1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

RU EM NGỒI YÊN NHÉ, TÔI TÌM CUỘC TÌNH CHO. (nhật ký của tôi, mong được sẻ chia)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi emnhutianangmuathu, 19/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Ngày 8/7
    Chúng tôi hẹn gặp nhau, chả để làm gì nhưng tự dưng tôi muốn thấy Tuấn nhìn thấy mình đầy vuivẻ và kiêu hãnh. Biết là không thể đến đượ với nhau nữa nhưng sao tôi thấy mình nghẹt thở và hồi hộp như buổi hẹn hò đầu tiên.
    Tôi có thói quen thích sáng tạo các kiểu phong bì thư, gấp mỗi lá thư một kiểu và vẽ thêm vài hình ngộ nghĩnh bên ngoài. Tôi đã nắn nót viết cho Tuấn vài lá thư không guiwr như vậy để trong túi sách.
    Tôi tháy mình như chia làm hơi nửa vì muốn đến với Tuấn vô chừng mà phải giả vờ như không có gì.
    Chúng tôi hẹn nhau 10h sáng. Và Tuấn đến muôn 30 phút. Khác với lần đầu là Tuấn ra khỏi nhà sớm 3 tiếng, đi lòng vòng mua cho tôi một bó hoa.
    Chúng tôi nói chuyện vui vẻ, vì cố là vui vẻ nên thật gượng gạo.
    Tuấn thản nhiên nói Tuấn có bạn mới rồi và bắt đầu kể. Giá TUấn đừng tàn nhẫn thế, dù có thâtồi cũng không nên nói đẻ tôi bớt đau lòng và cảm thấy bị tổn thương hơn. Giá Tuấn tử tế với tôi hơn có lẽ đến giwò tôi vẫn còn nâng niu và trân trọng những kỷ niệm và tình cảm tốt đẹp tôi dành cho Tuấn.
    Nhưng càng nhìn tuấn tôi càng thấy sự lanh lùng đến tàn nhẫn, như chúng tôi chưa hề quen biếtnhau. Tôi biết có thế Tuấn nghĩ Tuấn làm thế sẽ tốt cho tôi hơn, tôi sẽ dễ dàng vứt bỏ những kỷ niệm hơn nhưng tôi không quen bị tàn nhẫn đến thế.
    Trước mặt Tuấn tôi chỉ mỉm cườì, nhưng lên xe buýt tôi khóc ròng, và tôi về nhà xé nhỏ những lá thư mà tôi đãa cẩn thận gấp rất đẹp.
    Kể từ đó, tôi không nghĩ đến Tuấn và không còn buồn về Tuấn.
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
    Được tadayama sửa chữa / chuyển vào 09:52 ngày 19/08/2003
  2. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Tự dưng bây giờ với tôi mọi chuyện rất đỗi bình thường.
    Ngày mai tôi bắt đầu một cuộc sống mới.Tôi biết là mình cần phải gồng mình lên để vượt qua chính mình, mấy ngày nay tôi online nhiều quá mức. Nhưng đến giờ thấy tất cả mọi chuyện thanh thản vô chừng.
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  3. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Trích NK viết sau khi gặp Tuấn lần cuối
    Hôm nay trời mưa, tôi ngồi trên xe buýt khóc ròng. Sao lại có thể tủi thân như thế này. Không biết sẻ chia cùng ai bây giờ, không định viết ra những điều buồn tủi, vì biết tất cả không đáng để buồn. Nhưng dường như niềm vui còn ở nơi nào đó rất xa.
    Cuộc sống đôi khi là điều gì đó tàn nhẫn để một người nhoà lệ ngồi bên bàn phím.
    Định viết gì đó thật vui nhưng có lẽ bây giờ chưa thể.
    duong pho mua dong, doi moi em la dom lua hong, ru doi di nhe, cho ta nuong nho luc tho than

    Gửi lúc 12:34, 07/08/2003
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  4. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Tôi sẽ tiếp tục topic này trong một ngày gần nhất. Hy vọng những trang viết sau hứa hẹn những điều vui vẻ về một cuộc sống có ích, suy nghĩ chín chắn hơn và vượt qua được chính mình.
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  5. 43213

    43213 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2003
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    tadayma oi
    cho em viet chung nhat ki voi nhe
    mot ngay vui ve cho tat ca moi nguoi nhung ngam ngui doi voi chinh cuoc doi ta .ta buon lam chu. anh yeu cua em oi gio nay anh dang o phuong nao? noi do anh co cam thay cai nong buc cua mua he ma em da tung yeu khong? sao anh bo em ma di som the ? em da hoi ong troi sao lai mang anh di xa em nhung chang co ai tra loi em ca .em that vong lam roi . em phai lam gi de nhung ngay vui ve do quay lai de duoc ngam nhin anh mat cua anh tran ngap tinh yeu.
    ngay anh ra di cuoc doi nhu sup do truoc mat em em da kho cho du khong muon mot chut nao .cuoc song voi day lo toan ban ron voi nhung com ao gao tien khien nhieu luc em da quen mat hanh phuc ma minh dang co .con gio day thi sao? em thay minh da bo mat qua nhieu thoi gian de duoc yeu anh duoc anh nang nui nhu mot chiec coc thuy tinh de vo. tinh yeu cua anh danh cho em qua menh mang ma co luc em da kieu ky khong chui nhan ra .bay gio co hoi tiec cung chang duoc nua roi .
    anh oi!
    hang dem em van ngoi viet mail cho anh do nhung anh anh co doc duoc dau .dau van biet la anh khong con nua nhung em van cu viet cu cho doi de mot ngay nao do anh se doc duoc nhung dong tinh cam cua em danh cho anh . thoi gian van cu troi di va em van cu song co don nhu the . hom nay em duoc diem 10 hoa day em rat vui nhung roi noi buon trot ao den voi em khi khong con biet chia se noi niem luc nay voi ai nua. anh con nho lan truoc khong ? khi em duoc 5 hoa do em khoc thut thit anh da keo em vao long va noi " nin di be con cua anh roi em se duoc diem cao o bai kiem tra sau ma" .bao gio em lai duoc nghe nhung loi noi ngot ngao do nhi ? anh oi anh o phuong nao?
    chieu nay em lai den quan cafe do day. chi nhan vien da hoi "ban em dau" em khong biet phai tra loi the nao dau .bat den anh do. luc do tim em nhu that lai em khong the cam nhan duoc cuoc song luc do nua. canh vat cung khong co nhieu thay doi lam nhung trong tam trang em lai co qua nhieu thay doi ,hang tram cau hoi hang ngan loi noi va anh mat em lai hien ra trong dau cua em .anh co biet rang luc do em da khoc nhu the nao khong? khong phai em khoc dau , em noi doi day anh bao em khong duoc khoc ma nhung nuoc mat em no cu chay ra hoai khong sao cam lai duoc .
    xa xoi oi! anh yeu cua em oi!
    bao gio de ngay sua tro lai .de em lai duoc anh deo qua khu pho do hoa sua lai ngot ngao tren loi ta di . sap sang thu roi day anh a .nhung chiec bup non dau tien cua nhung cay hoa sua cung da ra roi do ,sao anh lai khong o canh em de chung minh ,anh , em cung dat tay nhau di trong huong hoa sua ngay sua? neu bay gio anh o canh em em se cho anh duoc coc em mot cai mac du em chang thich chut nao. em se cho anh goi em la co be cho du em luon muon minh la nguoi lon truoc mat moi nguoi, nhung hinh nhu em luon nho be trong vong tay va trong tinh yeu cua anh dung khong?
    ngay sua oi! ta muon gap lai nguoi hay quay lai di ngay sua de ta co the tim lai duoc anh mat nong nan cua anh ay. tai sao chu ? tai sao chu? sao ma nguoi khong quay lai vay?
    em nho anh lam anh oi.
  6. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Đã chuyển nhà, thấy cuộc sống ở đây sao mà yên bình và dễ thở. Dường như bước sang một cuộc sống khác, bỏ lại tất cả những điều khiến em phiền muộn, kể cả chuyện dù em không cố tình nhưng đã gây ra trong topic của chi phaohoa.
    Hàng xóm là bác Long, chỉ biết mỗi tên bác gái, không biết tên bác trai. Bác Long cắt đôi nhà bán cho nhà em mọt nửa, giwò thành hàng xóm thân thiết nhất của nhà em. Hôm qua em chuyển đến nhà vẫn cond phải sử điện nên chưa dọn đồ đạc được. Buổi trưa bố em đi làm. Còn bác Long cũng ở nhà một mình vì bác trai và hai con trai của bác cũng đi làm. Thế là hai bác cháu nấu bún ăn chung, nói bao nhiêu là chuyện. Ở bên nhà chú dì em cả ngày em rất ít nóì trừ buổi đêm khi đi ngủ mấy chị em thủ thỉ.
    Bác Long hồi xưa cũng là giáo viên, bác kể chuyện chậm dãi và nhỏ nhẹ. Chẳng như em quen nói ngoại ngữ rồi hay sao mà cứ luyến thoắng. Em lúc thì chạy về nhà, lúc lại sang bên bác, giúp bác phơi quần áo, quét nhà, không nói chuyện thì đọc sách, xem ti vi. Hai bác cháu bàn nhau sáng sớm dạy đi bộ đi chợ ra sao.
    Em bảo ở nhà dì cháu có món canh xương nấu với ngô ngọt, đậu Hà Lan, bí xanh và cà rốt ngon cực, mai cháu phải đi mua về thử nấu xem sao. Bác có vẻ rất khoái.
    Ở đây nhà rất xa trung tâm thành phố. Có lẽ em không đi học thêm buổi tối được vì đường về có một đoạn qua bãi tha ma và một cái đường tầu, em sợ mắt em kèm nhèm lại có bữa chả nhìn thấy tầu thì chết.
    Hôm qua gọi điện ra toà soạn nhưng mãi mà chả có nhuận bút, được đăng một bài nhưng gần tháng rưỡi hoặc hai tháng sau mới có. Em đang cần tiền mua sách. Vậy là hôm nay em xin tiền bố cho em đi mua sách, mua băng về nhà tự học. Chừng nào mẹ mua cho cái xe rồi hẵng hay. Học ngoại ngữ vẫn có thể ngồi nhà tự nghiên cứu được.Ngồi ự luyện nói luyện đọc một mình vậy. Cái không khí yên tĩnh và thanh bình này khiến em cảm thấy dễ chịu, muốn học và muốn viết cái gì đó kiếm tiền.
    Sáng nay bố em đi làm sớm lắm. Em nhờ con trai bác Long khi đi làm đưa em ra trung tâm thành phố mua sách. Em đừa bảo, kiểu này em cứ ở nhà một tuần xong rồi một hôm thì đi ra ngoài mua một lô một lốc đồ về, như kiểu ở quê người ta đi chợ huyện
    vậy. Hôm nay sẽ mua một đống sách, một hộp ngô ngọt và một hộp đậu Hà Lan.
    Nhưng đương nhiên, "ra tỉnh" thì phải kiếm một hàng nét cái đã.
    Mỗi con người là một quyển sách, người đó bắt đầu nói nghĩa là ta đang đọc những trang đầu tiên...
  7. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    1h45 chiều.
    Tôi thấy buồn, bởi tôi có cảm giác anh chẳng phải là mẫu người có thể sẻ chia cùng tôi. Chẳng hiểu sao lại cứ thấy rất buồn dù mọi chuyện bề ngoài dường như chả có gì.
    Tôi vốn là người nhạy cảm. Có những khoảnh khắc đi qua,làm cho tôi có cảm giác gì đó thật lạ. Nhưng chỉ thấy buồn hơn,vì khoảnh khắc chỉ là khoảnh khắc,còn thực tế, tôi không được phép nghĩ đến nó. Vì suy cho cùng tôi không phải là mẫu người có thể hợp với anh. Tôi biết chắc chắn một điều như thế.
    Có sáng anh đi làm, tôi đi nhờ có việc.Lúc nào đỗ xuống anh cũng chống chân và ngoái lại phía sau chào tôi, khi tôi chúi về phía trước để chống chân xuống. Cái khoảnh khắc nhìn ngang trông anh có gì đó rất đẹp hơn bình thường. Có một sáng, tôi không đi nhờ, ngồi bên cửa sổ nhìn ra, anh cũng nhìn vào, cái khoảnh khắc ấy tôi thấy có gì đó thật lạ?Nhưng chỉ tiếc rằng chỉ là do tôi nhạy cảm mà cảm nhận thôi.Còn anh,chắc là cũng bình thường. Và đó chỉ là khoảnh khắc, còn mối quan hệ theo tôi suy diễn, sẽ chẳng dẫn đến một cái gì cả.
    Tối qua tôi nhờ anh lắp hộ cái loa máy tính. Con mèo chạy loăng quăng ngoài cửa sổ.Anh gọi con mèo. Miumiu vào đây chơi với chị này,chị đang buồn. Sao biết em buồn. Nhìn mặt thì biết. Ở nhà một mình thì sang nhà anh ăn cơm.Thôi ạ,em ngại, với cả nhà anh mà có hai cô con gái em cũng sang ngay. Không đi chơi đâu à. Em có xe em cũng đi rồi. Tôi và anh loay với cái máy tính, có một số bài viết tôi để ngoài destop. Anh xem nhé.Thôi đừng xem.Sao lại không? Em không muốn người khác biết những điều em không muồn cho biết, anh dân kỹ thuật, tốt nhất là đừng nên biết những cái vớ vẩn ấy ạ. Và anh kich sang mục khác.
    Sáng nay anh đi đâu về sớm, tôi đang nói chuyện cùng bác, cũng chả thèm quay ra chào,anh đã ôm con mèo ra dí vào người tôi. Tôi chỉ bảo, chép bài hát cho em. Ừ,hôm qua còn sợ ma nữa không. Ai bảo anh là em sợ. Anh hồn nhiên lột áo chui vào nhà tắm. Lúc sau anh lại đi, lúc nào cũng chỉ hỏi tôi là hôm nay không đi đâu chơi à. Làm tôi buồn thêm.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  8. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Chẳng muốn viết nhưng mà nghe tiếng xe máy anh đi lại thấy buồn ghê gớm. Sao anh cứ đi hoài vậy? Sao tối nào anh cũng đi được. Dù tôi không muốn gặp anh nhưng anh đi chơi như thế tôi buồn lắm. Giá anh cứ ở nhà có tốt không?
    Nhiều khi tôi không làm gì, cứ lặng ngồi bên bàn học và ngóng tiếng xe máy anh đến nghẹt thở. Cái khoảnh khắc ấy sao mà dài vô tận. Tôi sợ vô cùng ai đó biết điều này. Tôi không sao lý giải nổi. Nhưng mà sự thực đúng là như thế.Tiếng xe anh trở về khiến tôi thấy ấm lòng hơn.
    Chiều qua tôi đã thực sự lúng túng trước anh còn anh thì hồn nhiên như đứa trẻ. Làm ơn đi, đừng dày vò em bằng những câu hỏi han như thế. Vì em yếu đuối và nhạy cảm đến vô cùng. Anh gọi sang ăn cơm, tôi nói không sang. Anh bảo mẹ anh sang gọi. Gục đầu bên bàn một hồi lâu tôi mới bình tĩnh nổi. Trong bữa ăn anh quan tâm đến cả khi tôi bị bỏng, nói chuyện vui vẻ làm sao,còn tôi mang trong lòng nỗi buồn nặng trĩu. Nỗi dự cảm về một mối quan hệ không dẫn đến tình yêu, không dẫn đến hạnh phúc, chỉ có những nỗi buồn thầm lặng vu vơ. Ăn xong anh lại vội đi,lúc đó sao tôi thèm được áp mặt xuống gối khóc, và tôi ngủ thiếp đi.Hình như 10h có tiếng xe anh trở về.
    Sáng nay tôi lại đi cùng anh. Anh đừng ít nói khiến em nghẹt thở.Lúc xuống xe, tôi đã không vội quay đi mà nhìn thẳng vào mắt anh hồi lâu. Ánh mắt anh sao thật tình cảm và trìu mến. Phải nói rằng lúc anh đi làm mặc áo đồng phục và đội mũ xanh, trông anh thật đẹp.
    Tôi buồn lắm, vì tôi đã thầm mến anh, và tôi biết, rồi mối quan hệ này không dẫn đến đâu.Chỉ còn lại tôi với nỗi buồn câm lặng.
    10h 03 phút anh về.
    10h30,tôi gọi mẹ anh sang ngủ.Anh đang cởi trần ăn cơm. Tôi cứ đứng ngoài cổng chờ anh mở cửa, mọi lần tôi vẫn tự mở vào. Anh chạy ra , mở cửa tươi cười.. Tôi cúi mặt đi vào.
    Sao tôi chẳng chào anh một lời. Tại sao tôi lại bất bình thường đến thế. Sao không thể tự nhiên cười đùa một câu xa giao bình thường, tôi sợ anh biết vô cùng.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  9. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay là một buổi sáng trong lành. Trời đã sang thu mang cái dáng vẻ buồn man mác.Tôi tỉnh dậy, thấy lòng bâng khuâng đến thế. Dường như tôi bị suy sụp hoàn toàn. Trong tôi không còn ý nghĩ nào ngoài anh cả. Trời ơi nếu cuộc sống này cứ kéo dài,liệu tôi còn có thể làm được gì hơn.
    Tối qua, tôi đã nói với mẹ anh nhiều chuyện về cuộc sống của tôi,cái cuộc sống mà tôi cho rằng nó chẳng phù hợp với anh chút nào.Vậy mà tôi vẫn tâm sự rất chân thành, dù tôi biết rằng chẳng nên như thế. Sau đó tôi lại càng thấy buồn hơn,và tôi mò sang giường bên cạnh lấy giấy bút viết cho anh,những dòng chữ xiêu vẹo.
    Trong con người tôi giờ chỉ có một nỗi buồn xâm chiếm mà tôi muốn thoát khỏi. Giờ, mối quan hệ làm sao phải giữ được thật tự nhiên.Tôi sợ vô cùng nếu ai đó biết được những điều sâu kín tôi dấu trong lòng. Vì anh mà mấy ngày nay tôi không sao làm được điều chi. Dù tôi có nhiều việc phải làm đến vô cùng.Cứ kéo dài tình trạng này thì không bao giờ cuộc sống của tôi khá hơn được.
    Sáng nay khi tỉnh giấc, tôi thầm nói rằng, anh đừng đi đâu nhé. Tôi thầm cố gắng gạt anh ra khỏi suy nghĩ của mình. Kéo cửa ra đã thấy bóng anh lấp ló ở trong vườn.Tôi vội quay vào đánh răng rửa mặt. Rồi ra phơi lại mấy cái khăn hôm qua tôi treo ở bờ tường nhà anh. Anh đang đặt quyển gì đó lên tường và đọc.Hôm nay nhà anh khởi công xây nhà. Tôi hỏi thăm anh một câu. Bước ra vườn ngồi vuốt ve con mèo. Được lúc con mèo chạy mất. Quay lại thấy anh đang lúi húi đo đạc. Tôi quay trở vào,nghe nhạc không lời và viết những dòng chữ về anh.
    Tôi phải làm sao để những điều này không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Đã 6h30 phút sáng,một ngày mới bắt đầu mà lại buồn và căng thẳng thế này tôi đâu muốn.
    Tôi phải làm gì bây giờ để tập trung vào học. Gạt bỏ mọi suy nghĩ về anh. Tôi thề từ nay sẽ không nghĩ về anh nữa. Đừng cười với tôi, sẽ làm tôi khổ sở thêm.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  10. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Sáng, gặp anh trai của anh đang lọ mọ vác đống bát ra. Tôi đùa : ?oanh T chăm chỉ thế? Anh trai anh bảo ?oRửa bát hộ anh chiều anh cho đi chơi, có đi ra xem khánh thành sân vận động không?? ?oNhớ đấy nhé? Và tôi rửa thật. Anh trai anh (anh T) hơn anh (anh Q.A) 7 tuổi và hơn tôi 8 tuổi. Với anh T tôi thấy mình thật hồn nhiên và tôi coi anh như anh trai. Còn với anh Q.A, tôi luôn ngượng ngùng, bối rối. Anh T tính trầm lặng, ít nói.
    Khi tôi quay về nhà và quét sân, anh Q.A lại bế con mèo ra dí vào người tôi. ?oMiu miu ra trêu chị H nào.? Nghĩa là trong khi tôi luôn sợ hãi anh không để ý đến mình thì anh luôn tạo cơ hội bắt chuyện với tôi.
    Chuẩn bị nấu cơm thì bác cũng gọi sang nấu nướng vì hôm nay nhà bác khởi công xây nhà. Gia đình anh con trai cả nhà bác cũng đến.
    Tôi đang lúi húi băm thịt thì anh đi vào. ?oái dà, hôm nay em H lại trổ tài?. ?oSao em làm cái gì anh cũng nói là em trổ tài vậy??
    Trời nắng gắt, nhà anh có 3 cái xe máy để ngoài sân. Tôi nói ?omang sang nhà em mà để.? Tôi mở cửa, anh cất xe. Tôi nói rất nhẹ nhàng ?osửa máy tính cho em? .Thế là anh ngồi sửa. Tôi vừa sang phụ nấu cơm vừa chạy lại bảo anh bị hỏng chỗ nào. Ban sáng tôi ngồi vẽ một bức tranh tuyệt đẹp. Tôi bảo ?oAnh không khen em vẽ tranh đẹp à?? Lúc đấy anh nhìn tôi thật lạ mà tôi luôn phải cúi mặt tránh ánh nhìn đó. ?oEm vẽ thật à, anh cứ tưởng là của người khác. Hôm nay là ngày gì mà có cảm xúc vậy??Có phải tôi đã thầm mến anh chỉ vì ánh nhìn đó hay không. Bởi thực ra tôi chưa biết nhiều về tính cách anh. Và thêm nữa, lòng tôi có dự cảm tính tình không hợp. Vậy mà ngày ngày tôi vẫn luôn phải khổ sở vì anh.
    Trong bữa ăn, tôi chỉ nói nhỏ với bác khi bác gắp thịt gà cho tôi. Cả nhà không ai để ý, vậy mà anh ngồi xa vẫn nghe tiếng. Tôi cảm giác anh luôn để ý đến tôi,bữa ăn hôm trước cũng hỏi tôi có bị nóng không. Tôi luôn tự hỏi vì sao mình không bao giờ tự tin ngẩng cao đầu mà luôn cúi đầu. Tôi không đủ can đảm để tự nhiên khi có mặt anh. Bác trai và anh cả lúc nào cũng nói. ?oCứ tự nhiên coi đây là gia đình nhé.?
    Tôi nhớ có lúc anh hỏi ?oHôm nay em không đi đâu à?? Tôi đã trả lời ?oChiều em đi chơi với anh Tuấn?
    Chiều đang ngủ thì anh sang lấy xe. Tôi buồn lắm vì biết là anh sắp đi. Nhưng khi sang thấy anh đang lúi húi rửa xe, tôi thấy thở phào.Tôi đứng cổng, nhẹ nhàng nói. ?oMáy của em còn tệ hơn khi anh chưa sửa cơ?. ?oThế à?.Tay anh còn đầy xà phòng mà vẫn chạy sang. ?oThôi, anh cứ làm xong đi đã?. Rồi anh sang, ?osao máy của em mà chỉ có anh trị được thôi hả. Đổi máy sang nhà anh đi.? Rồi anh lại phi xe máy đi.Tôi cũng chẳng biết là đi đâu vì thỉnh thoảng anh có cuộc điện thoại anh lại cười rất khoái chí(tôi cũng mến yêu luôn cả điệu cười này) và tôi biết bạn bè anh lại rủ đi cà phê cà pháo gì đó.
    Tôi quay ra quay vào, bế em bé nhà anh cả, chạy sang nhà này lại nhà kia, mà không thấy anh T nói gì cả. Chắc anh nói đùa, anh không đi, nên tôi cũng không nói gi. Thực ra tôi đi chơi với anh T vì tôi sợ phải lúng túng trước anh, và xem thái độ anh thế nào.Lát sau thấy anh T sang gọi. H ơi, đi đi.Thế là đi, đứa con gái con của anh cả cũng đòi đi, 3 chú cháu cùng đi.
    Ra đến nơi thì chương trình hát đã hết và bắt đầu trận bóng đá. Nhưng mà không được vào. Anh T rút di động ra gọi. ?oÊ có đẹp không?? Lát sau bảo không vào được em ạ. Tôi hỏi, bạn anh mua vé từ hôm trước à. Không, anh gọi cho thằng Q.A ấy chứ.. Bống dưng tôi thấy buồn vô hạn. Tôi nghĩ anh đi đâu, không ngờ anh ở trong đó.
    Quay xe ra, anh T dừng xuống một quán café và phi xe lên vỉa hè. Tôi kéo lại. ?oThôi thôi, đi ăn kem Tràng Tiền đi anh.? Dọc đường,tôi không nói chi cả,mãi sau ngồi nói chuyện với đứa cháu ngồi giữa, tôi hát cho nó nghe rất nhiều bài hát trẻ con.Ba chú cháu tranh nhau mãi mới mua được 3 que kem, ăn đứng ngoài đường lại còn chảy lung tung trông đến là khổ sở. Lúc về, tôi và anh T cũng không nói chuyện gì.Tôi lại bắt đầu hát suốt dọc đường.
    Về đến nhà bác bảo anh cả về nhà rồi, đưa cháu về đi. Anh T luẩn quẩn làm gì đó, mà tôi chưa muốn vào nhà, tôi muốn được đi lang thang, nên tôi bảo ?othôi cháu để cô đưa về.? Bác bảo ?ođi đi về sớm rồi về nhà bác ăn cơm.? Tôi đi lang thang,chả biết đi đâu làm gì, 7h30 thì quay về đến nhà, nói với bác là thôi cháu không ăn cơm đâu. Rồi về nhà định nấu cơm thì nghe tiếng xe anh về. Lát sau có tiếng xe đi. Giờ tôi phân biệt rõ ràng tiếng xe anh T hay của anh.Anh T lại đi đâu đó. Tôi sang đặt nồi luộc khoai. Anh bảo ?osang ăn cơm,lại ngại à, không ngại gì đâu,hôm nay chả có ai ở nhà cả, chỉ có hai bác ở nhà thôi.? ?oEm nấu rồi? ?onấu rồi thì mang sang ăn cùng, coi như là một nhà rồi còn gì?. Nhưng tôi chối từ. ?oMở máy được chưa?? ?oChưa ạ? Rồi tiếng xe anh lại đi.
    Tôi thấy lại buồn vô hạn. Tôi để nguyên quần áo, không tắm, lại ngồi mở máy và vẽ. Bác sang, hỏi không ăn cơm à. Lại không vẽ nữa, ngồi thay được bộ quần áo và ngồi viết. Giờ gần 10h rồi. Tôi rất đói. Nhưng ngày nào tôi cũng mong ngóng một tiếng xe máy. Có khi cả tối tôi chả làm gì, chỉ ngồi vẽ và ngóng một tiếng xe.
    Tôi mong ngóng, tôi buồn rầu, một phần vì tôi thấy tim mình xốn xang vì anh.Nhưng phần nữa mà tôi cho rằng quan trọng hơn cả. Đó là tôi thấy cuộc sống mình tù túng, tôi đang cần được thoát ra khỏi cuộc sống này, mà nhà bên sao mọi người tối nào cũng đi chơi được. Còn tôi chỉ 4 bức tường. Giá như đừng có tiếng xe,chắc tôi sẽ không như thế
    này.
    11h 20 Họ đã trở về.
    Quyết định từ ngày mai mặc kệ tiếng xe.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .

Chia sẻ trang này