1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quẳng gánh lo đi và vui sống , Dale Carnegie

Chủ đề trong 'Mỹ (United States)' bởi alleykat, 23/08/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. PAPHIOPEDILUM

    PAPHIOPEDILUM Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2003
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    0
    Chào Mèo,
    Mình đã từng đọc cuốn này một lần nói chung là hay dưng mà thực sự có nhiều cái mình cảm giác nó không phù hợp với người Á Đông lắm. Cũng có thể do người dịch trung thành với tác giả quá nên đôi khi giọng văn hơi cứng nhắc.
    Thường những sách kiểu này mà là của các tác giả Nhật Bản hay Trung Quốc thì dễ hấp thụ hơn, không biết với các bạn có thế không, hay là do mình cũ quá .
    Mèo có cuốn này bằng nguyên tác tiêng Anh không? Nếu có cho xin để đọc thử bằng tiếng Anh xem sao.
    Nhìn hai trang đầy những chữ là chữ thế này oải quá, có lẽ phải in ra mới đủ kiên nhẫn đọc lại .
    All the best!
    HỌC HỎI TỪ TẤT CẢ MỌI NGƯỜI
  2. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Nếu bạn ở Mỹ thì thư viện nào cũng có.
  3. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Nếu bạn ở Mỹ thì thư viện nào cũng có.
  4. cometnet

    cometnet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2003
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Mình nhớ quyển sách này được in bằng tiếng Việt cách đây cũng khá là lâu rồi .Khi mình còn học cấp 2 là đã thấy(giờ sắp học xong DH) .Một cuốn sách hay , mất tiêu lâu rồi , hôm nay đọc lại trên mạng thấy hay , nhưng hơi "lê thê" há Gì chứ những cuốn sách "Đắc nhân tâm " dạng này cầm sách nghiền ngẫm một lúc một chút thì hay hơn .Anywayzz Mèo post vậy cũng thay mặt mọi n` cám ơn lém rùi
    Một chút nữa là người dịch sách này , dùng tiếng Việt đôi khi cứng nhắc , đọc như đang ăn cơm tấm , bỗng cục phát một hạt sạn vậy. Vài thiển ý của mình vậy thôi
    it for me & for u too
  5. cometnet

    cometnet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2003
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Mình nhớ quyển sách này được in bằng tiếng Việt cách đây cũng khá là lâu rồi .Khi mình còn học cấp 2 là đã thấy(giờ sắp học xong DH) .Một cuốn sách hay , mất tiêu lâu rồi , hôm nay đọc lại trên mạng thấy hay , nhưng hơi "lê thê" há Gì chứ những cuốn sách "Đắc nhân tâm " dạng này cầm sách nghiền ngẫm một lúc một chút thì hay hơn .Anywayzz Mèo post vậy cũng thay mặt mọi n` cám ơn lém rùi
    Một chút nữa là người dịch sách này , dùng tiếng Việt đôi khi cứng nhắc , đọc như đang ăn cơm tấm , bỗng cục phát một hạt sạn vậy. Vài thiển ý của mình vậy thôi
    it for me & for u too
  6. PAPHIOPEDILUM

    PAPHIOPEDILUM Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2003
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    0
    Hì, bác Milou à, tham gia box này là để tìm hiểu về US thôi, em không ở Mẽo bác à.
    Nhưng chắc là em sẽ tìm được cuốn này bằng tiếng Anh (để xem khả năng đọc hiểu tiếng Anh của mình thế nào thôi mà).
    Cảm ơn các bác quan hoài.
    HỌC HỎI TỪ TẤT CẢ MỌI NGƯỜI
  7. PAPHIOPEDILUM

    PAPHIOPEDILUM Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2003
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    0
    Hì, bác Milou à, tham gia box này là để tìm hiểu về US thôi, em không ở Mẽo bác à.
    Nhưng chắc là em sẽ tìm được cuốn này bằng tiếng Anh (để xem khả năng đọc hiểu tiếng Anh của mình thế nào thôi mà).
    Cảm ơn các bác quan hoài.
    HỌC HỎI TỪ TẤT CẢ MỌI NGƯỜI
  8. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Be the best of whatever you are
    If you can''t be a pine on the top of the hill,
    Be a scrub in the valley - but be
    The best little scrub by the side of the rill ;
    Be a bush if you can''t be a tree.
    If you can''t be a bush, be a bit of the grass,
    Some highway happier make ;
    If you can''t be a muskie, then just be a bass -
    But the liveliest bass in the lake !
    We can''t all be captains, we''ve got to be crew,
    There''s something for all of us here,
    There''s big work to do, and there''s lesser to do,
    And the task we must do is the near.
    If you can''t be a highway, then just be a trail,
    If you can''t be the sun, be a star ;
    It isn''t by size that you win or fail -
    Be the best of whatever you are !
    - Douglas Malloch
    Nguyên bản trong sách, copy trên net http://www.5msolutions.com/inspir1.htm
  9. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Be the best of whatever you are
    If you can''t be a pine on the top of the hill,
    Be a scrub in the valley - but be
    The best little scrub by the side of the rill ;
    Be a bush if you can''t be a tree.
    If you can''t be a bush, be a bit of the grass,
    Some highway happier make ;
    If you can''t be a muskie, then just be a bass -
    But the liveliest bass in the lake !
    We can''t all be captains, we''ve got to be crew,
    There''s something for all of us here,
    There''s big work to do, and there''s lesser to do,
    And the task we must do is the near.
    If you can''t be a highway, then just be a trail,
    If you can''t be the sun, be a star ;
    It isn''t by size that you win or fail -
    Be the best of whatever you are !
    - Douglas Malloch
    Nguyên bản trong sách, copy trên net http://www.5msolutions.com/inspir1.htm
  10. alleykat

    alleykat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    2.831
    Đã được thích:
    0
    Quẳng gánh lo đi và vui sống (tiếp theo)
    Nếu định mạng chỉ cho ta một quả chanh
    Thì hãy pha thành một ly nước chanh ngon ngọt

    Cách đây ít lâu, tôi có dịp gặp ông Robert Mayard Hutchinson, Viện Trưởng Đại Học Chicago. Và trong lúc nói chuyện, tôi đã hỏi ông làm cách nào cho khỏi buồn bực. Ông nói bao giờ ông cũng theo lời khuyên bảo của ông bạn ****** Rosenwald, Giám đốc một xí nghiệp lớn: Định mệnh chỉ cho ta được một trái chanh thôi ? Được- Ta hãy pha một ly nước chanh. Phải là một người thông minh, một nhà mô phạm như ông mới có thể xử sự như vậy. Những kẻ dại dột tất phải làm khác hẳn, vì nếu không được định mệnh ban cho một thỏi vàng mà chỉ ban cho một trái chanh, họ sẽ ngồi phịch xuống mà ai óan. Nào là : "Còn mong gì nữa, còn trầy da tróc vẩy làm gì nữa " nào: " Thế là hết hy vọng". Rồi oán trời, trách bạn, vò tai kêu đời bất công, thương thân tủi phận. Trái lại, người khôn ngoan, khi thấy mình chỉ được vỏn vẹn một trái chanh nhỏ, sẽ tự nhủ: "Lần thất bại này dạy ta nhiều điều hay lắm đấy. Phải làm thế nào cho hòan cảnh khá hơn bây giờ? Làm cách nào để biến quả chanh này thành một ly nước chanh ngon ngọt chứ ?".

    Nhà triết lý học Alfred Adler, trọn đời chuyện chú vào công cuộc nghiên cứu những kho tiềm lực của lòai người đã phải nói rằng: "Một trong những đức tính kỳ diệu nhất của con người là ý chí chuyển bại thành thắng". Tôi xin kể chuyện một người đàn bà đã hiểu và áp dụng phương pháp lấy quả chanh của mình pha thành một ly nước chanh tuyệt ngọt. Đó là chuyện của bà Therasa Thompson ở New York. "Trong thời kỳ chiến tranh, chồng bà được bổ nhiệm đến một trại huấn luyện kế bãi sa mạc Mojave thuộc bang New Mexico. Bà theo săn sóc chồng. Thật là buồn nản. Ngay ngày đầu, bà đã chán ghét vùng này, vì chưa bao giờ bà phải ở một mảnh đất nào khốn khổ đến thế. Chồng bà suốt ngày lủi thủi trong căn nhà gỗ lụp xụp. Trời thì nóng gần 40 độ. Bà chẳng có ai ở gần để nói chuyện cho khuây khoả, ngoài mấy người Mễ Tây Cơ và người da đỏ không biết lấy một câu tiếng Anh. Gió nóng thổi suốt từ sáng đến chiều, khiến cho đồ ăn và cả đến không khí đầy vị cát. Bà chịu hết nổi nữa. Bà than số phận chẳng ra gì và viết thơ cho cha mẹ sẽ quay về New York, không thể ở lại cái địa ngục này nữa. Ông cụ thân sinh trả lời vỏn vẹn có hai câu, nhưng thấm thía đến nỗi bà không bao giờ quên được, và hai câu đó thay đổi hẳn đời sống của bà: "Trong một nhà tù, hai người cùng đứng vịn tay vào song sắt; một người chỉ trông thấy một bức tường trơ trụi, còn một người ngửa mặt lên trời, ngắm những vì sao. " Bà đọc những dòng này một lần, hai lần cho đến mười lần rồi tự nhiên thấy hổ thẹn. Bà quyết tâm sẽ đi tìm cái vui trong tình cảnh của bà: bà quyết định sẽ ngắm sao. Bà làm thân với thổ dân và đã ngạc nhiên trước cách họ đối xử lại. Khi bà tỏ ra thích cái gì, món ăn hay vải dệt, họ lập tức mang biếu bà những thứ tốt nhất mà chính họ đã từ chối không bán cho các du khách đã hỏi mua. Bà nghiên cứu những hình thức lạ lùng của cây xương rồng, cây ngọc giá hoa. Bà dò xét những hành động, những đặc tính của lũ chó hoang, bà đứng hàng giờ ngắm hoàng hôn khi mặt trời lặn, huy hoàng và rực rỡ ở bãi sa mạc, bà đi kiếm và tàng trữ những vỏ hến bị vùi sâu dưới cát hàng triệu năm trước, nhưng di tích cuối cùng của thời kỳ mà bãi sa mạc này còn là đáy biển.
    Bãi sa mạc không thay đổi, và những người da đỏ vẫn vậy. Chính bà đã thay đổi, hay nói đúng hơn, thái độ tinh thần của bà đã thay đổi, tạo cho bà một thời kỳ thú vị nhất trong cuộc đời bà. Cái thế giới bà khám phá ra đã tạo cho bà nguồn cảm hứng để viết một cuốn sách về thế hiới đặc biệt này. Bà đã biết nhìn qua chấn song nhà tù và bà đã biết ngắm các vì sao lóng lánh trên trời". Bà Theresa Thomas đã khám phá ra một sự thực nghìn xưa, đã được dân Hy Lạp đem ra dạy đời, 500 năm trước Thiên Chúa Giáo giáng sinh: "Những cái gì hoàn hảo nhất là những cái khó đạt được nhất".
    Cách đây vài năm, khi đến một vùng hẻo lánh miền Florida, tôi đã làm quen với một trại chủ. Ông ta cũng đã biết pha một ly nước chanh ngon bằng quả chanh đắng. Lúc đầu nhìn thấy khoảng đất mới mua được, ông đã hết sức thất vọng. Đất thì không màu mỡ , trồng cây không được mà nuôi lợn cũng chẳng xong. Chẳng có cây cối nào mọc được ở nơi đó, ngoài một cây sồi quắt queo và chẳng sinh vật nào sống ở đó được, trừ hàng đàn hàng lũ rắn độc. Sau ông chợt nghĩ ra một cách làm cho cái khu đất cằn cỗi, phản chủ ấy biến thành một xí nghiệp phồn thịnh; ông nuôi rắn làm thịt, đóng hộp bán. Lần sau tới thăm ông, tôi nhận thấy mỗi năm có đến hơn hai vạn du khách đến thăm quan trại rắn của ông. Việc buôn bán rắn thật là phát đạt. Mỗi tuần, hàng nghìn lọ nọc rắn được gởi đi đến những phòng thí nghiệm chuyên môn bào chế thuốc chống nọc độc; da rắn được mua với một giá cắt cổ để đóng giày bốt cao bồi, làm ví bán cho các bà sang trọng ở nơi tỉnh thành; còn thịt rắn đóng hộp thì được gởi từng toa xe lửa đến những thị trường ở khắp nơi. Tôi có mua được một tấm hình chụp các nhà trong trại, cái làng nhỏ mới mọc, hãng diện với cái tên "Serpent-ville, Florida" và gởi nó để biếu người đã biết cách pha một ly nước ngon bằng một trái chanh thật độc.
    Trong lúc khảo cứu tâm lý về những nhân vật hiện tại và quá khứ của Hoa Kỳ; tôi may mắn gặp được nhiều người đã biết cách "chuyển bại thành thắng". Ông William Bolitho, tác giả cuốn "Mười hai người thắng thần Chết " tóm tắt nguyên tắc trên này như sau: "Điều cần thiết ở đời là phải biết lợi dụng những sự thất thế. Muốn được vậy, phải thông minh và chính cái sáng suốt đó sẽ phân biệt người khôn ngoan với kẻ ngu dại. Ông Bolitho viết câu ấy sau khi bị cưa một chân vì ta nạn xe lửa. Nhưng tôi lại biết một người đã cụt cả hai chân mà vẫn thành công trong việc chuyển bất lợi thành thắng lợi : Ông Ben Fortson. Tôi quen ông tại Atlanta , Georgia nơi khách sạn tôi ở. Bước vào thang máy, tôi để ý ngay tới vẻ mãn nguyện và vui cười trên mặt ông. Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái xe lăn. Khi thang ngừng ở một tầng nọ, ông xin tôi tránh lối cho ông đẩy ghế ra: "Xin lỗi ông, tôi làm phiền ông quá". Ông nói thế, rồi cười rạng rỡ, một cái cười hớn hở, đầy nhân hậu. Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã thể hiện ra mặt như vậy. Ông vui vẻ thuật lại không chút ngượng ngịu miệng thỉnh thoảng lại điểm một nụ cười. Ông gặp tai nạn vào năm 24 tuổi. Một hôm đi chặt những cây sào để về chống dàn đậu, khi chất những cây sào này trên chiếc xe pick up Ford cũ kỹ xong, ông mở máy quay về, thì bỗng một cây sào tuột xuống gầm xe, mắc kẹt vào trục bánh lái làm chết cứng tay bánh ngay lúc xe tới một chỗ quẹo khá hẹp. Chiếc xe cứ thế chạy thẳng lên lề cỏ và đâm vào một gốc cây. Bác sĩ khám nghiệm thấy ông bị thương nặng ở xương sống làm hai chân ông liệt hẳn. Từ đó ông bắt buộc phải ngồi và di chuyển trên chiếc xe lăn. Tôi hỏi ông làm sao mà chịu đựng tình thế một cách cam đảm như vậy, ông đáp: "Mới đầu tôi cũng buồn khổ lắm, tôi cũng kêu than, cũng thất vọng. Nhưng dần dà năm này qua năm khác, tôi nhận thấy rằng tức giận cũng chẳng ích lợi gì, chỉ tổ thêm chán nản. Những người chung quanh tôi tử tế với những người tàn tật như tôi, thì ít ra tôi cũng phải tử tế lại với họ chứ !". (còn tiếp)
    Được alleykat sửa chữa / chuyển vào 08:27 ngày 29/09/2003

Chia sẻ trang này