õ?oõ?Ư gÊ Samurai ỏƠy có mỏằTt thanh kiỏm quẵ và mỏằTt tài nfng trỏằi phú. Nhặng vơ thanh kiỏm chặa bao giỏằ nhuỏằ'm mĂu ngặỏằi nên trong mỏt gÊ nó tỏ** thặỏằng. GÊ tỏằâc mơnh vơ õ?oxỏằâ sỏằY mỏãt trỏằiõ? lúc ỏƠy sao yên bơnh không chinh chiỏn 'ỏằf thanh gặặĂm cỏằĐa gÊ 'ặỏằÊc nhuỏằ'm mĂu. Ngặỏằi con gĂi duy nhỏƠt 'Ê gỏn bó bên gÊ trong nhỏằng ngày thĂng cô 'ỏằTc kia 'Ê hỏằi gÊ rỏng trên 'ỏằi này ngoài thanh kiỏm ỏƠy ra, còn 'iỏằu gơ quan trỏằng hặĂn chfng? GÊ trỏÊ lỏằi õ?oKhông!õ?. Thỏ là cô gĂi 'Ê rút thanh kiỏm 'Âm vào tim mơnh. MĂu phỏằĐ loang mỏằTt màu 'ỏằ thỏm, thanh kiỏm hỏằông hỏằc sĂng chói mỏằTt vạng. Nhặng câng tỏằô dỏĂo 'ó, không ai tôn sạng tài nfng cỏằĐa gÊ nỏằa. GÊ trỏằY thành kỏằ hăn hỏĂ và cô 'ỏằTc. MỏằTt ngày mạa 'ông trỏng xóa, gÊ 'i trong nặỏằ>c mỏt, tơm 'ỏn mỏằT cô gĂi, cỏm thanh kiỏm lên mỏằT, vòng tay ôm ngôi mỏằT và khóc nỏằâc nỏằY. SĂng hôm sau, trên ngôi mỏằT ngặỏằi ta không nhơn thỏƠy xĂc gÊ, chỏằ? nhơn thỏƠy giỏằa bÊi tuyỏt mênh mông mỏằTt loài hoa mỏằng manh, tinh khiỏt và 'ỏạp tuyỏằ?t. Nó là hoa Anh 'ào. Loài hoa 'ặỏằÊc tỏĂo nên tỏằô tơnh yêu, tỏằô mĂu cỏằĐa 'àn bà và sỏằ nuỏằ'i tiỏc muỏằTn màng cỏằĐa 'àn ôngõ?Ưõ? ... Tôi bỏt 'ỏĐu 'ỏằc vfn cỏằĐa VÂn Lam tỏằô lúc 'ó! Vỏằ>i nhỏằng ngặỏằi nỏãng nỏằÊ vfn chặặĂng õ?" 'ỏằc là bỏÊn nfng, nhặng tưnh tỏằ thỏằi cỏằĐa ngặỏằi viỏt tỏĂo ra trfm ngàn lỏĐn dặỏằng nhặ chỏằ? thuỏằTc vỏằ chưnh bỏÊn thÂn hỏằ, vỏằng vàng 'ỏn trặĂ lơ trặỏằ>c nhỏằng thỏÊn nhiên cỏằĐa thỏằc tỏ, bỏƠt chỏƠp luôn cỏÊ vòng xoĂy thay 'ỏằ.i cỏằĐa thỏằi gian, hay trặỏằ>c cỏÊ nhỏằng chỏằ"ng châo tĂi tê dỏôm chÂn lên kỏằã niỏằ?mõ?Ư MỏằTt tri Âm bỏƠt chỏằÊt trong mỏằTt ngỏôu nhiên quĂ 'ỏằ-i bỏƠt chỏằÊt là khó kiỏm tơm, dạ thỏ giỏằ>i mỏĂng mênh mông và dày 'ỏãc. õ?Ư Không thỏằf là chia sỏằ - tơnh yêu. Không thỏằf là xÂm phỏĂm õ?" tơnh cỏÊm gia 'ơnh. Không thỏằf là 'ạa vui õ?" nhỏằng thỏằ thỏằ't trạng phạng muôn kiỏp. õ?Ư Dặỏằng nhặ không có gơ trạng hỏằÊp trong tặ duy cỏằĐa tôi và bỏĂn vỏằ Yêu và Sỏằ'ng, nỏu tôi giỏằ cho thỏ giỏằ>i Tơnh Yêu trong vfn chặặĂng là 'ỏằTc 'oĂn và trỏằn vỏạn 'ỏn tuyỏằ?t 'ỏằ'i, thơ bỏĂn xô nhÂn vỏưt cỏằĐa mơnh vào nhỏằng cuỏằTc tơnh tay ba ngang trĂi, nhỏằng cô gĂi yêu nhỏằng ngặỏằi 'àn ông 'Ê có vỏằÊ, nhỏằng nghỏạn ngào oan nghiỏằ?t tỏằ ngặỏằi vỏằ>i ngặỏằi tỏĂo nên. õ?oNhỏĂy cỏÊm quĂ 'ôi khi thành nghiỏằ?t ngÊ. Tỏằ biỏt nhỏằng 'iỏằu chặa dĂm nghâ tỏằô lÂu...õ?õ?Ư õ?Ư Tôi 'Ê 'ỏãt sang mỏằTt bên nhỏằng õ?oĐiên cuỏằ"ng nhặ Vỏằ? Tuỏằ?õ?, tôi 'Ê bỏằ qua õ?oTỏằ'i nay có viỏằ?c không vỏằ nhàõ?, tôi 'Ê cỏằ' tơnh gỏĂt 'i sỏằ thỏằc trỏĐn trỏằƠi cỏằĐa thỏ giỏằ>i 'ặặĂng nhiên vỏằ'n trỏĐn trỏằƠi, rỏng mỏằi tơnh yêu 'ỏằu chỏằ? là giỏƠc mỏằTng mà nÊo bỏằT con ngặỏằi gÂy ỏÊo giĂc cho chưnh mơnh, rỏng mỏằƠc 'ưch cao nhỏƠt cỏằĐa lỏằâa 'ôi vỏằ>i bỏÊn nfng sinh tỏằ"n trong mỏằi giỏằ'ng loài chỏằ? là lỏằa chỏằn và gơn giỏằ sỏằ phĂt triỏằfn cỏằĐa nòi giỏằ'ngõ?Ư Nên õ?ongặỏằi ta bỏÊo khóc là bỏÊn nfng cỏằĐa giỏằ'ng cĂi, chinh phỏằƠc là bỏÊn nfng cỏằĐa giỏằ'ng 'ỏằc...õ?õ?Ư Rỏng ỏằY ngoài kia, ta vỏằ>i ta hay ta và ta chỏằ? là hỏĂt cĂt nhỏằ bâ sỏẵ vânh viỏằ.n biỏn tan nhặ hàng tỏằ? tỏằ? hỏĂt cĂt 'Ê 'ỏn và 'i, trặỏằ>c ta, cạng ta và sau ta trong cỏÊ 'ỏĂi thiên hà vânh cỏằưu này. Và 'ặĂn giỏÊn 'ỏằf lÊng quên rỏng cuỏằTc 'ỏằi vỏằ'n 'ặĂn giỏÊn nhặ nó 'ặĂn giỏÊn là thỏ, rỏng 'àn ông luôn cỏằTng vào chỏằâ không trỏằô 'i. Ngặỏằi ta có thỏằf dỏằ. dàng tỏĂo ra ỏÊo giĂc cho riêng mơnh, nhặng không dỏằ. 'ỏằf nuôi giỏằ ỏÊo giĂc 'ó, hay kâo lôi tơnh nhÂn vào thỏ giỏằ>i ỏÊo giĂc 'ó! Dâjà vu! õ?oDejà vuõ? chỏằ? là õ?oDejà vuõ?! õ?Ư Nhặng sau tỏƠt cỏÊ nhỏằng gơ là phóng túng, sau tỏƠt cỏÊ nhỏằng vỏằƠng trỏằTm Ăi Ân, sau nhỏằng kiỏm tơm cuỏằ"ng 'iên 'ỏằf rỏằ"i hỏông hỏằƠt, sau nhỏằng kỏt thúc không hỏằ có hỏưu cho yêu thặặĂngõ?Ư lỏĂi là nhỏằng cỏÊm thông 'ỏn cạng tỏưn, là nhỏằng 'iỏằu 'Ê mỏƠt mà không thỏằf mỏƠt õ?othỏm sÂu nhặ lòng giỏngõ?õ?Ư MỏằTt ặỏằ>c vỏằng tơnh yêu lỏãng lỏẵ, tôn thỏằ và 'ỏằ>n 'au, nặĂi mà tơnh yêu tuyỏằ?t 'ỏằ'i và tơnh yêu gia 'ơnh 'ặỏằÊc 'ỏãt lên mỏằâc cao nhỏƠt, bỏằYi con ngặỏằi vỏằ'n khỏĂo khỏằ, tham lam và ưch kỏằãõ?Ư chỏằ? sau nhỏằng mỏƠt mĂt, nhỏằng chia ly, nhỏằng vânh viỏằ.n không bao giỏằ trỏằn vỏạn õ?" mỏằ>i nhỏưn ra muôn mỏãt hỏĂnh phúc ỏân hiỏằ?n 'Ê tuỏằTt qua kỏẵ tay trôi 'i nhặ sóng xô tan lÂu 'ài cĂt. õ?Ư VÂn Lam tên thỏưt là Bại Thỏằc 'Ây. Trang sĂng tĂc lỏãng thỏ**, vỏằ>i nhỏằng chia sỏằ yêu thặặĂng dỏằc mặĂ chỏằ? 'ỏằf làm cho mỏằ-i khúc nhỏĂc thêm lung linh trong 'Ăy mỏt mà thôi. Vỏưy nên, tôi rỏằi chuyỏn tàu cỏằ. tưch cỏằĐa cuỏằTc 'ỏằi mơnh, 'ỏằâng lỏĂi sÂn ga hiỏằ?n thỏằc này! Còn bỏĂn, cô gĂi 'Ê miỏằ?t mài viỏt 'ỏằĐ mỏằTt trfm 'êm, nàng Scheherazade tôi tơm thỏƠy giỏằa thỏ giỏằ>i 360 này! HÊy 'ỏằf chuyỏn tàu ỏƠy 'ặa bỏĂn 'iõ?Ư 'ỏằf mỏằ-i mỏằTt 'êmõ?Ư trong thỏ giỏằ>i cỏằĐa VÂn Lamõ?Ư giỏằa nhỏằng chỏưp chạng 'ăn màu hay thinh lỏãng hoang mỏĂc hoang hoỏÊi khỏp 'ỏĂi thỏ giỏằ>iõ?Ư có nhỏằng bàng hoàng 'ỏằc Lam mà lỏãng lỏẵ thặặĂng rỏng õ?oCĂch nhanh nhỏƠt 'ỏằf nhỏưn 'ặỏằÊc tơnh yêu là hÊy cho 'i. CĂch nhanh nhỏƠt 'ỏằf 'Ănh mỏƠt tơnh yêu là cỏằ' nưu giỏằ thỏưt chỏãtõ?Ưõ? ...
TRUYỀN THUYẾT SAKURA Cuộc trò chuyện đã kéo dài bao đêm tôi không nhớ nữa. Chỉ nhớ lần gần đây nhất, em hỏi tôi sao đàn bà thường khổ vì tình? Sao đàn ông đôi khi tàn nhẫn quá? Tôi biết trả lời em sao đây? Trả lời rằng đàn bà khổ là đôi khi do tự mình gánh lấy. Biết khổ mà vẫn làm! Hay phải trả lời rằng đàn ông cũng chỉ là con người, sẽ có rất nhiều lần họ không kiểm soát được những gì mình làm. Vì vậy họ vô tình (hoặc cố ý) trở thành kẻ tàn nhẫn. Em có muốn nghe không, câu chuyện buồn của một người đàn bà một và người đàn ông như thế? *** *** Sau cùng, tôi cũng thú thật với em là tôi đã có vợ ở quê nhà. Tôi cho em xem ảnh cưới. Em xuýt xoa nói với tôi bằng chất giọng nghèn nghẹn nơi cổ họng ?oTrẻ và xinh quá! Em cũng nghĩ anh đã có vợ. Nhìn anh phong độ thế này kia mà..Nhưng??. Đột nhiên em im lặng. Nhưng cớ gì tôi không thể chung thủy, phải không em? Người ta bảo khóc là bản năng của giống cái, chinh phục là bản năng của giống đực. Có phải vì vậy cuộc đời những người đàn bà thường gắn liền với nước mắt và cuộc đời những người đàn ông thường gắn liền với những cuộc tình? Như tôi, dù biết trước sẽ làm hai người đàn bà khóc, tôi vẫn không thể tránh va chạm cùng em trong những ngày cô đơn? Cô đơn với đàn ông đôi lúc xét cho cùng chỉ là cảm giác không có người chăm lo những điều vặt vãnh như nấu ăn, giặt giũ, lau chùi, không có người cùng ăn tối, trò chuyện, và không có người cùng lên giường. Ngay lúc đó, em xuất hiện? Em yêu tôi vào tháng 4. Khi những cơn gió xuân sau cùng còn sót lại rớt trên vai em trần trụi. Khi Shinjuku Gyoen với hàng trăm người đang nín thở chờ hoa nở. Áo thiên thanh em che lấp cả tầm nhìn phía trước tôi. Hoa Anh đào bung vồn vã như chưa bao giờ được nở, như gã tù nhân lâu ngày khát thèm bay lượn giờ được trả tự do. Như nắng và gió gặp nhau sau những ngày mưa ròng rã. Em bảo muốn biết hương vị thật sự của rượu Sake , hãy ngồi nhâm nhi nó dưới tán Sakura đang bung nở cùng người mình yêu thích. Bữa rượu ấy làm tôi ngất ngây? Người đàn bà của tôi! Tôi có thể gọi em như thế không khi biết rằng từng có gã đàn ông nào đó trước tôi làm em đau khổ? Khi tôi đã nghĩ đến điều ấy một cách hèn hạ để sau này có thể rời bỏ em không chút áy náy? Em nói em không thích hoa Anh đào, vì nó mong manh và trong trắng quá, không giống như em đã đi quá nửa đường đời cùng những vết xẹo còn hằn in. Nhưng với tôi, em vẫn mơn mởn xuân thì sau lớp áo thiên thanh đó. Em dâng hiến trọn vẹn và không đòi hỏi điều gì khác ngoài lời yêu thương vội vã đến khi tôi cồn cào nhìn sâu vào lớp áo lấp lánh màu trời. Em nói ?oEm không còn gì để anh gạt gẫm cả!?. Em sai rồi. Em còn rất nhiều, nhiều lắm em biết không? Còn thân thể với những đường uốn lượn cong vút mà bất kì gã đàn ông nào chưa được khám phá cũng khát thèm. Còn thứ cảm xúc nồng nàn mà không phải bất kì người đàn bà nào cũng sẵn sàng trao đi vô điều kiện. Còn cả tấm lòng, dáng dấp của một người vợ thật sự trong những ngày ngắn ngủi ở bên tôi - kẻ ti tiện đã ban phát cho em những lời yêu thương giả tạo để được thỏa mãn ngấu nghiến trên thân thể em từng đêm. Sáu tháng sáu ngày, em kể tôi nghe truyền thuyết hoa Anh đào trước khi chia tay trở về nước. Em nói gã Samuraiấy có một thanh kiếm quý và một tài năng trời phú. Nhưng vì thanh kiếm chưa bao giờ nhuốm máu người nên trong mắt gã nó tầm thường. Gã tức mình vì ?oxứ sở mặt trời? lúc ấy sao yên bình không chinh chiến để thanh gươm của gã được nhuốm máu. Người con gái duy nhất đã gắn bó bên gã trong những ngày tháng cô độc kia đã hỏi gã rằng trên đời này ngoài thanh kiếm ấy ra, còn điều gì quan trọng hơn chăng? Gã trả lời "không!". Thế là cô gái đã rút thanh kiếm đâm vào tim mình. Máu phủ loang một màu đỏ thắm, thanh kiếm hừng hực sáng chói một vùng. Nhưng cũng từ dạo đó, không ai tôn sùng tài năng của gã nữa. Gã trở thành kẻ hèn hạ và cô độc. Một ngày mùa đông trắng xóa, gã đi trong nước mắt, tìm đến mộ cô gái, cắm thanh kiếm lên mộ, vòng tay ôm ngôi mộ và khóc nức nở. Sáng hôm sau, trên ngôi mộ người ta không nhìn thấy xác gã, chỉ nhìn thấy giữa bãi tuyết mênh mông một loài hoa mỏng manh, tinh khiết và đẹp tuyệt. Nó là hoa Anh đào. Loài hoa được tạo nên từ tình yêu, từ máu của đàn bà và sự nuối tiếc muộn màng của đàn ông? Sau câu chuyện, em pha cho tôi ly cà phê với mùi sữa thơm nồng như tôi muốn và rời tôi mãi mãi?