1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

RU EM NGỒI YÊN NHÉ, TÔI TÌM CUỘC TÌNH CHO. (nhật ký của tôi, mong được sẻ chia)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi emnhutianangmuathu, 19/05/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Tôi tỉnh giấc từ 5 h sáng. Mối sáng thức dậy tôi đều nghĩ hôm nay sẽ là một ngày tuyệt đẹp. Đơn giản vì tôi tháy mình có nhiều việc phải làm.
    Hôm nay dậy một cái là tôi bật nhạc và bắt tay vào dọn nhà. SẮp xếp lại một số cái mà trước kia dù thấy ngứa mắt nhưng tôi mặc kệ. Tôi lục tung mấy thùng sách báo, phân thành từng loại, nhất là các loại giấy tờ lung tung. Cái nào không dùng đến nữa thì quăng sang một bên bán giấy vun. Có những cái bỏ đi thì tiếc mà để thì chả bao giờ sờ tới, trật cả nhà. Soạn ra một ít báo chiều M đưa tôi đi tập xe máy tôi sẽ ghé qua trường NĐC đưa cho cô bạn khiếm thị. Cô bạn nói rất thích có sách báo, dù không đọc được nhưng sẽ nhờ các bạn sáng mắt đọc hộ.
    Thú vị nhất là vớ được tập bản thào truyện ngắn cũ không được đăng. Nó không được đăng bởi nó đã được viết quá thật với những dòng tâm sự lan man. Nhưng đọc lại thấy cả tâm trạng thời SVcủa mình trong đó. Cũng nhiều cái hay và cá tính phết. Định gõ lại post lên đây. Nhưng nghĩ vừa tốn thời gian, mà lại không thích lôi ra những chuyện cũ không vui, nên veo cho nó bay vào đống giấy lộn. chờ lúc đem bán.
    Chỉ có tập thư từ thời ngày xửa ngày xưa lâu lắm rồi của bạn bè khắp nơi gửi về làm quen khi có mấy bài thơ ngớ ngẩn đăng báo thì giữ lại. Mặc dù chả bao giờ đọc lại cái thời chip hôi ấy nhưng muốn giữ lại kỷ niệm của một thời vang bóng.
    Mọi thứ được xếp xong. CĂn phòng vẫn thế. Chả có gì thay đổi. Nhưng thay đổi ở những cái bên trong. Trong từng thùng sách, từng giá sách. Mọi thứ đã được phân loại và phủi bụi.
    Mình cũng chuẩn bị từ ngày mai vừa dành thời gian viết chăm hơn và còn phải ôn thi nữa chứ. Nói chung nếu vui thì cái gì cũng làm được. Còn buồn thì đúng là làm cái gì cũng chỉ như là giết thời gian để sống qua ngày. Cuộc sống thoắt vui lại thoắt buồn. Chả biết trước và chả nói trước được điều gì. Thôi thì sống vui được ngày nào hay ngày ấy. Thế cũng là đủ hạnh phúc rồi.
    (Hù, vừa viết xong thì điện ngoài hàng net yếu, mất phụt một cái, lại phải viết lại. Bực cả mình. Anyway, chả sao cả.)
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  2. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Định không viết nữa nhưng rồi lại viết. Để thấy mình như đứa trẻ con. Ích kỷ và hẹp hòi. Và viết để lại thấy được yêu đời hơn.
    Hôm nay lần đầu tiên sang box Mỹ thuật. Thấy nhiều điều thật thú vị. Con người ta có lẽ nên dành và sắp xếp thời gian để quan tâm tới nhiều thứ hơn, sẽ thấy cuộc sống nhiều thú vị, không nên bó hẹp mình trong một nỗi buồn.
    Hứa là sẽ không buồn bởi những điều mình tự tưởng tượng nên. Mà dành thời gian vào việc có ích hơn.
    Hôm nay là một ngày mới và là một tuần mới. Hy vọng đừng có để cho mình có những trạng thái bất thường lúc vui lúc buồn.


    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  3. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Chú thích: Bạn bè có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi như thế .Cho nên anh H cứ làm tôi thoắt vui thoắt buồn thoắt hy vọng rồi chán nản.
    Và cuối cùng tôi đã thay đổi ý nghĩ về tình bạn,tình yêu.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  4. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Ôi tớ muốn đi xa, vì tớ chán ghét cuộc sống hiện tại, dù tớ đã cố nhưng không thể yêu nổi, dù tớ đã rất yêu cuộc đời này, nhưng không thấy hạnh phúc.
    Ôi tớ muốn chẳng bao giờ phải vào cái box tâm sự này để post mấy cái tâm sự buồn, nhưng mà không có nó tớ chẳng chịu nổi, dù tớ cảm thấy nó hơi phù phiếm và chả được sẻ chia là mấy.
    Ôi, tại sao khi ta yêu cái gì ta lại phải chạy chốn? Vì ta sợ mình không được đáp lại. Như ta đã yêu cuộc đời mà muốn đi xa vì sợ cuộc đời không ai thương ta cả.
    Tớ hoang mang cái gọi là hạnh phúc.
    Hạnh phúc là gì?
    Là khi con người ta cứ gặm nhấm những kỷ niệm cũ thì bị gọi là yếu đuối và mong muốn hàn gắn thì bị gọi là dở hơi. Còn khi ta đủ nghị lực để vượt qua cái cũ, hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn, sống cho người ở hiện tại thì bị đánh giá là hời hợt, là dễ vứt bỏ mọi thứ.
    Hạnh phúc là gì?
    Là khi xoè tay ra nắm hay khi giơ móng vuốt. Là khi chạy đi hay chạy lại? Là khi nhớ hay quên? Là khi nói hay lặng im? Là khi quan tâm hay dửng dưng? Là khi hời hợt hay nhiệt tình?
    Hạnh phúc là gì?
    Là khi mình quan tâm tới người khác thì bị người khác rời xa? Mà người ta quan tâm tới mình thì mình chạy chốn.Thương yêu nhau mà cứ làm nhau khổ thế thì thà chết quách đi cho rồi.
    Ta không hiểu nên càng hoang mang. Càng hoang mang thì càng không hiểu.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  5. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Lời tạ từ cuộc sống.
    Khi sống, hãy nên có một quê hương, để gắn bó những tháng ngày thơ ấu, và khi mỏi mệt, ta luôn thèm được quay gót trở về một chốn bình yên. Đừng bao giờ để khi người khác hỏi đến lại lơ ngơ như người mất gốc. Em không biết. Quê nội một nơi. Quê ngoại một nơi.Em sinh ra một nơi.Lớn lên ở một nơi. Học tập ở nhiều nơi và giờ lại đang sống ở một nơi xa lạ. Em không biết quê là gì vì ngày nhỏ em mải học quá chẳng bao giờ về, giờ quê chẳng còn ai nên cũng không thấy gì là gắn bó.
    Khi sống cũng nên gắn bó với một mái nhà, có mẹ có cha và có những tháng ngày thơ ấu. Chớ vội bay cao bay xa quá sớm để khi diều đứt dây quay trở lại với những người thân yêu như những người xa lạ, với những day dứt và mặc cảm về sự bất tài cũng như mình không thể mang lại niềm vui cho chính người thân của mình. Em đã sống qua bao nhiêu mái nhà, với bao nhiêu người, đã thấy những gì buồn bã đắng cay trong từng số phận, từng mảnh đời riêng. Để một ngày chợt nhận ra mình có nhiều mái nhà nhưng không biết quay về đâu khi đơn côi và buồn tủi. Vì em không muốn gây sốc cho ai hết. Em muốn để những người thương yêu được nhìn thấy em vui vẻ và bình yên. Giá em có một mái nhà và sống ở đó từ nhỏ, khi lớn lên, em có lẽ đã được sẻ chia hơn giờ. Người ta lớn lên, càng phai mòn những cảm xúc thương yêu.
    Khi sống, cũng nên có một người tri âm. Nhưng tìm hoài không thấy. Có bao nhiêu người bạn rồi ấy nhỉ. Thế mà vẫn thấy chơi vơi?
    Con người ta nên sống có nguồn cội. Có một chốn nương thân, một chốn bình yên cho tâm hồn về trú ngụ. Để khỏi như người lữ khách giữa cuộc đời, nhìn đâu cũng thấy như là nhà trọ của tâm hồn. Như là ở trọ trần gian, như là biết đâu nguồn cội.
    Cho em một mái nhà của tâm hồn để lòng bình yên ngủ.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  6. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Lời tạ từ trần gian.
    Đã bao ngày thu em đạp xe qua đây. Giờ muốn nằm lại vì muốn được lòng mình bình yên quá. Gối đầu nằm chênh chếch nhìn về một hướng thấy cả một bức tranh lãng mạn của đồng quê mà mang đầy triết lý về cuộc đời. Giá em là hoạ sĩ, chắc em cúng vẽ nên một bức tranh chỉ dám nói là có hồn thôi chứ không biết là có đẹp hay không. Anh cũng đã từng qua nơi này nhưng chắc là anh chưa có dịp ngắm nhìn nó ở một góc nhìn rất đẹp.
    Em nằm trên cỏ vẫn còn mướt xanh và long lanh sương sớm. Cao hơn cỏ một chút là những bông lau trắng muốt rung rung trong gió. Cao hơn những bông lau một chút và xa hơn một chút là đồng lúa đã ngả sang mầu vàng rực. Bên cạnh đó là những thửa ruộng đã thu hoạch chỉ còn trơ lại những gốc ra.Có mùi thơm của lúa mới, có mùi ẩm mốc của rạ, có mùi ngai ngài của những đống khói người ta đang đốt rạ ngoài đồng. Có mầu đen của tro tàn, mầu xanh của cỏ, mầu vàng của lúa. Tất cả đều óng ả trong nắng sớm ban mai. Có cái lành lạnh của sương sớm, có cái âm ấm của nắng và và se se của gió heo may đầu mùa. Anh thấy không, giá mà lúc nào em cũng được bình yên thế.
    Cao hơn cánh đồng lúa một chút, là những ngôi mộ dành cho người đã khuất. Em cũng nằm gần đấy thôi. Chắc là anh qua đó rồi không biết anh có để ý không.Những ngôi mộ lô nhô cái cao cái thấp, cái mái ngỏi đỏ tươi cái rêu phong phủ mờ. Dù thế nào nó cũng thuộc về thế giới của những người đã cũ. Nhưng em lắng nghe được tiếng thì thầm của đất, của những người đã khuất, trong mùi hương thoang thoảng ai đó vừa thắp lên đầu ngọn gió.
    Và anh nhìn cao hơn xa hơn nữa đi .Có nhìn thấy không. Khu chung cư Mĩ Đình đang dần được hình thành với những ngôi nhà cao tầng và hiện đại. Em vui sướng vì được nhìn ngắm những ánh thép của những giàn giáo sáng loà trong nắng và những ngôi nhà cao tầng như nghiêng nghiêng trong sương. Anh không biết rằng đó là hình ảnh của một sự sống đang hồi sinh hay sao.
    Và cao hơn nữa là bầu trời thu trong xanh cao vời vời đầy nắng. Ngày nào anh cũng nhắc em là nắng đẹp.
    Phù, đừng có tưởng là em nằm ở cái bãi tha ma đó nhé. Em hay làm những chuyến đi xa trong tưởng tượng, để khi ngồi lại thấy hay hay và thấy cuộc sống cân bằng hơn. Chứ em mà nằm đấy thì bố em đập chết rồi anh nhỉ. Em sẽ còn viết nhiều về những chuyến đi xa như thế nữa. Vì chẳng bao giờ em được đi đâu cả. Mọi người cứ tưởng em đang ở đâu đó rất xa nhưng kỳ thực em luôn ngoan ngoãn và hiền lành như con mèo nhỏ ngồi bên máy tính. Kể về những chuyến đi giải thoát tâm hồn . Để khi quay trở lại thấy mình lớn hơn và vui vẻ hơn.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  7. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Từ chuyến đi xa em trở về.
    Em vừa trở về từ một chuyến đi xa. Cũng dài, mệt mỏi nhưng mà không buồn nữa. Em thấy rằng, nếu như có một mình em cũng không sao cả. Vì em có những niềm đam mê của riêng mình. Chỉ tiếc là "trong câu thơ của em anh không có mặt mà thôi". Ừ, hay là em đặt tên đó là chuyến đi rực mầu hoa đỏ nhé. Này anh, hãy nhìn thấy em đang vui vẻ, để biết rằng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với em đâu. Hãy cứ chọn cho mình con đường đi riêng của mình. Và biết rằng em luôn được vui tươi bởi những chuyến đi xa như thế.
    Em xuôi một chuyến tầu, cũng không biết là nó sẽ dưa em đến đâu, chỉ biết rằng khi em bước lên có những nụ cười luôn đón chào em. Có một bàn tay thân thiện kéo em lên và nhìn em đầy trìu mến. Em mặc một cái quần ngố với nhiều túi hộp, nơi em có thể nhét vào đó một cái máy ảnh, một quyển sổ, một cái máy ghi âm, và một chiếc túi đựng 3 hạt dẻ nhỏ xíu bằng hai ngón tay em khâu dạo trước. Em đeo một cái ba lô với nhiều thứ lỉnh kỉnh và nặng trĩu hai vai. Tay xách một cái giá vẽ và chọn cho mình một chỗ bên cửa sổ, ngập tràn ánh nắng mùa thu. Và em đã hát say sưa như buổi đầu em hát cho anh nghe những bản tình ca Nhật Bản. Có hai bài hát em tự sáng tác mà anh kêu là buồn quá đó, em chẳng bao giờ muốn hát lại nữa. Từ hôm anh nói vậy em cũng luôn tìm đọc những bài thơ không buồn để phổ nhạc nhưng cũng hơi khó anh ạ. Người ta cứ thích làm thơ buồn. Có lẽ em không sáng tác nữa vì không có anh thâu băng, không có anh chép nhạc, và không có anh nhận xét thì em chẳng làm làm gì cả.
    Có những người bạn thấy em hát say sưa liền mang đàn đến hát cùng. Họ hỏi em đi đâu đấy? Em nói em đi vẽ. Vẽ gì? Vẽ những niềm vui. Thế à, cho bọn tớ đi cùng với. Thế là tụi em nhập hội cười nói át cả tiếng tầu. Em đứng dậy buộc hai vạt áo, buộc cả chiếc khăn tay lên đầu, chắc là trông em rất bụi, nhưng mà vui, và em bắt nhịp cho mọi người hát. Em nhớ ngày trước thầy giáo em giải thích rằng lý do người Nhật rất thích đi du lịch là vì khi đi xa không biết ai biết họ là ai và thích làm gì thì tuý thích. Em có thể đi chân đất, ngồi bệt xuống sàn mà không hề bị bố mắng.
    Tụi em xuống ga và tới một miền đất lạ. Có một hồ nước và bãi cỏ xanh non. Em bắc giá vẽ và pha mầu. Mẽ mãi mê và cuống cuồng y như khi em viết văn em gõ liên hồi vì sợ không viết kịp ý tưởng. Em không tô hồng cuộc sống. Cũng không bóp méo,em vẽ mọi thứ y như những gì em thấy, chỉ có điều những gam mầu trong em hơi đậm, nó không hời hợt và nửa vời. Cuối cùng thì bức tranh đã hoàn thành, nó có tên là "hạnh phúc". Em không miêu tả được hạnh phúc là như thế nào, nên em cũng không biết phải tả bức tranh này cho anh thấy là như thế nào. Nhưng hình như nhìn nó anh sẽ thấy yên lòng, rằng không có anh em vẫn hạnh phúc, để anh được hạnh phúc hơn.
    Bọn em ríu rít gọi nhau về, nhìn đứa nào cũng rạng rỡ, nhất là em quần áo vương đầy mầu vẽ, nhưng vui. Rồi lại lục đục lên tầu. Chẳng hát nữa, vì đứa nào cũng mệt. Em ngủ một mạch. Lại trở về ga của mình. Trở về quỹ đạo của mình. Thanh thản bước xuống. Bạn bè gọi em. Bạn ơi bạn bỏ quên ba lô này. Bạn quên bức tranh. Bạn quên cả ba hạt dẻ nữa. À, đó là ba lô đựng nỗi buồn trong quá khứ mà, tớ chẳng muốn mang theo. Còn bức tranh "hạnh phúc" và "ba hạt dẻ", tớ mang về cũng không biết gửi cho ai. Cứ để lại trên tầu, biết đâu nó sẽ đem lại niềm vui và hạnh phúc cho người khác. Ừ, đưa cho tớ cái ba lô nỗi buồn đây, kẻo người khác mở ra lại buồn người khác. Và tôi đặt nó trên đường ray. Hồi trước, mỗi khi buồn đi tầu tôi thường tưởng tượng mình sẽ đặt tim mình lên đường ray để không bao giờ biết thương yêu nữa. Rồi đoàn tấu xình xình chạy qua, nghiến đi tất cả. Mọi thứ tả tơi cùng những xác hoa dại ven đường.
    Tôi lững thững đi dọc đường ray trong bóng chiều buông. Lôi quyển sổ ra ghi một dòng chứ. "Mai là một ngày mới và em không buồn đâu, anh đừng lo"
    Và tôi trở về nhà.
    -Alo, cho em hỏi thi thử năng lực tiếng Nhật tháng này tổ chức ngày bao nhiêu hả chị? Dạ, 2/11 ạ. À, thứ 2 bắt đầu mua phiếu đăng ký thi hả chị.7/12 là thi thật hả chị? Vâng em cảm ơn.
    Saiyonara.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  8. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    "Tạm biệt đẹp"
    ?oKết thúc đẹp? cũng là một hạnh phúc. Để không để trong lòng ai sự tổn thương mà những tâm hồn đầy tự ái sẽ luôn cảm thấy chẳng thể nào thứ tha được cho nhau.
    Tôi vừa đi trên một chuyến tầu cùng một người bạn rất thân thiết nhưng chợt nhận ra rằng hai người không thể cùng nhau đi chung một con đường,tới chung một ga cuối, và cần phải dừng lại đúng lúc, để không làm tổn thương cả hai và biết đâu lại làm tổn thương đến một người bạn khác nữa. Thế là tôi đòi xuống tầu. Dù khi bước xuống sân ga cũng thấy mình hơi hẫng hụt.Cũng có những cái hoang mang và ngơ ngác rồi không biết mình sẽ đi đâu về đâu. Cũng có những cái chông chênh và chơi vơi của một người lữ khách một mình vượt dặm xa đi tìm hạnh phúc, và khi bóng chiều tà buông xuống thèm có một mái nhà, thèm có một chốn bình yên.
    Tôi cũng nghĩ là mình sẽ khóc,tôi cũng nghĩ là mình sẽ không thể để bước tiếp vì tôi quá mệt mỏi và không đủ tin yêu. Nhưng khi một mình lặng đứng trên sân ga nhìn theo bóng đoàn tầu xa dần trong màn sương chiều, tôi chợt nhận ra rằng mình đang vụt lớn. Hãy tưởng tượng như bạn đang xem một đoạn kết của một bộ phim, thì cận cảnh là bóng hình tôi cao lớn và tất cả những cỏ cây,nhà ga hay những chuyến tầu nhỏ dần nhỏ dần phía sau. Hãy tưởng tượng như tôi đang là trung tâm của khung cảnh ấy. Và tôi biết khi ?otạm biệt đẹp? và đầy bao dung như thế thì bóng hình của mình để lại trong lòng người ra đi cũng sẽ lớn hơn những bóng hình khác. Để người ta mỗi khi nhớ đến mình, là nhớ đến một người luôn luôn lắng nghe,luôn luôn thấu hiểu, luôn luôn bao dung với những số phận và những tâm hồn.
    ?oTạm biệt đẹp? cũng là khi người ta gửi lại cho nhau những món quà, những món quà vô hình mà thấm thía những bài học về cuộc sống. Tôi nhận lại được món quà về sự chín chắn và cũng gửi đi món quà về sự bao dung, về sự quyết đoán và dứt khoát trong tình cảm. Và khi bước chân lên một chuyến tầu khác, tôi biết mình phải làm như thế nào để có được một hạnh phúc trọn vẹn khi đi tìm người bạn tri âm rồi.
    ?oTạm biệt đẹp? để thấy mình lớn khôn lên. Tạm biệt những không phải là chẳng bao giờ gặp lại, mà tạm biệt để chuyển sang một trạng thái khác, mà khi đó không có những ngộ nhận, không có những hiểu nhầm và rắc rối, mà ở đó người với người cư xử với nhau đẹp theo đúng nghĩa của một tình bạn.Nhưng vẫn muốn gửi tới người đi xa một thông điệp cuối cùng ?oQuân tử nhất ngôn là quân tử dại,nhưng em vẫn muốn làm quân tử dại. Còn anh làm quân tử khôn thì tuỳ nhưng cần biết quý trọng và gìn giữ hạnh phúc mình đang có.?
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  9. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Hành trình ngược thời gian
    Và tôi bước lên một chuyến tầu khác. Tôi muốn quay ngược lại quá khứ để thăm những người bạn cũ. Đã lâu rồi mà chẳng gặp nhau. Đoàn tầu đi trong bóng đêm và tôi chỉ cần bấm vào những nút nhỏ xíu trên thành toa là ô cửa sổ mở ra cho tôi nhìn thấy những hình ảnh mà tôi muốn gặp lại.
    -Alô, cậu còn nhớ mình là ai không?
    -Ai nhỉ?Có thân không?
    -Cũng không biết là có thân không nữa.
    -Nghe có vẻ bí hiểm quá.
    -Ừ, hôm nay không đi uống bia à.
    -Vừa đi uống về.
    -Tưởng là đi nước ngoài rồi cơ.
    -À, nhận ra ai rồi. Bây giờ đoán ra có được thưởng không nhỉ.Dạo này có làm thơ nữa không?
    -Không, chẳng có ai để làm thơ tặng cả.
    -Hôm nọ tôi loạng quạng vào TTVN thấy cái bài gì mà ?oấp thơ? ?oấp thơ? ấy.Thấy trả lời hay phết. Rất đúng tính cách và không thấy lạ khi thấy trả lời vậy.
    Tôi cười rất khoái chí.Mà từ đầu câu chuyện tôi cứ cười liên tục. Khiến người bạn cũng phải ngạc nhiên.
    -Lạ nhỉ, từ hồi quen chưa bao giờ thấy H vui vẻ hay cười như thế này cả.Nghe cười thế cũng thấy vui lây đấy. Chẳng biết là hôm nay có gì đặc biệt mà lại gọi điện cơ chứ.
    -À, thì tình cờ thích gọi đi lung tung nghịch ngợm tí thôi mà. Không gọi cho cậu tớ cũng gọi cho người khác.
    -Thế à, buồn nhỉ, thế chỉ là nghịch ngợm và tình cờ thôi à.
    -Dạo này có gì mới không,kể cho nghe cái nào. Công việc ra sao rồi?
    -À, một định nghĩa rất chính xác bây giờ về tôi là thế này ?oMắt sáng môi hồng, đạp xe trên phố băng băng, quanh tôi quanh tôi bạn thân quen?
    -Ái chà, nghe cũng còn nhiều cảm xúc phết nhỉ.
    -Đang ngồi ở đâu nói chuyện thế, máy cầm tay hay sao mà rè vậy?
    -Ừ, ngồi ở ban công.
    -À, có phải căn phòng có cái chuông gió.
    -Chưa đến bao giờ nghe người ta kể mà cũng nhớ phết nhỉ. Nó bị đứt dây rồi.
    -Ác giả ác báo.
    -Sao H cứ nguyền rủa tôi thế nhỉ. Sao cứ ám chỉ là tôi gây ra điều không tốt với người khác và bị trời quả báo. Tôi biết là tôi sai rồi. Bây giờ H nghĩ gì về tôi? Giờ liệu gặp nhau H có cười vui vẻ được như thế này không nhỉ?
    -À, tất nhiên là vui vẻ rồi, vì nghĩ lại thấy sao mình trẻ con thế, nghĩ mọi thứ thật đơn giản. Cái gì qua thì cho qua đi tôi cũng chẳng để bụng đâu. Chỉ cảm thấy mình như lớn hơn và chín chắn hơn thôi.
    -Ôi, chẳng thích chơi với người lớn đâu. Chơi với trẻ con thích hơn. Thế có khi H viết ?oẤu thơ trong tôi là?? dành cho lứa tuổi 21 đi. Có khi hay đấy. Công nhận là tôi cũng suy nghĩ mọi chuyện đơn giản quá, như một thằng trẻ con dầy vô tâm để vô tình mang lại cho người khác những điều không vui.Nhưng giờ được quay lại tôi cũng sẽ vẫn xử sự thế. Vì tôi thấy nó rất đẹp, thú thực là rất đẹp và có lẽ chẳng bao giờ tôi lại có được những hình ảnh và ký ức đẹp như thế.
    Ừ, bỏ qua những nỗi buồn để giữ lại trong lòng nhau những ký ức đẹp đẽ, bỏ qua mọi sự tổn thương và kiêu hãnh để mọi người lại có thể là bạn bè tốt của nhau, gặp nhau mà được vui vẻ chứ không dằn vặt và không để ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại và tương lai.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  10. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Biển đời.
    Tầu đưa tôi tới một nơi gọi là biển.
    Lần này tôi không mang theo giá vẽ mà mang theo cây đàn ghi ta. Tôi muốn sáng tác một bản nhạc có tên là ?ohạnh phúc?. Tôi đi chân trần trên cát, như cô bé lọ lem đánh mất một chiếc giầy chân trái. Chờ một chàng trai, chàng trai thôi chứ không phải là hoàng tử, đến tìm và xỏ vào chân tôi chiếc giầy còn lại. Cái túi nhỏ xíu đựng 3 hạt dẻ tôi vẫn mong ước một ngày được trao tặng cho một người bạn tri âm.
    Tôi bước đi chân trần trên cát mịn. Nhưng biển cũng như cuộc đời. Không phải chỗ nào cũng toàn cát vàng óng ánh và những con sóng bạc đầu mơn man xoá tan những vết chân trần. Cũng có lúc tôi bước qua những bãi đá nhô ra biển. Cũng chới với và chông chênh khi vấp phải phiến đá trơn tuột hay những mẩu đá nhọn hoắt cào xước chân tôi. Đôi khi không để ý mà vô tình giẵm phải mãnh vỏ sò vụn vỡ và những vệt máu đỏ ướt nhoè trên cát trắng.
    Cuối cùng tôi cũng chọn cho mình một góc nhìn rất đẹp trên một phiến đá nhỏ đủ cho tôi ngồi ôm cây đàn nhìn xa xăm về phía biển. Những con tầu chòng chành nơi xa nhưng con tầu nào cũng có bến bờ để quay trở lại. Sao đôi khi thấy mình mải miết mải miết đi mà không có bến nào đón chào mình, gọi mình đến thả neo trên bến đỗ bình yên.Biển cũng như cuộc đời khi hiền dịu thương yêu vỗ về, khi lại gầm gào những con sóng bạc đầu như muốn nhấn chìm tất cả xuống lòng đại dương xanh thẳm. Bởi biển hung dữ nhưng có lúc thật hiền hoà với những thông điệp bí ẩn của bầu trời xanh, nắng vàng, cát trắng, những con sóng bạc đầu và cánh hải âu chao liệng, nên chẳng khi nào biển vắng những con tầu trở nặng và khao khát những yêu thương.Chỉ có những con tầu khát khao được sống, được khẳng định mình, có đủ nghị lực để vượt qua sóng gió, mới cảm nhận hết được hạnh phúc mà hơi ấm của biển và sự mặn mòi của biển đời mang lại.
    Tôi nhìn thấy những con người trẻ tuổi đang mải miết xây cho mình những lâu đài trên cát, những lâu đài mà họ đặt tên là ?ohạnh phúc?, như tôi đã từng có thời ngây thơ như một con dã tràng xe cát, đầy đau buồn và tuyệt vọng mỗi lúc con sóng nghịch ngợm ào qua và trong tay chỉ còn lại những hạt cát trơn tuột rơi rơi rơi, rơi xuống bờ cát, tan vào đại dương mênh mông. Dẫu biết là xây lâu đài cát sẽ bị sóng cuốn đi, những những con người kia vẫn đùa nghịch và cất lên những tiếng cười trong trẻo của tuổi trẻ. Dường như thời con trẻ, ai một lần ra biển cũng xây cho mình một lâu đài cát, để rồi nhận ra rẳng, đó chỉ là một trò chơi.
    Tôi nhìn ngay bên cạnh chân tôi, một hạt cát nhỏ xíu xíu lấp lánh trong nắng mặt trời. Ngày trước, tôi cũng đã từng ước mơ mình sẽ là một hạt cát luôn kiêu hãnh và ánh lên trong ánh nắng, chứ không phải là một hạt cát vô danh ẩn sâu mình dưới đáy đại dương. Là một hạt cát giữa biển đời, ắt hẳn có lúc bị sóng đưa đi rất xa, ắt hẳn có lúc sống trầm lắng và âm thầm trong những mảng san hô xa khuất, nhưng rồi một ngày cũng sẽ bình yên, cũng được ánh lên, đẹp và đầy kiêu hãnh trong nắng mặt trời. Tôi cũng không phải là một hạt cát vô danh. Mọi người sẽ biết đến tôi là một hạt cát luôn lấp lánh những niềm vui.
    Rồi cuối cùng tôi cũng bắt đầu dạo lên những nốt nhạc, và tôi sẽ viết một bản nhạc có tên là hạnh phúc để riêng tặng một chàng trai mang đến cho tôi chiếc hài chân trái và nhận lại ba hạt dẻ. Bản nhạc của tôi không có sự vẹn toàn và suôn sẻ của một quãng đường dài đưa tôi tới chốn bình yên này, nó là cả một câu chuyện dài và buồn bã, đầy gian nan, nhưng tôi vẫn mong muốn chàng trai của tôi lắng nghe và thấu hiểu tất cả những tháng ngày tôi đã đi qua để hiểu sâu sắc hơn những giai điệu ngập tràn sự thương yêu, hy vọng về một tương lai đầy tốt đẹp và hạnh phúc. Bản nhạc có giai điệu thăng trầm, khi du dương khi rộn rã, khi là khao khát được sẻ chia, khi là da diết những nỗi niềm về nhân tình thế thái, khi lại rạo rực thương yêu, khi là run rẩy ngập ngừng nhịp đập của con tim. Bản nhạc được viết lên từ những nỗi đau chân thành để người nào đó đến bên khi nhận lấy ba hạt dẻ hiểu sâu sắc một điều rằng ?oĐã yêu xin yêu từ nỗi đau chân thành của trái tim.?
    Tôi mải miết chơi đàn bên biển.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .

Chia sẻ trang này