1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SAY

Chủ đề trong 'Mỹ Thuật' bởi DACAM, 13/09/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. nguyenlam707

    nguyenlam707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2007
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Ta đã thấy gì 1
    Con Đường Nhỏ loanh quanh
    Đi ngang qua Vùng Đá
    Đến một chiều rất lạ
    Vùng Đá yêu Con Đường
    Con Đường từ đâu tới
    Rồi Con Đường về đâu ?
    Con Đường nhỏ đáng yêu
    Loanh quanh mà vô định
    Tình yêu là đem đến
    Khát khao quấn quít tháng ngày
    Vùng Đá gồ ghề ước ao :
    Con đường mãi loanh quanh trong đá .
    Rồi một chiều khác lạ
    Tôi đến, chợt gặp điều đau lòng
    Con Đường Nhỏ loanh quanh
    Đã có một chiều vươn về đường lớn
    Còn lại Vùng Đá gồ ghề hoang sơ
    Sẫm màu buồn chán.


  2. nguyenlam707

    nguyenlam707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2007
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0

    @ Pa:
    Như chim ---> OK . Tớ mong mà khôg được
    Thơ gì mà hay trên cả tuyệt vời , vậy thi sỹ này là thi sỹ nào thế ?
    Tớ muốn thuộc bài thơ ngắn đó , nhưng vì không rõ trước nó còn nữa không và sau nó còn nữa không , và thật sự muốn biết về tác giả. Đó là một thói quen đã trở ngại thành một nguyên tắc. Có những bình thường trong lặng lẽ sẽ trở nên bất biến vì nó là như vậy.
    Chúc về nhà vui vẻ !
    * Chỗ đăt bẫy còn đang ở đoạn lựa chọn, vấn đề đằng ấy muốn làm gà thì cứ việc
    Tiền chưa thấy nhưng được cái rất vui. Có vẻ cuốn nhịp được, dù nó là một nghề không lường.
    Muốn gửi lên vài cái ảnh về góc phố và con xe chờ đợi...khách, nhưng không chèn được , mà vội phải đi gấp
  3. nguyenlam707

    nguyenlam707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2007
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0

    Mà ước gì có máy bay ôm nhỉ ? Tớ sẽ sắm một chiếc để đặt bẫy cậu trên lộ trình Sài Gòn- Hà Nội 1...
  4. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    Ước gì có máy bay ôm
    Rước nàng ra tận chợ Hôm ăn hàng
    Ước gì chín một quả bàng
    Anh tụt dép ném để nàng cười chơi.

    Hì, cái "máy bay ôm" của cậu giống "hồ bán nguyệt" quá đấy!
    Thơ cậu đọc được! Hì, đó là 1 lời khen, vì rằng tuy thơ là hình dáng của tâm hồn, nhưng cũng đầy rẫy những tâm hồn loãng quá, loảng quá, trải bừa phứa ra mà ko kết khối lại được, thế nên, cũng ko thể nào nhìn thấy, để mà đọc được.
    Hôm nào lên Hà Nội ới phát chè chát nhá? Lê la vỉa hè, cốc chè 1K ngồi cả tối, đàm đạo thơ phú, phong lưu!
    À, Hải Phòng gọi trà là chè.
    Được parusa sửa chữa / chuyển vào 16:01 ngày 17/10/2008
  5. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    Mùa thu là thiên đường của nghệ thuật!
    Puskin cũng thế, tâm trạng đại thi hào phơi phới nhất là vào mùa thu, vào mùa này, thơ Puskin tuôn như suối. Lưu Quang Vũ cũng thế, anh viết mùa hè là mùa ủ ấp tất cả gom góp nồng nực, sang thu, cùng với nắng gió lao xao, hanh hao, những sáng tác như mọc cánh. Và ... pa thi sĩ cũng thế. Lặng ngắm những cánh hoa vàng nhỏ xíu, lấm tấm như hạt vừng vàng chanh, rắc kín cả khoảnh sân lát gạnh đỏ xỉn màu thì biết là: mùa thơ đã tới!
    Đợi đến chiều, nắng nhạt bớt rồi, sẽ vác giấy bút lên đường. Mẹ giục lên chỗ Lục sư phụ, cho nó nề nếp đi, mà tự nhiên ngại, ngại ghê gớm là ngại! Cái mùa nhẹ như bông này, nhẹ tới mức ngắm cây cầu Bính vắt khẽ khàng qua sông Cấm, chùm dây cáp lực lưỡng nhìn xa mảnh như sợi tóc, chỉ sợ gió hiu hiu 1 cái là bay mất tích cả cây cầu, thế mà phải chúi mũi vào đống sơn, chai dầu bốc mùi hóa chất nồng nặc thì ngại lắm, lại phải mắm môi phết cả tảng sơn dầy khực thì bí bách lắm! Chỉ muốn thong dong cái xe đạp, cuốn sổ ký họa màu nâu vuông vắn, cái bút mũi khoằm, và hộp màu nước Leningrat nhỏ gọn, mấy thỏi màu xinh xắn như thỏi sô cô la ...
    Mấy bức ký của dunk rất hay, dunk hay leo gì đó nhỉ? Cũng bút mực, vẽ trên nền giấy ấy, nhìn ảnh chụp cái gáy lòng khòng sắt thì biết. Ký bút mực nhìn nét thấy gợi cảm lắm, buông nhấn tinh vi, thêm 1 chút màu điểm tô vào, mộc, mà duyên dáng. Dunk dùng màu chì, còn mình thì sẽ dùng màu nước, nhòe nét mực 1 chút cũng ko sao, tô phơn phớt thôi, mà càng nhòe, lại càng tự nhiên.
    Mùa thu! Chậc! Hồi tối qua vật vờ dọc mấy con phố vắng, mơ màng trong sương, lành lạnh, tự nhiên nảy ra 1 so sánh dìm hàng là: mảnh đất phương Nam hiền hòa thật, nhuần nhị thật, nhưng cũng vì thế mà khó lòng sinh nở, tẽ nứt ra được những nhà thơ lớn! Tài năng thiên bẩm thì hẳn là chia bình quân đầu người rồi, nhưng còn cái đất, cái nước, cái ko khí, quanh năm chỉ luẩn quẩn có 2 mùa mưa nắng, đêm nào cũng trăng sao lấp lánh như nhau, thì cũng chỉ ngọt ngào tha thiết mấy điệu cải lương, đờn ca tài tử là hết. Chưa kể tầng tầng tinh hoa trầm tích lắng đọng dưới nền đất cổ kính, dáy dặn, già đời!
    Hì, thấy bắt đầu có vẻ hơi bốc rồi, híc, cơ mà có những loại người dị dạng, ngày 3 bữa cơm là ko đủ, vẫn thiếu lắm. Chỉ bình thường thôi thì ko thể nào sống được, dù cơm gạo vẫn nuốt đều đều. Phải yêu! Họ nhất định phải yêu được, thì mới sống được, dù là cái hệ thức này, ở thời buổi này, nó đang trở nên ngày càng lố bịch!
    Thèm ốc quá! Nhớ cô hàng ốc ở chợ nhà mình lắm rồi. Chiều phải ra thăm cô ấy 1 cái. Chậc! Chưa chi nước đã ứa đầy mồm.
  6. MinOrMax

    MinOrMax Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2007
    Bài viết:
    394
    Đã được thích:
    1
    Chở xe cô Pa chắc không cần bơm lốp đâu , vớ vẩn lại rớt mất người ngồi sau .
    Cái hột sạn của ấy lần này chưa tâm trạng mấy
  7. sunny03k2

    sunny03k2 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2006
    Bài viết:
    488
    Đã được thích:
    110
    chào Pa.
  8. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    @min: ối giời ôi! Lợn này ko phải lợn thường đâu, LỢN SIÊU TRỌNG!
    @sun: định đâu à mà chào? Với cái góc này thì sun chưa bao giờ đi đâu cả.
  9. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    Trưa, ngã tư nháo nhào cũng hơi ngả vắng 1 chút, ngồi trông hàng, nghe vẳng lại tiếng alo ngoài cửa:" Anh X à? Ờ đang ở chỗ đầu ngã tư đây", giọng 1 ông trung niên dõng dạc.
    Họ hẹn nhau, và chờ nhau! Tự nhiên thấy ... yêu! "Đang ở chỗ đầu ngã tư đây", nếu ko có cái ngã tư này, thì họ hẹn nhau thế nào được nhỉ? Chắc là đầu bến xe Tam Bạc đây, đầu ngõ Tò Vò đây, đầu chợ Con đây ... , những cái tên quá tầm thường, cổ hủ lạc hậu chậm tiến, mờ nhạt chả đáng chú ý, sao ko là Mỹ Tâm hay Đàm Vĩnh Hưng, mà trưa nay tự nhiên thấy thân thương lạ lùng!
    Hì, nghĩ kỹ ra thì, 2 người hẹn gặp nhau, kiểu ... éo gì vẫn phải chèn 1 cái địa điểm vào giữa. Bản thân mỗi người ngay từ khi mới lọt lòng, đã vác trên lưng 1 cái trục kinh vĩ độ xác định, như rùa vác mai, như sên vác vỏ. Từ bấy trở đi, mỗi giây phút tồn tại trên đời này, họ đều đóng đinh cùng với thân thể của mình 1 vị trí nhất định. Nói cách khác, họ và cái điểm tựa họ đang nén lên, có thể là 1 đế giày bệt bằng phẳng, 1 đế guốc cao gót nhọn hoắt, 1 bàn chân trần, hoặc chỉ là "vết chân tròn trên cát" ..., có 1 mối liên hệ khít khao còn hơn cả máu thịt. Chân tay có thể cắt bỏ, vứt đi, nhưng miễn là được sinh ra, con người cả khi Hoàn Vũ thành tro bụi rồi, đóng hộp niêm phong dán nhãn + chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm cả rồi, vẫn CHIẾM 1 CHỖ xác định trên bề mặt quả đất, vẫn Ở LẠI.
    Khăng khít là thế, mà ít ai đoái hoài, vì nó ko nhìn thấy rõ ràng hẳn hoi, ko thành phẩm, nó trừu tượng. Nhìn xuống chân xem có tiền rơi ko để nhặt, có phân chó ko để tránh, có vũng nước ko để nhảy, hay đơn giản là ngắm bộ móng mới vẽ, mấy ai nhìn xuống để thấy ĐẤT.
    Khái niệm về Đất theo nghĩa đen hình thành trong mình mới độ 2 tháng trước đây, dạo cả nhà đi Cát Bà. Híc! Tàu chợ, xuôi trong dòng Cấm thì êm đềm thơ mộng thế, ra đến cửa biển, tàu như cái lá tre, người như con kiến. Sản xuất được 3 túi nilong căng mọng đồ nôn lõng bõng thì cũng cập được bến, lảo đảo bò lên bờ, muốn giống ***** lúc về tới biên giới nước Việt:
    sụp xuống mà ôm hôn mặt đất thân yêu.
    Mà đấy chỉ là nghĩa đen, còn nghĩa bóng, thì vừa mới hình thành vài phút trước đây. 1 buổi trưa ngồi trông hàng nghe văng vẳng:" Đang ở chỗ đầu ngã tư đây", thế là ... ngộ ra dáng hình của Đất. Nghĩ đơn giản thế này thôi, nếu ko có ngã tư, hay Tam Bạc, Tò Vò, chợ Con ... thì người ta biết hẹn nhau ở đâu được? Cắt mất cái "khúc" địa điểm chèn ở giữa, coi như chặt phăng mất cái cầu, dù 2 bờ có gần đến mấy, nhìn thấy nhau, cũng ko thể nào sờ vào nhau được. "Hẹn" là 1 động từ rất đẹp, nó chan chứa tay bắt mặt mừng, ko có "hẹn", loài người sẽ chết mục vì cô độc, thế nên điểm hẹn cũng là 1 danh từ rất đẹp!
    Đất thì rộng lớn lắm, và tình yêu Đất cũng rộng lớn lắm, trong chừng mực bài viết, tác giả chỉ muốn mổ cái khía cạnh điểm hẹn của Đất. Ko gì rạng rỡ bằng dáng vẻ 1 người con gái bay đến điểm hẹn với người yêu, ko gì long lanh bằng niềm vui tràn trề trong mắt cô gái. Váy áo cô tung bay như chim, đôi cánh tay cô mềm mại mà khỏe khoắn như cánh chim, chứa đầy năng lượng của tình yêu, thứ năng lượng khổng lồ. 2 người yêu nhau sờ sờ như vậy, nhưng nếu ko tồn tại cái khái niệm dớ dẩn là điểm hẹn, ko tồn tại điểm chồng khít của 2 tọa độ di động, họ tìm nhau ở đâu được?
    Thế nên, trong khối tình khổng lồ cô dành cho người bạn trai, nên trích ra 1 khoản nhỏ, gọi là ... làm từ thiện cho Đất, cho cái nơi mà nhờ có nó, 2 người mới có thể gặp nhau. Sau này, khi người bạn trai đó bỏ cô ra đi, vì nếu ko thì ko có cái gọi là "mối tình đầu", cũng ko phải đánh số, mối tình thứ 2, mối tình thứ 3 ..., thì cô hãy còn lợi nhuận thu được từ khoản làm từ thiện nho nhỏ này. Nếu hồ nước hôm đó trong veo thế nào, thì hôm nay vẫn trong như thế, gió hôm đó mát rượi thế nào, thì hôm nay vẫn mát như thế, thủy chung ko hề thay đổi. Bất kỳ 1 đồng rơi đồng vãi nào cô đầu tư cho đất đều ko phí hoài. Hãy tính toán 1 chút, cân nhắc những mối "tay to", như Đất, 1 trong những ... bố già hùng mạnh nhất, trước khi dốc hết vốn của đời mình, người ạ!
    Mà trong vô vàn những múi khía đa dạng của hẹn, tác giả cũng chỉ mới gậy gậy tí gọi là. Thọc dao vào thì nhiều khoanh, lớp lắm. Có cái hẹn trăng sáng hoa cau thơm ngát, có cái hẹn nhà nghỉ đèn mờ nhầy nhụa, có cái hẹn "giữa cầu Hiền Lương", có cái hẹn giữa nhà thổ ngồn ngộn mông vú, có cái hẹn 2p, đi tè phát, có cái hẹn "hai mươi năm sau", có cái hẹn 1 con dao, có cái hẹn 1 sợi tóc....
    Ê hề, ko kể xiết! Ở đây chỉ nhấn vào "điểm", điểm hẹn nối người với người. Thân thương!
  10. nguyenlam707

    nguyenlam707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2007
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0

    Ta đã thấy gì 2
    Cái uy quyền của em
    Ban ra làm mọi người sợ hãi
    Riêng anh thì không
    Vì , một lần
    Trong nhau không cô đơn.
    Và , một lần
    Đến thăm người bạn cũ
    Của em, cùng lớp.
    Chỉ điều đó là đủ
    Chỉ điều đó là khác
    Khiến anh không quên thời gian
    Dù không hề đợi.
    10- 2008

Chia sẻ trang này