1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quelque chose dans mon coeur...

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Sài gòn (HCMCC - SAIGON Club)' bởi ngoainhi, 11/11/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. narsis

    narsis Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0

    [​IMG]
    Bình yên một thóang cho tim mềm
    Bình yên ta vào đêm
    Bình yên để đóa hoa ra chào
    Bình yên để trăng cao
    Bình yên để sóng nâng niu bờ
    Bình yên không ngờ
    Lòng ta sẽ cầu kinh bình yên.
    Bình yên để gió đưa em về
    Bình yên ta chờ nghe
    Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
    Chờ nghe tình lung linh
    Bình yên để nắng soi môi thơm
    Bình yên ta mừng
    Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
    Mừng em đã biết xót thương tình yêu
    Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
    Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
    Như một câu hát ứa ra từ tim
    Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
    Để quên hết khó khăn chia lìa
    Bình yên một thóang cho tim mềm
    Bình yên ta vào đêm
    Bình yên để đóa hoa ra chào
    Bình yên để trăng cao
    Bình yên để sóng nâng niu bờ
    Bình yên không ngờ
    Lòng ta sẽ cầu kinh bình yên.​

    [​IMG]
  2. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Một ngày bình yên...
  3. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0

    Cái người ta không bao giờ có được sẽ khiến cho họ mãi mãi động lòng... - trích lời "Hạng Thiếu Long" của Huỳnh Dịch
    ----------------------------------------------------
    Nỗi nhớ quấn quít theo em suốt dặm dài Ơi thảm cỏ sao hiền hòa đến thế Giọt sương cứ trong veo, bầu trời xanh thế  Để em mơ bóng dáng một con đường...
  4. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    "Quelque chose dans mon coeur?" Em thấy đúng như thế. Em không thể xác định được điều gì khiến trái tim em đập mạnh, lộn nhộn, lạo nhạo... Nó là nguyên nhân khiến mỗi một sự việc có tác động mạnh hơn, có ấn tượng sâu hơn, vui hơn hoặc buồn hơn với em hay chính là một trong các sự việc ấy khiến em rơi vào trạng thái này? Cái nào? Là gì? Ra sao? Em không biết rõ.
    Em vừa load về Le pianiste của Andre. Bản Souvenir de Varsovie lừng khừng, chầm chậm, mông lung như chính em vậy...
  5. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Tìm trong quá khứ
    Trần Thị Diệu Tâm
    Trước khi đến trạm Métro để về nhà, Anne thường phải đi ngang qua một bệnh viện tâm thần. Nơi đây một buổi chiều có những bệnh nhân nhẹ được phép ra đường phố dạo chơi, ra phố xá để mua một tờ báo, một gói bánh, gói kẹo hoặc các thứ lặt vặt khác mà người bệnh cảm thấy thích thú.
    Thỉnh thoảng Anne gặp một cô gái rất trẻ, khuôn mặt bầu bĩnh vừa đi vừa nhìn xuống đất cười một mình. Có lần Anne gặp một người đàn bà độ chừng ba mươi, áo quần tề chỉnh, nhưng lại trát một lớp phấn trắng bệch, tô môi son đỏ chót, trên đầu bà thắt một cái nơ đỏ chói. Cái nơ đỏ và bộ mặt trắng kiểu ấy thì Anne biết bà ta từ bệnh viện đi ra. Người đàn bà trẻ nhìn Anne chào mỉm cười coi như đã là bạn, rồi xin nàng địa chỉ. Anne hỏi để làm gì, trả lời để tôi gởi thiệp chúc cô được mọi điều hạnh phúc.
    "Chúc cô được mọi điều hạnh phúc". Sao mà dịu dàng êm ái, Anne cảm động, ghi ngay địa chỉ của mình, bởi vì được nghe người khác chúc cho mình mọi điều hạnh phúc. Anne đưa mảnh giấy nhỏ ghi tên và địa chỉ thật của mình, bà ấy cám ơn rối rít. Tuần lễ sau, Anne nhận được tấm hình tháp Eiffel, mặt sau ghi: "Tôi đến Paris hơn tuần nay, gởi cô tấm hình kỷ niệm, chúc cô mọi điều hạnh phúc. Hãy nhớ đến tôi nhé". Ký tên không rõ, sau đấy Anne gặp người đàn bà, nàng cám ơn đã nhận được tấm thiệp, thì bà nhìn nàng ra vẻ ngạc nhiên, chẳng nói năng gì, đôi mắt nhìn vào một khoảng đâu đâu.
    Từ đó, Anne không thể nào hiểu được có điều gì không bình thường ở những người mắc bệnh tâm thần, những người mang trong hồn một chứng bệnh điên.
    Chiều hôm sau, cũng như mọi chiều tan sở, Anne rảo bước qua bệnh viện đến trạm Métro. Nàng đi chậm hơn mọi ngày, Paris chiều nay trời đẹp quá, Paris đang vào xuân, cái lạnh khô làm cóng thịt da đã bị lùa vào lãng quên. Buổi sáng mai đi làm có hoa jonquille vàng chào đón hớn hở bên vệ đường, và buổi chiều về, Paris biết để lại chút hơi ấm cho nỗi mệt nhọc của một ngày làm việc.
    Anne chợt dừng lại, một người đàn ông Á Đông tiến gần Anne hỏi bằng tiếng Pháp:
    - Cô có phải người Việt không?
    Anne không trả lời, nhưng hỏi lại:
    - Ông muốn hỏi việc gì?
    Người đàn ông cười bắt đầu nói tiếng Việt:
    - Cô là Như An.
    Anne díu mày, lạ quá bỗng dưng có người gọi mình là Như An. Mình chẳng bao giờ quen ông ta.
    - Tôi không phải Như An, tôi là Marie Anne.
    Nàng lạnh lùng bỏ đi, tiếng người đàn ông thảng thốt níu kéo:
    - Em Như An, em không nhận ra anh sao?
    Giọng nói khàn đục, chới với. Anne có cảm tưởng như tiếng nấc ực lại trong cổ họng vì mảnh váng cuối cùng bị sóng biển xô ra xa. Nàng quay lại nhìn có vẻ thương hại. Người đàn ông lắp bắp:
    - Anh đây, anh là Tường đây
    Bây giờ Anne ngở rằng mình là kẻ mất trí nhớ, người đàn ông trước mặt có tên Tường đang cố gắng thúc bách nàng trở về trạng thái có trí nhớ. Anne càng hoảng hốt, nàng nghi ngờ chính mình. Khi nhớ lại cách đây ít hôm, tờ báo France Soir viết về một người đàn ông nói tiếng Anh, bị bệnh mất trí nhớ, buổi sáng mới sáu giờ, trời còn bốn độ âm mà ông đã cởi áo quần xuống sông tắm. Được đưa vào bệnh viện, bác sĩ hỏi gì cũng lắc đầu, hỏi lắm thì không biết, không biết mình ở đâu, không biết mình tên gì, mình bao nhiêu tuổi, gốc nước nào. Các cô y tá bèn đặt người đàn ông mất trí nhớ một cái tên để gọi là ông Smith. Ông Smith là một trong những kẻ im lặng bơ vơ của thời đại mất quá khứ.
    Ông Tường nhìn Anne không chớp, chờ đợi. Rồi cái nhìn trở nên đắm đuối, pha chút tuyệt vọng tha thiết. Cái nhìn sắp chìm vào một vùng không có ánh sáng. Anne dịu dàng cười.
    Ông Tường mời nàng:
    - Chúng mình vào một quán càfé một chút nhé,
    Anne như bị thôi miên, gật đầu
    - Em uống gì, nước cam hay café?
    Ông Tường coi bộ bình thường quá, hay mình là người bệnh mà không biết, Anne lẩn thẩn nghi ngờ.
    Khi người bồi bàn mang nước cam ra, ông Tương đưa tay cầm chiếc muổng quậy quậy ly nước cam có đá cho Anne.
    Cử chỉ của người đàn ông chợt nàng rùng mình, bởi vì đâu đó trong trí nhớ xa xăm đã thấy vài lần. Đâu nhỉ, nàng lục soát lại quá khứ, thuở ngày xưa còn là sinh viên, mình có quen một người con trai nào tên Tường hay tên Tưởng? Đành chịu thua, thời gian đã đào mòn đục đẽo mọi dĩ vãng để bây giờ nàng trở thành kẻ trần trụi bơ vơ giữa hiện tại không có trọng luợng.
    Hay là kiếp trước mình là người yêu của ông ta chăng, ông này lại có tật nhớ dai, nhớ đến cả tiền kiếp mình.
    Anne thử lại một lần nữa, nói lại một "sự thật" cho hai người, để xem ai là kẻ nhớ kẻ quên.
    - Tôi không phải là Như An, người yêu xưa của ông đâu.
    Lần này ông có vẻ giận dữ, phẫn nộ:
    - Đừng có đùa, em đã từng viết cho anh hàng chục lá thư tình lúc ấy ở Sài Gòn. Anh đọc thuộc lòng, đọc đi đọc lại bao năm nay rồi, em muốn anh đọc cho nghe không, chúng ta yêu nhau đến thế mà em quên rồi sao?
    Trời ơi, thế này thì chết thật. Anne run rẩy đưa ly vội nước cam lên môi uống một hơi.
    - Có thật em quên anh rồi sao?
    Ông thở dài:
    - Trên đời này anh còn mỗi mình em thôi.
    Nước mắt Anne muốn trào ra, sao lại có một người thủy chung đến thế vậy.
    Ông Tường ơi, tôi muốn tâm sự với ông, tôi muốn kể về tôi cho ông nghe thế này:
    "Từ lúc qua đây, tôi sống xuôi theo ngày tháng, tôi không biết rồi tôi trôi về đâu; Lưỡi tôi nhạt, lòng tôi tê, tôi không nếm được, tôi không cảm được, bởi mọi khát khao tôi mơ ước đã chết chìm theo đứa con trai độc nhất, tôi đem con đi để cầu lấy tương lai cho nó. Con chết, mẹ sống, con tôi, thằng bé có cặp mắt rực sáng như mặt trời trên biển đông. Thế là tôi chẳng còn nhìn thấy nó, con tôi không còn nhìn thấy tôi. Mọi người khác cứ cho rằng mặt trời lặn mỗi buổi chiều và mọc lại vào mỗi buổi sáng mai. Nhưng riêng tôi, mặt trời chẳng bao giờ làm thêm một bình minh nữa, mặt trời đã chết. Còn chồng tôi? Ông ấy đã bị thất lạc từ ngày 30 tháng 4, sau đó bạn bè tôi đã thư về cho biết tìm thấy ông sống chung với cô bạn tôi ở Cali. Tôi ra đi với con nhưng lên bờ chỉ một mình. Tôi xin đến Pháp sống đời lặng lẽ, tôi khai trên giấy tờ rằng tôi độc thân, không chồng, không con, không cha mẹ họ hàng anh em, tôi tránh xa những người đồng hường cùng tiếng nói, bởi vì khi nhìn thấy họ, quê hương lại trở về, chồng lại hiện ra, con tôi lại nói nói cười cười. Tôi xin làm việc với người Tây, tập nói tiếng Tây, tôi có bạn đầm và sống độc thân đơn lẻ như Tây, tại sao ư? Tại tôi muốn hóa thân, hóa kiếp để đừng nhớ lại. Người ta phải chờ chết mới luân hồi kiếp khác, tôi chẳng phải đợi chết, tôi luân hồi tôi ngay tại kiếp này. Tôi làm đơn xin vào quốc tịch Pháp với tên Marie Anne, còn họ Nguyễn, tôi muốn đổi cũng không được, vậy tôi là Marie Anne Nguyễn, ngày sinh tháng đẻ tôi cũng đổi luôn, cho nên chẳng khi nào kỷ niệm Anniversaire, ông Tường ơi bởi vì tôi muốn tẩm liệm quá khứ".
    Miên man trong đầu như thế, Anne biết rằng mình còn nhớ được một quãng đời mình rồi. Vậy người đàn ông trước mặt chính là một người không bình thường, nhưng ông là người biết quý tình yêu, biết trọng tình yêu hơn cả mọi điều trên thế gian này. Nước mắt một lần nữa từ từ quá khứ thảy xuống. Anne bỗng muốn xác nhận mình là Như An, như một người tình xưa đã xa nhau lâu quá nay mới gặp lại nhau. Nàng không muốn là Marie Anne nữa, vì trước mặt có một người đàn ông đáng được kính trọng và yêu thương, Anne muốn cầm lấy bàn tay của ông và nói rằng em là Như An, Như An thật của anh đây.
    Nhưng đầu óc nàng chóang váng, sự xúc động làm đường máu chạy nhanh. Khuôn mặt ông Tường trở nên mờ mờ ảo ảo, hình như ông ta mỉm cười. Đôi mắt ông nhìn xa xa, vào một cõi mênh mông diệu vợi nào đó, cái nhìn như cái nhìn của người đàn bà thắt nơ đỏ, nụ cười của ông như nụ cười của cô gái trẻ.
    Anne nhói đau, xót xa cho ông, xót xa cho mình, tại sao ông muốn tìm về quá khứ, trong khi mình, mình muốn quên hết. Một người đàn ông điên đi tìm trí nhớ, một người đàn bà không muốn đánh mất trí nhớ.
    Anne muốn chắp quá khứ của người đàn ông vào quá khứ của mình. Nàng muốn được yêu như ông Tường đã yêu.
    Sau lần gặp ấy, bẵng đi mấy hôm không thấy ông Tường, Anne đâm ra bồn chồn lo lắng, nàng không bình thản dửng dưng như mọi ngày hôm trước. Buổi chiều về, bước chân lóc cóc của nàng trên vỉa hè lác đá hoa cương vang dội một âm thanh sâu thẳm lạnh lẽo trong lòng nàng.
    Đang ao ước gặp ông ấy, thì ở góc phố, ông Tường hiện ra trông khoẻ mạnh hơn hôm trước, nét mặt rạng rỡ.
    - Hôm nay cô đi làm về muộn thế.
    Anne mỉm cười, ao ước đã có được, hai người chọn một chiếc bàn ở phía ngoài trời quán cafe hôm trước, Paris đang xuân, lề đường tràn ngập khách ngồi nhâm nhi.
    Ông Tường nói bâng quơ:
    - Nhớ cafe Sài Gòn quá.
    Hôm nay ông ăn nói tỉnh táo, chậm rãi, xưng tôi và gọi Anne là cô, không còn anh , không còn Như An nửa, một chút nuối tiếc nơi Anne, ông ta dần dần trở lại bình phục, thế mà nàng lại muốn ông khác hơn, như hôm trước, trong cơn mê.
    - Tên cô là gì nhỉ?
    Anne phật lòng, đã nói một lần rồi mà không nhớ sao.
    - À, hình như Marie.....Marie gì nhỉ?
    Anne im lặng, nàng chỉ muốn gọi mình như tên người yêu ngày ấy.
    Nhưng ông không nhớ tiếp, hoặc ông không muốn gọi một cái tên chẳng có gì kỷ niệm riêng của ông. Ông mỉm cười bao dung, ngụ ý rằng cái tên nào đi nữa cũng chỉ là một cách gọi.
    Người đàn bà trước mặt ông thể hiện trong ông một khối dĩ vãng toàn vẹn say đắm, một vùng tơ mềm trắng muốt.
    - Thế cô qua đây lâu chưa?
    Hỏi mà như không chờ đợi câu trả lời, ông chờ đợi một điều gì khác nơi Anne, Anne im lặng nhìn ông chăm chú, ông tiếp tục nói:
    - Tôi ở phòng 208 bệnh viện bên kia đấy, chắc cô hiểu rồi, xin cho tôi số điện thoại và địa chỉ, để hôm nào khoẻ tôi đến thăm cô.
    Anne ngần ngại trả lời:
    - Tôi không nhớ số điện thoại, bởi vì tôi không bao giờ gọi cho tôi cả.
    - Phải rồi cô nói đúng đấy, vậy thì thôi.
    Giọng ông nói đều đều, không vương vấn một chút xúc cảm nào cả. Khi bắt tay ông, ông dịu dàng trao qua tay Anne một cảm nhận êm đềm, bàn tay như tìm kiếm một quá khứ ngọc ngà đã mất, chợt biết nó trở về, tìm thấy ngyên vẹn và đang đợi chờ.
    Anne lúng túng khi thấy ông Tường giữ tay mình quá lâu trong tay ông. Ngày xưa hiện ra từ từ đâu đó, ngày xưa còn con gái. Nàng rút tay lại, quay lưng hấp tấp đến trạm Métro về nhà.
    Mấy hôm sau không thấy ông, hôm sau nữa cũng không gặp nhau, Anne về đến nhà với trạng thái bức rứt, một tuần rồi hai tuần trôi qua, căn nhà đã thấy vắng, thấy lặng lẽ hơn mọi ngày. Anne quay quắt với mình, hai lần gặp gỡ với ông Tường, một lần say như mê man, một lần tỉnh như lạnh lùng, đã để lại hồn Anne một quyến rũ mới thấy lần đầu.
    Tại sao mình không đến bệnh viện thăm ông ta nhỉ, Anne suy nghĩ, phải rồi đến thăm ngay chiều nay khi tan sở.
    Cô y tá giở hồ sơ tìm danh sách bệnh nhân, phòng số 208, bệnh nhân tên Tường đã khỏi bệnh xuất viện.
    Anne hoảng hốt hỏi ông ấy về nhà đã lâu chưa, cô y tá trả lời cách đây một tuần.
    Tại sao mình không đến sớm hơn một tuần, tại sao mình không đưa ông số điện thoại, chắc hẳn rằng trước khi rời khỏi đây, ông đã nhớ mình nhưng không biết làm cách nào.
    Cô y tá chợt nhìn Anne, gọi Anne:
    - Xin lỗi bà, ông ấy có để lại một lá thư dặn rằng nếu có người đàn bà nào đến tìm thì xin giao lại, chắc là thư của bà.
    Anne cầm bức thư, hỏi thầm ông Tường rằng chỉ có một mình tôi, độc nhất mình tôi là người đàn bà đến đây thăm ông phải không.
    "Em, anh đã trở về nhà địa chỉ.......trạm métro Montparnasse-Bienvenue. Dù em không phải là Như An đi nữa, thì chúng ta đã thấy nhau, gặp nhau. Anh và em đã chờ đợi nhau trong suốt bao năm nay".
    Nàng mỉm cười, nghe mơ hồ có tiếng gọi xa xăm, nàng vội đi ra cửa, quên cả chào cô y tá, hấp tấp vội vã trên vỉa hè lát đá hoa cương, những bước chân gót nhọn lóc cóc reo vui tưởng chừng như tiếng gõ gõ vào một cánh cửa. Cánh cửa hạnh phúc rồi sẽ mở.......
  6. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    To all the girls I''ve loved before
    Who travelled in and out my door
    I''m glad they came along
    I dedicate this song
    To all the girls I''''ve loved before
    To all the girls I once caressed
    And may I say I''ve held the best
    For helping me to grow
    I owe a lot I know
    To all the girls I''ve loved before
    [​IMG]
    The winds of change are always blowing
    And every time I try to stay
    The winds of change continue blowing
    And they just carry me away
    To all the girls who shared my life
    Who now are someone else''s wives
    I''m glad they came along
    I dedicate this song
    To all the girls I''ve loved before
    To all the girls who cared for me
    Who filled my nights with ecstasy
    They live within my heart
    I''ll always be a part
    Of all the girls I''ve loved before
    The winds of change are always blowing
    And every time I try to stay
    The winds of change continue blowing
    And they just carry me away
    To all the girls we''ve loved before
    Who travelled in and out our doors
    We''re glad they came along
    We dedicate this song
    To all the girls we''''ve loved before
    [​IMG]
    To all the girls we''ve loved before
    Who travelled in and out our doors
    We''re glad they came along
    We dedicate this song
    To all the girls we''''ve loved before
    Julio Iglesias & Willie Nelson ​
    --------------------------------------------------------------------------------------------------
    To all the men who cared for me
    .....
    They live within my heart
    I''ll always be a part
    Of all the girls I''ve loved before
    Nhắn my penfriend: Thanks for making my day complete with this sweet song.
    [nick]
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 18:06 ngày 10/03/2006
  7. narsis

    narsis Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0

    Trò yêu đương

    Lâm bảo mẹ khi cả nhà đang quây quần quanh mâm cơm, con chán yêu rồi. Ai cũng thế cả thôi. Chắc con chẳng lấy vợ. Mẹ nhìn thằng con đẹp trai của mình mà giật nẩy lên, rồi lằng nhằng, mẹ chỉ còn mỗi mày, làm sao đó thì làm. Lâm nghĩ, hay mình yêu đại một đứa, cưới nó về, tối tối sáng sáng hầu hạ ông bà già. Nghĩ tới đây, Lâm thấy mình ác. Ác ghê gớm. Con vợ chứ đâu phải là cái máy. Cưới về chỉ để hầu hạ cho một cá nhân nào đó, rồi chờ chồng mỗi tối đi làm về, vợ chồng chẳng biết nói gì, mạnh ai quơ đũa lào xào, cô vợ sẽ ngày càng lặng lẽ phục vụ cho gia đình chồng. Lâm mường tượng ra cảnh này xong, tự nhiên thấy thương mình và thương luôn cô vợ trong trí tưởng tượng.
    Lâm đem chuyện mình tâm sự với thằng bạn thân. Nó bảo, tại mày kén, mà cũng tại mày không yêu (?). Chứ mà yêu rồi, người ta chỉ muốn nhìn thấy người đó sáng trưa chiều tối, thấy cả ngày mà không biết chán. Lâm cười khì, mày tưởng tao chưa yêu lần nào hả. Thằng điên, tao yêu đâu mấy chục lần rồi. Lần nào cũng sâu đậm, lần nào chia tay cũng có nước mắt. Nhưng cưới nhau về sao thấy khó quá. Làm sao chịu đựng được cái mặt đó suốt cả đời. Thằng bạn kết luận, mày là đứa gàn mà lại ham cái mới. Thế thì tiêu mẹ rồi.
    Hà lại nhà chơi khi trời mưa xối xả, viện cớ, em ghé ngang đụng mưa. Hà nhìn mẹ Lâm loay hoay với đống sổ sách rồi nịnh, Bác làm việc siêng ghê. Mẹ cười cười, nháy mắt với Lâm, ý bảo, con nhỏ này cũng được. Lâm mời Hà ngồi, mời Hà uống nước, kể cho Hà nghe sáng nay trong báo Tuổi Trẻ có nhiều bài hay lắm, chẳng hạn người ta có giới thiệu một tour du lịch mới đi bằng xe đạp. Hà cười, chớp mắt, rồi nói, thế thì mệt lắm, em đạp gì nổi. Lâm bảo, thằng cha cán bộ này ăn hối lộ, báo khui ra, rùm beng mấy ngày nay. Hà lại hỏi, anh có biết cái trung tâm mua sắm gần nha? thằng cha? không. Lâm cười nghệch ra, ừ biết. Vậy là câu chuyện được lái sang một đề tài khác, đề tài muôn thuở của phụ nữ ?omua sắm?.
    Mưa tạnh từ chín giờ tối, nhưng mươ?i giờ Hà mới xin phép về, vì sợ mẹ la(?!). Tối đó, Lâm nằm mơ, thấy miệng Hà rộng mà người Hà nhỏ xíu, Lâm chạy mà càng chạy thì Hà càng gần hơn. Sáng ra, tự nhiên Lâm bần thần. Lâm nhớ đến Linh. Không biết giờ đang ở đâu nhỉ. Nếu còn Linh ở đây, biết đâu Lâm sẽ đổi ý rồi hai đứa lại giống như ngày xưa. Nhưng rõ ràng, Linh giờ đã lấy chồng, ở xa lắm. Mỗi tháng Linh gọi điện thoại vào một lâ?n, giọng tươi như hoa (mà hoa mua từ chợ Đà Lạt về), kể, con em sắp lên hai tuổi rồi. Mai mốt hai đứa mình làm sui gia. Nói được cái câu đùa ấy là Linh đã bản lĩnh hơn hồi trước rất nhiều. Lâm hỏi câu muôn thuở (mang màu sắc ?otuồng cổ?), em có hạnh phúc không?. Bên này đầu dây, Linh cụp mắt xuống, trả lời nửa như muốn che đậy nỗi buồn, nửa như muốn người khác biết nỗi buồn của mình to đùng đến mức nào. Lâm nghĩ, vậy là Linh vâfn còn yêu mình.
    Nhưng Lâm đã lầm. Khi vừa buông máy điện thoại, chồng Linh gọi í ới, bảo, em ơi con tè ướt quần anh rồi nè, lấy dùm anh cái khăn. Rồi hai vợ chồng chụm đầu thay tã cho thằng bé, Linh lau chỗ ướt trên quần áo của chồng, nhìn anh âu yếm hỏi, chiều nay em nấu canh chua nha. Anh chồng gật đầu, mắt rực sáng. Vừa lúi cúi trong bếp, Linh vừa nghĩ, mình làm cái trò này để làm gì. Để người khác biết mình bất hạnh và nuôi hy vọng, hay để người ta thương hại mà quan tâm như ngày xưa, hay để bao che sự yếu mềm và tính đa cảm của mình. Tội nghiệp, sao mình không khác đi được.
    Lâm thì tin, Linh chẳng bao giờ khác đi được. Dù không thấy được cảnh Linh sống như thế nào, Linh có yêu chồng không, nhưng Lâm tin rằng, Linh vẫn yêu anh.
    Cái chuyện Linh lấy chồng cách đây đã gần ba năm rồi. Lâm nhởn nha đi du lịch dài ngày, trong khi người yêu cười nói trong tiệc cưới. Người ta đồn rằng, thằng ấy buồn, nên chạy trốn con tim. Lâm nghe câu này, cười muốn sặc. Trời, đi chơi mà làm như đi trốn kẻ địch không bằng. Lâm đi vì sự tình cờ, chứ Lâm cũng không biết rõ ngày đó giờ đó hay tháng đó Linh cưới. Lúc về, Linh đứng trước nhà Lâm, mắt môi rạng rỡ, bảo, em và chồng chắc dọn sang nơi khác ở. Lâm nói, ừ, vậy cũng tốt. Kiếm được việc ngoài đó cũng hay lắm. Vậy là Linh đi. Thiên hạ lại đồn, nó dọn đi vì chưa quên được thằng bồ cũ!
    Mấy cái chuyện yêu đương rồi chia tay Lâm nghe cũng nhiều rồi, trải qua cũng nhiều rồi, nên Lâm không quan tâm lắm đến thiên hạ. Cả cái chuyện của Trân cũng thế. Trân chẳng lấy chồng mà Trân chỉ bảo, anh về ở hẳn bên em. Nghe câu này xong, Lâm lùng bùng nghĩ, vậy là bữa giờ tình cảm bỏ sông bỏ biển hết bà rồi. Bộ em không biết gia đình anh như thế nào sao. Vậy là câu chuyện tình kết thúc, nhẹ nhàng, không ai lỗi phải với ai. Người ta nói, hoàn cảnh mà, buộc phải thế. Sau mỗi lần như thế, Lâm lại thấy trái tim mình nhỏ dần đi một ít. Lâm sợ, lúc nào đó, nó teo lại thì nguy. Và những Hường, những Xuân, những Mai, Lâm đều hiểu họ cả, đều thông cảm vì họ còn trẻ. Mà Lâm cũng có già đâu. Thế nhưng, khi nói chuyện với họ và ôm họ, Lâm vẫn thấy có phần nhạt nhẽo.
    Vậy cho nên, sinh nhật lần thứ 36 của mình, Lâm tuyên bố, ở độc thân. Thằng bạn còn thêm vào, tao xây cho mày cái chùa, lên đó ở. Cả bọn cười rần rần, chỉ có Lâm là thấy vô duyên hết biết. Ai cũng nghĩ, Lâm còn thương Linh, nên mới thế. Lâm mặc, cứ để mọi người suy diễn theo cái hiểu biết hạn hẹp của họ. Suốt buổi tiệc, cả bọn cứ hả họng cười nói, riêng chỉ có cô bạn mới của Khanh là có vẻ nghiêm trang. Mặt không đẹp, nhưng lại có duyên lạ kỳ.
    Trang ngồi đầu bàn, giữa tiếng ồn ào và một bọn đàn ông trẻ con (đó là cách dùng từ của Trang) với đầu óc trống rỗng. Trang hòa nhập mà như tách biệt hă?n. Người ta tìm thấy được sự dửng dưng trong ánh nhìn của Trang. Lâm hỏi Trang, em uống nữa không. Trang lắc đầu. Cái lần bốn mắt gặp nhau ấy, Trang nghĩ, sắp có chuyện vui đây. Tối đó, Lâm lẩn thẩn cười một mình rồi nghĩ, biết đâu một cuộc vui lại bắt đầu.
    Cuộc vui đó bắt đầu rất nhẹ nhàng, từ những lần viện cớ này nọ để chở nhau đi khắp phố phường, cho đến cả hai chui vào những cửa hàng bán đĩa chỉ để tìm một cái đĩa cổ xưa. Lâm nhớ, hình như lúc đó là mùa xuân thì phải. Khi bạn bè đang lu bù với tiệc tùng cuối năm, thì Lâm lại bận rộn với những hẹn hò mới. Mọi việc diễn ra như người ta đoán trước. Cái lần Lâm hỏi chuyện Trang trong quán trà, Trang cũng chẳng giấu diếm gì. Lâm nghĩ, cái người này sẽ làm mình khó quên đây.
    Trang cười trong bụng, chẳng biết mấy cái chuyện này đi đến đâu nhỉ. Đời mình cũng gặp nhiều hạng người rồi, mà cái hạng này lại chưa gặp bao giờ. Trang ghét những trò ú tim, chạy lòng vòng lẩn quẩn. Vậy thì ngồi nghỉ ở một nơi nào đó, để cho cái người đang chạy hì hục đằng sau đuổi kịp đi. Vậy là Trang để mọi chuyện đến, như kiểu người ta chờ những chuyến xe lửa cuối ngày, hồi hộp không biết cái người mình mong chờ có đến không. Nhưng đôi khi, Trang muốn mọi chuyện kết thúc hẳn đi. Những cảm xúc cứ chồng chéo lên nhau. Có lần Trang chờ điện thoại Lâm đến nóng lòng mà khi Lâm hỏi, em có chờ không, Trang trả lời tỉnh queo, đâu có, nãy giờ em loay hoay với công việc. Hoặc có lần Trang biết rõ rành rành, Lâm hẹn hò với mấy đứa con gái đi chơi cả ngày. Tối về, Trang chỉ nói tỉnh bơ, em thấy anh ở cầu Sài Gòn (mà thật ra Trang chẳng thấy gì), đi chơi vui nhỉ. Lâm cười cười, giải thích lòng vòng là anh hẹn với mấy thằng bạn, nhưng mấy con nhỏ đó đến bất ngờ quá. Lúc ấy, Trang không trách Lâm mà chỉ tội nghiệp cả hai đứa. Ngay cả chuyện nhỏ thế mà cũng nói dối nhau, sợ người kia hiểu lầm mình mà đau lòng hoặc hết yêu thương mình.
    Những cuộc vui kéo dài gần như vô tận. Mỗi ngày, cả hai cố gắng tìm kiếm lý do nào đó để hẹn hò, dù những hẹn hò chỉ ngắn ngủi, dù chỉ vội vàng ôm nhau trong một góc tối nào đó, dù chỉ được nắm tay nhau nghe lòng ấm cúng lạ thường, hay dù chỉ ngồi nghiêm chỉnh, đối diện với nhau ở một quán cà phê vừa khám phá.
    Tất cả trôi qua chậm chạp nhưng lại nhanh chóng, như một thước phim người ta phải quay lại nhiều lần cu?ng một cảnh, nhưng không bao giờ nhàm chán.
    Trang đã không bao giờ coi mọi chuyện là một cuốn phim. Đã có lần, cô ngồi vạch ra kế hoạch, nếu mỗi sáng được nhìn thấy anh và mỗi chiều ngồi sau xe anh tung tăng ngoài phố thì sẽ vui biết bao nhiêu. Ừ, còn thằng con của hai đứa sẽ ngồi đằng trước xe, lâu lâu lại gọi í ới ba ơi xem kìa hay mẹ ơi đó là cái gi?...
    Lâm nghĩ trong đầu, nếu giờ mà Trang bỏ tất cả, có lẽ anh sẽ vì cô mà làm một cái gì đó. Mà liệu mình có đủ can đảm như thế không. Mình sẽ có đủ, nếu cô chấp nhận. Nhưng đôi khi, Lâm quay qua nghi ngờ cả chính mình...
    Câu chuyện chỉ có từng ấy thôi. Không đủ viết thêm vào cuốn thiên tính sử của Lâm, cũng không đủ ràng buộc nhau bằng một mối quan hệ nghiêm túc. Và càng không đủ những yếu tố cần thiết để yêu thương nhau suốt đời. Thế nhưng, Lâm nhớ hoài cả cách Trang cười, cả? giọng nói và cả những lần Trang gục đầu vào vai Lâm để khóc, nhưng chỉ sau đó vài giây là cười ha hả. Giống như Trang đang đóng một vở tuồng của riêng mình.
    Những cuộc hẹn hò đã không thể kéo dài được lâu. Trang nhìn những tháng ngày đi qua bằng một cái đầu trống trơn. Lần này khác thật rồi. Anh ta có một cái gì đó mà mình không quên được. Cái gì đó thì chỉ có mỗi mình Trang biết. Nhưng dù là cái gì thì Trang đã quay mặt đi, lau nước mắt để an ủi mình rằng, dòng đời này đang chảy dưới chân...
    Một trưa nắng chang chang, Lâm nằm dựa vào Trang trên cái ghế salon cũ mèm. Hai đứa à ơi hát bài ?oMười năm yêu em? (sến không chịu nô?i). Ca đến khúc, "dường như trong ta em có điều tuyệt vọng?, tự nhiên Trang muốn rơi nước mắt. Những điều tuyệt vọng thì nó bao la biết chừng nào. Trang muốn cúi xuống thật sâu, nâng hai cánh tay gầy guộc của mình mà chạm vào khuôn mặt Lâm.
    Lâm thấy không cuộc chia tay nào giống cuộc chia tay nào. Lần này sao mình cười nói đến mức hồn nhiên, mà lại còn hát được một bài nhạc đúng điệu đàng hoàng mới sợ chứ. Lâm cảm giác, mình đang diễn với chính mình. Lâm không muốn nói gì vào lúc này, chỉ muốn hát. Nhưng Trang thì khác, cô đang mệt mỏi dần. Cho đến khi cô buông micro xuống, và ôm lấy anh. Lâm nghĩ, nếu giờ mà khóc được mình cũng dám khóc. Nhưng mắt ráo hoảnh. Lâm cũng nghĩ, Trang sẽ khóc oà hoặc đại khái cũng sẽ thút thít. Nhưng cô lặng thinh đến đáng sợ, chỉ ôm anh thật chặt. Khoảng thời gian ấy kéo dài đúng 3 phút. Cô buông ra, và bắt đầu à ơi một bài nhạc mới.
    Lâm chở Trang về nhà khi nắng vẫn còn len lỏi qua từng góc phố. Đứng trước hẻm nhà Trang, cố lắm, Lâm mới nói được một câu (có đầu đuôi đàng hoàng), anh không biết còn gặp lại em không, nhưng dù sao anh cũng chúc em thành công trong công việc và gặp nhiều may mắn. Trang nghe câu này xong, tự nhiên muốn khóc. Vậy la? anh ta co?n nói được một câu đâ?y đu? cú pháp như thế. Tự nhiên cái cảm xúc mà nãy giờ mình kiềm nén muốn bung ra. Trang nghe, mà cứ tưởng lời lẽ của Lâm ở đâu đâu, và nghĩ, thôi thế là xong rồi, là chia lìa thật rồi. Cô nghe lòng mình vỡ tung. Cô quay mặt, bước vội vào nhà. Lâm còn đứng tần ngần trước ngõ, những cuộc chia lìa kiểu này làm người ta dễ bị bệnh tim!
    Lâm lặng lẽ mỗi ngày từ nhà đến cơ quan và từ cơ quan về nhà. Làm cái công việc mà mình đã làm mười mấy năm nay. Mỗi khi chạy xe ngang qua con đường quen thuộc đó, Lâm lại tự hỏi, ẩn sau tất cả những chuyện này là gì hả Trang. Liệu đó có phải là dấu hiệu nhung nhớ một người?!
    Lâm vẫn hẹn hò với những người cũ và những người mới ở một chốn nào đó lẩn quẩn quanh thành phố này. Lâm vẫn nhắn tin hoặc viết mail cho Linh thường xuyên và đôi khi còn đùa, bao giờ con em lớn thì anh dẫn con anh ra ngoài ấy làm quen. Nhưng khi có ai buột miệng hỏi, bao giờ lấy vợ. Lâm chỉ cười, và nghĩ, có thể ngày mai hoặc có thể mười năm nữa hổng chừng!
    Decon
    1.3.2006, Bern
    Được narsis sửa chữa / chuyển vào 21:27 ngày 11/03/2006
  8. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    CÂU CHUYỆN CỦA MỘT GIỜ
    Kate Chopin
    Họ biết Louise Mallard có một trái tim yếu đuối. Do đó họ báo tin dữ một cách nhẹ nhàng. Chồng nàng, Brently, đã chết. Chị nàng, Josephine, lặng lẽ:
    -Tai nạn tàu hoả, Louise ạ
    Bạn của chồng nàng, Richard, đứng với Josephine. Richard đem tin tức đến, nhưng Josephine thuật lại câu chuyện. Cô nói bằng những câu đứt quãng:
    - Richard... ở toà nhật báo. Tin tức về tai nạn đến, Louise... Louise à. Tên của Brently có trong danh sách, Brently... bị thiệt mạng rồi, Louise.
    Louise không nghe câu chuyện một cách lạnh lùng, như một số phụ nữ vẫn thường thế. Nàng không thể đóng đầu óc và tâm hồn nàng lại trước tin tức ấy. Như một cơn bão bất ngờ, nước mắt nàng tuôn chảy. Nàng khóc oà trong vòng tay chị nàng.
    Rồi, cũng rất thình lình, lệ nàng ngưng chảy. Nàng đi một mình đến phòng riêng. Nàng không muốn có ai ở với nàng cả.
    ***
    Trước khung cửa sổ đặt một cái ghế trống. Nàng ngồi xuống và nhìn ra ngoài. Nàng rất mỏi mệt sau màn lệ. Thân thể nàng lạnh cóng, đầu óc và tâm hồn nàng trống trải. Bên ngoài khung cửa sổ, nàng có thể nhìn thấy cây cối. Không khí ngửi như mưa màu xuân. Nàng có thể nghe thấy ai đó đang ca hát ở đằng xa xa. Chim chóc hót ở gần nhà. Bầu trời xanh và lộ ra những đám mây. Nàng nghĩ ngợi. Nàng ngồi lặng lẽ, nhưng vẫn còn một vài giọt lệ rơi xuống. Nàng có một khuôn mặt trẻ trung, mạnh mẽ. Nhưng đôi mắt nàng không biểu lộ gì cả. Nàng thấy bầu trời xanh.
    Nàng không suy nghĩ hay nhìn ngó gì. Nàng chờ đợi. Có một điều gí đó đang xảy đến với nàng. Nàng đang chờ đợi nó với nỗi sợ hãi. Nó là gì nhỉ? Nàng không biết, nàng không thể đặt cho nó một cái tên. Nhưng nàng cảm thấy nó đang đến từ trên bầu trời. Nó tiến đến nàng xuyên qua âm thanh, mùi vị của không gian.
    Một cách từ từ, nàng trở nên kích động. Hơi thở nàng nhanh, trái tim nàng đập nhanh hơn. Nàng bắt đầu nhìn thấy điều này. Nó muốn tìm thấy nàng và chiếm đoạt nàng. Nàng cố gắng chiến đấu chồng lại nó. Nhưng nàng không thể. Đầu óc nàng cũng yếu ớt như hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của nàng. Đoạn, nàng thôi suy nghĩ chống lại nó. Một từ nhỏ buột khỏi môi nàng:
    - Tự do, tự do, tự do, tự do!
    Sự trống trải và nỗi sợ hãi rời khỏi nàng. Đôi mắt biểu lộ nỗi kích động của nàng. Tim nàng đập nhanh, màu làm ấm cơ thể nàng.
    Một cảm giác vui sướng bất ngờ khiến nàng bị kích động. Nàng không không muốn dừng lại để hỏi xem liệu niềm vui thú của nàng có phải là sai lầm hay không. Nàng nhìn thấy sự tự do của nàng thật rõ ràng. Nàng không thể dừng lại để suy nghĩ về những điều nhỏ nhặt.
    Nàng biết rằng lệ sẽ rơi trở lại khi trông thấy thi thể chồng. Đôi bàn tay tử tế bây giờ đã chết và cứng đờ. Khuôn mặt dễ thương bây giờ tĩnh lặng và xám xịt. Nhưng nàng nhìn về tương lai. Nàng trông thấy nhiều năm tháng dài dằng dặc sắp tới sẽ chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi.
    ***
    Và bây giờnàng mở rộng vàng tay trước những tháng năm đang chào đón. Sẽ không có một người nào khác cùng sống trong những năm tháng ấy.
    Nàng sẽ chỉ sống cho mỗi mình nàng mà thôi. Sẽ không có một đầu óc mạnh mẽ nào ở bên nàng.
    Những người đàn ông và đàn bà luôn luôn nghĩ rằng họ có thể ra lệnh cho người khác phải làm gì và suy nghĩ như thế nào. Thình lình Louise hiểu rằng điều ấy là sai lầm. Nàng có thể phá bỏ và tự tìm cách thoát khỏi nó.
    Và dù vậy, có lúc nàng cũng yêu chồng. Thường thì nàng không yêu chồng. bây giờ tình yêu thì có ý nghĩa gì nào? Bây giờ thì nàng hiểu rằng tự do mạnh mẽ hơn tình yêu. Nàng lại nói:
    - Tự do! Thân xác và tâm hồn được tự do!
    Josephine đang đợi bên ngoài cánh cửa. Chị kêu lên:
    - Mở cửa ra đi. Em sẽ tự làm mình phát ốm mất thôi. Em đang làm gì trong đó vậy, Louise? Nào, nào, chị vào với em nhé!
    - Đi đi. Em không bệnh.
    Không, nàng đang uống cuộc đời nàng xuyên qua cánh cửa kia. Nàng vui sướng nghĩ về tất cả những ngày tháng phía trước. Những ngày mùa xuân, những ngày mùa hè. Tất cả các loại ngày sẽ thuộc về nàng. Nàng bắt đều hy vọng rằng cuộc đời sẽ dài lâu. Và chỉ mới hôm qua, cuộc sống dường như quá lâu dài!
    ***
    Một lúc sau, nàng đứng dậy và mở cửa ra. Mắt nàng sáng long lanh, đôi má nàng hồng hào. Nàng không hề biết rằng trông nàng mạnh mẽ và khoẻ mạnh như thế nào, quá tràn ngập niềm lạc thú.
    Họ đi xuống lầu, nơi Richard đang chờ đợi.
    Một người đàn ông đang mở cửa. Đó là Brently Mallard. Chàng dơ bẩn và mệt mỏi. Chàng mang một cái va li và một cây dù.
    Chàng không chết trong vụ tai nạn tàu hoả. Thậm chí chàng cũng không biết là có một tai nạn. Chàng kinh ngạc trước tiếng kêu đột ngột của Josephine. Chàng không hiểu tại sao Richard bỗng di chuyển giữa họ, che chắn đề Louise khỏi thấy chồng nàng.
    Nhưng Richard đã quá chậm. Không còn kịp nữa!
    Khi bác sỹ đến, họ nói là do trái tim yếu đuối của nàng.
    Họ bảo rằng nàng chết vì vui sướng. Chính niềm vui sướng đã sát hại nàng
    (Vĩnh Hiền dịch)
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Liệu nó có phần nào giải thích được sự ngần ngại xây dựng trò yêu đương mới?
  9. nguoiradikhongve

    nguoiradikhongve Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    535
    Đã được thích:
    0
    Ai thì cũng vậy,người ta không bao giờ bằng lòng với cái mà mình đang có và không bao giờ chấp nhận nó là một cái gì đó tốt đẹp nhất,cho đến một ngày nào đó,vào một cái ngày mà nói theo kiểu Bằng Kiều là Có một ngày khác hơn mọi ngày,nắng nhẹ nhàng lướt qua cành cây,thì ta chợt nhận ra rằng ta đã quá mất nhiều thời gian cho những điều gì đó mà chính bản thân ta cũng không hiểu được...
    Tu pense tu as quelquechose dans ton couer,mais tu ne pense pas il n''y avais quelquelchose dans ton coeur,simplicite,parceque tu have quelqu''un dans ta tête..
  10. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Tim em đang đập những nhịp đập thật lạ. Em biết lý do. Một lý do thật vớ vẩn và ích kỷ, một lý do rất "con" trong em. Em biết, nhưng em sẽ vượt được anh ạ.
    Anh đang làm gì lúc này nhỉ?

Chia sẻ trang này