1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quelque chose dans mon coeur...

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Sài gòn (HCMCC - SAIGON Club)' bởi ngoainhi, 11/11/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Nhẹ như một cánh chim trời
    [​IMG]

    TT - Cuối tuần, không quá tất bật với việc làm, việc học, mình có thể đứng bên cửa sổ và chải tóc. Mình thích để tóc dài.
    Những lúc đứng bên cửa sổ thế này, mình lại nhớ đến nàng công chúa trong câu chuyện cổ bị giam ở tháp cao, thả tóc xuống để hoàng tử bám vào, leo lên giải thoát cho nàng.
    Tóc nàng dài như một nỗi đợi chờ, mượt mà như một niềm hi vọng. Mái tóc đã đưa hoàng tử đến với nàng và bắc nhịp cầu cho nàng đến với niềm hạnh phúc.
    Có câu nói rằng: ?oHạnh phúc là có một việc gì đó để làm, một người nào đó để yêu thương và một điều gì đó để hi vọng?.
    Mình có rất nhiều việc để làm, rất nhiều người để yêu thương: cha mẹ, thầy cô, bạn bè, chú bảo vệ ở cơ quan vẫn thường cười với mình mỗi lần mình chào chú... Và mình hi vọng rồi mình sẽ có một điều gì đó để... hi vọng, ước mơ.
    Cuối tuần, sinh nhật bạn, mình gói quà, viết thiệp bằng bút mực rồi sang nhà bạn. Mình kể bạn nghe rằng cách đây không lâu mình đã lang thang giữa Sài Gòn tìm một chỗ yên tĩnh để... òa khóc cho thỏa lòng.
    Nhưng dường như Sài Gòn nơi nào cũng nhộn nhịp. Phố nợ mình một chỗ thưa người. Mình đã ghé đại vào một quán nước và tỉnh bơ nức nở giữa bao người, bên một ly sinh tố! Khóc xong, uống hết ly sinh tố ấy, trả tiền và nhẹ nhõm ra về.
    Bạn bật cười ha ha. Bạn nhận thiệp và lật bàn tay mình ra. Bàn tay 24 tuổi cầm viết vẫn vụng về để dây đầy mực tím. Hai đứa cười nắc nẻ. Hóa ra cái hậu đậu của mình cũng đem đến những niềm vui ngộ nghĩnh!
    Mình ra về giữa nắng trưa. Gió thổi bay mái tóc dài. Mai này biết đâu rồi có lúc mình sẽ lại muốn khóc vùi trong lòng phố, nhưng vào giây phút này lòng mình nhẹ nhàng bay bổng. Hình như nhà văn Ý Italo Calvino có nói: ?oNhẹ không phải là cái nhẹ của lông hồng mà là cái nhẹ của cánh chim?...
    PHƯƠNG TRINH
    [​IMG]
  2. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    "Lam nhận được thư Khương một sa´ng mu?a thu trong vă´t. Ho?m thư trươ´c cư?a co?n lâ´m tâ´m nhưfng hạt sương tư? đêm trươ´c, tiê´ng chi?a kho?a tra va?o ô? bật tanh ta´ch như tiê´ng reo vui cu?a la´ va? gio´. Lam mi?m cươ?i, va?o mu?a thu, ngay ca? nhưfng vật dươ?ng như vô tri nhâ´t cufng trơ? nên dịu da?ng đê´n lạ. Thư Khương viê´t ngă´n. Anh no´i vư?a ti?m được công việc mơ´i, dặn do? Lam nhơ´ ăn ngu? đu´ng giơ?. Cuô´i thư, như thươ?ng lệ, la? 7 ngôi sao vef tay nguệch ngoạc. Lam thâ´y co´ vị ngọt pha?ng phâ´t ơ? kho´e môi. 7 ngôi sao la? 7 nụ hôn cu?a Khương gư?i đê´n cô. Lam thi´ch sô´ 7, Khương biê´t như thê´. Va? tư? khi họ không co?n được chơ? nhau qua nhưfng con phô´ da?i đê? vu?i mặt va?o to´c nhau, lâ´y trộm tư? gio´ một ca´i hôn hiê?n la?nh thi? nhưfng ngôi sao â´y bă´t đâ?u thay Khương mang đê´n vị ngọt trên môi Lam.
    Ðo´ la? la´ thư cuô´i cu?ng cu?a Khương.
    Anh mâ´t 2 nga?y sau đo´, vơ´i li´ do cufng bi?nh thươ?ng như li´ do cho muôn nga?n ca´i chê´t kha´c: tai nạn giao thông.
    Ðo´ la? lu´c mu?a thu đang va?o độ đẹp nhâ´t.
    Mọi ngươ?i muô´n giâ´u Lam, nhưng giâ´u la?m sao được. Che giâ´u ca´i chê´t co´ ve? kho´ khăn hơn sự sô´ng. Lam dêf da?ng nhận ra sự thiê´u vă´ng cu?a Khương, cho du? đôi lu´c cô dươ?ng như quên mâ´t sự co´ mặt cu?a anh.
    Lam bay vê? vư?a kịp nga?y đưa anh ra nghifa trang. Không co´ nươ´c mă´t. Không co´ sự cư´ng ră´n gượng gạo. Chi? co´ Lam-không-Khương, nghifa la? không co´ 7 nụ hôn da?i mang a´nh sa´ng cu?a sao trơ?i, không co´ nhưfng nga?y trơ?i âm u Lam nă?m tựa đâ?u lên vai Khương lă´ng nghe tiê´ng nhịp tim anh râ´t gâ?n, không co´ ma´i to´c pha?ng phâ´t mu?i bụi đươ?ng, không co´ nhưfng giâ´c ngu? vu?i trong căn pho?ng thiê´u a´nh sa´ng thư?a ti?nh yêu.
    Trong một chư?ng mực na?o đo´, ngươ?i ta nhận thâ´y Lam-không-Khương đô?ng nghifa vơ´i Lam-không-Lam.
    Lam không quay lại bên kia nưfa. Du? ơ? bên kia, mu?a thu đang râ´t đẹp. Bạn be? không ai nghe Lam nhă´c đê´n Khương nưfa. Thậm chi´ không co´ ca? nhưfng câu ti?nh cơ? buột miệng đơn thuâ?n mang ti´nh châ´t sự kiện như ?oHôm trươ´c Lam gặp mẹ Khương ngoa?i cư?a ha?ng?. Họ nghif Lam không muô´n chạm đê´n vê´t thương tươi ro´i, nên cufng thôi không nhă´c vê? Khương môfi khi co´ Lam ơ? đo´.
    Lam xin được công việc dạy vef cho một trươ?ng trung học. Cô sô´ng lặng lef va? bi?nh tha?n. Rô?i thơ?i gian cufng dâ?n qua. Va? nhưfng ngươ?i bạn, nhưfng ngươ?i tư?ng biê´t Khương, cufng đê´n lu´c họ không nhă´v vê? Khương nưfa, du? co´ hay không co´ Lam ơ? đo´. Lafng quên ca´i chê´t lại dêf da?ng hơn la? sự sô´ng.
    Khi Khương mâ´t đi, nhiê?u thư´ ta?n ma´t va? nhạt nho?a theo. Ðo´ la? hệ qua? không tra´nh được cu?a sự mâ´t ma´t. Chi? riêng co´ một điê?u được thêm va?o. Một thư´ duy nhâ´t vi? sự mâ´t ma´t cu?a Khương ma? xuâ´t hiện. Thư´ đo´ mang hi?nh da´ng cu?a một hộp thư xinh xă´n la?m bă?ng gôf sơn xanh nă?m lặng lef cạnh mộ anh.
    Hộp thư â´y vâfn thươ?ng xuyên nhận được 7 nụ hôn co´ hi?nh ngôi sao vef nguệch ngoạc. La´ thư đâ?u tiên trong hộp va? 7 nụ hôn đâ?u tiên la? cu?a ngươ?i con trai đang nă?m hiê?n lạnh cạnh no´. Nhưfng la´ thư va? nụ hôn tiê´p theo được ngươ?i con ga´i mang đê´n va?o môfi sa´ng thư´ 7.
    I.
    Ðôi lu´c em tự ho?i ca´i chê´t co´ mu?i vị như thê´ na?o. No´ co´ giô´ng như hương vị cu?a mu?a thu không anh. Em hi vọng no´ sef dịu da?ng va? ngọt nga?o như thê´, đê? nhưfng khi em đi qua mu?a thu, em biê´t em va? anh co´ cu?ng một ca?m gia´c.
    II.
    Ðêm qua em mơ thâ´y anh. Anh mi?m cươ?i vơ´i em. Va? chu´ng mi?nh hôn nhau. 7 nụ hôn da?i anh ạ. Anh râ´t gâ?n em. Gâ?n đê´n mư´c em tươ?ng chi? câ?n mơ? mă´t ra chạm tay một ca´i la? giưf được anh ngay. Nhưng em biê´t co´ kho´c 7 lâ?n cufng không đô?i được 7 nụ hôn bă?ng a´nh sao anh tặng em, nên em đaf mi?m cươ?i vơ´i anh trong giâ´c mơ.
    III.
    Hôm qua em được tặng một ca´i ly uô´ng nươ´c ma?u ngọc bi´ch. Anh vâfn biê´t em hay pha tra? sưfa uô´ng va?o nhưfng nga?y trơ?i nă´ng nhẹ ma?. Em thi´ch ca?m gia´c câ?m ly tra? trên tay, ngâ?n ngơ nhi?n tư?ng la?n kho´i như mu?a thu toa? nă´ng. Em hay nghif, không biê´t anh co´ pha?i la? gio´ không? Anh co´ pha?i la? kho´i không? Vi? tư? khi không co´ anh, em bôfng yêu nhưfng thư´ đo´ lạ lu?ng, như la? em-yêu-anh. Như la? em-yêu-anh.
    III.
    Hôm nay ti?nh cơ? lu´c đang đi bộ xuyên qua đa´m đông đê? đê´n trạm xe, em ti?nh cơ? trông thâ´y a´nh mă´t anh trên gương mặt một ngươ?i kha´c. Em đaf không hơ´t ha?i chạy theo, em đaf không sưfng ngươ?i ho´a đa´. Em chi? nghif, chă´c la? anh biê´t em nhơ´ anh qua´, nên đaf nhơ? một ai đo´ thay anh cho em một chu´t ti?nh yêu cu?a anh. Em đaf bươ´c đê´n gặp ngươ?i thanh niên â´y, mi?m cươ?i ?oAnh co´ a´nh mă´t giô´ng như ngươ?i yêu tôi?. Ngươ?i thanh niên hơi ngơf nga?ng một chu´t, nhưng rô?i anh ta đaf cươ?i vơ´i em anh a?. Câu đâ?u tiên anh ta no´i vơ´i em la? ?oÐươ?ng ơ? đây nhiê?u bụi lă´m, cô câ?n thận nhe´, hi?nh như co´ một va?i hạt vư?a bay va?o mă´t cô?.
    IV.
    Em vư?a vef xong một bư´c tranh. Em đặt tên no´ la? ?o7 ca´i hôn da?i?. Em đaf đê? no´ va?o hộp thư cu?a chu´ng mi?nh rô?i, nên anh sef thâ´y no´ ngay thôi. Em vef chu´ng mi?nh hôn nhau dươ´i bâ?u trơ?i sao. Co´ tâ´t ca? 7 ngôi sao. Em vef đi vef lại mafi ma? không vef được gương mặt cu?a anh. Em đaf kho´c vi? bâ´t lực. Em sợ em quên anh. Em sợ đê´n một nga?y na?o đo´ ngay ca? trong mơ em cufng không được nhi?n rof mặt anh. Cuô´i cu?ng, em nhận ra em đaf quen nhi?n anh bă?ng tim. Nê´u anh thâ´y không giô´ng, không pha?i vi? không-pha?i-anh, chi? la? vi? anh-trong-tim-em.
    V.
    Thi? ra anh cha?ng hôm nọ ơ? gâ?n nơi na?y anh ạ.. Em thươ?ng chơ? cu?ng trạm xe vơ´i anh ta môfi lâ?n đê´n gặp anh. Hôm nay anh ta no´i vơ´i em ?oHi?nh như lâu lă´m rô?i cô không tiê´p xu´c vơ´i con ngươ?i?. Không hiê?u sao tự nhiên em bật cươ?i. Em vâfn gặp anh thươ?ng xuyên đo´ thôi. Việc anh rơ?i kho?i thê´ giơ´i na?y la?m sao ngăn được việc anh la? một con ngươ?i vẹn nguyên nhâ´t. Anh vâfn la? Khương-cu?a-em, vâfn la? Khương thi´ch khuâ´y ca? phê cho em khi chu´ng mi?n ngô?i bên vệ đươ?ng, vâfn la? Khương trâ?m tifnh đưa lưng che cho em kho?i ươ´t khi chu´ng mi?nh đư´ng tra´nh mưa. Co´ nhưfng điê?u em hiê?u, va? anh cha?ng kia không hiê?u. Co´ nhưfng điê?u ma? tư? khi yêu một ngươ?i như anh, em tự nhiên được biê´t.
    VI.
    Ðôi lu´c em tự ho?i sao em không giô´ng nhưfng ngươ?i con ga´i kha´c khi mâ´t đi ngươ?i yêu. Sao em không kho´c một lâ?n cho chê´t lặng đi, đê? rô?i ta´i sinh va? tha?n nhiên yêu thương một ai đo´ kha´c. Sao em không nhi?n cuộc sô´ng bă?ng a´nh mă´t u a´m , vi? sự u a´m một nga?y na?o đo´ cufng nhạt nho?a dâ?n. Em chi? đơn gia?n la? yêu thương anh. Em chi? đơn gia?n la? ca?m thâ´y cuộc sô´ng cu?a em vi? anh ma? dịu da?ng buô?n baf như mu?a thu. Vi? không oa´n hận, vi? không đau đơ´n, ma? ti?nh yêu không thê? phai nhạt.
    VII.
    Hộp thư đâ?y rô?i anh a?. Em lâ´y thư xê´p tha?nh thuyê?n tha? trên do?ng sông ơ? cạnh đây. Tuâ?n sau em sef lại bă´t đâ?u viê´t nhưfng la´ thư mơ´i. Hôm nay khi đư´ng ơ? bơ? sông nhi?n tư?ng chiê´c thuyê?n giâ´y dâ?n dâ?n trôi ra xa kho?i tâ?m tay em, nươ´c mă´t em rơi xuô´ng ho?a tan va?o muôn nga?n giọt nươ´c phi´a dươ´i. Em tự ho?i co´ pha?i nga?n nga?n triệu triệu năm trươ´c, nhưfng do?ng sông đê?u bă´t đâ?u tư? nươ´c mă´t cu?a tư?ng cô ga´i nho? xê´p thuyê?n bă?ng nhưfng la´ thư mang a´nh sa´ng cu?a 7 nụ hôn da?i.
    Nhiê?u mu?a thu nưfa đi qua.
    Co´ pha?i nhưfng do?ng sông bă´t đâ?u bă?ng nươ´c mă´t đê?u chơ? theo 7 nụ hôn da?i qua biên độ vô cu?ng cu?a thơ?i gian?."

    (st)
    ........có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên..............
  3. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    CHO RIÊNG MÌNH
    Em muốn viết bài thơ cho riêng mình
    Khi bên em chỉ còn là khoảng trống
    Lá mùa thu cho vàng thêm khát vọng
    Gió vô tình đã cuốn mãi về xa
    Em muốn hát cho mình một đoản ca
    Khi cơn bão cứ lớn dần lên mãi
    Giữa gió mưa nốt nhạc còn vọng lại
    Day dứt ngàn năm lỗi hẹn cung đàn
    Khắc khoải nào cháy rực giữa thênh thang
    Khi ngọn gió thổi bùng lên nỗi nhớ
    Em muốn vẽ cho riêng mình ô cửa
    Khoảng trống mở ra phố xá đông người
    Còn bên em, cay đắng những nụ cười
    Còn bên em, tháng ngày dài vô tận
    Là hư vô bên dòng đời lận đận
    Cho riêng mình, em chẳng thể viết gì hơn
    ----
    Thông Xanh
    Hôm nay, lòng em có bão......
  4. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Nếu có thể quên anh
    Em sẽ yêu 1 người ...
    bình thường nhất
    Biết yêu em với trái tim chân thật
    Biết cùng em chia sẻ nỗi buồn vui
    Nếu có thể quên anh
    Em sẽ yêu 1 nguời...
    giản dị nhất
    Chẳng tính văn thơ
    chẳng cần lãng mạn
    Biết hiểu cuộc đời hạnh phúc bởi có nhau
    Nếu 1 ngày em có thể quên anh
    Em sẽ yêu 1 người
    bình dị, chân thành, nồng nhiệt...
    1 người giống như anh của em ngàn năm vẫn thế
    Chỉ có điều...
    Nếu có thể quên anh
    sưu tầm
  5. bongxinh

    bongxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2004
    Bài viết:
    954
    Đã được thích:
    1
    Quelque chose, quelque chose dans mon coeur, je n''peux pas expliquer moi - même. J''en ai pris, je sais bien quoi! Mais de plus en plus je suis tout doucement perdu mon chemin, mon courage de n''avoir pas osé lui dire: Je suis, je suis desolée!
  6. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Không đề số 112
    Buổi sáng cafe, đi vòng quanh bờ hồ, ngang công viên nghe Thanh Lam hát chia tay Hoàng hôn lúc tình cờ nhìn những bông hoa Ban xanh tím run rẩy. Cái rực cháy của tình yêu và nỗi nhớ chìm trong con tim cô đơn và tê dại.
    Nhớ cảm giác nằm trên vai ai đó buổi sáng thức giấc, dụi đầu vào vòng tay ôm chắc chắn.
    Những cô đơn nối tiếp mang theo về trên suốt con đường dài.
    Hai người quay mặt ra hồ, trong đó có một người nhớ anh và một người còn mơ về giấc mơ lúc đêm. Những nụ hôn bất tận run rẩy mọi giác quan còn đọng trên khoé môi. Những giấc ngủ ngắn thoảng thốt chen lẫn nỗi buồn của tình cảm không gắn kết lâu dài.
    Nếu một ngày nào đó, trời không mưa lúc thức giấc, và giấc ngủ sâu không ngắn thoảng thốt, không mộng mị không băn khoăn không tự hỏi có lẽ người ta sẽ không nhớ nhau nữa:
    Coffee, cigarettes, not my style
    Petty faces around but not rhymed
    Don''t cry, can''t cry, I won''t cry
    Be with you I just close my eyes
    So far alway I can hardly make you mine
    So long the day you are always on my mind
    But in my dreams never try to hold you tight
    Don''t wanna awake find you aren''t here by my side
    Ðã từ rất lâu rồi, anh luôn ở trong tâm trí em. Ðừng khóc! những giấc mơ của em không bao giờ phải cố gắng để ôm anh thật chặt. Em không muốn thức giấc mà không có anh ở bên cạnh.
    Ðơn giản : "Tình yêu chỉ phát sinh từ ham muốn chung giấc..."
    Những buổi sáng ngồi ngâm nga :
    Coffee, cigarettes, not my style
    Petty faces around but not rhymed
    để phủ dụ nỗi nhớ bằng một nỗi cô đơn dài dằng dặc, bằng sự chờ đợi qua những giai điệu giữa đêm khuya.
    @Aphro***e

    Em đã đọc Không đề của nick này từ lâu rồi. Thỉnh thoảng, em thấy trái tim run lên vì những xúc cảm tưởng chừng như cô ấy viết cho mình.
    Và lần này cũng vậy.....
    Em đã nhiều lần ước ao trong buổi sáng nào đó, em mở mắt ra thấy mình nằm bên cạnh người mình yêu thương.
    Trong giấc mơ, em vẫn thường mơ về buổi sáng tỉnh giấc bằng cảm giác một bàn chân nhè nhẹ chạm vào xem chân em có lạnh không......
    Đã có người từng không thể nào hiểu nổi vì sao em lại yêu.... Em không thể giải thích. Nhưng bàn chân ấy là một trong những thứ đẹp nhất còn sót lại....
    Cho đến hôm nay, dù là mơ, là thật; dù là anh, là bất cứ ai em đã yêu, sẽ yêu, em chợt hiểu "Tình yêu chỉ phát sinh từ ham muốn chung giấc..."
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 15:40 ngày 28/03/2006
  7. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Sáng nay em mở list. Nhắm mắt chọn cho mình hết bài này sang bài khác. Nhưng em vẫn cứ thấy thiếu. KL "một thời uyên ương". Không phải là giọng hát đêm thứ 7 tuần trước. Để hát nó, họ phải có cảm xúc. Thế ra mình buộc người ta phải ở trong cảm xúc đó lần nữa sao? Có muốn buộc cũng chẳng được. Em thấy Khánh Ly hát không đủ cho bài ấy. Em tìm được "buồn nào như lá bay" của Minh Châu hát. Chậm rãi nhả từng chữ, từng nốt như nhả chính nỗi niềm của mình vậy... Bất chợt em hình dung ra con tằm nhả tơ. Những sợi tơ mỏng manh nhưng dẻo dai, không dễ dàng làm đứt...
    Một lần qua thế thôi khi về nghe tay thôi hờn dỗi. Buồn nào như lá bay chia đời nhau những tiếng heo may....
    một lần qua thế thôi khi về nghe không gian chợt tối...

    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 12:11 ngày 01/04/2006
  8. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    ....I can''''t believe how much I see when you''''re looking back at me. Now I understand what love is, love is... for the first time...
    Em biết Rod từ lâu. Nhưng quả thật chưa bao giờ chú tâm nghe sự chậm rãi, trễ nải của Rod trong từng câu cả. Em vốn thích giọng của người đàn ông trong Vincent hơn. Rồi Sometimes when we touch cũng buộc em chú ý đến Rod. Thế vẫn chưa đủ. Bởi em đã ghi dấu ấn với Dan Hill rồi.
    Lần này em dành trọn vẹn sự chú ý của mình cho Rod; cho
    Are those your eyes?
    Is that your smile?
    I been looking at you for ever,
    Yet I never saw you before...

    Có lẽ sau bao nhiêu cuộc thăng trầm, em thường thấy mình hài lòng với những gì dịu dàng, mộc mạc và ngọt ngào, nhất là khi em tin những cử chỉ ấy là chân thành. Chỉ tiếc em ngày càng theo chân Tào Tháo, để such a long time (ago), I had given up on finding this emotion, ever again...
    Em vẫn không tin the first time của Rod thật sự là "the first time" với đúng nghĩa từ vựng. Chỉ là một lời nói dối chân thật, chân thành về tình cảm duy nhất, riêng biệt, không lẫn lộn, không giống với những gì anh đã từng có... Ừ, đích thị là một lời nói dối. Vì, không ai có thể biết được "what love is". Bởi nó quá đa dạng, quá nhiều màu sắc, cung bậc. Một lời nói dối ngọt ngào, dịu dàng quá phải không? Em lại nghĩ, cô gái ấy có lẽ cũng chẳng quan tâm cái anh chàng dành cho cô có phải là tình yêu không. Cô biết và chỉ cần biết rằng những gì anh dành cho cô là chân thật...
    Em đã luôn lấy tiêu chí "chân thật" ấy trong tất cả các mối quan hệ của mình. Nhìn lại, em may mắn nghĩ rằng mình đã biết qua một mặt của tình yêu. Nhưng cái em làm nên em, làm nên quá khứ đủ tông màu tối, sáng của em không chỉ có tình yêu, nó còn là tất cả những "chân thật" họ và em đã dành cho nhau...
    Năm tháng qua đi, em không còn dễ tin vào mật ngọt nữa. Vậy mà em muôn đời vẫn là phụ nữ, không thể thoát khỏi sự xao xuyến mang lại từ
    But you''''re here with me now,
    Yes I found you somehow,
    And I''''ve never been so sure.
    For the first time, I am looking in your eyes,
    For the first time, I''''m seeing who you are,
    Can''''t believe how much I see,
    When you''''re looking back at me.
    Now I understand what love is...
    Love is...
    For the first time.
    For the first time.
    Thế là tốt hay xấu? Em không biết nữa. Hình như từ lâu, em cũng không còn quan trọng những gì tốt, những gì xấu cho bản thân mình. Em chỉ còn lại: sống như ý muốn.
    Một buổi tối ngọt ngào từ For the first time của Rod Stewart.

    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 23:06 ngày 02/04/2006
  9. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Mại
    Nguyễn Thị Thu Huệ
    Mại này, hình như những người thợ cầu họ đánh rơi tảng xi măng vào đầu em hay sao mà óc Mại bỗng bẹp dúm đi thế?
    - Hưng kề khuôn mặt nóng bừng của mình vào Mại. Tóc cô lướng vướng vào môi anh và hơi thở anh lan toả.
    - Chẳng có tảng xi măng nào rơi vào hết. Nặng không?
    - Nặng. Tắc thở rồi đây này. Để tay vào ngực mà xem.
    - Ai lại thế? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ, chưa bao giờ khách đến thăm nhà mà lại ngôi trong tư thế này.
    - Thì bây giờ mình ngồi, việc gì phải giống ai? Hưng rúc rúc khuôn mặt của mình vào cổ Mại. Cả hai run lên.
    - Không nên thế. hưng hư quá! - Mại khe khẽ nói.
    - Hưng chỉ hư thế thôi, làm gì nào? - Và Hưng bế bổng Mại lên bằng đôi tay của một chàng trai hai mươi tám tuổi.
    - Giời ơi, làm gì thế này. Mình xin Hưng, đừng Hưng ạ. - Mại vẫy vùng, run rẩy. Người cô bỏng rát.
    - Đừng nói nữa... - Mại thì thầm, lấy chân kéo cái chăn che kín người. - Hưng, máu ở chân Hưng cầm rồi đấy. Người ta rịt đứt chân bằng thuốc lào. Còn mình, mình đắp cả điếu thuốc lá cho Hưng, thế mà nó cũng hết.
    Hưng nhắm nghiền mắt. Một tay vòng dưới người Mại. Một tay nắm lấy tay Mại, môi hơi cười.
    Mại im lìm nhìn trần nhà. Tường vôi màu xám và những con nhện ghi sẫm đang nhả tơ. Sao lại thế này nhỉ. Sao cô lại ở đây?
    Buổi chiều. Hưng bảo: Chốc nữa Mại về mình chơi đi. Hôm nay rằm, đến thắp hương hộ mình nhé. Cả khấn nữa. Mại cười: mình biết gì mà khấn với chả vái. Khấn lung tung, trời phạt cho đấy. Hưng cười: Mình thành tâm, không lo. Mại im lặng. Ánh mắt Hưng nhìn Mại qua cặp kính cận, đăm đắm. Cô rùng mình. lâu lắm rồi, cô lại gặp ánh mắt đó. Thời xa xưa ấy, nghĩ lại làm gì. Còn bây giờ, cô chỉ hay gặp những ánh mắt nhìn như muốn cởi quần áo cô ra. hai lần lầm lỡ trong đời biến Mại thành người khác.
    Cô đẹp hơn rất nhiều so với hồi con gái. Hai mươi tuổi, và mình đánh đùng vào cuộc tình đầu tiên với một chàng sinh viên kiến trúc, cô trở thành đàn bà. Một người đàn bà goá chưa chồng. Chàng bị tai nạn do một hôm say quá chén, tự mình va đầu vào vỉa hè, tự mình chết. Đau đớn, bẽ bàng trước cuộc sống như cái dây curoa may khâu được đạp liên hồi. Ba năm sau, người đàn bà goá ấy tái giá.
    Người đàn ông thứ hai này đã có vợ, chững chạc và điềm đạm. Chàng bỏ vợ nhanh và lặng lẽ không ngời. Cô tưởng mọi chuyện chàng làm là vì mình, nhưng không. Hai ngày sau khi chàng chia tay vợ, chàng bảo cô: Này em, cẩn thận không là có con đấy. mà anh thì không chịu trách nhiệm gì đâu. Vừa thoát nợ xong, còn phải lo làm ăn. Ví dụ mà ăn nên làm ra thỉnh thoảng anh chi mầu cho em. Và chàng rít thuốc, hai má tóp lại. Cô sững sờ và thảng thốt nhận ra. Từ lúc đó. Mình lại góa chồng. Lần thứ hai.
    - Mại ơi, Hưng khát nước! - Hưng thì thào, trở mình, nằm nghiêng và gác chân lên người Mại.
    - Để mình đi lấy nước cho Hưng uống nhé! - Mại nhẹ nhàng như một con mèo, chui ra khỏi vòng tay của Hưng, xuống thang gác.
    - Hưng uống đi! - mại nâng đầu Hưng dậy, kề ly nước lạnh vào môi Hưng. Hưng tu một hơi hết ly nước. Quăng cái ly ra, Hưng vùng lên, người chàng trùm lấp Mại. Cô me đi trong đôi môi mát lịm của Hưng.
    - Ứ ừ. Không chơi trốn thế đâu! - Hưng vùng vằng và lại tiếp tục hôn mại.
    Bỗng điện tắt. Ngoài trời, ráng đỏ chạy ngang ngang cuối trời. Góc trời, mặt trăng lên, hơi méo và xanh lét. Hưng châm thuốc và rít một hơi dài. tay vắt ngang người Mại.
    - Sao lại thế? Hưng khinh Mại không? - Mại thì thầm.
    - Đàn bà. Chẳng ai thoát được cái câu ấy. Trong bụng thì biết là không nhưng cứ thích hỏi để nghe người ta nói.
    - Hưng nhiều kinh nghiệm nhỉ?
    - Thế thì Mại gọi Hưng bằng anh đi! - Hưng kề mặt gần lại.
    - Hâm ở đâu đấy. Ít hơn người ta bốn tuổi, tha bắt gọi bằng chị là phúc đấy. Từ mai kết nghĩa chị em nhé.
    - Em xin chị. Đến kiếp sau thế nào không biết, chứ kiếp này thì không có đâu. - Hưng ném veo điếu thuốc qua khuôn cửa ung ung bóng tối. Và lại hôn lên môi Mại.
    - Nói đi. Hưng trẻ, đẹp và tài thế. Mại biết Hưng xua con gái đi không hết, mà toàn những đứa trẻ măng và xinh nữa.
    - Và sẽ quên ngay Mại, hay là khinh Mại chứ gì? - Hưng chồm người nhìn hút vào mặt Mại. Mại nhắm nghiền mắt lại, gật gật đầu. Tóc cô xoã mềm trên gối.
    Mại im lặng, cảm nhận bàn tay của Hưng trên người mình. Mọi sự tràn đến với cô và Hung như cơn lũ. Sau hai lần goá chồng, cô luôn cảnh giác cao độ trước đàn ông. Cô không còn có lòng tin ở đời này nữa. Trước mặt cô, cuộc đời là một con đường cỏ xanh rì, và ở dưới là những cái hố.
    Nhãng ý một cái là xuống hố ngay. Hưng trẻ trung và là thần tượng của mọi người. Còn Mại, cô đang đứng ở bên rìa con đường và dò dẫm bước, trên vai là gánh nặng bởi một đống đồng nát cũ rích của hai lần goá chồng.
    - Mại ơi. - Chợt giọng Hưng tha thiết.
    - Gì cơ? - Mại ngẩng nhìn Hưng. Mắt Hưng nhắm nghiền. Mại chợt nhớ ra là lúc ân ái, Hưng không hề lảm nhảm những lời "Anh yêu em. Em có yêu anh không" như hai người đàn ông trước đã từng nói. Mình hư hỏng mất rồi - Mại nghĩ- Ai lại có thể ngủ với một người đàn ông chỉ gặp nhau loáng thoáng trong những cuộc họp của công ty. Ngày mai, ngày kia và sau này nữa, môi lần gặp Hưng, mình sẽ thế nào? Và nhỡ mình yêu Hưng thì sao? Trời ơi, thật khủng khiếp vì sẽ chẳng bao giờ có điều đó cả. Hưng ào đến bên mình, cuồng si với mình chẳng qua Hưng còn trẻ quá. Lại là đàn ông nữa. và chẳng bao giờ Hưng yêu mình cả. Thật khủng khiếp.
    - Lại đang tự dằn vặt mình đấy. Và tưởng tượng ra Hưng sẽ khinh mại, phải không? - Hưng nhìn xoáy vào mặt Mại, chỉ cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi vì bóng tối đã xuông và che phủ tất cả.
    - Nghĩ thế là sai à? - Mại khóc. Nước mắt bò từ từ trên má, xuông môi. mằn mặn.
    - Mại ơi. Mại biết không. Cuộc đời mình giống như một cơn mưa. Mưa triền miên và có hàng nghìn giọt mưa. Và Mại thì là một bông hoa. Hoa đang nở.
    Có một giọt mưa của mình rơi vào nụ hoa của Mại, Mại giữ lấy nhé. Giọt mưa ấy sẽ có hương thơm của nhuỵ hoa. Mọi chuyện, có thế thôi, việc gì Mại phải nghĩ. Hôm nay là ngày đẹp nhất của Hưng. Hưng bỗng nhiên cần Mại. Cần Mại là bông hoa, đằm thắm và thơm. Để Hưng gửi một giọt mưa.
    Nước mắt chứa chan trên mặt. Mại nằm úp sấp xuống cái đệm êm mượt. Hưng vẫn thì thầm: Làm một bông hoa. Nhé.
    Bỗng có tiếng đấm cửa rầm rầm. Và tiếng con giá lánh lót: Anh Hưng. Anh Hưng ơi.
    Mại vùng dậy, thảng thốt nhìn Hưng. Hưng hơi đờ ra một thoáng. và nói: Cứ nằm đấy Mại ạ. Hưng xuống nhà một chút nhé.
    Hưng mặc quần áo, quay lại nhoẻn cười: Nghỉ một tý rồi mình đi ăn bún, Hưng đói quá.
    Tiếng đấm cửa càng mạnh. Giọng nói trở thành tiếng quát.
    - Anh Hưng. Mở cửa ngay.
    - Gì thế? - Tiếng Hưng và tiếng kéo chốt.
    - Tại sao em gọi mãi anh không ra? Anh làm cái trò gì thế. Tiếng giày cao gót dạo quanh nhà. Áo và túi của ai đây. Và tiếng của cô gái.
    - Ai - ai đang ở trên gác kia. mời xuống đây ngay. Nhanh lên. Em không ăn thịt nó đâu mà anh sợ. Nếu đúng cái con mà anh hay đèo, em sẽ xé xác nó ra vì em đã cảnh cáo anh rồi! - Và cô gái nói vọng lên - Mời chị xuống đây nói chuyện. Đây là nhà của tôi. tôi mời chị xuống đây.
    - Tôi không muốn nhìn thấy cô. Tôi không có chuyện gì để nói với cô cả. mời cô ra khỏi nhà này! - Hưng trầm tĩnh đáp.
    - Em không đi đâu cả. Nhà này là của em. Mời chị xuống đây tôi nói chuyện. - Và cô bé khóc nức lên, vừa khóc vừa bù lu bù loa.
    Mại đắng người. Cô thấy mọi thứ lùi xa tít tắp. những cánh hồng nhung đỏ sẫm rung rung trong gió và những giọt mưa. Tất cả. Phút run rẩy sung sướng của thể xác, cái thể xác của người đàn bà đã biết hương vị ngọt ngào của người đàn ông để rồi thành bà goá. Tất cả như tan loãng ra trong cái không gian có mùi thịt kho mặn của nhà hàng xóm bay sang.
    - Hưng. Không được nóng. Và em kia, đừng có nói to như thế, hàng xóm họ cười cho! - Mại tụt xuống cầu thang, trên người là một bộ đồ xanh ngắt.
    Trước Mại, cô bé non nớt mở tròn xoe mắt. Mại không phải là cái cô mà Hưng hay đèo.
    - Chị ngồi đấy. - Cô bé vẫn nhìn Mại trân trối. Ánh mắt dịu xuống.
    Mại lẵng lẽ khoác áo vào, và giơ tay kéo cửa.
    - Hưng phải bình tĩnh, và em thì đừng có nói to! - Mại bỗng xót thưông cô bé con đang quằn quại đau khổ vì ghen tuông kia. Cô ta đi hết từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Chắc là mai thì mới bình tĩnh để nhớ lại mại và chuyển cái ghen sang cô.
    - Đây là bạn gái của anh. Em ngồi xuống đi! Hưng nói và giơ tay keo Mại ngồi xuống bên cạnh mình! - Em pha nước cho anh nhé! - Hưng nhìn Mại đăm đắm.
    Mại bỗng run rẩy. Thôi, mình yêu Hưng mất rồi. làm sao mà Mại có thể quên được Hưng nữa. Mà tại sao, bỗng nhiên Hưng lại xưng anh với Mại bằng một giọng yêu thương đến thế. Mại bỗng luống cuống và đờ đẫn.
    - Hay thôi vậy. Em về đi vậy nhé, anh có việc bận một chút. Mai mình gặp nhau. Tha lỗi cho anh, đã không tiễn em! - Hưng đứng lên, và cầm cái túi và đưa khoá xe cho Mại. Mại cầm lấy và ra về như cái máy.
    - Hưng bình tĩnh nhé. Và cả em nữa. Đừng làm gì ồn vì mình là người có văn hoá! - Mại nói, và cô chỉ muốn ôm cả hai người, Hưng và cô bé con kia vào lòng và bảo với họ: Chị xin lỗi cả hai em. Chị chỉ là người đứng ngoài và đừng phải nghĩ gì về chị hết.
    Rồi tất cả cũng qua đi. Sau lần goá chồng thứ ba, Mại trở thành một người khác. Cương quyết và lạnh lùng. Trong cơ quan, người ta gọi cô là Mại đá. Cô không còn lấy chồng lần nào nữa nên cũng chẳng goá chồng thêm lần nào nữa.
    Sau hôm ấy. Mại xin chuyển cơ quan, dù họ cố giữ cô lại. Hưng tìm cô, mỗi ngày một vài lần. Cả viết thư nữa. Đại khái là Hưng cần Mại như một nơi che chở cho anh và Hưng rất ân hận là đẩy Mai vào một tình thế như vậy. Mại im lặng đón nhận tất cả nhưng không hề hồi lại một câu nào. Mai biết. Chỉ một lần nữa thôi, Mại ngoái lại với Hưng, Mại sẽ mất mình mãi mãi.
    (còn tiếp)
  10. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Ba mươi năm sau.
    Buổi chiều. Bỗng Mai nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà đang lui cui trồng lại mấy cái gốc thơm sau vườn, chợt nghểnh tai lên vì tiếng gõ. Bà ra mở cửa.
    Hưng. Hưng giờ đã năm mươi sáu tuổi, lưng hơi khom khom đang đứng ở cửa. Hưng cười. Nụ cười của một vùng thời gian đọng lại. Hưng đã lấy vợ. Không phải là cô bé ghen tuông hôm nào. Hưng lấy một người con gái dân tộc, trong trẻo và thuần khiết như giọt sương, và đơn giản như một con thỏ có hai cái mắt nâu.
    Mại bỗng dưng luống cuống. Nhìn xuống mình, chiếc quần vải đen ống cao ống thấp, tất mỗi chiếc một màu. hai bàn tay khô đầy đất. Quần áo có mùi chua. Mại ngượng.
    - Mại ơi. Tôi đến thăm Mại để mai đi xa. - Giọng Hưng trầm đục đục.
    - Vâng. - Mại không biết phải nói gì vì bà quá bất ngờ.
    Hai người ra vườn. Mại luống cuống đến nỗi không biết phải làm gì. Cứ định rót nước mời Hưng uống thì nhìn thấy tay bẩn lại thôi, định rửa tay lại vớ được cái ghế liền kéo cho Hưng ngồi, rồi rút mấy cái quần phơi trên dây đang chạm vào mặt Hưng.
    - Ngồi đây với tôi đi, Mại. - Hưng nhìn Mại đăm đăm.
    - Vâng
    - Mại ơi, mai tôi đi rồi. Tôi và cô ấy lên Lạng Sơn sống đây. Mấy đứa con bảo lên đó làm ăn khá lắm. Cả nhà chuyển lên đấy vì cô ấy có mẹ già và một ngôi nhà rất to. Tôi sẽ trông vườn, trông nhà và coi bọn trẻ con cho bố mẹ nó đi buôn. Bọn nó còn đi buôn. Ở đây bức bách lắm.
    - Vâng! - Mai đáp và nhìn ra xa.
    - Thi thoảng, tôi sẽ về thăm mại. mỗi lần nghĩ đến Mại đang sống một mình, tôi không chịu nổi.
    - Thôi Hưng ạ. Mại quen rồi. Mại không cô đơn đau. Mại có hẳn một kho quá khứ! - Mại nhệch nhạc cười. Méo xệch.
    - Mưa rồi. Vào nhà đi. Tháng ba rồi mà còn trở gió mà. Vào nhà đi không có ốm đấy! - Hưng đến gần bên Mại, đặt tay lên vai bà.
    Hơi nóng từ ông truyền sang, bà bỗng rùng mình.
    - Ừ, mưa rồi! - Mại lẩm bẩm.
    - Những giọt mưa... - Hưng thì thào.
    - Có một giọt rơi vào một bông hoa. Và ở luôn trong đó.
    - Phải rồi. Nó ở luôn trong đó! - Hưng nói và quay ra cửa, giọng nghẹn nghẹn.- Tôi về. Mong Mại khoẻ. Có mệnh hệ gì, nhờ hàng xóm đánh điện. Tôi về ngay.
    - Vâng! - Mại nói và tiễn Hưng ra cửa. Cánh cửa chậm chạp khép lại.
    ***
    Người đàn bà đi ra sân. Ngước khuôn mặt nhàu nhát vì thời gian lên trời. Hứng những giọt mưa.
    ....................................................................................................
    à...ừ... nói gì nhỉ? à... ừ... nói gì cho những người đàn bà "góa chồng"?......
    À ơi... gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại.... chành ành cái đắng cay....(Nguyễn Ngọc Tư)

Chia sẻ trang này