta suy nghĩ làm sao thì thái độ ta như vậy".
    Nói thế có phải là tôi bênh vực một thái độ vô tư lự trước tất cả những nỗi khó khăn không? Không. Vì chẳng may, đời lại không giản dị thế đâu. Nhưng tôi muốn bênh vực một thái độ tích cự, đừng tiêu cực. Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng. Chú ý với lo lắng khác nhau ra sao? Tôi xin giảng:Mỗi lần đi ngang qua một con đường đông nghẹt xe cộ ở Nữu Ước, tôi phải để ý đến cử động của tôi, nhưng tôi không lo. Chú ý nghĩa là nhận rõ tình trạng khó khăn, rồi bình tĩnh tiến tới để thắng nó. Lo lắng tức là quay cuồng một cách điên khùng và vô ích.
    Ta có thể chú ý tới những vấn đề nghiêm trọng của ta mà vẫn thẳng người tiến bước với một bông cẩm chướng ở khuyết áo được. Tôi đa thấy Lowell Thomas có thái độ ấy. Một lần, tôi được cái vinhd ự hợp tác với Lowell Thomas để trình bày phim tài liệu về những trận giữa Allenby và Lawrence trong chiến tranh thứ nhất. Ông và những người giúp việc đã quay phim trên năm, sáu mặt trận, thứ nhất là quay được một phim phóng sự về T E.Lawrence cùng đội binh Á-Rập của ông này, một phim về quân đội của Allenby xâm chiếm Thánh địa (Jérusalem). Bài diễn văn của Lowrence Thomas để giảng hai khúc phim đó, đầu đề là:"Theo gót Allenby ở Palestine và Lawrence ở A-Rập", được hoan hô ở Luân Đôn và khắp thế giới.
  9. alitalk

    alitalk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Rạp hát Opéra tại Luân Đôn mùa đó mở cửa trễ sáu tuần để ông có thể kể chuyện đại mạo hiểm ấy và quay phim ở nhà hát Covent Garden. Sau những thành công rực rỡ đó tới những thành công khác trong một cuộc chu du khắp hoàn cầu. Rồi ông bỏ hai năm để sửa soạn một phim phóng sự về đời sống ở Ấn Độ và Afghanistan. Nhưng sau một chuỗi rủi ro không tả được, điều bất ngờ này liền xẩy ra: Ông trở về Luân Đôn, hoàn toàn phá sản. Lúc ấy tôi ở chung với ông. Chúng tôi ăn phải món rẻ tiền trong những hàng cơm bình dân. Nếu chúng tôi không mượn được tiền của một nghệ sĩ trứ danh là James Mc.Bey thì chắc đã phải nhịn đói. Và đây, là điều quan trọng tôi muốn kể: Cả trong khi Lowell Thomas nợ như chúa chổm và thất vọng chúa chát, ông cũng chỉ suy tính chứ không lo lắng. Ông biết rằng nếu để thất vọng đè bẹp thì ông thành một người vô ích, vô ích cả cho chủ nợ của ông nữa. cho nên mỗi buổi sáng, trước khi đi xin việc, ông mua một bông cẩm chướng, gài vào khuyết áo rồi lanh lẹ xuống đường Oxford, thẳng người, ưỡn ngực mà bước. Ông nghĩ tới những tư tưởng tích cực, can đảm và không chịu để thất bại đè bẹp ông. Đối với ông thì trong sòng đời, bị quất nặng tức là được huấn luyện. Vậy thiếu sự huấn luyện đó tất không sao bước lên bậc thang chót vót của xã hội được.
    Thái độ tinh thần ảnh hưởng một cách rất sâu xa, gần như khó tin, đến cả thể lực nữa. Ông J.A.Hadfield, nàh trị bệnh thần kinh nổi danh nước Anh, trong cuốn "Tâm lý của Quyền lực" đã chứng minh điều ấy một cách rõ ràng. Ông viết:"Tôi bảo ba người làm những trắc nghiệm để xem ám thị về tinh thần ảnh hưởng tới thể lực họ ra sao. Thể lực đó, tôi đo bằng một máy lực kế (dynamo-mètre) mà tôi bảo họ bóp hết sức mạnh.Việc ấy họ làm trong ba hoàn cảnh khác nhau.
    Lần đầu họ bóp lực kế trong điều kiện môi thông thường. Trung bình thể lực của họ là 50 kí-lô rưỡi.
    Lần thứ nhì thôi miên họ, thế rồi bảo họ rằng họ yếu lắm, cho nên họ chỉ bóp được 14 kí-lô rưỡi thôi, nghĩa là không bằng một phần ba sức thiệt của họ. (Một trong ba người là một nhà đấu quyền chuyên nghiệp; trong khi bị thôi miên người ấy thấy tay mình hình như "mảnh khảnh đi, y như tay con nít")
    Lần thứ ba cũng thôi miên họ, nhưng bảo họ rằng họ mạnh, thì họ có thể bóp được 71 kí-lô. Vậy khi óc họ đầy những ý nghĩ tích cực về sức mạnh, thì thể lực của họ tăng được gần 50 phần trăm.
    Năng lực của thái độ tinh thần ghê gớm như vậy đó.
  10. garanngon

    garanngon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/04/2007
    Bài viết:
    1.855
    Đã được thích:
    0
    Khâm phục lòng kiên trì, bạn type để học thuộc lòng luôn à?

Chia sẻ trang này