1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Recycle Bin

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi deathchuck, 18/06/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    CHẬP CHỜN XUÂN...
    Lại một mùa xuân buồn viễn xứ
    Con mãi lênh đênh mãi chưa về
    Mẹ héo từng đêm xuân đợi chờ
    Nghe hồn bâng khuâng...

    Lại một mùa xuân nữa đang về, về với nhân gian và về với ý xuân bao dung. Tôi lại ngồi uống trà trong những đêm khuya, nhìn từng bông trời nở sáng loà những niềm vui và mùa xuân chia đều cho vũ trụ. Những điếu thuốc bặm môi khiến tàn rớt xuống lòng cháy xẹm cả nỗi niềm, không còn có thể xua đi cái cảm giác vọng nhớ về quê nhà. Cái cảm giác ấy thật đáng sợ và thường xuyên gào rú trong đêm, cứ như dội từ dọc suốt hai mươi mấy năm tôi có mặt ở trần gian này vậy.
    Quê nhà. Người thi sĩ nghèo mỗi mùa xuân về vẫn hát dưới cội đa và kể cho lũ trẻ chúng tôi ngày đó về những mùa xuân và hoa Thị. Loài hoa đã tích cả trái tim trời đất mà làm nên cái vẻ trắng muốt tinh khôi, để khi kết thành trái chín thì hằn trong vỏ thị gân guốc như tia máu. Người thi sĩ nghèo ngày đó bảo chúng tôi rằng, tất cả những điều đó, trái thị thơm tho phải có để chở che đời cô Tấm. Chúng tôi đã lớn lên cùng với những hội làng, và tháng ngày dù có xa xôi kỉ niệm, thì màu Thị trắng ngày xưa vẫn còn nguyên vẹn.
    Nếu chiều nay lỡ hẹn không về
    Thì xuân năm nay xuân sẽ buồn, sẽ buồn...
    ... và mùa xuân quên mặc áo mới.
    Hẹn hò xa xưa còn nguyên tất cả!
    Dành cho em tình yêu rất lạ...

    Có muốn mở miệng đâu, mà sao tự dưng lại buột ra những lời ca ai đó đã hát ở xuân nào. Có lẽ năm nay lại lỗi hẹn với mùa xuân, lỗi hẹn với gốc Thị già nua như bà lão gầy trong cổ tích. Đừng buồn nhé Tấm ơi, nếu em còn trong hồn cây thị. Những hẹn hò xa xưa trong tôi vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mùa tình tình không nhất thiết phải đợi xuân sang. Có thể tôi đã không chờ được ngày mùa xuân thay áo mới, để khoác xiêm y cùng em lộng lẫy giữa hội làng. Nhưng tôi biết chắc một điều, những thứ tình cảm nông điền chân thật của tôi vẫn luôn hướng về làng, nơi luôn có một mùa xuân bất tận.
    Xuân ơi, xuân ơi!
    Thương nhớ ngập trời.
    Xuân ơi, xuân ơi!
    Ta giờ một bóng.
    Xuân ơi, xuân ơi!
    Thương nhớ ngập lòng.
    Xuân ơi, xuân ơi!
    Bao giờ ta về?

    Mùa xuân cứ chập chờn trước ngõ, mang theo hơi thở không phải của Thần Tình Yêu mà là Thần Chết. đã bao lâu rồi tôi không còn háo hức trước mùa xuân? Có phải tự buổi rời nôi, xa làng, để lại sau lưng những câu ca dao còn nóng hổi ở môi bà, môi mẹ? Ở xứ người dù vui, dù đẹp, mẹ ơi, xuân chẳng đến với con trai của mẹ bao giờ! Bè bạn con bảo rằng con yếu đuối. Vâng, đúng thế! Bởi con không muốn đánh đổi bất cứ điều gì để lấy những giá trị dù chỉ là một khái niệm ở xứ người, nếu không có gia đình và không có mẹ. Chỉ có mẹ là mùa xuân thôi!
    Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại?
    Giọt rượu nào mãi chua cay cho đời vẫn u mê...?

    Ngày tháng cứ theo nhau làm trò hề trước những nỗi lòng trống vắng. Thời gian rất giỏi làm lành những vết thương và cũng cực kì tàn nhẫn để giam hãm , xiết chết những tâm hồn nhỏ nhoi, lạc lõng. Sẽ rất buồn cười khi than van cho kiếp sống đơn thể của bất cứ một sinh linh nào. Biết vậy, mà vẫn buồn, buồn như một bài thơ giấu em yêu, gấp làm thuyền thả trôi trên dòng nước vậy. Chẳng có cái gì vô cớ cả, chỉ là không tìm ra những cái cớ đó vì sao thôi.
    Ừ, nếu không có một mùa xuân như hẹn hò xưa ấy, đành lại hẹn thôi cho kịp bước xuân về. Sẽ lại chập chờm vài ba làn Quan Họ, khắc khoải mấy cung chèo, i a vài ba tình ca của Trịnh...Tự đón một mùa xuân chẳng có hoa mai, không có hoa đào, nhưng có cả một trời nhung nhớ! Ta sẽ cắm Thạch Thảo tím lên trời viễn xứ, cắm Lưu Ly tím xuống đất tha hương, và cắm vài ba bông Cúc tím lên niềm tin vào một mùa xuân vĩnh hằng đang còn phía trước.
    Chập chờn xuân ý trong tim
    Chập chờn tình ý trong niềm tin xưa...
    **************************************************************
  2. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    CHẬP CHỜN XUÂN...
    Lại một mùa xuân buồn viễn xứ
    Con mãi lênh đênh mãi chưa về
    Mẹ héo từng đêm xuân đợi chờ
    Nghe hồn bâng khuâng...

    Lại một mùa xuân nữa đang về, về với nhân gian và về với ý xuân bao dung. Tôi lại ngồi uống trà trong những đêm khuya, nhìn từng bông trời nở sáng loà những niềm vui và mùa xuân chia đều cho vũ trụ. Những điếu thuốc bặm môi khiến tàn rớt xuống lòng cháy xẹm cả nỗi niềm, không còn có thể xua đi cái cảm giác vọng nhớ về quê nhà. Cái cảm giác ấy thật đáng sợ và thường xuyên gào rú trong đêm, cứ như dội từ dọc suốt hai mươi mấy năm tôi có mặt ở trần gian này vậy.
    Quê nhà. Người thi sĩ nghèo mỗi mùa xuân về vẫn hát dưới cội đa và kể cho lũ trẻ chúng tôi ngày đó về những mùa xuân và hoa Thị. Loài hoa đã tích cả trái tim trời đất mà làm nên cái vẻ trắng muốt tinh khôi, để khi kết thành trái chín thì hằn trong vỏ thị gân guốc như tia máu. Người thi sĩ nghèo ngày đó bảo chúng tôi rằng, tất cả những điều đó, trái thị thơm tho phải có để chở che đời cô Tấm. Chúng tôi đã lớn lên cùng với những hội làng, và tháng ngày dù có xa xôi kỉ niệm, thì màu Thị trắng ngày xưa vẫn còn nguyên vẹn.
    Nếu chiều nay lỡ hẹn không về
    Thì xuân năm nay xuân sẽ buồn, sẽ buồn...
    ... và mùa xuân quên mặc áo mới.
    Hẹn hò xa xưa còn nguyên tất cả!
    Dành cho em tình yêu rất lạ...

    Có muốn mở miệng đâu, mà sao tự dưng lại buột ra những lời ca ai đó đã hát ở xuân nào. Có lẽ năm nay lại lỗi hẹn với mùa xuân, lỗi hẹn với gốc Thị già nua như bà lão gầy trong cổ tích. Đừng buồn nhé Tấm ơi, nếu em còn trong hồn cây thị. Những hẹn hò xa xưa trong tôi vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mùa tình tình không nhất thiết phải đợi xuân sang. Có thể tôi đã không chờ được ngày mùa xuân thay áo mới, để khoác xiêm y cùng em lộng lẫy giữa hội làng. Nhưng tôi biết chắc một điều, những thứ tình cảm nông điền chân thật của tôi vẫn luôn hướng về làng, nơi luôn có một mùa xuân bất tận.
    Xuân ơi, xuân ơi!
    Thương nhớ ngập trời.
    Xuân ơi, xuân ơi!
    Ta giờ một bóng.
    Xuân ơi, xuân ơi!
    Thương nhớ ngập lòng.
    Xuân ơi, xuân ơi!
    Bao giờ ta về?

    Mùa xuân cứ chập chờn trước ngõ, mang theo hơi thở không phải của Thần Tình Yêu mà là Thần Chết. đã bao lâu rồi tôi không còn háo hức trước mùa xuân? Có phải tự buổi rời nôi, xa làng, để lại sau lưng những câu ca dao còn nóng hổi ở môi bà, môi mẹ? Ở xứ người dù vui, dù đẹp, mẹ ơi, xuân chẳng đến với con trai của mẹ bao giờ! Bè bạn con bảo rằng con yếu đuối. Vâng, đúng thế! Bởi con không muốn đánh đổi bất cứ điều gì để lấy những giá trị dù chỉ là một khái niệm ở xứ người, nếu không có gia đình và không có mẹ. Chỉ có mẹ là mùa xuân thôi!
    Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại?
    Giọt rượu nào mãi chua cay cho đời vẫn u mê...?

    Ngày tháng cứ theo nhau làm trò hề trước những nỗi lòng trống vắng. Thời gian rất giỏi làm lành những vết thương và cũng cực kì tàn nhẫn để giam hãm , xiết chết những tâm hồn nhỏ nhoi, lạc lõng. Sẽ rất buồn cười khi than van cho kiếp sống đơn thể của bất cứ một sinh linh nào. Biết vậy, mà vẫn buồn, buồn như một bài thơ giấu em yêu, gấp làm thuyền thả trôi trên dòng nước vậy. Chẳng có cái gì vô cớ cả, chỉ là không tìm ra những cái cớ đó vì sao thôi.
    Ừ, nếu không có một mùa xuân như hẹn hò xưa ấy, đành lại hẹn thôi cho kịp bước xuân về. Sẽ lại chập chờm vài ba làn Quan Họ, khắc khoải mấy cung chèo, i a vài ba tình ca của Trịnh...Tự đón một mùa xuân chẳng có hoa mai, không có hoa đào, nhưng có cả một trời nhung nhớ! Ta sẽ cắm Thạch Thảo tím lên trời viễn xứ, cắm Lưu Ly tím xuống đất tha hương, và cắm vài ba bông Cúc tím lên niềm tin vào một mùa xuân vĩnh hằng đang còn phía trước.
    Chập chờn xuân ý trong tim
    Chập chờn tình ý trong niềm tin xưa...
    **************************************************************
  3. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    NỖI BUỒN BẠCH TUYẾT (*)
    Bẵng đi khá lâu em mới đến uống trà với tôi. Online cũng chẳng thấy nick của em đỏ đèn trong diễn đàn f_301 , và chẳng bao giờ hẹn, em cứ thình lình đến, thình lình đi như một bóng mây thơ.
    Em cứ làm tôi phải đi hết ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Từ hình dáng đến cách suy nghĩ của em. Mấy tháng truớc còn thấy em để tóc dài, hôm nay gặp lại, tóc em đã nửa chừng xuân đợi. Em mê nhạc Trịnh và rất thích tranh luận với tôi. Những khi ấy thì tôi chỉ cười và im lặng. Em còn đòi tôi hát cả Chèo Cổ cho em nghe, mặc dù tôi biết chắc một điều, em nghe đấy nhưng khó mà hiểu hết cái tình ý của các cụ ngày xưa đong đưa trong từng làn điệu và cung bậc. Những đoạn lên cao hoặc ngân dài làm cho cái giọng thuốc lào của tôi khản đi như giọng của một ông già, em thì cứ mặc nhiên theo kiểu hồn nhiên, thành thử, câu Chèo cổ mà tôi hát có khi vắt từ Sa-Lệch sang Quan Họ, rồi từ Quan Họ i a cho dứt làn, dứt điệu.
    Khác với bao lần trước, lần này em đến để nhờ tôi kiếm hộ tập nhạc của Trịnh Công Sơn viết cho thiếu nhi với tựa Cho Con , do Sóng Nhạc xuất bản năm 1991. Gồm mười bài hát dành cho thiếu nhi, đã gần trở nên quá quen thuộc với bao thế hệ thiếu nhi cả nước mấy thập niên qua. Tôi rất vui khi em có dự định mở một topic về Nhạc Trịnh với thiếu nhi - mảng đề tài ít người lớn quan tâm và hình như chưa hề đả động một cách có hệ thống trên diễn đàn f_301 này. Thực lòng mà nói, cũng may nhờ những ấm trà làm duyên tri giao, mà những cái bắt tay với cuộc đời mỗi ngày một rộng, và tràn lượng thân ái bao dung. Nên khi gặp em và những người ở phía Nam trong diễn đàn bé nhỏ mà hết sức ấm cúng này, tôi có cảm giác mình đang đuợc trở về, dù rằng chẳng biết trở về đâu. Em làm tôi nhớ đến nàng Bạch Tuyết trong thơ của thầy tôi viết từ cuối thế kỉ trước, với những nỗi buồn mà chỉ có nguời làm ra nó mói cảm hết đuợc.
    Lượng trời luôn đủ cho sự trú ngụ của hồn người. Tôi tin thế và mong cho em vuợt qua được những bi kịch do chính những quan niệm mà em tự đặt ra. Thực lòng mà nói, tôi chẳng thể khuyên em bất cứ một điều gì, bởi vì trong một chừng mực nào đó, tôi cũng khá giống em trong hoàn cảnh cụ thể này. Chỉ khác một điều, đó là tôi chấp nhận số phận mình duới cái nhìn của bè bạn, không cần thiết những quan niệm tạo ra những đau khổ và trăn trở. Em còn quá nhỏ để có thể tha thứ cho những quyết định về bản thân, nhưng tôi hiểu và tin rằng, khía cạnh tâm hồn và những gì thuộc về nó sẽ nguôi ngoai và dần dần sẽ mượt mà trở lại. Giống như sau những cơn mưa, ánh sáng mặt trời lại chia đều cho sự hồi sinh khắp cả nhân gian. Những thứ cây cằn cỗi như tôi, và những thứ mầm mới ú như em sẽ lại được tận hưởng sự bao dung ấy của đất trời.
    Tôi chợt nhớ những người bạn ngoài Hà Nội trong box này, bởi rất đơn giản trong nơi ấy tôi có một nửa đời mình và một phần lớn lao tạo nên tâm hồn tôi từ những người bạn ấy. Họ cũng rất quý mến em, và thường nhắc đến em mỗi lần chúng tôi có dịp ngồi lại với nhau. Tôi mong cho gia đình f_301 này mãi mãi tồn tại những giao thoa đầy bác ái ấy trong cuộc sống hỗn độn không ngừng này
    Còn nợ Mẹ tôi 19 roi trong tổng số 20 roi mà tôi phải chịu bởi cái tội cách đây gần 15 năm, tôi xé quển sách truyện Nàng Bạch Tuyết. nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần gặp những người như em, vô hình chung tôi cảm thấy mình đang dần hết nợ với mẹ mình. Nguời yêu tôi phương xa, một ngày kia chắc là sẽ chịu giùm một nửa, còn cuộc đời này và những câu chuyện tôi được nghe, rất có thể sẽ giúp tôi trả xong 19 roi tuổi thơ kia. Chắc là em chưa đọc thơ của Thầy tôi, một bài có tựa đề như cái tựa đề tôi dùng để viết bài này. Có đoạn:
    Những chú lùn trung thực thật thà
    Muốn sống đưọc phải tự mình dị dạng.
    Cái ác độc tàng hình trong cái thiện
    Em biết đâu cạm bẫy để mà lường.
    Chốn trần gian địa ngục lẫn thiên đường
    Bạch Tuyết ơi kinh thành nào cũng vậy.
    Từ bên kia trái táo cuộc đời em trở lại
    Nửa trái táo bên này, câu thơ hát ru tôi.

    Xin mượn đoản khúc thi kia thay cho lời kết Mong rằng những dự định tốt đẹp ở xứ này em sẽ thực hiện được. Tôi và mọi nguời chúc em bình an!
    __________
    (*) Tựa đề một bài thơ của Nguyễn Minh Khiêm
    Được Quan_Di_Ngo sửa chữa / chuyển vào 12:14 ngày 29/12/2004
  4. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    NỖI BUỒN BẠCH TUYẾT (*)
    Bẵng đi khá lâu em mới đến uống trà với tôi. Online cũng chẳng thấy nick của em đỏ đèn trong diễn đàn f_301 , và chẳng bao giờ hẹn, em cứ thình lình đến, thình lình đi như một bóng mây thơ.
    Em cứ làm tôi phải đi hết ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Từ hình dáng đến cách suy nghĩ của em. Mấy tháng truớc còn thấy em để tóc dài, hôm nay gặp lại, tóc em đã nửa chừng xuân đợi. Em mê nhạc Trịnh và rất thích tranh luận với tôi. Những khi ấy thì tôi chỉ cười và im lặng. Em còn đòi tôi hát cả Chèo Cổ cho em nghe, mặc dù tôi biết chắc một điều, em nghe đấy nhưng khó mà hiểu hết cái tình ý của các cụ ngày xưa đong đưa trong từng làn điệu và cung bậc. Những đoạn lên cao hoặc ngân dài làm cho cái giọng thuốc lào của tôi khản đi như giọng của một ông già, em thì cứ mặc nhiên theo kiểu hồn nhiên, thành thử, câu Chèo cổ mà tôi hát có khi vắt từ Sa-Lệch sang Quan Họ, rồi từ Quan Họ i a cho dứt làn, dứt điệu.
    Khác với bao lần trước, lần này em đến để nhờ tôi kiếm hộ tập nhạc của Trịnh Công Sơn viết cho thiếu nhi với tựa Cho Con , do Sóng Nhạc xuất bản năm 1991. Gồm mười bài hát dành cho thiếu nhi, đã gần trở nên quá quen thuộc với bao thế hệ thiếu nhi cả nước mấy thập niên qua. Tôi rất vui khi em có dự định mở một topic về Nhạc Trịnh với thiếu nhi - mảng đề tài ít người lớn quan tâm và hình như chưa hề đả động một cách có hệ thống trên diễn đàn f_301 này. Thực lòng mà nói, cũng may nhờ những ấm trà làm duyên tri giao, mà những cái bắt tay với cuộc đời mỗi ngày một rộng, và tràn lượng thân ái bao dung. Nên khi gặp em và những người ở phía Nam trong diễn đàn bé nhỏ mà hết sức ấm cúng này, tôi có cảm giác mình đang đuợc trở về, dù rằng chẳng biết trở về đâu. Em làm tôi nhớ đến nàng Bạch Tuyết trong thơ của thầy tôi viết từ cuối thế kỉ trước, với những nỗi buồn mà chỉ có nguời làm ra nó mói cảm hết đuợc.
    Lượng trời luôn đủ cho sự trú ngụ của hồn người. Tôi tin thế và mong cho em vuợt qua được những bi kịch do chính những quan niệm mà em tự đặt ra. Thực lòng mà nói, tôi chẳng thể khuyên em bất cứ một điều gì, bởi vì trong một chừng mực nào đó, tôi cũng khá giống em trong hoàn cảnh cụ thể này. Chỉ khác một điều, đó là tôi chấp nhận số phận mình duới cái nhìn của bè bạn, không cần thiết những quan niệm tạo ra những đau khổ và trăn trở. Em còn quá nhỏ để có thể tha thứ cho những quyết định về bản thân, nhưng tôi hiểu và tin rằng, khía cạnh tâm hồn và những gì thuộc về nó sẽ nguôi ngoai và dần dần sẽ mượt mà trở lại. Giống như sau những cơn mưa, ánh sáng mặt trời lại chia đều cho sự hồi sinh khắp cả nhân gian. Những thứ cây cằn cỗi như tôi, và những thứ mầm mới ú như em sẽ lại được tận hưởng sự bao dung ấy của đất trời.
    Tôi chợt nhớ những người bạn ngoài Hà Nội trong box này, bởi rất đơn giản trong nơi ấy tôi có một nửa đời mình và một phần lớn lao tạo nên tâm hồn tôi từ những người bạn ấy. Họ cũng rất quý mến em, và thường nhắc đến em mỗi lần chúng tôi có dịp ngồi lại với nhau. Tôi mong cho gia đình f_301 này mãi mãi tồn tại những giao thoa đầy bác ái ấy trong cuộc sống hỗn độn không ngừng này
    Còn nợ Mẹ tôi 19 roi trong tổng số 20 roi mà tôi phải chịu bởi cái tội cách đây gần 15 năm, tôi xé quển sách truyện Nàng Bạch Tuyết. nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần gặp những người như em, vô hình chung tôi cảm thấy mình đang dần hết nợ với mẹ mình. Nguời yêu tôi phương xa, một ngày kia chắc là sẽ chịu giùm một nửa, còn cuộc đời này và những câu chuyện tôi được nghe, rất có thể sẽ giúp tôi trả xong 19 roi tuổi thơ kia. Chắc là em chưa đọc thơ của Thầy tôi, một bài có tựa đề như cái tựa đề tôi dùng để viết bài này. Có đoạn:
    Những chú lùn trung thực thật thà
    Muốn sống đưọc phải tự mình dị dạng.
    Cái ác độc tàng hình trong cái thiện
    Em biết đâu cạm bẫy để mà lường.
    Chốn trần gian địa ngục lẫn thiên đường
    Bạch Tuyết ơi kinh thành nào cũng vậy.
    Từ bên kia trái táo cuộc đời em trở lại
    Nửa trái táo bên này, câu thơ hát ru tôi.

    Xin mượn đoản khúc thi kia thay cho lời kết Mong rằng những dự định tốt đẹp ở xứ này em sẽ thực hiện được. Tôi và mọi nguời chúc em bình an!
    __________
    (*) Tựa đề một bài thơ của Nguyễn Minh Khiêm
    Được Quan_Di_Ngo sửa chữa / chuyển vào 12:14 ngày 29/12/2004
  5. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    HẰNG SỐ
    Người về đỉnh cao
    Người về vực sâu...

    Giống như bao lần chúng tôi đã ngồi lại với nhau, với những cái lí do như anh thường đùa rằng: Nhân cái dịp lâu nay chẳng có cái dịp gì! Nhưng hôm nay, anh đã không đến và chúng tôi cũng hiểu là anh đã rất cố gắng để thu xếp cho cái quỹ thời gian gặp gỡ nhỏ nhoi này.
    Vẫn thường thì anh hiểu được tính tôi hay buồn giữa các cuộc vui. Nhiều khi, một cái cúi đầu vô tình cũng có thể làm cho tôi hồi hộp, và cảm thấy ngột ngạt. Anh hay chủ động gọi riêng tôi đi coffee với anh, để anh em có dịp trao đổi nhiều hơn về cuộc sống, về dự định và có khi về những chuyện này kia trên f_301 hay TTVNOL. Và vẫn thường thì tôi cũng luôn cúi đầu để nghe anh nói. Có những chuyện khá dí dỏm và khôi hài anh đem từ đẩu đâu về, anh đem ra kể lại để cùng được phá lên cười, để sảng khoái và hưởng cái vị xiết nồng từ những câu chuyện không đơn giản chỉ mang tính chọc cười.
    Không có anh trong đêm nay, mọi người vẫn đàn vẫn hát. Tôi thì cứ có cảm giác vừa thiếu vừa thừa, cứ chùng chiềng chùng chiềng, thành thử đâm ra tốn rượu. Mà rượu thì, hỡi ôi, một bạn trong box Trịnh đem đến cả một can 5 lit'' đế Gò Đen, thế mà rồi cũng hết. Cái li rượu Thạch Sanh ấy, nhiều lúc đựng được cả cái li đời người và chuốc cạn vào họng trời. Một người anh khác đến từ box Kĩ Thuật Quân Sự, hát nhạc Trịnh rất tình. Một em gái trong box Trịnh sinh năm 1985 hát cũng khá hay. Một người chị cả của cả làng chúng tôi, thì hát Trịnh cứ như là hard Rock...Một đêm của những giá trị bác ái đan xen với những khoảng riêng, của những giao thoa từ các vùng miền tư tưởng với lời ca tiếng hát, thật là một đêm gần như tròn vẹn. Nhưng..., nếu có anh, chắc là cái phần chưa tròn vẹn kia sẽ rất tròn!
    Nhớ có lần tại Vô Thường quán ở quận Tân Bình, Sài Gòn, anh đã tâm sự với tôi về vấn đề Online của diễn đàn f_301. Anh đã từng nói, những gì cần viết và đáng viết, thì các nhà văn nhà báo, và các nhà phê bình viết cả rồi. Thành viên cũng viết khá nhiều các đề tài xoay quanh Trịnh, vấn đề " tài nguyên" có lẽ đang dần bị cạn..., tôi nhìn anh và tôi hiểu đằng sau câu nói ấy là một khoảng gì đó không thuộc về sự cảm nhận của tôi. Tôi đồng ý với suy nghĩ đó của anh, nhưng vẫn cảm thấy lòng mình trùng lại. Có vẻ như, điều anh nói ấy là sự thật của một sự thật đang tồn tại nơi box Trịnh, mà một số cố gắng của một số người chẳng thể làm nên một diện mạo khác trên bề mặt online. Và càng ngày, giá trị của nó tỉ lệ nghịch với những hằng số luôn thay đổi trong tính khả thi của giá trị offline. Tôi chợt nghĩ, có khi như vậy cũng tốt, bởi nó vốn cũng đã vô cùng đáng quý!
    Rồi một ngày đẹp trời nào đó, rất có thể chúng tôi sẽ ngồi lại với nhau đông đủ như những ngày đã có cách đây chưa lâu. Nhưng với tôi, những khoảnh khắc ấy vĩnh viễn mang một giá trị vĩnh hằng. Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ? Tôi đã quyết định không trả giá cuộc đời mình nữa. Sự kì kèo của định mệnh chẳng làm nên một sự đổi thay bên trong nào cả. Xin giữ lại tất cả những hình ảnh về anh và những người bạn nơi này, để một ngày xa nghĩ lại hôm nay trong một tiếng cười đều...
    ***************************
    Quẩn quanh một cõi vào ra
    Nghe chật chội giữa bao la cuộc đời.
    http://img.photobucket.com/albums/v470/poinsettia/friends/Hopmat2.jpg
    http://img.photobucket.com/albums/v470/poinsettia/friends/Hopmat7.jpg
    Photo: DCLR
    Được Quan_Di_Ngo sửa chữa / chuyển vào 00:59 ngày 30/12/2004
  6. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    HẰNG SỐ
    Người về đỉnh cao
    Người về vực sâu...

    Giống như bao lần chúng tôi đã ngồi lại với nhau, với những cái lí do như anh thường đùa rằng: Nhân cái dịp lâu nay chẳng có cái dịp gì! Nhưng hôm nay, anh đã không đến và chúng tôi cũng hiểu là anh đã rất cố gắng để thu xếp cho cái quỹ thời gian gặp gỡ nhỏ nhoi này.
    Vẫn thường thì anh hiểu được tính tôi hay buồn giữa các cuộc vui. Nhiều khi, một cái cúi đầu vô tình cũng có thể làm cho tôi hồi hộp, và cảm thấy ngột ngạt. Anh hay chủ động gọi riêng tôi đi coffee với anh, để anh em có dịp trao đổi nhiều hơn về cuộc sống, về dự định và có khi về những chuyện này kia trên f_301 hay TTVNOL. Và vẫn thường thì tôi cũng luôn cúi đầu để nghe anh nói. Có những chuyện khá dí dỏm và khôi hài anh đem từ đẩu đâu về, anh đem ra kể lại để cùng được phá lên cười, để sảng khoái và hưởng cái vị xiết nồng từ những câu chuyện không đơn giản chỉ mang tính chọc cười.
    Không có anh trong đêm nay, mọi người vẫn đàn vẫn hát. Tôi thì cứ có cảm giác vừa thiếu vừa thừa, cứ chùng chiềng chùng chiềng, thành thử đâm ra tốn rượu. Mà rượu thì, hỡi ôi, một bạn trong box Trịnh đem đến cả một can 5 lit'' đế Gò Đen, thế mà rồi cũng hết. Cái li rượu Thạch Sanh ấy, nhiều lúc đựng được cả cái li đời người và chuốc cạn vào họng trời. Một người anh khác đến từ box Kĩ Thuật Quân Sự, hát nhạc Trịnh rất tình. Một em gái trong box Trịnh sinh năm 1985 hát cũng khá hay. Một người chị cả của cả làng chúng tôi, thì hát Trịnh cứ như là hard Rock...Một đêm của những giá trị bác ái đan xen với những khoảng riêng, của những giao thoa từ các vùng miền tư tưởng với lời ca tiếng hát, thật là một đêm gần như tròn vẹn. Nhưng..., nếu có anh, chắc là cái phần chưa tròn vẹn kia sẽ rất tròn!
    Nhớ có lần tại Vô Thường quán ở quận Tân Bình, Sài Gòn, anh đã tâm sự với tôi về vấn đề Online của diễn đàn f_301. Anh đã từng nói, những gì cần viết và đáng viết, thì các nhà văn nhà báo, và các nhà phê bình viết cả rồi. Thành viên cũng viết khá nhiều các đề tài xoay quanh Trịnh, vấn đề " tài nguyên" có lẽ đang dần bị cạn..., tôi nhìn anh và tôi hiểu đằng sau câu nói ấy là một khoảng gì đó không thuộc về sự cảm nhận của tôi. Tôi đồng ý với suy nghĩ đó của anh, nhưng vẫn cảm thấy lòng mình trùng lại. Có vẻ như, điều anh nói ấy là sự thật của một sự thật đang tồn tại nơi box Trịnh, mà một số cố gắng của một số người chẳng thể làm nên một diện mạo khác trên bề mặt online. Và càng ngày, giá trị của nó tỉ lệ nghịch với những hằng số luôn thay đổi trong tính khả thi của giá trị offline. Tôi chợt nghĩ, có khi như vậy cũng tốt, bởi nó vốn cũng đã vô cùng đáng quý!
    Rồi một ngày đẹp trời nào đó, rất có thể chúng tôi sẽ ngồi lại với nhau đông đủ như những ngày đã có cách đây chưa lâu. Nhưng với tôi, những khoảnh khắc ấy vĩnh viễn mang một giá trị vĩnh hằng. Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ? Tôi đã quyết định không trả giá cuộc đời mình nữa. Sự kì kèo của định mệnh chẳng làm nên một sự đổi thay bên trong nào cả. Xin giữ lại tất cả những hình ảnh về anh và những người bạn nơi này, để một ngày xa nghĩ lại hôm nay trong một tiếng cười đều...
    ***************************
    Quẩn quanh một cõi vào ra
    Nghe chật chội giữa bao la cuộc đời.
    http://img.photobucket.com/albums/v470/poinsettia/friends/Hopmat2.jpg
    http://img.photobucket.com/albums/v470/poinsettia/friends/Hopmat7.jpg
    Photo: DCLR
    Được Quan_Di_Ngo sửa chữa / chuyển vào 00:59 ngày 30/12/2004
  7. gatruagaybendoi

    gatruagaybendoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2004
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0
    Viết hay quá ,
    Định viết lần lượt về các người bạn trong box Trịnh o recycle bin à. Hay mở topic mới đi.
    Cấm được viết về chị gà đấy nhé
    Người ta hát ngọt ngào vậy mà bảo là hard rock hả . Mất hết cả nữ tính rùi còn gì.
    Mai mốt k thèm lên lầu 11 hát nữa. Ra HN hát với MĐNH và Nguyệt Ca cho bõ ghét
    Hơ hơ.... có người ganh tỵ đòi bám càng kìa.
  8. gatruagaybendoi

    gatruagaybendoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2004
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0
    Viết hay quá ,
    Định viết lần lượt về các người bạn trong box Trịnh o recycle bin à. Hay mở topic mới đi.
    Cấm được viết về chị gà đấy nhé
    Người ta hát ngọt ngào vậy mà bảo là hard rock hả . Mất hết cả nữ tính rùi còn gì.
    Mai mốt k thèm lên lầu 11 hát nữa. Ra HN hát với MĐNH và Nguyệt Ca cho bõ ghét
    Hơ hơ.... có người ganh tỵ đòi bám càng kìa.
  9. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    SAU LƯNG NGÀY CON GÁI...
    Tôi muốn hát tiếp câu còn lại sau mấy ca từ sau lưng ngày con gái..., mà bỗng nhiên có cái gì đó khiến tôi khựng lại. Bất giác, tôi nhớ tới em - cô bé út của gia đình box Trịnh phía Nam...
    Cố gắng dậy thật sớm để có thể xuống đến Thành phố Biên Hoà vào lúc mặt trời còn ngái ngủ trên dòng sông Đồng Nai. Cây bàng bên sông Đồng Nai trong thơ em viết ngày nào, hiện dần trong mắt tôi bởi cái sự ló rạng khiêm tốn của vài ba viền ánh sáng. Cũng như mấy lần đến đây để uống caffee, tôi muốn mình thật định tâm để nghe những tiếng sóng lan man ẩn âm trong tiếng gió, để nghe lại tiếng thơ em ẩn trong tiếng những hạt mưa như tên đang lao vào từng chiếc lá bàng...
    Có cả một câu chuyện dài mà tôi chẳng bao giờ được nghe dòng sông Đồng Nai sẽ kể, nếu như tôi không quen biết em. Và sáng hôm nay, dòng sông đã lén thì thầm kể cho tôi nghe về những gì mà phía chân mây xa xăm kia, và những nơi không thuộc về sự chịu trách nhiệm của con người, sẽ không hay biết. Đó là câu chuyện kể về những buổi chiều vàng, có một người thiếu nữ thường ra sông tự vấn lòng mình, khi hoàng hôn chuẩn bị lao xuống phía bên kia chiếc cầu to và cong như nỗi nhớ. Rồi người thiếu nữ lôi đàn ra hát. Hát mê mãi với dòng sông đủ các loại nhạc trên đời. Dòng sông nói rằng, cứ như một chú ngựa hoang mỏi gối đứng bên bờ khản kêu Thượng Đế, nàng thiếu nữ ấy có khi ném những cái nhìn hoáy sâu vào tận đáy tâm sông, để mà im lặng, để mà gào thét...Dòng sông kết luận, hình như sau lưng ngày con gái, còn có nhiều thứ khác không phải chỉ phấn son và những ước mơ bình dị, đặc biệt là với những ai có cá tính như nàng! Tôi mỉm cười với dòng sông hiền triết và nâng li cụng vào khoảng không như cụng với định mệnh của chính mình...
    Những tia nắng mang theo hình thù con sóng đỏ dội vào mớ tóc khô sồm của tôi, một cảm giác như có ai đó đang nhìn và đi về phía mình, tôi nhìn lại, hoá ra em đã tới. Vẫn ánh mắt ấy nhưng nụ cười có phần khang khác những ngày thường, tôi hỏi lí do thì được biết rằng đó là nụ cười sau những chuyến đi mấy tỉnh Tây Nguyên. Hình như sau những chuyến đi ấy, nụ cười của em có phần hanh hao hơn thì phải. Tôi chỉ dám nghĩ thôi và tuyệt đối không nói cho em biết là tôi nghĩ thế...
    Bao lâu nay, nhóm anh em chúng tôi không còn có được thời gian thường xuyên ngồi lại với nhau như trước nữa. Người đi nước ngoài du học, người thì bận chuyện áo cơm, người thì mãi lênh đênh vì những nỗi đời đa đoan hơn vó ngựa...Chúng tôi hình như đã quên dần những cảm giác và những nỗi nhớ bất thường. Đã có lần trong một bài viết ở Topic Nhật Kí Người Box Trịnh, em nói về điều đó bằng một nỗi buồn lứa tuổi. Tôi thì cứ học quên để nhớ* những chuyện đẩu đâu, thành thử đọc xong rồi cũng chỉ chặc lưỡi và thoang thoảng buồn như em...
    Một nửa mây ngàn đã trôi về phía thượng nguồn, còn một nửa rủ nhau tụm cả trên tán Bàng già nua bên dòng sông Đồng Nai, nơi tôi và em cùng anh @songxua đang ngồi uống nước. Thôi thì còn những gì mà lòng không nói được cứ gửi đám mây kia, biết đâu sẽ có một ngày sau lẽ hợp rồi tan, đám mây ấy sẽ kết tủa thành những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống đất này, mà không còn vùn vụt như tên bay găm vào tán bàng hay găm vào nỗi nhớ...Chẳng biết mưa rơi như thế hay lòng người nghĩ thế, có lẽ cả hai!
    ____________________
    Ta nghiêng chén cho chiều buồn đổ xuống
    Phố thênh thang giấc mộng hoang đường.

    .........................(*) Tên một tập thơ của Đặng Vương Hưng.
  10. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    SAU LƯNG NGÀY CON GÁI...
    Tôi muốn hát tiếp câu còn lại sau mấy ca từ sau lưng ngày con gái..., mà bỗng nhiên có cái gì đó khiến tôi khựng lại. Bất giác, tôi nhớ tới em - cô bé út của gia đình box Trịnh phía Nam...
    Cố gắng dậy thật sớm để có thể xuống đến Thành phố Biên Hoà vào lúc mặt trời còn ngái ngủ trên dòng sông Đồng Nai. Cây bàng bên sông Đồng Nai trong thơ em viết ngày nào, hiện dần trong mắt tôi bởi cái sự ló rạng khiêm tốn của vài ba viền ánh sáng. Cũng như mấy lần đến đây để uống caffee, tôi muốn mình thật định tâm để nghe những tiếng sóng lan man ẩn âm trong tiếng gió, để nghe lại tiếng thơ em ẩn trong tiếng những hạt mưa như tên đang lao vào từng chiếc lá bàng...
    Có cả một câu chuyện dài mà tôi chẳng bao giờ được nghe dòng sông Đồng Nai sẽ kể, nếu như tôi không quen biết em. Và sáng hôm nay, dòng sông đã lén thì thầm kể cho tôi nghe về những gì mà phía chân mây xa xăm kia, và những nơi không thuộc về sự chịu trách nhiệm của con người, sẽ không hay biết. Đó là câu chuyện kể về những buổi chiều vàng, có một người thiếu nữ thường ra sông tự vấn lòng mình, khi hoàng hôn chuẩn bị lao xuống phía bên kia chiếc cầu to và cong như nỗi nhớ. Rồi người thiếu nữ lôi đàn ra hát. Hát mê mãi với dòng sông đủ các loại nhạc trên đời. Dòng sông nói rằng, cứ như một chú ngựa hoang mỏi gối đứng bên bờ khản kêu Thượng Đế, nàng thiếu nữ ấy có khi ném những cái nhìn hoáy sâu vào tận đáy tâm sông, để mà im lặng, để mà gào thét...Dòng sông kết luận, hình như sau lưng ngày con gái, còn có nhiều thứ khác không phải chỉ phấn son và những ước mơ bình dị, đặc biệt là với những ai có cá tính như nàng! Tôi mỉm cười với dòng sông hiền triết và nâng li cụng vào khoảng không như cụng với định mệnh của chính mình...
    Những tia nắng mang theo hình thù con sóng đỏ dội vào mớ tóc khô sồm của tôi, một cảm giác như có ai đó đang nhìn và đi về phía mình, tôi nhìn lại, hoá ra em đã tới. Vẫn ánh mắt ấy nhưng nụ cười có phần khang khác những ngày thường, tôi hỏi lí do thì được biết rằng đó là nụ cười sau những chuyến đi mấy tỉnh Tây Nguyên. Hình như sau những chuyến đi ấy, nụ cười của em có phần hanh hao hơn thì phải. Tôi chỉ dám nghĩ thôi và tuyệt đối không nói cho em biết là tôi nghĩ thế...
    Bao lâu nay, nhóm anh em chúng tôi không còn có được thời gian thường xuyên ngồi lại với nhau như trước nữa. Người đi nước ngoài du học, người thì bận chuyện áo cơm, người thì mãi lênh đênh vì những nỗi đời đa đoan hơn vó ngựa...Chúng tôi hình như đã quên dần những cảm giác và những nỗi nhớ bất thường. Đã có lần trong một bài viết ở Topic Nhật Kí Người Box Trịnh, em nói về điều đó bằng một nỗi buồn lứa tuổi. Tôi thì cứ học quên để nhớ* những chuyện đẩu đâu, thành thử đọc xong rồi cũng chỉ chặc lưỡi và thoang thoảng buồn như em...
    Một nửa mây ngàn đã trôi về phía thượng nguồn, còn một nửa rủ nhau tụm cả trên tán Bàng già nua bên dòng sông Đồng Nai, nơi tôi và em cùng anh @songxua đang ngồi uống nước. Thôi thì còn những gì mà lòng không nói được cứ gửi đám mây kia, biết đâu sẽ có một ngày sau lẽ hợp rồi tan, đám mây ấy sẽ kết tủa thành những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống đất này, mà không còn vùn vụt như tên bay găm vào tán bàng hay găm vào nỗi nhớ...Chẳng biết mưa rơi như thế hay lòng người nghĩ thế, có lẽ cả hai!
    ____________________
    Ta nghiêng chén cho chiều buồn đổ xuống
    Phố thênh thang giấc mộng hoang đường.

    .........................(*) Tên một tập thơ của Đặng Vương Hưng.

Chia sẻ trang này