1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

quạnh hiu ...

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi KURUMARE, 25/10/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Một chiều rơi mưa thu,
    Người qua đôi làng nhỏ.
    Không một nhà hé ngõ,
    Đêm, với quả mù u
    Rụng trong lòng viễn khách.
    Nghe có tiếng quay tơ
    Trong nhà nào rên xiết,
    Buồn như câu ly biệt
    Tiễn nhau bên sông mờ.
    Có bao lời xưa cũ
    Trong những tiếng võng đưa,
    Cảnh như xây bằng mưa,
    Chỉ có đàng lam lũ.
    Đàng như cánh tay phong,
    Thịt đang sủi không cùng.
    Nghe trên đàng quạnh hiu
    Cỗ xe bò nặng nhọc.
    Người trên xe trằn trọc,
    Giữa những tiếng rơm kêu
  2. KURUMARE

    KURUMARE Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/10/2005
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Có phải tình cờ không khi bắt đầu sang một trang mới trong cuốn sách của nó. Nó lật nhẹ trang sách, khẽ buông một tiếng thở dài. Thật giả lẫn lộn, nó sợ về những điều nó đang cảm thấy giờ đây, một cảm giác lung xung, hỗn độn mơ hồ nhưng đang báo hiệu một sự đổ vỡ. Đổ vỡ ngay trong ý nghĩ của nó. Nó lại cười trừ, cười trừ và chát đắng.
    Lần này nó quay lại đây để chào em. Lời chào của một kẻ đã kiệt sức sau từng ấy thời gian. Nó sẽ lại quay lại nó ngày trước, giành cho mình những giờ phút thảnh thơi đọc sách, chạy bộ có điều tất cả sẽ là thực, không ảo. Điều bí mật nó giấu tận đáy lòng chỉ mình nó và em hiểu, cũng như câu chuyện dài kỳ đã chấm dứt, khi mà nó nhận ra nó còn yêu bản thân mình hơn em đã từng yêu nó. Nó hạnh phúc ?
    Phải chăng là nó đang chấp nhận, chấp nhận một điều gì không quá sức với nó chăng? Chấp nhận một sự thực là bức màn đang dần được vén lên, các nhân vật sẽ đứng dưới ánh đèn sân khấu, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Hãy cố mà lưu lấy những khoảnh khắc tốt đẹp nhất. Ừ, sẽ mãi là tốt đẹp để mỗi khi nghĩ về lại bất giác mỉm cười, nụ cười trong nắng sớm. Và em cũng sẽ hát bài hát em yêu thích "Một ngày mới nắng về em dang tay chào đón". Cô bé trong veo ngày nào, được nuôi sống bằng những niềm đam mê không bao giờ chết, có đọng lại trong nhau những niềm tự hào hiếm hoi, những giây phút ngọt ngào yêu mến! Còn nó, nó sẽ lại chìm trong nỗi ân hận, sẽ lại gào thét những điều mà chỉ có nó hiểu, phải, chỉ có kim cương mới không bao giờ vỡ, nó sẽ dùng kim cương trong nó để rạch nát bất kỳ một loại khoáng vật nào!
    Ta có một đôi sừng bằng kim cương, một trái tim bằng thép, một bộ móng bằng đồng... Ôi, nó nhớ! Nó phải vùng lên tranh đấu dù cuộc sống những tưởng êm đềm, phải giành lại những gì đã thuộc về mình. Phải giết những gì đáng giết trong tâm hồn của nó. Có những điều xấu xa phải giết, nếu không nó sẽ quay trở lại thủ tiêu chính bản thân nó, sẽ lại ngập ngụa trong bùn đen, ê chề, cay đắng.
    Nó lại vừa bóp mạnh tim mình một lần nữa, vẫn đập .
    Ngày mai, nó sẽ bắt đầu làm lại từ đầu...từ đầu...
    Sự hèn hạ, ta sẽ giết mi trước tiên, chính mi sẽ phải đền tội trước tiên, mi đã khiến cô ấy ảo tưởng về mi quá nhiều ! Còn bây giờ .. ngủ !
  3. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    Em một mình bước vào đây, quán đang vắng...
    Em kiếm một ô cửa, trong khung cửa này em thấy trước mặt là con đường quen thuộc, những tàng cây bị tỉa trụi ngọn không đủ tán để che mát con đường. Ngoài kia trời đầy nắng, em thấy người ta vui vẻ đi lại, nói cười, yêu nhau. Ngoài kia có người đang sung sướng, có người đang hạnh phúc, lại cũng có người buồn rầu và mệt mỏi, như em...
    Em mệt quá, và em cũng buồn nữa, nỗi buồn kéo hai vai em xuống và khiến em thấy mình phải gắng lắm mới rút chân lên khỏi cái hố lầy lội em vừa sa vào.
    Mẹ la khi thấy em khóc, em cũng tự giận mình vì sao lại như thế. Đâu phải chuyện không thể giải quyết, cũng đâu phải chuyện của mình, ấy thế mà em buồn. Em cứ buồn hoài mỗi khi nghĩ đến, mỗi khi có ai đó nhắc lại, hỏi han... ngay lúc này đây, khi em đang viết những dòng này, hai mắt em nóng ran. Trong văn phòng kỵ nhất là khóc lóc... Em không khóc đâu, nhất định không khóc, nước mắt nó chảy là tại nó thôi, còn em, em không khóc...
    Em đi tiếp đây, đường còn xa lắm. Em bước ra ngoài, nắng vẫn thế, người vẫn thế, chỉ có em thì không... em khác rồi
    em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa theo...
  4. Libra_

    Libra_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2005
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Hì?nh như là? ta 'àf lài à?o tươ?ng thĂm mẶt lĂ?n nưfa, rẮt giẮng ... nhưng hì?nh như ko fà?i là? ngươ?i ! Ta cà?m thẮy thương cho chình bà?n thĂn ta, cứ à?o tươ?ng như thẮ sèf cò ngà?y ta chẮt trong mẶt mò?i cù?a sự à?o tươ?ng 'ò.
    Bao giơ? thì? ta thĂi à?o tươ?ng 'Ăy, cuẶc sẮng cù?a ta lùc nà?y quà nhiĂ?u 'iĂ?u fà?i suy nghì?, quà nhiĂ?u viẶc ko như ỳ,... ta thẮt bài, ...và? cĂ?n mẶt ngươ?i 'Ă? chia sè?, 'Ă? 'ược dựa 'Ă?u và?o và? khòc, thẮ nhưng... tẮt cà? chì? là? hư khĂng.
  5. qua_khu

    qua_khu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Anh đi rồi nước mắt trào trên má
    Không buồn lau em tựa cửa đứng nhìn
    Bóng anh khuất sau từng đám lá
    Xanh như ngày hò hẹn đầu tiên
    Em muốn tin mà không thể nào tin
    Sự thật về anh có lẽ nào như thế
    Có lẽ nào trái tim em lầm lạc
    Đã đập sai những nhịp đập tim mình
    Xung quanh em tất cả vẫn lặng yên
    Tất cả vẫn y nguyên như thế
    Chú gấu bông mở tròn xoe đôi mắt
    Con búp bê biết uống sữa như người
    Con đường này hai đứa đã dạo chơi
    Mưa nặng hạt cùng trú vào góc phố
    Và kia nữa cây bồng bồng bóng rủ
    Anh vẫn gọi đùa cây me nước anh ơi
    Nước mắt rơi không níu nổi chân người
    Vẫn biết thế nhưng làm sao ngăn được
    Khi trái tim em ngày đêm thổn thức
    Gọi tên anh dù anh đã xa rồi...

  6. qua_khu

    qua_khu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Hạ qua mau và thu tới bất ngờ
    Lá vàng rơi trong một chiều bối rối
    Em nhìn thấy trong mắt anh gió nổi
    Phút giao mùa, gạch nối, giữa hai ta
    Kỷ niệm trong em như chợt vỡ oà
    Thu vẫn thế mà anh thì xa ngái
    Em ngược dòng thời gian mà trở lại
    Tìm anh trong nỗi khắc khoải cô đơn
    Thời gian trôi năm tháng lớn dần thêm
    Và anh vẫn không quay trở lại
    Lá vẫn rơi trong chiều gió nổi
    Phút giao mùa, gạch nối mãi trong em...
  7. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Em loanh quanh trong những nhớ thương
    Kiếm tìm em
    Tìm anh...
    Hay điều gì chẳng rõ
    Phía ngoài kia giọt mưa đang oà vỡ
    Trên những ô cửa kính không màu
    Em loanh quanh không biết sẽ về đâu
    Những bước chân có điều gì ngăn lại
    Không đến được phía cuối con đường
    Nơi anh đứng đợi
    Chỉ có những lặng im
    Em loanh quanh lạc lối kiếm tìm
    Hạnh phúc mong manh
    Hay những điều hư ảo?
    Sao lòng em dông bão
    Khi ngoài kia nắng đẹp biết bao nhiêu?
    Em loanh quanh giữa ghét và yêu
    Cố quên anh, em biết mình đang nhớ
    Có tiếng bước chân ngập ngừng ô cửa
    Ngỡ anh về...
    Sao có bóng người vội vã bước ra đi?​
  8. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0

    Sẽ còn gì
    Khi khắc khoải bỏ đi?
    Sẽ ra sao
    Nếu nhớ mong chạy trốn?
    Tàn rồi,
    Phía hai bờ chộn rộn
    Buồn đuổi theo vui
    Qua những lối cửa mòn.
    Ngày sẽ tàn, hắt héo vạt xuân son
    Nắng sẽ tàn, tiếng chân mưa vuột ngã
    Hết những ngày oi ả
    Chật ngăn buồn, ngăn nhớ toát mồ hôi.
    Tàn trăng rồi, đêm sẽ chẳng còn trôi
    Những vì sao bước vào vùng bão lửa
    Cháy hết mình, kiệt lòng tin.
    Lần nữa,
    Em tàn mình
    Vào những khát khao Anh.​
  9. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Có những ngày rộng quá một tầm tay
    Gió không biết vịn vào đâu
    Em không biết vịn vào đâu
    Dã quỳ vẫn vô tình nở dọc ray tàu
    Sự kiêu kỳ mang vẻ đẹp tầm thường
    Mở to mắt, ngước nhìn mặt trời
    Đầy thách thức
    Ở chính giữa niềm kiêu hãnh
    Là hụt hẫng màu vàng
    Sự kiêu kỳ biết vịn vào đâu?
    Có những ngày vụn như nỗi hoang mang
    Sự vô nghĩa không thể hiểu nổi mình
    Trong giới hạn ngột ngạt của những gì cho là ý nghĩa
    Mơ hồ vụt khỏi cái nhíu mày
    Lang thang như kẻ khốn cùng không chốn dừng chân
    Chông chênh
    Ý nghĩ không biết vịn vào đâu
    Em không biết vịn vào đâu
    Có những ngày chật chội như một cái nhà gương
    Quay về hướng nào cũng chỉ thấy chính mình
    Những phiên bản méo mó đầy thói xấu
    Hình như mình đã chẳng nhận ra
    Em muốn bỏ hoang tất cả những xấu xa
    Lòng sẽ rộng thêm
    Bình yên sẽ tự tìm được nơi trú ngụ
    Chờ niềm vui bằng niềm vui cũ
    Đón nỗi buồn bằng một cái mím môi
    Có những ngày như thế
    Ngày không anh​
  10. BlueBlueBlueBlue

    BlueBlueBlueBlue Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2004
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    BÀ?I HÀT RU ANH
    Nhạc Sĩ: Dương Thụ TrĂnh bĂy: Thanh Lam


    Ru anh, ru anh ngủ, '"i thĂng nghiĂng xa mờ Vẩn vơ bĂng li.u '., mặt h" xanh như mơ Ru anh, ru anh ngủ, r"i mai hay bao giờ Niềm vui hay 'au kh., thật 'ời hay mTng mơ Ru hời giĂ mĂt, trưa hĂ nĂng bức Ru hời nắng ấm, chiều 'Ăng chiều 'Ăng Ru hời mĂy trĂi, lang thang triền sĂng Ru hời mưa rơi, 'Ăm thu l"ng lTng Ru hời tiếng lĂ, xĂn xao rừng vắng Ru hời nắng s>m, nằm trong hạt sương Ru hời 'Ăm xanh, trfng non vừa lĂn ĐĂ bĂi hĂt, em dĂnh ru anh.
     
    Được BlueBlueBLueBlue sửa chữa / chuyển vào 01:49 ngày 15/03/2006

Chia sẻ trang này