1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

RU EM NGỒI YÊN NHÉ, TÔI TÌM CUỘC TÌNH CHO. (nhật ký của tôi, mong được sẻ chia)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi emnhutianangmuathu, 19/05/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Sáng dậy mệt phờ, nằm khỏng khoeo,mua thịt và trứng về định nấu ăn sáng cho nó đỡ mệt, vì mấy ngày chả ăn, thậm chí hôm qua cũng lạo xạo nhai được một bát. bác sang hỏi ăn gì chưa, hay bác lấy cho bát cháo, hôm nay nhà bác nấu cháo. Vậy nên ăn cháo cho dễ nuốt.
    Bác hỏi bao giờ đi, định đọc nốt hồ sơ khoảng 9 hay 10 giờ mới đi, nhưng tự dưng sao thèm được nhìn thấy Q.A, liệu nói chuyện với anh ấy mình có hết mệt hơn không. hay ít ra chỉ muốn hỏi anh một câu: ?oCó phải mẹ anh không muốn cho em đi với anh không??Khi mệt mỏi, mình luôn thèm nói chuyện với ai đó. Nhìn đồng hồ gần đến giờ anh đi, anh T đi công tác lúc 5h,bác chạy đi đâu đó, nên sang bảo ?oanh mèo cho em đi với nhé?
    Lúc đi, bác nhìn thấy bác bảo :
    -Sao bảo lát nữa mới đi.
    Không biết trả lời sao nữa.
    Lên xe mình gật gù ngủ. Thèm được bình yên quá chừng. Mọi lần mình hay nhìn gương xe, và anh thường chỉnh cho mình hay cho anh nhìn thấy cái mặt mình không biết. Nhưng lần này mình đội cái mũ xùm xụp, và mắt nhắm.
    Anh hỏi:
    -Hôm qua mẹ anh sang đấy ngủ à?
    -Anh biết rồi còn hỏi.
    Một lúc sau lại lim dim:
    -Hôm nay em định xuống đoạn nào?
    Giả vờ không nghe thấy tiếng.
    Lúc sau:
    -Hôm nay em định xuống đoạn nào.
    Thế là đủ hiểu rồi:
    -Anh cho em xuống bến xe buýt gần nhất,ngay đây thôi.
    -Hôm nay em đi đâu, em lên cơ quan X à?
    -Thôi dược rồi, cho em hỏi một câu.
    -Ừ, em hỏi gì?
    Im lặng một hồi lâu.
    -Có phải mẹ anh không muốn cho em đi với anh không?
    -Đâu, không phải thế đâu.
    -Mà nói chung có đúng là như thế anh cũng nói là không, đúng không. Thôi, cho em xuống đây đi, đến bến rồi.
    Anh đỗ xuống. Mình chào,nhưng không nhìn anh như trước. Lên xe, vác tập hồ sơ to uỵch, và gục xuống như tầu lá, mọi người tưởng bị say xe.. Mắt ướt.
    Tối, sang gọi điện. Anh đang buôn điện thoại với ai đó.Rất nhỏ thôi, rất lâu.
    Mình vừa ngồi đợi vừa nói chuyện với anh T. Anh T hỏi đi làm được bao nhiêu tiền một tháng.Em không biết.Tiền bạc không quan trọng. Đợi 15 phút vẫn thấy bác kia buôn, nghe vẻ tình tứ lắm, còn mình vẫn ngoác miệng ra giả vờ vui vẻ với anh T. Anh T bảo, thôi về đi 10 giờ sang mà gọi. Lúc ấy là 9h. Q.A nghe thấy thế, giơ di động ra ý chừng bảo gọi di động đây này.Anh T cũng bảo hay lấy di động của anh mà gọi.Thôi, em về lát em sang. Q.A lại quay ra giơ năm ngón.Mình hỏi anh T nghĩa là gì. Anh T bảo 5 phút nữa. 5 phút vẫn không thấy gì nên mình về.
    Cay đắng. Đau đớn và tuyệt vọng, đổ ụp xuống giường và chỉ muốn ngủ.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  2. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Tự ái, dù sáng bố đi làm sớm nhưng vẫn đi theo bố, dật dờ ở cổng cơ quan, buồn ngủ kinh khủng, đến khổ.Sáng dậy từ 3h30.
    Chiều tối mịt mới về cùng bố.
    Lúc ở cơ quan gửi PM cho một anh bạn,bảo anh gọi điện đến nhà em đi. Chúng mình giả vờ hẹn hò đi chơi tối thứ 7, phải nói sao cho thật mùi mẫn. Anh gọi đúng cái giờ đấy thì Q.A có nhà. Nếu em nói bố em có nhà nghĩa là Q.A có nhà. Còn nếu không thì ngược lại. Em sẽ nói anh đón em ở nơi nào đó và giờ nào đó.
    Y hẹn,anh bạn gọi điện. Buồn cười nhất là mình chưa kịp nói gì anh đã hỏi:
    -Thế nào, bố em có nhà không?
    -Bố em hả, bố em không có nhà.
    -Chắc bố em đi xem bóng đá VN-IRAQ rồi.
    -Chắc thế, em cũng vừa xem tin thể thao xong.
    -Thế mai nhé.Biết vậy anh gọi sớm hơn chắc là Q.A có nhà.
    Lúc đó hai bác cũng đang ăn cơm ở đó. Cũng nói lung tung vài câu nhưng không hẹn hò chi cả. Nhưng mà cũng anh anh em em ngọt sớt.Chờ mai Q.A ở nhà cho nó ngọt một thể.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  3. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Sáng, dậy muộn, phải đun nước pha bột đậu mà tối qua bác lại lấy siêu về nhà bác. Chạy sang lấy thì Q.A chuẩn bị đi làm.
    -Hôm nay ở nhà hả em.
    -Vâng.
    Rồi lừ lừ đi vào.
    Nhiều lúc bận không nghĩ gì đến Q.A cả, coi như tất cả thế là xong, không vướng bận điều chi cho nhọc người. Bởi tình yêu là gì đó sao phù phiếm và xa xỉ đối với mình đến thế.
    Nhiều lúc cũng giận bác. Bác dạo này cứ hơi đồng bóng thế nào. Thỉnh thoảng lại sang cho bát rau luộc, dù nhà mình cũng vừa luộc rau. Xong rồi sáng nay còn hỏi ăn sáng chưa, bác nấu cho. Rồi hôm nay không đi làm thì trưa sang bác cháu mình ăn.Nhiều lúc muốn chối từ, muốn sáng dậy kông nhìn thấy ai bên nhà đó nữa. Có lúc bác lại có vẻ như không thích mình đi với Q.A. Có lúc mình cho cái nọ cái kia ra chiều không lấy. Bác đóng hộ tiền rác tiền điện,mình trả, không lấy lại tiền thừa bác phải tìm bằng được vài nghìn lẻ.Nghĩ mà chả hiểu ra làm sao nữa. Tính mình lại hay tự ái.Tự dưng thích ở cơ quan hơn. Nghĩ mãi rồi mới có được nhà riêng, tưởng rằng nơi đây sẽ là nơi thanh bình,mà nhiều lúc nhìn thấy bác, thấy Q.A chỉ muốn biến.
    Nhưng dù sao không thể tránh được, vì họ tốt với mình mình cũng không được chối từ. Đặc biệt, bây giờ sắm sửa đầy đủ bếp ga, tủ lạnh, không nhờ vả chi nữa, sắp mắc điện thoại, sắp mua xe, thế là không phiền,nhưng nếu vì thế mà không hồ hởi, cới mở như trước thì là kẻ vong ân bội nghĩa. Mà mình muốn lảng tránh chẳng qua vì không muốn yêu Q.A thôi, chứ không vì lý do nào khác. Suy cho cùng bác không có lỗi,mà có thể Q.A kông có lỗi, chỉ tại mình mà thôi.
    Nghĩ thế nên chiều nay rảnh,lại xách nước lọc cho bác, rửa cho bác đống bát lưu cữu từ bao giờ. Bác bảo, thôi về nấu cơm đi không bố mắng. Bố cháu hiền lắm,chỉ mỗi tội không rửa bát ngay hoặc không giặt quần áo ngay là bố mắng thôi. Xong lại nói chuyện linh tinh. Nhưng nói chung là mình thấy gượng gạo.Bác trai về gọi mình là cô tấm.
    Tối, đợi hoài anh kia gọi điện mà không thấy.Có điện thoại của một cô bạn, mình rủ cô đi xem ca nhạc, ra điều tâng bốc cái hội của mình lên, cố tình nói cả nhậu nhẹt đập phá, nói là tớ hẹn người đến đón rồi, cậu không phải đón đâu. Cậu cứ đến đúng giờ chỗ mình hẹn cậu buổi đầu tiên mà cậu không đi ấy.Lần này nhớ đi nhé. Vui lắm, toàn các anh chị hay. Song rồi về luôn. Nhìn thấy anh lại rách việc thêm.Anh và bố anh đang bận bản vẽ gì đó trên máy tính.
    Nói chung bây giờ, có hai bác ở nhà thì giúp đỡ hai bác cái nọ cái kia, vì tình cảm thân thiết, còn lại tránh hai anh là tốt nhất.Giữ đựoc mối quan hệ hàng xóm với hai bác thôi. Vì dù sao mình không thể đối với hai bác theo kiểu lạnh tanh được. Sẽ là đứa không ra gì.
    Cầu trời khi tỉnh giấc không có Q.A tồn tại mà thay thế bằng một người khác trong suy nghĩ cũng như trong trang NK này.
    Có ai đó không? Người tôi yêu và người yêu tôi đang ở nơi nào vậy?
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  4. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay là ngày củ chuối gì vậy? Mình cứ ngỡ là sẽ vui vẻ cơ, vì sáng ra khỏi nhà rất vui, đi xe buýt rất thoáng còn nói chuyện với mọi người,nghe nhạc rất vui nhộn.Thế mà lúc xuống Hàng Bài mua cái máy ghi âm thì ỉu xìu. Chán quá, bị thiếu một ít tiền. Mà mua máy rẻ thì dùng sợ chóng hỏng. Đang hí hửng có cái máy ghi âm làm việc có phải tốt hơn không thì lại không mua ngay được. Cứ ngẩn người ra một hồi đi hết hàng nọ hàng kia. Lẩn thẩn thế nào nghĩ ra là gọi điẹn sang mượn tiền của dì, vì bố cũng về trên nhà rồi mà không muốn lấy tiền của bố, chờ khi nào lĩnh lương thì trả dì. Gọi hoài mà không được. Quay ra mua một xấp báo. (Cứ có tiền là mua bao nhiêu là báo)Rồi lại lững thững vừa đi vừa đọc báo đợi xe buýt. Lúc đợi xe buýt có một ông xe ôm tự dưng dừng lại rất lâu, mình bảo không đi rồi ông ấy vẫn cứ hỏi han rằng là mua nhièu báo thế, đọc báo gia đình và xã hội hay phết. Thấy ông này kỳ kỳ. Xe đến, vội nhảy lên thì ôi thôi, rơi mất cái ví thổ cẩm đựng cái vé tháng của mình rồi. Không biết rơi lúc nào, vì mình thường đeo nó ở trước ngực. Nhưng khi nào lẩn thẩn thường hay đeo móc móc ở tay tung tẩy cho tay đỡ thừa thãi. Chả hiểu để quên ở chỗ nào. Vòng lại Tràng Thi, Bưu Điện HN, Hàng Bài... vào mấy cái hàng lúc nãy mà không có. Mất vé rồi đi làm kiểu gì đây?Lại không mua được máy ghi âm nữa. Chả hiểu hôm nay là ngày gì nữa.Mất gần cả buổi sáng lang thang ở Bờ Hồ
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  5. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Tôi nói với mẹ anh nhiều chuyện. Vì mẹ anh sang ngủ với tôi cho tôi đỡ buồn. Tôi nói về quan điểm chọn người yêu, chọn một người chồng tương lai của mình.Tôi không khỏi nói nên những điều mà tôi thấy rằng bác là người rất đáng thương. Đành rằng, bác cho rằng việc chăm sóc chồng con, dọn dẹp nhà cửa, tận tuỵ hết lòng với mọi người trong gia đình là một hạnh phúc, và bất kỳ một người phụ nữ nào cũng có thiên chức ấy, và họ hạnh phúc với thiên chức ấy. Đức tính chung của phụ nữ là biết chịu đựng, biết hy sinh, nhưng cháu nghĩ rằng đó phải là sự hy sinh không vô nghĩa. Cháu từng sống với nhiều người, với nhiều gia đình, cháu thấy nhiều người phụ nữ cam chịu quá, hay là thời của cháu khác, hay là khi chưa có gia đình, chưa có con cái, cháu không hiểu hết, nhưng đối với cháu, cháu không chịu chấp nhận cam phận, cháu cần quyèn bình đẳng, cả hai vợ chồng cùng chung sức xây dựng hoặc đóng góp ý kiến khi làm một việc gì đó cho gia đình.Không thể một ông chồng nào đi làm về lắm tiền là có quyền coi thường mình hoặc chỉ coi mình là người nội trợ. Cháu không chấp nhận một ngựời chồng nào đi làm về là ngồi vểnh râu, vắt chân chữ ngũ ngồi đợi vợ phục vụ, tất nhiên, không vào bếp thì cũng phải xem nhà cửa nó bừa bộn chỗ nào thì dọn dẹp đi. Hoặc cũng phải biết nhà mình cái gì để chỗ nào. Như bố cháu, đi làm về không chịu ngồi yên một chỗ, đẻ ra việc để làm, mặc dù mình cẩn thận thế nào bố cũng có cái để dọn dẹp. Cháu thấy bác ngày nào cũng lụi hụi một mình từ sáng tới đêm hầu hạ các anh. Các anh cứ đi làm về là tót đi chơi, đêm mò về có bác hâm lại thức ăn, chuẩn bị nước tắm. Nhiều khi thấy bác vậy cháu sang cháu giúp bác dọn dẹp nhà cửa là cháu quý bác, cũng bởi vì hai bác coi cháu như con.Với lại giờ nhà cháu đầy đủ mọi thứ rồi, ít phải nhờ bác, mà cháu không sang đó nữa thì cháu là đứa vô ơn. Hôm nay bác biết cháu bực anh Q.A thế nào không. Chả nhẽ hôm nào cháu lại nói cho ấy chứ. Ai lại đi làm về là nằm thườn ra, song lại tót đi chơi đến đêm, về đến nhà, hai ông thanh niên còn tắm trước, không nhường bác tắm trước để bác phải sang nhà cháu tăm. Lúc 10 đêm cháu sang cháu còn thấy bác lọ mọ quét bếp, lại nhìn thấy anh ấy nằm trong nhà cháu bực lắm. Ít ra thì về thấy cái nhà nó bừa thì cũng phỉa giúp bác chứ, ngày nào cũng giặt hàng đống quần áo cho các anh. Mà bác thì đâu có khoẻ khắn gì. Bác biết bố cháu bảo gì không. Bố cháu bảo hai anh nhà bác vô tích sự. Cháu cũng không biết nhưng bác T cháu kể hồi nhà bác sửa nhà bên kia kìa, có phải một mình bác trai không hài lòng bọn thợ làm nên đã cầm chổi quét ve lại toàn bộ còn hai anh sang bên kia ngủ không? Với lại bác bảo anh Q.A là cháu không thích trêu. Anh ấy dám bảo cháu là đưa tay đây anh cắt móng tay cho, rồi mặc quần đùi mà cũng đòi theo cháu đi chơi.Nhà bác, trông anh nào cũng hiền, có mỗi anh Q.A là láu cá láu tôm nhất. Cháu nhìn cháu biết.
    Bác có giải thích là hôm qua anh xuống công trường nên mết. Với lại cái chuyện quét vôi là bố con bất đồng ý kiến. Còn bác thì công nhận là Q.A lắm mồm, đi đâu cũng có thể trêu con gái được. Đi gội đầu ngoài kia cứ trêu chúng nó suốt. Bác không biết nhưng bon nó kể lại với bác là thằng bé bé tí mà dám ra bảo bọn cháu là em. Các em có em nào xinh giới thiệu cho anh.
    Tôi cho rằng, anh Q.A chả là gì để tôi phải mất thên thời gian về anh nữa.Và thế là buổi sáng hôm sau tôi hoàn toàn vui vẻ, lòng không chút vướng bận về anh.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  6. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Tối qua và cả đêm qua là một ngày thứ 7 nặng nề và buồn bã. Đôi khi tôi cứ tự hỏi tại sao mình lại cứ hành hạ mình nhỉ. Đêm qua cũng bật máy viết vài dòng, nhưng nghĩ chả tội gì lại phải thức đêm viết những dòng vô nghĩa về anh cả, đi ngủ chốn sướng còn hơn, nên bạn đọc không thể hiểu được hết cái nỗi khổ sở mà tôi tự dày vò mình.
    Tôi nhận ra rằng mình là người rất ích kỷ, và rất hay ghen trong chuyện tình cảm.Nhưng cái ghen của tôi không như những người khác. Nó không bao giờ bộc lộ, và không ồn ã, nó thì âm thầm và lặng lẽ trong tôi, tôi chỉ tự dày vò, làm cho mình khổ sở chứ không lên tiếng trì trích ai cả. Trong cuộc đời, cũng có một vài người qúy mến tôi, cũng như tôi cũng quý mến không phải chỉ một người. Nhưng chỉ cần biết ai đó có một người bạn gái khác, dù họ chưa phải là người yêu, tôi cũng không bao giờ tiến xa hơn trong mối quan hệ.Nếu thật sự họ quý mến tôi như bạn, như em, thì tôi cũng đối lại như vậy.Nhưng nếu đã có cảm tình với người bạn khác rồi, mà vẫn còn quan tâm hay tận tuỵ với tôi, tôi sẽ tránh mặt. Tránh ban đầu là ghen, sau nữa là không muốn rắc rối trong chuyện tình cảm luẩn quẩn, không muốn vướng vào cái vòng đa đoan với những kẻ đa tình,sau nữa là ích kỷ, không muốn chia sẻ người mình quý mến cho ai khác. Nên tôi lảng tránh tất cả những nguời con trai như vậy. Và vì thế, đến nay tôi chưa thực sự có một tình yêu trọn vẹn để mà hạnh phúc, để khổ đau cũng như để hy sinh cả lòng mình cho nó. Tất cả chỉ là thứ vớ vẩn vẩn vơ như thế này, nhưng theo năm tháng nó làm tôi trầm ngâm.. Dù trong cuộc đời cũng đã có nhiều người quý mến hay tôi cũng đã từng thầm mến ai đó. Tôi ngày một gày đi bởi trong mình có nhiều khao khát, có nhiều tâm sự, không thể nào sẻ chia cùng ai.
    Tối qua nhóm của bọn tôi đi chơi về. Vì không muốn con gái mang tiếng là đi chơi về khuya, nên tôi vộ vàng giục bạn tôi, cô bạn tên V đưa tôi về nhà sớm.Thực ra tôi muốn cô bạn đưa tôi về nhà cho bạn biết nhà. Nhưng nhà tôi ở ngoại thành, rất xa, còn đi qua bãi tha ma và một quãng tối. Tôi bảo thôi cứ về. lúc quay ra tớ nhờ anh hàng xóm đưa về.
    Tôi về nhà anh đang ăn cơm, rất may chìa khoá tôi không gửi nên đỡ phải sang báo cáo. Nhưng bác gái cũng chạy sang tận nơi.H về rồi à. Bạn có ngủ cùng cháu tối nay không? Dạ không, nhà bạn xa bạn ấy phải về.
    Tôi sang bê khay sữa chua về cho bạn. Tôi hỏi, hôm nay các anh có đi đâu không lát em nhờ đưa bạn em ra ngoài kia không thì tối. Anh T thì không nói gì nhưng Q.A có vẻ sung sướng và hồ hởi lắm. Ăn cơm xong một cái anh mặc quần áo chạy tót sang luôn. Mẹ anh cũng chạy sang bảo là không phải nấu cơm đâu. Nhà bác còn cơm.
    Bạn tôi nói nhờ anh đưa qua chỗ đường làng thôi. Anh bảo để anh đưa về tận nhà.Anh bảo tôi phải giới thiệu bạn tôi đi chứ để anh biết mà còn xưng hô. Tôi bảo, hơn tuổi anh. Hơn anh cũng đưa về.
    Q.A: Tối thứ 7 H không đi đâu à?
    Tôi:-Vừa đi về đấy thôi.Còn thừa tận 2 vé.
    Q.A: Thế mà không mời anh.
    Tôi:-Em mà lại phải mời anh à.
    Q.A(quay sang bạn tôi)-Em là bạn H thỉnh thoảng phải vào chơi chứ.H nó ở một mình nó hay buồn lắm.
    Tôi: -Ai bảo anh là em buồn.
    Q.A:-Lại còn phải bảo nữa.
    Bạn tôi:- Nhà anh ở gần đây anh chẳng sang chơi thì thôi lại còn đi suốt ngày. (Trời đất, tôi thì chẳng hề hé răng nửa lời về bất cứ chuyện riêng tư gì của tôi với bạn tôi cả, vì cô bạn này cũng chỉ mới quen cách đây gần 2 tháng. Và đây là lần đầu tiên bạn tới nhà, nói vậy thì bằng tôi kể hết chuyện Q.A cho bạn rồi à. )
    Q.A:-H không cho anh sang chơi, H hơi bị kiêu đấy. H nhớ nhé, anh đưa bạn em về em phải trả công anh đấy.
    Tôi:-Còn lâu.
    Họ đi. Nhưng nếu anh nói chỉ đưa hết đường làng thôi thì không sao. Đằng này còn nói là đưa bạn tôi về tận nhà. Bạn tôi cũng trong tình trạng như tôi, hiền lành, thật thà, dễ tin người, cũng đang gặp chuyện buồn về tình cảm và cũng đang mong muốn có nhiều bạn mới. Tôi sợ Q.A nói cho vài câu về lại suy nghĩ cả đêm. Còn Q.A thì chả bỏ lỡ cơ hội luyện thêm cái lưỡi của anh cho nó dẻo thêm đâu. Phải, tôi không nghĩ là mình sẽ ghen. Nhưng mà càng ghen tôi càng hoảng sợ. Vì ghen là dấu hiệu của tình yêu. Mà tôi không muốn thế. Tôi không muốn yêu anh. Tôi sợ cái tình yêu này là một thứ ngộ nhận nhất thời. Nó chỉ là liều thuốc cho sự cô đơn chứ nó không phải là tình yêu. Mà để nó tiến xa hơn sẽ rất nguy hiểm. Vì tôi biết rằng Q.A không phải là người manh hạnh phúc đến cho tôi..Chẳng qua vì tôi cô đơn và dễ xúc động quá, còn anh thì chẳng được chín chắn và người lớn chút nào, nếu tình trạng này kéo dài chỉ bất lợi cho tôi vì những câu nói của anh đối với anh là trò đùa vô hại.
    Bác gái bê nồi cơm, bê canh sang cho tôi. Nhưng tôi không muốn ăn. Tôi nằm thượt ra giường, cổng tôi không khoá, đèn ngoài cổng tôi không tắt, giầy tôi vẫn vứt nguyên bên ngoài. Tôi trải tất tần tật các loại báo bừa bãi trên sàn, trên giường, xem tờ này vài chữa lại vứt xuống, lôi tờ khác lên. Tôi nằm chờ thấy tiếng xe anh về thì mới dậy.Họ đi từ lúc 8h.
    Trong lúc đợi chờ tôi thấy mình muốn được nổi loạn. Tôi muốn được xách đi đi lang thang. Tôi muốn đập phá tất cả những cái gì trong tôi. Hay ít ra tôi cũng cần đến nhà một người bạn gái khác ngủ. Nhưng tôi vẫn nằm hiền lành trên giường.Đói, mệt, và bụi bặm. Vì lúc đi thế nào,lúc về tôi y nguyên thế. Tôi tự hỏi sau này mình sẽ lấy được một ông chồng thế nào nhỉ.
    9h, không thấy về. Tôi vẫn nằm đọc báo.Nhưng tắt đèn cổng.
    9h30 tôi sang gọi điện cho một anh bạn cũ, lâu rồi không gặp. Anh hỏi có gì mới không. Có gì vui không. Có nhiều cái mới nhưng vẫn buồn như truớc.
    9h40. Trệu trạo nhai được bát cơm. Rửa bát, đóng cổng.
    10h.Đọc báo.
    11h thiếp đi.
    11h30 Q.A về.
    11h45. Viết thư.
    12h. Gọi Q.A ra, vì hai anh vẫn mở cổng và để xe ở ngoài.
    -Mẹ anh đâu?
    -Gọi mẹ anh sang ngủ hả.
    Anh chạy vào một hồi, quay ra:
    -Mẹ anh ngủ rồi, mai mẹ anh phải lên Ba Vì.
    -Ra đây em bảo. Tôi goi anh sang bên nhà tôi. Đưa cho anh lá thư:
    -Anh đọc đi, xong rồi đưa cho em.
    Tôi ngồi xuống sàn quay lưng về phía anh. Tôi thấy anh phì cười. Tôi quay lại:
    -Anh đọc xong rồi hả. Em nói nghiêm túc đấy.Đưa trả lại em. Thôi bây giờ anh về đi. Muộn rồi.
    Anh có vẻ chưa muốn về, tay cầm cái điện thoại chắc là xem giờ. Tôi nhắc lại:
    -Thôi anh về đi. Bây giờ đã muộn.
    Anh về.
    Nội dung bức thư:
    "Anh Q.A
    Em không biết phải làm thế nào để nói chuyện với anh một cách nghiêm túc nhưng em sẽ cố gắng nói ngắn gọn, anh hiểu thể nào thì tuỳ.
    Trước tiên em muốn nói rằng nếu nói lời cảm ơn với gia đình anh là quá thừa vì hai bác và hai anh quá tốt với em. Nhưng nếu như đã coi em như một người em gái thì mong anh hãy cư xử với em điềm đạm và chín chắn như anh T đi. Bởi em không giống như những người con gái khác. Có những điều hai bác và hai anh không hiểu cũng như em không muốn ai hiểu cả. Em không thích trêu đùa hay cợt nhả cũng không thích một sự quan tâm nào đó thái quá, vì như thế chỉ làm cho cuộc sống của em nặng nề và khủng hoảng thêm. Nó không có lợi cho em.Nếu thực sự mong muốn những điều tốt hơn cho em mong anh hãy cư xử với em bình thường. Bằng không em sẽ không nói chuyện với anh nữa đâu.Mong anh hiểu những điều anh không thể hiểu (chắc anh cười vì câu này hơi chuối)"
    Sau đó tôi khoá cửa khoá cổng, vào nhà tắm, xả nước nóng và tắm rất lâu. Tôi cũng không đi ngủ ngay, cũng không bật máy để viết những điều vô nghĩa về anh. Tôi bật nhạc và thưởng thức những giây phút nhẹ nhàng khoan khoái.
    Và ngồi viết những dòng thế này là quá ưu ái với anh rồi. Anh không xứng đáng để tôi dành nhiều cho anh vậy. Tôi không biết giờ sẽ thế nào, nhưng thú thực là tôi không muốn thấy anh, tôi sợ trong khi cô đơn mình ngộ nhận một tình yêu với một người tôi biết chắc không mang lại hạnh phúc cho tôi. Giờ thì anh chả có nghĩ gì trong cái hành trình của tôi cả.
    Nói thêm rằng có anh bạn mời tôi tuần nay đi uống cà fê. Nhưng tôi sẽ từ chối. Vì anh có bạn gái ở xa. Dù anh coi tôi là em gái, là bạn tốt đi chăng nữa. Nhưng tôi vốn là người không thích rắc rối và tôi là người ích kỷ. Tôi muốn mình là của riêng ai đó và ai đó là của riêng tôi. Tuy nhiên, tôi cũng buồn khi phải chối từ. Vì người đó vô hình gợi trong tôi một tốt thứ 7 cô đơn.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  7. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Tôi đang chạy chốn không được bạn lại kéo tôi chạy vào. Đừng nói là tôi yêu anh ấy.Tôi sợ điều đó lắm. Chuyện tôi bộc lộ tình cảm trước lại càng không. Có một điều tôi muốn hỏi bạn và cả những anh chị, bạn bè nào vào đọc topic của tôi, hãy nói cho tôi biết Q.A có biết tình cảm của tôi không. Bây giờ tôi phải làm gì. Nên quên và lảng tránh anh hay như thế nào. Tôi cần có một tình yêu nhưng tôi muốn mình suy nghĩ chín chắn để lựa chọn chứ không phải vội vàng mà sau lại phải hối tiếc. Trong thâm tâm thì tôi xác định là không nghĩ đến anh Q.A nữa, chỉ coi anh là anh trai là bạn thôi. Trong thâm tâm tôi nghĩ mình sẽ có một người thương yêu nào đó trong tương lai. Không phải là Q.A. Làm ơn gỡ rối dùm tôi với. Tôi đã yêu chưa? Tôi phải làm thể nào để biết chính xác anh ấy có người yêu không? Tôi và anh ấy có hợp nhau không? Anh ấy có biết được tình cảm của tôi không? Tôi phải cư xử với anh ấy thế nào?
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  8. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Trưa nay tôi về lúc 11h30. Tôi phải chạy sang nhà anh lấy sữa chua vì muốn ăn gì đó mát mẻ. Anh T hỏi em sang nấu cơm à. Mới chợt nhận ra hôm nay bác đi Ba Vì và chỉ có hai anh ở nhà. Vẫn chưa cơm nước gì cả. Thôi, để em nấu cơm em mang sang cho. Giữa trưa nắng vội vội vàng vàng nấu cơm không sợ các anh đói.
    Anh T dắt xe đi cắt tóc. Vội leo lên xe anh luôn đưa em mua ngũ vị hương em làm món sườn rán. Hai anh em cười vui vẻ vì tôi còn hét toáng lên là anh không chịu bẻ cái để chân cho em. Lúc ấy Q.A đang đứng chỉ đạo thợ làm móng nhà.
    Anh T lại đưa về đầu ngõ rồi đi luôn còn anh Q.A đang thơ thẩn một mình ngoài ngõ. Không hiểu vì thức khuya nhiều mệt mỏi, hay vì điều gì mà hôm nay mặt tôi lúc nào cũng khó đăm đăm như đâm dưa lê, cứ ra khỏi nhà là kéo cái cửa ầm ầm. Sáng sớm kéo rầm cửa một cái, quay ra thấy anh. dắt xe đi kéo rầm một cái, quay ra cũng thấy anh. Làm như là mọi bực dọc về anh trút lên cái cửa không bằng. Nên lúc nhìn thấy anh cũng len lén đi chẳng ngẩng lên chào gì vì cái mặt mình nặng không mê nổi. Anh hỏi:
    -Mua gì thế em?
    Tôi nói lí nhí:
    -Em mua cái này. (Không biết anh có nghe thấy không.)
    Trong lúc nấu cơm tôi chạy sang sai anh tìm tỏi, tìm chanh cho tôi, tìm dao chặt xương cho tôi. Vì bên nhà tôi không có. Chỉ có con dao cùn định nhờ anh mài nhưng lại thôi. Anh lấy chanh nhưngcũng chỉ dám đặt ở ***g xe ngoài cửa, không dám vào nhà, hoặc là không muốn vào, hoặc không cần vào...
    Nấu xong cơm tôi vội vàng chia ra làm hai mâm, nhà anh một mâm to, tôi mâm bé. tôi bê sang cho hai anh, còn một mình tôi ăn ở nhà tôi. Mỗi lần chạy sang tôi chỉ nói chuyện với anh T. Bảo anh lấy cho cái nọ cái kia, nhưng chỉ anh Q.A lấy. Anh lấy cho tôi một quả chanh nữa và lại đặt ở ***g xe, đi về.
    Ngủ trưa dậy tôi phải sang gọi điện thoại liên hệ công việc. Anh T ngủ, Q.A thì vừa ra chỉ đạo thợ cắt sắt về. Tôi bảo:
    -Anh Q.A cho em gọi điện.
    Anh có thói quen mỗi lần tôi gọi đều hất cái vạt áo lên phe phẩy. Anh chẳng nói gì lẳng lặng đi ra ngoài. Từ sáng, tôi và anh nói chuyện vài lần nhưng chưa lần nào tôi dám nhìn vào mặt anh.Anh đi ra ngoài, lai lang thang đứng giữa trời nắng ở ngoài móng. Tôi nhìn theo anh ở trong gương. Vì nhà anhcó cái gương rất to. Khoảnh khắc ấy, tôi đã tự hỏi, có phải tôi yêu anh không?
    Gọi điện xong tôi về nhà, vì phải thay quần áo nên tôi lại kéo cái cửa sắt. Cửa nhà tôi thì vang kinh khủng lắm. Nhưng không hiểu sao hôm nay nó còn kêu kinh khủng hơn mọi ngày. Quay ra lại thấy anh quay lại nhìn tôi kéo cửa. Thay quần áo xong, tôi bịt kín mặt mũi, đội mũ xùm xụp, khoác cái áo đi nắng rộng thùng thình, lại ra kéo cửa ra. Anh đang ngồi trên mô đất ngay trước cửa nhà tôi. Tôi phải bịt mặt để tránh mọi người biết cái mặt tôi hôm nay có gì đó bực dọc khác thường. Dắt xe quay ra thì không thấy anh đâu. Không bao giờ tôi nhìn thẳng mà chỉ thoáng qua.
    Vừa đi tôi vừa tự hỏi. Liệu anh có nghĩ là tôi ghen nên tôi mới xử sự thế hay không?. Nhưng dù sao tôi cũng thấy thoải mái vì thoát được những câu hỏi han của anh. Bởi đó chỉ là những câu cửa miệng nhưng tôi sợ mình sẽ xiêu lòng.
    Anh sẽ nghĩ gì về thái độ của tôi? Anh T sẽ nghĩ gì? Tôi thì tôi chỉ mong mình tập trung vào công việc. Bởi tôi không muốn vì anh mà tôi lại ảnh hưởng đến công việc. Tôi đang chuẩn bị đi học thêm một bằng nữa, và đến tháng 12 tôi phải hoàn thành 2 việc lớn.Tôi sợ những tối thứ 7 cô đơn tôi phải dằn vặt mình vì anh. Nên tôi có ý nghĩ rằng, quên anh là tốt nhất. Giờ, chỉ cần anh chưa có người yêu thôi, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.Tôi chưa biết chính xác, nhưng có lẽ, anh đã có rồi. Chính vì thế mà tôi cho rằng anh là người không nghiêm túc.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  9. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Khi mà lên cơ quan, xa tất cả mọi thứ, tôi thấy sao nhẹ nhàng và không còn vướng bận gì về hình ảnh Q.A cả. Ngày thứ 7 và chủ nhật thật là kinh khủng vì phải đối diện với anh ấy. Xét về mặt nào đó, tôi thấy rằng mình chưa ưu tiên cho công việc mà còn nghĩ đến anh ấy quá nhiều. Công việc vẫn tiến triển đều nhưng mà chậm quá. Tôi làm sao để loại bỏ hình ảnh của anh ấy. Vì việc của tôi liên quan đến viết lách, không thể có hình ảnh anh trong đầu được.
    Xét về mặt nào đó, tôi vẫn là kẻ ham chơi hơn ham làm. Không thể để mình như thế này được.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  10. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Mỗi sáng đi làm, tôi đi trước, anh đi sau,nhưng không bao giờ anh vượt tôi, chỉ khi đến lối rẽ vào Seagames tôi thấy anh vọt qua. Mọi lần, thấy tôi anh thường đi song song hỏi tôi vài điều rồi mới đi trước. Giờ vì lá thư của tôi anh đã không nói gì. Nó làm tôi càng đau khổ và tự hỏi mình đã làm đúng hay sai. Và mỗi buổi sáng của tôi thường nặng nề là vậy.
    Mỗi tối, khi tôi có điện thoại bao giờ anh cũng gọi tướng lên ?oH ơi, điện thoại,nhanh lên, có anh nào anh gọi, anh ấy cúp máy bây giờ? Nhưng từ sau khi tôi gửi cho anh lá thư, anh không gọi tôi nữa. Mẹ anh phải sang tận nơi gọi. Bác bảo ?oMọi lần cứ gọi tướng lên, tự dưng bây giờ lại bảo mẹ sang gọi hộ con? Tôi sang chào hai bác chào anh thật to nhưng anh cũng chẳng nói gì nữa, nên mỗi tối cuộc sống của tôi nặng nề là thế.
    Thứ 3, thầy giáo người Nhật của tôi gọi điện nói sẽ xin cho tôi làm ở một công ty ở HP với điều kiện là phải phục vụ tại đó lâu dài và có thể sẽ phải lấy chồng ở đó. Thầy nói tôi cố gắng thi lấy cái bằng năng lực tiếng Nhật. Hồ sơ hôm tôi nhờ anh đưa đi mua lâu rồi, nhưng bận quá cũng không định thi. Hôm sau hết hạn nộp hồ sơ nên tôi bỏ ra viết. Tập hồ sơ có nhiều lớp và có giấy than ở mỗi lớp. Tôi không để ý, sau khi viết hồ sơ xong tôi cắt một mẩu giấy nhỏ xíu, nắn nót ghi ?oQ.A, I am sorry. OK?? (Chữ O tôi vẽ cái mặt cười). Vì đặt lên trên cho nên giấy than nó in xuống dưới những trang sau của tập hồ sơ.
    Tôi liền chạy sang. ?oAnh Q.A ơi, em bắt đền anh đây này, tôi lật cho anh xem cái chữ đấy? Anh cười và lật lật xem từng tờ.
    Anh T từ đâu đi ra nhìn thấy bảo ?oôi giời, được có 2 điểm mà cũng khoe?
    Anh Q.A bảo ?ođâu, cấp độ 2?
    Tôi nói ?omua trả em đi?
    Anh bảo:
    ?oThôi để công khai cũng được, cứ đi nộp đi?
    ?oanh này?
    ?obao nhiêu tiền một bộ?
    ?o10.000?
    ?oanh trừ tiền hôm nọ anh đánh giầy cho đấy?
    "anh T đánh cho em chứ"
    Thứ 4, đi làm vẫn thấy anh không vượt xe, chỉ đến đúng lối rẽ mới vọt qua, coi như không nhìn thấy tôi. Tôi rất buồn. Trong lúc tranh thủ dọn nhà cho mẹ anh tôi mở máy của anh viết cho anh mấy dòng ?oQ.A hâm. I am sorry rồi đấy nhé?Buổi tối, bố tôi sang nhà anh chơi. Lúc tôi đang lúi húi dọn nhà anh đứng ở cổng nói vào
    -H, viết thư gì vào máy của anh.
    -Em viết cái gì? Viết bao giờ?
    -Em viết vào máy của anh. Thế mua hồ sơ mới chưa.
    -Anh đền em đi.
    -Mua chưa mà đền.
    -Mua rồi. Em không chơi kiểu anh đứng ngoài bóng tối nhìn em ở trong nhà đâu nhé.
    Hôm thứ 5 đi làm vẫn vậy. Nhưng lúc đến lối rẽ tôi cũng phải rẽ vào đường seagames vì đi tắt đến trường nộp hồ sơ. Thực ra tôi lấy dao tem cạo sạch chữ nên không phải mua hồ sơ mới. Anh lại đi qua tôi.Tôi cứ nghĩ là anh tránh mặt tôi vì lá thư nên tôi vô cùng buồn bã. Tôi sợ anh nghĩ rằng tôi cố tình đi đường mà anh đi, nhưng thực ra là tôi phải đi đường đó để nộp hồ sơ.
    Tôi về, lại bật máy anh viết ?oQ.A mèo, hôm nay I đi mua hồ sơ mới rồi đấy. U đền I đi. Chuyện hôm nọ bỏ qua đi nhé. I smile rồi đấy? Tôi cắt ba tờ giấy mầu nhỏ bằng ngón tay cái vẽ 3 cái mặt cười, một cái để dưới con chuột, một cái để dưới bàn phím, một cái để dưới gối.
    Dường như tối hôm trước anh đi đâu đó nên không xem. Sáng thứ 6 tôi cố tình đi sớm hơn mọi ngày nhưng lúc dắt xe cái túi xách bị hỏng, lại nhìn thấy anh dắt xe ra, chỉ nhìn thấy cái xe cũng thấy buồn. Thấy không khí nặng nề quá.
    Tối thứ 6, tối hôm qua.
    Tôi ngồi viết cho anh lá thư vào máy tính nhà tôi, gọi anh sang đọc. Còn mình thì nhờ anh T sửa cho cái dây đeo túi xách. Anh ngồi đọc sau đó viết lại cho tôi. Dưới đây là nội dung hai lá thư.Thật tiếc là do không save lại cẩn thận nên tôi đă để mất dữ liệu của lá thư tôi viết. Tôi đă viết những gì rất thật về tiếng xe của anh, về những lúc tôi đă buồn, về lý do mà tôi viết cho anh hôm nọ. Tôi nói tôi sẽ làm mọi việc để tránh mặt anh và mong anh cũng giúp cho như vậy. Thú thực đó cũng là một lá thứ rất tình cảm nhưng mục đích là nhờ anh đừng để cho tôi nhìn thấy anh.Nếu không tôi sẽ rất buồn. Tôi đă làm mất nó, thật tiếc. Còn đây lá thư của anh.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .

Chia sẻ trang này