1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

RU EM NGỒI YÊN NHÉ, TÔI TÌM CUỘC TÌNH CHO. (nhật ký của tôi, mong được sẻ chia)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi emnhutianangmuathu, 19/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    BÀI HỌC VỀ TÌNH YÊU.
    Ngày nào cũng vào thư viện online miễn phí, không thể không quay trở lại đây, lại càng không thể không tiếp tục topic của mình. Vì ở đây mình chỉ có duy nhất topic này, mà có đến hơn nghìn người đọc rồi.
    Thực ra tuần trước bỏ về quê mấy ngày và suy ngẫm về tất cả mọi thứ. Về tình yêu, công việc, bản thân, thấy mình chỉ là con số 0. Một con số không tròn trịa, không có gì đáng nói, không có gì đáng tự hào, ngoài sự thật thà và chân thành đến ngu dại.
    Mỗi khi lê gót về quê, mình giống như một kẻ bại trận thê thảm. Lần này cũng vậy. Nhưng thật may mắn làm sao. Mọi khi ta chỉ lên gác và khóc thầm. Nhưng lần này bố mẹ biết chuyện. Bố mẹ dường như càng ngày càng hiểu ta hơn, không hề mắng mỏ và nghiêm khắc như những ngày xưa nữa, hình như bố mẹ đã hiểu ta chỉ là một đứa con gái vô cùng yếu duối.
    Sau bữa cơm, mẹ bảo, như vậy không phải là tình yêu. Tình yêu không thể đến và đi chóng vánh như vậy. Người bạn đó chỉ dành cho con những lời lẽ tốt đẹp mà bất kỳ người con trai khéo ăn khéo nói nào cũng có thể nói được. Tại sao xung quanh con nhiều người bạn tốt, chơi với con từ thưở nhỏ con lại không chơi. Tình yêu phải trải qua một quá trình lâu dài và thử thách.
    Mẹ nói nhiều, tôi cũng không tiện nói ra đây.Nhưng điều quan trọng là khi tôi đã mất hết cả niềm tin vào cuộc sống thì mẹ lại coi tôi như người bạn, điều mà trước kia, người mẹ nghiêm khắc của tôi chưa bao giờ làm. Lúc nào tôi cũng giữ một khoảng cách lớn đối với mẹ.Nhất là khi tôi đi học xa nhà từ nhỏ tôi lại càng ít trò chuyện với mẹ hơn. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ rất dịu dàng. Mọi lần tôi chỉ nói chuyện với mẹ về công việc và học tập. Lúc nào mẹ cũng chỉ bù lu bù loa lên rằng tôi chỉ có ăn với học cũng không ra hồn.Nhưng lần này không hiểu sao mẹ khác. Mẹ khuyên tôi cách cư xử với bạn trai. Mẹ góp ý tôi cách ăn mặc. mẹ cho tôi tiền mua quần áo mới. Mẹ kêu tôi gầy, bảo phải ăn uống nhiều hơn. Mẹ hỏi tôi thích đi nghỉ mát ở đâu cả nhà cùng đi. Mẹ không bắt tôi đi xin việc ngay, nếu muốn đi nữa mẹ cho đi học. Mẹ sẽ mua cho xe để có thể vừa đi học đi làm.
    Bố tôi cũng nói bố rất buồn về tôi. Tại sao tôi lại có thể vì một người bạn mà suy sụp đến vậy, trong khi sự quen biết giữa toi và người bạn ấy không có cơ sở để tiếp tục lâu dài. Bố tôi kể về những ngày tôi còn nhỏ xíu. tôiđã được gia đình nâng niu đến như thế nào. Em gái tôi nhỏ hơn tôi 7 tuổi, nhưng sắc sảo, thông minh và da dáng hơn tôi nhiều. Tôi chỉ nằm im, em ngồi vén tóc bôi thuốc lên những nốt mụn mà do tôi hành hạ bản thân, đi nắng không thèm đội mũ, uống nhiều cà fê và thức khuya,không buồn chăm sóc cho cái bộ mặt đã vốn không sinh đẹp lắm của mình...
    Tất cả những thương yêu ấy đã cho tôi bài học của tình yêu.
    Tôi không thể và không nên vội vàng khi đến với một chàng trai. Chàng không nên tin vào những gì họ nói, những gì chỉ là sự quan tâm hào nhoáng bề ngoài. Bài học về Tuấn, khiến tôi thấy mình càng phải thận trọng hơn.
    Và trước tiên tôi cần biết yêu chính bản thân mình.
    Lấy cuộc tình này để thay thế cho cuộc tình kia chẳng qua cũng chỉ là sự vá víu cho tâm hồn.

    Gửi lúc 10:50, 15/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  2. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Bắt đầu cuộc sống mới với những dự định không mới, công việc không mới nhưng bằng tinh thần mới. Điều quan trọng hơn cả là lòng phải tự nhủ lòng, hãy cố gắng vượt qua chính mình. Hôm rồi nói với mẹ rằng thực ra chưa bao giờ con cố gắng học hết khả năng của mình, chưa bao giờ con cố gắng làm việc hết khả năng của mình. Mà đúng là như vậy. Kể cả đi dạy thêm nếu không thích có thể phone cho học sinh nghỉ luôn còn mình chui vào đâu đó gặm nhấm nỗi buồn. Cho nên công việc ngoài toá soạn các anh chị cũng chán mình rồi, vì không thích có thể ở nhà nửa tháng, thích lại mò lên. Còn về việc học tập, chà chà, học tài tử quá xá, thầy giáo cũng chào thua...
    Nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy cuộc đời minh chỉ có ý nghĩa đúng 3 năm cấp 3. Bò ra học, học hết khả năng của mình. hai năm đầu đại học cũng vậy, có những điều đáng để tự hào lắm chứ. Cũng nhiều ước mơ và hoài bão thật. Nhưng dần dần lại sống vật vờ như một con điên. Ah, ha, ra vẻ ta đây sống như dân nghệ sĩ. Nghệ sĩ chẳng ra nghệ sĩ, chỉ là nghệ sĩ nửa mùa. Thật đáng xấu hổ, bây giờ chỉ là con số không.
    Thôi, dẹp đi, dằn vặt mình làm chi nữa, điều quan trọng là có thực sự muốn làm lại từ đầu hay không? Ừh, sướng quen ròi, nào hãy tự thử thách mình một lần đi.Lâu rồi, chưa phải vượt qua cái chướng ngại vật nào nhỉ. Hồi xưa học chuyên, điểm các môn phụ các thầy cô cấy vào cho. Sướng nhá , chả phải thi đại học. Đến khi đi học đại học quen mui không chịu học bài các môn học thuộc lòng. Rồi trong khi những trường đại học khác è cổ làm luận văn và thi tốt nghiệp thì mấy đứa trường ta ung dung ra trường, đứa nào cũng bằng khá, nghe thì oai, nhưng chả có cái gì trong óc cả.
    Đi đến đâu, mọi sự may mắn đều trải thảm, nên người cứ ì ra, bây giờ là lúc ta cần thử thách mình, và vượt qua được những gì mà mình tự đề ra
    Mong rằng cuộc sống mới vì thế mà có nghĩa hơn.
    Lấy cuộc tình này để thay thế cho cuộc tình kia chẳng qua cũng chỉ là sự vá víu cho tâm hồn.

    Gửi lúc 11:21, 15/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  3. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Thơ của hoabaoxuan
    Gửi mẹ ở xa
    Hà Nội hanh hao
    Nắng khô gầy giọt nhớ
    Con lặng về bên mẹ
    Nức nở vỡ oà trong những cơn mơ...
    Con biết mẹ đợi chờ
    Nghe giọng nói con yêu xa lắm
    Mà thời gian thì cay đắng
    Chảy ngang đời vội vã quá mẹ ơi!
    Hà Nội xa, mờ bóng con rồi
    Những niềm tin, hạnh phúc theo nhau đổ vỡ
    Những nỗi đau con kể thầm
    giữa sâu thẳm đôi bờ mong nhớ
    Mẹ có bao giờ
    mẹ biết chăng?...
    Đêm sâu dần
    Không gian mờ, mưa giăng
    Con tuyệt vọng níu vào bóng mẹ
    Biết chắc rằng mỗi khi lòng con đau như thế
    Có mẹ và đại dương xanh thẳm ngóng con về!
    Hà Nội 1h30'''''''' - 10/6/2003
    * Đây là một bài thơ nhật ký, viết riêng cho mẹ trong một đêm buồn khủng khiếp không thể sẻ chia cùng ai.... Chỉ có mẹ thôi, mà mẹ thì xa quá!!
    Gửi lúc 19:05, 10/06/2003
    **************************
    Thơ của tôi
    Mẹ là sân ga
    Cho tầu con nằm nghỉ
    Đi vòng quanh rồi cũng chỉ
    Lê gót về bên mẹ thân yêu
    Con vẫn thương sao những buổi chiều
    Trở về nhà leo lên căn gác nhỏ
    Có tuổi thơ con ăm ắp đầy tiếng gió
    Dẫu khổng lồ cũng thèm được bé thơ
    Ầu ơ
    Ngủ đi con
    Tầu lại sắp đến giờ
    Nhắc nhở cho con cần đi tiếp
    Hạnh phúc là khi con đừng bao giờ mỏi mệt
    Trên con đường phía trước bao la
    HBX à, trong 5 phút ngồi bên máy làm tặng được em bài thơ. Mong em bớt buồn vì chị đã từng trải qua những cảm giác như em.
    *************
    Gửi lúc 08:59, 11/06/2003
    Lấy cuộc tình này để thay thế cho cuộc tình kia chẳng qua cũng chỉ là sự vá víu cho tâm hồn.

    Gửi lúc 11:25, 15/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
    Được tadayama sửa chữa / chuyển vào 09:16 ngày 19/08/2003
  4. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Thỉnh thoảng vẫn nghĩ về Tuấn. Chỉ tự hỏi bây giờ Tuấn đang làm gì. Còn Tuấn chắc chẳng cần biết mình đang sống ra sao. Với những ý nghĩ về Tuấn, mình chỉ mong một ngày nào đó ngẩng đầu kiêu hãnh đến gặp cậu ấy. Hoặc ít ra cũng mời nhau đi nhậu một bữa vui vẻ xem tên nào nốc được nhiều bia hơn. Dù sao bây giờ ý nghĩ về Tuấn cũng chỉ thoáng qua vì thấy rằngnếu thái độ của cậu ấy như thế thì không đáng nhận được tình cảm của mình. Vả lại, cảm thấy khi có một mình nhẹ cả đầu,khôngphải ngóng trông hay giận hờn, lại thấy mạnh mẽ biết bao.
    Mình mệt mỏi, và đôi khi cảm thấy bất lực, không hiểu cái cuộc sống tồi tệ này kéo dài trong bao lâu. Giwờng như mình đã vượt quađuwọcbản thân, sống nỗ lực và quyết tâm hơn nhiều nhưng so với mọi người mình vẫn chỉ và một vết mực nhoè, một chiếc bóng phai mờ và nhoè nhoẹt.
    Hôm nay nghiệm ra rằng suốt thời gian qua mình đã sống một cuộc sống phù phiếm, không thực tế. Phung phí nhiều thứ, phung phí thời gian, tiền bạc và sự sáng tạo. Ông trời ban cho mình ái quý giá là tuổi trẻ vặu sáng tạo, nhưng lại lấy đi của mình sự chín chắn và kiên nhẫn. Nên mình như ngọn nến lập loè khi sáng khi tối, lúc bùng cháy lúc ngấm ngầm. Không ngờ cuộc đời **H này lại có lúc sống khốn nạn đến như thé này. Nhưng mà không sao, như thế này mới hiểu ra rằng mình đã hoang phí quá nhiều thời gian vào những thứ phù phiếm, để biết kính trọng và yêu quý những cái gì mà mình đang có.
    Bạn bè quanh mình, thật tốt, bây giờ mình mới thấy, mình thật tồi.
    Mệt quá, nhiều việc quá, đau đầu vì phải tính toán về tiền, công việc, hoc tập, mà chả đâu vào đâu cả. Sắp xếp thế nào đây, ai bảo ací gì cũng ham, cái gì cũng đam mê, sao biết lắm vào mà khổ, không bỏ, không bỏ được cái nào hết. Cái gì cũng muốn.
    Ông trời sinh ra con người gì mà kỳ vậy nhỉ.hãy quên đam mê vấn vương buồn thương, từng nỗi đau trong đời sẽ qua. HÍc, không đam mê thì sống làm quái gì. Nhưng mà cái kiểu như mình cũng chả làm được cái quái gì cho đời. Luẩn quẩn.
    Đói, mệt.Mai phải làm gì nhỉ?
    Lấy cuộc tình này để thay thế cho cuộc tình kia chẳng qua cũng chỉ là sự vá víu cho tâm hồn.

    Gửi lúc 18:19, 18/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
    Được tadayama sửa chữa / chuyển vào 09:17 ngày 19/08/2003
  5. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Tưởng đã khuya lắm rồi cơ, trong phòng chả có cái đồng hồ nào, bật máy ra mới biết mới có 1h. Không ngủ được, có lẽ do trưa nay uống café, vả lại trong đầu lại bắt đầu hình thành một loạt hoạch định cho tương lai. Chao ôi, nhiều việc quá, bắt đầu thấy mọi thứ rối lộn tùng phèo cả lên. Cái gì cũng muốn làm, cái gì cũng đam mê.
    Suốt ngày chạy như điên, làm cái gì cũng cuống cuồng cả lên, kể cả ngồi một chỗ mà làm gì cũng như chong chóng,ngày nhìn đồng hồ dễ đến mấy chục lần. Tự dưng thấy quý thời gian đến thế. Thấy tiếc những gì mình đã lãng phí. Nhưng không sao, có vậy mới biết lần sau không sai phạm.
    Nhiều khi muốn viết nhiều cái rất hay ho cho cái topic của mình không nhàm chán. Nhưng lại thấy tiếc thời gian, vì bao nhiêu truyện ngắn dự định viết mà chưa tĩnh tâm để viết được. Bây giờ đang say học nên cũng chả có tâm trạng viết truyện nữa. Đúng là cái bước ban đầu rất quan trọng, chỉ cần hướng mình quan tâm, chăm chú vào một cái gì đó một thời gian ngắn thôi, tự khắc sẽ thấy nó thú vị, tự khắc sẽ thấy say mê. Cái quan trọng là ta có chịu ngồi im một chỗ để bắt đầu một cái gì đó không thôi. Tiếp tục giữ niềm say mê này nhé. Đừng từ bỏ, ban đầu sẽ rất khó, sẽ cảm thấy mình chậm chạp và thua kém bạn bè. Nhưng đừng buồn, mình đi theo con đường riêng của mình. Đến đích muộn còn hơn là không bao giờ bước đi.
    Mình thèm được thấy Tuấn biết mình đang sống thế nào. Nhưng không vội, bây giờ chưa phải lúc. Không có Tuấn,dường như mình trút được gánh nặng lớn, đó ra loại bỏ được ý nghĩ, nỗi nhớ mong về Tuấn trong đầu. Bây giờ đi đường là cầm quyển sách, về nhà là học, chả nghĩ gì, chả mong ai gọi điện, chả phải hùng hục đi check mail, chả phải băn khoăn khi nào đi chơi nhỉ, và đi chơi thì sẽ như thế nào, nhẹ đầu quá đi thôi. Thế mà hồi trước, nhận được thư của Tuấn, xúc động quá, khóc suốt một buổi sáng.Tuấn hẹn đi chơi, hồi hộp suốt một tuần. Nhưng hóa ra toàn giả dối. Bây giờ tự hỏi, Tuấn đang làm gì nhỉ. Cứ nghĩ mình bận thế này, ngồi viết vài dòng gửi lên ttvn đã ngại, đọc cái gì cũng chỉ lướt lướt thôi, thì đúng là Tuấn ngại viết thư là đúng rồi. Chả trách được. Tại khi đó mình đang buồn, chờ Tuấn đến kéo mình vượt qua, nhưng nhận ra rằng chỉ có mình mới cứu được mình thôi. Tuấn viết cho mình thế nào nhỉ, xóa hết thư rồi mà vẫn nhớ như in trong đầu, tệ thật. ?oSao lúc nào Hằng cũng buồn vậy? Hằng biết là tôi đang nghĩ gì không, tôi muốn cầm tay Hằng, muốn ôm Hằng vào lòng. Hằng nghĩ sao? Tôi vô duyên và trơ chẽn quá à? Hãy thử nghĩ vì sao tôi lại vậy. Vì Hằng đó. Vì tôi muốn chia sẻ và là chỗ dựa cho Hằng. Hãy nghĩ tới đó để Hằng thấy mình bớt lẻ bóng. ? Hôm đi chơi, Tuấn hỏi: ?oHằng nghĩ sao khi tôi viết vậy.?
    ?oChả nghĩ gì?.
    ?oThật à?
    ?oỪ ,thì sao?
    ?oChả nghĩ gì thì tôi còn biết nói gì nữa?
    ?oTôi sợ?
    ?oSao lại sợ?
    ?oNgày trước tôi trồng một cây xương rồng và một cây tigôn. Cây tigôn luôn phải dựa vào dàn mới leo lên được, còn cây xương rồng chỉ cần một mình thôi?
    May mà Tuấn mới chỉ cầm tay. Thế mà bỏ người ta một cách tàn nhẫn.Kỳ thật đó.
    Hôm chia tay, ngồi một hồi,lại còn kể:
    ?oLẽ ra tôi không định kể với Hằng điều này. Nhưng mà thôi cứ kể. Tuần trước tôi phát hiện ra cô bạn hồi cấp hai yêu tôi. Cô ấy mời tôi đi xem phim. Xong rồi chúng tôi đi uống nước. Cô ấy hỏi hôi, con gái tỏ tình trước có sao không? Tôi bảo chả sao cả. Thế là cô ấynói cô ấy yêu tôi, tôi thấy cô ấy thật gần, rồi cô ấy ôm tôi. Tôi cứ để nguyên vậy. Trong mơ tôi đã từng mơ một con đường như vậy, một người con gái như vậy,nhưng hóa ra lại không phải vậy. Tôi cũng chẳng biết nữa. Rồi chúng tôi đùa nhau. Chúng tôi về muộn và tôi vào xin lỗi mẹ cô ấy.? Tôi nghe,lúc ấy rất bình thản. Vì màn khóc lóc cũng đã qua, và xác định là không đến với nhau nữa nên chỉ nghe câu chuyện đó như nghe một lời tâm sự của một người bạn.
    Sau hôm cuối cùng gặp nhau tôi có nắn nót viết một lá thư tay gửi theo địa chỉ nhà. ?oChừng nào cảm thấy buồn nhất hãy tìm đến tôi như một người bạn.Chỉ là bạn thôi vì tôi kiêu hãnh. Chao ôi, tình yêu đối với tôi đâu phải là cùng nhau đi xem phim, đi nghe nhạc hay đi chơi đâu đó. Tình yêu đối với tôi là sự cứu vớt tâm hồn, chứ đâu có dung tục như các người. Đâu có trong sáng như tôi?
    Bây giờ, ngồi ngẫm ra rằng, Tuấn chẳng bao giờ hiểu tôi, và chẳng thèm quan tâm đến những gì tôi nói. Ban đầu tôi đã bảo Tuấn không sẻ chia được đâu, vậy mà cứ khăng khăng ?ocho tôi cơ hội?, cứ khăng khăng ?otôi sẽ đem lại niềm vui cho Hằng? Dối trá, coi sự thật thà của tôi là trò đùa vậy sao?
    Mà thôi, let it be.
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  6. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Lâu không ghé qua quán cà fê quen thuộc của mình. Mọi thứ vẫn thế, không hề thay đổi, vẫn tĩnh lặng, vẫn điệu nhạc không lời ấy.Bon Nhật nó luôn thế, không ồn ào mà rất sâu lắng, không thay đổi chóng mặt. Nên cái không gian ấy vẫn là như thế, dù lâu rồi mình không đến. May mà cái quán ấy mình luôn đến một mình và luôn ngồi một mình và bây giờ cũng là của riêng mình thôi. Hồi xưa Tuấn bảo Tuấn ấn tượng nhất về mình là con gái mà chuyên ngồi cà fê một mình ở quán quen thuộc. Mà nói chuyện về Tuấn thì chán lắm, Tuấn nói cho sướng mồm thôi con mình thì nhớ từng lời, tệ thật. Hôm nọ xem "tình yêu mầu xanh" có đoạn một chàng trai giơ tay làm thành một khung hình vuông ngắm một cô gái, lại nhớ đến Tuấn. Thỉnh thoảng mình cũng rất hay buồn, nhưng mọi chuyện cho qua vì nó chả đâu vào đâu cả. Một khi Tuấn đã coi những lời của Tuấn chả ra gì thì mình cũng không phải nâng niu nó nữa.Công việc hàng ngày cứ cuốn mình đi. Thấy mình người lớn hơn, chín chắn hơn và mạnh mẽ hơn nhiều.
    Bây giờ, nhiều khi thấy lòng thật nhiều cảm xúc, nhưng không muốn nghĩ đến chuyện tình yêu . Dường như chưa phải lúc vì mình cần bồi dưỡng cho mình rất nhiều. HÌnh như mình thấy suy nghĩ của mình lớn ra nhiều lắm.
    Mình không thể diễn tả hết suy nghĩ hay tâm trạng của mình lúc này. Vì không có thời gian, vả lại mình dành để hình thành cho một ý tưởng khác.
    Mình thích viết linh tinh thế này, chả biết mọi người có thích kô, nhưng đó là những gì nó làm mình cảm thấy hình như mình đang được trò chuyện.
    Lấy cuộc tình này để thay thế cho cuộc tình kia chẳng qua cũng chỉ là sự vá víu cho tâm hồn.

    Gửi lúc 18:05, 23/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  7. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Đêm,mưa to quá. Mệt mỏi,muốn được chết. Buồn, muốn được khóc. Hay là viết vài dòng NK rồi đi ngủ một giấc đi. Không học hay không nghĩ suy điều gì nữa.
    Bão bùng thế này mà lúc tối em ******* điện nói Chủ nhật trường mẹ tổ chức đi Núi Cốc chị về đi đi. Em thích chị đi à. Vâng. Ừ, để chị đi. Mà thực lòng đâu có muốn đi lúc này. Có làm được cái gì ra hồn đâu mà nghỉ ngơi. Vả lại chả hiểu trường mẹ thế nào mà lại tổ chức đi vào mấy hôm mưa bão? Chiều em thì đi thôi. Chủ nhật đã có dự định rồi, ghé qua hội 7X góp vui vài món hàng. Hẹn thằng Thành đi ENGLISH CLUB. Nhưng quan trọng không phải thế.Mà tâm trạng thực sự là không muốn nghỉ ngơi, vì dễ suy tư,mà dễ suy tư sẽ dễ buồn. Lại về với gia đình, vui thì vui thật nhưng dễ dằn vặt bản thân mình. Tối xem quảng cáo sữa gì đó, có bài hát ?oMẹ ơi,con sẽ về mẹ đừng lo lắng, con sẽ về để được âu yếm?? Con trai xem quảng cáo đó chắc cũng xúc động chứ đừng nói đến mình.
    Mình đang làm một cái gì đó rất vô nghĩa và phù phiếm. Dù sao,bây giờ cuộc sống mới vẫn chưa thực sự bắt đầu.Mình chỉ cảm thấy nhẹ lòng, thanh thản, sống và làm việc theo một chiều hướng tích cực. Nhưng mọi thứ vẫn không đâu vào đâu cả. Mình thật sự cần một không gian yên tĩnh để làm việc. Đừng ai quấy rầy những suy tư của mình. Mà có lẽ,mình nên cắt bớt những việc không cần thiết, nên biết ưu tiên cho cái gì trước. Mà có lẽ,nên bỏ những cái cỏn con đi để đạt một mục tiêu thôi. Tiền, vấn đề chao ôi nan giải. Học thì không làm mà làm thì không học.Kiến thức cũng cần mà tiền cũng cần. ráng chịu ráng chịu đi. Hôm nay hai mấy rồi. Đầu tháng chuyển nhà, xin mẹ mua cái xe để chạy xô cho tiện. Bỏ việc g> đi? Mục tiêu gần gì?Mục tiêu xa là gì? Cần phải xác định rạch ròi ra. Mà online ngồi search linh tinh hơi nhiều đấy.Cái cần tìm th> tìm được rất ít. Cảm thấy thời gian ơi sao mà đi nhanh thế.Sao m. chẳng l.m được cái gì thế này. Hy vọng khi chuyển nhà,mọi việc sẽ khác.Phải mua xe.Phải phóng như điTn ngo.i đường cho cuộc sống nó cũng tốc độ thêm
    Đã yêu xin yêu từ nỗi đau chân thành của trái tim
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
    Được tadayama sửa chữa / chuyển vào 09:18 ngày 19/08/2003
  8. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay cũng không buồn làm gì.Thức dậy rất muộn. Trời mưa lớn và lạnh nhưng cũng nhẩy vào nhà tắm xối nước ào ào xem người có dễ chịu hơn không. Xong thấy người đau ê ẩm. Mệt mỏi và chán nản. Nhưng cũng lôi sách ra học được một ít. Buổi trưa phải ngâm hết một đống báo mới ngủ được và may là đã thiếp đi được gần hết buổi chiều. Nếu không sẽ lại nghĩ và nghĩ. Nghĩ mà buồn đời. Không biết phải làm gì lúc này. Vì dù sao mình đang sống một cuộc sống ở tạm theo cả nghĩa đen lần nghĩa bóng. Một tuần nữa thôi, chuyển nhà, hy vọng tình hình sẽ khá hơn.
    Nhớ bạn bè quá. Nhớ thằng bạn thân thưở thiếu thời thật tốt với mình mà mình đối xử với bạn thật tệ. Giờ bạn đang về nghỉ hè, nên chẳng có dịp nói cho bạn biết nỗi lòng mình. Mà thực ra không muốn nói. Không dám nhận sự quan tâm và lòng tốt của bạn. Trên đời này chả ai tốt với mình như thế. Mà mình thật là đứa bạn chả ra gì. Nhớ anh bạn ở bên Nhật lúc nào cũng nói anh thương em Hằng lắm nhưng em không hiểu được cuộc sống của anh. Vậy cuộc sống anh ra sao anh không nói. Lúc n.o cũng chỉ tóm lại trong đôi ba câu. Anh thương em. Anh cô đơn lắm. Anh rất bận. Nhớ cô bạn gái vì yêu người mà bố mẹ không đồng ý nên bắt về quê làm việc. Sáng nay, tự dưng thấy lạnh đến rùng mình. Thấy thèm một vòng tay an ủi quá chừng. Nhớ mẹ, nhớ em. Thấy hận mình quá chừng.
    Lại khóc à. Tưởng là chẳng khóc được nữa cơ mà. Sao người đâu mà đầy nước mắt. Trời mưa. Cũng không buồn đi nộp hồ sơ vào đài truyền hình nữa. Vì lại còn yêu cầu người hiểu biết rộng về lĩnh vực thể thao.Hôm qua đọc lại mới biết. Cũng định mua báo thể thao về ngâm cứu nhưng thôi. Đó là lĩnh vực mình không thích thì không làm gì phải nhồi nhét như thế.Vả lại hôm nọ đi thi English, viết thì được advance mà nói mới được Inter. Toàn tự học tự mầy mò nên nó mới lôm côm như thế. Đi phỏng vấn thì làm sao mà qua được. Lại nói chuyện hôm nọ đi thi ở Hanel. 60 người cả thảy nó bắt bỏ hết dép của mình, đi dép lê của công ty rồi tống vào nhà ăn của công nhân làm bài viết. Tiếng Nhật với các từ kỹ thuật, những dự án gì đó lùng bùng trong mùi vị của xào nấu. Rồi vào phỏng vấn, nói ấp úng được vài câu. Dạo này chả thấy công ty nào tuyển nữa. Chả biết phải làm gì. Quay về viết báo hay đi học tiếp. Con người mình bây giờ đúng là lôm côm thật.
    Phải làm gì? Câu hỏi luôn thường trực. Hằng ngày, vẫn chỉ biết lên thư viện học tiếng Anh và tiếng Nhật,chờ thời gian qua.Và đọc rất nhiều sách báo. Cũng muốn viết một v.i truyện ngắn nhưng ở nh. d> ồn quá. Lại không có phòng riêng để thức đêm gõ máy nữa rồi. Hai thằng em họ nữa ở quê mới lên, mình nhường phòng cho chúng nó, đêm đêm nằm dài trong phòng khách đọc sách và ngủ luôn tại đó.
    Ngày mai mới bắt đầu sửa nhà. Đến bao giờ sẽ chuyển đây? Đến bao giờ cuộc sống này sẽ trôi qua.
    Đã yêu xin yêu từ nỗi đau chân thành của trái tim

    Gửi lúc 07:58, 26/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  9. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Thực ra mấy ngày nay tôi thả mình vào trong những trang viết bên ?otản mạn du học?. Càng đọc càng thấy xúc động và càng hiểu thêm nhiều về những người bạn trai, càng hiểu thêm nhiều về những điều nên sống trong cuộc sống. Nó giúp mình vững vàng và có thêm nghị lực hơn để vượt qua.Vì cuộc sống có nhiều điều kỳ diệu lắm, khi mình thực sự có ý chí, sống và làm việc một cách nghiêm túc với bản thân mình.
    Đúng là mất 3 cái đĩa mềm để ngồi cả buổi cop hết ba mấy trang của topic ?otản mạn du học? và hai mấy trang của topic ?otuyển tập truyện ngắn hay nhất?. Ngày nào cũng vậy. Sáng dậy 6h. Ra khỏi nhà lúc 6h30 và về nhà lúc 6h30. Cả ngày ở trên xe buýt và thư viện. Cơm tối lúc 7h. Ăn cơm dọn dẹp xong xem phim PHƯỢNG HOÀNG LỬA. 9h lên đọc truyện đến 10. Sau khi cả nhà đi ngủ hoặc xem phim chưởng thì mình ngồi phòng khách xem thời sự đến hơn 10h30 thì ngồi học đến 1h. Rồi ngủ luôn tại ghế băng. Thời gian đi xe buýt rất nhiều nên cứ chuyển xe tại bốt Hàng Đậu là mua một tờ báo lao động và cắm cúi đọc trên xe. Vào thư viện có hôm thì học, có hôm ngồi net searching những thứ linh tinh đến hết buổi rồi về. Mình vẫn chưa điều chỉnh được thời gian ngồi net và thời gian viết NK. Nhiều khi rất muốn viết về cuộc sống đại học của mình, với 8 lần chuyển nhà trọ,với những người bạn,những mụ chủ nhà quái đản, những môi trường sống xung quanh, những kỷ niệm vui buồn. Nhưng mà, cái gì đã qua thì cho qua.Bởi có những cái mình đạt được thì mình đã không trân trọng,mình để nó tuột ngay khi mình đạt tới.Còn những cái buồn nhắc lại làm chi khi mình chưa có một cuộc sống hay một vị thế để mình đáng được hài lòng và nhìn lại. Nhiều khi mình cứ gạt đi và ngồi ôm quyển sách,thế là xong.
    Đã yêu xin yêu từ nỗi đau chân thành của trái tim

    Gửi lúc 08:01, 26/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  10. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Tôi đi vòng qua rồi lại vòng lại cái topic của mình. Cuối cùng thì quyết định viết.
    Trước tiên, xin cảm ơn các bạn đã vào đây đọc bài của tôi. Cảm ơn các bạn đã gửi thư và PM cho tôi. Đó là những niềm vui bất ngờ mà tôi không nghĩ những dòng tâm sự của mình lại manh đến sự đồng cảm cho các bạn. Thú thực, bây giờ cuộc sống và suy nghĩ của tôi có nhiều lộn xộn, nên tôi không thể viết nên những dòng cảm xúc, mà có chăng chỉ toàn những điều xỉ vả mình. Tôi tìm cách xoá những bài vớ vẩn đi nhưng chẳng nhìn thấy cái thùng rác đâu cả. Tôi sẽ dừng viết trong một thời gian để tập trung viết truyện ngắn. Hy vọng sẽ quay lại topic này bằng một loạt truyện ngắn hoặc truyện dịch trong một ngày không xa. Cuối cùng, xin cảm ơn hơn 1700 lượt bạn đọc, đã dành chút thời gian vào đọc cái NK dở hơi này của tôi.
    Thú thực, hôm nay lòng tôi có nhiều cảm xúc. Chiều qua tôi có mở hộp thư của mình. Viết vài dòng cho Tuấn "18 lá thư, vẫn còn nguyên như thế, tôi muốn viết thêm mà không biết viết gì" Hôm nay Tuấn gửi lại một bông hồng, biểu tượng đầu mà lá thư nào của Tuấn cũng có. Tôi cũng chẳng biết làm sao, cũng chỉ gửi lại một bông hồng ấy. Ở Tuấn, tôi không mong sự hàn gắn hay quay lại. Vì thực ra, giữa chúng tôi mới như chỉ bắt đầu, chưa thể nói là có gì hay tan vỡ cả. Có điều, có thể cuộc sống của hai nguời khác nhau,nên tốt nhất là không nên đến với nhau để về sau tránh những tổn thương.
    Lúc đến với Tuấn, tôi có tất cả, có sự tự tin, có niềm lạc quan, dù sao cũng có một công việc tuy không ổn định nhưng cũng kiếm được tiền. Bây giờ tôi không có gì cả. Vì thế, tôi không còn đủ tự tin để nghĩ đến Tuấn nữa. Trước kia, nghĩ Tuấn sẽ dành cho tôi một điểm tựa, một nơi để an ủi trở che, nên tôi không ngần ngại dành những điều tốt đẹp trong tim mình cho Tuấn, những điều mà dù nay rất muốn tôi cũng không nghĩ tới nữa. Phải, tôi đã hầu như không còn nghĩ đến Tuấn, nhưng tôi biết chắc, nếu Tuấn đứng trước mặt tôi, dành cho tôi những lời thương yêu, chắc là tôi không thể không xúc động, không thể không chối bỏ mình.
    Tôi là một người đặc biệt, tôi không làm việc theo một tổ chức nào mà làm việc rất tự do. Tôi thấy mình như kẻ lạc thời. Thật sự là tôi không đi theo dòng chảy của những người bình thường khác. Càng ngày tôi càng cảm thấy mình thâtlụng túng khi đứng truớc cuộc đời. Dẫu có nộp hồ sơ xin vào một liên doanh nào đó, tôi tin rằng được vài bữa tôi sẽ tháo mình ra khỏi những áp lực của công việc.Thôi, hiện tại, tôi tự ủi an mình vào những trang viết, dù sao nếu được đăng tôi cũng có nhuận bút để sống. Trong thời gian đó, tôi nghĩ mình cần phải tự học nhiều hơn nữa, vì cảm thấy kiến thức của mình chưa đủ tự tin trong công việc. Mà sống ở đời, một là ở ẩn hẳn, hai là phải ngẩng cao, chứ không bao giờ tôi muốn sống là người nửa vời.Từ nhỏ, tôi luôn là đứa con để bố mẹ tự hào. Từ nhỏ, tôi cũng biết được khả năng của mình. bạn bè tôi thì an ủi tôi rằng, đứa nào hơi nổi, hơi đặc biệt một tý, kiểu gì sau này cũng sẽ thành công. Chỉ là lời an ủi thôi, nhưng trong lúc này, tự mình, tôi biết, tôi vẫn còn nhiều nghị lực, tài năng để làm những điều khiến tôi không còn cảm thấy tự ti nữa.
    Chẳng hiểu sao, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, tương lai của tôi rất tuơi sáng. Có thể, bây giờ trong tôi đang ủ rất nhiều lửa hồng, chờ một cơ hội nào đó để bừng sáng.
    Tôi sẽ lại phải ra đi khỏi topic của mình một thời gian, hy vọng khi quay trở lại có nhiều cái để bạn bè đáng đọc hơn những dòng chữ vớ vẩn kia.
    Tôi có một thằng bạn, cái thằng học cùng tôi từ lớp 6 mà tôi chát ở mấy trang trước đó. Tôi và nó có nhiều điểm giống nhau, nhưng một điểm trái ngược là tôi luôn tự xỉ vả mình còn nó luôn tự khen mình. Nó bảo tôi, phải yêu mình và khen mình chứ, rồi cố trâu bò lên mà đạt được cái điều mà mình tự khen ấy. Tôi sống bi quan, còn nó rất lạc quan. Có lẽ, tôi cũng không nên chê những gì mà mình viết nữa.
    Đã yêu xin yêu từ nỗi đau chân thành của trái tim

    Gửi lúc 14:51, 27/07/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...

Chia sẻ trang này