1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quelque chose dans mon coeur...

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Sài gòn (HCMCC - SAIGON Club)' bởi ngoainhi, 11/11/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
  2. tast

    tast Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2005
    Bài viết:
    1.365
    Đã được thích:
    0
    Ké Nhi chút đất nhé.
    E có thể liệt kê hàng ngàn lý do để bảo mình không yêu A nhưng E không thể tìm nổi một lý do vì sao E yêu A
    E có thể không YM, không tin nhắn, không điện thoại, không Email ? nhưng E không thể nguôi nỗi nhớ về A.
    E có thể là ?ođá?, là ?ovạn lý trường thành? trong mắt người khác nhưng E không thể nào dứt khoát trước A.
    E có thể dối với tất cả mọi người rằng E chưa yêu ai, nhưng E không thể tự dối mình rằng E đang yêu A
    E có thể yêu A - tự nhiên đến độ tưởng như không có gì dễ dàng hơn thế - nhưng E không thể quên được A ?" quá khó khăn!
    E có thể minh bạch, rõ ràng trong công việc mà sao không thể rạch ròi trong vòng tình yêu A - tất cả lẫn lộn, ngổn ngang và đầy mâu thuẫn
    E có thể là 1080 của một ai đó, mà sao không thể ?ogỡ rối? trong chuyện của chính mình
    E có thể cao thượng một cách giả dối rằng E đã quên A, nhưng E không thể không ghen nếu trước cửa phòng A có một đôi guốc nhỏ.
    E có thể mỉn cười khi đối diện A, nhưng E không thể không khóc khi chỉ có một mình...

  3. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0


    E có thể không YM, không tin nhắn, không điện thoại, không Email ? nhưng E không thể nguôi nỗi nhớ về A.

    mượn của TA một chút nhé
  4. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Em thử limewire, gõ Don McLean, và có Empty chairs... Em không thích tiếng từng từng từng của mấy bản classic guitar nhưng tiếng guitar trong nhạc của Don McLean thì dễ chịu lắm. Em đã post And I love you so, Vincent, giờ thì Empty chairs. Nghe nhé
    Empty chairs
    listen here
    I feel the trembling tingle of a sleepless night
    Creep through my fingers and the moon is bright
    Beams of blue come flickering through my window pane
    Like gypsy moths that dance around a candle flame
    And I wonder if you know
    That I never understood
    That although you said you''d go
    Until you did I never thought you would

    [​IMG]
    Moonlight used to bathe the contours of your face
    While chestnut hair fell all around the pillow case
    And the fragrance of your flowers rest beneath my head
    A sympathy bouquet left with the love that''s dead
    And I wonder if you know
    That I never understood
    That although you said you''d go
    Until you did I never thought you would
    Never thought the words you said were true
    Never thought you said just what you meant
    Never knew how much I needed you
    Never thought you''d leave, until you went
    Morning comes and morning goes with no regret
    And evening brings the memories I can''t forget
    Empty rooms that echo as I climb the stairs
    And empty clothes that drape and fall on empty chairs
    And I wonder if you know
    That I never understood
    That although you said you''d go
    Until you did I never thought you would

  5. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Em có thể làm mọi điều, ... nhưng em không thể làm tất cả.
    Có một điều nhỏ...
    Hãy nương nhẹ bản thân mình!
    Bình yên!
    [nick]
    Được greenline sửa chữa / chuyển vào 22:42 ngày 13/10/2006
  6. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Trinh Nữ.
    Tất cả những gì Bảo có thể làm được là mua giúp cho tôi cặp vé khứ hồi và cái túi địu con bằng vải jean màu xanh nhạt. Màu xanh nhạt, đúng màu tôi vẫn thích. Bảo có cảm quan tinh tế và một trí nhớ ân cần. Tôi gắn bó với Bảo lâu dài là vì thế.
    Vẫy tay chào Bảo, tôi một mình qua cửa cách ly, bé Ni thiêm thiếp dựa vào ngực. Tôi thầm cảm ơn sáng kiến của Bảo. Cái túi kiểu này sẽ giúp tôi tương đối thoải mái suốt hành trình từ Sài gòn ra Huế. Tôi nghĩ đến bao nhiêu đời đàn bà miền núi phải địu con phía sau, xương sống oằn xuống như cánh cung. Rồi bao nhiêu đời đàn bà miền xuôi phải bồng nách con thơ bên sườn, hông lệch đi, dáng vẹo vọ. Cái túi jean của tôi văn minh hơn nhiều, trong suốt mấy tiếng đồng hồ tay tôi bận xách hành lý nhưng bé Ni vẫn nép vào bầu vú me ấm áp, cái miệng nhỏ vẫn cười như lúc được bế bồng.
    Chị Niết chờ tôi ở sân bay. Thấy tôi, chị đưa tay vẫy, cánh tay khép một góc hẹp như không dám sãi rộng ra, khiến tôi không lẫn chị với ai được. Mắt chị lấp lánh vui, chợt như chững lại:
    - Na đem luôn cả bé về à ...
    - Em bỏ nó ở Sài Gòn cho ai được?
    - Sao không nhờ bên nội vài ngày ... Hoặc là để cho ba nó giữ ...
    "Không!" Tôi nói, cảm giác tủi thân chợt hóa thành bực bội. Bảo cũng như tôi, từ miền Trung vào, mỗi đứa là một con ốc nhỏ trong biển bao la. Làm gì có nội, có ngoại mà nhờ. Lại càng không thể nhờ Bảo. Cả ngày anh chúi mũi ở cái trường dân lập nơi anh dạy. Ngoài những giờ dạy, anh đi đâu tôi không thể biết, không thể trách anh.
    Tôi là người mẹ đơn thân, người mẹ địu con trước ngực, thẳng lưng mà đi. Vinh quang thuộc về một mình tôi và vất vả cũng dành cho một mình tôi. Mỗi lần gặp con bé, anh vuốt má, nựng tóc nó, như người ta âu yếm một nụ hoa chợt thấy bên cửa sổ. Tôi không đòi hỏi gì ở anh, tôi vui vì thấy anh thoải mái khi ở bên tôi, vì anh thương mến bé Ni, vì có anh tôi rũ bỏ được cái cảm giác trống trải của hạt cát hòa tan trong biển.
    Tôi không chịu nổi cảm giác mỗi tối, sau một ngày làm việc mệt nhoài, tôi buông mùng đi ngủ và khi nhìn lên, trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn chong, tôi nhận ra hình khối chữ nhật của chiếc mùng đang chụp lên mình trông rất giống phía trong một chiếc quan tài. Làm việc, làm việc, làm việc rồi chết. Không có đứa con, cuộc đời chỉ còn đơn giản tóm gọn trong mệnh đề ấy.
    Với tôi thế là đủ. Tôi mãn nguyện và hạnh phúc. Vậy mà bây giờ, thật khó xử.
    Trên taxi, chị Niết đỡ lấy bé Ni, hai tay bồng trẻ luống cuống. Tôi mỉm cười, bày cho chị quàng tay trái vòng qua hai chân bé. Trông chị nhỏ thó, mái tóc đã có nhiều sợi bạc, chiếc áo dài tím than làm nổi bật làn da trắng xanh. Giọng nói vẫn rụt rè và nhỏ nhẻ... Những cô gái Huế lỡ thì thường có một nét chung: dù đến bao nhiêu tuổi, chỉ có nét mặt họ già đi, còn điệu bộ của họ vẫn mãi mãi dáng vẻ trinh nữ. Bất giác tôi hỏi:
    - Dạo này anh Chinh ra sao, chị có biết không?
    - Chị có nghe ...
    Chị cúi xuống, khuôn mặt trắng xanh thoáng ửng hồng. Chinh bây giờ là luật sư tòa Tỉnh, vợ là cô giáo cấp hai, con đã học lớp tám. Tết nào cũng đưa vợ con sang nhà thăm. Mặt chị Niết từ đỏ hồng chuyển sang nhợt nhạt tím, một màu tím tê người.
    Thời Chinh hai mươi hai tuổi, đến làm gia sư cho hai chị em, chị Niết mười tám, tôi mười sáu. Những lần ngồi nghe anh Chinh giảng về sin, cos và các thứ căn, bình phương... chị Niết thường ngồi ngay ngắn rất ngoan hiền, hai con mắt đen láy nhìn đăm đăm lên bảng. Chị có tật luôn luôn đưa móng tay cái lên miệng nhâm nhi, anh Chinh nhắc mãi không được, có hôm anh cầm tay chị gạt phắt ra. Mặt chị Niết đỏ bừng như quả dâu chín.
    Bỗng nhiên tôi cảm thấy ghen tỵ vô cùng. Học lớp nhỏ hơn nên bao giờ tôi cũng được nghe giảng sau. Trong khi bận giảng bài cho chị Niết, Chinh thường kê ra cho tôi một lô một lốc những bài tập. Khi anh xong việc với cô học trò lớn, quay ra với cô học trò nhỏ thì thường chẳng nhìn thấy đáp số nào cả, thay vào đó là những con thiên nga bằng giấy, những con thuyền giấy mà tôi đã tỉ mẩn xếp cả giờ sau góc khuất của chiếc bàn dài. Chinh dùng cái thước kẻ lớn đập vào bàn tay tôi, anh chỉ dám bắt tôi ngửa lòng bàn tay ra chứ không dám đánh vào lưng bàn tay. Vì vậy tôi không đau, không hứa, không chừa...
    Chị Niết thi đậu rồi, ba me không mời anh đến dạy nữa, nhưng mỗi tuần anh vẫn đến thăm. Ba chúng tôi khi ấy đã vô cùng thân thiết, nhưng anh Chinh giống như con lừa của Buridan trong truyện ngụ ngôn, một bên là lúa, một bên là nước, chẳng biết nên ăn hay nên uống nên cứ lưỡng lự hoài.
    Cuối cùng, tôi đi... Nếu chị Niết biết tôi đi với tâm trạng như thế nào, chị sẽ không thể tự tha thứ cho mình khi đã để vuột mất hạnh phúc. Ngày tôi về, mắt chị vẫn đen nhưng không trong vắt như xưa. Hỏi chuyện Chinh, chị chỉ buông xuôi, lạnh lẽo:
    - Ba me không cho. Ba nói, không muốn làm sui với mụ bán khoai sắn.
    Tôi chưng hửng. ?oMe không khuyên can gì ba à??. ?oNa cũng biết đó, me làm sao cãi được ba?. Tôi nhìn chị, tức anh ách. Sao chị có thể để hư bột hư đường một cách giản đơn chóng vánh như thế.
    Không một lời phản kháng, nhưng nhiều năm qua, chị Niết vẫn còn buồn. Sau này, chị cũng mong lấy chồng cho yên, nhưng có lẽ năng lượng từ bản thân chị tỏa ra quá yếu ớt, đôi mắt sau một lần thất vọng đã không còn những tia nhìn mở đường duyên phận. Có lần, tôi về thăm, chị rủ rỉ:
    - Người ta nói mộ bà cô nhà mình có dòng nước chảy qua, nên con gái muộn màng lắm. Na cũng sắp ba mươi rồi mà đã thấy gì đâu?
    - Thời này ba mươi chưa lấy chồng không phải là muộn!
    Khác với chị Niết, tôi không còn nhớ Chinh. Chị Niết tình cảm đằm sâu, nhẫn nhịn mà dai dẳng. Tôi như cơn lốc, qua rồi là thôi, như trang sách đóng lại, có mở ra cũng không phải là trang sách cũ. Cuộc sống ở thành phố lớn cấp tập, vội vã, sáng đi sớm, chiều về muộn, tối lại cũng muốn đi chơi để kiếm ý trung nhân nhưng đôi mắt đã trĩu nặng bởi cơn buồn ngủ.
    Ngày gặp Hiệp là một ngày thật kỳ lạ, một bữa tiệc sinh nhật mà có đến năm người thuận tay trái. Năm chúng tôi kết thành một nhóm. Tôi bỗng nhiên nhận ra, hóa ra mình vẫn có nhiều thời giờ dành cho riêng mình lắm. Những tối cả nhóm không gặp nhau, tôi nghe nhạc, cắm hoa, thấy đời nhẹ nhõm hơn, không buồn ngủ díp mắt như dạo nào. Rồi Hiệp ngỏ lời. Định mệnh đã gõ cửa... Tôi bảo Hiệp: "Cho em suy nghĩ thêm một tháng". Hai tuần sau, đi công tác Hà Nội về, tôi ngỡ ngàng thấy Hiệp tay trong tay với cô bạn tôi, một thành viên khác của nhóm thuận tay trái. Cuộc sống đang trôi đi với tốc độ chóng mặt, những bài bản xử thế tôi đã học thời thiếu nữ dường như đuối sức, hụt hơi.
    Cũng muốn có tình yêu, hạnh phúc, nhưng bản lĩnh chụp giựt không có, đành thúc thủ, tìm quên trong một ngàn lẻ một công việc cấp tập lu bù mỗi ngày. Rồi Hiệp lấy vợ. Hai vợ chồng cùng thuận tay trái, mỗi Giáng sinh vẫn mời câu lạc bộ thuận tay trái họp mặt ở nhà, giờ đây số thành viên có tăng thêm vài ba người. Mỗi lần gặp, tôi bắt tay Hiệp, mặt thì tỉnh queo mà lòng nhói lên vì cảm giác của người thất trận. Nghe nói ở nhà, me sửa mộ bà cô và làm lễ tạ lăng cho chị em tôi sớm có chồng. Chị Niết viết thư kể tỉ mỉ. Tôi đọc, chỉ thấy buồn cười.
    Bây giờ, bên tôi, chị Niết thở dài:
    - Bà cô không phò hộ thì thôi, sao lại xui ra dở dang thế ni.
    Ý chị muốn nói về Bảo. Tôi phật lòng:
    - Em không phàn nàn thì thôi, việc gì chị phải hối tiếc.
    Chị ôm bé Ni, băn khoăn:
    - Không biết me nghĩ sao ...
    - Ba năm nay em mới về, me không mừng à?
    - Chị vẫn giấu, me có biết chi đâu? Hay là mình tạm gởi cháu ở nhà o Phướn rồi xem ý me sao đã.
    Tôi sa sầm mặt. Chị thủ thỉ:
    - Đừng giận chị. Chỉ vì chị lo cho me. Me đang bệnh mà.
    Câu nói thiết tha của chị làm nước mắt tôi ứa ra. Bước xuống taxi, tôi ngần ngại đứng ôm con trước cổng.
    "Thôi, vô mau đi em!". Chị Niết giục . Tôi vẫn chôn chân trước cổng. Chị Niết kéo áo tôi:
    - Lúc nãy biểu gửi con Bé thì không chịu. Chừ thì bước mau vô đi, hàng xóm láng giềng nhìn thấy bây giờ.
    Tôi chợt hiểu ý chị, lẹ chân bước qua cổng. Mái hiên với hàng cột gỗ đã xù xì mối mọt... Thuở tôi mười ba tuổi, ôm cột hiên nhìn bong bóng mưa rơi vỡ trên sân, những cây cột hàng hiên không như thế này, nó trơn nhẵn và bóng như gương.
    Chị nhìn tôi, hạ giọng:
    - Em vô thăm me đi, đưa chị bồng cháu xuống chơi dưới nhà ngang, từ từ rồi tính...
    Tôi ngần ngừ. Sau này con tôi lớn lên, nó sẽ nghe người ta kể về phút giây này. Tôi không muốn nó nghe kể rằng nó đã phải trốn chui trốn nhủi khi lần đầu về thăm những người ruột thịt. Bên tôi, chị Niết thủ thỉ:
    - Chịu khó đi em, mình đã lỡ lầm, thì chịu khó nhẫn nhịn một chút.
    Tôi bảo:
    - Mệt chị ghê. Cứ làm như em mới mười tám tuổi.
    Vứt cái túi xách xuống đất, tôi ngồi phịch xuống thềm hiên. Bé Ni lùa hai cánh tay bụ bẫm ra sau cổ tôi, mùi sữa thơm dìu dịu. Hồi đó khi tôi quyết định có con, me tôi nhất định không chịu. "Có con làm gì, đứa con lớn lên, nó lại cười chê đức hạnh của me mình...". Tôi từ bỏ ý định làm me độc thân cho đến hơn ba năm sau. Cuối cùng bé Ni cũng ra đời. Bởi vì tôi không chịu nổi cảm giác mỗi tối, sau một ngày làm việc mệt nhoài, tôi buông mùng đi ngủ và khi nhìn lên, trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn chong, tôi nhận ra hình khối chữ nhật của chiếc mùng đang chụp lên mình trông rất giống phía trong một chiếc quan tài. Làm việc, làm việc, làm việc rồi chết. Không có đứa con, cuộc đời chỉ còn đơn giản tóm gọn trong mệnh đề ấy.
    Có con rồi, tôi vất vả trăm bề. Túi bụi cuống cuồng vì nuôi con, tôi không hề về quê mẹ. Vả lại, lúc quyết định có con, tôi đã tự xem như bước qua một cuộc đời khác... Me tôi, chị Niết tôi, mỗi hành động việc làm đều phải tự cân nhắc xem người chung quanh có chấp nhận không. Còn tôi, tôi ở đây, sống một đời sống khác, hành vi của tôi là nhằm giải toả những ám ảnh của chính bản thân tôi, là để phá vỡ những lực nén của cuộc sống quanh tôi.
    Khi bé Ni đầy tháng, chị Niết lén vào thăm, đem cho tôi dầu tràm và long não xứ Huế.
    - Me có nói chi không?
    - Chị giấu, không nói cho me biết. Từ khi ba mất, me khó tính lắm?
    Đêm nào ngồi bên giường tôi, chị cũng khóc. Tôi không chịu nổi nước mắt của chị. Nó làm cho tôi có cảm giác như mình đang gặp nạn, trong khi tôi cần thêm can đảm chứ không cần sự xót thương. "Thôi chị về đi. Từ nay em không về nhà nữa đâu".
    Bây giờ, bồng con đứng trước hiên, tôi phân vân đến mức hối hận. Sao mình lại về đây. "Me đang đau mà, mấy ngày ni chị dỗ lắm mới húp được mấy miếng cháo. Mi cứ ương bướng, không nhịn người già được một chút à?". Nghe chị nói, lần này, người chảy nước mắt là tôi. Tôi ôm chặt con vào lòng, băng qua sân, vào nhà ngang ngồi tạm. "Để em lau mặt, thay áo, cho cháu ăn sữa đã rồi tính".
    Từ nhà trên xuống, chị Niết hốt hoảng, hỏi người làm: "Mệ đi mô rồi, răng không thấy?". O Phướn giúp việc bảo, khi cô Niết vừa đi thì mệ cũng mặc áo dài, xách giỏ ra đường, không biết đi đâu? Chị Niết lẩm bẩm, mặt tái nhợt: "Hay là me biết hết rồi ??T
    Tôi phừng mặt: "Thôi để em đi. Me đã đứng dậy tránh mặt em được thì chắc bệnh tình cũng không đến nỗi". Chị Niết mếu máo, ôm chặt lấy tôi. Bé Ni lẫm chẫm chạy chơi một mình giữa sân, mái tóc xoăn xoăn, đôi mắt đen tò mò nhìn lên những cái tượng tí xíu đỏ xanh trên hòn non bộ.
    Cánh cổng mở. Me tôi về. Cái dáng mảnh khảnh đã hơi khum khum về phía trước. Một tay xách cái giỏ mây... Chị Niết kêu lên một tiếng thảng thốt: Bé Ni đang ở ngay giữa sân.
    Giữa vùng sân nhà cũ kỹ, bé Ni đứng đó, nhỏ xíu trong bộ quần áo mới tươi màu: cái sơ mi chim cò và chiếc quần jean tí hon... Thấy me tôi, con bé chùn lại một bước rồi dạn dĩ chạy tới, đưa tay sờ vào vạt áo dài của bà, vạt áo có những chữ thọ lấp lánh trên nền lụa cũ màu khói hương ánh bạc.
    Chị Niết lo lắng dìu me ngồi xuống giường. Me tôi xua tay:
    - Để me đi, đừng dắt. Me có đau ốm chi mô.
    - ??!!
    - Tau không giả đò đau, làm răng hắn chịu về.
    Cúi xuống cái giỏ mây dưới chân, me tôi mở ra. "Cuối năm trời lạnh lắm, me đi sắm thêm cái mền cho ấm?. Tôi lôi cái mền len nhỏ ra khỏi giỏ, dưới lớp mền len còn có một cái ủ sữa dành cho trẻ con.
    Me không nhìn tôi, dường như tự đáy lòng vẫn còn chút giận chưa phai. Giận vì tôi đã không nghe lời me. Giận vì tôi đã không về... Còn nữa, giận vì tôi đã giấu đứa cháu của bà suốt mấy năm trời.
    Bà ôm bé Ni vào lòng, hôn lên má bé, say sưa như người ta hít một bông hoa. Thấy tôi sụt sịt khóc, me tôi ngẩng lên bảo (đó là lần đầu bà nhìn vào mặt tôi từ lúc bước vào nhà):
    - Cháu ngoại trai vẫn chống gậy, đội lư hương cho mệ ngoại được, đó con!
    Tôi giật mình. Me tôi không nhận ra bé Ni là con gái! Sau lưng me, chị Niết lại đưa tay suỵt suỵt, ý bảo tôi để yên, đừng cải chính làm gì.
    Tôi gật đầu cho chị yên tâm. Rồi trước sau gì me tôi chẳng biết. Nhưng có hề gì, chiều nay, khi me tôi đi mua cái ủ sữa, bà đâu đã biết con tôi là trai hay gái.
    Đêm vắng lặng. Me tôi ngủ yên bên bé Ni, cả hai bà cháu đều thoáng cười. Tôi nhìn ra cửa sổ. Mùi hoa nguyệt quý sau mưa ngọt quá. Ngoài kia là những mái nhà, những lùm cây xanh, tất cả hiền hoà, yên tĩnh, nhỏ bé, nhỏ bé đến ngậm ngùi. Phía chái nhà bên tả, chị Niết đang nằm, trong bộ đồ ngủ lụa trắng trông chị như một xác ướp thơm tho và cao quý. Một xác ướp trinh nữ đang tiến dần đến tuổi năm mươi... Tôi ngồi xuống bên chị, cầm bàn tay nhẹ và mỏng tanh, cảm giác như đang nâng những cánh ngọc lan khô héo mà hồi còn trẻ con tôi vẫn lấy xuống từ dĩa thờ sau những ngày đầu xuân.
    Tôi đưa mắt nhìn cái túi xanh nhạt treo trên vách. Sau Tết mẹ con tôi đi rồi. Thương nhà, thương me, thương chị lắm nhưng vẫn phải đi.
    (st)
  7. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0

    Chiêm mộng
    Tản văn
    Nguyễn Ngọc Tư
    1.
    Một dạo chiêm bao toàn thấy vía mình? chạy. Thấy mình lao đi trên những con đường ngoằn ngoèo, chân vướng dấp dúi vào những bờ cỏ dày mịt, chằng chịt. Mặt mình bị những tay chuối khô quất vào, rát buốt. Mặc kệ, mình hồng hộc luồn lách qua những liếp chuối, phóng vút qua những con kinh, ngoi ngóp lội qua dòng sông dập dờn những giề rau muống. Cuộc chạy trốn bời bời trong một thứ âm thanh câm lặng. Trong bụng hãi hùng bởi ý nghĩ, có một? bà khùng đang rượt đằng sau. Nhưng chẳng thấy bóng ai, riêng mình chạy và chạy. Điên dại. Rã rời.
    Tỉnh giấc nghe đôi chân mỏi nhừ. Tỉnh giấc, nhớ ra những tháng ngày qua mình sống chẳng ra sao, không làm việc gì có ý nghĩa. Gió chướng thổi bồn chồn ngoài cửa. Dường như ngọn gió này đã buộc mình chạy hoảng loạn trong mơ.
    2.
    Lại chìm vào mộng mị. Lòng đinh ninh là mình đang đi, nhưng chỉ thấy chấp chới chiếc ba lô nghêu ngao trên những đồng cỏ vàng. Thấy chen vào đám đông, gào thét tên những đôi bò đua chạy ***g lên trên mảnh ruộng còn xem xép nước. Tránh nước bùn đang văng trắng xóa, mình nhún chân một cái nhảy lên? đỉnh núi cao, mịt mù mây trắng, trơ trọi giữa bốn bề biển xanh ngằn ngặt. Hoa nở xập xoè tựa ****. Bỗng nghe lạnh buốt chân, như đang đi qua mấy con đường rêu phủ, như đang bước lên thềm của những toà thành hoang phế. Đâu đó, bồng bềnh trôi những tiếng chuông chùa binh boong.
    Vía tôi hay phiêu lãng trong cái ba lô cũ kỹ, bạc màu. Tỉnh giấc bồi hồi rất lâu. Lục lọi trong mớ ký ức rối bù, dường như bữa trước có người bạn rủ tôi đi dọc miền biên giới chơi. Tôi bảo không đi, mắc công chuyện quá. Tôi nói rất nhanh như một chuyện đương nhiên và không hề có cảm giác tiếc nuối. Tôi không kịp nhận biết là mình khao khát được đi chuyến đó, và vùng vẫy tuyệt vọng vì những mối vướng bận chằng chịt của cuộc đời. Ngay từ khi mới chớm cựa mình, những ước mơ đã bị tôi vùi lấp.
    3.
    Tôi hay bận lòng vì những giấc chiêm bao. Những cảm giác không thể rũ bỏ khi tỉnh giấc. Là nỗi thất vọng, chưng hửng sau mơ thấy vía mình là một ông vua, một mình diệt ác trừ gian, chém đầu mấy tên cà chớn nhiểu nhương giữa đời, chẳng gặp phải thứ ô dù nào ngăn trở. Những giấc mơ đó ngày càng dày, cùng một nội dung, chỉ nhân vật bị kết tội là thay đổi. Là tâm trạng nhẹ nhàng, xốn xang, ngộ nghĩnh khi vía thụi gảy răng một gã mà hằng ngày mình phải cười cười vâng dạ, một cũng thưa anh Hai, hai cũng thưa anh Hai; lúc khác lại thấy vía cột tóc sừng trâu, vừa mút kem vừa nhảy dây trên mảnh ruộng quê nhà; nhiều khi, trong mơ mình ca một bài tình, sến thiếu điều chảy nước, nghêu ngao lạc giọng trên đường, như người đời biến mất rồi, chẳng ai nghe?
    Tôi bận lòng, vì khi chiêm bao lại có cảm giác mình sống thật. Hồn nhiên. Ngay thẳng. Nhưng nghĩ kỹ thì hơi? ngược ngạo. Đời dài thăm thẳm, nhưng vẫn chưa đủ cho tôi sống nên phải mượn chiêm bao để tiếp tục làm việc, vui chơi, hy vọng? Hay vì thường sống dối lòng, diễn suốt nên sống thật trong mơ?
    Nên khép mắt như khép một màn kịch. Nghĩ tới điều đó, thấy buồn?
    May nhờ mộng mị đêm đêm mà những khát khao, những mơ mộng, những yêu thương và sợ hãi mà tôi đã kìm nén, chôn chặt, và vì không có thời gian nên tôi lướt qua nhanh đến mức chính mình cũng không kịp nhận biết bỗng hiện ra, ngời ngợi. Tôi nhận ra mình.
    Để còn là mình?
    nguồn: tác phẩm văn học - TTVN
  8. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Chiều chủ nhật,
    cửa sổ mở,
    nhạc
    ánh sáng
    cuộn
    chan hoà ...!

    Nghe thử nhé: Tenderness-Bandari
    link: http://www.xinlv.net/bear/bdr/6/Track14.mp3
  9. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Sáng nay ra phố
    Nắng đượm, thu vàng
    Một trời đầy gió
    Một hồn mang mang
    Con đường rất ngắn
    Xoay tròn vòng xe
    Một trời xao động
    Một hồn vắng tê
    Đi giữa dòng đời
    Ngược xuôi xe, ngựa
    Nỗi đâu thắp lửa
    Nỗi nào quạnh hiu?
    Sáng nay thu nói
    Bằng triệu lá vàng
    Nghe như bão nổi
    Những lời đa đoan?
    Em vào mộng mị
    Thu phong bao giờ
    Hợp tan - dâu bể..
    Trách chi niềm mơ?
    Con đường rất ngắn
    Những lối đi nào
    Để lòng xa vắng
    Nhuốm hồn hư hao?
    ???.
    Sáng nay ra phố
    Gió trời lạnh se
    Gì?như nỗi nhớ
    Từ đâu lại về?
    HoaTiNa
  10. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Chiều
    Lại những buổi chiều nắng nhạt phía hàng cây
    Qua ô cửa ?" màu thời gian rất cũ
    Loang lổ khát khao, và mềm đi nỗi nhớ
    Những buổi chiều không đợi vẫn đi qua?
    Lại bắt gặp mình trên vạn dặm đường xa
    Chỉ thấy trắng hơi sương và chân trời mờ mịt
    Cơn gió bay ngang, lạnh lùng dấu vết
    Chợt bắt gặp mình rơi rụng những niềm vui?
    Lá đổ theo mùa? nhiều - ít cũng vậy thôi
    Vẫn xác xơ cây, vẫn võ vàng con phố
    Nên không trách mùa thu sao đầy gió
    Xô khoảng vắng trong chiều lặng lẽ rớt vào đêm
    Có ai đợi, ai chờ, ai tha thiết gọi tên?
    Ai đếm bước trên vàng thu xác lá
    Chiều vẫn qua đây? sao thanh âm vắng lạ
    Để lại thấy mình rơi trong chiều ngẩn ngơ chiều?
    @HoaTiNa
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 21:46 ngày 08/11/2006

Chia sẻ trang này