1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Rock club. 11 dòng nhạc Rock (T2) và Những lời tự sự của Kurt (T3)

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hạ Long' bởi lovelyguy, 15/02/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Milanista

    Milanista Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    6.283
    Đã được thích:
    0
    c/Led Zeppelin III. (5/10/1970. Atlantic Records.)
    Sau thành công vượt bậc của album Led II,các thành viên của Led lao vào đi tour túi bụi.Cuối năm 69 ,các thành viên của Led quay trở lại phòng thu để làm việc.Phòng thu của Led đặt ở vùng thông quê Bron-Ar-Aur yên tĩnh.Không biết bởi vì không khí yên lành này hoặc do đã thấm mệt do đi tour quá nhiều mà album mới của Led "hiền" hơn nhiều so với hai album đầu.Đĩa Led III này gần như là một đĩa unplugged. Jimmy Page hạn chế tối đa trong việc sử dụng guitar điện.Trong 10 ca khúc của album ,Page chỉ dùng guitar điện có bốn bài còn tất cả đều được chơi bằng guitar thùng và steel guitar.Ngoài ra chất blues trong album cũng giảm tối đa,thay vào đó là chất folk thuần tuý.
    Tracks list:
    1/Immigrant song: Dựa trên tác phẩm "the Hobbits" của Tolkien.Tiếng guitar điện quạt chả trong suốt ca khúc nghe như tiếng súng liên thanh,còn giọng ca của Plant thì đầy sinh lực,nếu không muốn nói là thừa sinh lực.Đây là ca khúc mà tớ thích nhất trong album.
    2/Friends: Led rất ít khi sử dụng dàn nhạc dây khi phối khí .Đây là một trong những ca khúc hiếm hoi của Led sử dùng dàn nhạc dây,nếu không kể ca khúc nổi tiếng "Kashmir".Nhưng nổi bật nhất vẫn là tiếng guitar thùng của Jimmy Page,ấm áp và mạnh mẽ.
    3/Celebration Day: Tiếng guitar điện đầu bài làm gợi nhớ đến "Revolution" của Beatles nhưng không "dơ" bằng.Phong cách heavy rock thể hiện rất rõ trong nhịp trống của John Boham.
    4/Since I've Been Loving You: Điểm nhấn của toàn album mặc dù đây là một bài blues thuần tuý.Cách hát blues của Plant trong bài này rất giống như Janis Joplin trong album "Pearls" năm 69.Tuy nhiên cái đáng nói là ở chỗ tài guitar của Jimmy Page.Được xếp hạng 53 trong "top guitar 100" nhưng theo tớ nó xứng đáng xếp hạng nhất vì hay hơn ca "Stairways to Heaven".Kĩ thuật chạy ngón của Page cực kì lắc léo và phức tạp.Ngay cả Thượng đế Clapton còn phải ngả nón bái phục.Bài này hay nhưng rất khó nghe đối với những ai chưa quen với phong cách của Led vì nó vừa dài vừa lằng nhằng nhưng nghe lâu thì sẽ ghiền,muốn nghe hoài.
    5/Out of the Tiles: Một ca khúc hardrock tôn vinh kĩ thuật chơi trống của Boham.
    6/Gallows Pole: Bài dân ca truyền thống của Anh được Led phối lại theo kiểu psychedelic.Mặc dù chỉ sử dụng đàn thùng nhưng bài hát vẫn sặc mùi psychedelic.Hình như cái gì vào tay Led cũng đều bị biến thành Psychedelic hết.
    7/Tangerine: Nghe khá giống các bài ballad kinh điển của "Súng và hoa hồng"như November Rain" hay "Patience".
    8/That's the way: Đẹp một cách bình dị và thanh khiết.Jones Paul John chơi cả mandolin,guitar và bass thùng trên cây đàn ba cần.Thỉnh thoảng Page lại chen vào một chút guitar điện và steel guitar cho có màu sắc.Bài này được dùng trong phim "Almost Famous",một bộ phim rất hay về nhạc rock.cùng với bài "Misty Mountain Hop" của đĩa Led IV.
    9/Bron-Y-Aur Stomp: Cảnh đẹp thiên nhiên của vùng Bron-Ar-Aur đã gợi cảm hứng để các thành viên của Led viết nên ca khúc tuyệt đẹp này.Plant đệm guitar thùng để cho Page lả lướt bằng steel guitar.
    10/Hats off to (Roy) Harper: Led lại psychedelic hoá bài Delta-blues kinh điển của vùng New Orleans,Mỹ.Roy Harper là một nhân vật có thật, ông là tay guitar kì cựu của dòng nhạc delta-blues có ảnh hưởng rất nhiều đến phong cách của các nghệ sĩ blues da đen của miền nam nước Mỹ.Cả bài hầu như chỉ dùng một cây steel guitar mà thôi.
    Yêu em anh chẳng dám cầm tay, chỉ hôn thôi
  2. Milanista

    Milanista Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    6.283
    Đã được thích:
    0
    Led Zeppelin IV: (8/11/1971, Atlantic Records)
    Còn được giới hâm mộ gọi là Zoso hay ông già và bó củi.Nhưng thật ra tất cả cái tên đó đều không phải là tên chính thức của album,ngay cả cái tên Led IV cũng vậy.Đây là album không có tên nên ai cũng có thể gọi theo ý thích của mình.
    Trong suốt sự nghiệp của mình, Led IV là album được đánh giá cao nhất của nhóm.Không những thế, nó còn là album được đánh giá là hay nhất của nhạc rock.Ở album này,người ta thấy chất hard rock của Led được bộc phát rất mãnh liệt,chất hard rock đúng nghĩa ,mạnh bạo và dứt khoát.Như vậy,trong bốn album đầu của Led,người nghe có thể cảm nhận được nét nhạc riêng của từng album.Led I là những gì còn quyến luyến của Yardbirds nên đậm chất nhạc blues.Led II đầy chất psychedelic.Led III nhẹ nhàng thanh thoát của dòng nhạc folk dân dã .Còn Led IV là một album của hard rock.Album cho thấy tài năng của Led ở độ chín muồi nhất.Hơn thế nữa ,đây là album tôn vinh bản lĩnh của tay trống Boham.Chưa bao giời John Boham lại dược dành nhiều đất diễn như trong album này.
    Tracks list:
    1/Black dog: Câu riff đầu bài của Jimmy Page thật ấn tượng và sung mãn hoà nhịp với tiếng trống "giết người" của John Boham.một tuyệt phẩm của hardrock.Mặc dù đặt tên bài hát là "Black dog" nhưng bài hát chẳng có đính dáng gì tới con cầy cả.Chẳng qua là ở gần phòng thu của Led khi thu album này có một con chó đen giống Labrador rất đẹp,Jimmy Page đã mượn tên con ki này để đặt tạm cho bài hát mới của mình rồi quên đổi lại,thế là bài hát chết tên "Black Dog"
    2/Rock and Roll: tựa của bài hát đã nói lên tất cả.Một lần nữa ,tài năng của tay trống Boham được bộc lộ một cách đầy đủ nhất.
    3/The Battle of Evermore: Đây là bài mà tớ thích nhất trong album.Bài hát mang tính chất sử thi kể về cuộc đấu tranh của những người dân chống lại bọn chúa đất độc ác dựa trên tác phẩm "Chủa Tể của những chiếc nhẫn" của Tolkien.Đặc biệt bài này có sự góp giọng của nữ ca sĩ Sandy Denny.Cách phối âm của ca khúc thật đơn giản nhưng tạo một ấn tượng rất lạ.Jimmy Page chơi guitar thùng 12 dây trong khi John Paul Jones chơi đàn mandoline tạo nên một không gian lóng lánh,nửa thực nửa ảo.Sandy và Plant thi nhau kể chuyện trên cái nền âm thanh huyền bí đó.Người nghe có thể cảm nhận đựợc hình ảnh những người dân nghèo bị bọn tay sai của chúa đất đến thúc thuế,được sự giúp đỡ của Nữ hoàng ánh sáng đã vứt bỏ cuốc cày mà cầm cung tên chống lại bọn thống trị.Mặc dù không có tiếng trống dồn dập hay tiếng hò hét xung trận nhưng giọng hát ma quái của Plant và Sandy đã làm cho người nghe lạnh xương sống như đang bước đi giữa bãi chiến địa hoang tàn sau trận đánh.
    4/Stairway to Heaven: Có ai chơi rock mà chưa nghe ca khúc bất hủ này không nhỉ?Lần trước trên diễn đàn có cả một bài viết về ca khúc này.Tớ không nói thêm làm gì nhiều vì những gì đã nói về bài hát nay trong bài viết kia theo tớ là quá đủ."Stairway to Heaven" được xếp hàng nhất trong "top guitar 100".Đây là phần thưởng xứng đáng để tôn vinh tài năng guitar của Jimmy Page.
    5/Misty Mountain Hop:Bài hát mang đậm triết lí hippy của nhũng năm cuối thập niên 60.Cây guitar của Jimmy Page chơi theo nhịp trên làm cho cả ca khúc như đung đưa theo nhịp võng vậy.Bài hát này còn được sử dụng trong bộ phim "Almost Famous"
    6/Four Sticks: Bài hát này được đặt tên là "Four Sticks" vì John Boham đánh trống bằng bốn dùi một lượt.Mỗi tay anh kẹp hai cái dùi cứ thế mà gõ ,tạo nên một bức tường bằng âm thanh thật vững chắc
    7/Going to California: Một bản ballad nhẹ nhàng trên nền guitar thùng làm dịu bớt chất lửa của album.Lời bài hát chiu ảnh hưởng từ bài thánh ca "San Francisco" của dân hippie và ca khúc "Leaving on the Jet Plane"của JohnDenver.
    8/ When the Leeve Breaks: Led rock hoá ca khúc kinh điển của thể loại Chicago blues của Memphis Minnie.Một lần nữa tay trống John Boham lại có đất dụng võ.Điều thú vị là một ban nhạc chuyên trị blues như Led lại lọc sạch chất blues trong ca khúc truyền thống này.
    Led IV là một album rất đáng đồng tiền bát gạo đối với những ai nghe rock.Nếu bạn muốn biết thể nào là nhạc rock thuần tuý thì đừng nên suy nghĩ gì khi bắt gặp album này ở nơi nào đó một cách bất chợt.Cứ vác về mà nghiền ngẫm đi vì trước sau gì bạn cũng phải có nó thôi.
    Yêu em anh chẳng dám cầm tay, chỉ hôn thôi
  3. Milanista

    Milanista Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    6.283
    Đã được thích:
    0
    /Houses of the Holy28/3/1973.Atlantic Records
    Đây là album cuối cùng của Led thu với hãng Atlantic vì từ sau album này, Led khai trương hãng đĩa riêng Swan song của mình.Houses of the Holy được chăm chút một cách khá kĩ lưỡng.Nhưng sự kĩ lưỡng đó đã vô tình làm mất đi nét hấp dẫn của Led.Đó là sự ngang tàng và thách thức trong tiếng guitar của Page và giọng hát của Plant.Tiếng guitar của Jimmy Page trong album này hiền đi rất nhiều,giọng ca của Plant cũng có vẻ yếu,không còn chất lửa của những "Black Dog" hay "Whole Lotta Love" nữa.Tuy nhiên,đây vẫn là một đĩa hay của Led.
    Tracks List:
    1/The Song Remains the Same: Khúc guitar dạo đầu của Jimmy Page nghe khá giống phong cách của Pete Towshend của nhóm the Who.Càng nghe thì càng thấy giống nhạc của The Who hơn là của Led Zeppelin.
    2/The Rain Song:Một bài acoustic khá đẹp với sự hỗ trợ của dàn đàn dây.Giọn ca của Plant nghe khá bình thản và thoải mái.Giữa bài này và bài trên không có rãnh ngăn cách khiến nhiều người nghĩ rằng hai bài là một.Trong bộ phim "The Song Remains the Same" cả hai bài được sử dụng cho chung một hoạt cảnh nên càng tạo cảm giác cả hai bài là một.Nếu bạn nghe hai bài này liên tiếp nhau,bạn sẽ có cảm giác nghe đảo nguợc bài "Behind Blue Eyes" cùa the Who vậy.
    3/Over the Hills and Far away:Có lẽ đây là bài mang đậm phong cách Led nhất album.Tuy nhiên tớ vẫn cảm giác nó không được thoải mái lắm.Đây là ca khúc thể hiện sự đa tài của John Paul Jones khi anh sử dụng metrollon một cách khá thành thạo trong phần đệm.
    4/The Crunge: Cái mà Led chơi trong bài này ở những năm đầu thập niên 70 ,người ta gọi đó là funky soul,từ năm 75 trở đị ,người ta đặt cho nó cái tên mới là disco.Giọng của Robert Plant trong bài này nghe buồn cười vật vã.
    5/Dancing Days:Ai đã nghe "You Really Got Me Going" của the Kinks thì sẽ thấy sự giống nhau giữa hai ca khúc này.Không hẳn là hai giọt nước nhưng có thể gọi là hai anh em.Chả hiểu sao trong album này Led mất chất nhiều thế.
    6/D'Yer Mak'er:Chơi theo điệu reggae nhưng có phần bồng bềnh hơn.Nghe Robert Plant hát bài này mà tớ cứ ôm bụng cười hoài vì liên tưởng đến bài "Ô dzui quá xá là dzui" mà mấy ca sĩ hát đám cưới hay hát.
    7/No Quarter: Bài hay nhất trong cả album.Dàn synthethizer dưới bàn tay phù thuỷ của John Paul Jones nghe âm u và ma quái.Tiếng guitar của Jimmy Page được xử lý khá thông minh ,chỉ chen vào những chỗ nào cần chen,không giành giật đất diễn với John Paul Jones nhưng vẫn tạo được sức ám ảnh riêng.Ca từ nghe thật ai oán như lời than vãn của một âm hồn vất vưởng: "Đi bên cạnh thần chết,bọn ma quỉ rình rập từng buớc chân.Tuyết rơi chặn lối ,những con chó của địa ngục tru lên từng hồi thê thảm".Nghe lạnh cả xương sống.
    8/The Ocean: Giọng của Robert Plant nghe thì có vẻ rất mạnh mẽ nhưng trống của Boham và tiếng guitar của Jimmy Page lại mỏng manh và đứt quãng làm bài hát giảm mất sức mạnh của nó.
    Túm lại,album này không còn nhiều chất Led như bốn album đầu mà gom góp nhiều chất liệu nhạc khác nhau từ disco đến reggae để tạo thành.Có thể Led muốn thay đổi phong cách một tí cho đỡ nhàm chán chăng?Chỉ biết rằng fan hâm mộ không mặn mà gì lắm với album này.
    .
    Yêu em anh chẳng dám cầm tay, chỉ hôn thôi
  4. Milanista

    Milanista Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    6.283
    Đã được thích:
    0
    Physical Graffiti. 24/2/1975,Swan Song Records
    Sau hai năm từ ngày ra album Houses of the Holy ,Led mới chính thức ra thêm một album studio mới.Vậy trong khoảng thời gian 2 năm Led đã làm gì?Trước tiên là lưu diễn vòng quanh thế giới ,kết quả của chuyến lưu diễn này là cuốn phim "The Song Remains the Same" thu lại buổi diễn live của nhóm tại Madison Square Garden,New York.Sau đó là việc lập nên hãng đĩa riêng mang tên Swan Song (1974) sau khi hết hạn hợp đồng năm năm với Atlantic Records.
    Trở lại với album PG của nhóm, đây là một album đôi,gồm tất cả 15 bài được chọn lọc và thu âm rất kĩ lưỡng vì đây là sản phảm đầu tiên của hãng Swan Song nên các thành viên của nhóm rất tự hào về nó.Mặc dù đây là một album hay nhưng so vời bốn tác phẩm đầu tiên của Led thì PG vẫn tỏ ra yếu thế hơn.Tiếng guitar của Jimmy Page không còn gây bất ngờ với những câu riff táo bạo đầy tính cách mạng như trong "Black Dog" hay "rock and Roll",giọng ca của Robert Plant cũng bớt đi chất lửa.Còn chăng là nhịp trống không thể lẫn vào đâu được của John Boham.Quả thật ,chỉ cần nghe phong cách của tiếng trống là người sành điệu có thể nhận ra ngay đó có phải là Bonzo hay không.Nói như các thành viên khác trong ban nhạc khác thì John Boham chính là 50% của ban nhạc nên khi Boham mất,nhóm Led cũng coi như tan rã.
    Đĩa 1 của album PG gồm 6 bài với phong cách khá dữ dội được mở đầu với ca khúc blues bị biến thể "Custard Pie".Không biết vô tình hay cố ý trong lúc thu âm mà tiếng trống của Bonzo và tiếng bass của Paul Jones được mix nổi lên trên cả giọng ca và tiếng guitar.Có thể nói đây là ca khúc hơi lạ so với phong cách Led vì tiếng guitar của Jimmy Page quá yếu,dường như chỉ đệm theo nhịp trống mà thôi.Tuy nhiên đến ca khúc thứ hai "The Rover" thì vocal và guitar đã lấy lại được thế cân bằng.Giọng ca của Robert Plant nghe khá sung mãn,rất phù hợp với nội dung của ca khúc.Bài thứ ba trong album "In My Time of Dying" dài đến 12 phút được mở đầu bằng tiếng slide guitar nghe rất não nuột của Page và giọng ca ai oán của Plant .Nội dung là những suy nghĩ của một người đang hấp hối trên giường bệnh ,từa tựa với "the Art of Dying" trong album "All Things Must Pass" của George Harrison.Mặc dù "gần chết" như thế nhưng "người bệnh" trong ca khúc này vẫn còn khá sung sức.Anh ta nói như ra lệnh với thánh Peter giữ cửa thiên đàng một cách trich thượng :"Này thánh Peter,hãy mở của cho ta vào,này thánh Gabriel,hăy đưa tù và của ông cho ta thổi".Tiếng trống và tiếng guitar giết người như đồng loã uy hiếp .Chỉ đến khi cầu chúa Jesus thì Plant mới hạ giọng xuống một chút.Bài hát kết thúc bằng lời từ biệt "bye bye,bye bye!",lời than thở và tiếng cầu chúa lịm dần.Có thể nói đây là một ca khúc tương đối hay của album.Ca khúc tiếp theo "Houses of the Holy" là một chút hoài niệm về đề tài sử thi.Tuy nhiên về mặt nghệ thuật thì bài này hơi xoàng vì quá đơn điệu.Bài thứ năm trong album "Trampled Under Foot" là một bài theo thể loại disco-soul,thể loại thịnh hành từ nửa sau thập niên 70.Nếu các nhà phê bình từng bảo "the Lemon Song" trong album "Led II" là gợi dục thì không biết họ sẽ đánh giá như thế nào về ca khúc này.Thoạt đầu người nghe tưởng rằng đang nghe chuyện môt anh thợ kể lại chuyện sửa xe trong garage nhưng với "Mama,let me pump your gas" và "Babe,I could work all night,believe i've got a perfect tool" thì nhưng kẻ có đầu óc đen tối dễ suy diễn theo một ý nghĩa khác.Tuy nhiên không cần phải suy nghĩ làm gì cho tốn công vì Robert Plant đã luôn miêng lập lại "I guess I'm talking about love!!".Đĩa 1 kết thúc với ca khúc "Kashmir" thật hay,thật hoành tráng,nếu so với "Stairway to Heaven" thì cũng tám lạng nửa cân.Bài hát là sự kết hợp hài hoà giữa âm nhạc cổ truyền phương đông,nhạc giao hưởng phương Tây và nhạc đương đại.Trong album "No Quarter-Unledded" năm 94 của Plant và Page,ca khúc này đuợc quay thành video thật ấn tượng với violon,cello,contra bass ở bên trái,tampla,sitar...bên phải và Robert Plant,Jimmy Page quay cuồng với guitar điện và dàn trống jazz ngay giữa sân khấu.
    Đĩa 2 gồm 9 bài vơi phong cách nhìn chung nhẹ nhàng hơn so với đia 1.Bài mở đầu "In the Light" là một chút tiếc nuối của "Kashmir" và một chút hoang tưởng thời psychedelic với giọng ca của Plant được "robot hoá" để tạo nên chất ma quái.Dàn nhạc giao hưởng vẫn được giữ lại nhưng dàn nhạc phương Đông thì không còn."Bron-Yr-Aur" là một bài độc tấu guitar thùng thật nhẹ nhàng và mơ mộng mang chất folk của Jimmy Page,Trong album "Led III",nhóm đã có một ca khúc "Bron-Yr-Aur Stomp" tuyệt đẹp để ca ngợi vùng đồng quê yên tĩnh này.Ca khúc thứ ba của album "Down by the Seaside" nghe rất thư thái như một bản ballad kết hợp giữa phong cách của Elton John và John Lennon cùng với tiếng guitar réo rắt.Anh chàng lãng tử đi dọc bờ biển ngắm nhìn cảnh thiên nhiên rồi mường tượng đến không gian hối hả của nhịp sống đô thị.Anh ta tự hỏi rằng tại sao người ta có thể làm ngơ trước thiên nhiên mà hối hả chạy đua trong vòng xoay cuộc sống.Ca khúc tiếp theo "Ten Years Gone" lại mang đầy tính hoài niệm về khoảng thời gian trôi qua,về một tình yêu đã mất.Giọng của Plant đầy tiếc nuối nhất là ở phần điệp khúc "Do you ever need somebody,and need them real bad?"Tuy nhiên sự tiếc nuối không kéo dài vì trong ca khúc "Night Flight",chàng trai đã tuyên bố dứt áo ra đi "Oh mama,I think it's time I'm leaving,Nothing gonna make me stay",nghe như "Tống biệt Hành" đầy hào khí của Thâm Tâm.Bài hát thứ 6 của đĩa 2 có cái tên nửa Tây nửa Tàu nghe khá lạ "The Wanton Song",Wanton là cái gì vậy?Đó là món mì hoành thánh của người Tàu,một món ăn khoái khẩu của Robert Plant,mặc dù được đặt tên như thế,bài hát chẳng có gì liên quan đến món ăn này cả,cũng như bài "Black Dog" chẳng có gì liên quan đến chú cẩu nào hết."Boogie With Stu" là một bản rock and roll khá đơn giản và bài bản như những bản rock and roll của thập niên 50,đây là tác phẩm của Led và Ian Stewart (Stu) tay keyboard giấu mặt của nhóm Rolling Stones.Album được tiếp tục với một ca khúc blues thuần chất nữa,bài "Black Country Woman".Giọng của Plant nghe nũng nịu như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo với mẹ nhưng lời ca thì khá nhức nhối :"Me ợi nếu mẹ không yêu con nữa thì hãy để con đi,đừng tiếp tục hành hạ con như thế!".Bài hát cuối cùng của album, "Sick Again" , là một bản hardrock không mấy ấn tượng ,nghe như một bản sao mờ nhạt của những ca khúc hardrock đã mang lại danh tiếng cho nhóm
    Nhìn chung thì "Physical Graffiti" là một đĩa khá hay và đều tay với đĩa 2 như một concept album.Tuy nhiên ngoài "Kashmir" thực sự tạo được ấn tượng,các ca khúc khác không đạt tới cái đỉnh của "Led II" hoặc "Led IV"
    . Led Zeppelin bắt đầu xuống dốc.
    Yêu em anh chẳng dám cầm tay, chỉ hôn thôi
  5. Milanista

    Milanista Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    6.283
    Đã được thích:
    0
    Presence: 31/3/1976.Swansong Records.
    Hãng đĩa Swansong của Led có vẻ ăn nên làm ra khi nhiều ban nhạc hardrock như Bad Company, Pretty Things và Maggie Bell về đầu quân cho hãng.Tuy nhiên vận rủi vẫn theo đuổi nhóm khi vào tháng 8/75,Robert Plant đã bị thương rất nặng trong một tai nạn xe hơi khi cùng với gia đình nghỉ mát ở Hi Lạp.Kết quả là khi thu album "Presence"Plant phải ngồi xe lăn trong suốt thời gian đó.Mặ dù vậy,album này vẫn mang đậm chất hardrock với nhịp trống của John Boham làm chủ.
    Bài mở đầu "Achille's Last Stand" dài đến hơn 10 phút là một thử thách thật sự đối với tài năng của mọi tay trống với nhịp trống thúc không ngừng nghỉ.Nghe ca khúc này người ta mới cảm thấy phục tài năng của Johm Boham."Achille's Last Stand" thể hiện sự sôi nổi hào hứng của Led. Mặc dù Plant vẫn còn bị tai nạn, nhưng giọng hát của anh trong ca khúc này vẫn tuyệt với và đầy uy lực.Một trong những giai thoại về Led Zeppelin có nói về Robert Plant khi thu âm ca khúc này đã ngã xuống xe lăn mà không hề hay biết vì quá hưng phấn.Ca khúc thứ hai "For Your Life" là sự đấu tranh giữa bản thân với sự cám dỗ của ma tuý giống như "Cold Turkey" của John Lennon.Nhịp trống của Boham vẫn đáng đồng tiền bát gạo nhưng tiếng guitar lead của Jimmy Page nghe khá mờ nhạt.Cách phối của bài này nghe khá giống như "Custard Pie" trong album trước."Royal Orleans" là lời khen ngợi của nhóm Led Zeppelin đối với thành phố New Orleans xinh đẹp và cổ kính,quê hương của nhạc Jazz.Ca khúc thứ tư "Nobody's Fault But Mine" được mở đầu bởi tiếng guitar khá ẻo lả của Page nhưng không vì thế mà giảm đi chất lửa của bài hát.Đoạn solo giữa bài nghe thật ấn tượng gới nhớ lại "Whole Lotta Love",có thể xem đoạn solo trong bài này là một trong những câu solo hay nhất của Jimmy từ trước đến nay.Bài tiếp theo "Candy Store Rock" là một bài theo dạng boogie,thể loại mà Aerosmith rất thích chơi.Tuy nhiên bài này không tạo được ấn tượng nào,nếu đưa cho nhóm Smith,có lẽ họ sẽ chơi khá hơn."Hots On For Nowhere" cũng là một bài khá yếu với sự lạm dụng cách phối "giật cục" trong những album sau này của Led.Tiếng guitar đậm chất blues của Jimmy Page mặc dù hay nhưng không cứu vãn được tình hình.Album kết thúc với "Tea For One",một ca khúc đầy hoài niệm về "Since I've Been Loving You" với chất psychedelic blues.Người nghe có thể nhận được sự giống nhau của hai bài này qua cách phối,tiếng guitar và giọng hát.Jimmy Page không hổ danh là tay guitar chuyên trị blues rock khi tất cả những ca khúc theo dạng này đều được anh thổi hồn của mình vào.Nếu không bị cái bóng to lớn của "Since I've Been Loving You" che khuất,có lẽ "Tea For One" sẽ được đánh giá cao hơn.
    Yêu em anh chẳng dám cầm tay, chỉ hôn thôi
  6. Dr_Jones_new

    Dr_Jones_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/02/2002
    Bài viết:
    865
    Đã được thích:
    0
    [green] Ông anh Mila quả là chịu khó , 1 đóng bài này em đọc thấy mỏi mắt quá . Không hiểu có còn ai đọc nữa hay không . Nhưng em rất vui khi thấy HLC còn 1 người vẫn còn gắn bó với ROCK như bác. Em bây giờ chán quá , tại con bạn em nó thích nhạc VN lên bây giờ có lẽ em bị ảnh hưởng ...hu hu hu. Bây giờ không còn nhiều thời gian để nghe Rock mất rồi.
    Hồi trước em có nói chuyện với 1 thằng bạn trong Đà Nẵng ra chơi ( Thằng MASTERMIND trong rock cafe đấy ). 2 thằng kể với nhau hồi bé thì ngồi nghe nhạc thiếu nhi , kiểu như là bé XUÂN MAI ấy . Lớn lên chút nữa thì nghe nhạc trẻ của hải ngoại rồi lần mò sang nghe nhạc quốc tế . Nghe nhiều nhạc quốc tế kiểu nhẹ nhàng , trữ tình dễ nghe rồi bắt đầu chán , thế là chuyển sang nghe Rock. Từ slow rock rồi sang DEATH, BLACK,HEAVY ..lúc nào không hay. Quả là cuộc đời có lúc thay đổi mà chúng ta chẳng thể nào nói trước được. Biết đâu 1 vài năm nữa chúng lại thích nghe nhạc thính phòng giao hưởng và rồi vài năm nữa lại ngồi gật gù bên ấm trà thưởng thức nhạc dân ca chèo , cải lương ... như ta đã từng thấy bố mẹ chúng ta bây giờ.
    Khó nói trước quá, ngọn lửa Rock dường như đang tắt dần trong em rồi cho dù em chẳng muốn chút nào. Cuộc sống bây giờ có quá nhiều điều phải lo lắng suy nghĩ , không còn những giây phút thảnh thơi để nghe GUNS hay BON , không còn ý chí để nghe MANOWAR hay Metallica ...nữa. Tuy nhiên , trong cuộc sống đôi lúc vẫn còn những khoảng lặng và em vẫn đến với IN FLAMES hay LAKE OF TEARS yêu quý của em.
    Mọi người ơi ?
    DON'T LET THE SUN GO DOWN ON ME , please...[/[/size=5]green]
    When you walk through a storm
    Hold your head up high
    And don't be afraid of the dark
    Walk on through the wind
    through the rain
    Walk on , with hope in your heart
    you'll never walk alone...
  7. Milanista

    Milanista Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    6.283
    Đã được thích:
    0
    phù, mất công ngồi coy rồi dán lại thôi, nhưng mà mất thời gian và tiền bạc của mình, bây giờ vẫn nghe, hôm nọ đọc xong bài về Kurt mấy hôm liền toàn nghe lại Nir, càng nghe càng có cảm hứng viết chuyện
    Yêu em anh chẳng dám cầm tay, chỉ hôn thôi
  8. tamtin1

    tamtin1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0
    Thôi chú Milan dừng lại đi, ai chả biết sang box Rock để xem. Chú làm thế này chỉ tổ to CSDL thôi. Chậm cả server.
  9. VIETHUY80

    VIETHUY80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/12/2001
    Bài viết:
    668
    Đã được thích:
    0
    ặc ặc
    tưởng các cậu dạt dào cảm xúc tự viết lấy, chứ ai lại copy thế đâu phải là của mình. Cái gì thuộc về cảm xúc thì các cậu nên Viết chứ.
    To DR_Jone: (hy vọng không còn giận tui nữa)
    con người thay đổi nhanh lắm mà.
    Hồi xưa tui nghe Cải lương, sau đó nghe chèo, rùi nghe nhạc vàng Tuấn vũ, rùi nghe Michael Jackson, Queen,Metalica, Kurt-cobain, vừa rồi nghe The Wall. sau đó lại nghe Cải lương.
    Còn bây giờ tập sáng tác nhạc và ngồi nghe mình hát.
    Khi nào tớ sẽ cho ra đời 1 album nhạc tớ sáng tác. Tớ nói thật đấy. Tớ đang sáng tác. Có một số bài nghe cũng được.
    Nó không sướt mướt, cũng không triết lí. Nó cứ bằng bằng , ngộ nghĩnh. Hì
    Trai ttvn nghèo nhưng không hèn, gái ttvn tàn nhưng không phế
  10. heavyrocker

    heavyrocker Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    894
    Đã được thích:
    0
    Đã bảo rùi,bác nào có cảm hứng,tự viết lên được thì viết,mặc dù ko hay lắm nhưng vẫn là của mình viết ra,các bác cứ đi copy như thế này chúng nó khinh cho,rút kinh nghiệm đi các bác ạ.Có gì hay hay thì anh em mình post lên trao đổi với nhau(lịch các chương trình rock,các album nào hay,nơi mua bán đĩa..v..v)
    To DR.JONES:Dạo này bận ôn thi,tôi ko đi đâu được,vài hôm nữa thi xong,tôi sẽ xuống chỗ ông chơi,anh em mình lại ngồi với nhau.OK?
    I HATE MY SELF FOR I LOVING YOU

Chia sẻ trang này