1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Rồi sau đó - Guillaume Musso

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 23/03/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Rồi sau đó - Guillaume Musso

    [​IMG]

    Với tiết tấu nhanh, cốt truyện ly kỳ, bất ngờ lớn nhất được dồn lại ở phần cuối tác phẩm, "Rồi sau đó" của tác giả Guillaume Musso đã tạo nên sức lôi cuốn mạnh mẽ với độc giả.
    Được đánh giá là tác phẩm đã khai sinh ra ?ophong cách Musso?, "Rồi sau đó" có sự quyện hòa giữa cái tự nhiên và cái siêu nhiên, giữa hiện thực và huyền ảo, nơi tình yêu và sự dị thường, những xúc cảm nhẹ nhàng và bạo liệt cùng song hành, lôi cuốn người đọc đến những trang cuối, không chỉ để biết điều gì sẽ xảy ra, mà còn để đi đến tận cùng câu hỏi: tại sao chúng ta tồn tại?.

    Đây là cuốn tiểu thuyết thứ hai của nhà văn người Pháp Guillaume Musso (sau "Hẹn em ngày đó), là câu chuyện về ý nghĩa của tồn tại, nỗi ám ảnh của cái chết, và trên hết, là một chuyện tình nồng nàn cảm động, nơi tình yêu vẫn còn, khi hôn nhân đổ vỡ.
    Có sự gặp gỡ với "Hẹn em ngày đó" ở chủ đề tình yêu mãnh liệt, đằm thắm và nhiều trắc trở, "Rồi sau đó" còn để lại cho mỗi độc giả những suy tư riêng về cái chết. Bạn sẽ làm gì khi biết cuộc đời mình sắp chấm dứt? Bạn đã làm gì để có thể ra đi nhẹ nhàng? Những câu hỏi không dễ đã được Musso trả lời xúc động qua những hồi ức, những dằn vặt, tiếc nuối và cả gắng gượng cuối cùng của Nathan.

    Một nét đặc sắc khiến "Rồi sau đó" thành công không chỉ về mặt thương mại đó là cuốn sách đã chạm tới được cảm giác mỏng manh, bất ổn, dễ bị tổn thương của mỗi con người cũng như của cả xã hội hiện đại.

    Những trang viết về các tòa nhà Mahattan trọc trời tráng lệ ôm trong mình nỗi đơn độc và âu lo sau vụ 11/9, về sự yếu đuối ẩn trong vẻ ngoài lạnh lùng của Mallory hay tâm trạng quay quắt trong những đêm một mình của Nathan?đó là điều khiến độc giả muốn đọc và đọc lại Rồi sau đó.

    Sách do dịch giả Bằng Quang chuyển ngữ và do Công ty Văn hóa và Truyền thông Nhã Nam phối hợp với NXB Văn học xuất bản. Giá bìa của cuốn sách là 64.000 VNĐ.
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Lên tám tuổi, cậu bé Nathan trong một lần lặn xuống hồ cứu cô bạn nhỏ, đã bị đuối nước và đối mặt với thần chết trong đường hầm rợn sáng. Cậu tỉnh lại, như một phép màu. Rất nhiều năm sau, đứa trẻ từng biết đến "cái chết tức thời" ngày nào nay trở thành một trong những luật sư danh tiếng nhất New York.
    Nathan dường như quên đi ký ức kỳ lạ, cho đến một ngày, sau cuộc chia tay với Mallory, anh gặp bác sỹ Garrette Goodrich. Vị bác sĩ chuyên khoa ung thư kỳ cựu tự nhận mình có khả năng báo trước cái chết. Nathan hiểu Garrett liên lạc với anh để chuẩn bị cho anh-người đã từng chết một lần-kết thúc cuộc đời. Bị chấn động mạnh, hoài nghi, cự tuyệt và cả phẫn nộ, Nathan, con người lý trí đã cố trốn chạy và phủ nhận nỗi ám ảnh của cái-chết-được-báo-trước đó.
    Tuy nhiên, những bằng chứng khiến anh thất vọng, cứ ngày một dày thêm buộc anh phải đối mặt với sự thật. Biết rằng những ngày tháng cuối cùng sắp qua, Nathan dồn sức tìm lại gia đình nhỏ anh từng đánh mất vì những tham vọng của riêng mình. Và trong thời khắc hạnh phúc ngắn ngủi ấy, một điều kỳ lạ lại xảy ra, cùng một nỗi đau mới, một sứ mạng mới?
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Mở đầu
    Đảo Nantuket
    Massachusetts
    Mùa thu 1972

    Hồ trải dài ra phía đông của đảo, khuất sau những bãi lầy bao quanh đám man việt quất. Trời quang đãng. Sau mấy ngày rét, tiết trời êm dịu đã trở lại và mặt nước phản chiếu lấp lánh những sắc màu rực rỡ của ngày thu muộn.
    - Này, lại mà xem!
    Cậu bé bước đến bên bờ hồ rồi nhìn theo hướng tay cô bạn chỉ. Một con chim lớn đang bơi lội giữa khóm lá. Bộ lông trắng muốt, cái mỏ đen như hạt huyền và cái cổ vươn dài tạo cho con vật một vẻ duyên dáng kiêu sa.
    Một con thiên nga.
    Khi chỉ còn cách bọn trẻ vài mét, con chim vục sâu cổ xuống làn nước. Rồi nó ngẩng lên, kêu một tiếng dài dịu dàng êm tai, khác hẳn với tiếng kêu khàn khàn của loài thiên nga mỏ vàng thường được nuôi làm cảnh trong các công viên.
    - Mình phải vuốt ve nó mới được!
    Cô bé tiến sát đến bờ hồ rồi vươn tay ra. Hoảng hốt, con chim dang rộng cánh đột ngột đến nỗi làm cho cô bé chới với. Cô bé rơi tõm xuống nước, chim thiên nga đã bay lên trong tiếng đập cánh trầm trầm.
    Lập tức, cô bé cảm thấy lạnh cóng đến nghẹt thở, như thể có một cái ê tô đang kẹp chặt lấy ***g ngực. Ở tuổi của mình, cô bé quả là một tay bơi khá. Ngoài biển, có khi cô còn bơi sải được đến vài trăm mét. Nhưng nước hồ buốt giá mà cô vẫn còn cách bờ một quãng xa. Cô bé vẫy vùng kịch liệt rồi hoảng hốt khi hiểu rằng mình không thể bơi vào bờ. Cô thấy mình nhỏ xíu, cả người bị nhấn chìm dưới khối nước mênh mông này.
    Thấy bạn mình gặp nạn, cậu bé không do dự: cậu cởi giày và vẫn mặc nguyên quần áo nhảy xuống nước.
    - Bám vào tớ đây này, đừng sợ.
    Cô bé túm chặt lấy cậu, cả hai loay hoay một hồi rồi cũng vào được tới bờ. Đầu vẫn ngụp dưới nước, cậu dùng hết sức bình sinh nâng bổng bạn mình lên, nhờ sự giúp đỡ ấy, cô bé vừa kịp leo lên bờ.
    Đúng lúc đến lượt mình định leo lên, cậu cảm thấy đuối sức kinh khủng, như thể có hai cánh tay lực lưỡng đang cố sức lôi tuột cậu xuống đáy hồ. Cậu nghẹt thở, tim đập loạn xạ, óc như đang chịu một sức ép khủng khiếp.
    Cậu giãy giụa cho đến khi cảm thấy phổi đã đầy ứ nước. Thế rồi, không thể chống chọi thêm, cậu buông xuôi và chìm xuống. Hai màng nhĩ nổ tung và xung quanh cậu trở nên tối đen. Bị vây bọc trong cảnh tối tăm đó, cậu lờ mờ hiểu ra rằng không còn nghi ngờ gì nữa, thế là hết.
    Bởi lẽ không còn gì nữa. Không gì ngoài bóng tối lạnh lẽo và đáng sợ này.
    Bóng tối.
    Bóng tối.
    Rồi bỗng nhiên...
    Một tia sáng.
  4. monmono007

    monmono007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2008
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    mục này nhieu chuyen hay qua !!
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    1
    Có những kẻ sinh ra đã vĩ đại...
    và những kẻ khác chinh phục cái vĩ đại...
                                                                                              Shakespeare
     
    Manhattan
    Thời hiện tại
    Ngày 9 tháng Chạp
     
    Sáng nào cũng vậy, Nathan Del Amico bị đánh thức bởi hai tiếng chuông cùng lúc. Anh luôn đặt hai chiếc đồng hồ đổ chuông báo thức cùng một giờ: một chiếc chạy điện, chiếc kia chạy pin. Mallory thấy chuyện này thật lố bịch.
    Sau khi đã ăn hết nửa bát ngũ cốc nguyên hạt, xỏ người vào bộ quần áo thể thao và đôi giày hiệu Reebok đã sờn, anh rời nhà để chạy thể dục như mọi ngày.
    Tấm gương trong thang máy phản chiếu hình ảnh một người đàn ông vẫn còn trẻ trung, phong độ nhưng nét mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt.
    Mày cần phải đi nghỉ dài ngày, Nathan yêu quý ạ, anh nhìn kỹ hơn hai quầng phơn phớt xanh mới qua một đêm đã xuất hiện bên dưới mắt rồi tự nhủ.
    Anh kéo dải khoá hiệu Éclair của áo khoác lên kín cổ rồi đeo đôi găng tay lót lông và chụp lên đầu chiếc mũ len trùm đầu có logo của đội Yankees.
    Nathan sống ở tầng hai mươi ba toà nhà San Remo, một trong những chung cư sang trọng của khu Upper West Side, căn hộ trông thẳng sang Công viên Trung tâm. Vừa ra đến bên ngoài, miệng anh lập tức phả ra những luồng hơi trắng và lạnh giá. Trời vẫn âm u và vừa chớm nhô ra khỏi làn sương mù. Hôm qua, bản tin thời tiết báo sẽ có tuyết rơi nhưng vẫn chưa thấy đâu.
    Anh chạy những bước nhỏ ngược lên đầu phố. Khắp nơi, dây đèn nhấp nháy và vòng bên bằng cành nhựa ruồi trang trí dịp Noel treo trên các cửa ra vào đem lại cho khu phố bầu không khí hội hè. Nathan vượt qua cổng Bảo tàng lịch sử tự nhiên rồi chạy tiếp chừng trăm mét thẳng vào Công viên Trung tâm.
    Vào tầm giờ này, cộng thêm tiết trời trở lạnh, công viên hầu như vắng tanh. Một luồng gió tê buốt từ hướng sông Hudson thổi tới quét qua lối chạy bộ viền quanh hồ nước nhân tạo nằm giữa công viên.
    Ngay cả khi nhận được lời cảnh báo không nên mạo hiểm lai vãng đến đường chạy này khi trời chưa sáng hẳn, Nathan vẫn tiến sâu vào đó không chút e sợ. Anh đã chạy thể dục ở đây từ nhiều năm nay và chưa hề gặp phải chuyện gì đáng tiếc. Nathan chú ý giữ nhịp chạy đều đặn. Khí trời buốt lạnh như cắt da cắt thịt nhưng không gì trên đời này khiến anh trễ giờ tập thể dục hàng ngày.
    Sau khoảng bốn mươi lăm phút chạy gắng sức, anh dừng lại ở đoạn đường nhìn ra đường Traverse Road và tu nước ừng ực trước khi ngồi bệt xuống cỏ nghỉ một lát.
    Anh miên man nhớ những mùa đông ấm áp của California hay vùng duyên hải San Diego trải trên hàng chục kilômét bờ biển, lý tưởng cho những bài thể dục chạy bộ. Trong giây lát, anh để tâm trí mình tràn ngập tiếng cười lanh lảnh của con gái anh, Bonnie.
    Anh nhớ nó quá.
    Gương mặt Mallory, vợ anh, với đôi mắt to thẳm thẳm thoáng hiện ra trong dòng suy tưởng nhưng anh cố không mường tượng thêm.
    Đừng xát muối vào vết thương ấy nữa.
    Vậy mà anh vẫn ngồi lại trên thảm cỏ, với nỗi trống vắng khôn cùng luôn hiện hữu trong anh kể từ ngày cô ra đi. Nỗi trống vắng đã bào mòn anh từ bên trong suốt nhiều tháng quá.
    Anh không thể ngờ nỗi đau lại có thể hình thành qua cách đó.
    Anh thấy cô đơn và khổ sở. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, những giọt nước mắt ứa ra sưởi ấm đôi mắt anh trước khi bị luồng gió tê tái gạt phăng đi.
    Anh uống thêm một ngụm nước. Từ lúc thức dậy đến giờ, anh thấy đau nhói trong ***g ngực, giống như một cơn co thắt, khiến anh không thở được.
    Những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi. Anh liền đứng dậy và sải những bước dài về phía San Remo để về nhà tắm qua trước khi đến sở làm.
     
    Nathan đóng sập cửa xe taxi. Mặc trên người bộ vest sẫm màu, râu vừa cạo nhẵn nhụi, anh chạy ào vào toà cao ốc ốp kính nằm ở góc đường, đoạn Park Avenue cắt qua phố 52, nơi đặt chi nhánh của văn phòng luật Marble&March.
    So với những văn phòng luật thương mại khsac của thành phố thì Marble đang trong giai đoạn phát triển cực thịnh. Văn phòng có tới hơi chín trăm nhân viên trên toàn nước Mỹ và gần nửa trong số đó tập trung tại New York.
    Nathan đã khởi đầu sự nghiệp từ trụ sở hãng đặt tại San Diego, rất nhanh chóng trở thành nhân viên xuất sắc nhất hãng, đến độ Ashley Jordan, liên danh chính, đã đề bạt anh vào vị trí liên danh. Chi nhánh New York đang mở rộng hoạt động, và ở tuổi ba mươi mốt, Nathan thu xếp hành lý quay lại thành phố đã chứng kiến anh khôn lớn, nơi chức vụ mới đang chờ anh: phó giám đốc chuyên trách bộ phận sáp nhập - mua lại.
    Một bước tiến công danh ngoại lệ ở tuổi anh.
    Nathan đã thực hiện được tham vọng của mình: trở thành một rain-maker (1), một trong những luật sư danh tiếng nhất và trẻ tuổi nhất trong cái nghề này. Anh đã thành đạt. Không phải bằng lợi tức, cổ phiếu chứng khoán hay nhờ những mối quan hệ gia đình. Không, anh kiếm tiền bằng sức lao động của mình. Bảo vệ các cá nhân, các công ty và tuyệt đối tuân thủ luật pháp.
     
    Xuất sắc, giàu có và tự mãn.
    Đó chính là Nathan Del Amico.
    Nhìn từ bên ngoài.
     
    ________
    1. Biệt danh của một luật sư tài năng, nhân vật chính trong bộ phim cùng tên của Fracis Ford Coppola, do Matt Damon thủ vai (1997).
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Nathan đã mất trọn buổi sáng họp với các cộng sự cấp dưới để điểm lại tiến độ những hồ sơ đang thụ lý. Khoảng mười hai giờ trưa, Abby mang cho anh một tách cà phê, bánh tẩm vừng và kem pho mát.
    Abby là trợ lý riêng cho anh đã từ nhiều năm nay. Vốn người gốc California, cô chấp nhận theo anh về New York vì quan hệ hợp tác tốt đẹp vốn có giữa hai người. Đã cứng tuổi và vẫn độc thân, cô dồn nhiều thời gian, tâm trí cho công việc và hoàn toàn tin tưởng vào Nathan, người chưa bao giờ ngần ngại tâm sự với cô về những trách nhiệm phải gánh vác. Phải nói rằng Abby có một năng lực làm việc hiếm thấy để có thể theo kịp - thậm chí gia tăng - tiến độ công việc theo yêu cầu của lãnh đạo, hẳn là để làm được điều đó cô đã phải lén ních đầy bụng những loại nước ép trái cây có bổ sung thêm đủ thứ vitamin và cafein.
    Trong một tiếng đồng hồ nữa, Nathan không có buổi hẹn làm việc nào, anh tranh thủ nới lỏng nút thắt cà vạt. Cơn đau vẫn dai dẳng nơi ***g ngực. Anh day nhẹ hai bên thái dương rồi vã ít nước lạnh lên mặt.
    Đừng có nghĩ tới Mallory nữa.
    - Nathan?
    Abby quay vào phòng mà không gõ cửa như thói quen cố hữu khi chỉ còn hai người với nhau. Cô tóm lược lịch làm việc buổi chiều của anh, rồi nói thêm:
    - Ban ngày có người xưng là bạn của Ashley Jordan gọi đến, ông ta xin một cuộc hẹn khẩn cấp. Một ông Garrett Goodrich nào đó...
    - Goodrich? Chưa nghe nhắc bao giờ.
    - Tôi cho rằng đó là một người bạn thuở nhỏ, một bác sĩ danh tiếng.
    - Và tôi có thể giúp gì cho ông ta nào? Anh cau mày.
    - Tôi không rõ, ông ta không nói gì thêm. Ông ta chỉ bảo theo lời Jordan thì anh là người giỏi nhất.
    Và quả có thế thật: cả sự nghiệp chưa để thua một vụ kiện nào. Chưa hề.
    - Chị thử nối máy để tôi gặp Ashley xem sao.
    - Ông ấy đã bay sang Baltimore cách đây một tiếng. Anh biết đấy, vụ của Kyle...
    - À! Phải rồi... Cái ông Goodrich sẽ đến lúc mấy giờ?
    - Tôi đã hẹn ông ta lúc năm giờ chiều.
    Cô bước ra đến ngoài rồi lại thò đầu qua khe cửa mở hé.
    - Chắc là một vụ bệnh nhân kiện bác sĩ, cô đoán liều.
    - Chắc thế, anh tán thành rồi lại vùi đâầ vào đống hồ sơ. Nếu đúng như vậy thì chúng ta sẽ tống khứ ông ta lên tầng bốn.
     
    Goodrich đến sớm hơn giờ hẹn một chút. Abby đưa ông ta vào thẳng văn phòng không qua phòng đợi.
    Đó là một người đàn ông cao lớn, tráng kiện. Chiếc măng tô dài nom lịch lãm không chê vào đâu được và cái áo vest màu than đá càng tôn thêm vóc dáng cân đối của người mặc. Ông ta ung dung tiến thẳng vào phòng làm việc. Đứng sừng sững giữa phòng, vóc người hao hao một đô vật của vị khách như kéo theo sự hiện hữu mạnh mẽ.
    Bằng một cử chỉ hết sức khoáng đạt, ông ta cởi áo măng tô rồi trao lại cho Abby. Ông ta khéo léo lùa tay vào mái tóc muối tiêu bù xù - người này hẳn đã bước sang tuổi sáu mươi nhưng còn lâu ông ta mới bị hói - rồi chậm rãi vuốt chòm râu ngắn của mình, trong lúc đôi mắt ánh nét tinh anh và sắc lạnh vẫn chiếu thẳng vào luật sư.
     
    Ngay khi bắt gặp cái nhìn của Goodrich, Nathan liền cảm thấy trong người khó chịu. Nhịp thở của anh tăng nhanh bất thường, và trong chốc lát, mọi tư duy rối tung.
    Được cuzin sửa chữa / chuyển vào 19:46 ngày 25/03/2008
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    2
     
    Ta thấy một sứ giả sừng sững trong mặt trời
    Sách Khải Huyền, XIX, 17
     
    - Ông khoẻ chứa, ông Del Amico?
    Khỉ thật, mình làm sao thế nhỉ?
    - Vâng, tôi khoẻ... chỉ là một cơn váng vất thôi, Nathan đáp khi đã trấn tĩnh lại. Hẳn là vì làm việc hơi quá sức đó thôi...
    Goodrich không có vẻ gì là tin vào điều đó.
    - Tôi là bác sĩ, nếu ông muốn được khám qua, tôi xin sẵn lòng, ông ta đề nghị với một giọng vang vang.
    Nathan gượng cười.
    - Cám ơn, tôi ổn rồi.
    - Thật chứ?
    - Ông cứ an tâm.
    Không đợi ai mời, Goodrich đến ngồi vững như bàn thạch trên chiếc ghế bành da và săm soi kỹ lưỡng cách bài trí trong căn phòng. Bón phía tường là những kệ sách cũ, chính giữa phòng án ngữ một bàn làm việc khổng lồ, bên cạnh là chiếc bàn hội nghị bằng gỗ hồ đào nguyên khối và một tràng kỷ nhỏ, thanh, toát lên vẻ sang trọng.
    - Ông cần tôi giúp gì nào, bác sĩ Goodrich? Nathan hỏi sau một thoáng yên lặng.
    Bác sĩ ngồi bắt chéo chân và nhẹ nhàng lắc lư trong ghế bành trước khi trả lời:
    - Tôi không cần cậu giúp gì cả, Nathan ạ... Cho phép tôi gọi cậu bằng tên chứ?
    Giọng điệu ông ta giống một câu khẳng định hơn là một câu hỏi thực sự.
    Luật sư không để bị đẩy vào thế bí:
    - Ông đến gặp tôi để xin tư vấn, phải không? Chỗ chúng tôi đang bào chữa cho một số bác sĩ bị bệnh nhân của mình khiếu kiện...
    - May mắn làm sao, đó không phải là trường hợp của tôi. Goodrich ngắt lời anh. Tôi tuyệt đối tránh bước vào phòng mổ một khi đã quá chén. Cắt phăng chân phải của bệnh nhân trong khi chân trái mới gây đau đớn thì thật ngu quá phải không?
    Nathan cố rặn ra một nụ cười.
    - Vậy thì vấn đề của ông là gì đây, bác sĩ Goodrich?
    - À vâng, tôi bị thừa vài cân nhưng...
    - ... chuyện đó không thực sự cần nhờ đến một luật sư thương mại, ông có vẻ muốn nói thế.
    - Đúng thế.
    Lão ta xem mình như thằng đần.
    Một bầu không khí yên lặng ngột ngạt bao trùm căn phòng tuy không hề gây cảm giác căng thẳng. Nathan không phải loại người dễ bị kích động. Sự từng trải trong nghề nghiệp đã biến anh thành một chuyên gia thương thuyết đáng gờm và đối phương rất khó làm anh mất bình tĩnh trong lúc chuyện trò.
    Anh chăm chú nhìn người mình đang tiếp chuyện. Anh đã thấy vầng trán cao rộng, phần xương quai hàm bạnh ra và đôi lông mày rậm sít này ở đâu rồi nhỉ? Ánh mắt Goodrich không biểu lộ lấy một tia thù địch nhưng điều ấy cũng không khiến luật sư an lòng hơn.
    - Ông muốn uống thứ gì không? Anh đề nghị với một giọng cố tỏ ra bình thản.
    - Sẵn sàng thôi, nếu có thể, vui lòng một ly San Pellegrino.
    - Tôi sẽ tìm cho bằng được, vừa nhấc máy gọi Abby anh vừa nói chắc.
    Trong khi chờ đợi thứ đồ uống của mình được mang ra, Goodrich đứng dậy và nhìn bao quát một lượt các kệ sách vẻ quan tâm.
    Thế đấy, cứ tự nhiên, Nathan tức tối nghĩ thầm.
    Quay lại chỗ ngồi của mình, bác sĩ nhìn chăm chú cái chặn giấy - một con thiên nga bằng bạc - được đặt rên bàn làm việc ngay trước mặt.
    - Người ta có thể giết người với một vật như thế này đấy, ông ta nói, tay nhấc món đồ lên như muốn ước lượng.
    - Chắc chắn rồi, Nathan thừa nhận với một nụ cười rúm ró.
    - Ta có thể thấy nhiều hình tượng thiên nga trong các truyện cổ Ailen, Goodrich nói như để tự lưu ý.
    - Ông lưu tâm đến văn hoá Ailen sao?
    - Mẹ tôi người gốc Ailen.
    - Họ bên đằng vợ tôi cũng vậy.
    - Cậu muốn nói vợ cũ của cậu chứ gì.
    Nathan nhìn xoáy vào người đối diện.
    - Ashley có nói cậu đã ly hôn. Goodrich bình thản giải thích, xoay xoay chiếc ghế bành nhồi căng đang ngồi.
    Cái chặn giấy đó sẽ dạy lão cách kể chuyện đời cho một thằng ngu.
    Được cuzin sửa chữa / chuyển vào 19:46 ngày 25/03/2008
  8. MunXjnH

    MunXjnH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    hi, hôm trước mình vừa ra Đinh Lễ thấy quyển này, nhưng chưa mua . tks CuZin nhé
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Trong các truyện cổ Celtic, Goodrich nói tiếp, những sinh vật thuộc một thế giới khác thường mượn lốt thiên nga để xâm nhập trái đất.
    - Rất lãng mạn, nhưng có phải ông định giải thích với tôi...
    Đúng lúc đó, Abby bước vào phòng, tay bưng khay đựng một cái chai cùng hai ly lớn chứa nước sủi bọt.
    Bác sĩ đặt trả cái chặn giấy về vị trí cũ và chậm rãi nhấm nháp phần nước khoáng trong ly của mình - trông như lão đang nhấp từng ngụm với vẻ thèm thuồng.
    - Cậu bị thương à? Lão vừa hỏi vừa chỉ vào vết xước trên tay luật sư.
    Nathan nhún vai.
    - Nghĩa lý gì đâu: một vết trầy trong lúc chạy bộ ấy mà.
    Goodrich đặt ly nước xuống và lên giọng dạy dỗ:
    - Chính xác vào thời điểm cậu đang nói đây, hàng trăm tế bào da trên tay cậu đang tái tạo lại. Khi mỗi tế bào chết đi, một tế bào khác lại tự phân chia để thay thế: đó là hiện tượng điều bình của hệ mô.
    - Rất hân hạnh được thu nhận kiến thức đó.
    - Còn nữa, rất nhiều nơ ron thần kinh bị tiêu huỷ mỗi ngày kể từ khi cậu bước sang tuổi hai mươi...
    - Tôi tin đó là số phận của cả loài người.
    - Chính xác, đó là cán cân thăng bằng vĩnh cửu giữa sáng tạo và huỷ diệt.
    Lão già này điên rồi.
    - Tại sao ông lại nói những chuyện đó với tôi?
    - Bởi vì cái chết hiện diện khắp mọi nơi. Trong mọi con người, trong mỗi quãng đời, đều tồn tại một sự giằng co giữa hai luồng sức mạnh đối lập: một của sự sống và một của cái chết.
    Nathan đứng bật dậy và chỉ tay ra cửa.
    - Ông cho phép chứ?
    - Xin cứ tự nhiên.
    Anh ra khỏi phòng và lao bổ vào một ngăn làm việc còn trống của phòng thư ký. Anh kết nối Internet thật nhanh rồi dò tìm trên trang web giới thiệu các bệnh viện của New York.
    Người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc của anh không phải là một tên bịp. Ông ta không phải một kẻ thuyết giáo, cũng không phải một bệnh nhân tâm thần vừa tẩu thoát khỏi cơ sở điều trị nào đó. Tên ông ta đúng là Garett Goodrich, bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật ung thư, trước kia là bác sĩ nội trú tại bệnh viện đa khoa Boston, bác sĩ phẫu thuật chính thức kiêm chủ nhiệm khoa chăm sóc tạm thời của bệnh viện đảo Staten.
    Người đàn ông này là một kẻ có vai vế, một tay cự phách trong giới y khoa. Không thể nghi ngờ gì thêm vì có cả ảnh của vị bác sĩ được nhắc đến và nó trùng khớp với bộ mặt được chăm chút kỹ lưỡng của lão già sáu mươi tuổi đang ngồi chờ trong phòng kế bên.
    Nathan kiểm tra kỹ hơn phần thông tin trích ngang của vị khách: theo như anh nhớ, anh chưa hề lai vãng đến bất cứ nơi nào trong số các bệnh viện Garrett Goodrich từng làm việc. Vậy thì tại sao khuôn mặt của lão bác sĩ trông lại quen đến thế?
    Anh quay trở lại phòng làm việc, tâm trí vẫn chưa thôi lấn bấn với câu hỏi ấy.
     
     
    - Thế nào Garrett, ông đang bàn về cái chết phải không? Cho phép tôi gọi ông bằng tên riêng chứ?
    - Tôi đang nói với cậu về sự sống, Del Amico ạ, về sự sống và thời gian đang trôi qua.
    Nathan tranh thủ những lời này để liếc nhìn đồng hồ đeo tay không khách khí, như muốn vị khách hiểu rằng quả thực "thời gian đang trôi qua" mà thời gian của anh thì quý giá.
    - Cậu đang làm việc quá sức đấy, Goodrich đành nói lảng sang chuyện khác.
    - Thật lòng rất cảm động vì có người quan tâm đến sức khoẻ của tôi.
    Một lần nữa, hai người cùng im lặng. Một sự yên lặng cùng lúc nặng nề và đồng loã. Rồi không khí lại căng như dây đàn:
    - Xin được hỏi lần cuối cùng, ông Goodrich, tôi giúp được gì cho ông đây?
    - Tôi nghĩ mình mới là người giúp ích cho cậu, Nathan ạ.
    - Đến giờ phút này, tôi vẫn không hiểu ông sẽ giúp được việc gì.
    - Sắp rồi, Nathan ạ, sắp rồi. Một số thử thách có lẽ sẽ rất khó nhọc để vượt qua đấy, rồi cậu xem.
    - Ông định ám chỉ chuyện gì?
    - Chuyện được chuẩn bị tinh thần từ sớm là điều cần thiết.
    - Tôi không hiểu ý ông.
    - Ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Tránh được lầm lẫn về những ưu đãi cuộc sống ban cho sẽ tốt hơn.
    - Nghĩ được thế là sâu sắc lắm, luật sư cất giọng nhạo báng. Đó là một lời răn đe chăng?
    - Không phải răn đe đâu, Nathan, mà là một thông điệp.
    Một thông điệp ư?
    Vẫn không có chút thù địch nào trong ánh mắt của Goodrich nhưng điều đó cũng không làm anh bớt lo lắng hơn.
    Đuổi lão ra ngoài đi Nat. Cái lão già huyên thuyên toàn chuyện dớ dẩn này. Đừng sập bẫy của lão.
    - Đáng lẽ tôi không nên nói ra những lời này nhưng nếu ông không phải do Ashley Jordan giới thiệu thì tôi đã gọi bảo vệ và yêu cầu họ tống cổ ông ra ngoài rồi.
    - Tôi nghĩ cậu sẽ không làm vậy, Goodrich mỉm cười. Tiện thể báo để cậu biết, tôi không quen Ashley Jordan.
    - Tôi thì lại tin đó là bạn ông cơ đấy!
    - Chỉ là một cách để tiếp cận cậu thôi.
    - Đợi đã, nếu ông không quen Jordan thì ai nói với ông là tôi đã ly hôn?
    - Điều ấy ghi rõ rành trên mặt cậu kìa.
    Câu nói ấy giống như một giọt nước làm tràn ly... Luật sư đứng bật dậy và mở toang cửa phòng với một cơn giận dữ khó lòng kiềm chế.
    - Tôi còn phải làm việc!
    - Đã nói đến thế mà cậu còn không tin thì tôi sẽ để mặc cậu... ngay bây giờ.
    Goodrich rời khỏi ghế. Cái bóng lừng lững của ông ta hắt xuống nền nhà, ấn tượng tạo ra giống như một pho tượng đồ sộ không dễ gì phá huỷ. Lão bác sĩ tiến về phía lối ra và bước qua ngưỡng cửa không quay đầu lại.
    - Mà thật ra ông muốn gì ở tôi? Nathan hỏi bằng một giọng bối rối.
    - Tôi nghĩ cậu biết nguyên do chứ Nathan, tôi tin là cậu biết. Goodrich nói vọng lại khi đã ra đến hành lang.
    - Tôi không biết gì hết! Luật sư kêu to.
    Anh đóng sập cửa phòng rồi lại mở ngay ra để hét với theo hành lang:
    - Tôi chẳng biết ông là ai cả!
    Nhưng Garrett Goodrich đã đi khuất.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    3
     
    Sự nghiệp thành công là một điều tuyệt vời
    nhưng ta không thể nép vào nó khi đêm lạnh.
    Marilyn Monroe
     
    Khép cánh cửa lại sau lưng, Nathan nhắm nghiền mắt và áp ly nước mát lên trán mình một vài giây. Anh lờ mờ cảm thấy chuyện rắc rối này sẽ không chỉ dừng lại ở đó và anh sẽ còn phải nghe nhắc đến cái tên Garrett Goodrich nhiều lần nữa.
    Anh không sao tập trung trở lại vào công việc. Luồng khí nóng bốc rần rật khắp người và cơn đau nơi ***g ngực mỗi lúc một nhói lên làm anh không cách nào tập trung được.
    Cầm cốc nước trong tay, anh đứng dậy, tiến vài bước về phía cửa sổ để ngắm nhìn những ánh phơn phớt xanh phản chiếu từ toà nhà Helmsey Building. Bên cạnh mặt tiền rộng mênh mông đến vô duyên của Met Life, toà nhà chọc trời nổi tiếng thế giới này giống như một tác phẩm nghệ thuật với đỉnh tháp thanh mảnh vươn lên từ phần mái có dạng kim tự tháp.
    Trong vài phút, anh nhìn những dòng xe cộ xuôi ngược về phía Nam qua đoạn dốc của hai cánh cổng khổng lồ bắc ngang đại lộ.
    Tuyết vẫn rơi không ngớt, nhuộm thành phố thành hai sắc trắng cùng xám.
    Đứng bên cửa sổ rồi anh vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Thời điểm xảy ra những cuộc tấn công khủng bố ngày 11 tháng Chín, anh đang làm việc bên máy vi tính đúng lúc tiếng nổ thứ nhất vang lên. Anh sẽ không bao giờ quên được cái ngày kinh hoàng ấy, những cột khói đen đã làm vẩn đục bầu trời cho đến úc đó vẫn còn trong vắt, rồi đám mây khổng lồ những mảnh vỡ và tro bụi khi hai toà tháp sụp đổ. Lần đầu tiên, Manhattan cùng với những toà nhà chọc trời của nó hiện ra trước mắt anh bé xíu, dễ tổn thương và quá đỗi phù du.
    Như phần đông các đồng nghiệp của mình, anh đã cố gắng không nhớ nhiều đến cơn ác mộng đã trải qua. Cuộc sống đã quay lại nhịp cũ. Mọi việc đâu sẽ lại vào đấy. Tuy nhiên, như những cư dân của thành phố này đã nói, New York sẽ không bao giờ thực sự trở lại là New York nữa.
     
     
    Rõ ràng là mình không thể.
    Tuy thế anh vẫn chọn lấy vài tập hồ sơ, xếp vào chiếc cặp táp nhỏ, rồi quyết định đem về nhà nghiên cứu tiếp trước vẻ kinh ngạc của Abby.
    Đã lâu lắm rồi anh không rời văn phòng sớm như thế. Thường thì anh xoay như chong chóng, làm việc đến mười bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày, sáu ngày mỗi tuần và từ dạo ly hôn, vẫn thường đến văn phòng cả ngày Chủ nhật. Trong số tất cả những đồng sự cùng hãng, anh là người được thanh toán nhiều hoá đơn theo giờ nhất. Cũng phải nói thêm về uy tín được tạo dựng qua chiến công lẫy lừng gần đây nhất của anh: thu xếp thành công vụ sáp nhập giữa hai công ty Downey và NewWax vốn thu hút đông đảo sự quan tâm của giới truyền thông, trong khi tất cả đều phải thừa nhận rằng đó là một vụ rất khó giải quyết êm thấm, National Lawyer - tờ nhâậ báo chuyên ngành có tiếng trong giới đã dành một bài ca ngợi chiến tích này. Nathan khiến cho phần lớn đồng nghiệp phát ghen. Anh quá mẫu mực, hoàn hảo. Không chỉ được trời phú cho một hình thức dễ coi, anh không bao giờ quên chào hỏi các thư ký, cảm ơn người gác cổng đã gọi giúp anh một chiếc taxi và dành ra vài giờ mỗi tháng tư vấn miễn phí cho các khách hàng thuộc tầng lớp dân nghèo.
    Không khí trong lành bên ngoài khiến anh dễ chịu. Tuyết hầu như đã ngừng rơi và những bông tuyết đầu mùa đã tan ngay, không gây cản trở giao thông. Trong lúc chờ vẫy taxi anh nghe tiếng một dàn đồng ca thiếu nhi, trong trang phục áo lễ trắng phau, hát bài Ave verum corpus trước nhà thờ St.Bartholomew. Anh không thể không nhận thấy có cái gì đó vừa êm dịu vừa khiến người ta phải bất an trong điệu nhạc này.
     
    Anh về đến San Remo đúng sáu giờ tối, tự pha cho một bình trà nóng và vớ lấy điện thoại bàn.
    Ở San Diego, có khi mới ba giờ chiều, Bonnie và Mallory đã về đến nhà. Anh phải hỏi lại chính xác số hiệu chuyến bay và giờ đón Bonnie, vài ngày nữa con bé sẽ đến ở cùng anh mấy hôm nhân dịp nghỉ lễ.
    Tâm trạng có phần e ngại, anh bấm số nhà Mallory. Hộp thư thoại tự động bật mở sau ba hồi chuông.
    "Bạn đang gọi đến nhà Mallory Wexler. Hiện giờ tôi không có nhà để nhận cuộc gọi, xin..."
    Nghe giọng cô khiến anh thấy trong người dễ chịu. Hệt như được hít thở làn không khí trong lành đã bị tước đi bấy lâu nay. Và chính anh, người trước nay vẫn không quen bằng lòng với cảnh thiếu thốn giờ lại phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng đến mức ấy.
    Bỗng nhiên, lời nhắn thu sẵn ngừng lại.
    - Alô?
    Nathan nỗ lực phi thường để tạo cho mình một giọng điệu vui vẻ, vẫn là cái phản xạ xưa cũ và ngớ ngẩn ấy: nhất định không bao giờ tỏ ra yếu đuối, ngay cả trước người phụ nữ anh đã quen từ ngày thơ ấu.
    - Chào em, Mallory.
    Đã bao lâu rồi anh không còn gọi cô là em yêu?
    - Chào anh, - cô đáp với giọng hờ hững.
    - Mọi việc ổn chứ?
    Giọng cô đanh lại:
    - Anh muốn gì ha Nathan?
    Thôi được, anh hiểu rồi: đến hôm nay em vẫn chưa chịu nói chuyện bình thường với anh.
    - Anh gọi chỉ để thống nhất với em về chuyến bay của Bonnie. Con đang ở nhà với em chứ?
    - Con bé đang học đàn. Một tiếng nữa mới về.
    - Hay em cứ cho anh biết giờ con lên máy bay, anh đề nghị. Anh nghĩ máy bay sẽ hạ cánh vào đầu giờ tối...
    - Một tiếng nữa con bé về, Mallory nhắc lại, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.
    - Thế cũng được, hẹn gặp l...
    Nhưng cô đã gác máy.

Chia sẻ trang này