1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sans souci

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi bunnie, 13/03/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. blue_candy

    blue_candy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2004
    Bài viết:
    295
    Đã được thích:
    0
    Khi người ta trẻ, em biết không, cảm giác hi vọng luôn được bắt đầu sau mỗi lần tuyệt vọng ...
    ~ I may not be brave, strong or smart, but somewhere in my secret heart I know ... Love will find a way ...~
  2. meeou

    meeou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2006
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Em nghĩ mình sẽ viết cái gì đó, cho em, cho anh cho những ngày đã qua của tụi mình.
    Nhưng nay lúc này đây, em không biết viết gì nữa, chỉ mong anh khoẻ và vui...
  3. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    Niềm vui ư, đâu phải là khó kiếm. Này nhé, ra khỏi chỗ làm lúc 5 giờ chiều (hình như lâu rồi không biết đường phố lúc 5 giờ chiều như thế nào). Buổi chiều phải hơi nắng, không nóng lắm vì có nhiều gió. Ta sẽ thấy thèm ăn kem, vào tiệm Brodard mua hai hộp kem, nên đứng đó ăn luôn mới vui...
    Rồi qua PMH chơi, xem người ta thả diều, đi lòng vòng trong đó để lấy thêm... động lực mà cày cho tương lai con em...
    Nhưng những điều tưởng chừng dễ dàng lại nhiều khi không thể, vì ta chẳng thể vui khi chỉ có một mình
  4. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]

    Ngày còn đi học ở DL, em rất hay thấy loại hoa này, trông cũng không có gì đặc biệt, hỏi tên thì được biết đó là sans souci ?" nếu vốn tiếng Pháp vừa ít ỏi vừa tội nghiệp của em chưa theo thầy thì em hiểu tên hoa có nghĩa là không buồn. Mặc dù vậy, vào mạng kiếm thì hình như không có giống hoa nào tên sans souci thì phải, mà chỉ có souci thôi ?" vậy thì nó đúng tên là hoa ưu tư rồi cho dù đóa hoa trông có vẻ hiền lành và không lắm tâm trạng như những loài hoa khác, chẳng hiểu sao lại mang tên souci. Em thì nghĩ thế này, có thể do nó có nhiều cánh, và các cô nàng trong lúc bối rối không biết chàng có yêu mình không thường rứt từng cánh hoa miệng lẩm nhẩm ?olove me, love me not? và cánh cuối cùng lúc nào cũng cho kết quả là không nên các cô buồn tình gọi nó là souci chăng. Cho dù thế nào, em vẫn thích gọi nó với cái tên sans souci hơn.
    Em không định viết nhiều về đóa hoa này vì em hầu như chẳng biết gì về nó và hình như ngoài cái chuyện buồn hay không buồn của một đóa hoa thì em chẳng còn biết nói gì thêm nữa. Nãy giờ em phải loay hoay tìm kiếm một tấm ảnh và viết vài dòng về nó vì em sẽ đổi tên cái topic của mình thành sans souci. Tự dưng trưa nay khi trên đường về em chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy một vườn hoa vàng rực nhà một người bà con trên DL, nhớ lại cảm giác lạ lẫm của một đứa ?onhà quê? lần đầu đứng trước nhiều cỏ cây hoa lá đến vậy. Đó không phải là lần đầu tiên mà em nhìn thấy thật nhiều hoa trong một khu vườn. Đã rất lâu rồi, ngày em còn bé tí theo Ba Mẹ vào thăm vườn hoa Thanh Tâm và đã hái trộm một đóa hồng. Ba nói em sà vào một khóm hồng và cố sức bứt lấy một bông trắng. Em đâu có biết chữ để đọc được bảng cấm ngắt hoa, điếc không sợ súng mà. Sự vụ sau đó thế nào thì em không biết, vì chỉ nên nhớ những chuyện vui.
    Cuối cùng sau một hồi loanh hoanh với cái hoa vàng thì em chẳng biết viết thêm gì nữa, đúng là điển hình của thói đầu voi đuôi chuột phải không? Hehhe.
    [nick][/]
    Được bunnie sửa chữa / chuyển vào 08:02 ngày 26/06/2006
  5. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Xa xa là rừng cây. Gần gần là một con đường nhỏ rải sỏi hơi cong cong,
    bên đường là cỏ xanh, bên trong cỏ xanh là cỏ úa màu,
    cỏ úa có màu vàng, không biết tại sao cùng một nơi mà chỗ thì xanh
    chỗ thì úa. Có lẽ vì vậy mà Trần Tiến mới có cảm xúc viết
    ?omột màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng?.
    Con đường rải sỏi màu trắng gây cảm giác đi bộ rất tuyệt.
    Cỏ xanh, cây cối cũng xanh, da trời cũng xanh và mây thì trắng
    (nếu mây mà xanh nữa thì một là không thấy mây, hai là tấm hình không đẹp).
    Cảnh đẹp ghê, đẹp như tranh vẽ, nhưng ở tít bên?Hoa Kỳ.
    Và tự dưng muốn có cánh cửa thần kỳ để mở ra là bước ngay đến đó.
    Ta đang muốn đi trốn.
    Vì trong lòng đang bực bội lắm, đang? ?osouci? lắm, đang không vui chút nào.
    Cố giữ mặt bình thường. Cố giữ giọng nhẹ nhàng. Cố giữ mắt không ướt.
    Cố lên nào tôi ơi.​
    Cám ơn bạn hiền gửi tớ hình đẹp : http://www.missouriskies.org/rainbow/february_rainbow_2006.html
    Được bunnie sửa chữa / chuyển vào 17:10 ngày 27/06/2006
  6. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    Anh yêu em khác mọi người
    Em bảo anh: ?oXe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga?. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Sao em không đi taxi? Em có mệt không? Thế nhưng anh lại bảo: Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo. Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em. Bấy giờ em mới phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì cả - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oEm muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy?. Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được. Thế nhưng anh lại bảo: Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ ? Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh. Lúc ấy em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oTóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói?. Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ. Nhưng anh lại bảo: Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn. Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oHôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy?. Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút, ... đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi. Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh. Bấy giờ em mới phát hiện là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oĐây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này?. Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh. Thế nhưng anh lại nói: Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì? Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm. Bấy giờ em mới phát hiện ra là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oEm thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia?. Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé! Thế nhưng anh lại bảo: Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không. Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất?. Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất. Thế nhưng anh lại bảo: Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu. Bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là anh (chị) thường rất miễn cưỡng chấp nhận chị (anh) theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và mình đã sở hữu - đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.

    Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào? Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành. Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.

    Các nhà triết học nói: Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy. Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?

    Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là ?otình yêu? mà gọi là ?osùng bái?. Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.

    Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.

    ?oAnh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!?. Khi đọc câu ấy, ta có cảm giác như mường tượng thấy một đôi bạn đời từng trải qua muôn vàn sóng gió của cuộc sống đang nắm tay nhau thong thả dạo bước dưới ánh nắng ấm áp, nét mặt tràn trề hạnh phúc ôn lại quãng đời đã qua. Chuyện cũ đã xa rồi mà kỷ niệm xưa vẫn còn đấy mãi mãi...
    Nguyễn Hải Hoành dịch - Truyện ngắn của Yi Ming
  7. e_chong_vi_sarsss

    e_chong_vi_sarsss Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2006
    Bài viết:
    1.808
    Đã được thích:
    0
    BÔNG HOA Ở BÊN KIA VÁCH NÚI
    Chồng chị là 1 kỹ su giỏi, chị yêu anh vì sự vững, chính chắn của anh, chị yêu cái cảm giác ấm áp mà chị có mỗi khi chị tựa đầu vào vai anh. Và sau 3 năm tìm hiểu, anh chị đã đi đến hôn nhân.
    Nhung đến hôm nay, sau 2 năm là vợ chồng, chị bỗng cảm thấy mệt mỏi với những cảm giác mà chị phải trải qua khi chung sống với anh. Những lý do khiến chị yêu anh truớc đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự đổi thay trong chị. Chị là một phụ nữ nhạy cảm, và rất dễ bị thuong tổn trong tình yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống nhu là 1 bé gái nhỏ thèm khát kẹo ngọt. Nhung anh thì lại trái nguợc với chị, anh không có sự nhạy cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng, điều này đã làm cho chị càng chán nản hon.
    Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa. Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu nhu thế, anh chỉ biết hỏi ?oTại sao??. ?oEm cảm thấy mệt mỏi, không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này!? Chị trả lời. Anh không nói gì thêm nữa, nhung suốt đêm đó, anh không ngủ, và chìm sâu vào những uu tu, khắc khoải với ánh sáng lập lòe của điếu thuốc luôn gắn trên môi. Sự im lặng của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là một nguời đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn nhu lúc này, còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh?
    Cuối cùng rồi anh cung lên tiếng, anh hỏi chị: ?oAnh có thể làm gì để thay đổi ý định của em??. Ai đó đã nói đúng, ?orất khó khăn để thay đổi tính cách của một con nguời?, vá chị nghi rằng, chị không thể nào thay đổi cách sống của anh. Nhìn sâu vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời: ?oĐây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục em, em sẽ thay đổi ý định ly dị. Nếu em nói, em muốn bông hoa ở phía bên kia vách núi, và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết, anh vẫn cố làm để cho em hài lòng chứ??. Anh đáp: ?oNgày mai, anh sẽ trả lời câu hỏi cho em...?. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh.
    Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã ra đi rồi. Chị nhìn thấy một mảnh giấy với những dòng chữ nguệch ngoạc của anh, đuợc dằn duới ly sữa, trên chiếc bàn ăn, gần cửa... và chị bắt đầu đọc
    ?oEm yêu
    Anh sẽ không thể nào hái bông hoa đó cho em, nhung hãy cho phép anh giải thích những lý do mà anh không thể...?. Ngay từ dòng chữ đầu đã làm tan nát trái tim của chị. Chị tiếp tục đọc:
    ?o...Khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn luôn sắp xếp phần mềm cho em dễ sử dụng, và khi em kêu lên truớc màn hình khi có sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay để có thể giúp em phục hồi lại những chuong trình. Em thuờng bỏ quên chìa khóa cửa, nên anh phải luôn chuẩn bị đôi chân để sẵn sàng chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi du lịch, nhung lại thuờng hay bị lạc đuờng trong những thành phố xa lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đuờng về cho em. Em thuờng đau bụng trong mỗi lần đến tháng, nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵn sàng chà xát bụng em để em dịu con đau. Khi thấy em luôn thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc bệnh tự kỷ, vì thế anh phải luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quân đi nỗi buồn chán. Em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ nhu vậy sẽ có hại cho mắt của em, nên anh phải để dành mắt của anh, để khi chúng ta già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay, và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển, để em thuởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh đẹp... và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cung rực rỡ nhu guong mặt tuoi tắn của em... Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng sẽ có ai yêu em hon anh đã yêu em... Nên bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chết...?.
    Nuớc mắt của chị không ngừng roi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ của anh... Chị đọc tiếp: ?o...Bây giờ, khi mà em đã đọc xong câu trả lời của anh, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tuoi cho buổi sáng của em, những món ăn mà em ua thích...?. Chị lao đến cửa và mở bung nó ra. Trông thấy anh với guong mặt lo lắng, chị nắm chặt tay anh, cùng với ổ bánh mì và chai sữa tuoi... Bây giờ chị đã biết chắc rằng không ai yêu chị nhu là anh đã yêu chị, và chị quyết định quên đi chuyện bông hoa ở bên kia vách núi... Đó là cuộc sống, và tình yêu.
    Khi đuợc sống trong sự đầy đủ, du thừa của tình yêu, thì cái cảm giác sôi nổi trong tình yêu thuờng bị khô héo đi, và nguời ta không còn có thể nhận thức đuợc đâu là tình yêu chân thật và đâu là tình yêu giả dối, giữa cảm giác bình yên và buồn chán đó. Tình yêu đuợc biểu lộ duới mọi hình thức, ngay cả trong sự tế nhị và táo tợn nhất, nó không bao giờ là một kiểu mẫu cho riêng ai, ...những bông hoa, những khoảnh khắc lãng mạn chỉ là bề mặt của mối quan hệ này. Nhung dù ẩn chứa duới bất kỳ hình thức nào, điều quan trọng nhất vẫn là một tình yêu chân thật, đó là cuộc sống của chúng ta... Tình yêu luôn chiến thắng mọi lý lẽ.
  8. tulip77

    tulip77 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/04/2004
    Bài viết:
    1.545
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài của chị em mới biết hoa này tên souci. Bên thành phố em ở hoa này mọc rất nhiều ven đường, hồi mới thấy nó em ko biết là hoa gì, trông giống hoa cúc dại nên trong lòng cứ nghĩ là cúc. Lần đầu tiên nhìn thấy em thật sự xao xuyến, không hẳn vì nó quá đẹp, mà có lẽ vì nó giống hoa cúc, lại có màu vàng mọc dại ven đường nên e lại nhớ hoa Dã Quỳ Đà Lạt. Cảm xúc lúc đó lạ lắm, thấy nó quen thuộc và chút hiếu kỳ. Đến mùa xuân đi đâu cũng thấy hết, mọc đầy hai bên đường, trên cỏ, hay trong sân nhà... Nhìn những bông hoa souci tươi tắn dưới ánh nắng sao mà tràn đầy sức sống đến vậy, nó dễ mọc, dễ sống, chẳng ai chăm sóc cả, và nhất là dưới cái thời tiết se lạnh bên này lại càng nhớ ĐL kinh khủng...
    Ngày nào cũng đi bộ trên cỏ mà không dám ngước mặt đi thẳng, cứ fải cúi xuống đất để né nó, ko nỡ giẫm lên mặc dù nó mọc đầy rẫy đó, cứ nghĩ nó là hình ảnh quen thuộc của dã quỳ ở quê nhà (mặc dù cái liên tưởng chả giống, heheh)
  9. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    Chị cũng không biết nó là souci cho đến khi có người nói ra cái tên đó với chị. Mới đầu chị cũng nghĩ nó là hoa cúc, mà đúng là cúc thiệt, người ĐL ta vẫn gọi tên nó là cúc susi (nghe thấy giống món sushi hén ).
    Chị cũng nhớ ĐL lắm, khi ở thì chê buồn, giờ thì giữa SG lại thấy nhớ nơi đó làm sao.
  10. toctem7x

    toctem7x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Chị tulip77 và chị Bunnie ơi, 2 chị nhắc DL làm em nhớ DL quá. Khi ở trên đó thấy bình thường, không có cảm giác gì cả, vậy mà khi ở xa lại nhớ đến thế. Hồi em còn ở trên đó em lại nhớ nhất là hoa ngũ sắc, loại hoa dại mọc ven đường ấy. Em đi học toàn đi bộ, 2 bên đường thường trồng nhiều loại hoa này làm hàng rào. Khi xa DL, đi đâu mà thấy nó em lại nhớ DL. Kỳ cục thật các chị nhỉ, DL có bao nhiêu hoa đẹp không nhớ lại đi nhớ hoa dại..

Chia sẻ trang này