1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

RU EM NGỒI YÊN NHÉ, TÔI TÌM CUỘC TÌNH CHO. (nhật ký của tôi, mong được sẻ chia)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi emnhutianangmuathu, 19/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    --------------------------------------------------------------------------------
    Thứ 6 ngày 27/6/03
    Buổi sáng đi dậy, buổi chiều ra tòa soạn.Tối hôm trước thức dậy từ 3h sáng để ôn thi tiếng Anh nên thấy vô cùng mệt mỏi. Dậy học sinh được 2 tiếng thì thấy mệt phờ. Mệt mỏi và buồn vì cô đơn khiến cho cái mặt mình chắc là thảm hại lắm. Mình cũng không để ý nhưng đến tòa soạn chị V bảo sao hôm nay trông mặt buồn buồn. ?oĐâu ạ, thường ngày em vẫn vậy.? Buổi tối về nhà vô cùng mệt mỏi. Em họ mình cũng vừa đi tập quân sự về sau một tháng vắng nhà. Ở nhà có hai chị em cứ gặp nhau là lại thì thầm tâm sự. Em có nói rằng mẹ em bảo ?ochị buổi sáng chỉ giặt quần áo cho chị còn buổi tối về nghiễm nhiên ăn cơm.? Mình buồn quá, sao dì lại có thể nói như vậy được, sáng nay thậm chí còn không kịp là cả quần áo, phải nhờ bố là hộ, không kịp cả ăn sáng, lên xe buýt mới ngồi ăn. ?oEm nói với mẹ em rằng suốt một tháng vừa qua mẹ em đi coi thi, chấm thi, nghỉ mát, chị đã ở nhà ngày nào cũng thế, một chậu quần áo, hai bữa cơm, bây giờ mẹ em nghỉ hè rồi, chị còn phải đi làm chứ.Công việc chị chưa ổn định được thì chị cũng chưa thể giúp nhiều cho gia đình. Đúng là chỉ có 3 hôm nay chị mới về muộn vì chị phải đi liên hệ với phụ huynh của học sinh mà chị dậy nên chị không nấu cơm được.?
    Đang buồn sẵn, dì lại nói với em mình về mình như thế, làm mình thấy tủi thân vô cùng. Mình cố kìm nén bình thản xuống ăn cơm coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi xong xuôi với tất cả sự mệt mỏi, đơn côi và tủi thân, mình leo lên tầng thượng, không cần biết có sạch hay không, mình nằm xuống, thả lỏng mọi thứ và khóc như chưa bao giờ được khóc. Trong lúc khóc chỉ nghĩ đến Tuấn, nghĩ rằng đã không đợi được Tuấn để được gục vào vai Tuấn khóc. Lúc đó,mình không diễn tả được nhưng mình cảm thấy mình đau đớn vô cùng. Khóc còn vì nỗi sợ Tuấn đã quên mình vì suốt một tuần hoàn toàn không có chút liên lạc gì từ Tuấn. Được một lúc, xuống học bài nhưng mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than

    Gửi lúc 17:31, 01/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  2. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Sáng thứ 7 ngày 28/6/03
    Hôm nay là lễ tốt nghiệp. Đã được dặn trước là phải mặc áo dài. Buồn vì chuyện dì nên cũng không hỏi mượn áo dài như mọi lần nữa. Thấy bảo phát bằng cả trường hơn nghìn SV nên nghĩ làm cũng lôm côm, vả lại đang chán cũng chẳng thiết gì nên mặc quần áo bình thường. Với lại được cái bằng khá thì vui thú gì mà ăn diện. Đến nơi thấy bọn lớp mình đã áo dài hoa hoét tíu tít cả. Có đứa còn cả phụ huynh đi kèm,có đứa thì bạn trai bám sát gót. Vớ phải thằng Ú, bạn mình, học trường khác, nhưng nhờ có mình là cầu nối nên đã là rể của lớp, đang khệ nệ ôm một đống túi tăng của cô nàng kia nên quăng cho nó thêm cái ô và cái túi của mình nữa. Cả bọn đứa nào trông cũng xinh xẻo áo dài thướt tha, khoác thêm cái áo cử nhân nữa vàovà tranh nhau chụp ảnh. Đứa nào cũng hỏi mình áo dài đâu rồi giục đi thuê. Cũng chán,nhưng chẳng lẽ lại không, nên chạy đi thuê. Ra đến nơi, lại lọ mọ một mình thử áo, toàn quần áo bẩn, lại chẹp miệng đi về không. Lúc đó là thấy bắt đầu tủi thân lắm rồi, chả buồn chụp ảnh nữa, vì trong đầu chỉ có hình ảnh Tuấn thôi, tự hỏi thứ 7 thì Tuấn làm cái gì nhỉ,lại ôn thi chăng. Hôm 7/6 gặp nhau Tuấn hỏi bao giờ nhận bằng, mình nói 28/6 nhưng chắc là Tuấn không nhớ, và mình cũng chẳng nói gì thêm. Thực ra cái việc nhận bằng nó cũng chẳng có gì, nhưng 4 năm học cũng phải có một ngày đáng để ghi nhớ. Mình rất cần có Tuấn nhưng mình đã không báo cho Tuấn.
    Cái lúc chuẩn bị lên sân khấu mới tội. Không mặc áo dài,không mặc áo cử nhân, thầy trưởng khoa mà nhìn thấy thì thể nào cũng bị đánh giá. Hơn cả là sự tủi thân,mắt cứ đỏ hoe,môi mím chặt. Đi nhận bằng tốt nghiệp gì mà lòng chỉ nghĩ đến Tuấn chả nghĩ là mình được cái bằng như thế nào và xin việc ra sao. May quá lúc đang dần dần tiến lên sân khấu nhìn thấy cô bạn học chung hồi cấp ba nhưng bây giờ khác khoa, vội mượn cái áo cử nhân khoác vào, thế là xong. Khoa của nó phát bằng liền sau khoa mình.
    Cuối cùng thì cũng ra ngoài mượn được cái áo cử nhân khác cố ngoác miệng ra chụp được ba cái ảnh cười toe toét làm kỷ niệm, xong xuôi thấy nhẹ cả người, tự hỏi sao lúc nãy mình có thể bi quan đến thế nhỉ.
    Buổi trưa cả khoa mình kéo ra quán Gió Mới ở công viên Lê nin ăn tiệc đứng. Phòng ăn sang trọng và đông người, tiếng nhạc cứ xập xình, đứa nào cũng cười nói, mà sao lúc đó mình chỉ nghĩ đến Tuấn. Thế là chạy xuống dưới, vòng ra đằng sau nhà băng qua bãi cỏ ướt, tới sát bờ hồ, khóc một hồi. Cái lúc mà khóc là chỉ nghĩ sẽ viết một lá thư bảo rằng không bao giờ gặp Tuấn nữa.Khóc cho chán rồi lau khô nước mắt chạy lên,lại cố ngoác miệng ra cười và tranh micro của chúng nó hát to nhất bọn.
    Xong xuôi về lấy ảnh và chui vào hàng nét tìm việc. Hanel đang tuyển người.
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than
    Gửi lúc 17:34, 01/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  3. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Chủ nhật 29/6/03.
    Có phải là mình mối lái giỏi hay không chứ cứ giới thiệu một thằng con trai với một đứa con gái là chúng nó lại thành đôi. Cái thằng Ú với một đứa lớp mình bây giờ cứ xoắn lấy nhau. Lại được cái thằng Chí Phèo nông dân Hà Nội (quê Đông Anh) mình bảo dạy toán cho em họ mình. Thế mà chúng nó cưa nhau bây giờ đổ đứ đừ. Chắc có lẽ vậy nên cái đường tình duyên của mình nó lận đận.
    Mọi lần học thêm thì em họ mình đến chỗ thằng Chí Phèo, nhưng hôm nay vì sắp thi nên chú dì đích thân mời nó đến nhà. Nó là một thằng vừa đẹp trai, vừa thông minh, vừa nhiệt tình dạy học không công cho em mình nên được chú dì đón tiếp nồng nhiệt. Thằng Chí Phèo được giữ lại dạy cả ngày,buổi trưa uống với chú mình hết 6 chai bia, lại còn tranh nhau đánh điện tử với mấy đứa em mình, nói một câu mắt lại liếc một cái. Người đâu mà vô duyên không chịu nổi. Nghĩ đến đấy lại nghĩ đến Tuấn.Vẫn luôn tự hỏi Tuấn đang làm gì. Tưởng tượng ngày đầu tiên Tuấn đến nhà mình chắc là không mất điểm vậy. Buổi chiều , hai đứa nó giả vờ đưa nhau ra bến xe buýt rồi tranh thủ vù đi đâu đó. Mình đi ké ra hàng internet, xem có thư của Tuấn không. Hàng ở gần nhà không mở làm mình phải đi bộ 3 cây, vì không mang theo vé xe buýt. Ngồi lẩn thẩn một hồi chả biết làm gì rồi viết mỗi một dòng ?oĐừng có mail hay phone gì cho tôi tôi không đợi đâu.? Lúc ra về trời đổ mưa to, còn thiết gì đâu, đội mưa đi về, ướt lướt thướt.
    Thực ra tâm trạng lúc đó là mình muốn chạy chốn, không muốn mình bị gục ngã trước Tuấn. Không muốn mình là kẻ đáng thương trước Tuấn. Vì bản thân mình đã thấy mình đáng thương lắm rồi. Trời ạ, không cả buồn cười nói giữa nơi đông người, lúc nào cũng chỉ trực khuỵu xuống. Cứ nghĩ đến Tuấn thì thấy mình làm mọi việc tích cực lắm, nhưng chỉ nghĩ mình sẽ không có Tuấn là muốn khuỵu xuống rồi. Vì thế mình không muốn mình là kẻ đáng thương trong mắt Tuấn, không muốn để Tuấn thấy một con người yếu đuối và sầu thảm đến vậy. Nên mình chấp nhận sẽ ra đi nếu Tuấn thực sự không còn nghĩ đến mình nữa.
    Buổi tối lại viết một lá thư không gửi, vừa viết vừa chạy vào nhà tắm lau nước mắt.
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than

    Gửi lúc 17:36, 01/07/
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  4. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Sáng 30/6/03.
    Trời lại mưa, đi xe buýt đông người lại bị kẹp tay vào cửa đau tê dại cả cánh tay. Không khóc vì đau mà vì tủi thân, vì sợ không còn Tuấn để kể chuyện cho Tuấn nghe. Buổi trưa nhận được mail của Tuấn, thấy mình thật ngốc và lòng lại tràn đầy hy vọng.
    1/7/03.
    Mấy chị em ở nhà ngồi ôn bài. Thứ 3 tuần sau mình kiểm tra trình độ tiếng Anh. Mình cũng đang đợi chị Việt Anh đến rủ rồi đi công chứng bằng rồi nộp hồ sơ luôn. Tự dưng cả ba chị em họ lại ngồi túm vào một phòng, mỗi thằng một góc. Cô em họ cứ hỏi thằng em ?oMày thấy anh Chí Bình thế nào? Hôm qua buổi trưa hai anh em nói chuyện gì mà lâu thế?? Mình chỉ cắm đầu vào quyển sách mà cười tủm tỉm. Cô em họ nhìn thấy lại trêu ?oGớm có cái thư của anh Tuấn cứ cầm mãi? Rồi lại cãi nhau thằng Bình cứ gọi là ?oxách dép cho Tuấn nhé?. Lúc sau thằng em gạ cô chị làm hộ bài văn,mình lại gạ nó vẽ hộ ảnh Tuấn (vì nó đang ôn thi Mỹ Thuật). Cô em họ được thể đẩy bài văn cho mình, đấy vẽ cho chị ấy chị ấy làm văn cho, ngu thế, văn hay chữ tốt đấy mà chẳng nhờ, có đi có lại mới toại lòng nhau. Thế là thằng em cặm cụi ngồi vẽ, còn mình thì ngồi ôm quyển văn. Được thể cô em họ cười ngặt ngoẽo. Cuối cùng thì thằng bé cũng chả vẽ được vì kêu em không thể vẽ được cái miệng anh ấy cười. Thôi khi nào bảo anh ấy đến đây ngồi em vẽ cho. Phù, hôm nay trời đẹp thế. Mà ở nhà hôm nay cả nhà đều vui, chả thấy ai cãi vã câu gì.
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than

    Gửi lúc 17:39, 01/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  5. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Trước tiên xin cảm ơn bạn đã chia sẻ và động viên tôi. Bài viết của bạn làm cho tôi rất xúc động, thường những xúc động hay làm cho con người ta yếu đuối hơn.Tôi thấy mình yếu đuối quá. Tôi thấy con tim mình như bị bóp nghẹt rồi. Bạn ơi cho tôi hỏi, tôi có nên cho Tuấn biết topic này của mỉnh không? Vì cứ phải dấu những cảm xúc của mình tôi thấy mình khổ sở lắm.
    Sắp đến ngày gặp nhau thôi, tôi nhớ Tuấn quá, hôm nào cũng khóc thầm, có hôm viết lá thư chạy chốn tình cảm của Tuấn xong lại khóc. Tôi viết thư bảo Tuấn nên tìm mọt cô gái mạnh mẽ, lúc nào cũng biết sống vui vẻ và yêu đời. Còn tôi chỉ nhỏ bé, mong manh yếu đuối, sợ sẽ không mang lại hạh phúc cho Tuấn. Cứ viết vậy,cất đi, rồi lại ngồi khóc. Không biết hôm này gặp nhau có nên nói cho Tuấn biết những suy nghĩ của mình hay không.
    KHông biết hôm nay Tuấn làm cái gì nữa mà chả thấy mail gì cả.Không biết đã thi xong chưa.hình như hôm qua là xong rồi. Hay là đang mệt. Hay là nghĩ tôi chuyển nhà rồi nên không gọi điện. Hay là suy nghĩ lại rồi. Hôm nọ nhận đươc thư của Tuấn, tôi reply lại rằng "Tuấn là đồ ngốc.Không thi nhanh lên thì Hà nội ngập đấy. Thi xong thì sẽ biết."
    Trời ạ, cứ chui vào hàng net thế này thì chết mất.. Mấy hôm nay mệt mỏi và bận rộn kinh khủng.Ngày nào cũng thức đêm học ôn, sợ bị gọi đi phỏng vấn lại không biết nói gì., Buôi sáng hôm thì đi dậy thêm, hôm thì đi rạc cẳng đi nộp hồ sơ,vào thư viện. Lúc nào nước mắt cũng chỉ trực trào ra vì nhớ Tuấn. may mà nghĩ đến Tuấn lòng tôi đầy quyết tâm. Có hôm trưa nắng chang chang đi bộ cả cây số mới nộp được hồ sơ vì khu công nghiệp rộng quá, chỉ nghĩ đến Tuấn mới bước đi được. Về nhà đến đêm lại mò dậy ôn bài. Về đến nhà hôm nào cũng mệt nhoài, chả thiết làm gì cả, nhiều khi biết em họ tị nạnh chuyện nấu cơm nhưng mệt chỉ muốn bò ra ngủ. Chán nó cũng chả buồn ăn cơm, chả buồn động vào thức ăn, chan bát canh rồi đứng dậy. Lúc nào cũng nghĩ đến lúc gặp Tuấn sẽ thế nào, rồi nếu minhnòi lời từ chối mình se khóc thế nào. Trời ạ,mình đáng được hạnh phúc lắm chứ, sao cứ nghĩ đến tình huống xấu nhất
    vậy?
    Sáng nay là một ngày xui xẻo khi đi dậy học mà con bé học sinh ốm, bèn đi xe từ Hoàng Quốc Việt ra Ngoại Thương định chui vào trung tâm hợp tác và hỗ trợ năng lự Nhật Bản để đọc sách thì vướng phải ngày thi tuyển sinh nên đóng cửa. vào hàng nét thì không nhận được thư Tuấn. Lát nữa lại lếch thếch đi bộ ra mãi ngoài kia mới đón được xe. Không hiểu một người yêu phải như thế nào mới có thể cúi xuống và an ủi được nỗi đơn côi của mình?
    Ôi tình yêu, thật gần mà cũng thật xa. Tại mình, chỉ tại mình hay nghĩ đến Tuấn quá. Nhưng không nghĩ lại không phải là yêu. Mà yêu lại không dám nói là nhớ, không dám thể hiện,lúc nào cũng phải ngóng chờ người ta.. Trời ạ, luẩn quẩn quá, thế thì là cái quái gì vậy?
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than

    Gửi lúc 09:18, 04/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  6. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Đêm 6.7 sau buổi offline
    Cả đêm tôi nằm ở phòng khách chờ điện thoại của Tuấn. Ban đầu tôi cắm đầu vào quyển sách, nhưng sau không thể tập trung nổi tôi phải mò lên viết những dòng này. Tôi mong tất cả những ai đã quen tôi qua TTVN, đã gặp tôi qua TTVN, hay đã từng vào đây đọc topic này của tôi, hãy cho tôi lời khuyên, hoặc ít nhất hãy gửi tới tôi một lời động viên. Tôi rất cần các bạn.
    Đêm qua tôi leo lên gác thượng, gió mạnh lắm và tôi cứ nằm như vậy, cho mình chìm sâu vào nỗi buồn. Nhưng rồi vì đã quá quen với sự điều chỉnh giữa yếu mềm và cứng rắn nên tôi bình thản đứng dậy, xuống nhà bật máy tính và viết. Tôi đã sắp cho mình một kế hoạch, là sáng sớm sẽ ra nhà thờ, nơi tôi và Tuấn từng ngồi, gọi một cốc bơ và một cốc chanh muối, chỉ uống hết phần của tôi thôi. Sau đó tôi sẽ đi có việc của tôi, rồi buổi chiều sẽ tìm tới một ngôi chùa nào đó, nơi thật yên tĩnh mà tôi có thể nói chuyện được với một vị sư nào đó, giúp tôi sống bình lặng nơi tâm hồn. Nhưng vì bận bịu việc nhà nên tôi chỉ kịp đi liên hệ công việc của mình thôi chứ không đủ thời gian vòng qua nhà thờ. Tôi gọi điện cho bác Long Kinh hẹn 11h15 sẽ đến offline cùng box.
    Buổi đi chơi thật vui nhưng tôi biết nó không thể thay thế những nỗi day dứt dai dẳng trong tôi. Lúc chiều sau khi ra về tôi phải quay trở lại công việc của mình. Trên đường về, cứ xuống mỗi bến xe buýt, tôi lại nhảy vào một hàng nét, định viết cái gì đó cho Tuấn, nhưng ngồi lặng một hồi, lại thôi. Lại quay ra lao vào trạm điện thoại gọi điện về nhà nói với dì là cháu đang trên đường về. Cứ xuống bến xe là tôi lại chạy như ma đuổi đẻ kịp về nhà sớm, lòng tự hỏi sao mình cứ hành hạ mình thế này?
    Tôi về tới nhà hơn 8h tối. Mọi lần như thế là đã có bão giông trong nhà. Nhưng vì tối hôm qua đã có bão giông rồi và sáng nay tôi cũng trình bày cụ thể rồi, nên tối nay tôi được yên. Giá đừng ai trong nhà quan tâm đến tôi như một em bé như thế chắc là tôi đỡ khổ sở như thế này. Sao không ai hiểu lòng tôi đang ra sao và tôi đang cần gì? Tôi cần yên lặng một mình, ít ra là được về muộn ngắm phố phường, hoặc ít ra hãy cho tôi được sống hết mình vì công việc, như thế sẽ kéo lại những nỗi đa đoan, vô vọng trong tình yêu. Thậm chí khi tôi về nhà vào buổi tối, nhà tôi có hai tivi, tôi chỉ thích xem thời sự hoặc các chương trình trí tuệ thì mọi người cứ thích xem những bộ phim thuyết minh nhí nhéo hoặc đánh nhau bụm bụp. Tôi cầm sách nhưng không thể nào học được. Tôi chỉ leo lên gác ba mà khóc thầm thôi.
    Nửa tháng nữa tôi sẽ chuyển ra ở với bố tôi. Vì không đủ điều kiện về kinh tế nên nhà tôi chỉ mua một ngôi nhà nhỏ ở Cầu Diễn. Tôi chưa đến nhưng nghe nói cách đường lớn 2 cây và hình như là sâu ở trong làng. Chắc là sẽ không có điện thoại,không có net. Mà tôi được cảnh báo trước là không được đi học hay đi làm vào buổi tối. Trong khi lòng tôi đang có biết bao dự định. Giá cho tôi được sống hết mình vì công việc, chắc là tôi cũng không nghĩ nhiều về chuyện tình cảm đến vậy. Nhưng bây giờ, công việc tôi không ổn định, tôi cũng cần đi học thêm nhiều lắm, mà cứ như thế này,chắc là tôi đến chết mất thôi. Dù sao, tôi cũng tin rằng, khi về ở với bố, bố tôi sẽ hiểu và cảm thông cho tôi. Bây giờ chuyện gì bố con tôi nói với nhau, cũng là nói trước mặt chú dì tôi, những người chưa bao giờ hiểu tôi, cứ chen ngang vào làm mối quan hệ giữa bố con tôi bất đồng. Vì người lớn bao giờ cũng cho là minh đúng.
    Tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng khi tôi chuyển về cầu Diễn, cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có Tuấn. Nếu Tuấn là người thương yêu tôi thực lòng, tôi chỉ cần Tuấn quan tâm và động viên tôi, thì mọi chuyện đối với tôi vô cùng đơn giản. Càng có Tuấn, tôi càng muốn sống là một người có thiên hướng ổn định. Thì chuyện sống ở một nơi yên tĩnh càng thuận lợi cho tôi tự học, tự nghiên cứu và tự làm công việc viết lách của mình. Tôi muốn mình bổ xung kiến thức hơn nữa để xin một công việc ổn định. Ít ra khi làm ở công ty, do yêu cầu của công việc, mình đi làm chẳng ai nói gì được mình.Nhưng bây giờ tôi chỉ chọn những việc nhì nhằng nên không ai hiểu tôi. Trước kia tôi ở trọ, và để chạy chốn những nỗi buồn và đơn côi tôi đi bạt mạng để viết bài. Tôi định sẽ sống phiêu du như thế với nghề văn nghề báo. Không phải là niềm đam mê,mà chỉ là chạy chốn nỗi buồn, hoặc ít nhất là tìm một nơi trú ẩn của tâm hồn. Bây giờ,thú thực đã như thế này, là tôi cố gắng lắm rồi,là tôi gượng để sống lắm rồi. Cuộc sống không khổ sao con người cứ cố tình làm khổ nhau. Đến cả bản thân tôi cũng làm khổ tôi nữa.
    Vì sao Tuấn lại đối xử với tôi như thế? Trước khi Tuấn đến với tôi tôi đã nói rằng tôi có thừa nỗi buồn rồi, xin Tuấn đừng rung thêm nữa. Phải mất 4 tháng quen nhau tôi mới đi chơi với Tuấn. Trước lần đi chơi đó tôi đã bỏ bom Tuấn một lần, không phải vì kiêu, mà vì tôi thấy mệt mỏi, tôi nghĩ rằng Tuấn không thể sẻ chia cùng tôi. Tuấn khăng khăng rằng hãy cho Tuấn cơ hội. Và tôi đã gom tất cả niềm tin cuối cùng, những thương yêu cuối cùng của mình dành cho Tuấn. Sao Tuấn nỡ đối xử với tôi như thế? Tuấn thừa biết tôi là người buồn rầu và yếu đuối như thế nào?
    Một tháng rồi chúng tôi không gặp nhau. Trong một tháng ấy, tuần đầu Tuấn viết được 3 lá thư (post ở trang 1).Tuần thứ 2 Tuấn gọi điện một lần vào ngày sinh nhật tôi và hứa hẹn sẽ đi chơi sau khi thi xong. Tuần thứ 3 do tôi gửi 1 lá thư là không chờ Tuấn nữa nên đã gửi cho tôi 1 lá (post ở trang 4). Cho đến nay thì không thấy gì nữa.
    Tôi nhớ Tuấn nói là 3/7 thi xong. Liệu rằng Tuấn không check mail sau lá thư post ở trang 4? Hay Tuấn vẫn còn đang thi? Tôi không biết. Nhưng trong tôi giờ chỉ còn một nỗi tuyệt vọng ghê gớm. Tôi không còn đủ sức để tin. Cũng như không còn đủ sức để sống. Ngày qua ngày dường như phải gồng mình lên tôi mới có thể sống được. Tất nhiên khi làm việc hoặc gặp gỡ mọi người thì tôi hoàn toàn vui vẻ. Nhưng khi có một mình tôi chỉ thèm được đi tu hoặc được chết. Nếu như không vì bố mẹ và em tôi, chắc tôi không muốn sống. Không phải là tôi buồn vì thất tình đâu. Chúng tôi chưa hề nói lời yêu, cũng chưa thề thốt hay chưa có nhiều kỷ niệm ngoài những gì tôi viết rất thật ở các trang trước. Nhưng vì khi tôi đã khép lòng mình, và Tuấn khăng khăng là có thể đem hạnh phúc đến cho tôi, nên tôi đã đặt trọn niềm tin cuối cùng vào Tuấn. Chỉ mong Tuấn cứu vớt tâm hồn mình. Tôi đã nhìn thấy con đường tiếp theo tôi đi đầy hăm hở như thế nào. Sao giờ đây tôi muốn gục xuống rồi.
    Đừng ai nói là cuộc đời còn dài. Vì tôi không còn chút tin yêu nào để sống nữa. Giá như tôi được sống ít nhất là cho mình thì cô đơn hoặc không yêu ai tôi cũng sống được, nhưng tôi phải sống bởi bao người thân khác. Tôi không sống nổi cho mình thì sao tôi có thể làm được điều gì cho bố mẹ tôi hài lòng? Sao tôi có thể dứt đi trong mình những nỗi dằn vặt mình là kẻ vô dụng,là đứa con bất hiếu vì không làm được điều gì cho bố mẹ tự hào như từng tự hào về tôi thưở tôi còn học phổ thông? Chứ đừng nói là làm được điều gì đó đền đáp công ơn bố mẹ tôi. Sao lại cứ kéo tôi vào cái vòng luẩn quẩn khi mọi chuyện không đáng phức tạp đến vậy.
    Giờ đây, trong tôi là nỗi thất vọng ghê gớm ở Tuấn. Là Tuấn đùa rỡn tôi, hay là tôi không kiên nhẫn đợi? Thử hỏi các bạn gái, như tôi đã đủ kiên nhẫn chưa? Thử hỏi các bạn trai, tôi có làm điều sai với Tuấn không? Tuấn thương yêu tôi thật lòng hay chỉ là một trò đùa thôi? Đến giờ tôi không trả lời được. Chỉ biết rằng, từng đêm tôi vẫn thế này. Ai cũng kêu tôi hốc hác. Mà như thế khiến tôi lại càng thương mình hơn.
    Tôi sợ rằng khi Tuấn quay trở lại đã muộn. Khi tất cả nỗi buồn trong tôi đã hóa thành nỗi đau lặng câm. Thì có lay tôi dữ dội đến đâu nữa, tôi cũng sẽ không mềm ra được. Bây giờ, điều quan trọng nhất là tôi cần các bạn. Nếu ai đã một lần ghé qua đây, tha thiết xin viết lại vài dòng. Tôi hy vọng trong thời gian ngắn tới, tôi sẽ lấy lại được tinh thần. Xin hãy cứu vớt tâm hồn tôi.
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than

    Gửi lúc 12:34, 07/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  7. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Này xin trả lại cho đời
    Trái tim em nóng hổi
    Đừng đập làm chi khiến em nhức nhối
    Để em yếu mềm chẳng thể bước đi
    Xin trả lại cho đời đôi mắt ướt mi
    Đừng khóc nữa làm kính em ướt nước
    Khiến em không thấy con đường phía trước
    Nó chỉ làm thêm sầu thảm mà thôi
    Xin trả lại cho đời một làn môi
    Lúc nào cũng chỉ hoài mím chặt
    Không đón nước mắt rơi chỉ mỉm cười se sắt.
    Không dám thật lòng đón một nụ hôn rơi
    Xin trả lại cho đời trả lại tôi
    Trả lại cái hồn thơ lai láng
    Vẫn lê gót về hừng đông đang rạng
    Hình như là tôi chẳng phải là tôi.
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than

    Gửi lúc 12:42, 07/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  8. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Sáng nay dậy thấy người chỉ là cái xác không hồn. Chính xác là từ sáng hôm qua tới giờ chưa ăn gì, chỉ uống nước. Biết là mình không nên như thế này nhưng không còn cách nào khác. Mình mệt mỏi và chán chường vô cùng. Giá như chỉ có một niềm tin thôi. Mình không định viết tiếp vào đây nữa nhưng khi buồn vẫn phải post thôi. Mình sẽ không viết những cái mà tỏ ra cứng rắn, tỏ ra an ủi mình phải cố vượt qua. Vì viết ra cũng không làm được. Buồn thì cứ để nó buồn. Mấy ai buồn vì chuyện tình cảm mà có thể vượt qua được ngay đâu. Có điều, nó làm ảnh hưởng tới công việc của mình quá. Chả thiết làm gì. Ở toà soạn đã nửa tháng rồi chưa thèm mò lên. Hôm nay lấy tờ báo thấy có một nhân vật viết trâu quá được tuyên dương, lại thấy mình dở tệ. Hôm qua Hanel gọi 10/7 đi phỏng vấn, lẽ ra giờ này phải ngồi mà ôn lại nhưng thú thực là đầu óc mình đang trống rỗng. Có lẽ nào Tuấn không check mail kể từ sau lá thư cuối cùng ấy?Không biết tình trạng này của mình sẽ kéo dài bao lâu đây?
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than

    Gửi lúc 09:01, 08/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  9. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua Tuấn nói lời chia tay. Tuấn ví như Tuấn là con tầu cao tốc chạy vùn vụt và không có điểm dừng. Tuấn ngồi sỉ vả Tuấn với tất cả những cái gọi là day dứt lương tâm, rằng không thể nào lo lắng được cho tôi. Tuấn bảo sao tôi không tát Tuấn để Tuấn thấy nhẹ nhàng hơn. Tuấn kể hết về những mỗi quan hệ, về cuộc sống chóng vánh suốt ngày lao như điên ngoài đường. Tuấn nói nhiều, tôi không nhớ. Rồi có lúc Tuấn lại thèm được sâu lắng như tôi. Tuấn nói Tuấn đang vẽ bức tranh một người đàn ông, sau lưng là tất cả mọi thứ,những con đường, hàng cây, bạn bè...nhưng phía trước người đó kô có gì cả,chỉ giơ tay ôm vào hư vô
    Bọn tôi đi bộ về tận ngõ, chia tay mà có vẻ lưu luyến.
    Tôi không muốn nghĩ gì. Không muốn suy luận Tuấn là người thế nào, tốt hay xấu, gạt tôi hay không gạt tôi. Tôi có lỗi hay Tuấn có lỗi. Không muốn ai trong gia đình tôi nói xấu Tuấn trước mặt tôi, vì giữ những hình ảnh đẹp về Tuấn khiến tôi thấy mình bớt tổn thương hơn.
    Lá trút rơi nhiều. Đâu phải bởi mùa thu.
    Tuấn nói, dẫu có muốn Tuấn cũng không dám quay lại vì thấy Tuấn không xứng đáng. Tôi nói một câu cuối cùng, nếu lúc nào thấy cuộc sống mệt mỏi và cần được lắng sâu nhất. hãy quay lại.
    Tuấn là con tầu cao tốc mất phanh cứ vùn vụt trôi đi, còn tôi chỉ là ga xép nhỏ nhoi, trầm lắng, khao khát một hạnh phúc nhỏ nhoi mà bình dị.
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than

    Gửi lúc 09:19, 09/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  10. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Ta nghĩ ngươi không phải tiếc nuối, không phải quá hiền lành như vậy, không phải mủi lòng trước những bế tắc trong cuộc đời của người ấy. Bao lần ngươi khổ vì bệnh thương người rồi sao ngươi lại quên đi nỗi đau của mình để định xoè bàn tay chia sẻ nỗi buồn với chính người đang ngồi trước mặt ngươi, nói những điều làm ngươi đau lòng. Sao ngươi hiền lành đến ngu dại vây? Sao ngươi không biết sống tàn nhẫn đi. Sao ngươi cứ mãi như thế?
    Ngươi hãy suy nghĩ lại và tỉnh táo hơn, vì ngươi chịu sự hụt hẫng bây giờ, còn hơn sau này người ấy sẽ mang nhiều nỗi buồn đến cho ngươi lắm. Với tính cách bốc đồng như thế, người ấy sẽ không phải là chỗ dựa của ngươi đâu.
    Bây giờ đi về đi. Từ nay đừng post bài vào đây nữa. Tạm dừng đừng online một thời gian, thay đổi không khí cuộc sống một chút đi. Ta biết trong lòng ngươi có nhiều ý tưởng và dự định lắm mà. Hãy thử sắp xếp và thực hiện đi.
    Cố lên. Nếu không suốt đời ta nguyền rủa ngươi là kẻ hèn hạ và bất hiếu. Tình yêu đích thực rồi sẽ đến. Chắc là ngươi cũng có một gia đình nhỏ xinh như bao người khác thôi. Đừng cố giữ trong lòng ý nghĩ cuộc đời mình đa đoan làm gì. Người khác nhìn vào người ta cười cho.
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...

    Gửi lúc 12:51, 09/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...

Chia sẻ trang này