1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sao cứ phải là tình yêu???

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi bibianh, 09/08/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0
    Anh bạn nghiện của anh làm ở SB , đảng viên , hàm trung uý .....chạy mất dép rùi à . Hix , khô thân .
  2. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Khổ thân em í, gái xinh mà toàn bị jai hắt hủi
  3. hanoimedia_com

    hanoimedia_com Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/01/2006
    Bài viết:
    2.452
    Đã được thích:
    3
    sao khó khăn nghiệt ngã thế này
  4. mua_hoa_quynh

    mua_hoa_quynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2005
    Bài viết:
    978
    Đã được thích:
    0
    Mọi người có vẻ mệt mỏi về tình iu quá nhở!
  5. huong_be

    huong_be Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2005
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    0
    Em không trả lời được câu này cho gái đâu nhưng mờ gái ơi, gái lập nhiều topic nhề Gái ứ dọn gái còn bày tốt ứ chịu được
    Ý mờ gái sắp zìa HN à, em lại sắp được đi đú à, eo ơi, nhớ gái ứ chịu được
  6. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Tại nhìn mãi mấy cái topic cũ chán chả buồn viết, lập cái mới cho cảm hứng
  7. hanoimedia_com

    hanoimedia_com Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/01/2006
    Bài viết:
    2.452
    Đã được thích:
    3
    sao cứ phải tình yêu....
    khi ta có 1 người bạn, có thể sẵn sàng nghe ta, chia sẻ với ta...
    sao cứ phải tình yêu....
    Bởi vì đôi lúc bạn cũng chẳng ở bên ta, bạn cũng sẽ có ai đó để yêu thương...và ta cũng cần 1 người để yêu...
  8. NiceFantom

    NiceFantom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2008
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0

    [/quote]
    Chỉ thắc mắc là sao tình yêu lại có sức chi phối mạnh đến vậy?
    Ví dụ như là "Nhớ" nhé: Nhớ nhà thì cũng khiến người ta thẫn thờ ra, buồn bã ra, người dặt dẹo ra, nhưng bạn bè đến rủ đi chơi thì vẫn vui, cười tít được. Đi ra đường thấy hình ảnh gia đình nào đó sum tụ ăn uống, hoặc người mẹ dắt đứa con j j đó, hoặc xem 1 phim j đó thì có thể tủi thân và khóc. Nhưng chỉ là thế thôi. Nghĩa là có thể phủ lấp bằng những niềm vui khác.
    Còn nhớ người yêu - người không chỉ thờ thẫn, buồn bã, mà cảm còn cảm giác bứt dứt, nhức nhối, bực bội... Đi chơi với bạn mà vẫn không ngừng nhớ, không ngừng buồn. Nhìn xung quanh thấy bất kì gì cũng có thể tủi thân mà khóc òa lên được. Nghĩa là dù có tìm cách lấy những niềm vui khác phủ lấp lên, những vẫn biết là mình đang buồn và nhớ. Thế có mệt không???
    Rồi nhé, "Chờ đợi": Có từ nào có thể diễn đạt được hết được tâm trạng khi chờ điện thoại, tin nhắn của người yêu không? Bồn chồn, day dứt, lo lắng, rồi nghĩ quẩn, buồn bã... nói chung là chỉ trong khoảng 1 tí chờ đợi đấy thôi, có thể nghĩ ra được hàng tỷ giả thuyết cho lý do của cái sự "chưa trả lời" kia. Những cái đấy khiến người ta khổ sở! Nhưng mà làm thế nào để thoát ra được cái sự khó chịu đấy thì không biết.
    Rồi "Ghen" nhé: Nếu đứa bạn thân của mình bỏ mặc mình đi lo cho người yêu nó, cũng buồn một chút, ghen 1 chút, giận 1 chút, nhưng có thể chấp nhận và lý giải được.
    Nhưng nếu người yêu mình mà bỏ mình đi lo cho bạn nó - thì lập tức cái đứa mang danh là người yêu kia bèn cảm thấy biết bao khổ sở, và có thể suy diễn ra hàng tỉ tình huống để hành hạ cái tâm hồn mỏng mảnh và trái tim đa cảm của nó. Cảm giác như một quả bóng bay cứ căng dần lên, như muôn nổ tung, mà lại không nổ, sau đó thì lại từ từ xì xuống, thành một đống cao su nhăn nhúm và thảm hại. Tóm lại rất chi là mệt mỏi!!!!
    Nói chung
    [/quote]
    Rồi đến lúc xa 1 người bạn, vì giận dỗi hay hiểu lầm chi đó mà người bạn đó không ở bên mình nữa chẳng hạn, thì mình sẽ buồn, sẽ day dứt, có thể khóc, sẽ suy nghĩ nhiều lắm. Nhưng nó không dằn vặt mình, không mất những đêm không ngủ được, đi trên con đường quen thuộc kỷ niệm không day dứt, nghĩ đến những kỷ niệm không vừa hạnh phúc, vừa đau đớn, xót xa như khi chia tay người yêu...
    ôi zời tình yêu....
  9. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Sợi dây tình yêu
    [​IMG]
    "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
    Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
    Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
    Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
    Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
    Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.
    Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
    Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"
    Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
    Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
    Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
    Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
    Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."
    Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"
    Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
    Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
    Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
    Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
    Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
    Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
    Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
    Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
    Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
    Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
    Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
    Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...
    Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
    "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
    Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
    Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
    Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
    Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
    Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm...
    (Trang Hạ dịch, theo saycoo-ĐL)
    Lấy từ blog của 1 anh jai trên box!
    Được bibianh sửa chữa / chuyển vào 11:36 ngày 12/09/2008
  10. tranxuanbachthm

    tranxuanbachthm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2006
    Bài viết:
    501
    Đã được thích:
    2
    Lời khuyên dành cho những kẻ thất tình:

    "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

    Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

    Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

    Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

    Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.


Chia sẻ trang này