1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Riêng một góc trời

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi danie_eva, 06/03/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. danie_eva

    danie_eva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    724
    Đã được thích:
    0
    Riêng một góc trời

    Trên sa mạc và trong rừng thẳm



    Chương 1

    -Em biết không, Nen - Xtas Tarocôpxki nói với cô bạn gái người Anh bé nhỏ của mình - Hôm qua, cảnh sất đã tới bắt vợ viên quản lý Xmaiđơ cùng với ba đứa con của mụ ta, chính cái mụ Phấtmn đã mấy lần tới văn phòng của ba anh và ba em đấy.
    Còn Nen, cô bé đẹp như một bức tranh, thì ngước cặp mắt màu lục nhạt của mình lên nhìn Xtas và hỏi vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi:
    - Thế họ bắt bà ta bỏ tù à, anh?
    - Không , nhưng họ không cho phép mụ ta đi khỏi Xudan. Dồng thời có một nhân viên tới đây để canh không cho mụ ta rời một bước khỏi Port Xaiđơ.
    - Sao vậy hả anh?
    Xtas, cậu thiếu niên vừa hết tuổi mười bốn, tuy rất yêu mến cô bạn gái tám tuổi của mình, song vẫn xem đó chỉ là một cô bé non nớt, liền nói với vẻ mặt rất kiêu:
    - Khi nào lớn như anh, em sẽ biết không chỉ mọi chuyện xảy ra dọc kênh đào này, từ Port Xaiđơ đến Xuê mà còn cả trên toàn bộ đất Ai Cập nữa. Thế em không biết gì về Mahơđi hay sao?
    - Em nghe nói ông ta xấu xí và không ngoan.
    Cậu bé mỉm cười thương hại.
    - Hắn ta có xấu xí hay không thì anh không biết. Nhưng người dân Xudang thì quả quyết rằng hắn ta đẹp tuyệt vời. Nhưng bảo kẻ đã giết hại ngần ấy người là "không ngoan" thì chỉ có thể là một cô nhóc con tám tuổi mặc váy ngắn mà thôi, chỉ ngắn tới đầu gối là cùng.
    - Ba em bảo thế, ba em biết giỏi nhất.
    - Ba bảo em thế vì nói cách khác thì em không hiểu nổi. Giá nói với anh thì ba em đã chẳng bảo thế. Mahơđi còn tệ hơn cả một bầy cá sấu. Hiểu chưa? " Không ngoan"! Hay thật ! Nói như với bọn trẻ con mới đẻ ấy.
    Song chợt nhìn thấy vẻ mặt xịu đi của cô bé, Xtas liền nín bặt, sau đó nói tiếp:
    - Nen, em biết đấy, anh cũng đâu muốn nặng lời với em. Sẽ đến lúc cả em nữa cũng sẽ mười bốn tuổi. Anh cam đoan với em như thế.
    - Thế cơ! - Cô bé đáp với cái nhìn đầy lo lắng. - Nhưng nếu trước đó Mahơđi tiến được vào Port Xaiđơ và ăn thịt em mất thì sao nào?
    - Mahơđi không phải là kẻ ăn thịt người, nên hắn không ăn thịt dân chúng mà chỉ giết hại họ thôi. Hắn cũng chẳng tiến nổi đến Port Xaiđơ đâu, mà nếu như hắn có tiến vào được và muốn giết em, thì trước hết hắn phải đấu với anh đã.
    Lời tuyên bố đó cùng với tiếng không khí được hịt mạnh vào mũi Xtas không hứa hẹn một điều gì tốt lành cho Mahơđi, đã khiến Nen yên tâm về sự an toàn của bản thân mình.
    - Em biết, cô bé nói, - anh chẳng chịu nộp em đâu, phải không? Thế nhưng tại sao người ta lại không cho bà Phátman rời khỏi Port Xaiđơ?
    - Bởi vì mụ ta là em họ của Mahơđi. Chồng mụ ta, gã Xmaiđơ hứa với chính phủ Ai Cập ở Cairô rằng y sẽ tới Xudan, nơi Mahơđi đang ở, để xin tự do cho tất cả những người Âu bị rơi vào tay hắn.
    - Cái ông Xmaiđơ ấy là người tốt hả anh?
    - Khoan đã nào. Ba em và ba anh, những người hiểu rõ Xmaiđơ, hoàn toàn không tin hắn ta chút nào, và đã khuyên pasa(Vương hầu) Nubarơ chớ có tin y. Nhưng chính phủ vẫn đồng ý cử Xmaiđo đi, và thế là đã nửa năm nay Xmaiđơ ở tịt chỗ Mahơđi. Tù binh không những không được thả về mà lại có tin từ Kháctum cho biết rằng, bọn Mahơđi đối xửa với họ ngày một tàn tệ hơn, còn lão Xmaiđơ sau khi cuỗm tiền của Chính Phủ đã phản bội. Hắn hoàn toàn ngả hẳn về phía Mahơđi và đã được phong tước êmia( thủ lĩnh quân sự ). Người ta còn nói rằng trong tận đánh khủng khiếp mà tướng Heixơ bị tử trận, chính Xmaiđo đã chỉ huy pháo binh của quân Mahơđi, và hình như chính hắn là kẻ đã dậy cho bọn Mahơđi cách sử dụng đại bác, loại vũ khí mà trước đó, vốn là những kẻ mọi rợ, chúng hoàn toàn không biết đến. Bây giờ, lão Xmaiđo đang muốn đưa vợ con thoát khỏi Aicập, cho nên khi mụ Phátman, con người ngay từ đầu hẳn đã biết mọi chuyện mà Xmaiđo làm, muốn bí mật chuồn khỏi Port Xaiđo, thì chính phủ liền bắt giữ mụ ta cùng các con mụ lại.
    - Nhưng chính phủ sẽ được gì ở bà Phátman và lũ con của bà ta hở anh?
    - Chính phủ sẽ nói với Mahơđi: " Hãy trả lại cho chúng ta các tù binh của ngươi, chúng ta sẽ trả lại mũ Phátman cho người...".
    Câu chuyện bị tạm gián đoạn vì lúc này Xtas chợt chú ý đến những con chim đang bay từ phía Echtum Om Pharagơ về phía hồ Međalê. Chúng bay khá thấp, trong bầu không khí trong vắt trông rõ mấy con bồ nông với chiếc cổ cong gấp lại sát lưng đang khoan thai vỗ những đôi cánh không lồ. Xtas dõi theo đường bay của chúng, em vừa ngẩng đầu lên, chạy mươi bước dọc bờ kênh, vừa chạy vừa vung vẩy đôi tay.
    - Nhìn kìa anh, có cả chim hồng hạc đang bay nữa kìa!- Nen bỗng kêu lên.
    Xtas đứng sững ngay lại, vì quả thực phía sau đàn bồ nông, nhưng cao hơn chúng một ít, có thể trông thấy hai đoá hoa lớn màu hồng và màu đỏ thắm dường như đang treo lơ lủng trên nền trời xanh thẳm.
    - Hồng hạc ! Chim hồng hạc !
    - Chiều chiều chúng nó thường bay về tổ của chúng trên vùng đảo đấy, - Cậu bé thốt lên- Ôi, giá mà anh có khẩu súng nhỉ.
    - Anh bắn chúng nó làm gì cơ?
    - Phụ nữ không hiểu được những chuyện ấy đâu. Nhưng thôi, chúng mình đi tiếp đi, có thể sẽ trông thấy chúng nhiều hơn nữa chăng.
    Vừa nói em vừa dắt tay cô bé; cả hai đi về phía bến tàu đầu tiên trên kênh đào tiếp sau cảng Xmaiđơ. Theo sau lưng chúng là bà Đina, một phụ nữ da đen, ngày trước từng là nhũ mẫu của cô bé Nen. Họ đi dọc bờ đập ngăn nước hồ Manđalê với kênh đào, trong kênh ấy đang có một chiếc tàu thuỷ lớn chạy bằng hơi nước của Anh được hoa tiêu dẫn đi. Chiều xuống. Mặt trời hãy còn cao nhưng đã ngả về phía hồ. Làn nước lợ mằn mặn của hồ loang loáng ánh vàng và lung linh phản chiếu muôn săc cầu vồng. Bên bờ phía Ả Rập, trải dài đến hút tầm mắt là sa mạc trơ trụi, câm lặng, chết chóc, đầy vẻ hằn thù. Giữa bầu trời thuỷ tinh dường như chết cứng và cái mênh mông vô bờ của mặt cát gợn sóng không hề có một dấu hiệu gì của sự sống. Trong lúc trên mặt kênh đào cuộc sống đang sôi sục, thuyền bè tấp nập, vang rộn tiếng còi tầu, và trên hồ Menđalê hàng đàn hải âu và vịt trời đang nhộn nhịp đảo chao trong ánh mặt trời, thì phía bên kia, phía bờ Ả rập lại giống hệt như xú sở của cái chết. Chỉ khi mặt trời xuống thấp dần và ngày càng ngã sang màu đỏ thì mặt cát mới nhuốm màu tim tím, màu tím của các mầm cây con trong các khu rừng Ba Lan về mùa thu.
    Trong khi đi về phía các bến tàu, bọn trẻ con trông thấy vài con chim hồng hạc nữa mà chúng vui sướng ngắm không chán mắt. Sau đó, bà Đina nói rằng đã đến lúc phải quay về nhà. Ở Ai Cập ban ngày thường nóng nực, thậm chí cả trong mùa đông, nhưng ban đêm lại rất lạnh, mà sức khoẻ của Nen thì đòi hỏi phải hết sức giữ gìn, nên ông Rolixơn, cha của cô bé, không cho phép cô ở lại bên bờ nước sau khi mặt trời lặn. Họ bèn quay trở về thành phố. Vila của ông Rolixơn nằm ngay rìa thành phố, gần bờ kênh đào. Khi mặt trời lặn xuống biển, họ đã về đến nhà. Một lát sau, kũ sư Tarocõpki, cha của Xtas, được mời đến dự bữa cơm, cũng tới, và thế là cả nhà, cùng với cô Olivơ, cô gia sư người Pháp của Nen, ngồi vào bàn ăn.
    Đã từ nhiều năm nay, ông Rolixơn, một trong các giám đốc của Công ty kenh đào Xuê, và ông Vơlađixlap Tarơcôpxki, kỹ sư trưởng của công ty này, kết thân với nhau. cả hai đều goá vợ: Bà Tarocôpxca, vốn dòng dõi người Pháp, đã mất ngay từ khi Xtas vừa chào đời, nghĩa là hơn mười ba năm về trước, còn mẹ của Nen thì qua đời vì bệnh phổi tại Hêluan khi cô bé mới lên ba. Ở Port Xaiđơ, hai ông bố goá vợ sống trong hai ngôi nhà cạnh nhau, và do công việc của mình, ngày nào họ cũng gặp nhau. Nỗi bất hạnh chung khiến cho họ xích lại gần nhau hơn và làm cho tình bạn vốn có càng thêm bền chặt.
    Ông Rolinsơn yêu Xtas như con đẻ, và ông Taracôpxki thì sẵn sàng nhảy vào lửa và lao xuống nước vì cô bé Nen. Sau khi kết thúc công việc hàng ngày, phút nghỉ ngơi thú vị nhất của họ là được trò chuyện về bọn trẻ, về việc giáo dục và về tương lai của bọn chúng. Trong những câu chuyện đó, ông Rolinsơn thường ca ngợi năng khiếu, nghị lực và lòng cam đảm của Xtas, còn ông Taracôpxki thì say sưa với khuân mặt thiên thần ngọt ngào của Nen. Và cả hai điều ấy đều là sự thật. tuy hơi kiêu căng và hơi khoác lác một chút, nhưng Xtas học rất giỏi và các thầy giáo dạy tiếng ANh tại Port xaiđơ, nơi cậu bé học, đều công nhận rằng em có những năng khiếu khác thường. Nếu nói về lòng dũng cảm và tính tháo vát thì em được thừa hưởng ở người cha, vì ông Târacopxki có những đưc tính ấy ở trình đọ cao, và cũng chính nhờ có chúng mà ông đã vươn tới cương vị cao cấp hiện tại. Năm 1863, ông đã chiến đấu suốt mười một tháng liền không ngơi nghỉ, sau đó ông bị thương, bị bắt, rồi bị đày đi Xibia, ông chạy trốn về Nga rồi thoát ra nước ngoài. Trước khi tham gia khởi nghĩa, ông đã tốt nghiệp kỹ sư, nhưng sau đó ông còn dành thêm một năm nữa để nghiên cứu thuỷ lực học. Rồi sau đó, ông tìm được việc làm ở kênh đào, và chỉ trong vài năm, khi người ta đã dánh giá được sự am tường công việc, nghị lưạc cùng tính cần cù của ông, ông được nhận cương vị kỹ sư trưởng cao quý ấy.
    Xtas được sinh ra, nuôi dưỡng và lớn đến năm muời bốn tuổi tại hải cảng Port Xaiđơ trên kênh đào, nên các kỹ sư bạn đống nghiệp của cha em, thường gọi em là " Đứa con của Sa mạc".Khi đang đi học, thỉnh thoảng, trong những dịp nghỉ hè hay nghỉ lễ, em lại được cùng cha hoặc ông Rolinxơn tham gia các chuyến đi công vụ của họ từ Port Xaiđơ đến tận Xuê để kiểm tra công việc trên bờ kênh cùng việc nạo vét lòng kênh. Em quen hết thẩy mọi người, từ các kỹ sư và các nhan viên thuế quan, đến công nhân, những người Ả Rập và những người da đen. Em " lùng sục " khắp mọi nơi mọi chốn, tại bất cứ nơi nào đặt chân tơi, và dần dần tiến hành những chuyến đi dài dọc bờ kênh, đi thuyền trên hồ Menđalê và nhiều lần bơi thuyền ra khá xa. Em đã từng vượt sang phía bờ Ả rập, và nhảy đại lên lưng một con ngựa của ai đó, hoặc nếu thiếu ngựa thì lạc đà hay thậm chí cả lừa cũng được, đóng vai một tay kỵ sỹ dũng cảm của sa mạc. Tóm lại, nói như ông Taracopxki, em " chui rúc" khắp mọi nơi, và hễ rảnh một chút ngoài giờ học là lại lẩn ngay ra bời nước.
    Người cha không ngăn cản chuyện đó, vì ông hiểu rằng, viêch chèo thuyền, cưỡi ngựa và sự tiếp xuc thường xuyên với không khí trong lành sẽ củng cố thêm sức khoẻ của đứa trẻ, đồng thời phát triển tính tháo vát của nó. Xtas cao và khoẻ hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, và chỉ cần nhìn vào cặp mắt cậu bé cũng dễ dàng đoán được rằng, nếu lầm vào một chuyện hiểm nguy nào đó thì hẳn cậu bé sẽ phạm sai lầm vì quá hăng hái hơn là khiếp sợ. Mới muời bốn tuổi đầu, em đã là một trong những tay bơi lội giỏi nhất ở Port Xaiđơ, điều này không phải là chuyện xoàng, bởi dân Ả rập và những người da đen vốn bơi lội giỏi như cá. Trong khi nhả đạn vào lũ vịt trời và ngỗng trời Ai Cậo bằng khẩu súng săn cỡ nhỏ, cậu bé đã rèn luyện cho mình có được cánh tay và con mắt bắn trăm phát trăm trúng. Em ước ao sẽ có một ngày nào đó được đi săn các loài thú lớn ở Trung Phi, lắng nghe những người Xudang làm việc ở kênh đào, những người này đã từng gặp thú dữ và bọn thú da dày khổng lồ chỉ có ở quê hương họ.
    Điều này còn có thêm một cái lợi nữa là vừa nghe chuyện, cậu bé vừa học được ngôn ngữ của họ. Kênh đào Xuê không những chỉ đào thông là xong mà còn đòi hỏi phải thường xuyên chăm lo tu sửa, vì nếu không thì chỉ trong vòng một năm thôi, cát từ sa mạc nằm dọc hai bờ kênh sẽ lấp biến nó đi. Cái công trình khổng lồ này của ông Lêcxec kéo theo một sự lao động liên tục và đòi hỏi phải thường xuyen canh giác. Do vây, cho tới nay, có hàng loạt máy móc khổng lồ cùng hàng nghìn công nhân, dưới sự giám sát của các kỹ sư thành thạo công việc, lao đọng nạo vét lòng kênh. Để đào thông con kênh này đã phai dung tới sức khoẻ của hai mươi lăm nghìn người lao đọng. Giờ đây khi công trình đã hoàn thành và lại được trang bị những máy móc hoàn thiện hơn, thì cần ít người hơn hẳn so với trước kia, song số lượng nhân công cho đến nay vẫn còn rất lớn. Trong đó, đại đa số là đan cư trong vùng, cũng không thiếu mặt dân Nubia, Xudan, Xômali cùng nhiều dân tộc da đen khác sinh sống ở vùng sông Nin Trắng và sông Nin Xanh, nghĩa là trong những vùng thuộc phạm vi cai trị của chính phủ Ai cập, trước khi nổ ra cuộc khởi loạn của Mahơđi. Xtas sống thân mật với mọi người và cũng giống như những người dân Ba lan khác, vốn sẵn có năng khiếu ngoại ngữ, em nắm nhiều thứ thổ ngữ của họ mà chính bản thân em cũng không rõ từ khi nào và tại làm sao nữa. Sinh trưởng ở Ai Cập, em nói tiếng Ả rập như một người Ả Rập chính thống. Nhờ có những người Dandiba thường được thuê làm thợ đốt lò phục vụ các thứ máy móc, em học được tiéng KiXvahili, thứ tiếng rất phổ biến trong toàn bộ miền Trung Phi, thậm chí em có thể trò chuyện với những người da đen Đinnếch và Sinluc sinh sống ở vùng hạ lưu sông Nin, phía dưới Phasođa. Ngoài ra, em nói thạo tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Ba lan, vì cha em là một người yêu nước nhiệt thành, rất quan tâm đến việc làm sao cho cậu nói được tiếng quê hương. dĩ nhiên, xtas coi tiếng Ba lan là thứ ngôn ngữ hay nhất trên Thế giớii, và cậu bé đã dạy cho bé Nen nói tiếng Ba lan với không ít thành công. Có điều em không làm sao dạy cho cô bé phát âm được đúng tên em la Xtas chứ không phải " Xtex". Cũng chính vì lý do đó mà đôi khi giữa hai đứa trẻ xảy ra chuyện bất hoà, song những chuyện bất hoà đó cũng chỉ kéo dài đến khi cặp mắy cô bé bắt đầu long lanh những giọt lệ mà thôi. Và khi ấy " Xtex" thường xin lỗi, và thường tự giận mình.
    Song cậu bé có một thói quen xấu là thường tỏ vẻ khinh thường khi nói chuyện về Nen mới lên tám tuổi và so sánh điều đó với kinh nghiệm sống và tuổi tác của bản thân mình . Em cho rằng một thiếu niên muời bốn tuổi, dẫu chưa hoàn toàn là người lớn, nhưng đã không còn là trẻ con nữa, và đã có khả năng thực hiên được mọi hoạt động anh hùng, đặc biệt là khi thiếu niên ấy mang trong mình dong máu ba lan hoà dòng máu Pháp. Em khao khát một lúc nào đó sẽ có điều kiên đê thực hiện những hành động anh hùng như thế, nhất là để bảo vệ Nen. Cả hai thường tưởng tuợng ra đủ mọi hiểm nguy khác nhau, và Xtas thường phải trả lời câu hỏi của Nen xem em sẽ làm gì, nếu như nói thí dụ, một con cá ssấu dài mười mét, hoặc một con bọ cạp to bằng ocn chó bò qua cửa sổ vào nhà cô bé. Song cả hai không một phút nào ngờ được rằng, chẳng bao lâu nữa, thực tế kinh khủng sẽ vượt xa mọi điều tưởng tượng của chúng.
  2. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    Kinh khủng quá ! Kinh khủng quá ! Topic đầu tiên của danie_eva trên box Phú Thọ và topic thứ 2 trên TTVN
    Vỗ tay nào , cờ lép , cờ lép.....bẹp bẹp....
  3. cukhoailang_thang

    cukhoailang_thang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2006
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    sao lại riêng một góc trời thế, cho tớ vào chơi một lúc nhé
  4. danie_eva

    danie_eva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    724
    Đã được thích:
    0
    Mỗi người đều có một góc trời riêng mà...........!!!!!!!!!!
    Cậu cứ chơi thoải mái
  5. danie_eva

    danie_eva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    724
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn hìn đã có quan hoài...........
  6. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    Nó điêu đới ! Nó lừa bạn vào rùi nó thu thuế đới.......
  7. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    Bình thường thôi mà . Bạn bè việc gì nại fẩy khách sáo thế
    Được Sleeping_Sun sửa chữa / chuyển vào 09:57 ngày 07/03/2006
  8. danie_eva

    danie_eva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    724
    Đã được thích:
    0
    Sáng nay café một mình,
    Sài Gòn chợt mưa chợt mưa
    Nhớ em bao nhiêu cho vừa,
    Em ơi, em ơi...!
    Sáng nay nghe mưa quanh mình,
    trời chợt lạnh như mùa đông
    Những cơn mưa rơi ơ thờ,
    rớt trên cuộc tình mong manh
    Anh đã đi một ngày mưa buồn,
    cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
    Anh đã đi để lại nơi này,
    đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm
    Như cánh chim lạc về phương nào,
    theo bước chân một ngày mưa bay
    Anh đã đi để lại nơi này,
    cơn gió đông còn buồn mênh mông
    Sáng nay mây thấp trên đầu,
    từng giọt café ngọt đắng
    Biết em nơi đâu bây giờ,
    Em ơi, em ơi...!
    Sáng nay ngồi khóc một mình,
    từng giọt sầu rơi lặng lẽ
    Biết anh ra đi thật rồi...
    Ơ ... hờ
    Sáng nay ngồi khóc một mình,
    từng giọt sầu rơi lặng lẽ
    Biết ta xa nhau thật rồi.
    http://nhacso.net/Music/Song/Tru%2DTinh/2006/01/05F602CC/
  9. all4country

    all4country Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    1.492
    Đã được thích:
    0
    Tâm trạng quá hén , có điều phải thay Sài Gòn bằng Hà Nội
  10. all4country

    all4country Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    1.492
    Đã được thích:
    0
    Này thì Riêng một góc trời này, đúng như tên Topic nhớ
    Tặng hai người trong đó có 1 người là khách hàng của tôi . Chúc hai người hạnh phúc và hiểu nhau hơn

    Riêng Một Góc Trời
    Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên
    Thể hiện Xuân Phú
    Album Riêng Một Góc Trời
    Sáng tác: Ngô Thụy Miên
    Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ
    Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa
    Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ
    Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi
    Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
    Vòng tay biếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
    Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
    Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời
    Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
    Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
    Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu
    Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
    Khi mùa đông về theo cánh chim bay
    Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi
    Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
    Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
    Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
    Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau
    Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên
    Album Biển Cạn
    Thể loại Nhạc hòa tấu

Chia sẻ trang này