1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quy luật của sự hỗn độn.

Chủ đề trong 'Học thuật' bởi AcommeAmour, 30/07/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. AcommeAmour

    AcommeAmour Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    2.058
    Đã được thích:
    0
    À..có người cho là Trang tử nói phét...
    Có lẽ người đó giỏi hơn Trang tử nhiều lắm...
    Hhehhehhehe....
    Cái đó mới thực sự là bệnh...
    Được AcommeAmour sửa chữa / chuyển vào 12:42 ngày 01/01/2009
  2. AcommeAmour

    AcommeAmour Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    2.058
    Đã được thích:
    0
    Ối ..hơn thua cái gì...
    Có hứng bắt chước thái tử Tất đạt đa cái chơi thôi.
    Thái tử thân ngoài Tam giới, mà vẫn Tham (Cứu khổ cho chúng sinh đấy )
    Còn vạn vật vi sô cẩu thì có ai đó chưa hiểu về "Vi sô cẩu" thôi.
    Ôi...thiên hạ đã từng nói:
    "Dốt đặc hay hơn là chữ lỏng "
    Hehhehhee..
  3. gotmoney

    gotmoney Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    249
    Đã được thích:
    0
    @AcommeAmour : Ông Bành Tổ (chỉ sống bảy trăm năm) ????
    Cái ông Bành Tổ sống đến 700 năm có thật ko vậy bác ???? Nếu thật thì phải có bằng chứng chứ nhỉ ?, còn nếu ko thì xin bác giải thích hộ cái.
  4. larry145

    larry145 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/05/2006
    Bài viết:
    4.744
    Đã được thích:
    1
    Thôi , chán roài
  5. AcommeAmour

    AcommeAmour Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    2.058
    Đã được thích:
    0
    1) Bành Tổ là một nhân vật trong Văn Hóa Cổ đại Trung Hoa.
    2)Có nhiều dị bản, song tất cả bản đều cho là từ 700-1000 năm.
    3)Trang tử thì coi là ông ta sống 700 năm.
    4)Tuy nhiên cái việc ông ta sống 700 hay 1000 năm thì cũng không quan trọng lắm. Thí dụ so với núi Thái sơn, so với Trời đất thì Ông Bàng Tổ chẳng là gì cả.
    Vì vậy người thấp kém có bộ óc của se sẻ thì coi Bành Tổ là hiện thân tuyệt đối của sự trường thọ.
    Còn những ai có sự hiểu biết của chim bằng thì nói rằng không có gì thọ hơn sự Vĩnh Hằng của trời đất, của Vũ trụ. Mà vũ trụ thì Lão, Trang gọi chung là một chữ Đạo mà thôi.
    Bởi vậy:
    "Đạo khả đạo phi thường đạo "
    cái này chính là minh chứng cho Bất Khả Tri.
  6. larry145

    larry145 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/05/2006
    Bài viết:
    4.744
    Đã được thích:
    1
    định thôi rồi nhưng thấy bác này thẩm du tinh thần vkđ :)) . Việc sống 700 hay 1000 chẳng quan trọng , quan trọng là đấy chỉ là HƯ CẤU & KO CÓ CHỨNG CỚ XÁC THỰC NÀO HẾT .
    Thứ 2 : 700 thì thằng đần nào cũng có hiểu ko là gì so với trời đất & vũ trụ .Nhưng MỘT NGƯỜI sống 700 năm (giả sử nó là đúng) thì đấy là tuyệt đối của sự trường thọ (tính tới thời điểm hiện tại & các chứng cứ trong lịch sử loài người ) . ========> hiểu như thế rồi ngồi nhà rung đùi nghĩ mình là thiên tài rồi , còn mọi người ngu mọi hết . Ôi hài vkđ :))
    p/s : bác đừng quote bài của em rồi fang 1 câu : chứng tỏ cậu là chym sẻ nhá :)) . Toàn tự thẩm du tinh thần rồi ngồi phán thì ko ai tin đc đâu , nói gì thì cũng cần phải đưa ra đc lập luận và lập luận dựa vào cái gì . Bác ngồi thẩm du xong fang cho em 1 câu , lý do , lập luận , dẫn chứng = tự hiểu (tự phán đoán xem bác thẩm du thế nào thì em chịu ạ )
  7. larry145

    larry145 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/05/2006
    Bài viết:
    4.744
    Đã được thích:
    1
    bác ko hiểu mấy câu đơn giản thế sao ??? Cái quy luật của sự hỗn độn vàng vàng là do bác nghĩ ra đấy àh ???
  8. larry145

    larry145 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/05/2006
    Bài viết:
    4.744
    Đã được thích:
    1
    bác có thể dẫn chứng ra Trang Tử nói có sách mách có chứng ở đâu ko ??? để em mở mắt cái
  9. larry145

    larry145 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/05/2006
    Bài viết:
    4.744
    Đã được thích:
    1
    bác luận câu đấy cho em đc hiểu với ạ . Bác nghĩ ngẫm nghĩ 1 mình rồi phán ko dẫn chứng như thế thì khác gì lý luận của mấy thằng dở hơi . Mấy thằng dở hơi nó có lý luận của riêng nó , nó mà nghĩ *** thơm thì đố ai cãi đc nó
  10. AcommeAmour

    AcommeAmour Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    2.058
    Đã được thích:
    0
    Nguyên cái cụm này là của Trang Chu nè:
    ""Biển Bắc có con cá gọi là cá côn, mình dài không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim gọi là chim bằng, lưng rộng khỏang biết mấy ngàn dặm, khi tung cánh bay thì cánh nó như đám mây trên trời. Biển (Bắc) động thì nó dời về biển Nam, biển Nam là Ao trời.
    Tề Hài là sách ghi những chuyện quái dị. Sách đó bảo khi con chim bằng dời xuống biển Nam, nó đập nước tung tóe lên ba ngàn dặm rồi nương gió lốc cuốn lên cao chin vạn dặm. Nó xuống biển Nam vào tháng 6, lúc gió nổi lên.
    (Ở dưới nó là) Hơi nước bốc lên ?" coi tựa như những con ngựa hoang ?" và bụi cát, cùng hơi thở các sinh vật. (Mà ở trên nó) màu thanh thiên kia phải là bản sắc của trời không hay là vì trời xa thăm thẳm mà ta nhìn thấy như vậy? Vì từ trên cao nhìn xuống thì cũng thấy một màu đó.
    Nước không sâu thì không chở được thuyền lớn. Đổ một chén làm thuyền được; nếu thả cái chén đó xuống thì chén chạm đất, không dày thì không đỡ được những cánh chim lớn. Cho nên con chim bằng phải bay lên cao chin vạn dặm để có lớp không khí dày đỡ nó ở dưới, rồi lưng nó mới đội trời xanh, không hề bị cản trở, mà bay xuống biển Nam được.
    Con ve sầu và con chim cưu cười con chim bằng rằng: ?oChúng ta bay vù lên cây du, cây phượng, có lúc bay không tới mà rớt xuống đất. Hà tất phải bay cao chin vạn dặm để xuống phương Nam??
    Người nào muốn tới một chỗ gần ở ngoài thành thì chỉ cần mang theo lương thực cho đủ ba bữa, mà khi về bụng hãy còn no để nghỉ đêm; muốn đi một ngàn dặm thì phải chuẩn bị lương thực cho ba tháng. Hai con vật nhỏ kia (tức con ve sầu và con chim cưu) biết đâu lẽ đó.
    Trí lực nhỏ không thể so sánh với trí lực lớn; cuộc đời ngắn không thể so sánh được với cuộc đời dài. Làm sao biết được điều ấy? Như cây nấm chỉ sống một buổi sáng thì không biết được trọn một ngày, con huệ cô (một loại ve sầu, sinh mùa xuân thì mùa hè chết, sinh mùa hè thì mùa thu chết), không biết được trọn một năm; đó là những loài cuộc đời ngắn ngủi. Ở miền Nam nước Sở, có một con rùa thiêng, mùa xuân của nó dài năm trăm năm; mùa thu dài năm trăm năm; đời thượng cổ có một cây ?oxuân? lớn, mà mùa xuân dài tới tám ngàn năm, mùa thu dài cũng tám ngàn năm, đó là những loài cuộc đời lâu dài. Ông Bành Tổ (chỉ sống bảy trăm năm) mà ngày nay hễ nói tới thọ, ai cũng cho ông bậc nhất, chẳng đáng buồn ư?
    Trong cuộc đàm thoại giữa ông Thang và ông Cách cũng có một đoạn như vầy: Ở phương Bắc hoang dã có một cái biển gọi là ?oAo trời?, trong biển có một con cá chiều ngang rộng mấy ngàn dặm, không biết chiều dài là bao nhiêu, gọi là cá côn; có một con chim gọi là chim bằng, lưng lớn như núi Thái Sơn, cánh như đám mây rủ ở trên trời, nó nương ngọn gió lốc, xoắn như sừng cừu, bay lên cao chin vạn dăm, vượt lên khỏi các đám mây, lưng đội trời xanh mà bay về biển Nam.
    Một con chim cút ở trong cái đầm nhỏ cười nó: ?oCon đó bay đi đâu vậy? Tôi lên cao độ vài nhẫn rồi xuống, bay liệng trong đám cỏ bồng cỏ cảo, cho bay như vậy là đủ rồi. Con đó bay đi đâu vậy kìa??.
    Lớn với nhỏ khác nhau như vậy đó.
    Có người tài trí đủ để làm một chức quan, có người hạnh làm gương được cho một làng, có người đức đáng làm vu mà được cả nước phục, nhưng dù thuộc hạng nào thì cũng đều tự đắc như con chim cút kia vậy.
    Ông Vinh tử nước Tống cười họ. Dù cả nước khen ông, ông cũng không mừng, cả nước chê ông, ông cũng không buồn, vì ông biết phân biệt nội và ngoại, vinh và nhục. Người như ông thật hiếm ở đời, nhưng ông chỉ biết tự thủ (tự giữ mình) thôi, chứ chưa tự thích nghi với vật mà thành bậc đại.
    Ông Liệt tử cưỡi gió mà bay, thật nhẹ nhàng, khoan khoái, mưới lăm ngày rồi về. Có phúc lớn như ông thật hiếm ở đời, tuy khỏi phải đi, nhưng ông vẫn còn tùy thuộc một cái gì (tức đợi cho gió nổi lên).
    Đến như hạng người làm chủ được cái chính đạo của trời đất, chế ngự được lục khí để ngao du trong vũ trụ vô biên, thì còn tùy thuộc cái gì nữa đâu? Cho nên người ta bảo ?oBậc chí nhân (có đức tuyệt cao) thì quên mình, bậc thần nhân thì không lập công. Bậc thánh nhân thì không lưu danh?.
    "
    -----------
    Còn bạn muốn xem thêm những lời vàng ngọc của Trang thì search trên google.com "Nam Hoa Kinh".
    Hoặc ra ngoài tiệm sách mua quyển " Nam Hoa Kinh" . Giá chừng 60- 100k 1/ quyển.

Chia sẻ trang này