Quê mình !. Tặng những ai cùng tâm trạng ! ...Có nơi mô như ở quê mình Nghĩa trang trắng mỗi triền cát mặn... Tiếng hát ca sĩ Vân Khánh làm tôi chợt thổn thức giữa màn mưa trắng xoá trong chuyến đi thực địa công trình Nghĩa trang Trường Sơn cách đây ba năm. Đúng thật, dọc hai bên con đường đưa chúng tôi đến nếu tính từ đoạn thị trấn Hải Lăng về có lẽ không nhớ xuể mình đã gặp bao nhiêu nghĩa trang nữa. Chẳng thế mà mấy đứa bạn cùng lớp đại học có lần ghé thăm Quảng Trị đều trố mắt ngạc nhiên bảo : " Quê mày lắm nghĩa trang thế ?! ". Biết nói răng chừ cho bạn hiểu khi tôi cũng như họ đều thuộc thế hệ sinh sau ,riêng tôi may mắn hơn vì được lớn lên và lập nghiệp trên mảnh đất nắng hạn cháy lưng mưa dầm lụt lội này. Có thể tự hào lắm chứ ,nếu được tâm sự những gì bố mẹ ông bà chứng kiến và chiêm nghiệm cho bản thân qua cuộc sống hôm nay. ...Có nơi mô như ở quê mình Đã qua hết mội thời binh lửa Hiu hắt còn đây Cổ Thành nổi nhớ Sỏi đá nào vang mãi âm xưa... Làn điệu mang chút âm hưởng dân ca như ru vào lòng người những kỷ niệm của tuổi thơ một thời xa vắng .Tôi chạnh lòng nhớ đến cặp mắt đứa trẻ tròn xoe cười trong nắng được những người mẹ Pakô, Vân Kiều địu trên lưng lên làm rẫy .Vẫn còn đó cái nghèo khốn khó ,ngay đến con chữ đang được phổ cập dần thế nhưng nụ cười vẫn luôn niềm nở trên gương mặt lấm tấm dang dỡ mồ hôi. Lời bài hát da diết cõi lòng ,tôi ngừng vẽ vặn nhỏ chút xíu volume để thưởng thức bài hát Quê mình lần nữa . ...Miền Trung , ơi miền Trung Khúc ruột thắt giữa hai miền đất nước Đất chật họ tên không cần chữ lót Cơ cực gì đeo đẵng suốt trăm năm. Miền Trung ,ơi miền Trung Nắng hạn cháy lưng, mưa dầm lụt lội Trời thử thách người,trời như bắt tội Cơn bảo tan rồi cây bí lại vàng bông... Có lẽ suốt cuộc đời này cho dù đi đâu về đâu sẽ chẳng thể nào quên được nổi nhớ Quê mình .Lời bài hát khép lại làm vơi đi nổi buồn vu vơ... ...Không có nơi mô như ở quê mình Không có nơi mô như ở quê mình Nên ai đi xa cũng hoài nổi nhớ. Được minh_le sửa chữa / chuyển vào 13:16 ngày 28/11/2004
Thi thoảng tôi vẫn dùng USB để nghe nhạc ,có lẽ chẳng bao giờ tôi rời xa nó được mặc bọn bạn cứ kê kích vì tự làm khổ mình .Nhiều lúc tâm sự với cô bạn thân rằng : " tuy nhỏ thế này nhưng tiện lắm ", và cô ấy cũng hiểu từ " tiện lắm " của tôi nên chẳng hề ngạc nhiên khi trong đó chứa toàn bài hát về quê miềng . Còn nhớ thời sinh viên, nhân dịp sinh nhật được cô bạn đang học trong Sài Gòn gửi tặng một băng nhạc tự thu các bài hát Quảng Trị còn kèm theo lời dặn dò nhớ giữ cẩn thận vì kiếm không ra !. Cả mấy đứa đồng hương nằm lăn quanh đài dỏng tai nghe mãi đến phát rè băng vẫn không chán .Mỗi dịp về quê thăm nhà ,tôi lại lân la các hàng băng nhạc để tìm nhưng không hề có một băng nào hoàn chỉnh ,may chăng chỉ vài ba dăm bài đan xen vào băng nhạc miền Trung .Đã thế ngày đó chưa có đĩa nhạc như bây giờ để nghe cho đã ,cái đài cát sét củ rích mang từ nhà lên nghe nhạc FM còn hay chứ nghe băng thì hic hic ...,đôi khi phải dùng bạo lực với chiếc đài .Chẳng như bây giờ băng nhạc tràn ngập thị trường ,đi đâu cũng dể dàng tìm thấy một đĩa nhạc đầy đủ các bài hát về quê mình .Hôm nay, nhận được mail cô bạn thân trong miền Nam nhờ đánh giùm đĩa nhạc Quảng trị, tôi bồi hồi nghe lại bài Quảng trị trong tôi của Tạ Nghi Lễ ,một cảm giác trào dâng trong lòng ,không biết đấy là cảm giác gì nhưng chợt cay ở khoé mắt chạnh lòng sợ những tháng ngày phải đi xa . ...Nếu một mai phải xa Quảng Trị Nhớ quá chừng em bé Triệu Phong Trên lưng trâu tay cầm sách học Lời mẹ ru mài sắt nên kim Gửi ước mơ bay cùng cánh diều... Tuy tuổi thơ gắn bó với mảnh đất không nhiều ,nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái nắng nóng gió lào của một vùng đất thật đặc trưng này .Không có những cơn mưa dầm dề nối trời nối đất như Huế ,chỉ nặng hạt ướt trũng thôi mà sao vẫn cảm thấy cháy lòng da diết mỗi dịp xa quê. ...Ôi thương quá đi thôi Đất Vĩnh Linh tấm lòng chung thuỷ Áo nâu sờn mẹ vẫn dạy con Đói cho sạch rách cho thơm Nghĩa tình nào hơn mất mạ bú dì Nếu một mai phải xa Quảng Trị Tôi sẽ mang theo gió cát Hải Lăng Hoa yêu thương trên đồi vẫn nở Như nghĩa tảo khang chồng vợ Đông Hà Cam Lộ ghi sâu tình người với đất . Nếu một mai phải xa Quảng Trị Lưu lạc phương Nam ngày tháng nổi trôi Nhớ quê hương như gà nhớ mẹ Nhớ tiếng quê mình trọ trẹ thân thương Xa Quảng Trị sao đành ?!. Ừa ,mần răng mà không nhớ được hè ?! Đôi khi tôi vẫn tự hào với tiếng trọ trẹ thân thương quê miềng mặc cho cô bạn thân thi thoảng cười chọc quê . ...Nếu một mai phải xa Quảng Trị Tôi sẽ mang theo nắm đất quê hương...