1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sài Gòn và Em

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi silver_place, 07/09/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. abcdxyz

    abcdxyz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2007
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Xem ảnh của cô gái chưa quen biết... Bỗng dưng muốn nói với cô ấy nhiều qúa. Cầu mong cho cô ấy bình yên. Dẫu sao, anh là bạn của mình, một người bạn yêu quý!
    Nhớ đến bạn trai hiện tại của mình. Anh nói mình không biết quý trọng tình cảm.
    Vẩn vơ...
    Không biết có nên nhắn tin cho anh không nữa?
  2. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Suy nghĩ bắt đầu từ ngày hôm qua, vậy ngày mai, nó sẽ chảy về đâu. Không phải em đang suy nghĩ vấn đề gì đó từ hôm qua. Mà nó giống kiểu, mưa vẫn hay rơi trong miền nắng, để một chút mong manh, cho mặt trời lặn ở phía tây.
    Em có rất nhiều chuyện muốn kể, nhưng đôi khi lại thấy chẳng cần thiết vì em muốn đứng, để ngắm nhìn xem, nó sẽ tiếp diễn ra sao. Giá giờ có anh ở đây nhỉ?
    Sau nhiều tuần, nhiều ngày không một chút cảm giác khi nghĩ đến anh. Tự dưng bữa nay nhận "phỏng vấn" em mơ hồ nhận ra rằng, mình đã nhớ anh từ hồi chiều. Thật lạ bởi sáng nay, anh còn có trong giấc mơ của em nữa chứ. Vẫn kênh kiệu với cách nhìn người, nhìn đời kiểu đó. Nhưng em thích sự kênh kiệu ấy, để che dấu bên trong một điều khác. Liệu em có hiểu được phần nhiều?
    Lần đầu tiên anh đi vào giấc mơ của em, nhẹ nhàng như nó vốn là vậy.
    Ngày mai, có thể em sẽ kể cho anh nghe một chuyện khác. Về một cô nàng, một việc đã xảy ra để em chứng kiến.
    Đôi khi, chỉ là đôi khi
  3. dungwind

    dungwind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    2.502
    Đã được thích:
    0
    Ngàn năm mưa vẫn rơi, mưa trên núi cao, trên cánh đồng và trên mặt em, còn những giọt mưa nhỏ rơi bên trong những tâm hồn nhỏ để ru cho niềm trăng trở, ru ngủ niềm đau vô hình.
    mỗi cá thể hay sợ, sợ điều này sợ điều khác vì con người làm nên điều đó, theo năm tháng nổi sợ lớn dần lên, lớn mai như những bóng đen bao quang chúng ta, thương thay cho con người, khi ta cất tiếng ca lên thì nổi sợ bỏ chạy nhưng cuộc sống hổn loạn vì vô minh đang còn đó, ánh dương không xua tan được vô minh ấn dấu trong tim của 1 con người, trái tim đen này thật tội nghiệp, tội nghiệp cho trái tim đen. giọt nước...giọt nước.... kìa giọt nước
  4. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Những dòng cảm xúc khốn khổ, chỉ cho riêng mình. Nghĩ đến việc đó, nó phát điên lên được. Suốt cả một ngày nghỉ lang thang trong nhà sách để tìm kiếm một điều gì hay ho, mới mẻ. Nhưng chẳng có gì ngoài những điều cũ rích khi lướt qua tên hàng trăm cuốn được xếp ngay ngắn trên các kệ. Không có cảm hứng với sách vở, nó dẫn mình vào cửa hàng băng đĩa để chọn CD. Nhưng chọn cái gì bây giờ? Nhạc Trịnh Công Sơn nó thích thì đã có rất nhiều, từ hòa tấu đến nhạc có lời của nhiều người, nhiều thế hệ thể hiện.. Chỉ có những album jazz đầy chất ngẫu hứng. Nhưng cái thứ nhạc ấy, ở thành phố này không phải lúc nào nó cũng có khả năng tìm được. Classical thì nó thích được nghe từ những giàn âm thanh chuẩn chứ không phải những chiếc loa trong phòng. Đi một lượt để nghe những ca từ nhão nhoẹt làm nó phát ốm của giới trẻ trong cửa hàng. Nó bước ra ngoài, để mặc bụi nắng tạt vào mặt.
    Mắc vào tâm trạng như vậy bởi chiều nay đã chứng kiến một cảnh khiến nó ngỡ ngàng. ?oNgười ta sẽ nghĩ gì khi bỏ nhầm đồ của người khác vào túi mình?? ?" Cũng bình thường thôi. Nó bật cười khi thấy người con gái trông rất tử tế, đang hoàng vẫn đang hơn hớn cười nói với mọi người xung quanh, coi như không hề có chuyện gì xảy ra. Giờ nó được cô đặc biệt chú ý nếu cần giúp đỡ. Nếu lúc đó, nó đến báo cho bảo vệ hoặc người khách đang lúi húi mua hàng kia thì chắc chắn cô sẽ bị bắt ngay lập tức. Chiếc điện thoại đang nằm im trong chiếc túi quần ấy, nếu bán đi cũng khoảng 3 triệu chứ mấy. Nhưng trong hồ sơ của cô chắc chắn sẽ có một vết đen. Sẽ rất khó khăn trong việc đi xin việc vào những ngày sắp tới. Còn nó chỉ là một khách hàng, vô tình bắt gặp một người quen ở một nơi đã đến nhiều lần.
    - Chị đừng làm vậy. Hãy bỏ lại cho họ đi.
    - Có ai biết đâu mà sợ.
    - Nhưng ở đây có camera quay đấy. Nếu người ta phát hiện ra, chị sẽ không thể làm gì được đâu.
    - Em im đi, chỉ cần không nói với người khác là được. Em không thấy chiếc điện thoại nằm trong chiếc xe đẩy hàng từ lâu rồi à?
    - Nhưng nó rơi ra từ chiếc áo người ta vắt trên đó chứ không phải người ta cố tình bỏ vào trong xe đẩy hàng để cho người khác thấy.
    - Thôi. Hết giờ rồi chị về đây. Tối về hai chị em mình đi uống nước nha.
    - Nay em bận rồi, để bữa khác đi chị.
    Xách túi đồ rời siêu thị với tâm trạng lâng khâng như người mất hồn. Đôi mắt ấy, cái miệng ấy ?" tất cả những người quen đều nói cô đẹp, dễ thương. Giờ đây?
    Rút chiếc điện thoại trong túi ra, soạn một SMS: ?oNếu ngày mai phải ký giấy biên bản cho một chiếc điện thoại quên không dán tem của một Promoter trong ngành hàng của mình thì anh đừng ký. Nó là của một người khách và một người đã lấy nó. Hãy nói một điều gì đó với người ấy?? ?" Bấm send đến số máy của một người quen đang làm ADS trong đó rồi bước đều theo nhịp đi. Nó thích nghĩ đến những điều xa lạ hơn là những thứ như vậy. Những suy nghĩ tầm thường cứ vất vướng trong đầu làm nó bực với chính mình.
    Nó đang theo đuổi điều gì cho chính mình? Không muốn bất cứ cái gì cố định trong một thời gian dài của cuộc đời trừ một gia đình. Nhưng cái gia đình ấy với nó thì còn xa vời lắm. Một lần nữa, nó lại ước ?ogiá mình là con trai?. Nó có thể bỏ tất cả mọi thứ ở cái thành phố này, lên bất cứ một chuyến tàu nào và làm bất cứ một công việc gì đó để có thể đi. Nó nhớ đã có lúc hỏi cậu mình về chuyện lên những chuyến tàu để làm việc, chỉ để biết cảm giác lênh đênh trên biển nhiều ngày. Nó nói rất khéo nên cậu nó không nhận ra nó muốn điều ấy cho bản thân: ?oAi cho con gái lên tàu làm việc mà lên. Làm việc trên tàu hầu hết là con trai?.
    Muôn đời, tri kỷ có mấy ai! Nằm nhìn sâu vào cái trần nhà cho đến khi đầu óc quay cuồng choáng váng mới thôi cái trò ?otập trung tại một điểm? ấy. Nó nhớ đến lần nhìn cái trần nhà ở quê xoay tròn dưới đôi mắt nó. Một mình khóa trái hai lần cửa để mặc bạn bè gọi thế nào cũng không thưa. Nó say rượu rồi khóc một mình mà không hiểu tại sao lại khóc. Tất cả đều rơi vào tuyệt vọng đến run rẩy khắp cơ thể. Lúc ấy, chân tay nó mềm xèo, nhẹ tênh bởi yếu ớt. Khoảng trống trong lòng mọc dần ra, loang rộng đến mênh mang theo ngày tháng như vệt dầu loang trên biển. Nhắm mắt lại, nó ghe rõ tiếng người ta đang chặt xương heo ngày tết. Con dao chuyên chọc tiết lợn ngửa lên lởn vởn trước mặt. Một đường sắc lẹm, người ta thọc một nhát thật mạnh ngay giữa cổ con vật đến ngập cán làm nó khiếp đảm, co rúm người lại trong hơi lạnh. Tiếp theo đó là những tiếng chát chúa cứ nện xuống một khúc xương đỏ au. Họ hớn hở, vui vẻ. Còn nó cứ đứng ngây người ngắm nhìn con vật tội nghiệp vừa được ?ohóa kiếp người?. Có thể trở thành người được không? Làm người có tốt hơn không? Trong cơn mê, nó thấy đau và rùng mình khi nghĩ đến, nếu một ngày cũng có người ngồi chặt từng khúc xương trên cơ thể mình như vậy. Đầu óc quay cuồng. Nó muốn được ở một mình nhưng cũng mong có một người bên cạnh để không thấy cô đơn. Nếu, lúc ấy có ai đó bồng nó lên chắc cũng không cảm giác nặng bởi nó thấy toàn cơ thể như bọt biển lăn trên sóng. Tất cả chỉ là trí tưởng tượng ngớ ngẩn của nó mà ra.. Nhưng nó muốn để mình trôi theo cảm xúc. Cần quái gì lí trí.
    Cảm giác trống rỗng cứ dâng đầy lên trong lòng. Từ rất lâu rồi nó mới lại cảm thấy nhớ anh như chiều nay. Nếu như có anh ở đây, chắc nó sẽ không thấy khó chịu vậy bởi anh đã từng nói: ?oEm có biết người ta gọi họ là những con buôn không??! Cô không phải là một con buôn. Cô không làm nó phải sửng sốt hay bất ngờ bởi nó đã nhìn đôi mắt của cô. Ngay từ lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt ấy nó đã thấy một sự chả chớt. Những hành động của cô gợi lên cho nó biết, cô là một người con gái thiếu chiều sâu. Biết vậy nhưng thái độ của cô vẫn làm nó khó chịu. Nó mệt mỏi khi xung quanh mình toàn những con người không biết nói năng gì khi ngồi với nhau ngoài những thứ tào lao. Trong mắt nó, những cô bạn xung quanh hầu hết là những người ngớ ngẩn. Họ chỉ biết nói mà không hề biết suy nghĩ đến những điều sâu xa hơn một chút. Họ nói nhiều đến độ, có thể vấn đề họ đang nói họ cũng chưa bao giờ biết đến nó là gì. Khi hết thời gian rồi thì phủi đít đi về với ?otổ ấm? của mình. Họ tra tấn nó bằng những câu chuyện, những tiếng cười vô duyên đến mức không có gì đáng để nghe nữa bởi không màu, không mùi, không vị. Nó chỉ nói khi họ hỏi: ?oÍt nói vậy? Vui vẻ nên chứ??. Nó dẫn dắt mọi người vào trong thế giới của mình bằng nhiều cách. Nhưng những câu chuyện nó kể ra như chuyện một ngày đẹp trời, một người đi tắm biển đã bị ống nước của xe cứu hỏa hút lên rồi thổi tung ra khi khu rừng gần đó bị cháy. Ông ta đã chết khi mắc vào một cành cây. Nghe nó kể họ lại bảo: ?oVậy hả? Hay nhỉ? Chuyện có thật hay xạo đấy? mà không biết bàn luận gì thêm?. Họ cười nắc nẻ cứ như nó là người tưởng tượng, bịa ra chuyện vậy.. ?oNhững con vẹt núp dưới bộ cánh của một con công cái. Còn mình là một con cú mèo chuyên sống với đêm trên những trang viết? ?" Cười nhẹ với ý nghĩ ấy rồi để mọi thứ tự trôi đi.
    Anna Carenina làm nó bất chợt nhớ đến Cháu Lớn Cồ và cô bạn gái cháu nó yêu. Nhớ đến người chị họ xinh đẹp đã kể cho nó sơ sơ về tuổi thanh xuân của chị. Mối tình đầu với một người con trai cùng quê, gia đình khá giả, có chức có quyền trong huyện. Còn chị chỉ là một người con gái xuất thân trong một gia đình nghèo, tay trắng. Yêu nhau bao nhiêu năm nhưng người chị yêu hết lòng, không đủ dũng cảm để đấu tranh cho tình yêu ấy mà để gia đình quyết định. Nhớ đến một ông bác họ ngoại xa với đứa con trai duy nhất 28 tuổi làm công an nhưng chuyên chơi đề, cờ quạt. Mỗi năm tiêu tốn của người thân hàng trăm triệu vì thua bạc. Một cô vợ trẻ, xinh xắn là công nhân may gần nhà và một đứa con mới trào đời. Ngày nó lên thành phố, mang theo quà của bà ngoại gửi cho thì nó được chứng kiến cô vợ cùng mẹ chồng tất tả, khăn khăn gói gói đi gửi đứa trẻ chưa được 2 tháng tuổi bên hàng xóm rồi mang đồ đi tết sếp cho con, cho chồng. Mà cái chức vụ anh ta đang làm cũng phải mất cả trăm triệu sau khi ?ohọc? xong mới có được với đồng lương bèo bọt, không đủ tiền xăng, không đủ tiền thuốc lá và và chơi bài. Nhưng tại sao? Tại vì đó là công chức nhà nước.
    Một ngày, đang trèo cây khế ở người anh họ thì gặp một người chở theo 2 thùng catong cỡ ớn vào nhà. Khi ông khách mở thùng ra xách một túi đồ tết thì nó hiểu rằng: ?oÔng đang đi phân phát quà tết cho cán bộ với danh nghĩa đến để chúc tết gia đình?. Một gia đình hàng xóm tổ chức mừng thọ cho người cha. Nhưng người cha ấy ông ta đã tống cổ ra khỏi nhà sau khi mua ngôi nhà của ông ấy. Và hai vợ chồng già ấy lên đền ở để làm từ. Tết đến, cái bàn thờ được chia ra làm 2 phần. Một phần của bố mẹ, một phần của gia đình ông ấy. Và cứ khi một người đến chúc tết bố mẹ ông ấy ra khỏi nhà thì ông ấy lại bỏ phần đồ tết bên phần bàn thờ của bố mẹ sang phần của nhà mình rồi bảo: ?oChẳng đứa nào đến chúc tết ông bà?. Đến ngày mừng thọ thì ông ấy nói trước với anh em rằng: ?oCứ tổ chức rồi đến mùa ông ấy sẽ trả nợ vì bây giờ hết thóc rồi. Không tổ chức thì làng xóm sẽ nói cho bởi ông ấy là con trưởng?. Một người tiêu biểu cho giới trẻ thành đạt trong xóm, cứ mở miệng ra nói chuyện là luật định, luật pháp. Ha ha! Một trí thức kiểu mẫu, một công chức nhà nước tiêu biểu và là niềm tự hào của gia đình, dòng họ nói ?oEm nói thật với chị chứ, bây giờ ở quê mình, nếu con gái là giáo viên là đắt như tôm tươi. Chỉ cần chị ra trường, đi dạy là tối đến có hàng hàng xe đến xếp trước nhà chị? ?Nhiều lắm những người trẻ tuổi khác nó đã gặp, nói chuyện, nhìn thấy lúc trở về quê.
    20 năm sống trong đời, lần đầu tiên đứng giữa phố thị quê nhà, gặm một ổ bánh mì nóng loại 2000 mới biết, bánh mì quê mình ngon thật. Tự dưng giờ thấy thèm vì trong TP.HCM không có hương vị bánh mì kiểu đó. Đứng giữa cầu Đò Quan nhìn sông Hồng rộng mênh mông lặng lẽ xuôi dòng. Nó cảm tưởng dường như sông chảy nặng nề vậy vì còn phải cõng theo sự cam chịu, lam lũ vốn có của mỗi người dân quê mình. ?oHình như chẳng mùa nào nó được thanh thản thì phải. Hay tại mình chẳng sống với nó nên không biết? Tại sao dòng chảy của nó lại khác nhiều so với dòng chảy của những con sông ở chốn sông nước miền Tây Nam Bộ thế nhỉ??.
    ?oBây giờ chị còn 2 việc lớn phải làm. Em có biết là gì không?? ?" Có lẽ em cũng biết. Nhưng chị nói đi, xem em nghĩ có đúng không?
    ?oLo cho bố mẹ chị về quê hưởng tuổi già và lấy chồng vào cuối năm nay hoặc đầu sang năm.?.
    Nó ngồi im lặng, ngắm dòng sông nhỏ cạnh đường bên dưới mái nhà, nhớ đến vài thứ xa xôi bởi điều nó nghĩ hoàn toàn chính xác. Đêm thanh bình nhưng mang nặng màu buồn bởi gió mùa đông. ?oVà chị sẽ lo cho ba mẹ mình trước đúng không?? ?" Bâng quơ hỏi một câu không cần đợi trả lời khi chị nó bảo: ?oEm thấy 27 tuổi có là nhiều??!
    Cuộc sống sẽ thế nào nếu toàn lí trí? Tại sao cứ phải là những chuẩn mực rồi gò ép bản thân trong sự giả tạo mang tên hai từ ?ođạo đức??
    Đến đây nó muốn gặp một người đã lâu quá rồi không gặp. Người đã từng nói với nó: ?oEm cứ làm những gì em muốn, đừng gò ép bản thân mình?. Với một gia đình, một xã hội nó đang sống, nó có thể mà không phải chịu những tổn thương? Cầm trong tay một nắm mưa, có khi nào bị xước? Thế nào là sự thật, thế nào là hư vô? Sao đầu óc con người ta kém cỏi và tầm thường đến vậy? Sao họ không thể nghĩ ra được một việc đơn giản: Đôi khi, tôi chỉ là gió ngang qua cuộc sống của người. Và người cũng chỉ là mây bay nhè nhẹ qua tôi. Nhưng trong một khoảng, hình ảnh người này đã phản chiếu hình ảnh của chính người còn lại?Vậy thì tại sao không mở rộng lòng ra với cuộc sống mà cứ hỏi những câu ngớ ngẩn, ngu ngốc : ?oBạn nghĩ thế nào? Bạn có tin không??. Họ có biết rằng, có những bóng hình thật gần mà vẫn xa vô tận? Đó là gì? Là những giấc mơ mà người ta không lỡ chạm vào bởi chúng thanh khiết quá, trong sáng quá. Chúng đẹp như tập hợp những vì sao của chàng mục đồng xứ Provice đã kể cho Stephanette nghe. Còn với Hoàng Tử Nhỏ, mỗi một vì sao là một bông hồng đang chờ một người đến chăm sóc như chàng đã chăm sóc bông hồng trên hành tinh của mình. Và nàng là duy nhất ngay cả khi nàng tỏ ra ngở ngẩn với chàng bởi hai chữ ?otình yêu?.
    Vậy nên nó chán ghét hết thảy. Nó cần một sự mạnh mẽ để xô đổ tất cả, để bứt phá một điều hoàn toàn mới. Nó nhớ đến Pa ?" ven, nhớ đến những ngày tháng cùng cực của Ruồi Trâu rồi nhớ đến những trận cười của Azit Nexin để mỉa mai chính mình.
    Thầm ước, nếu có anh ở bên để ngàn sao tiếp tục cuộc hành trình ngoan ngoãn, trầm lặng để nghe được nhiều hơn những tiếng thở của đêm, để mọi hồn thiêng của núi rừng được thả sức tự do, đi mây về gió. Để: ?oCòn tôi, tôi nhìn nàng ngủ, đáy lòng hơi xao xuyến nhưng vẫn giữ được mình vì đêm sao sáng kia bao giờ cũng mang đến cho tôi những ý nghĩ cao đẹp?!
    Và nó tin, theo thời gian nó sẽ nghiệm ra nhiều thứ để xây dựng ra một điều gì đó khi nhớ đến những câu chuyện của bạn bè và chính bản thân. Những người trẻ tuổi khi bắt đầu bước vào thời kỳ hội nhập với thế giới.
  5. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Anh đấy à? Em mệt quá. Mệt rã rời ra ấy. Vì sao à? Vì em say... taxi và choáng váng vì bệnh viện. Nhưng nằm bẹp từ chiều đến giờ làm em cũng oải và mệt thêm, lại dậy bật máy.
    Sài Gòn nóng nực quá thể. Khi em say xe, nghĩ đến cái gì em cũng kinh. Lúc đưa bạn vào bệnh viện (không phải cấp cứu khẩn cấp nhưng bạn cần phải đi taxi), nhìn cái đồng hồ mới chỉ có hơn 8km mà em choáng váng, muốn nôn ngay ra nhưng vẫn chưa. Khi xuống bệnh viện, người ta mở cửa xe để em bước xuống. Vào phòng chuẩn bị khám, người ta bảo em là ...bệnh nhân. Vì say xe nên bụng em cồn cào từ dưới, ứ lên cổ. Lại thêm mùi sát trùng, lại thêm máy lạnh, em nôn thốc nôn tháo ra. Khiếp đảm quá. Lúc về em tự bắt xe ôm về, không đi taxi nữa khi người nhà của bạn đã vào bệnh viện.
    Muốn nói thật nhiều thứ nhưng em mệt lắm. Lúc ngồi trên xe, chẳng làm sao mà em chỉ muốn kêu là ...anh hãy cứu em với. Em sắp sửa ói đến nơi rồi.
    Giờ nghĩ đến cái gì em cũng kinh. Đến lúc nào em mới đi xe hơi được? Chắc là chẳng bao giờ.
  6. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Những ngày Sài Gòn nóng nực và mình cảm tưởng, bất cứ lúc nào ra đường cũng đều tắc đường. Do thiếu điện nên có vẻ trời đã nắng, nóng lại càng nắng nóng hơn. Sáng nay dậy đầu mình vẫn còn vô cùng mệt do hôm qua bị mệt. Mình ghét trời nóng bởi ở đâu nó cũng làm người ta khó chịu. Nếu người nào đó tưởng trong phòng lạnh là sướng, là ổn. Nhưng với mình, nó chẳng hề sướng chút nào bởi nó làm da mình khô, ngộp thở khi không khí lạnh do được điều hòa bằng máy. Mình cần hít thở khí trời tự nhiên bởi ở trong phòng lạnh cơ thể mình yếu hơn và sức đề kháng cũng kém hơn hẳn. Khi ở trong phòng lạnh một thời gian dài, ra ngoài lúc nào trông da mình cũng tái nhợt đi. Nếu ở phòng lạnh khoảng 10h một ngày liên tục để làm việc thì thể nào về nhà mình cũng bị chảy máu cam (mặc dù công việc nhiều khi không bị áp lực. Chỉ là do sức đề kháng của mình không tốt). Ngay từ đầu năm, người ta đã dự báo mùa hè này Vietnam sẽ xảy ra enino.
    Càng ngày mùa đông càng ngắn lại. Mình nhớ ngày xưa, mỗi lần tết đến là lạnh. Trời rất rất lạnh mặc dù có thể trời đã sang xuân. Năm mình học lớp 4 hay lớp 5 gì đó, tết mà nhiệt độ xuống tới 3 độ C. Mình nhớ rất chính xác vì năm đó toàn bộ lúa quê mình bị rét hại làm cho chết sạch. Ăn tết xong, người ta phải bừa ruộng để cấy lại toàn bộ. Nhưng khi kể chuyện về mùa đông cho những người anh chị họ của mình trong Saigon họ không tin và bảo, không khi nào ở miền bắc (quê mình) có nhiệt độ thấp thế.(Vì mình thường không kể những điều nó gây ra, làm khổ cho người khác mà hay kể nhiều điều có vẻ đẹp đẽ hơn). Họ đã đi từ rất lâu nhưng cứ ngỡ mình có thể biết. Họ có bao giờ biết những người họ hàng của mình một vụ phải trồng hai lần lúa, làm hai lần ruộng? Lí do của việc ấy là gì họ có biết mà cứ bảo: ?oEm chỉ có nói quá lên?. Mình chẳng bao giờ phải làm ruộng nhưng không bao giờ quên được những thứ như vậy. Nhưng bây giờ, cái khoảng rất lạnh như thế ấy (dưới 10 độ ở miền bắc) chỉ kéo dài 1 tuần, có khi vài ngày.
    Sự phát triển của công nghiệp, đô thị hóa sẽ làm nhiều thứ mất đi nếu không có ai để ý đến. Vấn đề điển hình là môi trường. Mình biết một con số thông kê nho nhỏ. Việt Nam có khoảng 970 bệnh viện. Trong số đó bệnh viện công chiếm tới 98% nhưng gần như, chưa một bệnh viện nào nước thải được xử lí trước khi tống ra các con sông. Nếu cứ tình trạng này, khoảng 15 năm nữa. Con số bệnh viện sẽ tăng lên đến khoảng gần 3000 thì có lẽ không còn một con sông nào trên đất nước Việt Nam là không có hóa chất của bệnh viện. Không khí thì bụi bặm, ô nhiễm do bụi khó do sử dụng xe máy quá nhiều ngoài một số lượng chất thải là các loại khí cacbonnic, metan, các loại khí có chứa photpho, lưu huỳnh khổng lồ từ các nhà máy, các cơ sở sản xuất thủ công cũng không được xử lí.
    Môi trường sống ảnh hưởng trực tiếp đến con người. Bằng chứng là là làng ung thư ở Hải Dương (Một phóng sự trên SVVN ở mục khắp nẻo đường mưu sinh. Nó không có trang online nên mình không thể dẫn đường link được). Đó là một làng chuyên sản xuất, tái chế lilon, đồ nhựa. Nó làm thủ công, đốt và hít trực tiếp cái khói ấy. 93% số người dân trong làng ấy độ tuổi từ 28 ?" 60 đều mắc các chứng bệnh về vòm họng, phổi và rất rất nhiều gia đình đã bị ung thư cả nhà vì chủ yếu sống với khí độc.
    Ngày càng có nhiều những căn bệnh lạ lùng và làm người ta lao tâm khổ tưởng. Một vấn đề nhỏ. Càng ngày, tỉ lệ phụ nữ vô sinh hoặc chậm sinh càng lên cao. Trong số đó, phụ nữ sống ở thành thị chiếm phần nhiều. Mình nói đến chuyện đó vì hôm qua đã phải đưa một cô bạn nhiều hơn 3 tuổi đến bệnh viện phụ sản quốc tế. Cô ấy phải phẫu thuật nội soi lần hai để thông đường dẫn trứng. Năm 2006 cô ấy cũng đã phẫu thuật một lần vì u nang buồng trứng.
    Đôi khi, không hiểu con người Việt Nam mình ra sao nữa. Tớ mới quen cô bạn này thôi Nhưng có rất nhiều điều tớ nhận ra ở những người phụ nữ khi được sống và trưởng thành ở những nền văn hóa khác nhau (Cô ấy sống ở Đài Loan từ nhỏ, khi lập gia đình thì sống ở Singgapo. Cô ấy về nước chữa bệnh vì muốn mẹ mình chăm sóc và cô ấy nói, nhân dịp này để ở lại Vietnam lâu hơn). Khi nói chuyện, tiếp xúc với cô ấy tớ nhận thấy cô ấy không hề tỏ ra cố tình dấu diếm bệnh tật của mình. Nói chuyện cô ấy ra không có nghĩa là cô ấy cần sự thương cảm hay chia sẻ của người khác. Như vậy cũng không có nghĩa với ai cô ấy cũng kể. Nhưng người Việt Nam thì khác. Rất nhiều người phụ nữ sinh muộn, khó sinh. Ngay cả những người thân thiết nhất đôi khi người ta cũng không muốn cho họ biết về tình trạng sức khỏe của mình. Họ sợ làm người khác lo lắng, họ sợ người khác coi mình là người ?ocó bệnh?. Ngay cả những người thân thiết nhất mà cũng không dám sống thật lòng thử hỏi thật lòng được với ai? Lí do thì muôn vàn nhưng nếu người ta có cái nhìn nhân nhượng, ít chấp chút, ít để ý mà hãy cùng nhau chia sẻ thì đâu đến nỗi vậy!
    Nhiều nhiều thứ nữa khi tớ kể chuyện tại sao gia đình cô ấy lại li tán mỗi người một nơi từ những năm của thập niên 80 thì mới thấy tại sao Việt Nam nghèo vẫn cứ nghèo đến vậy mặc dù những người giỏi không thiếu. Nhất là về mặt con người, phụ nữ chẳng được coi trọng một chút nào trong một xã hội mà lúc nào người ta cũng nói ?ovăn minh?! Đến một bệnh viện có bác sĩ toàn bộ là người nước ngoài (Việt Pháp) khác rất nhiều so với đến bệnh viện mà đội ngũ y bác sĩ toàn người Việt Nam. Tớ mới chỉ nhìn vào sơ sơ, thái độ của con người với con người.
    Nhưng giờ tớ mệt, bởi dư âm say xe và choáng váng vì bệnh viện hôm qua vẫn còn một chút. Hì, giờ tớ thích phiêu du đến những xứ sở kỳ lạ của nàng Xeheradat với những câu chuyện trong ngàn lẻ một đêm của Antoinc Galland hơn. Những người con gái đẹp như trong mơ nhưng luôn luôn là một món hàng để người ta trao đổi, mua bán?và những điều kỳ diệu của một Ba Tư xa xưa. Giống như những thứ trong những câu chuyện của Andersen. Để sau này, khi có con, tớ sẽ kể cho nó nghe hàng đêm chẳng hạn (Hehe, mơ ước xa xôi quá. Nhưng cũng chẳng chết ai khi nói thế, nhỉ?)
    Sự văn minh của con người được hình thành từ nền văn hoá họ được hưởng, và một phần do tự học hỏi, tự tìm hiểu, trau dồi!
  7. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: ?oCái ta đáng ghét?. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngòai những ngày hét la to, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
    Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một lòai chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
    Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên torng những ngăn kéo của quên lãng.
    Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hỏang hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng,có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
    Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Đời sống thật sự không tiềm ẩm điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệttình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
    Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngòai nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa là kẻ chiến thắng,vừa là kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
    Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Đôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân lọai. Vẽ lại con tim và khối óc. Trên những trang giấy tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai,trên đó đời sống không còn bạo lực.
    Như thế với cuộc đời, tôi ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối.Đời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị niềm.
    Chúng ta đã đấu tranh. Đang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.
    ?
    Những đấng tối cao có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
    Tôi đã mỏi dần với niềm tin, chỉ còn niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
    Và như thế tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.
    Sài Gòn, tháng 11/1992
    Chợt tôi thấy thiên thu là 1 đường không bến bờ
    Những con đường trăng tròn là những con đường trăng khuyết.Vẫn là những con đường cũ em đi qua và tôi đi qua.Thế rồi, có lúc tôi đi qua những con đường mù mịt không trăng. Những tro tàn quá khứ bỗng dậy lên một cơn lốc cuốn tôi về với những con đường ma quái ảo ảo chập chờn.
    Cái chập chờn của một thân thể phiền não không biết mai này mốt nọ ra sao, cứ thắc thỏm muốn gửi gắm vào cuộc đời một linh hồn phiêu lạc. Tôi phiêu lạc bao nhiêu năm rồi trện một dòng đời không bờ bến. Có khi tưởng bờ là bến. Có khi tưởng bến là bờ. Cái tạm và cái thường hằng lắm khi chỉ là một.Thế mà cứ lại là khác nhau.Cái bờ mỏng manh khỏanh khắc ra đi.Cái bến nhiều khi bền bền ở lại.Bờ mở ra những bến.Có dâu bể cho bờ.Nên định mệnh bờ thường trói buộc thân phận bến.
    ........
    Mùa xuân là bờ hay là bến? Than ôi, mùa xuân chỉ là bờ. Ai ai trong cõi đời này cũng có lần ghé qua cái bến tạm mùa xuân. Cái bến bờ mùa xuân nhập nhằng những dặm trường lận đận. Thoắt nhiên bến xuân chỉ còn lại là bờ. Cái bến đi qua, rồi cái bờ ở lại. Cái bến hiu hắt của một thuở tưởng rằng thời hòang kim bến sẽ mãi mãi không bao giờ là bờ. Thế rồi tuổi đời người - đến đến -đi đi cứ mộng vớ, hoang tưởng hão huyền một thứ bờ bờ - bến bến, không biết nơi nao để neo lại một thân thể phiêu bồng.
    Có thể bến cho em và bờ cho tôi. Tôi cứ mãi đi và em ở lại. Cái thân phận thuyền quyên ấy đừng làm đau xót đời. Cuối cùng, trong cõi mông lung mờ mờ ảo ảo, em vẫn chính là cái bến hư ảo một cách vẹn tòan mà tôi có lúc mỏi mệt sẽ tìm về nương tựa.
    Cái bờ ru lời hiu quạnh lau lách. Cái bến ru chập chờn một đốm lửa chiều...
    Trong một giấc ngủ bồng bềnh không giờ giấc của mùa xuân, tôi thảng thốt thấy bờ bến bỗng rã tan thành những cánh bèo mông lung vô định. Em không bến và tôi không bờ. Em trôi đi và tôi cũng trôi đi. Em và tôi cùng là bến. Em và tôi cùng là bờ. Chúng ta tan biến vào nhau thành một khối bến - bờ không còn chia lìa nữa.
    Trong em không còn trí nhớ về bến. Trong tôi cũng mất hết những ký ức về bờ. Bến ở đâu?Và bờ ở đâu ?
    6/2/1994
    Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình
    Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm này hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò hôm nào trước.
    Một buổi sáng cách đây 4 năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: ?oMá đi chơi một chút nghe?.Thế rồi một giờ sau tôi nhận được tin mẹ tôi đã mất tại nhà một người bạn.
    ?
    Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn óan thì cũng nặng nề.
    Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
    Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ để làm phẳng lặng một bên ngòai mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
    Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ được người mình yêu?
    1996
    Gấp cuốn sách lại, không biết cảm xúc của mình như thế nào nữa. Cái này mình đã đọc từ nhiều năm trước. Bỗng dưng hôm nay lôi ra đọc lại, muốn type lên cho ?oai đó? cùng đọc vì nghĩ đến có những giây phút mình đã trải qua nó, thấy rất rõ.
    Đó là một ngày mùa xuân, mùng 8 tết. Mình đã ngồi trên mái nhà một mình để khóc ròng suốt từ sáng đền chiều. Nó chẳng cho cái gì cả, chỉ sau khi nghe bà ngoại và mẹ nói chuyện sơ sơ một chút về mọi thứ. Sau đó, lúc mọi người đi hết, còn lại một mình, mình cứ thế khóc. Trời hôm đó không lạnh lắm nhưng ngồi trên mái nhà thì gió mạnh hơn, rất lạnh. Càng về chiều trời càng lạnh và mình run lên lập cập cho đến khi mệt và buồn ngủ. Nhưng vừa mơ màng thì mình lại gặp ác mộng. Mình mơ thấy tất cả mọi người đứng trước mặt rồi họ chỉ chỏ, cười nói, mỉa mai đủ điều. Mình giật mình, tỉnh dậy và thấy quá sợ hãy khi nghĩ đến gặp bất kỳ ai lúc này. Khoảng thời gian đó, có đêm mình còn đang cầm điện thoại để đọc vài thứ trong đó. Chẳng hiểu sao mình lại ngủ mê, vừa nhắm mắt vào thì thấy một bầy rắn xung quanh. Nó cứ trườn tới, trường tới vây lấy mình. Chỗ nào cũng có rắn bò và mình sợ vô cùng. Lúc giật mình tỉnh dậy thì thấy điện thoại rơi xuống nền gạch bên dưới.
    Đêm qua, khi không thể nào nhắm mắt lại ngủ được mà đầu óc cứ quay cuồng, lâng khâng. Cả cơ thể như một cái xác đi mượn. Một mình trong phòng, mình sợ. Sợ vì không ngủ được, sợ vì cô đơn. Mình muốn than thở với ai đó một chút. Nhưng nhìn cái list trong phone book gần 200 số mà mình không thể gửi một SMS đến một ai đó nói rằng: Mình đang rất rất mệt. Khi viết xong, mình tìm một số. Nhưng cứ bấm được vài số là mình lại rơi vào trạng thái quên giống như bị hôn mê. Đầu óc hoàn toàn không hoạt động một chút nào trong một khoảng ngắn. Lúc mở mắt ra chỉ thấy tối om, nhìn lại cái điện thoại, mình vẫn chưa tìm được và đang dừng ở một cái tên nào đó. (Ban đêm lúc ngủ, mình sợ bóng tối. Nhưng khi thức thì lại thích tắt hết đèn để nhìn thấy đêm thật tối). Lại tiếp tục bấm để tìm cho tới cái tên theo vẫn A,B,C ấy. Chính vì nhiều lúc cứ mê mê tỉnh tỉnh trong lúc bị quá mệt là mình hay gửi nhầm tin nhắn nếu những cái tên A,B,C ấy gần giống nhau hoặc những số mình đã nhớ, không cần tìm.
    Và thỉnh thoảng, cứ nhắm mắt vào ngủ là mình lại sợ bởi những cơn mê cứ lơ lửng ở đâu đó, nó có thể đến bất cứ lúc nào, kể cả khi mình không nhớ đến.
    Ngày tháng cứ rong chơi, thấy cánh diều bay nhưng linh hồn lạnh lẽo. Tình yêu, hạnh phúc chỉ là những thứ bị lãng quên trong những cái hộp giấy, lênh đênh trước sóng. Vậy thì hãy cứ ?oru đời đi đi nhé, cho ta nương nhờ lúc thở than?? rồi cười một cái cho lòng mở cửa :) để kết thúc một buổi chiều ...

  8. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Tôi đẩy cánh cửa kính xoay,bước vào hỏi ngưòi gác cửa :
    - Đến gặp giám đốc đi lối nào hở bác ?
    Gã gác cửa ưỡn người, mặt vênh lên rất trịnh trọng mà theo tôi hiểu, chỉ vì lý do có người phải đến nhờ vả hắn. Hắn hất cằm ra hiệu đi về bên phải .
    Tôi đi về hướng đó và nhìn thấy cái thang máy. Ngồi cạnh cửa có một người ,chắc hẳn là người trực thang máy .
    Tôi định tiến đến thang máy thì người trực chặn lại :
    - Đi đâu ?
    - Đến giám đốc.
    Lão trực thang máy lẩm bẩm câu gì đại ý như " Thật lắm loại ngưòi " rồi buông thõng một câu :
    - Gặp ai thì cũng phải hỏi chứ ! Thế tôi ngồi đây làm gì ?
    -Xin lỗi ,tôi muốn gặp Ngài giám đốc ...
    -Môt người chưa lên được .Chờ thêm ba người nữa .
    -Nhưng tôi có việc khẩn .
    -Khẩn cũng phải đợi ! Dưới bốn ngưòi thang máy chưa chạy .
    Rồi hai tay chắp sau lưng, lão ta đi đi lại lại trước măt tôi với vẻ mặt tỉnh bơ,đầy thoả mãn trước ấn tượng lão gây cho tôi .
    Có một người khách nữa định tiến về phía thang máy .
    - Này,chạy đi đâu đấy ! - lão trực thang máy giận dữ quát lên -không thấy á ? Mới có hai người !
    Cuối cùng thì cũng đủ bốn người, người thứ tư là một phụ nữ .Chúng tôi sung sướng tiến lại phía thang máy. Nhưng lão trực thang máy đóng sập cửa ngay trước mặt chúng tôi ,cho chìa khoá vào xoay một vòng rồi nhét chìa khoá vào túi .
    Chúng tôi cần lên trên ... Người phụ nữ rụt rè nói .
    Lão trực thang máy nhìn bà ta với vẻ trịch thượng lạnh lùng .
    Phải đến cho đúng giờ.Có chuông báo nghỉ trưa rồi ..bây giờ hãy đi đâu đó .
    Đến một rưỡi hãy tới .
    -Sao vậy ?
    -Vì nghỉ trưa thang máy không làm việc ,quy định của chúng tôi là như vậy -lão ta nói rồi chỉ ngón tay lên đồng hồ treo tường - Một rưỡi đến rồi sẽ được lên.
    Thực ra tôi muốn gặp ông giám đốc chẳng có việc gì quan trọng lắm .Chẳng qua tôi quyết định đến đây để chúc mừng anh ta được bổ nhiệm vào cương vị quan trọng.Tôi cho rằng tôi hoàn toàn có quyền tự hào về sư thăng tiến của anh ta trên con đường công danh,vì từ lúc anh ta còn bé tôi đã có cảm tình với cậu học sinh mê đọc này ,và lúc nào tôi cũng sẵn sàng cho anh ta sử dụng tủ sách của tôi .Tôi sung sướng thế nào khi nghe anh ta nói : Thưa thày ,thày là ngưòi đã dạy dỗ em nên ngưòi ".Sau đó anh ta được sang châu Âu du học,và từ đó đã mấy năm chúng tôi chưa gặp lại nhau .
    Sau khi vào hàng ăn trưa, tôi thả bộ loanh quanh mấy phố gần đó, ngắm nghía các cửa hàng .Và đúng một giờ rưỡi tôi khoan khoái tiến lại phía thang máy bí hiểm .Ở đó đã có một dòng ngưòi đang xếp hàng .Cuối cùng có bốn người may mắn ( trong đó có tôi cùng ngưòi trực thang máy ) được bước vào thang máy .Tôi lên tiếng nhắc lại là tôi cần gặp ông giám đốc .Chúng tôi đi .mọi ngưòi lần lượt bước ra, cuối cùng còn lại mình tôi .Thang máy lên đến tầng cuối cùng và dừng lại ,lão trực thang mở cửa ra .
    -Ông ở tầng này à ?
    -Ai?
    - Thì tôi nói rồi,tôi cần gặp ông giám đốc
    -Sao khôngnhắc ? Tôi làm sao nhớ hết được ! Đi ra đi ,rồi đi bộ xuống dưới hai tầng .
    Tôi đi bộ xuống và nhìn thấy một tiền sảnh lớn cùng một hành lang rộng, hai bên là những cánh cửa phòng làm việc .Cạnh mỗi cửa có một ngưòi trực .
    Tôi tiến đến một người gần nhất .
    - Xin lỗi phòng giám đốc ở đâu ạ ?
    Hắn đưa mắt chỉ về phía một cái cửa .
    -Xin hỏi đây có phải phòng gíam đốc không ạ ?
    Tôi hỏi người ngồi cạnh căn phòng được chỉ
    -Không biết đọc à ? -Người này xẵng giọng bảo .
    Tấm biển treo trên cửa ghi : Phó giám đốc "
    -Thế phòng giám đốc ở đâu ạ ?
    Thay cho câu trả lời là cái hất sỗ sàng về hướng khác .Tôi đi theo hướng đó : trước mặt tôi có ba cái cửa và không có biển đề gì cả .Cạnh cửa sổ có một ngưòi đứng tuổi đang ngả lưng vào bậu cửa đọc báo
    -Xin lỗi tôi muốn gặp ông giám đốc
    Gã này vẫn không rời mắt khỏi tờ báo
    -Giám đốc nào ?
    Bị bất ngờ vì câu hỏi tôi đứng ngây ra, lúng túng không biết trả lời thế nào .
    -Giám đốc thứ nhất, thứ hai, hay thứ ba ?
    - Quả thật tôi không biết, tên ông ấy là Chetin
    -Hừm gầy còm, dáng lòng khòng, phải không ? Mắt ti hí .. Răng hơi vẩu
    Thế này thì quá đáng lắm !
    -Tôi cần gặp ngài Chetin -tôi lạnh lùng nói .
    Biết rồi ! Biết rồi ! -Hói đầu ...Đúng ông ta rồi ! Dáng đi hơi tất bật ... Đúng không ? Lúc nói chả ai nghe ra câu gì ... Đúng ông ta chứ còn ai nữa ? Có nghĩa là ông ta muốn gặp Tổng giám đốc ... Mũi như khuy áo -Đúng là Tổng giám đốc rồi -Thế gặp ông ta có việc gì ?
    -Việc đó không liên quan gì đến anh ! -Không nhịn được nữa tôi nói xẵng .
    -Để tôi còn báo cáo với Tổng giám đốc
    -Thế ông ấy không có thư ký à ?
    -Có .Thì sao ?
    -Anh hãy bảo tôi muốn gặp ông ấy .Cửa nào vậy .
    - Ông có hẹn hôm nay không ?
    - Không
    -Vậy Tổng giám đốc không tiếp ông được .
    - Nhiêm vụ của anh là vào báo cho ông ấy biết .
    -Làm sao tôi có thể báo cáo hết mọi việc được .
    - Anh hãy chuyển cái này cho ông giám đốc ! Tôi nói và đưa cho anh ta tấm danh thiếp
    Anh ta miễn cưỡng cầm lấy nó,vân vê trong tay,sau đó uể oải tiến về phía một cánh cửa và biến nhanh vào trong như người chui xuống đất .
    Tôi đợi mãi vẫn không thấy anh ta ra.Cuối cùng đành về mà chẳng được gì .
    Trên đường về nhà tôi bỗng nảy ra ý nghĩ gọi điện ********in.Tôi rẽ vào bưu điện gọi điện thoại .Chetin nhận ra tôi ngay .Qua giọng nói của anh ta tôi cảm thấy anhta thực sự vui mừng " tôi vanthày -anh ta nói -xin thày hãy ghé qua chỗ tôi " -Tốt lắm ,tôi sẽ đến chỗ anh ngay bây giờ "
    Tôi tiến lại phía cửa xoay .Che tin đã đứng đón tôi ở đó và khi nhìn thấy tôi anh ta chạy ngay ra ôm choàng lấy tôi .
    -Rất mừng là thày đã đến ! tôi cứ định ghé thăm thày nhưng không biết địa chỉ mới của thày .Chúng tôi vào thang máy.
    -Tôi cảm thấy hơi bất tiện ,anhChetin ạ -tôi nói -Việc gì mà anh phải xuống tận cửa đón tôi ?
    Nhưng anh ta cuwòi và ghé vào tai tôi nói thầm để lão trực thang máy không nghe thấy :
    -Chốc nữa tôi sẽ kể hết cho thày nghe
    Chúng tôi bươc vào phòng làm việc .Mọi thứ trong phòng thật sang trọng .Đồ gì cũng choáng lộn .Còn phải nói ,phòng tổng giám đốc cơ mà !
    -Anh Chetin thân mến -tôi nói -trông anh vẫn trẻ quá ! Giá cho đi học phổ thông vẫn được .Thế anh đã đến ba nươi chưa nhỉ ?
    -Tôi ba mươi tuổi rồi ,thưa thày .
    -Mới ba mươi mà đã chức vụ cao như thế này ! Tôi thành thực chúc mừng anh đấy .Cứ nhìn anh có thể đoán chưa đến ba mươi .
    -Chính vì cái bề ngoài này, thày biết không ,mà không ai muốn thừa nhận tôi là Tổng giám đốc .nếu tôi không xuống tânnợi đón thày thì thày không có cách nào gặp được tôi.
    Tôi quyết định không kể cho anh ta nghe về những chuyện phiền phức tôi vừa gặp phải .
    -Phải ,thày ạ ,ở đây người ta cách ly tôi với toàn bộ thế giới bên ngoài -Chetin nói thêm -Người ta không cho ai vào gặp tôi .
    Tôi thấy buồncho anh ta .
    Nhưng ai có thể cách li anh với mọi người ?
    Ôi Thật may là thày đã đến với tôi ! Tôicứ mong mãi có người nào để tâm sự , đẻ kể hết những chuyện xảy ra ở đây .
    Anhta ngừng một lát rồi bắt đầu kể .
    Lúc tôi mới ở châu Âu về ,thày biết không, nguời ta cử tôi đến Angc a ra .Tôi làm việc ở đó một thời gian,hai lần lên lương rồi chuyển về đây làm Tổng giám đốc .Lão tổng giám đốc trước tôi là một ngưòi có tuổi, bệ vệ, từng trải .Moicại ở lão ta đều đúng điệu : phía trước là cái bụng phệ vượt gần tới cằm .Phía sau là cái gáy có ngấn chảy xuống đến lưng .Vừa nhìn thấy tôi lão cau hết cả mặt lại ! Rất tốt ,cỏntai thânyêu của ta ạ -lão ta nói -là con còn trẻ như vậy .Cầu thánh Ala rủ lòng thương con .Ta hi vọng coné đảm đương được công việc " Từ đó trở đi lão ta luôn gọi tôi là sếp con của ta ! "
    Tôi bắt đầuthấy run mỗi khi nghe những lời ấy .Cuối cùng không nhin được tôi nói : Dù sao tôi cũng có tên .tên tôi là Chetin !" lão ta làm ra bộ giận ,nhưng khi có mặt các cấp dưới của tôi -những ngưòi phục vụ, gác cổng, trông thang máy -lão ta vẫn lên giọng bề trên gọi tôi là" Con trai của ta !" .Lão ta giao công việc cho tôi, nhưng lúc nào cũng nhắc " Kinh nghiệm cũng rất cần ... Kinh nghiệm, con trai ạ, là điều rất quan trọng !" .Dần dần tôi biết tỏng con người lão ta.Ở con người đáng thương này đầy những mẫu thuẫn :một mặt lão ta ý thức được sự dốt nát của mình,mặt khác lão ta có tính tự ái kinh khủng .Thử hình dung lão khó chịu thế nào khi bàn giao công việc cho một ngưòi chỉ đáng tuổi con cháu lão ? " " Con trai ạ ,nếu có gì khó khăn lúc nào cần
    cũng có thể nhờ bác chạy giấy Abdula cho ý kiến .Bác ấy sẽ không bao giờ từ chối giúp con đâu ", -Xin lỗi ngài ,nhưng tôi không có ý định học hỏi ở ngưòi lo ong to ong
    -Ồ sao con lại nói thế ? chả nhẽ có thể khinh bác ấy chỉ vì bác ấy làm nghề chạy giấy sao ? Ta đã phuc vụ hai mươi sáu năm rồi, kinh qua nhiều chức vụ quan trọng
    và thú thực với con rằng ta ,có thể học được nhiều điều ở các nhân viên người chạy giấy đấy .Mà trong đó ngưòi có kinhnghiệm nhiều nhất là bác Abdula .Hãy cố gắng giữ quan hệ tốt với bác ấy vì lợi ích của cơ quan chúng ta " tôi thấy lão ta ấn chuông rồi quay sang với người lông tông vừa bước vào " Bác Abdula,đây là Tổng giám đốc mới cúa chúng ta, môt ngưòi còn rất trẻ và ít kinh nghiệm .Bác hãy giúp đỡ cậu ấy ,như đã từng giúp tôi, để công việc cơ quan được trôi chảy hơn trước.Hãy cố gắng nhé .Tôi hy vọng vào lòng tốt của bác " -tôi sẽ coi cậu ấy như con đẻ của mình ! Nghĩa vụ của tôi là giúp đõ cậu ấy -Lão chạy giấy nói
    Đến đây tôi không nhịn được nữa : Cút ngay -Tôi hét lên và lão chạy giấy biến ngay
    Đấy lão Tổng giám đốc cũ đã bảo vệ và củng cố uy tín cúa tôi bằng cách như thế đấy!
    Ngày cuối cùng đột nhiên lão ta nói với tôi " Sếp con của ta, sếp cho phép ta hôm nay giới thiệu sếp với các nhân viên của cơ quan ta .
    " -Xin ông đừng lo,tôi sẽ tự mình làm quen với họ .Nhưng tất cả viên chức cơ quan, như trưóc kia đều chỉ nghe lời giám đốc cũ và chả thèm đếm xỉa gì đến tôi. Tôi đành chấp thuận.
    Tổng giám đốc cũ cẩn thận dắt tay tôi dẫn vào phòng họp,thày biếtt đấy, tôi không phải người dễ nhân nhượng, nhưng ở đây vẫn phải quy phục .
    " Thôi được -tôi nghĩ -cứ mặc cho lão già được lên mặt lần cuối cùng trước khi cuốn xéo khỏi đây "
    Lão già đặt tay lên vai tôi và bắt đầu bài diễn văn :
    " Kính thưa các đồng nghiệp ! Xin cho phép tôi giới thiệu với các bạn Tổng giám đốc mới " Sau đó lão nâng cằm tôi lên một cách âu yếm như vuốt má trẻ con và tiếp tục :
    Tôi hy vọng các bạn sẽ tiếp tục phấn đấu và tỏ lòng kính trọng ngài tổng giám đốc mới non trẻ này : -Đoạn lão vỗ vỗ má tôi như bố vỗ má đứa con trai .
    Tôi ngượng quá chỉ muốn độn thổ ! Nhưng biết làm sao được ! Chả lẽ lại cắt ngang lời lão ta trong buổi chia tay ? Quá lúng túng vì bất ngờ, không biết ứng phó thế nào tôi cứ ngây ra và cười như anhchàng ngố .
    Trong khi lão ta vẫn thao thao :
    "Các bạn đồng nghiệp kính mến ! Chắc các vị đều biết có câu châm ngôn: Không nên đánh giá con người theo tuổi tác : Anh bạn trẻ của chúng ta đây tuổi tuy rất trẻ
    nhưng từng du học Châu Âu và đọc nhiều sách báo .tôi muốn bày tỏ hy vọng rằng vì những tình cảm tốt đẹp mà các bạn dành cho tôi ,các bạn sẽ thực hiện mọi mệnh lệnh của vị sếp con của tôi Tổng giám đốc trẻ này Nhưng thưa các bạn,mặt khác tôi cũng đề nghị các bạn chớ quên truyền đạt cho những kinh nghiệm quý báu của các bạn cho chàng sếp trẻ này ,ngài tổng giám đốc non trẻ của chúng ta .hãy hứa với tôi ,các bạn sẽ không tiếc sức mình để truyền đạt kinh nghiệm to lớn cúa các bạn cho vị Tổng giám đốc trẻ này ! Những tiếng hô : chúng tôi hứa -bị chìm nghỉm trong một tràng cười rộ Còn tôi thì cứ ngây người ra như anh thộn .Tôi cảm thấy phải nói câu gì đó để cứu vãn tình hình .
    Xin các vị cho phép -tôi lên tiếng nhưng lão giãm đốc cũ đã ôm ghì chặt lấy tôi đến nỗi tôi không thở được chức đừng nói gì lên tiếng ,sauđó lão nhẫ bổng tôi lên và hôn vào má tôi .Rồi giơ tay rất kịch .lão kêu to " Xin tạm biệt các bạn thân mến ! Thế rồi lãota phóng ra khỏi phòng vừa đi vừa đưa tay chùi nưóc mắt đang trào ra .Tất cả mọi người dự họp đều lau nước mắt ,chạy ùa theo lão .Những bà có tuổi thậm chí còn khóc nức nở .chỉ còn lại mình tôi đứng trơ trọi trong phòng .
    Thời gian ấy , thày biết không, chúng tôi đang tìm thuê một căn hộ,và chúng tôi tạm ở nhờ nhà bà chị vợ tôi .Ngay từ khi ở Ang ca ra về chúng tôi bắt đầu tìm ngay,
    nhưng tìm mãi vẫn không có căn hộ nào thích hợp vì đắt quá ,chúng tôi không đủ tiền .Còn cơ quan thì quan hệ lại như vậy muốn tự tử được .Dù nói chuyện với bất kỳ ai cũng đều được đáp lại bằng cái nịnh bợ và câu nói " Sếp con " .Thậm chí bà đánh máy gặp tôi cũng nói " Con trai ơi " Con trai làm việc này đi ,con trai làm việc kia đi .Cứ như thể tôi ở đây không phải là Tổng giám đốc mà là đứa trẻ mồ côi vậy .
    Cứ mở hồ sơ chứng từ ra xem là không biết đâu mà lần. Những việc đơn giản nhất cũng rối tinh hết cả : chuyện biển thủ dễ che đậy nhất khi nào mọi thứ bị làm rối mù lên .Cứ bắt tay vào vụ nào là y như không thể lần ra được đầu mối và không thể hỏi ai được ,bởi vì tôi đánh hơi thấy ở đây chỗ nào cũng có một đường dây liên kết ngầm Tất cả mọi người từ loo ng toong đến các cán bộ lãnh đạo ,người nào cũng có mánh khóe gian lận nào đó .
    Được silver_place sửa chữa / chuyển vào 09:25 ngày 20/04/2007
  9. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    (Tiếp)
    Để chấn chỉnh công việc, tôi phải ngồi lại cơ quan đến tận tối .Một hôm đã khuya tôi đang ngồi làm việc thì lão loong t oong của toi bước vào ,cái bản mặt xu nịnh của lão làm tôi muốn nôn .
    " Con trai của ta ,ông Tổng giám đốc cũ bảo ta phải bảo vệ con như con đẻ của mình ... " Tôi suýt đứng phắt dậy : Cút ngay ! " -Tôi hét lên .Nhưng lão ta vânnhĩn tôi như người bố hiền từ sẵn sàng tha thứ cho sự hỗn láo của đứa con trai ,và nói " Cỏntai ạ ,anh đến sở sớm quá ,sớm bằng nhân viên dọn dẹp .Còn về thì cũng muộn như họ ,có khi còn muộn hơn .Nếu cứ tiếp diễn mãi như vậy ,thì con trai ạ ,người ta ta bắt đầu coi anh như loại nhân viên quèn và không còn kính trọng anh nữa đâu .Tất nhiên anh tha lỗi cho ta ,chỉ có điều nếu anh không muốn nghe những lời khuyên và không sử dụng kinh nghiệm nhiều năm của ta thì thật uổng ! Bởi vì dù gì đi nữa ta làm ở đây cũng đã hai mươi bốn năm .Anh nên biết rằng ta đã có bao nhiêu giám đóc qua tay ta rồi .Ta đáng tuổi cha chú của anh ,con trai ạ ... "
    Nhưng thày biết đấy, tính tôi rất cuơng quyết .tóm lại là tôi đuổi việc ngay lão ta .
    " Bác xéo ngay -tôi nói -Đừng để bao giờ tôi trông thấy mặt bác ở cơ quan này nữa ."
    Nhưng tôi chưa kịp đóng cửa thì ông phó tổng giám đốc của tôi,và ông giám đốc thứ hai đã bước vào và hai ngưòi thi nhau khuyên bảo tôi .Cứ ngưòi này nói thì ngưòi kia phụ hoạ thêm: " Con trai ơi ,tất nhiên là anh đúng, nhưng bác ta là nhân viên lâu năm ở cơ quan ... Tất nhiên anh hiểu rõ việc mình làm nhưng không nên đuổi bác lo o ng t o o ng này đi .Chúng tôi khuyên anh với tư cách là những người bằng tuổi cha chú anh ,và vì lợi ích của chính anh ." Cứ người này ra lại có ngừoi khác vào và tất cả đều nói hệt như nhau .
    Lúc này tôi mới hiểu ra :mọi ngưòi đã liên kết với nhau bởi một sợi dây vô hình ,và họ liên kết rất chặt chẽ khó mà bẩy nổi ! Nếu tôi đuổi lão lo o ng to o ng này ,tất cả sẽ
    cô lập tôi ,mà tôi phải làm việc với họ .Tôi bèn quyết định chuyển lão ta sang bộ phận khác: thế là mọi ngưòi lại đồng thanh bảo tôi " Tại sao anh lại đẩy một người có kinh nhiệm như thế đi chỗ khác cứ để bác ấy ở chỗ cũ có lợi cho anhhơn " -Và họ nhất quyết đòi giữ lại lão ta .
    Một lần khác cũng đang ngồi làm việc trong phòng thì lão ta vào : Con trai ơi cho phép ta ...Xin anh đừng giận những lời ta nói, ông giám đốc cũ yêu cầu ta phải chăm nom anh như con trai đẻ của mình ...Anh muốn một mình làm thay mọi việc cho tất cả mọi người, như thế không được đâu con trai ạ ... Anh phải để cho những ngưòi khác làm việc với chứ ." " thôi được -tôi đáp -tôi sẽ lưu ý .
    Hôm sau lão lại cho tôi một lời khuyên : Nếu không có giấy hẹn trước thì không đưọc tiếp bất kỳ ai, hãy để cho mọi ngưòi phải ghi tên đăng kí xin gặp trước một tuần , rồi tuần sau đó tôi phải tỏ ra rất bận ,và trước khi đến được chỗ tôi khách khứa phải hỏi qua những người gác cổng, chạy giấy, các nhân viên, các ông trưởng phó phòng, cùng cả ba vị giám đốc khác , Nếu không -lão Abula nói -ngưòi ta sẽ coi anh không đáng một xu ,con trai ạ .Ông Tổng giám đốc phải có một vẻ đường bệ và khó gặp được ".
    Thày có hiểu phía sau chuyện đó ẩn chứa gì điều không ? Không ai trong số họ sống được bằng lương cả, nên ngưòi nào cũng phải tìm cách kiếm thêm ,nếu cộng đủ thêm các thứ tiền vòi vĩnh ,sách nhiễu thì thu nhập của họ hoàn toàn không ít .Nhưng kể từ khi tôi về đây thì họ khó kiếm chác hơn .
    Thế là trong lúc tôi bù đầu vì công việc thì người nhà toi suốt ngày phải đi tìm thuê nhà .Có một căn hộ ưng ý, giá sáu trăm lia một tháng ,nhưng chủ nhà đòi trả trước một năm tiền nhà .Vợ tôi bảo " Ông chủ nhà làm việc ở cơ quan anh đấy .Anh hãy nói chuyện với ông ta, may ra ông ta không đặt đièiu kiện ấy nữa ! " Ai cơ ? -Tôi hỏi ,Hình như là một trong các giám đốc của anh .Tên là Abôt u x ê l a thì phải .Tôi điểm lại trong óc tất cả mọi người ,nhưng không nhớ ai có tên đó .
    Sáng chủ nhật tôi cùng vợ đi thuê nhà .Chúng tôi đến một ngôi nhà lớn ba tầng gặp chủ nhà .Ông ta cũng sống luôn tại ngôi nhà này .Và tôi gặp ai thày biết không ? Hoá ra chính là lão chạy giấy A b du la
    Tôi đau khổ quá .Đường đường là một Tổng giám đốc mà không thuê nổi một căn hộ với giá phải chăng ,trong khi lão chỵa giấy ở sở có hẳn một ngôi nhà 3 tầng .lão ta nói thảng ngayvới tôi " Con trai ơi ( lão gọi tôi như thế ngay trước mặt vợ tôi ) ta đã hứa với ông giám đốc cũng phải bảo vệ chăm sóc anh ,vì thế ta sẽ không lấy trước một năm tiền nhà nữa ,mà chỉ lấy trước nửa năm thôi " Tôi chưa kip mở mồm lão ta đã tiếp :" Chỉ cần nếu anh muốn ,một tháng anh có thể kiếm được số tiền bằng tiền thuê nhà cả năm " Bằng cách nào ? Chỉ cần anh đùng để hễ người nào cần gặp là cho gặp ngay .Mọi ngưòi chúng tôi ,từ gác cổng haychạy giấy cũng phải kiếm miếng ăn chứ .
    Tomlái tôi ra về tay không .Đấy,công việc như thế đấy thày ạ .
    Tôi về đây thế là sắp được 2 tháng ,và đến bây giờ tôi vẫn không biết bắt đầu từ đâu .mối liên kết của họ ở đây rất chặt .Vì nếu họ để cho tôi gỡ được dù chỉ một nút nào đó trong các trò gianlận của họ thì lập tức tôi sẽ lần ra tất cả ! Vì thế họ tổ chức một bức tường chắn xung quanh tôi ,không cho phép ai vào gặp tôi .Tôi thử timcàch chống lại .Tôi cho đặt một phòng chỉ dẫn ở tầng một .Họ liền che cái tấm biển đi để không ai nhìn thấy .
    Vì thế tôi phải đích thân xuống cửa gặp thày ,nếu không thày không có cách nào đến gặp tôi được .
    Thế anh định làm gì bây giờ ? -tôi hỏi Chetin sau khi nghe câu chuyện của anh ta .
    - Tôi định đi Ang ca ra nói chuyện với Bộ trưởng .ông ta cũng vừa được bổ nhiệm .tôi quen ông ấy, một ngưòi rất tốt .Tôi sẽ kể hết cho ông ta mọi chuyện .
    -Tốt lắm. Nhưng liệu ông ta giúp anh bằng cách nào ?
    -Tôi hiểu ông ta không thể thay thế tất cả các nhân viên trong cơ quan. Mà không làm thế, thì không thể nào thay đổi được tình hình ... Phải thay ít nhất 1/3 số người .
    -Chà cầu thánh Ala phù hộ cho anh ...
    Tôi buồn rầu chia tay với Che tin
    Mấy tháng sau tôi được tin Che tin đã về hưu. Một hôm chúng tôi gặp nhau trên tàu thuỷ. Trông anh ta rất buồn .Tôi hỏi nguyên nhân vì sao anh ta lại về hưu, anh ta kể :
    -Tôi đến gặp Bộ trưỏng, kể cho ông ta nghe hết tình hình cơ quan.Ông ta bảo : Tôi biết hết .và chỉ có một biện pháp sa thải và sa thải ... . Nhưng mà sa thải không chỉ các nhân viên cơ quan anh ,mà cả các nhân viên của Bộ nữa .Cứ cho là chúngta sa thải họ, nhưng thay bằng ai đây ? Chính anh thấy đấy ,một cuộc cách mjang như vậy chúng ta không đủ sức làm " - Thế chúng ta sẽ làm gì ? Tôi hỏi .Bộ trưỏng đáp : Hoặc chúng ta xin về hưu, hoặc chúng ta phải thích ứng với tình trạng đó " .Thế là ba tháng sau tôi xin về hưu .
    -Còn Bộ trưởng
    -Ông ấy tạm thời vẫn làm .Nhưng tôi nghe nói ngưòi ta chuẩn bị thay ông ấy .Thày có đọc báo nói về cuộc khủng hoảng chính phủ chưa ?
    -Tất nhiên thay Bộ trưởng dễ hơn nhiều so với thay tất cả nhân viên trong Bộ .
    - Nhưng ở đây vấn đề không phải chỉ ở một Bộ ...
    -Thế bây giờ anh làm gì ?
    -Chả làm gì cả ..Tôi ngồi nhà không có việc làm
    Sau đó lâu lắm tôi không gặp Chetin . Tôi chỉ nghe nói anhta bắt đầu làm chính trị .Tên anh ta thường xuyên xuất hiện trên báo .Anh ta trở thành nhà hoạt động chính trị nổi tiếng ,sau đó lãnh đạo một Bộ ,nhưng không phải cái Bộ mà anh ta làm Tổng giám đốc một trong các cơ quan của nó, mà Bộ khác. Tôi thậm chí lấy làm tiếc khi nghe tin đó. Vì có thể biết đâu anh ta lập được trật tự trong Bộ ấy ... Nhưng tất nhiên tôi mừng cho anh ta .Anh ta không lập trật tự trong Bộ, nhưng anh ta chắc biết sống tốt .
    Sau khi đọc báo về việc bổ nhiệm anh ta ,tôi gửi ngay bức điện về Ang ca ra :
    " Chúc mừng Sếp con ! " Đáp lại anh ta gửi thư mời tôi đến Ang ca ra chơi .Tôi đến Anh ta thu xếp cho tôi vào làm việc ở Bộ anh ta .
    Tiền lương không nhiều lắm, một nghìn tám trăm lia một tháng, nhưng chỉ phải làm buổi sáng .Mà nếu không đến cơ quan cũng không ai trách móc gì ,vì chẳng ai cần đến tôi lắm. Nhưng dù sao tôi vẫn cố gắng hàng ngày đến cơ quan ,trừ hôm nào ở nhà có việc gì bận lắm .
    Vì ngồi nhà cả ngày cũng buồn .
    Đó là câu chuyện của Azit Nexin trong tập truyện" Chuyện đời trong quán rượu". Đôi khi em nghĩ, anh cần phải biết để vững vàng hơn trên con đường mình đang bước. Sẽ có rất nhiều điều anh còn bất ngờ hơn nữa,
    Thời đại của chúng ta đang sống, nó khác hơn một chút nhưng cũng chẳng khác hơn là bao nhiêu. Chỉ là, chúng ta đang sống trong thời của công nghệ số thôi.
    Anh chắc chắn đã đến bệnh viện Chợ Rẫy nhiều lần. Một bệnh viện lớn nhất dành cho toàn bộ khu vực phía Nam mà đi thang máy cũng xếp hàng chờ đợi. ....Mặc dù, thang máy vẫn bỏ ngỏ, không người đi.
    Đôi khi, muốn cười mà cười không nổi.
    Dù có thể chạm đến đỉnh cao vinh quang của mơ ước hay chưa tới, nhưng anh cứ tin, luôn có em ở phía cuối con đường anh đi. Để ủng hộ và chúc mừng khi anh đến nơi. ...Vì em biết, anh sẽ nỗ lực, cố gắng hết mình, :)
    Nice weekend, again!
    Được silver_place sửa chữa / chuyển vào 09:35 ngày 20/04/2007
  10. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Không ngờ đến một ngày, những con đường Sài Gòn lại thấm nước mắt mỗi bước chân mình qua.
    Giá như cứ xa nhau mà không làm nhau đau lòng có lẽ còn tốt hơn khi cứ cố gắng gần nhau mà làm người khác tổn thương.
    Vẫn biết là sẽ thế, mà sao vẫn tới để chỈ nghe được một lời...
    "Thôi! Bác cũng chúc cháu sẽ thành công, tự mình sẽ làm được mọi thứ mà không cần ai".
    Đi bộ từ chợ Bến Thành về nhà tận Phú Nhuận, chỉ để khóc cho nhẹ lòng,
    Ai sẽ biết trước con đường em đi, sao nhiều chông gai và đơn độc đến vậy?
    Ngàn người qua lại bên mình, mà em vẫn cô đơn đến lạnh người,
    Kỳ nghỉ dài sắp đến. Muốn về nhà, muốn gặp ba mẹ nhưng lại sợ những lời hỏi han, sợ những tiếng thở dài, sợ những lời trách cứ, sợ..................tất cả mọi người xung quanh, đều làm em sợ hãi,
    Có những ngày, vùi đầu vào những trang tiểu thuyết, những cuốn sách, những câu chuyện để mơ về những giấc mơ dài bất tận, để quên đi bên cạnh mình có người đang nghĩ mình, thần kinh có vấn đề,
    Có những ngày, tự dưng lại thích đi vào "một con đường hẹp", để thấy khi mình đứng giữa đường, sẽ không trở nên nhỏ bé,
    Và...
    Có những ngày, tưởng rằng sẽ trọn vẹn niềm vui nhưng rồi bỗng dưng bật khóc, khóc nhiều và khóc dài, để "lòng lại nhẹ nhàng như mây", để than thản, ngày mai bước tiếp
    Được silver_place sửa chữa / chuyển vào 21:11 ngày 20/04/2007

Chia sẻ trang này