1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quelque chose dans mon coeur...

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Sài gòn (HCMCC - SAIGON Club)' bởi ngoainhi, 11/11/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Rốt cuộc thì đêm qua mắt cũng thật sự nhắm lại được để ngủ một giấc thẳng đến sáng. Em ngồi ngẫm nghĩ xem vừa rồi ai bị ảnh hưởng theo cơn điên của mình. Có lẽ BaMe là thiệt thòi nhất vì chắc cũng hơn 1 tuần em không biết đến cơm nhà. Về đến nhà thì BaMe đã ngủ, sáng dậy thì Me đi làm, Ba đi chợ. Con gái hư quá!
    Có lẽ anh tự hỏi em muốn nói gì khi nhận được cú điện thoại đó. Em muốn nhiều thứ nhưng đã từ lâu, không còn thứ nào em còn có thể phát ra thành lời hoặc ít nhất là viết ra giấy. Bão đã qua đi. Em lại trở lại làm mình, yên lành, ngoan ngoãn trong vỏ bọc gia đình và mọi người mong muốn.
    CHO NĂM THÁNG QUA ĐI...
    Em trở ngược về xóa mọi vết dấu từ anh
    Những nẻo đường đi qua cây khô gầy rũ lá
    Em đang chạy trốn hay đang trú vào kỷ niệm
    Mà cứ tìm, rồi đau ?
    Trả lại anh bản romance ngày nào giấu trong mắt nhau
    Người đã cũ, phím tơ chùng hoang phế
    Và nước mắt là điều không thể?
    Ừ thì đồi vẫn gió và hoa
    Lông ngỗng trắng một thời con gái
    Biết ai người ngốc dại !
    Tình yêu?
    Trả lại anh đóa ngọc lan từ trong nỗi nhớ nhau
    Bồ câu thôi dẫn đường
    Hương bay nẻo khác !
    Em đã gánh nỗi nhớ qua bao điều bất trắc
    Chiều nay bất chợt ngại ngần?
    Dốc đồi xưa còn in vết chân trần
    Một thời romance, anh của em, và khóc cười, và gió
    Xin tất cả vẹn nguyên cùng ngủ yên với cỏ
    Cho năm tháng qua đi bình thường, bình thường?
    @Duong_chieu_la_rung
    [nick]
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 14:44 ngày 23/11/2005
  2. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0

    Đường vòng tình yêu
    Gilbert Wright - Dịch giả: Hải Đề

    Tôi là một nhân viên kiểm soát của nhà ga Liên Hiệp. Mỗi ngày, ngồi trong phòng làm việc của mình, tôi có thể nhìn thấy hành khách lên xuống xuống cầu thang. Bên trái phòng làm việc của tôi là một quầy bán báo. Chủ quầy - Tony - là một người rất khoái trò cá cược đua ngựa và bởi vì niềm đam mê, khát khao chiến thắng này mà anh lao vào nghiên cứu các định luật của môn xác suất thống kê.
    Anh thường nói với tôi, theo những gì anh tính toán (dĩ nhiên là dựa vào một hệ thống lý thuyết xác suất nào đó mà chỉ mình anh hiểu), nếu như tôi cứ tiếp tục làm công việc như hiện nay thêm 112 năm nữa, thì chỉ bằng một cái nhìn tôi cũng có thể nhận ra bất cứ ai trên trái đất này.
    Dù không hẳn đã bị Tony thuyết phục nhưng tôi cũng tự tìm ra một lý thuyết cho riêng mình. Đó là nếu bạn đủ kiên nhẫn chờ đợi ở một nhà ga tàu hỏa lớn như nhà ga Liên Hiệp này, có ngày bạn sẽ trông thấy mọi du khách trên thế giới.
    Tôi chia sẻ lý thuyết đó của mình với nhiều người nhưng chẳng ai buồn quan tâm, trừ Harry. Đó là một anh chàng đến nơi này cách đây hơn ba năm và từ thời điểm ấy đến nay, cậu ta chờ đợi nơi đầu cầu thang này, để mỗi ngày lại dõi theo hành khách xuống tàu, bắt đầu từ chuyến sớm nhất - 9 giờ 05.
    Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Harry - một chàng trai gầy gò, đóng bộ rất nghiêm túc, đi đi lại lại đầy vẻ nôn nóng. Tôi biết ngay anh chàng này có hẹn với một cô bạn gái tại đây. Thậm chí tôi còn biết một lễ cưới sẽ được tổ chức chừng hai mươi phút sau khi cô gái đến. Đừng hỏi tôi tại sao biết được điều đó. Sau 18 năm ngày nào cũng nhìn thấy cảnh chờ đợi ở đầu cầu thang này, thật chẳng có gì dễ dàng hơn để đoán ra những chuyện như vậy.
    Rồi hành khách đến và tôi bắt đầu bận rộn với công việc của mình, không nhìn về phía cầu thang nữa. Đến khi chuyến tàu 9 giờ 18 sắp sửa tới, tôi ngước lên và ngạc nhiên khi thấy chàng thanh niên vẫn còn đứng đó.
    Cô gái không đến trên chuyến tàu 9 giờ 18 hay chuyến 9 giờ 40. Khi tất cả hành khách của chuyến tàu 10 giờ 02 đã đến và rời khỏi sân ga, trông Harry khá là tuyệt vọng. Lát sau, thấy Harry đi đến gần cửa sổ phòng, tôi gọi với ra, hỏi rằng cô gái của cậu ta trông ra sao.
    Nếu có mặt ở đó, thấy cái cách mà cậu ta tiến đến và nửa như bò vào cửa sổ phòng tôi, có lẽ bạn nghĩ rằng tôi sẽ dò tìm tông tích của cô gái giữa đống hành lý trong phòng kiểm soát này. ?oNàng nhỏ người và da ngăm đen", cậu ta nói. "19 tuổi và dáng đi nhanh nhẹn. Nàng có một gương mặt...", suy nghĩ một phút, ?orất có hồn. Tôi muốn nói là cũng có khi nàng nổi nóng nhưng không bao giờ nóng giận lâu. Cặp chân mày của nàng giao nhau thành một điểm nhỏ ở giữa. Nàng có một áo lông thú màu nâu nhưng có lẽ nàng không mặc hôm nay?.
    Tôi không nhớ là đã trông thấy ai có những đặc điểm giống như những gì cậu ta miêu tả.
    Cậu ta đưa cho tôi xem một bức điện tín. Tôi đọc được dòng chữ ĐẾN VÀO THỨ NĂM ĐÓN EM Ở NHÀ GA. YÊU YÊU YÊU YÊU - MAY. Bức điện được gửi đi từ Omaha, Nebraska.
    ?oÀ?, sau cùng tôi nói, ?oTại sao anh bạn không gọi điện về nhà? Có lẽ nàng đã về đó nếu nàng đến trước khi anh có mặt?.
    Cậu ta nhìn tôi rầu rĩ: ?oTôi mới đến đây được hai ngày. Chúng tôi sẽ gặp nhau ở đây, sau đó xuôi về Nam. Ở đó, tôi được hứa hẹn sẽ có một chỗ làm. Nàng... nàng không có địa chỉ nào để lại cho tôi cả?.
    Nói xong, cậu ta bước tới đầu cầu thang để nhìn hành khách xuống chuyến tàu 11 giờ 22.
    Hôm sau, tôi đến phòng làm việc và thấy cậu ta vẫn ở đó. Ngay khi trông thấy tôi, cậu ta tiến đến.
    Tôi hỏi trước: ?oVậy trước đây nàng đã từng làm việc ở đâu không?".
    Anh chàng gật đầu. "Nàng là một thư ký đánh máy. Tôi đã gọi điện hỏi xem họ có biết hiện giờ nàng ở đâu không. Tất cả những gì họ biết là nàng đã nghỉ việc để lập gia đình?.
    Câu chuyện bắt đầu như vậy đó. Liên tiếp ba hay bốn ngày sau, Harry đứng đón từng chuyến tàu. Dĩ nhiên, trên từng chuyến tàu người ta đều có thể tiến hành kiểm tra hành khách và cảnh sát cũng như các viên chức ngành đường sắt đều tỏ ra quan tâm đến trường hợp ?olạc người yêu? của Harry nhưng chẳng ai giúp gì được cho cậu ta. Tôi có thể đoán được rằng mọi người đều nghĩ chẳng qua May đã cho anh chàng "leo cây", có điều họ không nói ra mà thôi. Riêng tôi, không hiểu sao tôi không nghĩ như vậy.
    Khoảng hai tuần sau, trong một lần trò chuyện, tôi nói cho Harry nghe về lý thuyết xác suất của mình. "Nếu bạn có đủ kiên nhẫn đợi", tôi nói, "bạn sẽ trông thấy nàng bước trên các bậc thang đó". Cậu ta quay lại nhìn cái cầu thang như thể chưa trông thấy bao giờ trước đây, trong khi tôi tiếp tục giải thích cho cậu ta nghe về các con số của Tony, về các định luật xác suất...
    Hôm sau, khi tôi đến chỗ làm thì thấy Harry đang đứng sau quầy bán báo của Tony. Cậu ta nhìn tôi với vẻ ngượng ngùng và ấp úng: ?oÀ, tôi phải tìm một việc làm...".
    Thế là từ đó cậu ta bắt đầu làm việc cho Tony. Và cũng từ đó, chúng tôi không bao giờ nhắc đến May, cũng như không nói đến lý thuyết xác suất của tôi nữa. Nhưng tôi nhận thấy Harry vẫn luôn luôn nhìn theo từng người bước lên cầu thang.
    Khoảng một năm sau, Tony bị giết chết vì một vụ tranh chấp trong chuyện cá cược và cô vợ góa của Tony đồng ý cho Harry coi sóc toàn bộ quầy báo. Rồi ít lâu sau đó, khi cô ta đi bước nữa, Harry mua lại quầy báo. Cậu ta vay tiền mở một quầy bán nước soda, đồ tạp hóa và chẳng bao lâu công việc kinh doanh của cậu ta đã phát triển tốt đẹp.
    Cứ thế cho đến ngày hôm qua. Đang làm việc, tôi bỗng nghe một tiếng la lớn cùng tiếng đồ vật rơi đổ kêu loảng xoảng. Tiếng la là của Harry, còn tiếng loảng xoảng phát xuất từ các con búp bê và một số vật linh tinh khác bị đổ xuống khi cậu ta nhảy qua quầy hàng. Cậu ta chạy lại, chộp lấy một cô gái ở cách cửa sổ phòng tôi chừng ba mét.
    Cô gái có vóc người nhỏ nhắn, da ngăm đen và cặp chân mày giao nhau thành một điểm ở giữa.
    Họ đúng đó một lúc, ôm nhau vừa cười vừa khóc, nói những lời vô nghĩa. Cô gái thốt ra những gì đó, hình như là "Em muốn nói là nhà ga xe buýt...", còn cậu ta thì khóa miệng cô nàng bằng những nụ hôn rồi kể cho cô nghe cơ man nào là việc mình đã làm để tìm cô. Chuyện xảy ra hơn ba năm về trước là May đã đến thành phố này bằng xe buýt chứ không phải bằng tàu hỏa và trong bức điện tín cô muốn nói là ?onhà ga xe buýt" chứ không phải ?onhà ga tàu hỏa?. May đứng đợi gặp Harry ở nhà ga xe buýt trong nhiều ngày và đã tiêu hết số tiền đem theo. Sau cùng, cô tìm được một chân thư ký đánh máy.
    ?oCái gì??, Harry nói, "Em đã làm việc ở thành phố này? Suốt thời gian qua?".
    Cô gái gật đầu.
    ?oTrời ơi? Thế em không bao giờ đi xuống nhà ga này à?". Cậu ta trỏ vào quầy tạp hóa của mình. "Anh đã ở đây suốt thời gian qua. Anh là chủ quầy tạp hóa này. Anh đã nhìn theo từng người bước lên cầu thang...".
    Mặt cô gái bắt đầu hơi tái đi. Lát sau, cô nhìn cái cầu thang, khẽ khàng. "Em... trước đây em chưa bao giờ đi đến cầu thang này. Anh biết không, hôm qua em có việc phải ra khỏi thành phố... Ôi Harry!?. Rồi cô vòng tay quanh cổ Harry và bắt đầu khóc.
    Một phút sau, cô buông Harry ra và chỉ thẳng về cuối sân ga phía Bắc. "Harry, trong suốt hơn ba năm qua, ròng rã hơn ba năm qua, em đã ở đó - làm việc ngay trong nhà ga này, đánh máy, trong văn phòng của sếp nhà ga".
    Điều tuyệt diệu đối với tôi là cách thức mà các định luật xác suất đã vận hành thật tích cực, bền bỉ, đến tận khi chúng cuối cùng đã khiến cho May bước lên các bậc thang của chúng tôi...
    (nguồn: vnthuquan.net)
  3. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    có một người vừa mới qua đây thôi.có một khuôn mặt vừa mới thân thiết,và giọng nói cũng vừa mới trở thành quen thuộc.tất cả vùa mới thôi.ấy vậy mà qua đây nhanh quá.
    người đến bên đời thật nhẹ và trở thành thân quen từ khi nào chẳng biết.để rồi ra đi cũng vội vàng và không lời lí giải.
    ngơ ngác.chơi vơi.chẳng kịp nhận ra điều gì vừa đến và vừa qua đi...........
    cũng ít ỏi thôi những lời hứa người trao vội vàng,cũng ít ỏi thôi những kỉ niệm ngọt ngào và cả những hờn ghen vô cớ. thật quá ít ỏi so với cái dài rộng của lòng người.Nhưng những cái vụn vặt ít ỏi đó đủ làm bề bộn cái cuộc sống vốn nhiều trắc trở của tôi, cái vụn vặt đó đủ làm cho tôi quặn đau mỗi khi bắt gặp,hay nhớ tới.
    à thì ra người cũng giống như tất thảy những mặt người kia thôi.
    bây giờ ngồi lại nơi đây,tôi chẳng tính toan xem ai là người tội lỗi.tôi chẳng nghĩ suy thêm ai là người đau khổ bất hạnh và ai là kẻ sướng vui hạnh phúc.ôi không,tôi chẳng làm những điều vụng về ngu ngôc đó đâu.tội tình thêm làm gì cho cái'''''''' cõi người và cõi đời nhân thế.
    tôi chưa và sẽ chẳng dám nói đến chữ yêu.tình yêu à? nó sa xỉ quá với tôi,màu mè và đắt tiền thế,thì nghèo nàn xác xơ như tôi nào đâu dám nghĩ suy mơ ước.
    tôi có hẹn rồi,hẹn với nỗi buồn như là muôn kiếp đợi.thế nên,những cái thoáng chốc vụt qua đó không làm tôi qua'''''''' huyễn hoặc.người đi à? uh thì người đi.người dối tôi à? ừ thì người nói dối.người quên hay là nhớ?uh thì người vẫn cứ là vậy thôi.vẫn như thế và tôi thì vẫn đợi.
    tôi cũng ngơ ngác nhiều rồi với câu hỏi "tại sao".nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến cút côi.và thế là cái cõi lòng cũng im lìm như chết lặng.
    tôi vẫn thế.chẳng khi nào khác được đâu.thứ tha hết cả rồi.người cứ thảnh thơi đi với cái cõi đời lựa chọn.
    rồi thì sẽ chẳng ai xem ai lầm lỗi.và vẫn kéo lê thân xác trên dài rộng đường đời.
    nhờ gió nhờ mưa,nhờ những tia nắng.gửi lời cầu chúc ngọt lành đến nơi ấy.có sự hiện diện của người.
    hạnh phúc để thứ tha hết thảy cho cuộc đời.
    lặng lẽ.cúi đầu.quay đi và bật khóc.
    bẽ bàng quá cái sự hiện diện thừa thãi nơi đủ đầy vui vẻ.
    tôi vẫn cứ đi ngược chiều cơn gió.để cát bụi oà ập vào khuôn mặt mình.bụi làm cay mắt.thế là lại cúi đầu.
    tôi cứ đi ngược với đám đông ồn ào cười nói.đi về nơi xa tít chỉ có mình tôi với không gian.cái dáng đi hình như xiêu vẹo ít nhiều.
    đói khát và mệt mỏi đôi khi quỵ ngã bước tôi đi.tôi sõng xoài trên cát nóng. rồi vẫn cứ phải cố mà đứng lên tiếp tục cuộc lộ trình dài.
    cuộc sống không cho phép tôi đầu hàng trước mọi đau khổ hay tuyệt vọng.không cho phép tôi ngã gục.thế là tôi lại cứ mải miết đi mà đeo đẳng theo mình bao nhiêu là nguồn cơn nước mắt.
    tôi cúi đầu xuống.nhìn dưới chân mình.tôi đã biết rằng mình đang ở đâu.và thế là tôi lại ngẩng đầu lên.mỉm cười. và đi tiếp........
    @ttggttsn
    [url="http://www3.ttvnol.com/thica/216087/trang-24.ttvn" nguồn: Góc văn trong thi ca[/url]

    [nick]
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 14:54 ngày 25/11/2005
  4. vyhuynh

    vyhuynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    3.311
    Đã được thích:
    16
    [​IMG]



    Two roads diverged in a yellow wood,And sorry I could not travel bothAnd be one traveler, long I stoodAnd looked down one as far as I couldTo where it bent in the undergrowth;
     Then took the other, as just as fair,And having perhaps the better claim,Because it was grassy and wanted wear;Though as for that the passing thereHad worn them really about the same, And both that morning equally layIn leaves no step had trodden black.Oh, I kept the first for another day!Yet knowing how way leads on to way,I doubted if I should ever come back.I shall be telling this with a sighSomewhere ages and ages hence:Two roads diverged in a wood, and I I took the one less traveled by,And that has made all the difference.


    [​IMG]
    Được dec23 sửa chữa / chuyển vào 02:02 ngày 27/11/2005
  5. vyhuynh

    vyhuynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    3.311
    Đã được thích:
    16
    Trong cô đơn và trống rỗng
    anh lại phải tiếp tục một ngày
    ....ko có em
    [​IMG]
     
    A lonely room and empty chairAnother day so hard to bareThe things around me that I see remind me ofThe past and how it all used to be
    From souvenirs to more souvenirs I liveWith days gone by when our hearts had all to giveFrom souvenirs to more souvenirs I liveWith dreams you left behindI''ll keep on turning in my mindThere''ll never be another youNo one will share the worlds we knewAnd now that loneliness has come to take your placeI close my eyes and see your face
    From souvenirs to more souvenirs I liveWith days gone by when our hearts had all to giveFrom souvenirs to more souvenirs I liveWith dreams you left behindI''ll keep on turning in my mind[​IMG]
    Em đã thật sự bước đi
    Bỏ lại sau lưng
    ....những kỷ niệm
    và dấu yêu ngày nào...
    còn lại mình anh
    ...trong cô đơn
    .....và buồn chán
    ^___^
    dẫu tháng ngày có trôi qua
    ...nhưng sẽ chẳng ngăn được
    quá khứ
    ....ùa về
    ^___^
    đã kết thúc thật rồi sao
    .... hả em?
    [​IMG]
    Sẽ chẳng thay thế
    và cũng mãi sẽ chẳng ai chạm được
    những gì mình từng vun đắp
    và gắn bó
    phải ko em?
    Trong bóng tối
    trong cô đơn và thương nhớ
    anh chỉ biết nhắm chặt mắt lại
    để sống lại được khoảnh khắc
    có em như ngày nào...
    Thương tặng ngoainhi
     
     
     
     
     
  6. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn em Vy nhé
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 10:13 ngày 27/11/2005
  7. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0

    Hôm nay trời rất đẹp Một ngày tốt lành cho anh, cho chị và cho em...
  8. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Tiếng chân mưa

    Chạy theo nắng chỉ có tiếng chân mưa
    Chạy theo em là hư-không-gì-cả
    Con chuồn chuồn thấp thỏm bay là lạ
    Cuối chiều rơi một giọt cuối phân vân...
    Anh ở xa nên cũng chẳng như gần
    Mong mỏng thế giữ làm sao khỏi ướt
    Dù nỗi nhớ như là cây dù mượn
    Che đời nhau qua những quãng đổ dài.
    Tiếng chân mưa lúc dồn dập, lúc phai
    Em chẳng đếm làm gì cho thức nữa
    Nhưng mà cứ có một điều trăn trở
    Cơn mưa nào là cơn mưa cuối cùng
    Nắng lên rồi,mình có gặp nhau không?
    @nguoi_thuong
  9. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Ne me quitte pas​

    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Il faut oublier
    Tout peut s''oublier
    Qui s''enfuit déjà
    Oublier le temps
    Des malentendus
    Et le temps perdu
    A savoir comment
    Oublier ces heures
    Qui tuaient parfois
    A coups de pourquoi
    Le coeur du bonheur
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas​
    [​IMG]

    Moi je t''offrirai
    Des perles de pluie
    Venues de pays
    Où il ne pleut pas
    Je creuserai la terre
    Jusqu''après ma mort
    Pour couvrir ton corps
    D''or et de lumière
    Je ferai un domaine
    Où l''amour sera roi
    Où l''amour sera loi
    Où tu seras reine
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas​
    [​IMG]
    Ne me quitte pas
    Je t''inventerai
    Des mots insensés
    Que tu comprendras
    Je te parlerai
    De ces amants-là
    Qui ont vue deux fois
    Leurs coeurs s''embraser
    Je te raconterai
    L''histoire de ce roi
    Mort de n''avoir pas
    Pu te rencontrer
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas

    [purple]On a vu souvent
    Rejaillir le feu
    De l''ancien volcan
    Qu''on croyait trop vieux
    Il est paraît-il
    Des terres brûlées
    Donnant plus de blé
    Qu''un meilleur avril
    Et quand vient le soir
    Pour qu''un ciel flamboie
    Le rouge et le noir
    Ne s''épousent-ils pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas

    [​IMG]
    [purple]Ne me quitte pas
    Je ne vais plus pleurer
    Je ne vais plus parler
    Je me cacherai là
    A te regarder
    Danser et sourire
    Et à t''écouter
    Chanter et puis rire
    Laisse-moi devenir
    L''ombre de ton ombre
    L''ombre de ta main
    L''ombre de ton chien
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas
    Ne me quitte pas

    P.S. Mụ damdang, dịch bài này cho em

    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 15:13 ngày 29/11/2005
  10. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Mặt hồ nhớ..
    Mặt hồ nhớ
    Xanh xanh thắm
    Xốn xang màu nắng
    Xôn xao lời gió
    Thủ thỉ tiếng mưa
    Ầm ào bão tố
    Đêm trăng
    Em xuống tắm
    Mặt hồ nghẹn thở
    Và nỗi nhớ..
    thành thơ

    22.02.2004.
    @Nsn

Chia sẻ trang này