1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Riêng chung

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi _Hoa, 30/03/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. _Hoa

    _Hoa Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/01/2004
    Bài viết:
    371
    Đã được thích:
    0
    ĐỒNG CẢM​
    Ta bảo, hồI nhỏ mình từng bị ăn đòn nhiều lần vì lòng thương yêu dành cho những con vật. Lần duy nhất trong đờI bị ăn roi ở lớp là khi ta mảI mê la cà theo con bê vàng bé con để được nhìn vào đôi mắt trong như hồ thu của nó ( mà cho đến tận bây giờ, ta vẫn không thấy có một đôi mắt nào đẹp hơn đôi mắt bò con), dụ dỗ bằng đủ mọI cách để được sờ vào đôi tai mềm mạI dễ thương của nó , đến nỗI quên rằng mình đang trên đường đến trường, và kết quả là trễ học, bị phạt đòn hai roi đau thấu trờI dù đã thành thật khai rõ lí do, bạn cườI hi hi và bảo rằng bạn cũng yêu loài thú.
    Ta hỏI, thuở nhỏ, bạn yêu nhất loài thú nào, bạn bảo không biết nữa, có lẽ là con thỏ hoặc con mèo, vì khi ấy, bạn có nuôi một con thỏ trắng và rất cưng nó. Ta cườI, suy đoán rằng bạn là một cô gái nhân hậu dịu dàng. Bạn lạI cườI ?oKhông, mình là một chàng trai!?
    Ta đã nói vớI bạn rằng có những ngày mưa, khi mẹ vừa tắt đèn đi ngủ là y như rằng ta mon men lén trốn, chui ra ngoài đi tìm con mèo ẵm lên giường đắp mền cho nó đỡ lạnh. Và cái con mèo ấy, theo thói quen, hễ nhà tắt đèn là nó mon men tìm đến giường ngủ của ta, nằng nặc đòi chui vào cho được mớI thôi. Ta nhớ như in những lúc con mèo trở dạ, nó cứ bám lấy ta, nhào vào lòng ta mà kêu khóc, còn ta thì sợ hãi bỏ trốn, bởI vì ta sợ khi phảI nhìn kẻ khác đau, và hơn hết là sợ cảnh máu me, sợ nhìn chú mèo con bé xíu xiu chưa kịp khô da. Nhưng rồI ta cũng không thể trốn đi đâu được, đành phảI nhắm mắt ngồI thu lu cạnh bên ổ mèo, vuốt ve để ?ocủng cố tinh thần? cho nó. Ta yêu say đắm những con vật, học cách nũng nịu của chú chó cưng, cách nhõng nhẽo, hờn giận của con mèo, cách tinh nghịch của đám gà choai khi chúng chuẩn bị tẻ bầy. Cuộc sống của chúng thật sôi động và thú vị, giống như những câu chuyện cổ tích không bao giờ kết thúc. Hình như đã có những tháng ngày ta ngồI nói chuyện say sưa vớI lũ chó mèo hàng giờ đồng hồ mà không biết chán.
    Nhưng ta chưa kể vớI bạn rằng hồI đó, chuồng heo sữa của mẹ lúc nào cũng sạch sẽ thơm tho. Sau giờ lên lớp, ta chỉ muốn chạy bay về nhà ngắm nhìn bầy heo con khi thì chạy nhảy lưng tưng, lúc gốI đầu lên nhau say sưa giấc ngủ. Cái bụng thon tròn, gót chân thon xinh, cánh mũi đỏ hồng hồn nhiên ngả đầu lên ta mà nũng nịu. Ta còn chưa kể vớI bạn rằng hồI đó, ta có nuôi một con heo mọI và một con mèo mồ côi. Ngày ngày, bé mèo cứ lẽo đẽo theo con heo, và khi lớn lên, thật kỳ lạ, nó cũng thích đi ủI đất, nằm lăn tắm bùn như ngườI bạn tri kỷ của nó. MọI ngườI bảo đó là một con mèo quái thai, chỉ có ta là mỉm cườI, chỉ có ta hiểu nguyên nhân, bởI vì đó là những ngườI bạn của ta?.
    Và ta chưa kể vớI bạn rằng 25 tuổI, sau khi mỏI mệt vớI nhiều giấc mơ sao cho ?ogiông giống? những ngườI đồng trang lứa, để mình không phảI là ?omột kẻ kì cục?, ta biết rằng bây giờ mình vẫn chỉ mê nhất trên đờI những con vật mà thôi. Bật ti vi lên, chương trình ta mong đợI đầu tiên vẫn là thiên nhiên kỳ diệu và ?phim hoạt hình!
    Thú vị biết bao nhiêu khi bỗng nhiên ta ?onhặt? được bạn từ net, một ngườI bạn hồn nhiên ngồI chat vớI ta về ngày xưa, về rau cỏ, hoa lá và những con thú, cứ như đã quen thân từ đờI kiếp nào?Ước gì bạn cũng ở Sài Gòn chứ không phảI trên đất Mỹ xa xôi kia, hẳn ta và bạn có biết bao nhiêu câu chuyện thú vị để trà dư tửu hậu.
    Ta hứa, nếu bạn về thăm Sài Gòn, ta sẽ đưa bạn đi Quận 2 thả diều, bạn sẽ thấy bầu trờI cao rộng đến thế nào, dù rằng ở bất cứ nơi đâu, khi ngẩng đầu lên, chúng ta đều có thể nhìn thấy vòm trời?
    24/2/2004

    V à rồi ta quên mất bạn, cũng như bạn quên mất ta, nhưng vẫn giữ lại những dòng này, kỷ niệm cho một lần duy nhất chúng mình gặp nhau, và đồng cảm?
    17/4/2004
  2. _Hoa

    _Hoa Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/01/2004
    Bài viết:
    371
    Đã được thích:
    0
    Đêm lao xao?​
    Nếu không có từng cơn gió mảI miết lao xao trên tán lá trong vườn, đêm nay sẽ là đêm yên ắng đến cùng cực?
    Từ rất lâu rồI ta chưa bao giờ thức giấc giữa đêm, tay đan tay gốI đầu và lắng nghe bình yên trảI dài như thế này. Em gái ngủ rồI, ngủ say sưa và gương mặt đượm vẻ mệt mỏi. TộI nghiệp em tôi, chẳng biết em có thờI gian để mơ mộng, để bạn bè ở cái tuổI mườI sáu hay không, khi mà ngày mỗI ngày phảI hai lượt đạp xe đến trường nhồI nhét kiến thức, buổI tốI chăm chỉ học bài, làm bài, rồI còn phảI lo ngủ sớm để ngày mai dậy sớm. Ta nghiêng ngườI ôm em một cái, nhóc nhỏ biết không, ngày mớI chào đờI, em bé xíu xiu và ốm xanh xao vì mẹ còn nằm viện. Em bé đến nỗI chị chỉ dám sờ nhè nhẹ chứ không dám ẵm, sợ sẽ đánh rơi. Em đã lớn lên trong vòng tay chị, chỉ tiếc là chúng mình không thể cùng bên nhau trong giai đoạn em dần trưởng thành. Chính vì vậy mà tính cách của em làm chị giật mình, và cảm thấy buồn buồn. Sao em lạI có thể chỉ biết nghĩ cho mình và ích kỷ vớI những đứa em họ như thế? Sao nhóc lạI có thể ghét và hất hủI con mèo già? Ngày xưa, chị em mình từng rất thương yêu nó. Huống hồ, nó là kỷ niệm sống duy nhất còn lạI của Tân, và nó sẽ chẳng còn được sống bao lâu nữa?
    Lao xao?Lao xao?Gió thao thiết thổI, lùa qua cửa sổ, trong lành và tinh khiết, mang theo hương hoa chanh, hương cỏ, hương xoài chín, hương mái lá nhà hàng xóm ấp áp, nồng nàn. Vẫn là gió của muôn đờI hồn nhiên thầm thĩ mà sao đêm nay bỗng kéo ta ra khỏI những mộng mị, bật dậy và lặng lẽ đến đứng bên cửa sổ. Ngoài kia là đêm tốI , nhưng ta có thể ngắm vào đó để soi những tháng ngày. Ta đã từng mơ ước làm được một cái gì đó cho những ngườI nông dân nơi này. Ta cảm thấy đau lòng khi nhìn những đứa trẻ lem luốc, tóc hắt mùi nắng khét, sớm rờI trường học và lao vào cuộc mưu sinh , rồI lớn lên một chút lạI hư hỏng, không chỉ bởI vì sinh ra trong kiếp con nhà nghèo. Ta đã ngẩn ngơ đến quên mình là ai khi bắt gặp hai anh em cậu bé chân trần nhem nhuốc rảo bước trên con đường đá sỏI giữa cái nắng nung ngườI, rao bán những mớ rau choạI đã ngả màu vì nóng bức. Để có được mớ rau này, em phảI dầm mưa giữa đồng hoang hái từng đọt lá bé nhỏ chưa kịp bung xoè. Không ngẩn ngơ và đau xót sao được khi em thấp thoáng hình ảnh của ta ngày trước. Ta và em có cùng một mẫu số chung của cuộc đờI và em còn quá bé nhỏ để hiểu rằng em sẽ cũng như ta, đi mãi đi hoài để viết một tử số cuốI cùng cho riêng mình. Em sẽ viết cái tử số ấy như thế nào khi vộI rờI trường học trước lúc hiểu được thế nào là một phân số? Bao nhiêu năm rồI mà tạI sao cuộc sống nơi này vẫn thế và sẽ còn như thế đến bao giờ?
    Những ý tưởng trở nên không tưởng, bao nhiêu việc làm không có kết quả, bao nhiêu toan tính đờI thường hãy còn là những toan tính rốI bờI, lẫn lộn và mâu thuẫn. Đã có những tháng ngày ta đóng cửa phòng, ngồI làm việc mê say đến quên hết thế giớI bên ngoài, cứ ngỡ là mình đã làm được nhiều thứ lắm, cuốI cùng cũng chẳng làm được cái gì hay ho ngoài việc kiếm một ít tiền và sắp tớI có lẽ cũng vẫn chỉ là như thế?
    Một chút tĩnh mịch và cơn gió nặng hơi sương làm những băn khoăn dường như cũng dễ chịu hơn. Ta mở cửa, lặng lẽ đến ngồI nơi hành lang cửa chính. Một bóng đen rón rén đến cọ vào ta, mềm mạI, nhẹ nhàng, êm ái. Nhận ra con mèo già, ta quá đỗI bàng hoàng! Từ khi vào đạI học, xa nhà, con mèo dường như quên dần thói quen nhõng nhẽo vớI ngườI bạn cũ. Nó lạnh lùng và cứ giương mắt nhìn mỗI khi ta về thăm, thậm chí còn cố tuột ra khỏI vòng tay nữa. Vậy mà đêm nay, hệt như ngày trước, nó lặng lẽ gốI đầu vào lòng bạn. Ta cúi xuống vỗ về nó, cũng là vỗ về mình. Một xúc cảm,một sự sẻ chia, một nụ cườI, một niềm hạnh phúc không định nghĩa được vừa nhẹ nhàng len qua. Ta đóng cửa, trở lạI phòng. Cô em gái vẫn say giấc? Và bên cửa sổ, gió vẫn lao xao cho đêm lao xao đến không cùng?
    BL, 28/2/2004
  3. _Hoa

    _Hoa Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/01/2004
    Bài viết:
    371
    Đã được thích:
    0
    Đêm lao xao?​
    Nếu không có từng cơn gió mảI miết lao xao trên tán lá trong vườn, đêm nay sẽ là đêm yên ắng đến cùng cực?
    Từ rất lâu rồI ta chưa bao giờ thức giấc giữa đêm, tay đan tay gốI đầu và lắng nghe bình yên trảI dài như thế này. Em gái ngủ rồI, ngủ say sưa và gương mặt đượm vẻ mệt mỏi. TộI nghiệp em tôi, chẳng biết em có thờI gian để mơ mộng, để bạn bè ở cái tuổI mườI sáu hay không, khi mà ngày mỗI ngày phảI hai lượt đạp xe đến trường nhồI nhét kiến thức, buổI tốI chăm chỉ học bài, làm bài, rồI còn phảI lo ngủ sớm để ngày mai dậy sớm. Ta nghiêng ngườI ôm em một cái, nhóc nhỏ biết không, ngày mớI chào đờI, em bé xíu xiu và ốm xanh xao vì mẹ còn nằm viện. Em bé đến nỗI chị chỉ dám sờ nhè nhẹ chứ không dám ẵm, sợ sẽ đánh rơi. Em đã lớn lên trong vòng tay chị, chỉ tiếc là chúng mình không thể cùng bên nhau trong giai đoạn em dần trưởng thành. Chính vì vậy mà tính cách của em làm chị giật mình, và cảm thấy buồn buồn. Sao em lạI có thể chỉ biết nghĩ cho mình và ích kỷ vớI những đứa em họ như thế? Sao nhóc lạI có thể ghét và hất hủI con mèo già? Ngày xưa, chị em mình từng rất thương yêu nó. Huống hồ, nó là kỷ niệm sống duy nhất còn lạI của Tân, và nó sẽ chẳng còn được sống bao lâu nữa?
    Lao xao?Lao xao?Gió thao thiết thổI, lùa qua cửa sổ, trong lành và tinh khiết, mang theo hương hoa chanh, hương cỏ, hương xoài chín, hương mái lá nhà hàng xóm ấp áp, nồng nàn. Vẫn là gió của muôn đờI hồn nhiên thầm thĩ mà sao đêm nay bỗng kéo ta ra khỏI những mộng mị, bật dậy và lặng lẽ đến đứng bên cửa sổ. Ngoài kia là đêm tốI , nhưng ta có thể ngắm vào đó để soi những tháng ngày. Ta đã từng mơ ước làm được một cái gì đó cho những ngườI nông dân nơi này. Ta cảm thấy đau lòng khi nhìn những đứa trẻ lem luốc, tóc hắt mùi nắng khét, sớm rờI trường học và lao vào cuộc mưu sinh , rồI lớn lên một chút lạI hư hỏng, không chỉ bởI vì sinh ra trong kiếp con nhà nghèo. Ta đã ngẩn ngơ đến quên mình là ai khi bắt gặp hai anh em cậu bé chân trần nhem nhuốc rảo bước trên con đường đá sỏI giữa cái nắng nung ngườI, rao bán những mớ rau choạI đã ngả màu vì nóng bức. Để có được mớ rau này, em phảI dầm mưa giữa đồng hoang hái từng đọt lá bé nhỏ chưa kịp bung xoè. Không ngẩn ngơ và đau xót sao được khi em thấp thoáng hình ảnh của ta ngày trước. Ta và em có cùng một mẫu số chung của cuộc đờI và em còn quá bé nhỏ để hiểu rằng em sẽ cũng như ta, đi mãi đi hoài để viết một tử số cuốI cùng cho riêng mình. Em sẽ viết cái tử số ấy như thế nào khi vộI rờI trường học trước lúc hiểu được thế nào là một phân số? Bao nhiêu năm rồI mà tạI sao cuộc sống nơi này vẫn thế và sẽ còn như thế đến bao giờ?
    Những ý tưởng trở nên không tưởng, bao nhiêu việc làm không có kết quả, bao nhiêu toan tính đờI thường hãy còn là những toan tính rốI bờI, lẫn lộn và mâu thuẫn. Đã có những tháng ngày ta đóng cửa phòng, ngồI làm việc mê say đến quên hết thế giớI bên ngoài, cứ ngỡ là mình đã làm được nhiều thứ lắm, cuốI cùng cũng chẳng làm được cái gì hay ho ngoài việc kiếm một ít tiền và sắp tớI có lẽ cũng vẫn chỉ là như thế?
    Một chút tĩnh mịch và cơn gió nặng hơi sương làm những băn khoăn dường như cũng dễ chịu hơn. Ta mở cửa, lặng lẽ đến ngồI nơi hành lang cửa chính. Một bóng đen rón rén đến cọ vào ta, mềm mạI, nhẹ nhàng, êm ái. Nhận ra con mèo già, ta quá đỗI bàng hoàng! Từ khi vào đạI học, xa nhà, con mèo dường như quên dần thói quen nhõng nhẽo vớI ngườI bạn cũ. Nó lạnh lùng và cứ giương mắt nhìn mỗI khi ta về thăm, thậm chí còn cố tuột ra khỏI vòng tay nữa. Vậy mà đêm nay, hệt như ngày trước, nó lặng lẽ gốI đầu vào lòng bạn. Ta cúi xuống vỗ về nó, cũng là vỗ về mình. Một xúc cảm,một sự sẻ chia, một nụ cườI, một niềm hạnh phúc không định nghĩa được vừa nhẹ nhàng len qua. Ta đóng cửa, trở lạI phòng. Cô em gái vẫn say giấc? Và bên cửa sổ, gió vẫn lao xao cho đêm lao xao đến không cùng?
    BL, 28/2/2004
  4. _Hoa

    _Hoa Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/01/2004
    Bài viết:
    371
    Đã được thích:
    0
    Có một chút gì lạ lẫm và khó mà diễn tả thành lời khi nhận được thư ba với những lời lẽ thương yêu và tôn trọng. Có lẽ hàng chục năm rồi mới lại tình cờ nhìn thấy nét chữ quen thuộc này. Chuyện nhỏ thôi mà, một cú điện thoại đã là quá đủ, thậm chí ba có thễ quyết định mà không cần phải hỏi ý kiến con, vì con là con gái của ba mà. Thậm chí ba có thể ra lệnh và dù thế nào con cũng sẽ có mặt ngay ở nhà một giờ đồng hồ sau đó. Sự cẩn thận của ba bao giờ cũng thế, làm con phải suy nghĩ nhiều quá. Có phải vì con đã quen dành sự lo lắng cho người khác và tự lo cho mình tất cả mọi thứ nên bài học về sự đón nhận lòng thương yêu trở nên khó vô cùng?
  5. _Hoa

    _Hoa Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/01/2004
    Bài viết:
    371
    Đã được thích:
    0
    Có một chút gì lạ lẫm và khó mà diễn tả thành lời khi nhận được thư ba với những lời lẽ thương yêu và tôn trọng. Có lẽ hàng chục năm rồi mới lại tình cờ nhìn thấy nét chữ quen thuộc này. Chuyện nhỏ thôi mà, một cú điện thoại đã là quá đủ, thậm chí ba có thễ quyết định mà không cần phải hỏi ý kiến con, vì con là con gái của ba mà. Thậm chí ba có thể ra lệnh và dù thế nào con cũng sẽ có mặt ngay ở nhà một giờ đồng hồ sau đó. Sự cẩn thận của ba bao giờ cũng thế, làm con phải suy nghĩ nhiều quá. Có phải vì con đã quen dành sự lo lắng cho người khác và tự lo cho mình tất cả mọi thứ nên bài học về sự đón nhận lòng thương yêu trở nên khó vô cùng?
  6. gio_mua_dong_bac2001

    gio_mua_dong_bac2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    967
    Đã được thích:
    0
    To Hoa:
    Đầu tiên, tui rất tức vì không ngờ có gã cũng lấy nick là gio_mua_dong_bac, tui cũng hổng chắc là gã này có nick í trước hay sau tui (tui dùng nick này từ năm 2001) nhưng tui vẫn không khoái.
    Sau đó, tới chuyện của Hoa hén, hình như bạn là người sống nội tâm, nhưng mà những người sống nội tâm thường....ít khi sướng được. Thật đấy. Họ nghĩ quá nhiều và....làm quá ít, thế mới khổ. Đúng không? những người này khi gặp khó khăn thường thích than thân trách phận hơn là làm một cái gì đó đột phá, YÊU chẳng hạn. Tui mách cho Hoa chiêu này nhé, kiếm một chàng "ngon cơm" yêu đi, 25 tuổi mà không yêu thì...chết mất. Thú thực, tui đã yêu từ năm học...lớp 4 đó. Tình yêu luôn là một phần cuộc sống của tui, và phần đó cũng "not bad". Thế nhé! Cố lên nhé, đừng ngồi một chỗ rùi nghĩ ngợi, chiều nay hãy ra phố và...kiếm cho mình một chàng nhé. Good luck!
    Thân!
  7. gio_mua_dong_bac2001

    gio_mua_dong_bac2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    967
    Đã được thích:
    0
    To Hoa:
    Đầu tiên, tui rất tức vì không ngờ có gã cũng lấy nick là gio_mua_dong_bac, tui cũng hổng chắc là gã này có nick í trước hay sau tui (tui dùng nick này từ năm 2001) nhưng tui vẫn không khoái.
    Sau đó, tới chuyện của Hoa hén, hình như bạn là người sống nội tâm, nhưng mà những người sống nội tâm thường....ít khi sướng được. Thật đấy. Họ nghĩ quá nhiều và....làm quá ít, thế mới khổ. Đúng không? những người này khi gặp khó khăn thường thích than thân trách phận hơn là làm một cái gì đó đột phá, YÊU chẳng hạn. Tui mách cho Hoa chiêu này nhé, kiếm một chàng "ngon cơm" yêu đi, 25 tuổi mà không yêu thì...chết mất. Thú thực, tui đã yêu từ năm học...lớp 4 đó. Tình yêu luôn là một phần cuộc sống của tui, và phần đó cũng "not bad". Thế nhé! Cố lên nhé, đừng ngồi một chỗ rùi nghĩ ngợi, chiều nay hãy ra phố và...kiếm cho mình một chàng nhé. Good luck!
    Thân!
  8. Gio_mua_dong_bac

    Gio_mua_dong_bac Làm quen Moderator

    Tham gia ngày:
    14/03/2003
    Bài viết:
    8.105
    Đã được thích:
    5
    Chết cười ông bạn....thô thiển.....Phàm thì người ta thường thèm muốn cái mà mình không thể có...Hay TTVN lỗi...từ 01 thành 04???
    Được gio_mua_dong_bac sửa chữa / chuyển vào 14:46 ngày 22/04/2004
  9. Gio_mua_dong_bac

    Gio_mua_dong_bac Làm quen Moderator

    Tham gia ngày:
    14/03/2003
    Bài viết:
    8.105
    Đã được thích:
    5
    Chết cười ông bạn....thô thiển.....Phàm thì người ta thường thèm muốn cái mà mình không thể có...Hay TTVN lỗi...từ 01 thành 04???
    Được gio_mua_dong_bac sửa chữa / chuyển vào 14:46 ngày 22/04/2004
  10. _Hoa

    _Hoa Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/01/2004
    Bài viết:
    371
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG THỂ KHÁC HƠN​
    Có giấc mơ nào dài hơn thế không?
    Bình minh đến bao lần rồi, không biết nữa
    Ta đợi một bàn tay
    Mở dùm ta cánh cửa?
    Năm tháng trôi thật nhanh phía ngoài ô cửa nhỏ, chưa mở lòng ra bao giờ nhưng em biết rõ thời gian đang vội vã ngoài kia. Em biết rõ vì tháng tháng năm năm em vẫn đi về ngoài khung cửa ấy, vừa như một kẻ chiến thắng, tự tin, đĩnh đạc, vừa như một người bại trận, cúi mặt, rụt rè. Em vội vã bon chen lại như kẻ thong dong bước chậm, em tất bật kiếm tiền lại như kẻ không màng chuyện nghèo giàu?Là em của lẫn lộn những điều không thể phân tích rạch ròi tốt và xấu, mà cũng chẳng buồn ngồi phân tích. Là em của chênh vênh, không quá buồn cũng chưa đủ vui. Là em của những khoảnh khắc mong có một ai đó ngồi cạnh, hiểu mình, nhưng chỉ để nói những chuyện linh tinh vớ vẩn. Là em của những cuộc họp mặt bạn bè hiếm hoi tràn ngập tiếng cười bỗng muốn được lang thang một mình trên phố đông xa lạ, hạnh phúc với những câu hát chấp nối lộn xộn không đầu không đuôi. Là em của tất cả những điều không định nghĩa được. Rắc rối ư? Không đâu. Lẩn thẩn ư? Hình như cũng không phải thế đâu!
    Chỉ có em là người hiểu mình rõ nhất, cần gì, muốn gì, được và sẽ mất những gì. Nếu mở ô cửa kia, em sẽ thấy cuộc đời mình rõ hơn. Cũng có thể nó không như em nghĩ, không giống như em mơ ước, không trọn vẹn như em đã dày công vun đắp...
    Cơn gió đi ngang khẽ lay cánh cửa và dừng lại rất lâu. Em cuộn tròn trong chăn ấm, nghe gió đi qua ngoài kia. Em biết cơn gió vẫn chờ em nơi ấy, nhưng cánh cửa vẫn đóng, không thể khác hơn, và em đi vào giấc ngủ...
    Có một nhành cây bảo đã quen ô cửa lắm, hiểu em lắm. Em không thích những cuộc chuyện trò qua quýt xã giao với nhành cây ấy. Em nói quả quyết, hơi nhẫn tâm, rằng em không thích những bông hoa nhành cây mang đến. Em không thể nhận những món quà vì đối với em nó như những món nợ...Và rồi khói bụi, những búp cỏ non xanh, tiếng chim hót, tiếng ồn, những im lắng thinh không lần lượt đi qua ô cửa nhỏ, phía ngoài kia. Mọi người ngạc nhiên, bảo một người thông minh như em tại sao không làm một điều gì đó cho mình. Em thông minh ư? Em cũng không biết. Nhưng nếu em đủ thông minh, hẳn em đã không ngồi đây viết những dòng quanh quẩn này...
    Đôi lúc em tự hỏi có phải chăng những giấc mơ không có tuổi? Em nhớ ngày bé thơ, em mơ mình là công chúa và có một hoàng tử tài ba tuấn tú ngoài ô cửa kia. Giấc mơ dài theo nhiều tháng nhiều năm. Khi biết mình không là công chúa, hoàng tử ngoài kia cũng biến mất như chưa từng tồn tại trong ý nghĩ của em.Có lúc lắng nghe những cô gái mới lớn nhỏ hơn mình vài tuổi, em ngạc nhiên và lo sợ khi đọc được sự già dặn ở họ. Em sợ tâm hồn và cái cách sống của mình không lớn kịp so với tuổi. Bạn bè hay trêu em sao cứ mãi mơ những điều trẻ con. Cũng chính những đứa bạn ấy ngày xưa hồn nhiên bảo em tại sao bạn già dặn thế. Em sợ?Em thú nhận khó khăn biết chừng nào nếu em trò chuyện một cách ?obình đẳng? với người lớn hơn vài tuổi. Đôi lúc em lờ mờ nhận ra đó là một?.bi kịch, nhưng không thể khác hơn?
    Dòng thời gian vội vã ngoài kia. Ai đó đã viết một câu thơ làm cho em thuộc nhưng lại không thích ?oĐiều chưa đến mà sao thấy mất? Một nỗi buồn có chuẩn bị trước, hoặc là một sự nguỵ biện ngoan cố. Nếu đã ?othấy mất?, hẳn phải là điều không đến. Ừ, hay cũng có thể là một chút hy vọng không chừng. Được-mất-đến-không sẽ lăn qua thời gian, bên ngoài ô cửa của em, nơi em vẫn đi, về giữa cuộc sống Thì thôi, cứ mơ vậy. Sẽ một ngày ô cửa nhỏ mở ra đón ánh mặt trời buổi sớm. Dẫu có phải mơ đến suốt đời, thậm chí lâu hơn nữa, vẫn xin được mơ những giấc bình yên, bởi cuộc sống vốn dĩ đã bề bộn lắm rồi?
    4/4/2004

Chia sẻ trang này