1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Răng bão lại không vào Thanh Hoá nhỉ?

Chủ đề trong 'Nghệ Tĩnh' bởi kiepcodai, 02/10/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. 43v3rA1

    43v3rA1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/10/2006
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Nếu mà tỉnh nào cũng bị bão thì lấy người đâu, sức và của ở đâu mà ủng hộ, mà lá rách ít đùm lá rách nhiều thế hả.
    Thật nói ra mà không biết suy nghĩ, thât vọng cho cả thế hệ.
  2. DocCoLuKhach

    DocCoLuKhach Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2006
    Bài viết:
    622
    Đã được thích:
    0
    Rứa mà cũng hỏi? Thì vào Hà Tĩnh để các ông còn ăn chặn tiền cứu trợ chớ.
  3. lephuongtv

    lephuongtv Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2007
    Bài viết:
    678
    Đã được thích:
    0
    Cứ làm như mỗi Hà Tĩnh chặn ý!
  4. trangng1283

    trangng1283 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2007
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Tôi không hiểu sao các bạn lại có những suy nghĩ như thế. Mọi cố gắng cứu trợ sau cơn bão đang được tiến hành gấp rút.--> Thất vọng.
    Blog của một cô gái Mỹ ghi từ tâm lũ miền Trung
    Cứ vài phút, chiếc xuồng cứu hộ lại quay lại đưa thêm vài người. Nhưng Ginny để ý thấy ba đứa con của hai bà mẹ vừa nãy vẫn chưa về...
    Bài viết của một cô gái người Mỹ - Ginny, trên đường du lịch, cô bị kẹt trong chính cơn lũ và viết lại những dòng này ...
    Chào các bạn, lâu lắm rồi Ginny mới có thời gian để trở lại viết bài mới. "Số là" thời gian qua Ginny đi "ngao du" với Jack khắp Việt Nam và Ginny đã gặp nhiều thứ trên đường lắm lắm. "Lào nà" bị công an phạt vì đi xe... không có giấy... gì gì ấy (không nhớ rõ nữa)... Nhưng ấn tượng nhất là cơn lũ vừa qua mà Ginny cũng bị kẹt ở đó. May mà sáng nay Ginny và Jack đã "quá giang" nhờ được một chú tài xế xe tải tốt bụng và vừa mới về đến khách sạn được 30 phút.

    Kinh khủng! Đó là những gì Ginny có thể nói. Mưa "dã man, tàn bạo...". Từ gần chiều qua mưa đã to dần, nước dâng dần. Ginny ngồi trong nhà với một bà cụ mà đêm hôm trước còn "bô la ba la" với nhau "nhìu nhìu" chuyện lắm. Sáng hôm đó Jack và anh con trai cụ đó đi lên cái trạm gì ấy chỉ còn Ginny và bà cụ ở nhà với nhau. Hai người ngồi trên ghế và... "nghịch nước". Khiếp! Nước cao đến đầu gối.
    Đến 4 giờ, Ginny và bà cụ vẫn ngồi, nhưng... ngồi trên bàn! Nước cao tới ngang người...
    Đến 6 giờ, Ginny và bà cụ cũng... vẫn ngồi, và ngồi trên... nóc tủ! Nước cao như hồ rồi...
    Đến 7 giờ "rưỡi", Ginny và bà cụ vẫn cứ ngồi (lì chưa?)... trên nóc nhà. May mà nhà đó nóc làm bằng (cái này Ginny không biết tên, nó làm từ đất nung lên) nên dỡ một góc thì hai người vẫn có thể ngồi và ngắm "bèo dạt mây trôi".
    Tới 8 giờ tối, sau nửa tiếng kêu, hét... cuối cùng, có một cái xuồng của mấy anh bộ đội chạy ngang qua, tóm tay lôi lên đó luôn.

    Rồi đến 9 giờ kém, Ginny và bà cụ được đưa đến một nơi nhiều người lắm. Ai cũng "ướt như chuột lội" và... nhìn Ginny chằm chằm. Đúng là "oai hơn cóc", hồi Ginny thử tham gia "a me ri cừn ai đồ" cũng không được chú ý như vậy. Rồi Ginny nói mấy câu tiếng việt người ta còn..."khiếp đảm" hơn ...
    Ở đây từ tối đến sáng mà biết bao chuyện. Có một thùng mì tôm "tiếp tế" mà đã hết "sạch sành sanh", có một đứa bé dễ thương lắm và một bà mẹ mới đến chưa ăn gì cả, đứa bé cứ kêu khóc đòi ăn, ai cũng thương mà có gì đâu để cho, Ginny thì may mắn còn một cái "lương khô" nên cho cậu bé đó.
    Có hai bà mẹ thì cứ khóc lóc thảm lắm. Họ đang chờ tin của chồng con.
    Đến 9 giờ hơn một chút, đồng hồ Ginny "tìm về với chúa" nên chẳng biết giờ giấc gì nữa mà cũng chẳng còn tâm trạng để ý...
    Cứ vài phút, chiếc xuồng cứu hộ lại quay lại đưa thêm vài người. Nhưng Ginny để ý thấy 3 đứa con của hai bà mẹ vừa nãy vẫn chưa về. Ở đó ai cũng lo lắng cho họ.
    Ngoài kia thì vẫn cứ mưa to lắm... Rồi một lúc lâu lâu sau đó, xuồng quay lại với một đứa bé, trông mặt nó tái mét, run lẩy bẩy, rồi nó khóc to lắm chạy vào ôm chặt lấy một trong hai bà mẹ kia... Ginny lúc đó cũng "ứa" nước mắt ra. Trông họ hạnh phúc quá!
    Bà mẹ còn lại hết khóc rồi nhưng vẫn ngồi một góc, cứ mỗi khi xuồng quay lại là bà lại nhổm dậy xem.
    Đến đêm, xuồng quay lại với một người đàn ông. Rồi đến khi nó quay ra tìm tiếp thì máy lại bị hỏng, mấy người trên đó bảo có lẽ không đi cứu hộ được. Bà mẹ lúc đó khóc to lắm và suýt ngất. Vậy là họ đành "bẻ" bàn làm... cái gì để gạt nước ấy... đẩy xuồng đi tìm...
    Tới rạng sáng, xuồng trở về với hai đứa bé. Một đứa đang đứng gọi mẹ từ xa. Bà mẹ vừa rồi mừng lắm. Các bạn không biết đâu, ở đó, lúc đó tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay rất lớn...
    Nhưng... khi chiếc xuồng kia cập vào bờ... đứa bé lớn khóc lóc chạy lên, đằng sau đó, một bộ đội bế đứa bé còn lại, tầm 4 tuổi... Đứa bé nằm bất động trên tay bộ đội. Anh ấy cũng không dám nhìn thẳng vào mặt bà mẹ. Đứa bé đó trắng trẻo và rất đáng yêu, vậy mà... Bà mẹ đó ôm lấy đứa bé vào lòng, bà gào to lắm, rồi ngất đi đến sáng... Tỉnh dậy, bà ấy lại chạy tới ôm xác đứa bé mà khóc tiếp. Không khí ở đó nặng nề ghê lắm...
    Tới gần sáng nước rút dần, Ginny và Jack gặp lại lúc đó, Jack đi trên một cái xuồng cứu nạn khác...
    ...Thế đó các bạn à, thiên tai gây nhiều thiệt hại lắm, cả mất mát nữa, Ginny hy vọng các bạn đọc bài này có thể hiểu được phần nào tình cảnh, sự khó khăn của những người còn ngoài đó, hy vọng các bạn có thể thông qua các tổ chức đoàn thể giúp đỡ những người còn đang gặp khó khăn...
    Ginny hy vọng bài viết sẽ kêu gọi được nhiều người quan tâm tới "người Việt Nam thánh thiện yêu quý" hơn.
    (Theo Ginny Morris''''s Blog)

    Được trangng1283 sửa chữa / chuyển vào 17:09 ngày 08/10/2007

Chia sẻ trang này