1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

QUY Nỏ??P THặ?

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi taicuc, 04/08/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    Thêm một bài thơ nữa về nhà trường. Viết nhân chia tay lớp DHĐC
    BUỔI CHIA TAY
    Không có phượng hồng trong buổi chia tay
    Không có bằng lăng nhuộm sân trường đến tím
    Chỉ có nắng đủ để hồng đôi má
    Và gió đông đủ lạnh đến tê người
    Mai xa rồi còn nhớ nữa bạn ơi
    Những chuyến đi chơi những chiều tan lớp
    Những phút giây tim run lên hồi hộp
    Nhận điểm thi tươi trẻ những nụ cười
    Còn một mình bạn có đếm sao rơi
    Đêm yên tĩnh ru hồn vào giấc ngủ
    Nghe tiếng dế kêu ngoài khe cửa
    Thèm một mình trên phố lang thang
    Góp cho nhau thêm một chút nắng vàng
    Rồi ngày mai mình mỗi người một ngả
    Chẳng còn lúc để lại hồng đôi má
    Như chiều nay chiều tan lớp cuối cùng
    1996
    Tôi viết bài thơ này cho buổi chia tay ở vườn hồng của lớp DHDC chúng tôi. Một buổi chia tay vẫn đượm màu sắc học trò. Đó là một ngày đông ấm áp, và những rung động đầu đời khiến cho má chúng tôi ửng hồng... Bài thơ có thể coi là thành công nếu như người mà tôi định tặng không chê rằng nó không thật! Bạn không hiểu mà tôi thì không tiện giải thích nên rồi mọi chuyện qua đi...
  2. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    Một buổi chiều mưa, tôi Thắng và Trung ngồi trên lớp. Trung ứng tác một bài thơ trong vòng 5 phút vào cuốn vở ghi bài của Thắng...
    TAZZAN GIRL
    Ôi cặp môi máu
    Mê đắm trời tình
    Nụ cười rất xinh
    Hồn anh chao đảo
    Tóc làm điên gió
    Mắt làm điên mưa
    Một cử chỉ thừa
    Duyên hoa hoang dại
    Nỗi buồn tê tái
    Nhập vào đời anh
    Nét buồn rất ngái
    Đáy lời biển xanh
    Và dòng máu đỏ
    Em ứa trên môi
    Cơn đau hiện rõ
    Vẫn cười không thôi
    Ôi Tazzan Girl!
    Em là điên gió
    Hoá thành rừng hoang
    Anh đi tìm gió
    Lạc trong lá vàng!
    Bài thơ quá hay, gợi cho tôi nhiều cảm xúc mới lạ. Lần đầu tiên tôi mới thấy một người bảy bước làm thơ hay như thế. Tôi cầm bút và viết vào cuốn vở của Thắng thêm một bài thơ nữa...
    GỬI EM
    Sao em cứ đẹp như mơ
    Để cho tôi đứng thẫn thờ trước hiên
    Để tôi thành kẻ huyên thuyên
    Để tôi chuốc lấy ưu phiền vào tôi
    Lúc đi lúc đứng lúc ngồi
    Lúc than thở lúc vui cười vì ai
    Nhớ ai thức trọn đêm dài
    Mà ai lại cứ nói lời bâng quơ
    Em ơi tôi vẫn đợi chờ
    Vẫn thương vẫn nhớ dù thừa với em!
    Ngày ấy chúng tôi còn rất trẻ, trong trẻo và hồn nhiên như ánh ban mai rực hồng...Nhớ một thời đã qua
  3. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    VỌNG PHU
    Mẹ không thể nào hoá đá Vọng Phu
    Dẫu cha có đi không bao giở trở lại
    Bởi bên mẹ con còn nhỏ dại
    Khát khao dòng sữa mẹ đêm đêm
    Mẹ đưa tay vuốt tóc con mềm
    Những sợi như tơ vàng hoe màu nắng
    Căn nhà lẻ loi trong đêm ngồi lặng
    Ngày nao cha về dịu nỗi khát khao
    Mẹ nựng con bằng những tiếng ngọt ngào
    Ngày mai cha sẽ về với con và mẹ
    Con trẻ mừng vui biết đâu lòng mẹ khổ
    Khi nói dối con mình
    Lớn lên
    Con đi tìm hình bóng của cha
    Khi hiểu ra chợt thấy mình có lỗi
    Đã khắc thêm nỗi đau vào lòng mẹ
    Với tháng năm tưởng đã hoá chai sần
    Mẹ ơi! Mẹ đã không chút đắn đo không chút ngại ngần
    Khi lựa chọn giữa con và cùng con hoá đá
    Bởi mẹ quá thương cho lòng con trẻ
    Nên không thể chờ chồng
    Bắt con mình cùng hoá đá Vọng Phu!
    1996
  4. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3

    Lần đầu tiên tôi đi dự một đêm thơ, và được chứng kiến một cuộc tranh luận đầy thú vị giữa nhà thơ của sinh viên Vũ Quần Phương và những sinh viên đại học xây dựng về hình tượng đá Vọng Phu trong văn học. Nhà thơ đọc một bài thơ của mình về đá Vọng Phu và khuyên tuổi trẻ hãy sống thực tế hơn đừng mơ mộng hão huyền nữa. Một sinh viên đại học xây dựng đọc một bài thơ cũng về đá Vọng Phu đại ý nói tuổi trẻ phải ước mơ, phải có khát vọng dù là hão huyền mới có thể thay đổi được cuộc sống này... Còn tôi thì viết bài thơ Vọng Phu của riêng tôi!
    Ban đầu bài thơ có tên là BÀI THƠ TẶNG MẸ sau này mẹ tôi đọc và bảo chả có gì liên quan đến mẹ cả. Tôi mới đổi tên bài thơ thành Vọng Phu.
  5. nguoi_thuong

    nguoi_thuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2004
    Bài viết:
    967
    Đã được thích:
    0
    Cho em tham gia 1 bài lấy từ cảm hứng của anh nhé.
    DÁNG VỌNG PHU
    Cha không về
    Con ơi, mẹ vẫn muôn đời đợi
    Trước biển, mẹ luôn là bí ẩn
    Trước mẹ, tình yêu của cha là dấu hỏi muôn đời !
    Con hãy cùng với mẹ, con ơi
    Chờ người đi biển sẽ trở ngang bánh lái
    Dù biển sẽ trả lại cho mẹ nỗi đau mãi mãi
    Dù gió tạc mẹ con mình thành dáng Vọng Phu.
    Từ sâu thẳm mịt mù
    Chen từ hỗn loạn nỗi đau để cho niềm tin sống
    Nếu một ngày mẹ không còn hy vọng
    Liệu cha có trở về gặp lại mẹ con mình, dù đã hoá Vọng Phu ?
    NT

    Được nguoi_thuong sửa chữa / chuyển vào 17:32 ngày 21/08/2004
  6. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0
    Nếu là tôi, tôi sẽ thay chữ "muôn" bằng chữ "một". Đồng thời bỏ cái từ "muôn đời" ở câu trên.
    Nhẹ hơn, riêng hơn, mộc mạc hơn chăng .
    Tôi thích bài này

    Được twofaces sửa chữa / chuyển vào 20:10 ngày 21/08/2004
  7. nguoi_thuong

    nguoi_thuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2004
    Bài viết:
    967
    Đã được thích:
    0
    @ twofaces, cảm ơn lời nhận xét của bạn. Bạn có lý vì sự lặp lại ở khổ thơ 1. Tớ làm và để thô, chưa chau chuốt. Xin sửa lại bài thơ một chút.
    DÁNG VỌNG PHU
    Cha không về
    Con ơi, mẹ muôn đời vẫn đợi
    Trước biển, mẹ luôn là bí ẩn
    Trước mẹ, tình yêu của cha thành câu hỏi suốt đời !
    Con hãy cùng với mẹ, con ơi !
    Chờ người đi biển sẽ trở ngang bánh lái
    Dù biển chỉ trả lại cho mẹ nỗi đau mãi mãi
    Dù gió tạc mẹ con mình thành dáng Vọng Phu.
    Trong sâu thẳm mịt mù,
    Chen từ hỗn loạn nỗi đau để cho niềm tin sống
    Nếu một ngày mẹ không còn hy vọng
    Liệu cha có trở về gặp lại mẹ con mình, dù đã hoá Vọng Phu ?
    NT
    Được nguoi_thuong sửa chữa / chuyển vào 05:06 ngày 22/08/2004
  8. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    Đôi khi tôi vẫn nghĩ, nhiều câu chuyện trong cổ tích Việt Nam là vô lý... Như chuyện Tấm Cám xưa cô Tấm sao mà tàn ác, giết con làm mắm gửi cho mẹ ăn. và như câu chuyện về hòn Vọng Phu này liệu có thật là nhân bản, khi người mẹ vì chờ một người chồng mà cướp đi mạng sống của con mình... Tôi viết Vọng Phu như một góc nhìn của riêng tôi về hình tượng Vọng Phu... và tôi nghĩ Hòn Vọng Phu không thể là biểu tượng cho những người mẹ Việt Nam được...
    Cùng thời gian này cũng có một bài thơ nữa tôi viết về chủ đề gia đình. Một bài thơ phong trào viết cho ngày 30/4!
    BÀI THƠ TẶNG CHA
    Con lớn lên khi đất nước thanh bình
    Chiến tranh đã lùi xa ngoài biên giới
    Mẹ đã đợi và không còn phải đợi
    Bởi cha đã về bên mẹ và con
    Nhưng dấu chân cha giờ chỉ là chấm tròn
    Trên bờ biển những chiều đi dạo
    Nước mắt mẹ lại trào thêm lần nữa
    Khi ngắm cha bây giờ
    Hình hài cha đâu phải của ngày xưa
    Chàng trai mẹ thầm yêu trộm nhớ
    Thầm chờ đợi từng đêm dài trăn trở
    Từng hiện về trong những giấc mơ
    Chiến tranh đã lùi xa
    Đất nước đã thanh bình
    Nhưng tàn tích chiến tranh đâu dễ gi xoá được
    Đâu dễ gì hàn gắn những nỗi đau
    Con vẫn thường suy nghĩ vì đâu
    Mà cha gửi lại chiến trường một phần xương máu
    Nếu không phải vì tình yêu quê hương đất nước
    Vì mông cho hạnh phúc con mình
    Bình minh
    Nắng rực hồng bãi cát
    Vẫn những dấu chân cha đi về khó nhọc
    Nuôi cho con ước mơ!
    28/4 /1997
    Có hai câu thơ mà khi viết ra xong tôi cứ băn khoăn mãi "Hình hài cha đâu phải của ngày xưa /Chàng trai mẹ thầm yêu trộm nhớ" Không biết liệu một đứa con có quyền viết những câu thơ như thế không? Câu hỏi ấy vẫn còn day dứt đến tận bây giờ...
  9. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    VU Vặ
    Rỏằ"i câng 'ỏn mạa thu vàng rỏằc nỏng
    Bông phặỏằÊng trên bàn hâo râ. Mạa qua
    Anh không 'ỏn nghâa là không anh nỏằa
    Em giặĂ tay không nưu nỏằ.i. Mạa vỏằ
    Rỏằ"i câng 'ỏn mạa lĂ rặĂi. RỏĂo rỏằc
    Chỏng còn ai 'ỏằâng 'ón trặỏằ>c cỏằ.ng trặỏằng
    Em hỏằƠt hỏông thỏƠy mơnh nhỏạ bỏằ-ng
    Nhặ chiỏc lĂ mạa thu rỏằ>t xuỏằ'ng sÂn trặỏằng.
    1997
    MỏằTt bài thặĂ viỏt bỏng giỏằng thặĂ con gĂi, buỏằ"n và lỏãng lỏẵ. Đôi khi tôi thỏƠy mơnh viỏt bỏng giỏằng thặĂ nỏằ rỏƠt hay. PhỏÊi chfng vơ mỏằ-i khi nhỏằ> 'ỏn em tôi cỏằ' gỏng hơnh dung xem em có nhỏằ> 'ỏn tôi không, hơnh dung và có nghâ rỏng em vỏôn nghâ vỏằ tôi, tôi sỏẵ thỏƠy nhỏạ nhàng hặĂn, và vỏt thặặĂng trong tôi dỏằt...
  10. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    Một buổi chiều tháng 10 tôi lên phòng H chơi đang ngồi nói chuyện vui vẻ đột nhiên H hỏi tôi " Lê Công Tuấn Anh chết thật rồi à?". Tôi ngạc nhiên một lúc, mãi mới hiểu câu hỏi của H. Trong số những diễn viên điện ảnh VN đương đại, tôi chỉ biết mặt duy nhất một LCTA! Ít tháng sau trường tôi tổ chức giao lưu với các diễn viên điện ảnh ra HN tham dự liên hoan phim 10. Tôi vẫn nhớ mãi cảm giác của mình khi nghe câu trả lời của nữ diễn viên Mỹ Hạnh, người đóng cặp cuối cùng với Lê Công... Tôi viết bài thơ như lời chào với một diễn viên mà tôi yêu thích, chưa một lần gặp mặt...
    KHÚC TƯỞNG NIỆM CHO LÊ CÔNG TUẤN ANH
    Xin cho tôi được gõi lại tên anh
    Dù muộn màng chưa một lần gặp gỡ
    Anh vẫn sống trong tim người hâm mộ
    Và một trong số đó là tôi
    Tôi chỉ gặp anh trong những giấc mơ thôi
    Nhưng có lẽ thế cũng là quá đủ
    Bởi tôi biết cuộc đời đầy trắc trở
    Đã mấy ai thoả mãn được với mình
    Cuộc đời anh không có tuổi học sinh
    Không có một mái nàh một tuổi thơ bình dị
    Một tuổi thơ trong vòng tay của mẹ
    Một ánh mắt nhìn ấm áp nơi cha
    Hạnh phúc với anh luôn luôn ở rất xa
    Dù cố gắng cũng không sao bắt kịp
    Trái tim anh vẫn luôn luôn lạc nhịp
    Vẫn cô đơn trong vũ điệu của mình
    Tôi không mong một phép lạ hồi sinh
    Bởi tôi biết điều đó là không thể
    Bởi tôi hiểu cuộc đời là như thế
    Đầy đắng cay nghiệt ngã ở xung quanh
    Lê Công Tuấn Anh!
    Anh đã sống đã vượt qua số phận
    Đã lớn lên không phải tự vành nôi
    Đã trưởng thành từ những giọt mồ hôi
    Từng ngày từng giờ lăn trên sàn diễn
    Để sớm nay hàng vạn người đưa tiễn
    Hàng vạn người đang nhắc lại tên anh
    Trên má bao người nước mắt đã giàn quanh
    Tôi cũng chỉ là một trong số đó1
    11/1996

Chia sẻ trang này