1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quelque chose dans mon coeur...

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Sài gòn (HCMCC - SAIGON Club)' bởi ngoainhi, 11/11/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Một người bạn cho em link xưa lơ xưa lắc. Xưa vậy nhưng âm nhạc luôn có sự kỳ diệu của riêng nó. Em vẫn rung động như ngày xưa. Thế là lục lọi để share với cô ấy những mảng cảm xúc rời rạc...
  2. Solitaire

    Solitaire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/01/2002
    Bài viết:
    1.436
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn anh về tất cả! "Nỗi buồn nào cũng qua đi". Và em hạnh phúc với những gì mình đang có.
    Một lần nữa, cám ơn anh, NTL.

  3. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Dốc mơ
    Đêm đã về trên dốc
    Gió xôn xao ru yên tình mình
    Em có về bên đó
    Dõi mắt trông theo
    Trông theo tình mình
    Mà ngày tháng đâu nào có đợi chờ
    Người yêu dấu đưa em về dốc mơ
    Đưa em về bên dốc mơ
    Là đưa anh vào cõi mong chờ
    Tóc rất buồn như áng thơ
    Buông hững hờ, tình rồi có như mơ
    Em mắt cười như ánh sao
    Bờ môi hồng tựa bao lời nói
    Nói đi em câu mong chờ
    Dấu đêm nay ơ thờ
    Tình ơi !
    Con dốc này, từ khi được mang dấu giầy em về
    Ngày tháng nào đưa em vào ngàn trùng sóng
    Hạnh phúc nào từ khi, từ khi quen lối đưa em về qua
    Người yêu dấu đã xa thật xa, đẹp như giấc mơ
    .............
    Cho giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt khép khi tình yêu chỉ còn là cánh **** xinh đẹp ngoài tầm tay với?
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 17:48 ngày 14/08/2006
  4. socnau_love

    socnau_love Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/06/2002
    Bài viết:
    105
    Đã được thích:
    0
    Bí mật của bé Bánh Rán
    Lên năm tuổi, thằng Bánh Rán, con tôi, hầu như tuần nào cũng mang về nhà một thương tích mới. Phạt roi hay úp mặt vào tường đều là nước đổ lá khoai.
    Cuối cùng, tôi đề nghị thương lượng. Nếu trong một tuần, Bánh Rán không làm điều gì khiến cô mẫu giáo và hàng xóm than phiền, thì tôi sẽ mua cho cu cậu một chiếc ôtô chạy điện.
    Trong bảy ngày kế tiếp, vợ chồng tôi hoàn toàn yên ổn. Ở trường mẫu giáo về nhà, cu cậu thường ngồi hí hoáy vẽ. Nếu có đi chơi, thì quần áo Bánh Rán cũng chỉ lấm lem tí chút. Vợ chồng tôi rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn nữa, ngày chủ nhật, khi tôi dẫn Bánh Rán đi mua chiếc ôtô chạy điện mà con từ lâu ao ước, cậu đã từ chối mà khăng khăng chọn chiếc xe đạp ba bánh có rơ-moóc.
    Một ngày kia, tôi lén đi theo khi cu cậu đạp xe ra sân chơi gần nhà, mang theo mấy bức vẽ và một củ khoai luộc. Bánh Rán dừng xe, một cô bé nhỏ xíu, mắt một mí tung tăng chạy đến. Hai đứa nhỏ ngồi đung đưa chân trên ghế đá, chúi mũi xem "tác phẩm hội hoạ" của Bánh Rán. Cô bé bóc khoai, bẻ cho Bánh Rán miếng to, còn mình chỉ nhai nhỏ nhẻ. Bánh Rán vô tư ăn hết phần rồi ... thèm thuồng nhìn miệng bạn gái. Mắt một mí chìa luôn miếng khoai cho cậu, còn cô bé ngắm tranh cho no lòng.
    Về nhà, tôi không nói gì với vợ. Tôi chẳng muốn cô ấy thêm đau đầu về "mối tình" của Bánh Rán.
    Bánh Rán ngày càng ngoan. Cu cậu hăng say học chữ, tập làm toán. Nhưng bánh kẹo và hoa quả trong tủ lạnh thì vơi đi nhanh chóng. Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với cậu con trai. Và Bánh Rán thành thật kể về Su. Tôi hỏi: "Con thích bạn Su thật chứ?". Cậu nhóc gật đầu: "Bạn ấy học cùng lớp Lá. Tụi con cất gối và cốc uống nước gần nhau trong tủ. Buổi trưa, con lấy gối ngủ cho Su. Còn ăn chè thì Su lấy cốc cho con, bố ạ. Việc nhẹ Su làm, việc nặng con làm hết!". Tôi hơi chột dạ, vì ở nhà, mọi việc đều do vợ tôi gánh vác, đi làm về tôi chỉ đọc báo và xem TV mà thôi.
    Tôi hỏi tiếp: "Con thường giành ăn của Su phải không?". Bánh Rán ngoẹo đầu: "Bạn ấy bị sún nên ghét nhai lắm. Ở lớp, con nhường cho bạn ấy bát canh của con đấy!". Tôi phì cười: "Sắp vào lớp 1, hết học chung, con nhớ Su chứ?". Bỗng dưng, đôi mắt Bánh Rán mở to, lo âu: "Con sẽ cưới bạn Su, bố nhé?". Tôi bàng hoàng, đùa: "Cưới nhau thì hai vợ chồng đi lại bằng gì?". "Con có xe đạp ba bánh đấy thôi. Su có thể ngồi sau rơ-moóc ạ". "Nhưng khi có em bé sẽ vất vả đấy", tôi nói nghiêm trang. Bánh Rán suy nghĩ rất lâu rồi cười rạng rỡ: "Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có nhiều tiền, Su sẽ ấp quả trứng cho nở ra em bé. Con sẽ chăm sóc Su thật tốt, không để bạn ấy mệt tí nào bố ạ.". Tôi lặng đi, nhìn Bánh Rán. Những ý nghĩ ngây thơ mà cũng thật chững chạc hệt như của một chàng trai trưởng thành, biết yêu thương nên đầy trách nhiệm và lo toan.
    Mai này Bánh Rán lớn lên, có lẽ sẽ lấy cô gái mắt một mí nào đó làm vợ. Dù cô gái ấy là ai, tôi cũng tin rằng người được con tôi yêu sẽ hạnh phúc. Bởi vì, một khi biết thương người phụ nữ của mình, người đàn ông sẽ nỗ lực rất nhiều.
    -------------------------------------------------------
    Không biết mai này cậu nhóc của mình có nói với mẹ như thế không nhỉ
  5. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Bình yên
    Ta bước qua nhau
    Làm gì có mưa ngâu tháng 7
    Trong lòng không hề áy náy
    Vui hay buồn chẳng phải chia đôi
    Trong cuộc đời có lúc đứng - lúc ngồi
    Cứ thủng thẳng đi có gì đâu vội vã
    Đường ai nấy qua
    Làm gì có chuyện lạ
    Như gió trên trời cứ như thế bôn ba
    Ừ thì đọc thơ
    Thậm chí khẽ ngân nga
    Vần thơ hay ai mà không thích chứ
    Cũng chỉ để trái tim vô tình
    Nhen lên chút lửa
    Cuộc đời vơi đi nỗi buồn dao cứa
    Như vậy mới chính là ta
    Cứ thuần khiết như trong vườn nụ nở thành hoa
    Cứ làm thơ
    Cứ vui đùa hay có thể
    Cả khóc vang trời như ta muốn thế
    Ngẫm thấy buồn cười ( điều này giống nhau nha)
    Khi vui tung tăng
    Thơ sẽ thăng hoa
    Khi buồn trải hết vào thơ làm chiều đến muộn
    Một lần nữa lại cùng chung ước muốn
    Thanh thản với thơ ca
    @MM_Ngoc
    Thế này có phải là "ngụy biện" cho chuyện em suốt ngày đọc thơ không?
  6. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0

    Nửa đời ngơ ngác
    Tạp văn
    Nguyễn Ngọc Tư
    Lúc rày mưa dữ quá, mưa nhâm nhi, rả rích cả tuần, đứa cháu nhỏ lật lịch, kêu lên, ?oUi chao, tháng 7, hèn chi mưa liền tù tì, chắc là ông Ngưu Lang với Chức Nữ đang gặp nhau, dì Út ha??. Nhỏ cháu lập luận ngây ngô, làm nó mắc cười, bởi nếu có Ngưu - Chức thật, thì lúc gặp lại họ cũng chẳng khóc lóc gì đâu. Xa bẵng nhau, mỗi năm gặp một lần, chỉ sợ ngượng ngập đến nỗi chỉ nói vài câu lạt lẻo, nhát gừng. Trong một năm rất dài đó, mỗi người gặp những biến cố khác nhau, làm những công việc khác nhau với những bạn bè khác nhau, có gì chung đâu mà nói. Yêu thương có cao như núi thì cũng bị mài mòn bởi thời gian, bởi những lo toan thường nhật. Nó vu vơ nghĩ thầm, suýt cất thành lời, nhưng nhìn vào đôi mắt trong vắt của đứa cháu, lại thôi. Ngước mặt nhìn mưa, bỗng nó có cảm giác bàng hoàng, ủa, tôi-trong-veo đã chết tự hồi nào ?
    Câu hỏi đó làm nó bần thần cả buổi. Thật khó chịu khi một thứ đã từng thuộc về mình, gắn bó với mình, nhưng rồi nó tan biến lúc nào mình không biết.
    May mà còn lại một vệt ký ức long lanh, không ngắn không dài, vừa đủ để nó nhớ rằng, mình đã từng có một quãng đời thơ ngây, mơ mộng, ngông cuồng. Mỗi khi nhớ lại, nó thường buột miệng kêu lên, thời điên. Có điên mới tin mưa tháng Bảy là nước mắt tương phùng; tin vào những truyện cổ tích có cô gái nghèo lấy chồng hoàng tử, hay nghĩ đơn giản nàng Kiều rốt cuộc hạnh phúc với người yêu. Buồn cười, là quãng ấy, nó tốn biết bao nhiêu nước mắt vì thương cho những thân phận người, những chuyện tình trái ngang, lận đận trong? phim. Tệ hơn, là nó tin có ngày Cổ Thiên Lạc sẽ? yêu mình. Vào năm hai mươi hai tuổi, nó còn làm một việc ngông cuồng khác, khi đặt tên cho quyển sách đầu tay là ?oNgọn đèn không tắt?. Chắc nụi. Đáng ra phải là ?oNgọn đèn chưa tắt? hay ?oNgọn đèn sẽ tắt?, bởi chẳng có gì là miên viễn, là bất biến hết (đèn lại càng không).
    Dân gian có lý khi ghép từ ?odại? đi ngay phía sau chữ ?onhỏ?. Phải mất nhiều năm nó mới rút ra kết luận đó. Những cảm nhận của ngày xưa giờ đổi thay ngoay ngoắt. Như thể nó đã sống cuộc đời khác. Nó cười nhạo câu cuối cùng (hay xuất hiện) trong các truyện cổ tích, ?ohai người cùng nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long?. Nó cảm nhận được cái cay đắng tủi buồn khi Kiều về với Kim Trọng, khi nàng đã lưu lạc trầm luân, đã yêu người khác thật lòng, đã tan nát vì chia biệt và đổ vỡ thì làm sao tỉnh bơ sống với chồng của đứa em, người mà mười lăm năm trước có gặp sơ sơ, nói nói cười cười, lấy nước mây ra hứa hẹn, cùng lắm là nắm tay nhau được? một lần. Nó nổi quạu khi nghe kể sau bao năm bị chồng cho người ta? mượn, Châu Long lại cười ngỏn ngoẻn trở về mà trái tim không hề lung lay, thương tổn. Nó nghi ngờ những mối tình xuyên qua kiếp này, kiếp sau, sau nữa, ai mà kiên nhẫn dữ vậy?! Nó nghĩ giá trị của những lời thề hẹn chỉ như chọi cục đá xuống ao bèo. Nó ngờ ngợ khi thấy đôi trai gái đi qua, không biết cuộc tình này được bao lâu, chưa chắc có đám cưới? Nó dửng dưng, nguội ngơ trước những khóc, cười của người đời, bởi cảm xúc vừa nhen nhóm đã tắt rụi bởi ý nghĩ, thấy ngoài mặt cười, khóc vậy, thân thiết vậy nhưng chưa biết lòng dạ làm sao à nghen.
    Tất cả những thứ đó cho nó một cảm giác, mình khôn ra rồi. Có điều, cuộc sống dạy chậm rãi quá, nhẩn nha quá. Tốn mười năm, nó chỉ học được vài bài học thí dụ như ?okhông có gì là mãi mãi?, như ?ođừng mù quáng tin vào cảm xúc? hay ?oyêu phải để dành?. Nó rất nôn nóng được học nhanh nữa, để chứng tỏ bản lĩnh, sự già dặn của mình.
    Bữa nay, nó nhận ra mình buồn quá, khôn mà buồn. Biết nhiều mà buồn. Tỉnh táo mà buồn. Trãi đời mà buồn. Ngoái lại thì thời vui nhất đã bỏ đi lâu rồi, từ lúc hoài nghi lên ngôi.
    Nó bỗng thèm được như đứa cháu, nhìn mưa tháng Bảy nẫu nuột mà lòng vui, vì biết cữ này có đôi lứa gặp nhau, trên trời.
    -----------------------------------------------------------------
    Chẳng biết mình đã đi qua hẳn phần nửa ngơ ngác ấy chưa khi vẫn thấy vui vì những tình trẻ, tình già và quá đa nghi như Tào Tháo với thắc mắc: "chẳng biết lòng dạ ra làm sao"
    Nửa vời...... hỉ
  7. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    running for happiness...
  8. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Phía bên kia lề đường, bóng áo chemise quen thuộc, ánh mắt trong sáng quen thuộc, nụ cười trẻ con quen thuộc...
    Em đã quen có nó một thời gian dài...
    Phía bên kia đường, em như thấy trái tim mình đang nhảy múa, hớn hở mặc cho em đứng bên này ngơ ngác nhìn...
    Thật lạ là em không cảm thấy buồn...
    Em đã quyết định đúng và thấy rất nhẹ nhõm thấy trái tim mình tung tăng ngoài kia...
    Ừ, thật vậy mà...
    Nhưng em vẫn muốn nghe Tuấn Ngọc gào lên "chiều nay mình lang thang trên phố dài..."
  9. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Em: anh
    Anh: oi
    Em:
    Em: em gọi anh vì muốn nhõng nhẽo
    Em: em thèm nhõng nhẽo với anh
    Anh:
    Em: em mệt lắm
    Anh: anh biết
    EM: chỗ em ngồi lạnh như bắc cực á
    Anh: muốn anh ôm chứ gì
    Em: , uhmf
    Em: anh
    Anh: oi
    Em: em sẽ dzí cái trán của em vào màn hình, anh hôn nhé.
    Anh:
    Em: chưa, em chưa dzí
    Anh: anh để môi anh nãy giờ mà em cứ ham đánh máy
    .............
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 17:56 ngày 30/08/2006
  10. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Không đề...
    Có một lần
    trong đêm tối lặng im
    nỗi nhớ
    kéo em đi về phía ấy
    Có một lần
    cánh hoa xinh run rẩy
    ướt lạnh vai gầy
    ướt đôi mắt
    vì mưa
    Có một lần
    bất chợt
    một chiều mưa
    từng giọt nước
    rát đau bờ ký ức
    Có một lần
    giấc mơ
    rất thật
    nhưng tình yêu
    giờ ở nơi nào?
    Có một lần
    tưởng như
    anh và em
    có thể với được những vì sao
    nhưng kỷ niệm
    cứ dần dần tan biến
    Có một lần
    trong đêm
    nỗi nhớ cứ cồn cào hiển hiện
    vẹn nguyên
    Ước gì
    ngày xưa
    chỉ là chuyện phù phiếm
    Em và Anh
    Chẳng ai nhớ
    ... Có một lần
    ...
    @only83hn
    hối...
    muộn...
    đau...
    Em chẳng bao giờ ngờ nổi có một ngày mùa thu lại trong lên trong mắt nhau...
    Thế là cả X và em đánh mất cơ hội mang lại hạnh phúc cho nhau vì sự xuẩn ngốc của em...
    Muộn màng...
    Xót xa...
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 14:35 ngày 06/09/2006

Chia sẻ trang này